• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ, ngoan ngoãn để anh yêu (3 Viewers)

  • Chương 99

“Hoan nghênh thiếu phu nhân trở về nhà!”

Bên trong sân của Đỗ gia, người giúp việc khom lưng cúi chào 90 độ theo tiêu chuẩn, nghênh đón chủ nhân về nhà.

Ninh Noãn Dương được ôm xuống từ trên xe, vệ sĩ theo ở phía sau, xách theo hai cái rương hành lý thật to ở trong tay.

“Bảo bối, chúng ta về nhà rồi.” Đỗ Ngự Đình khom lưng hôn lên trán của cô, sắc mặt cực kỳ dịu dàng.

Ninh Noãn Dương mặc cho anh ôm, đi vào trong phòng.

“Đình-----”

Lúc nhìn thấy Ninh Noãn Dương, sắc mặt của lão phu nhân đột nhiên thay đổi, bà đứng dậy, chỉ vào Ninh Noãn Dương nói: “Con mang người phụ nữ này về làm gì?”

“Bà nội, Noãn Noãn mang thai rồi.” Vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình tràn đầy sự vui sướng, tức là sự hạnh phúc của người ba tràn đầy bao phủ trong tim của anh, anh sắp được làm ba rồi, haha!

“Cái gì?”

“Beng-----“

Tiếng cái ly rơi xuống sàn nhà vang lên, sắc mặt của Uông Tuyết Thảo trở nên tái nhợt, “Ngự Đình.....” Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Noãn Dương, vẻ mặt đang vui sướng từ từ biến mất.

Sắc mặt của lão phu nhân cũng thay đổi trở nên ngưng trọng, “Đình, con đang nói thật sao?”

Nếu như Ninh Noãn Dương thật sự mang thai, bà còn phải làm một cái tính toán khác mới đúng.

“Bà nội, con không cần lấy chuyện này ra đùa giỡn.” Đỗ Ngự Đình khẽ trả lời, “Con đưa Noãn Noãn lên lầu nghỉ ngơi.”

“Đợi đã-----” Lão phu nhân bỗng nhiên lên tiếng, “Con có phải nên cho Tuyết Thảo một cái công đạo không?”

“Công đạo?”

“Đúng, là hiệp nghị của chúng ta, lúc đầu là Ninh Noãn Dương từ chức ở công ty trước.”

“Bà nội, Noãn Noãn là vì thân thể không thoải mái cho nên mới từ chức.” Giọng nói của Đỗ Ngự Đình hết sức vững vàng, chưa tới lúc cần thiết, không nên xung đột với lão phu nhân là lựa chọn chính xác nhất.

“Nhưng mà hiệp nghị.....”

“Để em xuống!” Ninh Noãn Dương bỗng nhiên vùng vẫy nhảy xuống, cái nhảy này hù cho Đỗ Ngự Đình sợ không nhẹ.

“Bảo bối, cẩn thận một chút.”

“Không sao.” Ninh Noãn Dương đứng vững, chậm rãi đi tới đối diện lão phu nhân, nói từng câu từng chữ: “Lão phu nhân, con tôn trọng bà, bởi vì bà là bà nội của Đỗ Ngự Đình, là trưởng bối của con. Hiện tại trong bụng của con là cháu trai của Đỗ gia, bất kể là bà có thích hay không, con cũng không thể nào ly hôn với Đỗ Ngự Đình. Nếu như làm phiền tới ánh mắt của bà, vậy con cũng không có cách nào khác.”

“Đây là thái độ nói chuyện của cô với trưởng bối sao?” Lão phu nhân giận đến sắc mặt đại biến, cây gậy trong tay nặng nề đập xuống đất, “Đình, con xem thái độ của cô ta kìa?”

Đỗ Ngự Đình im lặng không nói gì, bàn tay ôm chặt hông của Ninh Noãn Dương, giống như đang chống đỡ cho cô.

“Hừ-----” Lão phu nhân hừ lạnh, đi ra ngoài phòng.

