• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vô Địch Thật Tịch Mịch (1 Viewer)

  • Chương 98-100

Chương 98

Phong Thiếu Vân bò trên mặt đất, lật người Liễu sư muội lại, vươn tay định ôm sư muội xinh đẹp mà mình yêu quý vào lòng, nhưng lại bị hình ảnh ở trước mắt làm cho sợ hãi, bàn tay dừng lại giữa không trung.

Đây còn là Liễu sư muội phong hoa tuyệt đại, nhất tiếu khuynh thành trong lòng hắn sao?

Cái cằm lệch ra, đôi môi sưng vù, hai hàng răng rụng mất rất nhiều, máu me be bét, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng sư muội ở trong lòng hắn.

Thậm chí còn không biết sư muội còn sống hay đã chết.

Hắn đấm ngực dậm chân, sắc mặt dữ tợn, cực kỳ bi thương nói:

- Sư muội à...

Các đệ tử ở xung quanh đã sớm bị cảnh tượng này làm cho sợ choáng váng.

Bọn hắn không ngờ cái tên Tần Sơn kia vậy mà đột nhiên nổi giận, thẳng tay ra quyền đánh bay Liễu Nguyệt, một quyền đánh ra ở khoảng cách gần như vậy, lực lượng bộc phát ra cường đại đến cỡ nào, chỉ sợ Liễu Nguyệt đã lành ít dữ nhiều.

Phong Thiếu Vân thương xót gào thét, bọn họ nghe thấy cũng rất thương cảm, dù sao người người đều có lòng yêu cái đẹp, Liễu Nguyệt lại xinh đẹp như vậy, tự nhiên là nữ thần ở trong suy nghĩ của tất cả nam đệ tử.

Nhưng hôm nay thì xong rồi, hết thảy đều triệt để kết thúc.

Chỉ nhìn thoáng qua một chút đã khiến bọn hắn không đành lòng nhìn thẳng, người kia đâu còn là nữ thần trong suy nghĩ của bọn hắn.

Ầm ầm!

Sét đánh.

Mây đen nặng nề bao phủ ở trên bầu trời Viêm Hoa tông, nước mưa rơi xuống.

Các đệ tử vây xem lấy hai tay che đầu, nói:

- Trời mưa rồi, mau trở về thôi.

Mọi người lập tức tản đi không còn một ai, hình ảnh nữ thần trong tim đã không còn, thì càng cho bọn hắn thêm kiên định trong việc tu luyện.

Nước mưa trượt xuống ở trên gương mặt của Phong Thiếu Vân, ánh mắt hắn tràn đầy lửa giận:

- Sư muội, sư huynh nhất định sẽ báo thù cho muội.

Thiên Tu trưởng lão mặc dù không có hỏi thăm về Lâm Phàm, nhưng mà lúc diễn ra khảo hạch ông vẫn một mực quan sát, thời điểm thấy người ra sân lại là Tần Sơn, trong lòng ông cũng thấy giận, nhất định là có người muốn hại đồ nhi của mình. Nhưng khi thấy đồ nhi thành công thông qua khảo hạch, lại còn thu phục được cái tên tinh thần hỗn loạn kia, ông cũng hài lòng gật đầu.

Nhưng sự tình xảy ra sau đó đúng là việc ngoài ý muốn, chính ông ta cũng bất ngờ.

...

Lâm Phàm đã dẫn mọi người rút lui từ lâu, khi về đến phòng thì nhướn mày cáu:

- Thời tiết ếu gì không biết, bảo mưa là mưa, mau vào phòng tránh mưa thôi.

Trong phòng.

Lã Khải Minh e ngại nhìn Tần Sơn, nói:

- Lâm sư huynh, làm gì hắn bây giờ?

Mấy người Hoàng Phú Quý cũng gật đầu, đây thế nhưng là kẻ có tinh thần hỗn loạn đấy, ai cũng không dám cam đoan lúc đêm hôm khuya khoắt mọi người còn đang say giấc liệu hắn có điên lên rồi đập chết bọn họ hay không.

Nghĩ đến cảnh đó, mấy người lập tức hãi hùng, khiếp vía.

Lâm Phàm cũng có chút đau đầu, nhìn về phía Tần Sơn, nghĩ dù sao đối phương cũng là người có tinh thần hỗn loạn, bèn dùng ngữ khí uyển chuyển nói:

- Huynh đệ à, có thể về phòng của mình rồi.

Khiến hắn không thể ngờ tới là tên gia hỏa này lại buông thõng hai tay, nắm chặt bàn tay như tủi thân muốn khóc:

- Ca không cần em nữa sao?

- Nào có, anh cần chứ, đi ra chỗ góc tường kia ngồi xổm đi. - Lâm Phàm bất đắc dĩ khoát tay, sau đó Tần Sơn đi đến chỗ một góc phòng, ngồi xổm xuống dựa vào ở nơi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm như sợ hắn bỏ đi - Mọi người thấy rồi đó, tên gia hỏa này không đuổi đi được rồi, hắn cứ dính chặt lấy ta.

