Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Edit: Hà Bạng
“Ngày hôm qua Chủ tịch tập đoàn nhà họ Ninh đã trở về nước.”
Một loạt tin tức tương tự liên tục chiếm giữ trang đầu báo suốt mấy ngày qua, mọi người hiếu kỳ về nhà họ Ninh này không phải là không có nguyên nhân, dù sao thì một gia đình không có bất cứ bối cảnh gì bỗng thành lập công ty, trong thời gian có nửa năm ngắn ngủi lại nhanh chóng phất lên, trở thành một tập đoàn danh tiếng, điều này khiến cho mọi người không thể nào không chú ý.
Tại biệt thự nhà họ Đỗ, một đôi vợ chồng trung niên đang ngồi trên ghế salong, thái độ có chút dè dặt, người nam thì đi giày tây, hói đầu, người nữ mặc một bộ đồ hàng hiệu màu trắng viền kim tuyến. Ngồi bên cạnh bọn họ, còn có một cô gái trẻ tuổi, mái tóc dài màu đen gẩy những sợi light màu cam rực rỡ, trang điểm vô cùng đậm.
“Noãn Noãn, bọn họ là ba mẹ em.” Đỗ Ngự Đình ôm Bé con trong lòng, giọng nói hết sức dịu dàng.
Ở ghế salong đối diện, khuôn mặt đôi vợ chồng trung niên tươi cười nhìn Ninh Noãn Dương, nụ cười mang theo vẻ căng thẳng: “Noãn Noãn, ba mẹ đây con!” Thấy Ninh Noãn Dương không đáp lời, bọn họ chỉ cô gái đang ngồi bên cạnh, nói: “Đây là em gái của con: Ninh Vũ Tâm, nó vừa mới tốt nghiệp đại học, nên chúng ta liền cho nó cùng tới gặp con.” Thái độ nói chuyện của bọn họ thật không giống như đang trò chuyện với con gái nhà mình, mà giống như là đám diễn viên hạng ba không năng lực cầm kịch bản đọc lời thoại, biểu cảm trên mặt chỉ có một vẻ không chút thay đổi.
“Chị à, em là Tâm Tâm đây!” Trên vành tai Ninh Vũ Tâm bấm hơn mười cái lỗ, xỏ đủ các loại khuyên tai, thoạt nhìn giống như hình tượng một cô gái hư hỏng, nhưng mà nụ cười của cô ta lại rất lễ phép, rất dễ khiến người khác mất cảnh giác.
“Tâm Tâm?” Ninh Noãn Dương nghiêng đầu, đôi mắt to đầy vẻ mơ hồ, người trước mặt, cô không có một chút ấn tượng nào, đầu nhỏ lắc lắc, cô cố ép bản thân phải gắng nhớ ra mọi chuyện, nhưng trước sau vẫn phí công: “Tôi không nhớ ra được…” Ấn đường nhíu lại, cô vô cùng sầu não.
“Noãn Noãn, chúng ta là ba mẹ của con! Mau gọi chúng ta nào.” Tiếng thúc giục của vợ chồng nhà họ Ninh vang lên bên tai lần nữa, trên mặt bọn họ biểu lộ sự cấp bách.
“…..” Ninh Noãn Dương giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng qua vẻ không biết phải làm sao, đôi tay bé xinh nắm lấy góc áo Đỗ Ngự Đình, cơ thể hơi run rẩy: “Con…” Cô cúi đầu, không biết vì sao mình lại không thấy một chút cảm giác thân thiết nào khi gặp lại ba mẹ? Bọn họ quá xa lạ, trên người bọn họ cô không tìm thấy được một tia hơi thở nào của người một nhà.
“Ba mẹ, chị gái bị mất trí nhớ, không thể thích ứng ngay lập tức được, hai người tạm thời đừng ép buộc chị ấy.” Ninh Vũ Tâm ngồi xuống bên cạnh Ninh Noãn Dương, nắm lấy tay cô, cất lời vô cùng quan tâm: “Chị gái, đừng nóng vội, về sau nhất định sẽ nhớ ra mà.” Nhìn kỹ lại, Ninh Vũ Tâm và Ninh Noãn Dương cũng có vài phần giống nhau, hình dáng khuôn cằm rất giống.