Uông Tuyết Thảo oán hận mở to mắt nhìn Ninh Noãn Dương một cái, đi theo ra ngoài.

“Chồng ơi, cám ơn anh.” Dáng người nho nhỏ nhào vào trong ngực của người đàn ông, vẻ mặt hạnh phúc. Có anh ở bên cạnh, cô thật hạnh phúc!

“Đứa ngốc, anh nên cám ơn em mới đúng.” Bàn tay ôm chặt cô, trong lòng của anh tràn đầy sự cảm kích. Anh mới là người nên cám ơn cô, nếu như không phải là cô, làm sao anh có thể cảm nhận được sự hạnh phúc. Khoảng thời gian hạnh phúc cô mang lại cho anh, bất kỳ người nào bất kỳ chuyện gì cũng không thể thay thế.

Cả đời này, có cô, là đủ!

. . . . . . . . . . .

“Cốc cốc-----”

Phòng họp vốn dĩ yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, ánh mắt tập trung vào trên người của Đỗ Ngự Đình. Là ai không muốn sống nữa, lại gõ cửa lúc đang họp, nếu như chọc giám đốc nổi giận, tất cả mọi người đều sẽ xui xẻo theo.

“Vào đi!” Đỗ Ngự Đình trầm mặt, mặc dù không vui nhưng vẫn mở miệng để cho người ở ngoài cửa đi vào.

Là vệ sĩ, anh ta đi nhanh vào, mặc dù đi gấp, nhưng bước chân rất khéo léo nhẹ nhàng. Mặc dù anh ta biết gõ cửa vào lúc này sẽ phạm vào điều kiêng kỵ của thiếu gia, nhưng mà chuyện bây giờ là chuyện trọng đại, cho dù là anh ta xách theo đầu cũng phải đi vào!

Vệ sĩ khom lưng, nói gì đó ở bên tai của Đỗ Ngự Đình.

Vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình biến sắc, động tác đứng dậy rất lưu loát, cao giọng tuyên bố: “Cuộc họp hôm nay tới đây là kết thúc, tan họp!” Anh đứng dậy, bước chân vội vàng đi ra ngoài.

Bên trong phòng nghỉ.

Một nam một nữ đang ngồi ở bên trong, dáo dác nhìn các thiết kế xa hoa ở bên tỏng.

“Nhìn xem, nơi này thật sự là rất tốt!” Người đàn ông trung niên thỉnh thoảng lấy tay đập mặt bàn màu đen sáng bóng, không ngừng gật đầu: “Chất liệu này, chậc chậc, không hổ là D.S, quả nhiên là không bình thường.” Thịt béo trên mặt của hắn ta run run, vẻ mặt tham lam.

“Trà này thơm quá, chồng, anh nếm thử đi.” Người phụ nữ bưng ly trà trên bàn, ngửi mùi trà thật sâu, “Lâu rồi chưa uống loại trả tốt như vậy, lần này nhất định phải đào của anh ta một khoản tiền, lâu rồi em chưa đi làm mặt.” Bà ta đưa tay vuốt ve khuôn mặt hơi khô của mình, lâu rồi chưa đi thẩm mỹ viện làm mặt rồi.

“Đúng vậy, đào một khoản.” Người đàn ông cười đến ánh mắt nheo lại, nghĩ đến tiền sắp tới tay, tâm tình của hắn ta nhất thời tung bay.

“Két-----”

Cửa gỗ chạm trổ hoa văn màu đen bị mở ra.

Hai người vốn dĩ đang nhìn xung quanh bỗng nhiên nhanh chóng ngồi dậy, ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt thành thật.

Đỗ Ngự Đình đi nhanh vào, động tác lưu loát ngồi xuống ghế sô pha ở đối diện, “Nghe nói hai người muốn gặp tôi, nhưng mà hình như chúng ta không quen biết nhau?” Anh quan sát nam nữ ở đối diện, lúc tầm mắt rơi vào trên mặt của người đàn ông, chân mày của anh bỗng nhiên cau lại.

Khuôn mặt này, thật sự là quá giống.....