Gương mặt của Trương Long tràn đầy lo lắng:

- Nhưng mà vấn đề bây giờ có chút phiền phức, Liễu Nguyệt chính là muội muội của Liễu Nhược Trần Liễu sư tỷ, hắn ra tay nặng như vậy, hiện tại còn không biết là nàng ta đã chết hay còn sống, chỉ sợ chuyện sau đó không dễ giải quyết đâu.

Âm Tiểu Thiên nói:

- Không sai, nếu như cô ta biết chuyện này chỉ sợ là sẽ không bỏ qua đâu.

- Không bỏ qua thì thôi, ta mà còn phải sợ cô ta sao, một quyền này của Tần Sơn đánh quá đẹp, nếu mà đánh chết được thì còn tốt hơn nữa, đỡ cho ta bao nhiêu việc. - Lâm Phàm tự lẩm bẩm, không cẩn thận bại lộ tâm tư trong lòng.

Lã Khải Minh kinh ngạc nhìn Lâm Phàm.

Lâm Phàm nhìn thấy vẻ mặt của đám người này bèn lập lòe khoát tay:

- Nghĩ gì thế, ta làm sao lại thừa dịp nàng ta ra khỏi tông môn mà hạ độc thủ chứ. Ta không phải loại người này, yên tâm đi.

Quả nhiên!

Coi như hôm nay Tần Sơn không xuất thủ, ngày sau, Lâm sư huynh cũng sẽ chờ Liễu Nguyệt ra khỏi tông môn ra tay, nghĩ đến đã thấy khủng bố.

Mà dù sao chuyện này thật đúng là khó mà nói được, Tần Sơn là người có tinh thần hỗn loạn là chuyện mà tất cả mọi người đều biết đến, cho nên hẳn là nên tha thứ cho hắn.

Đối với chuyện này, mấy người Lã Khải Minh cũng không biết giải quyết như thế nào, cơ mà theo bọn thắn thấy thì Lâm sư huynh dù sao cũng là đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão, Liễu Nhược Trần hẳn là sẽ không làm gì quá đáng.

Sau khi mấy người Lã Khải Minh rời đi, Lâm Phàm lại thấy nhức đầu, rốt cục là nên an bài cho cái tên Tần Sơn này như thế nào đây.

Hắn coi như đã hiểu, tinh thần của Tần Sơn này bị hỗn loạn, nói thẳng ra thì chính là bệnh nhân tâm thần, lúc trước còn muốn giết chết mình, bây giờ lại nhận mình làm ca ca.

Chỉ sợ cũng mà là bởi vì bị mình dùng đầu đập cho đến mức sinh ra ảo giác.

Lâm Phàm nhìn về phía Tần Sơn, nói:

- Ngươi đi về phòng nghỉ ngơi trước đi.

Tần Sơn lắc đầu:

- Ca, em không thể trở về, em phải ở đây bảo hộ anh.

Lâm Phàm vỗ đầu hắn:

- Ngoan, nghe lời.

Tần Sơn nói:

- Vâng, em nghe.

Tần Sơn vừa bước đi vừa quay đầu lại, cuối cùng rời khỏi nơi này.

Lâm Phàm nhẹ nhàng thở ra, con mẹ nó chuyện ếu gì không biết, chả hiểu mô tê gì, mà thôi, vớ bở được tên đệ đệ ngốc, tui vi không tồi, Địa Cương cảnh tầng bốn, hơn nữa còn rất nghe lời, nếu đã nhận rồi thì nhận luôn đi, về sau cũng có thể có việc cần người như hắn đi làm.

- Tiếp tục tu luyện thôi, lần này phải thăng cấp công pháp lên, "Kim Thân Tôi Thể Quyết" hiện giờ đã không đáng để đặt vào mắt nữa rồi.

Hắn ngồi xếp bằng, tiếp tục lấy quyển sổ ghi chép ra, căn cứ vào lộ tuyến ghi trên đó mà tiếp tục khai phá.

Sáng sớm, ánh nắng chiếu qua khe cửa vào trong phòng. Mà lúc này, Lâm Phàm ngồi khoanh chân ở đó, sau một đêm cố gắng, thất bại vô số lần, rốt cục ở một khắc cuối cùng, đã phát sinh biến hóa.

Đi theo lộ tuyến này xem ra hoàn toàn có thể thực hiện được, nội hạch Địa Cương vận chuyển, từng sợi cương khí lưu truyền giữa mỗi đường kinh mạch trong cơ thể.

- Cảm giác này thật thoải mái, xem ra là sắp thành công.

Lâm Phàm mừng rỡ trong lòng, tự cổ vũ tinh thần, cương khí sục sôi trong người, vận chuyển theo lộ tuyến mà hắn đã xác định.

Bí kíp sáng tạo công pháp Huyền giai ở trong cơ thể hắn bấy giờ phát sinh biến hóa.

Trên trang sách trống không bỗng hiện ra văn tự:

"Bất Động Cương Thể: Tăng cường sức mạnh, Bá Thể, cương khí hộ thân, điểm khổ tu +5.