“Ừ.” Ninh Noãn Dương gật đầu, sự lo lắng khẩn trương lúc bấy giờ mới buông lỏng.
“Bảo bối.” Bàn tay to vỗ nhẹ sau lưng Ninh Noãn Dương, Đỗ Ngự Đình ôn hòa nói bên tai cô: “Bác trai bác gái ngồi máy bay cũng mệt rồi, để anh cho người đưa họ đến khách sạn nghỉ ngơi, em cũng nên đi nghỉ đi, được không?” Ở nhà, cách ăn mặc của anh khiến người ta thấy thả lỏng, áo sơmi trắng mặc trên người, phối với quần dài màu đen đơn giản bên dưới, dù có ăn vận như vậy, cũng không có cách nào che giấu hết được hơi thở quý tộc trên người anh, sự tao nhã và cao quý vốn là bẩm sinh.
“Chị gái.” Ninh Vũ Tâm nhìn vòng quanh bốn phía một phen, mải mê dò xét phòng khách nhỏ vô cùng xa hoa của Đỗ Ngự Đình, chỉ là phòng khách nhỏ thôi mà đã phú quý lộng lẫy như thế, chắc hẳn trên lầu còn gấm vóc rực rỡ hơn nhiều: “Ba mẹ, hai người tới khách sạn đi! Con muốn chăm sóc cho chị, hôm nay con sẽ ở lại đây, có được không chị gái?” Cô gái lay lay cánh tay Ninh Noãn Dương, lộ ra vẻ mặt cố ý làm nũng, ghế salong bằng da thủ công dưới mông ngồi thật sự là co dãn mười phần, cảm giác hết sức mềm mại; trên bàn, bộ trà cụ bằng sứ trắng thấp thoáng phát ra ánh sáng trắng lấp lánh, tất cả đồ đạc ở đây đều có giá trị xa xỉ. Cô ta bắt đầu hiểu được ý muốn ngừng mà không ngừng được là thế nào, cũng bắt đầu bị tất cả ở nơi này mê hoặc.
Chị gái.
Có thể là do quá mức khát vọng sự ấm áp của tình thân, ngay lập tức Ninh Noãn Dương đối với cô em gái này tang thêm rất nhiều cảm giác quen thuộc, cô kéo tay Ninh Vũ Tâm: “Chị dẫn em lên gác.” Cô quay đầu nhìn về phía Đỗ Ngự Đình, rốt cuộc trên mặt cũng có chút vui vẻ: “Chồng à, em đưa Tâm Tâm lên gác xem một chút nhé.”
Đỗ Ngự Đình gật đầu, dặn dò lão quản gia đang đứng bên cạnh: “Cùng Thiếu phu nhân lên gác, chuẩn bị phòng nghỉ cho Cô hai.”
“Vâng.”
Nói là “chăm sóc” cho Ninh Noãn Dương, có phải ý tứ thật sự của Ninh Vũ Tâm không, thì anh cũng không quá yên tâm đối với cô gái này, mặc dù Noãn Noãn có chút tinh quái, nhưng dù sao tâm tư vẫn rất thuần lương, ngược lại Ninh Vũ Tâm kia dường như không có đơn giản như trong tưởng tượng.
Ở dưới tầng, vợ chồng nhà họ Ninh đang oán trách lẫn nhau.
“Đều là tại bà, chẳng phải đã giao cho bà chuẩn bị quà tặng cho Thiếu phu nhân sao?” Vẻ mặt Ninh Đại Vĩ oán giận nhìn vợ mình, bộ tây trang đắt tiền mặc trên người ông ta có chút buồn cười, dáng người ông ta đúng thật là vạm vỡ, nhưng khí chất lại có vẻ thô thiển.
“Không phải là đã để ông đi mua sao?” Lưu Mỹ Phượng không chịu lép vế vặc lại một câu, lại có chỗ chột dạ, thật ra thì bà ta đã mang chỗ tiền Đỗ Ngự Đình đưa để mua quà cho Ninh Noãn Dương đi đánh bạc rồi.
“Ngay cả Thiếu phu nhân thích cái gì tôi cũng không biết, thì biết mua gì? Đó đâu phải là con gái tôi.” Ninh Đại Vĩ lầm bầm nói, hoàn toàn không để ý sắc mặt của Đỗ Ngự Đình đang đứng bên kia ngày càng âm u.