Nếu như anh đoán không sai, người đàn ông này chính là.....

“Đỗ thiếu, tôi là Lăng Vận Thành, là em trai của Lăng Gia Sơn, chú của Lăng Y Y, người này là vợ của tôi Hàn Tuệ.” Người đàn ông trung niên cúi đầu khom lưng đưa tay, lấy lòng nhìn Đỗ Ngự Đình. Mặc dù hắn tay mập mạp, nhưng mà nhìn thanh sắc trên mặt của hắn, có thể nhìn ra những ngày qua trải qua không khá lắm.

Ý nghĩ dưới đáy lòng đã được chứng thực, chân mày của Đỗ Ngự Đình cau lại sâu hơn, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên âm trầm, “Tôi không quen biết hai người.”

Quả nhiên, anh đã đoán đúng. Khuôn mặt của Lăng Vận Thành khá giống Noãn Noãn, anh nhin một cái liền nhận ra.

Đáng chết, bọn họ tới đây làm gì? Tim của anh nhất thời trở nên khẩn trương.

“Làm sao có thể không biết? Cháu gái của tôi Lăng Y Y đang ở trong nhà của anh đấy!” Lăng Vận Thành cười đùa, trong lúc vô ý để lộ cổ áo sơ mi có mấy phần cũ kỹ ở bên trong Tây phục.

Trước kia, cả nhà bọn họ vẫn ở Lăng gia, mặc dù không có công việc, nhưng mà dựa vào sự chăm sóc của đại ca Lăng Gia Sơn cho nên cuộc sống cũng vô cùng sung túc. Sau khi Lăng gia gặp chuyện không may, hắn mất đi chỗ dựa duy nhất, đứt nguồn kinh tế, chỉ đành phải bán ngôi nhà của đại ca để lại, và tài sản khác của Lăng gia.

Nhưng mà cả nhà bọn họ đều tham lam hưởng thụ, vô công rỗi nghề, những thứ tiền kia xài rất nhanh liền không còn, bọn họ không thể không thuê một ngôi nhà nhỏ bị mưa dột, mỗi ngày đều lo lắng vì một chút xíu tiền nhà, đã lâu rồi hắn chưa hút thuốc tốt, uống trà ngon rồi.

Ngày hôm qua, hắn nhận được một tin, đứa con gái duy nhất của đại ca Lăng Y Y chưa chết, hơn nữa còn đang ở Đỗ gia, nếu như tin này là thật, vậy sau này hắn sẽ không cần phải lo ăn lo uống. Phải biết rằng, thực lực của Đỗ gia còn mạnh hơn Lăng gia.

Chuyện bây giờ hắn muốn làm chính là hung hăng đào một khoản tiền từ Đỗ Ngự Đình, chỉ mong tin này là thật.

“Thật xin lỗi, tôi không có thời gian nghe hai người giải thích.” Đỗ Ngự Đình lạnh mặt, khẽ nói: “Vệ sĩ!” Anh đưa mắt ra lệnh.

“Dạ!” Vệ sĩ nhận được lệnh của ông chủ nhà mình, gật đầu, khách khí nhìn vợ chồng Lăng gia nói: “Hai người có thể rời đi rồi.” Anh ta biết, ông chủ nhà mình sắp nổi giận rồi, nếu như thật sự nổi giận, hậu quả không thể tưởng tượng nỗi.

Lăng Vận Thành bỗng nhiên trở nên lúng túng, muốn nói gì đó, mở miệng, rồi không nói ra được gì.

Ngược lại vợ của hắn Hàn Tuệ đứng dậy, “Đỗ thiếu, Đỗ gia của các người có tiền, không quan tâm một số tiền nhỏ như vậy đi! Như vậy đi, một trăm ngàn, sau này chúng tôi sẽ không đến tìm anh nữa, chúng tôi cũng sẽ không xuất hiện trước mặt của Y Y.” Tóc quăn trên đầu của bà, rõ ràng là có chút giống mỳ, có thể nói không có công dụng hay đẹp đẽ chút nào, hoàn toàn là một cái đầu của bà lão 70 tuổi, có vẻ vừa rối vừa loạn hơn nữa còn có vẻ già.