Huyền giai hạ phẩm."

- Coi như không tệ, cứ tiếp tục tấn thăng công pháp sẽ có được khả năng vô hạn, lão sư cho mình môn công pháp kia mặc dù phẩm giai rất cao, nhưng mà đặc tính thì lại không có phong phú như công pháp do chính mình tự sáng tạo. - Lâm Phàm suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng xác định muốn dựa hết vào bản thân.

Đây là căn cơ, cũng là căn bản.

Điểm khổ tu +5, cao hơn hai điểm so với "Kim Thân Tôi Thể Quyết", từ nay tu luyện cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Bây giờ tu vi của mình là Địa Cương cảnh tầng hai, nhưng cũng chả đáng vào đâu, cơ mà khi bộc phát toàn bộ chiến lực thì cho dù có gặp phải Địa Cương cảnh tầng bốn cũng không sợ.

- Lâm sư huynh, không xong rồi, Liễu Nhược Trần mang người đi qua chỗ của Tần Sơn. - Lã Khải Minh người còn chưa tới, đã thấy giọng nói truyền đến trước.

Lâm Phàm vừa thông qua khảo hạch, chỗ ở lẫn công pháp đều chưa đi nhận, bây giờ nghe thấy lời này thì nhíu mày, quả nhiên là phiền toái rồi.

Hắn đẩy cửa đi ra.

- Cái con kia chết chưa? - Lâm Phàm hỏi, hắn hiện tại muốn biết nhất là Liễu Nguyệt đã chết chưa, nếu như chưa chết thì về sau lại còn phải đích thân ra tay.

- Không biết, không có tin tức truyền đến, cơ mà tám phần là chết rồi. - Lã Khải Minh suy đoán, dù sao một quyền kia của Tần Sơn cũng rất ngoan độc, coi như không chết thì e rằng cũng chỉ còn nửa cái mạng.

- Tám phần ấy à, thế thì chắc là chưa chết rồi. - Lâm Phàm thì thầm trong lòng, mà thôi được cái là cũng có thể gặp Liễu Nhược Trần kia một lần.

Có thể mê hoặc nhiều nam đệ tử như vậy, cô ta hẳn cũng phải là một con hàng lòe loẹt.
Chương 99

Nội môn.

- Liễu sư tỷ đi tìm Tần Sơn, e là sắp có chuyện lớn rồi.

- Hôm qua, Tần Sơn một quyền đánh bay Liễu Nguyệt, sống chết không rõ, Liễu sư tỷ thân là tỷ tỷ của Liễu Nguyệt chắc chắn sẽ không bỏ qua.

- Không sai, Liễu Nguyệt là người mà Liễu sư tỷ đích thân đưa từ gia tộc đến tông môn, mặc dù cô Liễu Nguyệt kia dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp để hấp dẫn các đệ tử, khiến cho Liễu sư tỷ mất mặt, nhưng cho dù nói như thế nào đi nữa thì đó cũng là muội muội ruột, chỉ sợ tên Tần Sơn kia sẽ gặp xui xẻo rồi.

- Theo ta thấy thì tên Tần Sơn kia đã đáng chết từ lâu rồi, tinh thần hỗn loạn, ai biết sẽ mang đến tai nạn gì cho chúng ta.

- Xuỵt, nói cẩn thận, ca ca của Tần Sơn vì tông môn mà tử trận, lập nên đại công, bây giờ hắn bị điên cũng là đáng thương vô cùng.

- Lần này Liễu sư tỷ đích thân ra tay, còn dẫn theo người xếp hạng thứ 52 trên Địa Bảng nội môn là Phong Hỏa công tử Nguyên Minh Không.

- Không chỉ thế thôi đâu, Liễu sư tỷ cực kỳ có uy vọng ở trong nội môn, lần này đi tìm Tần Sơn không chỉ có Nguyên Minh Không, còn có rất nhiều sư huynh khác, chúng ta nhanh đi xem xem, trò hay không thể bỏ qua.

Một đám đệ tử nội môn châu đầu ghé tai bàn luận, bọn hắn mặc dù là đệ tử nội môn, nhưng cũng chỉ là đệ tử nội môn tam phẩm mà thôi, so sánh cùng với những vị sư huynh có thể xuất hiện trên Địa Bảng vẫn là chênh lệch như trời và đất.

Hiện trường là chỗ ở của đệ tử nội môn, so ra thì tốt hơn so với chỗ của đệ tử ngoại môn rất nhiều, mỗi người đều còn có biệt viện riêng, mà lúc này thì ở trước cửa chỗ ở của Tần Sơn đã có đầy đệ tử vây quanh.

Bấy giờ từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào nữ tử đứng ở nơi đó, nàng không nói một lời nào, tản ra khí chất ngạo nghễ, đây chính là Liễu Nhược Trần, ngoài ra bên cạnh nàng còn có mấy vị sư huynh có tên trên Địa Bảng.

Mấy người này đều là những nhân vật bình thường khó có thể gặp được, bây giờ lại tề tụ nơi này, khiến không ít đệ tử nội môn nhìn đến đã cả mắt.