“Đủ rồi!” Bàn tay to chợt vỗ xuống bàn, sắc mặt Đỗ Ngự Đình khó coi tới dọa người: “Trong khoảng thời gian này tốt nhất là các người nên an phận một chút cho tôi, nếu để cho Noãn Noãn phát hiện ra điều gì, thì đừng trách tôi ác.” Cô có trái tim pha lê giống kiểu người ngây thơ khờ khạo, nếu như cô biết được chuyện này, nhất định sẽ rất đau lòng.
Vợ chồng họ Ninh cùng lúc im miệng, gật đầu như giã tỏi: “Đỗ thiếu gia, ngài yên tâm, yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ giữ kín như bưng, không để cho Thiếu phu nhân biết chúng tôi không phải…”
Đỗ Ngự Đình lạnh lùng lườm, vợ chồng họ Ninh liền câm như hến, người đàn ông này thật sự là khiến cho người ta không thể nào không run sợ.
……….
“Noãn Noãn.” Đỗ Ngự Đình lặng lẽ đi vào trong phòng, một tay nhấc Ninh Noãn Dương nâng lên cao từ đằng sau, quay vài vòng trên không trung.
“A, nhanh quá!” Cô sợ hãi liên tục giãy giụa, chỉ sợ đột nhiên sẽ bị rơi xuống đất, chẳng phải cái mông này sẽ bị ngã sưng lên sao.
Bước chân Đỗ Ngự Đình vững vàng, hai người cùng nhau ngã xuống chiếc giường rộng êm ái.
“Làm em sợ muốn chết.” Khuôn mặt nhỏ của Ninh Noãn Dương trắng bệch, tay vỗ vỗ ngực.
“Đồ ngốc…” Bàn tay to khẽ vỗ sau lưng Bé cưng, Đỗ Ngự Đình ngẩn người một hồi lâu, đáy mắt hiện lên vẻ lo âu: “Gặp ba mẹ rồi có thấy vui không?” Anh không có cách nào bỏ qua được từng cái biểu cảm của cô, mặc kệ là vui vẻ hay buồn bã, cho dù là một động tác nhỏ xíu của cô, cũng sẽ khiến anh lo lắng suy tư một thời gian dài.
Hàm răng trắng khẽ cắn môi dưới, trong mắt cô thoáng qua một tia mờ mịt, nụ cười có chút miễn cưỡng: “Vui mà.” Cô gật đầu.
“Đồ lừa đảo!” Đỗ Ngự Đình cúi đầu, không nặng không nhẹ cắn một cái lên vai cô, khẽ cười bất lực: “Lại còn định nói dối trước mặt anh.” Anh thu hết tâm tư của cô vào trong mắt, suốt từ lúc gặp mặt lúc nãy, hiển nhiên là cô chưa thật sự có chút vui mừng nào đáng nói.
Ninh Noãn Dương cúi gằm, bất an nghịch nghịch vạt áo, chậm chạp nói: “Em vẫn tưởng tượng là nếu được gặp ba mẹ hẳn sẽ rất mừng rỡ cảm động, thế nhưng khi bọn họ đã đứng trước mặt em, em lại cảm thấy rất xa lạ.” Cô không cảm thấy chút cảm giác thân tình nào tồn tại, giống như chỉ đang gặp những người không quen biết, riêng có Tâm Tâm: “Ngược lại Tâm Tâm có chỗ giống em, cô ấy chắc là em gái của em.” Tâm Tâm rất hoạt ngôn, suốt từ lúc hai người lên gác vẫn không ngừng trò chuyện.
“Ngoan, bọn họ đều là ba mẹ em, chỉ là do tạm thời em chưa nhớ ra thôi.” Trên mặt cô là vẻ do dự, khiến trái tim anh hung hăng bị bóp nhéo, anh an ủi cô: “Về sau em sẽ nhớ ra thôi.”
Con ngươi lóe lên một tia sắc bén, phát ra sự lạnh lẽo, Ninh Vũ Tâm, xem ra là anh đã thật sự coi thường cô ta rồi, nhanh như vậy đã có thể khiến Noãn Noãn lơ là cảnh giác.