Đỗ Ngự Đình lạnh lùng nhìn bà một cái, sắc mặt càng trở nên không chút kiên nhẫn.

“Lăng phu nhân, mời-----” Vệ sĩ khách khí mời bọn họ ra ngoài.

“Đỗ thiếu, nếu như anh không đưa tiền, chúng tôi chỉ có thể trực tiếp đi tìm Y Y muốn.” Hàn Tuệ chống lại ánh mắt của Đỗ Ngự Đình, trong lòng thoáng qua vẻ sợ hãi, ánh mắt của người đàn ông này thật sự quá kinh khủng, nhưng mà, nhưng mà bà vẫn nhắm mắt lại nói: “Chúng tôi là người thân duy nhất của Y Y, cô ấy cũng không muốn nhìn chúng tôi sống không được tốt.”

Nếu như không lấy được tiền, ngôi nhà của bọn họ mướn sắp tới kỳ hạn, bọn họ sẽ bị đuổi ra ngoài.

“Là ai nói cho các người biết Lăng Y Y ở nhà của tôi? Lăng Y Y không phải đã chết từ lâu rồi sao?” Mi tâm cau lại, giọng nói của Đỗ Ngự Đình ngưng trọng, vẻ mặt cũng không thoải mái. Chuyện này, hình như càng ngày càng không đơn giản, biết chuyện này, chỉ có Lãnh Nhiên, còn có Lục Tử Viễn.

Lãnh Nhiên sẽ không nói ra.

Nhưng mà, Lục Tử Viễn sẽ không ngu ngốc như vậy.

Như vậy, chuyện này.....

Càng ngày càng nhiều bí ẩn bao trùm lấy anh, chuyện của công ty, chuyện của Noãn Noãn, chuyện của Sunny, hình như sau lưng luôn có một đôi mắt lạnh lẽo luôn quan sát anh. Anh đã vận dụng thế lực của Văn Thiên Hạ, cũng không có cách nào tra ra.

“Cái này.....” Lăng Vận Thành cười hì hì nhìn Đỗ Ngự Đình, “Là.....”

Hàn Tuệ nhanh chóng che miệng của hắn, trách mắng: “Ông câm miệng lại cho tôi.” Bà nhìn Đỗ Ngự Đình, thái độ cương quyết nói: “Nếu như Đỗ thiếu không muốn chuyện này bị công bố ra ngoài, tốt nhất nên cho bọn tôi một trăm ngàn, không, hai trăm ngàn phí che miệng, sau này bọn tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì.”

Có tiền, bọn họ lập tức có thể dọn vào ngôi nhà lớn hơn, không cần phải lo lắng vì một chút tiền nhà nữa.

“Bà uy hiếp tôi?” Giọng nói của Đỗ Ngự Đình nhẹ nhàng, nhưng mà vẻ mặt lại làm cho người ta kinh hồn bạt vía. Bỗng nhiên, anh khẽ cười nói: “Lăng Y Y đang ở nhà của tôi? Ai nói? Tôi đã kết hôn, đã có vợ, làm sao Lăng Y Y có thể ở nhà của tôi?”

“Cái này.....” Trên mặt của Lăng Vận Thành lộ ra vẻ không chắc chắn, mặc dù người kia cho hắn nhìn hình của Lăng Y Y, nhưng mà bây giờ kỹ thuận photoshop rất tiên tiến, chưa nhìn thấy tận mắt, hắn cũng không dám khẳng định người trong hình là Y Y.

“Ầm-----”

Cửa bị một lực mạnh đẩy mở ra.

“Chồng ơi-----”

Dáng người nho nhỏ xông vào, chui đầu vào trong ngực của người đàn ông.

“Bảo bối, cẩn thận một chút!” Đỗ Ngự Đình bị dọa sợ không nhẹ, đưa tay ôm cô vào trong ngực, chỉ sợ đụng hỏng tiểu bảo bảo trong bụng của cô, “Có đụng vào đâu hay không?” Bàn tay cẩn thận vuốt ve cái bụng bằng phẳng như cũ của cô, tại sao cô lại xuất hiện ở công ty?