- Tần Sơn, cút ra đây. - Bên người Liễu Nhược Trần là một nam tử mặc trường bào màu trắng, mang khuôn mặt anh tuấn. Hắn bước ra một bước, gằn giọng gọi, sóng âm cường đại, ẩn chứa cương khí cuồn cuộn đánh thẳng về phía cửa phòng của Tần Sơn.

- Đây là Diệp Trần Phong, trên Địa Bảng xếp hạng thứ 80, cương khí hùng hậu, xuất âm thành chiêu. Ai có tu vi thấp rất có thể sẽ bị chấn động đến khí huyết quay cuồng rồi bị trọng thương.

- Các sư huynh có năng lực đề tên trên Địa Bảng đều vô cùng cường đại, mạnh đến mức chúng ta không thể tưởng tượng nổi đâu.

Phong Hỏa công tử Nguyên Minh Không khoác trường bào có hai màu đỏ và lam, giờ phút này không khỏi gật đầu, nói:

- Diệp sư đệ, cái môn "Thiên Âm Cương Khí" này của ngươi so với mấy tháng trước đã tiến bộ rất nhiều.

Diệp Trần Phong hãnh diện:

- Nguyên sư huynh quá khen, chỉ mới là thành công nhỏ mà thôi, nếu như đã đại thành, e là Tần Sơn kia cho dù ở trong phòng cũng sẽ bị âm thanh của ta làm cho nội thương.

Ngay lúc hai người đó còn đang trò chuyện, một tiếng gầm thét từ trong phòng truyền ra, Tần Sơn đẩy cửa đi ra ngoài:

- Các ngươi muốn làm gì. - Tần Sơn nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt, quát.

Nguyên Minh Không nhìn thẳng Tần Sơn, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường:

- Tần Sơn, ngươi lại còn hỏi chúng ta muốn làm gì, hôm qua ngươi xuất thủ đả thương muội muội của Liễu sư tỷ, chẳng lẽ còn không biết điều?

- Ai là Liễu sư tỷ, ai là muội muội, ta không biết. - Tần Sơn lắc lắc đầu, mặc dù rất nghe lời Lâm Phàm, nhưng mà hiện tại đầu óc hắn vẫn bất thường như cũ.

Diệp Trần Phong cười nói:

- Nguyên sư huynh, cố gắng nói chuyện cùng với một kẻ ngốc chỉ là uổng công mà thôi, chắc hiện tại hắn còn không biết mình chọc phải ai rồi cơ.

Liễu Nhược Trần nói:

- Các vị sư đệ, việc này là chuyện của ta, mọi người không cần nhúng tay.

Nguyên Minh Không khoát tay, nói:

- Sư tỷ, Liễu Nguyệt là sư muội của chúng ta, cũng là muội muội của chúng ta, sao có thể ngồi nhìn mặc kệ, cái tên Tần Sơn này tinh thần rối loạn, ra tay tàn nhẫn, ta sợ đánh hắn sẽ làm bẩn tay của sư tỷ, cứ để cho chúng ta xử lý là tốt rồi.

Liễu Nhược Trần lạnh nhạt đứng đó, không nói thêm gì, tựa như là tiên nữ cách biệt hoàn toàn với trần thế, Liễu Nguyệt là muội muội của nàng, bây giờ mặc dù vẫn còn thoi thóp nhưng cũng đã bị hủy nhan rồi.

Chuyện này mặc kệ ai đúng ai sai cũng phải nói cho ra nhẽ, người của Liễu gia không phải ai cũng có thể ức hiếp.

- Các vị sư đệ, người này thủ đoạn ngoan độc, để tránh tạo ra náo động lớn, mọi người nên cùng nhau xuất thủ tóm gọn hắn luôn. - Nguyên Minh Không cất lời, nói thì có vẻ hiệp nghĩa lắm, úp sọt thì vẫn là úp sọt, vậy mà có thể nói ra thành việc có đạo lý như thế, đúng là để cho người ta thấy được da mặt dày bao nhiêu.

- Sư huynh cao kiến. - Diệp Trần Phong gật đầu, hai đệ tử còn lại cũng gật đầu, bọn hắn đi theo Liễu sư tỷ đến đây đương nhiên là muốn chủ động xum xoe. Có điều cái tên Tần Sơn này tinh thần hỗn loạn, thực lực cường hãn, nếu như là đơn đả độc đấu thì cũng không đảm bảo nắm chắc phần thắng.

Nếu lên cùng một lúc thì lại có thể trấn áp hắn một cách nhẹ nhàng.

- Tặc tử, ngươi đã xuất thủ đả thương người, hôm nay chúng ta sẽ bắt ngươi đi Hình đường chịu phạt. - Nguyên Minh Không gầm lên một tiếng, đường hoàng bước lên, trong nháy mắt xuất thủ, hơn nữa vừa ra tay đã dốc toàn lực giở đòn sát thủ.