“Ngày hôm qua Chủ tịch tập đoàn nhà họ Ninh đã trở về nước.”
Một loạt tin tức tương tự liên tục chiếm giữ trang đầu báo suốt mấy ngày qua, mọi người hiếu kỳ về nhà họ Ninh này không phải là không có nguyên nhân, dù sao thì một gia đình không có bất cứ bối cảnh gì bỗng thành lập công ty, trong thời gian có nửa năm ngắn ngủi lại nhanh chóng phất lên, trở thành một tập đoàn danh tiếng, điều này khiến cho mọi người không thể nào không chú ý.
Tại biệt thự nhà họ Đỗ, một đôi vợ chồng trung niên đang ngồi trên ghế salong, thái độ có chút dè dặt, người nam thì đi giày tây, hói đầu, người nữ mặc một bộ đồ hàng hiệu màu trắng viền kim tuyến. Ngồi bên cạnh bọn họ, còn có một cô gái trẻ tuổi, mái tóc dài màu đen gẩy những sợi light màu cam rực rỡ, trang điểm vô cùng đậm.
“Noãn Noãn, bọn họ là ba mẹ em.” Đỗ Ngự Đình ôm Bé con trong lòng, giọng nói hết sức dịu dàng.
Ở ghế salong đối diện, khuôn mặt đôi vợ chồng trung niên tươi cười nhìn Ninh Noãn Dương, nụ cười mang theo vẻ căng thẳng: “Noãn Noãn, ba mẹ đây con!” Thấy Ninh Noãn Dương không đáp lời, bọn họ chỉ cô gái đang ngồi bên cạnh, nói: “Đây là em gái của con: Ninh Vũ Tâm, nó vừa mới tốt nghiệp đại học, nên chúng ta liền cho nó cùng tới gặp con.” Thái độ nói chuyện của bọn họ thật không giống như đang trò chuyện với con gái nhà mình, mà giống như là đám diễn viên hạng ba không năng lực cầm kịch bản đọc lời thoại, biểu cảm trên mặt chỉ có một vẻ không chút thay đổi.
“Chị à, em là Tâm Tâm đây!” Trên vành tai Ninh Vũ Tâm bấm hơn mười cái lỗ, xỏ đủ các loại khuyên tai, thoạt nhìn giống như hình tượng một cô gái hư hỏng, nhưng mà nụ cười của cô ta lại rất lễ phép, rất dễ khiến người khác mất cảnh giác.
“Tâm Tâm?” Ninh Noãn Dương nghiêng đầu, đôi mắt to đầy vẻ mơ hồ, người trước mặt, cô không có một chút ấn tượng nào, đầu nhỏ lắc lắc, cô cố ép bản thân phải gắng nhớ ra mọi chuyện, nhưng trước sau vẫn phí công: “Tôi không nhớ ra được…” Ấn đường nhíu lại, cô vô cùng sầu não.
“Noãn Noãn, chúng ta là ba mẹ của con! Mau gọi chúng ta nào.” Tiếng thúc giục của vợ chồng nhà họ Ninh vang lên bên tai lần nữa, trên mặt bọn họ biểu lộ sự cấp bách.
“…..” Ninh Noãn Dương giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng qua vẻ không biết phải làm sao, đôi tay bé xinh nắm lấy góc áo Đỗ Ngự Đình, cơ thể hơi run rẩy: “Con…” Cô cúi đầu, không biết vì sao mình lại không thấy một chút cảm giác thân thiết nào khi gặp lại ba mẹ? Bọn họ quá xa lạ, trên người bọn họ cô không tìm thấy được một tia hơi thở nào của người một nhà.
“Ba mẹ, chị gái bị mất trí nhớ, không thể thích ứng ngay lập tức được, hai người tạm thời đừng ép buộc chị ấy.” Ninh Vũ Tâm ngồi xuống bên cạnh Ninh Noãn Dương, nắm lấy tay cô, cất lời vô cùng quan tâm: “Chị gái, đừng nóng vội, về sau nhất định sẽ nhớ ra mà.” Nhìn kỹ lại, Ninh Vũ Tâm và Ninh Noãn Dương cũng có vài phần giống nhau, hình dáng khuôn cằm rất giống.