“Không có!” Ninh Noãn Dương lắc đầu.

“Y Y!”

“Y Y!”

Hai giọng nói cùng nhau vang lên, vẻ mặt của Lăng Vận Thành và Hàn Tuệ đồng thời trở nên vui vẻ.

“Y Y, chú tìm con rất cực khổ đó!” Lăng Vận Thành bước tới, nhìn sắc mặt ửng đỏ của Ninh Noãn Dương, “Con đã đi đâu vậy?”

Thật ra thì bây giờ hắn đã đến bước đường cùng, lại nhận được tin, Lăng Y Y vẫn chưa chết, lúc này mới suy nghĩ tới tìm cô, dù thế nào cũng là người thân, mặc dù hắn bán nhà của Lăng gia, tin chắc Y Y sẽ mặc kệ hắn mới đúng.

“Y Y, cái đứa nhỏ này, không có chuyện gì cũng không biết thông báo cho nhà, làm cho chú và dì vội muốn chết.” Hàn Tuệ đẩy Lăng Vận Thành, chen lên, nắm tay của Ninh Noãn Dương, “Con nhìn xem, chú và dì tìm con ở khắp nơi, không có chỗ ở, không có đồ ăn, quần áo cũng đã cũ.” Bà kéo quần áo trên người của mình, lau nước mắt khóc lóc kể lể.

“Ơ?” Ninh Noãn Dương sửng sốt, nhìn vợ chồng ở trước mặt, “Xin lỗi, các người có phải là đã nhận nhầm người rồi không?” Tại sao lại có người coi cô thành Lăng Y Y, hơn nữa lần này là chú và dì của Lăng Y Y. Thật là thú vị, cô giống Lăng Y Y như vậy sao?

“Y Y, con có phải là ghét bỏ chú và dì không có tiền hay không?” Hàn Tuệ nắm tay của Ninh Noãn Dương, khẽ khóc nói: “Con cũng không thể như vậy, lúc trước chú và dì đối xử với con không tệ, hiện tại ba mẹ của con đã mất, bọn ta chính là ba mẹ của con, con phải nuôi bọn ta.” Bà vừa khóc, vừa quan sát nét mặt của Ninh Noãn Dương.

Ngoại trừ mơ màng thì chính là mơ màng.

“Bà buông tay ra!” Ninh Noãn Dương cau mày rút tay mình ra, chán ghét nhìn người phụ nữ ở trước mặt, Ninh Noãn Dương ghét cách nói chuyện của người phụ nữ này, quá tham lam, “Bà nhận nhầm người rồi, tôi không phải tên là Lăng Y Y, tôi tên là Ninh Noãn Dương.”

“Cái gì?” Hàn Tuệ ngưng khóc, kinh ngạc nhìn Ninh Noãn Dương, không nhìn thấy nửa ý quen thuộc ở đáy mắt của Ninh Noãn Dương, “Y Y, con làm sao vậy? Có phải vẫn còn đang trách chú và dì không tìm con sớm hơn hay không?” Bà lại muốn nhào tới.

“Đứng lại-----” Đỗ Ngự Đình cẩn thận che cô ở trong ngực, không để cho Hàn Tuệ tới gần: “Đây là vợ của tôi Ninh Noãn Dương, ba mẹ của cô ấy đang ở nước Mỹ, trong nhà không có hai người chú và dì như vậy.” Ánh mắt của anh trở nên bén nhọn, Hàn Tuệ tham lam vô sỉ, làm cho đáy lòng của anh muốn bộc phát sự tức giận.

Hơn nữa vừa nghĩ tới, nếu như Noãn Noãn khôi phục trí nhớ, tim của anh bắt đầu trở nên hoảng loạn.

Anh không thể mất đi cô, tuyệt đối không thể.