Hắn tu luyện Phong Hỏa công pháp, thuận thế, mãnh liệt, thiên biến vạn hóa, trong số các đệ tử nội môn cũng là nhân vật cực kỳ mạnh.

Các đệ tử vây xem chung quanh nhìn thấy tình huống bực này liền cùng nhau kinh hô một tiếng.

Cái tên Tần Sơn này hôm nay sợ là xui xẻo rồi, bốn đệ tử nội môn đồng thời xuất thủ, hắn làm sao có thể chống đỡ được.

Tần Sơn tinh thần rối loạn, thế công tuy hung mãnh, nhưng lại không biết né tránh, cứ đỡ hết tất cả các chiêu, nếu như không phải hắn có tu vi Địa Cương cảnh tầng bốn, đồng thời còn tu luyện ngạnh công, chỉ sợ lúc này đã thua rồi.

- Đồ đần đúng là đồ đần. - Nguyên Minh Không cười lạnh liên tục, không nể mặt mũi, giấu cương khí Phong Hỏa trong lòng bàn tay trực tiếp chụp về phía Tần Sơn, cương khí bộc phát. Sắc mặt của Tần Sơn biến đổi, mà Diệp Trần Phong thì thừa cơ đánh thẳng một chưởng vào sau lưng của Tần Sơn. Tần Sơn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đập mạnh lên ngọn giả sơn trong biệt viện.

- Thật mạnh, Tần Sơn căn bản chống đỡ không nổi. - Các đệ tử đang vây xem sợ hãi thán phục, các sư huynh trên Địa Bảng quả nhiên là rất cường hãn, nhưng cũng có đệ tử cảm thấy hành vi của mấy người Nguyên Minh Không lại quá trơ trẽn.

Vậy mà lấy bốn đánh một, nhưng họ lại không dám nói thêm gì, đây đều là các sư huynh trên Địa Bảng, nhất là Liễu Nhược Trần còn đang ở ngay tại hiện trường. Nếu như đắc tội đối phương thì sợ là thời gian sau này ở nội môn cũng không dễ chịu.

- Hê hê. - Diệp Trần Phong nhìn Tần Sơn đang chật vật không chịu nổi, từng bước một đi tới, nhưng đột nhiên hắn phát hiện có một luồng khí lạnh truyền đến bên cạnh, bèn lùi hẳn lại một bước.

Uỳnh!

Mặt đất bị một đồ vật cưng cứng nào đó nện thành một cái hố to, mà khi tro bụi tiêu tán thì mọi người mới nhìn rõ, lại là một thanh Lang Nha bổng cực kỳ to lớn dựng ngược ở nơi đó.

- Là ai? - Diệp Trần Phong giận dữ hét, nhìn về phía đám đệ tử đang vây xem.

Các đệ tử đang vây xem thì tránh ra một lối.

- Thú vị đấy, một đám đệ tử nội môn, đéo biết giữ cái mặt loz lại à. Bốn người xúm vào quần ẩu tiểu đệ của ta, các ngươi còn chưa xin ý kiến ta đâu đấy. - Lâm Phàm từ trong đám người đi ra, sau đó đi tới trước mặt của Tần Sơn, nhìn bộ dáng hiện giờ của Tần Sơn, máu tươi đầy người, trông rất là chật vật, cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

Tần Sơn nhìn thấy Lâm Phàm liền ngây ngốc cười, nhe hàm răng dính máu nói:

- Ca, anh yên tâm, em sẽ bảo vệ anh. - Sau đó cũng không biết lấy động lực ở đâu ra mà đột nhiên đứng lên, ánh mắt đầy hung quang nhìn chằm chằm vào mấy người Nguyên Minh Không - Ta muốn đánh chết các ngươi.

Lâm Phàm giơ tay lên, lại với không tới đỉnh đầu của Tần Sơn.

- Cuồng Thân.

Xương cốt kẽo kẹt rung động, thân thể cất cao, áo rách bươm ra, chiều cao của thân thể lập tức vượt qua Tần Sơn, sau đó hắn duỗi cánh tay màu đen ra, khẽ vuốt đầu Tần Sơn, nhẹ nhàng nói:

- Đệ đệ ngốc của ta, ngồi xuống.

- Vâng, ca ca. - Trong ánh mắt của Tần Sơn lộ ra vẻ sùng bái, rất nghe lời ngồi xổm xuống.

Lâm Phàm quay đầu, bẻ bẻ cổ, lúc đi ngang qua Lang Nha bổng thì rút Lang Nha bổng ra khỏi mặt đất vác lên vai, đi tới trước mặt Diệp Trần Phong, từ trên cao nhìn xuống, cười đầy ý vị:

- Là ngươi đập một chưởng vào lưng đệ đệ của ta sao?

Diệp Trần Phong nhíu mày, hắn biết người ở trước mặt là ai. Lâm Phàm, đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lã là một tên rất khó giải quyết, nhất là vừa nãy thân thể của đối phương lại đột nhiên cất cao, cho hắn cảm thấy bị đả kích vô cùng. Nhưng bây giờ có sư tỷ cùng các sư huynh đều đang ở đây, hắn cũng chẳng sợ.