“Ừ.” Ninh Noãn Dương gật đầu, sự lo lắng khẩn trương lúc bấy giờ mới buông lỏng.
“Bảo bối.” Bàn tay to vỗ nhẹ sau lưng Ninh Noãn Dương, Đỗ Ngự Đình ôn hòa nói bên tai cô: “Bác trai bác gái ngồi máy bay cũng mệt rồi, để anh cho người đưa họ đến khách sạn nghỉ ngơi, em cũng nên đi nghỉ đi, được không?” Ở nhà, cách ăn mặc của anh khiến người ta thấy thả lỏng, áo sơmi trắng mặc trên người, phối với quần dài màu đen đơn giản bên dưới, dù có ăn vận như vậy, cũng không có cách nào che giấu hết được hơi thở quý tộc trên người anh, sự tao nhã và cao quý vốn là bẩm sinh.
“Chị gái.” Ninh Vũ Tâm nhìn vòng quanh bốn phía một phen, mải mê dò xét phòng khách nhỏ vô cùng xa hoa của Đỗ Ngự Đình, chỉ là phòng khách nhỏ thôi mà đã phú quý lộng lẫy như thế, chắc hẳn trên lầu còn gấm vóc rực rỡ hơn nhiều: “Ba mẹ, hai người tới khách sạn đi! Con muốn chăm sóc cho chị, hôm nay con sẽ ở lại đây, có được không chị gái?” Cô gái lay lay cánh tay Ninh Noãn Dương, lộ ra vẻ mặt cố ý làm nũng, ghế salong bằng da thủ công dưới mông ngồi thật sự là co dãn mười phần, cảm giác hết sức mềm mại; trên bàn, bộ trà cụ bằng sứ trắng thấp thoáng phát ra ánh sáng trắng lấp lánh, tất cả đồ đạc ở đây đều có giá trị xa xỉ. Cô ta bắt đầu hiểu được ý muốn ngừng mà không ngừng được là thế nào, cũng bắt đầu bị tất cả ở nơi này mê hoặc.
Chị gái.
Có thể là do quá mức khát vọng sự ấm áp của tình thân, ngay lập tức Ninh Noãn Dương đối với cô em gái này tang thêm rất nhiều cảm giác quen thuộc, cô kéo tay Ninh Vũ Tâm: “Chị dẫn em lên gác.” Cô quay đầu nhìn về phía Đỗ Ngự Đình, rốt cuộc trên mặt cũng có chút vui vẻ: “Chồng à, em đưa Tâm Tâm lên gác xem một chút nhé.”
Đỗ Ngự Đình gật đầu, dặn dò lão quản gia đang đứng bên cạnh: “Cùng Thiếu phu nhân lên gác, chuẩn bị phòng nghỉ cho Cô hai.”
“Vâng.”
Nói là “chăm sóc” cho Ninh Noãn Dương, có phải ý tứ thật sự của Ninh Vũ Tâm không, thì anh cũng không quá yên tâm đối với cô gái này, mặc dù Noãn Noãn có chút tinh quái, nhưng dù sao tâm tư vẫn rất thuần lương, ngược lại Ninh Vũ Tâm kia dường như không có đơn giản như trong tưởng tượng.
Ở dưới tầng, vợ chồng nhà họ Ninh đang oán trách lẫn nhau.
“Đều là tại bà, chẳng phải đã giao cho bà chuẩn bị quà tặng cho Thiếu phu nhân sao?” Vẻ mặt Ninh Đại Vĩ oán giận nhìn vợ mình, bộ tây trang đắt tiền mặc trên người ông ta có chút buồn cười, dáng người ông ta đúng thật là vạm vỡ, nhưng khí chất lại có vẻ thô thiển.
“Không phải là đã để ông đi mua sao?” Lưu Mỹ Phượng không chịu lép vế vặc lại một câu, lại có chỗ chột dạ, thật ra thì bà ta đã mang chỗ tiền Đỗ Ngự Đình đưa để mua quà cho Ninh Noãn Dương đi đánh bạc rồi.
“Ngay cả Thiếu phu nhân thích cái gì tôi cũng không biết, thì biết mua gì? Đó đâu phải là con gái tôi.” Ninh Đại Vĩ lầm bầm nói, hoàn toàn không để ý sắc mặt của Đỗ Ngự Đình đang đứng bên kia ngày càng âm u.