“Làm sao có thể? Đây rõ ràng là Y Y.” Hàn Tuệ rõ ràng là không tin, bà hét to với Ninh Noãn Dương: “Y Y, con không thể không có lương tâm như vậy, ngay cả chú và dì của mình cũng không nhận.”

Ninh Noãn Dương tức giận xoay người, từ trong ngực của Đỗ Ngự Đình lấy ra điện thoại, gọi một cú điện thoại: “Phòng họp có hai kẻ điên, người đâu lôi ra ngoài cho tôi.”

Cô hoàn toàn không biết hai người kia.

Kẻ điên?

Lăng Vận Thành kinh ngạc, “Vợ ơi, đây không phải là Y Y.” Nếu như là Y Y, làm sao có thể không nhận ra bọn họ. Hơn nữa Y Y tuyệt đối không đối xử với bọn họ như vậy, không nhận bọn họ còn chưa tính, lại còn cho người lôi bọn họ ra ngoài.

Rất nhanh, mấy tên vệ sĩ cơ thể cường tráng bước tới, lôi vợ chồng Lăng gia đi ra ngoài.

“Buông tôi ra-----”

“Lăng Y Y, cái người không có lương tâm-----” Hàn Tuệ vừa đi vừa mắng.

Ninh Noãn Dương nhìn Đỗ Ngự Đình cười ngọt ngào, tay nhỏ vòng qua cổ của người đàn ông, mặc cho người đàn ông ôm cô đi về phòng làm việc.

“Tại sao lại không nghỉ ngơi ở nhà? Chạy ra ngoài sẽ rất mệt.” Đỗ Ngự Đình tự tay đặt ba lớp đệm nhung thoải mái mềm mại trên ghế ở phòng làm việc, lúc này mới ôm cô từ ghế sô pha lên trên ghế.

“Anh muốn em ở nhà một mình với bà nội sao?” Bờ môi phấn nộn hơi trề xuống, vẻ mặt của cô ủy khuất, ở nhà mặc kệ là cô làm cái gì cũng có người nhìn không vừa mắt, mặc kệ là đứng ở đâu cũng làm phiền ánh mắt của người khác. Vốn cho là có bảo bảo, thái độ của bà cụ với cô sẽ tốt hơn một chút, không nghĩ tới hoàn toàn là không phải như vậy!

Cô chỉ có thể chọc giận bà cụ, lại không thể làm ra chuyện gì. Không còn cách nào khác, cô không thể trốn tránh nha!

“Cục cưng, đừng tức giận, bị chọc giận anh sẽ đau lòng.” Đỗ Ngự Đình khom người, dịu dàng dụ dỗ, thái độ của bà nội với Noãn Noãn anh cũng biết, nhưng mà bà nội là trưởng bối, anh cũng không thể làm gì quá đáng để chống lại.

“Uống chút canh hạt sen táo đỏ đi!” Đỗ Ngự Đình cầm canh nóng hổi ở trên bàn làm việc, cẩn thận thổi, “Rất thơm, rất ngọt.”

“Không muốn.” Ninh Noãn Dương cau mày xoay mặt, nhìn cũng không nhìn canh hạt sen táo đỏ.

“Ngoan-----”

“Không muốn!”

Bây giờ cô ghét nhất chính là vị ngọt như vậy, cô sẽ muốn nôn, mỗi ngày đều nước canh như vậy, cô thật sự không đói bụng.

“Em xem, thật sự rất đẹp mắt đó!” Đỗ Ngự Đình dịu dàng dụ dỗ, giọng nói tràn đầy hấp dẫn: “Hạt sen mềm mềm, nấu tới nát vụn, vào miệng lập tức tan ra, táo đỏ rất ngọt, ngoan, ăn một viên táo đỏ, bổ máu.”

“Không muốn, không muốn, không muốn.” Ninh Noãn Dương liên tục nói ba lần không muốn, cái đầu nhỏ lắc liên tục.

“Được rồi, không muốn, không muốn.” Đỗ Ngự Đình thả xuống cái chén nhỏ trong tay, cầm một cái dĩa nhỏ khác, “Ăn cái này, pho mát dứa, ăn một chút, chua chua, ăn rất ngon.” Anh đưa tay cầm một miếng pho mát dứa.