- Đúng vậy...

Lạch cạch!

Hắn còn chưa nói xong đã phát hiện có một bàn tay khổng lồ bao phủ trên đầu, nhấc hắn lên khỏi mặt đất.

- Địa Cương cảnh tầng ba, xếp hạng thứ 80 trên Địa Bảng nội môn, thật là quá yếu. - Lâm Phàm lắc đầu nói.

Diệp Trần Phong chỉ kịp cảm thấy mình đã bị khóa chặt, căn bản là không có cách tránh né, cả người bị nhấc lên trên không trung, hai chân đá lên người Lâm Phàm, nhưng lại phát hiện giống như đá lên một khối sắt cứng rắn.

Lâm Phàm nhìn động tác của Diệp Trần Phong không hề cảm thấy có chút ảnh hưởng nào, nhờ có Bá Thể khiến hắn không thể bị ngã.

Sau đó hắn nhấc tay nâng Diệp Trần Phong lên ngang tầm mắt của mình, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào đối phương.

Diệp Trần Phong nuốt nước bọt ừng ực, muốn giãy ra, nhưng mà cái bàn tay đang nắm lấy đầu mình lại càng nắm chặt hơn, không cách nào giãy ra được.

Một giọng nói băng lãnh vang lên bên tai Lâm Phàm:

- Nếu như ta là ngươi, ta sẽ buông hắn xuống. - Liễu Nhược Trần lạnh giọng nói, ánh mắt lạnh lẽo thản nhiên nhìn Lâm Phàm.

Tầm mắt của Lâm Phàm di chuyển, nhìn chằm chằm vào thân thể có lồi có lõm kia của Liễu Nhược Trần, nhếch mép cười:

- Sư tỷ nói rất có lý, ta hẳn là nên buông hắn xuống.

Liễu Nhược Trần khẽ gật đầu, xem ra cũng không phải là không có thuốc nào cứu được, chí ít còn...

Còn chưa kịp nghĩ xong thì nàng ta đã khiếp sợ ra mặt.

Lâm Phàm nắm lấy đầu của Diệp Trần Phong quật mạnh xuống, nện cái rầm lên mặt đất, làm cả nền đất rung động.

Toàn thân của Diệp Trần Phong dính trọng kích, bờ môi mở ra, hai mắt lòi ra, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, rồi vô lực mà ngất đi.

- Sư tỷ nói rất đúng, đến lúc nên buông hắn xuống rồi. - Lâm Phàm nâng Diệp Trần Phong lên, lúc này toàn thân Diệp Trần Phong máu me bê bết, tứ chi vô lực rủ xuống. Sau đó hắn ném sang bên cạnh như vứt rác - Kẻ yếu thì không cần đứng, cứ nằm xuống là tốt nhất.

Sau đó hắn chăm chú vào Liễu Nhược Trần, nói:

- Sư tỷ tìm tiểu đệ của ta có gì chỉ giáo? Ta lại thấy hứng thú lắm đấy. Có thể nói ta nghe chút được không?
Chương 100

Đám đệ tử vây xem đều sợ ngây người, bọn họ không ngờ Lâm sư huynh chẳng nói lời nào đã ra tay luôn, hơn nữa Diệp Trần Phong còn xếp thứ tám mươi trong Địa Bảng của Nội môn, tu vi của hắn tuy chỉ là Địa Cương cảnh tầng ba nhưng mức độ lĩnh ngộ công pháp cực cao.

Tuy nhiên hôm nay lại bị Lâm sư huynh chà đạp giống như rác rưởi, tiện tay ném ra xa, cảnh tượng này quả thực làm người khác kinh sợ.

Ánh nắng mặt trời chói chang chiếu rọi xuống một bóng người cao ba mét, tản ra ánh sáng màu đen khác lạ, như một đả kích rất lớn với mọi người.

Nguyên Minh Không khẽ nhếch miệng, sắc mặt dữ tợn:

- Sao ngươi dám ra tay với Diệp sư đệ, sao ngươi dám!

Rít gào, gầm thét, hắn không dám tin.

Lâm Phàm giơ tay ngoáy lỗ tai, lấy ra chút ráy tai, dùng ngón út bắn dáy tai vào mặt Nguyên Minh Không:

- Liễu sư tỷ à, ngươi còn định bình tĩnh tới lúc nào? Chẳng lẽ ngươi không chịu giải thích xem vì sao lại đụng đến tiểu đệ của ta ư?

- Láo xược! - Nhất thời, Nguyên Minh Không cảm thấy vô cùng nhục nhã, muốn xông lên liều mạng với Lâm Phàm.

Lâm Phàm nhướn mày, tùy ý đặt Lang Nha Bổng xuống đất, chỉ một động tác nhỏ như vậy lại khiến Nguyên Minh Không đứng tại chỗ, không dám động đậy.

Sự khác biệt về ngoại hình là đả kích rất lớn đối với Nguyên Minh Không. Đặc biệt là thủ đoạn mà Lâm Phàm vừa ra tay để trấn áp Diệp Trần Phong càng khiến hắn cảnh giác.