“Đủ rồi!” Bàn tay to chợt vỗ xuống bàn, sắc mặt Đỗ Ngự Đình khó coi tới dọa người: “Trong khoảng thời gian này tốt nhất là các người nên an phận một chút cho tôi, nếu để cho Noãn Noãn phát hiện ra điều gì, thì đừng trách tôi ác.” Cô có trái tim pha lê giống kiểu người ngây thơ khờ khạo, nếu như cô biết được chuyện này, nhất định sẽ rất đau lòng.
Vợ chồng họ Ninh cùng lúc im miệng, gật đầu như giã tỏi: “Đỗ thiếu gia, ngài yên tâm, yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ giữ kín như bưng, không để cho Thiếu phu nhân biết chúng tôi không phải…”
Đỗ Ngự Đình lạnh lùng lườm, vợ chồng họ Ninh liền câm như hến, người đàn ông này thật sự là khiến cho người ta không thể nào không run sợ.
……….
“Noãn Noãn.” Đỗ Ngự Đình lặng lẽ đi vào trong phòng, một tay nhấc Ninh Noãn Dương nâng lên cao từ đằng sau, quay vài vòng trên không trung.
“A, nhanh quá!” Cô sợ hãi liên tục giãy giụa, chỉ sợ đột nhiên sẽ bị rơi xuống đất, chẳng phải cái mông này sẽ bị ngã sưng lên sao.
Bước chân Đỗ Ngự Đình vững vàng, hai người cùng nhau ngã xuống chiếc giường rộng êm ái.
“Làm em sợ muốn chết.” Khuôn mặt nhỏ của Ninh Noãn Dương trắng bệch, tay vỗ vỗ ngực.
“Đồ ngốc…” Bàn tay to khẽ vỗ sau lưng Bé cưng, Đỗ Ngự Đình ngẩn người một hồi lâu, đáy mắt hiện lên vẻ lo âu: “Gặp ba mẹ rồi có thấy vui không?” Anh không có cách nào bỏ qua được từng cái biểu cảm của cô, mặc kệ là vui vẻ hay buồn bã, cho dù là một động tác nhỏ xíu của cô, cũng sẽ khiến anh lo lắng suy tư một thời gian dài.
Hàm răng trắng khẽ cắn môi dưới, trong mắt cô thoáng qua một tia mờ mịt, nụ cười có chút miễn cưỡng: “Vui mà.” Cô gật đầu.
“Đồ lừa đảo!” Đỗ Ngự Đình cúi đầu, không nặng không nhẹ cắn một cái lên vai cô, khẽ cười bất lực: “Lại còn định nói dối trước mặt anh.” Anh thu hết tâm tư của cô vào trong mắt, suốt từ lúc gặp mặt lúc nãy, hiển nhiên là cô chưa thật sự có chút vui mừng nào đáng nói.
Ninh Noãn Dương cúi gằm, bất an nghịch nghịch vạt áo, chậm chạp nói: “Em vẫn tưởng tượng là nếu được gặp ba mẹ hẳn sẽ rất mừng rỡ cảm động, thế nhưng khi bọn họ đã đứng trước mặt em, em lại cảm thấy rất xa lạ.” Cô không cảm thấy chút cảm giác thân tình nào tồn tại, giống như chỉ đang gặp những người không quen biết, riêng có Tâm Tâm: “Ngược lại Tâm Tâm có chỗ giống em, cô ấy chắc là em gái của em.” Tâm Tâm rất hoạt ngôn, suốt từ lúc hai người lên gác vẫn không ngừng trò chuyện.
“Ngoan, bọn họ đều là ba mẹ em, chỉ là do tạm thời em chưa nhớ ra thôi.” Trên mặt cô là vẻ do dự, khiến trái tim anh hung hăng bị bóp nhéo, anh an ủi cô: “Về sau em sẽ nhớ ra thôi.”
Con ngươi lóe lên một tia sắc bén, phát ra sự lạnh lẽo, Ninh Vũ Tâm, xem ra là anh đã thật sự coi thường cô ta rồi, nhanh như vậy đã có thể khiến Noãn Noãn lơ là cảnh giác.
Bình luận facebook