Dứa màu vàng, phía trên bọc pho mát màu trắng, nhìn rất mê người.

Ninh Noãn Dương lập tức trở nên hứng thú, giống như nghe mùi chua của dứa, nuốt nước miếng ừng ực.

“Ngoan, mở miệng ra.” Đỗ Ngự Đình đưa tay đặt miếng pho mát dưới ở khóe miệng của cô.

Ninh Noãn Dương cắn một cái, mùi vị quả nhiên không sai, chua chua, ăn cực kỳ thoải mái, cô cười đến khóe mắt cong cong, hai ngụm liền giải quyết xong miếng pho mát dứa còn dư lại ở trong tay của Đỗ Ngự Đình.

Dĩa pho mát dứa rất nhanh đã thấy đáy, mà Ninh Noãn Dương còn chưa thỏa mãn liếm môi, “Cái này ăn rất ngon.” Cô gật đầu, cặp mắt long lanh nhìn chằm chằm cái dĩa trống trơn, nháy mắt, cực kỳ giống con mèo tham ăn.

“Không thể ăn nữa, bụng sẽ chịu không nỗi.” Đỗ Ngự Đình cười yếu ớt vuốt ve bụng của cô, cúi đầu hỏi: “Hôm nay vẫn còn muốn nôn sao?” Những ngày qua, cô thật sự là rất cực khổ. Ăn không vô, thật vất vả mới ăn được một chút, lại nôn rất lợi hại, hoàn toàn không thể ăn gì, chỉ uống một chút nước. Người nhìn có chút gầy, ngoại trừ đau lòng anh cũng không còn cách nào khác.

“Hai ngày nay tốt hơn một chút.” Hôm nay sắc mặt của Ninh Noãn Dương không tệ, tâm tình cũng không tệ, hai ngày nay hình như không có nôn, khẩu vị cũng tương đối tốt.

“Vậy thì tốt.” Đỗ Ngự Đình gật đầu, chỉ cần không nôn, có thể ăn cái gì, sẽ không sao nữa, nếu không anh sẽ lo lắng tới xảy ra bệnh tim.

“Chồng ơi!” Sắc mặt của Ninh Noãn Dương ngây thơ nghiêng đầu, đôi mắt chớp chớp, đáy mắt lộ ra vẻ gian xảo, “Cái này..... Chúng ta bàn bạc một chuyện, được không?”

“Chuyện gì?” Đáy lòng của Đỗ Ngự Đình hơi không rõ, mỗi lần cô bày ra bộ dạng này, tám chín phần đều không có chuyện gì tốt. Trong cái đầu nhỏ của cô rất nhiều ý tưởng kỳ lạ, anh sẽ không cho là cô mang thai sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh không thể không đề phòng.

“Chồng ơi-----” Giọng nói của cô có mấy phần làm nũng, làm tăng thêm sự ngọt ngào, cô ôm eo của Đỗ Ngự Đình, mùi thơm lao thẳng vào mũi của anh.

Tâm trạng của Đỗ Ngự Đình trở nên nhộn nhạo, vốn là trái tim luôn có ý đề phòng mãnh liệt đã bắt đầu có chút rung động, “Bảo bối, cục cưng, em thật thơm!” Anh ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với cô, anh nghiêng người về phía trước, muốn hôn cô.

Lại bị cô đẩy ra, “Anh đồng ý với em một chuyện có được không?” Cô làm nũng, đôi mắt thật to tràn đầy sự ngây thơ.

“Được rồi.” Đỗ Ngự Đình hoàn toàn không có chút do dự, hoàn toàn mất đi ý phòng bị, đối với cô, anh hoàn toàn không có cách nào tránh được sự hấp dẫn của cô! Không phải ý chí của anh không kiên cường, mà là cô thật sự quá mê người, anh không nhịn được nha!

Đồng ý, là cách tốt nhất.

Ninh Noãn Dương trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom