Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông bên trong rõ ràng là đã, “Ai?” Đợi đến khi thấy được người đi vào, động tác của Dave cực kỳ nhanh chóng, kéo Ninh Noãn Dương che ở trước ngực: “Không hổ là Đỗ thiếu, có thể tìm đến đây nhanh như vậy.” Con ngươi màu xám tro, lộ ra vẻ khô khan, lúc nhìn thấy Đỗ Ngự Đình, trong mắt nổi lên thù hận.
Nếu như không phải là Đỗ Ngự Đình, làm sao hắn có thể rơi vào kết cục như thế này?
Nhà máy của hắn, bây giờ nên là cảnh hưng vinh mới đúng.
“Chồng ơi-----” Ninh Noãn Dương hét to.
“Ai cho cô kêu!” Dave kéo tóc cô về phía sau, tát một cái thật mạnh vào mặt cô.
“Anh dám đánh cô ấy?” Con ngươi đen sâu thẳm nguy hiểm híp lại, vào lúc này biến thành màu đỏ thẩm, “Thả cô ấy ra.” Anh đi vào bên trong.
“Không được nhúc nhích.” Dave cười dữ tợn, chỉa súng vào đầu của Ninh Noãn Dương: “Cẩn thận tôi bắn bể đầu cô ta.”
Quả nhiên, Đỗ Ngự Đình dừng bước, vẻ mặt trở nên kinh hoàng, “Anh đừng động vào cô ấy!” Trái tim, vào lúc này giống như bị một bàn tay to bóp chặt, không thể thở được, cũng không thể đập.
Hai bên đứng yên giằng co một hồi, cũng không ai dám lộn xộn.
Dave quan sát Đỗ Ngự Đình từ trên xuống dưới, chợt ngửa mặt lên trời cười lớn: “Đỗ thiếu, bây giờ chỗ anh đứng đứng, là nhà máy đã từng là của tôi, trước kia tôi có gia đình hoàn chỉnh, tiền tài làm cho người ta ghen tị.” Ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên hung hăng, vẻ mặt cũng thay đổi trở nên kích động: “Là do anh ban tặng, bây giờ tôi đã không còn gì hết.”
“Tôi không nhớ là có chuyện như vậy.” Đỗ Ngự Đình khẽ nói.
“Tất nhiên là anh không nhớ những chuyện nhỏ như vậy, anh vốn dĩ là một ác ma.” Dave gào lên, cảnh tượng ngày xưa lại hiện ra trước mắt.
Cảnh tượng nhà máy hưng thịnh, mỗi ngày đều có vô số xe tải đến vận chuyển hàng.
Vợ của hắn, mặc dù không xinh đẹp, nhưng cũng rất được, còn có con của hắn.....
Nhưng mà, tất cả, cũng bởi vì D.S nghiên cứu sản phẩm mới đánh thẳng vào sản phẩm của nhà máy của hắn, cuối cùng dẫn đến nhà máy bị đóng cửa, trong một đêm, hắn mất đi tất cả.
Đã từng là ông chủ cao cao tại thượng bây giờ trở thành người lang thang trên đường phố.
“Anh thả cô ấy ra, tất cả những gì lúc trước anh có tôi có thể cho anh thêm lần nữa.” Đỗ Ngự Đình không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, bây giờ cứu Noãn Noãn là chuyện quan trọng nhất.
“Cho tôi thêm lần nữa? Không không không, bây giờ tôi đã đổi ý. Anh quỳ xuống trước, để cho tôi cảm nhận thành ý của anh.” Dave tùy ý cười, tách sợi dây trong tay của Ninh Noãn Dương ra, ném xuống đất, “Anh xem, tôi có mười phần thành ý.” Hắn đổi thành chỉa súng vào cổ của Ninh Noãn Dương.
“Ngự Đình, không được.” Lý Dĩnh Chi lắc đầu.
“Được, tôi quỳ, tôi sẽ quỳ
Người đàn ông bên trong rõ ràng là đã, “Ai?” Đợi đến khi thấy được người đi vào, động tác của Dave cực kỳ nhanh chóng, kéo Ninh Noãn Dương che ở trước ngực: “Không hổ là Đỗ thiếu, có thể tìm đến đây nhanh như vậy.” Con ngươi màu xám tro, lộ ra vẻ khô khan, lúc nhìn thấy Đỗ Ngự Đình, trong mắt nổi lên thù hận.
Nếu như không phải là Đỗ Ngự Đình, làm sao hắn có thể rơi vào kết cục như thế này?
Nhà máy của hắn, bây giờ nên là cảnh hưng vinh mới đúng.
“Chồng ơi-----” Ninh Noãn Dương hét to.
“Ai cho cô kêu!” Dave kéo tóc cô về phía sau, tát một cái thật mạnh vào mặt cô.
“Anh dám đánh cô ấy?” Con ngươi đen sâu thẳm nguy hiểm híp lại, vào lúc này biến thành màu đỏ thẩm, “Thả cô ấy ra.” Anh đi vào bên trong.
“Không được nhúc nhích.” Dave cười dữ tợn, chỉa súng vào đầu của Ninh Noãn Dương: “Cẩn thận tôi bắn bể đầu cô ta.”
Quả nhiên, Đỗ Ngự Đình dừng bước, vẻ mặt trở nên kinh hoàng, “Anh đừng động vào cô ấy!” Trái tim, vào lúc này giống như bị một bàn tay to bóp chặt, không thể thở được, cũng không thể đập.
Hai bên đứng yên giằng co một hồi, cũng không ai dám lộn xộn.
Dave quan sát Đỗ Ngự Đình từ trên xuống dưới, chợt ngửa mặt lên trời cười lớn: “Đỗ thiếu, bây giờ chỗ anh đứng đứng, là nhà máy đã từng là của tôi, trước kia tôi có gia đình hoàn chỉnh, tiền tài làm cho người ta ghen tị.” Ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên hung hăng, vẻ mặt cũng thay đổi trở nên kích động: “Là do anh ban tặng, bây giờ tôi đã không còn gì hết.”
“Tôi không nhớ là có chuyện như vậy.” Đỗ Ngự Đình khẽ nói.
“Tất nhiên là anh không nhớ những chuyện nhỏ như vậy, anh vốn dĩ là một ác ma.” Dave gào lên, cảnh tượng ngày xưa lại hiện ra trước mắt.
Cảnh tượng nhà máy hưng thịnh, mỗi ngày đều có vô số xe tải đến vận chuyển hàng.
Vợ của hắn, mặc dù không xinh đẹp, nhưng cũng rất được, còn có con của hắn.....
Nhưng mà, tất cả, cũng bởi vì D.S nghiên cứu sản phẩm mới đánh thẳng vào sản phẩm của nhà máy của hắn, cuối cùng dẫn đến nhà máy bị đóng cửa, trong một đêm, hắn mất đi tất cả.
Đã từng là ông chủ cao cao tại thượng bây giờ trở thành người lang thang trên đường phố.
“Anh thả cô ấy ra, tất cả những gì lúc trước anh có tôi có thể cho anh thêm lần nữa.” Đỗ Ngự Đình không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, bây giờ cứu Noãn Noãn là chuyện quan trọng nhất.
“Cho tôi thêm lần nữa? Không không không, bây giờ tôi đã đổi ý. Anh quỳ xuống trước, để cho tôi cảm nhận thành ý của anh.” Dave tùy ý cười, tách sợi dây trong tay của Ninh Noãn Dương ra, ném xuống đất, “Anh xem, tôi có mười phần thành ý.” Hắn đổi thành chỉa súng vào cổ của Ninh Noãn Dương.
“Ngự Đình, không được.” Lý Dĩnh Chi lắc đầu.
“Được, tôi quỳ, tôi sẽ quỳ
Bình luận facebook