- Liễu sư tỷ, ngươi không định nói gì ư? - Lâm Phàm nhìn chằm chằm nữ thần khiến vô số đệ tử nội môn say mê này, có điều ngó qua ngó lại thì thấy cũng chỉ đến thế, loại này phịch thì được chứ yêu thì không hứng thú lắm.

Về phần tên Nguyên Minh Không, hắn trực tiếp bỏ qua, tên này tạm thời còn chưa đủ để lọt vào mắt hắn.

Đối với Nguyên Minh Không mà nói, đây là một loại nhục nhã, hắn liếc mắt với hai sư đệ, chuẩn bị ra tay giáo huấn Lâm Phàm.

Liễu Nhược Trần lãnh ngạo đứng một chỗ, trong ánh mắt lộ ra một tia thương hại cùng đáng tiếc.

Vốn cho rằng người trước mắt này chỉ cần bái Thiên Tu trưởng lão làm sư phụ sẽ biết nắm bắt cơ hội, cố gắng tu luyện, tương lai có thể sẽ có một vị trí nhất định trong tông môn, nhưng hôm nay thì mới biết cũng chỉ là một tên mãng phu mà thôi.

Tiểu nhân đắc chí, kiêu ngạo vô cùng.

Diệp Trần Phong dù xếp thứ tám mươi trong Địa bảng của Nội môn, nhưng cũng thuộc Thập Phong, là môn nhân của Trung Thiên Phong Vạn Trung Thiên sư huynh, nay đánh Diệp Trần Phong chính là tát vào mặt Vạn Trung Thiên.

Vẻn vẹn trong một thời gian ngắn đã liên tục đắc tội hai vị sư huynh, chỉ sợ sau này cũng chẳng còn con đường nào rộng mở với hắn nữa rồi.

Thiên Tu trưởng lão tuy là trưởng lão đứng đầu nội môn, nhưng cũng không thể bảo vệ hắn cả đời.

Chung quy cũng sẽ có một ngày Thiên Tu trưởng lão ra đi, thậm chí hiện nay Viêm Hoa tông cũng không an bình, bên ngoài có các tông môn như hổ rình mồi, có lẽ một ngày nào đó, Thiên Tu trưởng lão cũng chẳng còn ngồi ở vị trí cao quý kia nữa.

Đến lúc đó, núi dựa sập rồi, hai bàn tay trắng, hơn nữa còn phải đối mặt với những đối thủ lớn mạnh chỉ vì cái tội giờ đây tự cao tự đại, gây thù chuốc oán mà nên.

Nàng lắc đầu, thở dài.

-Các người lui ra đi. - Liễu Nhược Trần mở miệng, thanh âm băng lãnh, từ từ đi tới -Lâm sư đệ, hắn làm muội muội ta bị thương, ta nghĩ hắn phải cho ta một lời giải thích.

- Giải thích? Không có chuyện đó đâu. - Lâm Phàm nở nụ cười sau đó nhìn về phía Tần Sơn đang mờ mịt - Đệ đệ ngu xuẩn của ta, nói to cho ta biết, có phải em làm bị thương muội muội của Liễu sư tỷ không?

Tinh thần Tần Sơn vốn đã hỗn loạn, sự việc mới làm một giây trước một giây sau đã quên, càng không cần phải nói đến việc hôm qua.

Nghe câu hỏi của ca ca, Tần Sơn lắc đầu như trống bỏi:

- Không, em không có làm ai bị thương hết.

Đám đệ tử đang đứng xem cảm thấy thật câm nín, câu này hỏi với không hỏi có gì khác nhau, nếu Tần Sơn biết mình đang làm gì, vậy thì không phải là tinh thần hỗn loạn nữa rồi.

Lâm Phàm nhìn về phía Liễu Nhược Trần:

- Nghe thấy chưa, đệ đệ của ta không có làm ai bị thương hết . Tuy rằng ngươi là sư tỷ, nhưng ngươi cũng không thể đổ tội cho người khác, nhất là đệ đệ ta.

Lửa giận trong lòng Liễu Nhược Trần dần bốc lên, vô sỉ, bỉ ổi! Nhưng đối với tên đệ tử không biết sâu cạn này, nàng cảm thấy không đáng để tức giận như vậy, không tiếp tục truy hỏi nữa mà chuyển chủ đề, dùng ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Lâm Phàm:

- Có phải ngươi cho rằng đã bái Thiên Tu trưởng lão làm sư phụ là có thể vô pháp vô thiên? - Liễu Nhược Trần lạnh lùng nói -Nếu quả là như vậy, thì ngươi khiến ta thật thất vọng, sau này cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

Lâm Phàm lắc lắc đầu, phát ra âm thanh rắc rắc, sau đó khóe miệng lộ ra ý cười:

- Liễu sư tỷ lạnh lùng nhưng rất thông minh, thế mà đã nhìn ra được rồi.

- Không sai, điều này thì ta thừa nhận, sau khi bái Thiên Tu trưởng lão làm sư phụ, ta thật sự có thể vô pháp vô thiên, nhưng các ngươi thì không thể.

- Còn ếch ngồi đáy giếng thì không có chuyện đó đâu, sư tỷ ghen tị thôi ấy mà. Nhãn giới của ta rất cao, tiếp xúc với những thứ mà sư tỷ ngươi còn chưa biết đến sự tồn tại của nó.

- Công pháp, đan dược, đều là những thứ mà hiện nay sư tỷ không thể tiếp xúc, cho dù sư tỷ bán rẻ tiếng cười cũng không thể đạt được, nhưng đối với ta mà nói, chỉ vì ta có một sư phụ tốt, những thứ đó với ta đều chỉ là chạm tay là có.

- Đã thế ta còn có quyền lựa chọn lựa thứ tốt hơn nữa. Vì thế nên sư tỷ à, lời này của ngươi hoàn toàn sai rồi.

- Nhưng mà sư tỷ cứ yên tâm đi, ta sẽ không cười nhạo ngươi, vì địa vị khác nhau, mức độ tiếp xúc cũng khác nhau, ngươi không hiểu hoàn cảnh vị trí của ta là thế nào, mà sư tỷ cũng chỉ có thể dựa vào suy đoán để ảo tưởng ra những mà ta có.

Đám đệ tử vây xem đột nhiên thấy nghẹt thở, trong ngực như có một ngụm máu tươi đang sôi trào, đây không phải là kích động, càng không phải hưng phấn, mà là tức giận.

Thằng này diễn trò tởm quá thể.

Bọn họ chưa từng gặp người nào có thể nói chuyện này có lý như thế, lại còn khiến người khác không thể phản bác.

Liễu Nhược Trần tỏa hơi lạnh toàn thân, đã bắt đầu tức giận rồi, nàng không ngờ tên này lại mặt dày tới cỡ vậy.

Mà những lời tiếp theo của Lâm Phàm càng khiến nàng không thể chịu đựng.

- Sư tỷ, ngươi nhớ kỹ, ta có thể được Thiên Tu trưởng lão thu làm ái đồ, không chỉ do vận khí, mà còn là vì bản thân ta có thực lực. Còn việc sư tỷ được hoan nghênh trong nội môn như vậy, theo ta thấy cũng chỉ là làm trò con bò mà thôi, không lên sân khấu nổi đâu. Trưởng lão không thu nhận ngươi làm đệ tử chân truyền, cũng vì ngươi quá tầm thường chẳng có gì đặc biệt, không lọt nổi vào mắt bậc cường giả.

- Đối với cường giả chân chính, thì diện mạo chỉ là mây khói, thực lực mới là quan trọng nhất. Hi vọng sư tỷ đừng có tự cho mình là ngon nữa.

Lời này không tìm ra một lỗi sai nào, ngay cả chính hắn cũng thấy tài ăn nói của mình tăng lên không ít, vậy mà có thể nói ra được đạo lí lớn như vậy.

Liễu Nhược Trần lạnh lùng nói:

- Miệng lưỡi sắc bén, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng việc hắn đả thương muội muội ta, như vậy là có thể bỏ qua ư?

Lâm Phàm khinh thường cười:

- Bỏ qua cũng được, không bỏ qua cũng chẳng sao, việc này không quan trọng, cho dù tiểu đệ của ta làm muội muội ngươi bị thương thì thế nào, người được Lâm Phàm ta che chở, ngươi còn có thể đụng đến hắn ư?

- Nhớ kỹ, ngươi dám động đến một sợi lông của Tần Sơn, ta sẽ diệt muội muội ngươi, đụng đến một cái đầu ngón tay của hắn, ta diệt toàn dòng họ Liễu gia ngươi.

- Đừng khiêu chiến với lời nói của ta, Lâm Phàm ta là người giữ chữ tín, nói giết cả nhà ngươi là sẽ giết cả nhà ngươi, không tin thì ngươi có thể thử một lần.

- Tần Sơn lại đây, để Liễu sư tỷ động vào ngươi một chút.

Lúc này, Lâm Phàm khí phách bá đạo, vẫy tay về phía Tần Sơn đang ngồi.

Tần Sơn mặt không sợ hãi đi tới, tinh thần hỗn loạn là rất điên cuồng, cho dù đối mặt với Liễu Nhược Trần cũng không sợ hãi chút nào, còn chỉ vào đối phương:

- Dám động vào ta, ca ca ta sẽ diệt cả nhà ngươi, ta không sợ.

Lâm Phàm khiêng Lang Nha Bổng, nghiêng đầu nghiền ngẫm nhìn Liễu Nhược Trần:

- Liễu sư tỉ, ngươi có dám động không?

Có tiền sợ có quyền, có quyền sợ bọn liều mạng, mà bọn liều mạng thì sợ bệnh tâm thần.

Giờ bên mình có cả hai loại người, mình thì liều mạng, Tần Sơn thì bệnh tâm thần.

Thế mà còn không chỉnh được các ngươi thì nhân sinh quá là vô vị rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom