• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vô Địch Thật Tịch Mịch (2 Viewers)

  • Chương 95-97

Chương 95

--------------------------------------

Trong phòng.

Thái Hoàng Kiếm để ở bên cạnh người, cứ mỗi khi thân thể hắn run lên, hắn lại cầm kiếm lên cắt một nhát ngang cổ, hết thảy đều sẽ biến thành tẻ nhạt, vô vị.

Mười giây sau, sống lại.

Mở mắt ra, hắn thấy trời đã sáng.

- Vẫn chưa thành công, cũng đáng tiếc thật. - Lâm Phàm gãi đầu một cái, nhìn lộ tuyến ghi chép trên quyển sổ nhỏ, vừa lòng thỏa ý, mặc dù con đường tự sáng tạo công pháp này có chút khó đi, nhưng cũng may mình có vô số cơ hội để thử nghiệm, lần này thí nghiệm nhiều lần như vậy, tuy không thành công nhưng cũng coi như là có tiến bộ rất lớn.

Nếu như tăng phẩm giai của "Kim Thân Tôi Thể Quyết" lên tới Huyền giai, hẳn là độ mạnh của công pháp cũng tăng lên không ít.

Thân xác tăng phúc, Kim Cương Bất Hoại, hai loại đặc tính này đã không có cách nào thỏa mãn nhu cầu của mình bây giờ, nhất định phải tăng tiếp lên nữa, thu hoạch được năng lực ở càng nhiều phương diện khác.

- Hôm nay là ngày tháng tốt, nhiệm vụ khảo hạch của đệ tử nội môn mình đã hoàn thành, chỉ cần đi giao nộp nhiệm vụ là có thể đạt được tư cách tham gia khảo hạch. Chờ đến khi trở thành đệ tử nội môn, tầm mắt sẽ được mở rộng, thế giới này sẽ càng thêm bao la. - Lâm Phàm thầm nghĩ, lần trước ra ngoài tông giáng từ trên trời xuống đã đụng chết luôn mục tiêu của nhiệm vụ, còn chưa kịp phát huy thực lực.

Chỉ là ở Viêm Hoa tông này, muốn trở thành đệ tử nội môn thật là có chút phiền phức, hoàn thành nhiệm vụ xong mới chỉ là đạt được cơ hội khảo hạch, còn phải thông qua khảo hạch mới có thể trở thành một đệ tử nội môn tam phẩm chân chính.

- Bên trên còn có bao nhiêu người chèn ép, nhất là mình lại còn yếu như vậy, đã thế lại đắc tội Phong chủ Tru Thiên Phong Quân Vô Thiên, đúng là sướng phải biết. - Lâm Phàm cười thầm, tự cảm thấy mình siêu vãi đái, làm méo còn ai ghê gớm hơn mình.

Được cái vận khí của mình đúng là rất không tệ, mọi chuyện không có phát triển theo phương hướng xấu nhất, ngược lại là càng ngày càng tốt.

Nhìn quanh phòng một chút, sau khi xác định là không có vết máu, hắn đi thẳng ra ngoài.

Thái Hoàng Kiếm, Địa Hoàng Kiếm, Nhân Hoàng Kiếm, đều là thần binh lợi khí. Mặc dù chưa khống chế được sự thần kỳ trong chúng, nhưng mà dùng để tự sát đã thích hợp lắm rồi, giết người không chảy máu, cũng không giống hồi trước nữa, mỗi lần tự sát đều văng máu tung tóe.

Nội Môn đường.

- Giao nộp nhiệm vụ khảo hạch đệ tử nội môn. - Lâm Phàm cầm lệnh bài có chữ ‘Cổ’ kia ra, đây là thứ để chứng mình thân phận cho tên tà tu Khương Cổ kia. Nhớ tới tên tà tu Khương Cổ kia, thần công vừa mới đại thành, còn chưa kịp phát huy cái vẹo gì đã bị đi chầu ông bà ông vải, cứ nghĩ đến là thấy bi ai thay.

Tiếp đãi Lâm Phàm chính là một tên đệ tử mặc áo bào màu trắng, hắn nhìn thoáng qua Lâm Phàm, biết đây là gia hỏa có vận khí tốt được Thiên Tu trưởng lão thu làm đệ tử chân truyền, nhưng lại đã đắc tội một vị Phong chủ là Quân Vô Thiên Quân sư huynh, cho nên có không ít đệ tử không muốn đắc tội Lâm Phàm nhưng cũng không dám gần gũi với hắn.

Quân sư huynh hiện tại chưa làm gì, cũng không đại biểu sau này sẽ không làm gì cả.

Nếu như tiếp xúc với hắn quá gần gũi, rất khó nói sẽ không rước họa vào thân.

- Ngày mai tới tiếp nhận khảo hạch. - Vị đệ tử tiếp đãi này làm xong thủ tục liền không nói thêm gì với Lâm Phàm nữa, tựa như là đang tránh né ôn thần vậy.

Lâm Phàm cười ha ha trong lòng, không nhiệt tình thì thôi, chờ sau này đến lúc ngươi muốn nhiệt tình tiếp đãi ta thì ta cũng sẽ mặc kệ mi đấy nhé.

Sau khi Lâm Phàm rời đi, Liễu Nguyệt xuất hiện ở trong Nội Môn đường, đi đến trước mặt của đệ tử tiếp đãi.

- Sư đệ... - Giọng nói mềm mỏng, tê tê dại dại của nàng ta khiến cho đệ tử này toàn thân run rẩy. Khi đệ tử này nhìn thấy Liễu Nguyệt, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp:

- Liễu sư tỷ...

Liễu Nguyệt là nữ đệ tử xinh đẹp lại hoạt bát nhất ở trong nội môn.

Không biết có bao nhiêu đệ tử nội môn ái mộ nàng, muốn lấy lòng nàng.

Mà hắn thì chỉ là một đệ tử nho nhỏ của Nội Môn đường, chuyên tiếp đãi những người đến khảo hạch đệ tử nội môn mà thôi, đối với vị sư tỷ này chỉ có thể đứng xa mà nhìn, tuyệt đối không thể đùa bỡn.

Thế nhưng không ngờ Liễu sư tỷ vậy mà chủ động nói chuyện với hắn, làm sao mà hắn không kích động, không hưng phấn cho được.

- Sư đệ, sư tỷ hỏi đệ, ngày mai là ai chịu trách nhiệm khảo hạch Lâm Phàm? - Liễu Nguyệt nhẹ giọng hỏi thăm, đối với những người ái mộ mình này, nàng có 10,000 loại thủ đoạn để đùa bỡn đối phương ở trong lòng bàn tay.

- Sư tỷ chờ một lát, đệ kiểm tra một chút. - Tên đệ tử này lật xem ghi chép, sau đó nói - Là do đệ tử nội môn tam phẩm Vương Nghiêm tiến hành khảo hạch.

Liễu Nguyệt nhíu mày, cầm quyển sổ ghi chép lên nhìn thoáng qua, Vương Nghiêm - Địa Cương cảnh tầng một, tu vi quá thấp, sau đó ánh mắt nàng ta khóa chặt trên cái tên của một người đệ tử khác, rồi không khỏi nở nụ cười:

- Sư đệ à, sư tỷ cho rằng để cho đệ tử này khảo hạch Lâm Phàm mới là thích hợp nhất, đệ thấy sao? - Ngón tay ngọc của Liễu Nguyệt chỉ vào một cái tên trên quyển sổ và nói.

Vị đệ tử kia nhìn thấy cái tên này lập tức hơi sững sờ, có chút lo lắng nói:

- Sư tỷ, việc này...

Lời còn chưa nói hết, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt hơi ngân ngấn nước của Liễu sư tỷ, lòng của hắn lập tức mềm nhũn, sau đó nhẹ gật đầu, nói:

- Vâng thưa sư tỷ, đệ biết rồi ạ.

Tần Sơn - Địa Cương cảnh tầng bốn, tinh thần hỗn loạn.

...

- Liễu sư muội, thế nào rồi? - Phong Thiếu Vân thấy Liễu Nguyệt đi ra, tiến lại gần dò hỏi.

Liễu Nguyệt nở nụ cười âm trầm, nói:

- Đã sắp xếp xong.

- Sư muội chọn ai khảo hạch hắn vậy? - Phong Thiếu Vân hỏi, loại chuyện này bọn hắn không có năng lực ra tay, nhưng mà Liễu sư muội lại có niềm tin tuyệt đối.

- Tần Sơn.

Thời điểm mà Liễu Nguyệt nói ra cái tên này, Phong Thiếu Vân không khỏi hít một ngụm khí lạnh:

- Tần Sơn, chính là tên điên đó sao, từ khi ca ca của hắn chết ở trên chiến trường, thần trí trở nên điên điên khùng khùng, lúc tốt lúc xấu, để hắn đến tiến hành khảo hạch sẽ không xảy ra chuyện chứ?

Liễu Nguyệt cười nói:

- Làm sao có thể.

Hôm sau!

Mấy người Lã Khải Minh đã đứng trước cửa phòng của Lâm Phàm đợi từ rất sớm, hiện tại xưng hô cũng đã thay đổi, toàn bộ đều xưng hô Lâm Phàm là sư huynh.

Cảm giác này ban đầu Lâm Phàm còn chưa thích ứng lắm, nhưng từ từ, hắn cảm thấy xưng hô thế này rất không tệ.

- Lâm sư huynh, hôm nay là ngày khảo hạch rồi, đệ tin tưởng huynh nhất định có thể thành công. - Hoàng Phú Quý nói.

Lâm Phàm nói:

- Đó là điều đương nhiên, ta mà không thành công thì ai có thể thành công được đây.

Chẳng phải chỉ là một đợt khảo hạch nho nhỏ thôi sao, có cái gì ghê gớm đâu.

Với thực lực của mình mà còn không thể trở thành đệ tử nội môn, vậy thì tông môn đừng hòng còn đệ tử ngoại môn nào thành công được.

Đối với mấy người Lã Khải Minh mà nói, Lâm sư huynh trở thành đệ tử nội môn là chuyện chắc như đinh đóng cột. Khảo hạch để trở thành đệ tử nội môn tam phẩm cũng không khó, tham gia đánh giá khảo hạch đều là đệ tử nội môn, không cần phải đánh bại họ, chỉ cần có thể chống đỡ một nén nhang là có thể thành công, hơn nữa tu vi của họ hầu như đều chỉ là Địa Cương cảnh tầng một hoặc tầng hai, độ khó rất thấp.

Bây giờ tu vi của Trương Long đã Tôi Thể cảnh tầng chín, chỉ cần có thể đột phá đến Địa Cương cảnh là có thể đi nhận nhiệm vụ lấy tư cách tiến hành khảo hạch để trở thành đệ tử nội môn.

Mà đối với Trương Long thì ngày đó cũng không còn quá xa, bởi vì hắn đã cảm nhận được ngưỡng cửa của Địa Cương cảnh.

Lần này đệ tử tham gia khảo hạch cũng không nhiều, cho nên Lâm Phàm cũng không phải chờ lâu lắm là đến phiên hắn.

- Đệ tử ngoại môn nhất phẩm Lâm Phàm, tiến hành khảo hạch. - Một đệ tử của Nội Môn đường hô to.

Ánh mắt mọi người đều tập trung chú ý, dù sao hiện tại thanh danh của Lâm Phàm ở Viêm Hoa tông rất vang dội, đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão là thân phận mà vô số người phải hâm mộ.

Bọn Liễu Nguyệt đứng ở một phía nhếch mép cười, nàng ta đã nghĩ đến kết quả, chính là thằng nhóc này bị Tần Sơn đánh như chó chết rồi ném ra ngoài lôi đài.

- Sư huynh, cố lên. - Hoàng Phú Quý động viên nói.

Lâm Phàm bình tĩnh đi vào vòng sáng ở phía trước mặt, sau đó một luồng sức mạnh truyền tống hắn đi, đến khi mở mắt ra, hắn đã xuất hiện ở trên một lôi đài.

Mà đối với những đệ tử ở phía bên ngoài thì không có bất kỳ thay đổi nào, chỉ là phía trước có một màn sáng ngăn cản lại mà thôi.

Lâm Phàm quan sát xung quanh, nơi này cũng thần kỳ ra phết, cũng không biết là vị đại lão nào sáng lập ra.

Uỳnh!

Đúng lúc này, Lâm Phàm nghe thấy âm thanh chấn động, đến khi nhìn qua thì lại phát hiện một kẻ ngốc to con đang đi về phía mình.

Mấy người Hoàng Phú Quý còn đang ở bên ngoài trò chuyện với nhau, nghĩ đến một lúc nữa sau khi Lâm sư huynh thành công xong thì bọn hỏi sẽ đi ăn mừng ở nơi nào.

Nhưng đột nhiên, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Lã Khải Minh hét lên kinh hãi:

- Sao lại là Tần Sơn? Người tiến hành khảo hạch Lâm sư huynh thế nào lại là Tần Sơn.

Tần Sơn trước kia ở trong tông môn cũng không phải là người nổi danh, nhưng mà về sau lại nổi tiếng, bởi vì tinh thần của hắn luôn ở trong trạng thái hỗn loạn, lúc tốt lúc xấu, đồng thời tu vi còn đạt đến Địa Cương cảnh tầng bốn.

Cái này căn bản không phải là khảo hạch cùng đẳng cấp.

Cái tên đệ tử an bài khảo hạch kia cũng là ngây ngẩn cả người, mặc dù ở trong lòng hắn biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn phải lộ ra dáng vẻ không biết rõ tình hình.

- Không ổn, sắp xếp nhầm rồi...

Một vài đệ tử đang xem cũng kinh hô lên:

- Sao tên này xui dữ vậy, lại là Tần Sơn tiến hành khảo hạch, Lâm Phàm này sắp không xong rồi.

- Tu vi của Tần Sơn là Địa Cương cảnh tầng bốn, thực lực vô cùng cường đại.

- Làm sao lại sắp xếp Tần Sơn đến khảo hạch đệ tử nội môn tam phẩm chứ, đây không phải là cố tình không cho người ta thông qua hay sao?

- Coi như Lâm sư huynh có mạnh hơn nữa cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Tần Sơn, cuộc tỷ thí này kết quả không cần xem cũng biết.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Bởi vì trận khảo hạch này căn bản chính là không công bằng.

Thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn.

Trong sân đấu, Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào cái tên vừa lên đài, sắc mặt lạnh lùng, cơ bắp cuồn cuộn, tràn đầy lực bùng nổ, nhìn qua là có thể thấy kẻ này rất mạnh.

- Nội môn nha, quả nhiên là khác biệt, khảo hạch như vậy mới thú vị chứ. Nếu như quá mức đơn giản, sao có thể kiểm tra được sự cao quý của đệ tử nội môn.

- Chiến ý thật là mạnh mẽ.

- Không tồi, cũng thú vị đấy.
Chương 96

--------------------------------------

Khảo hạch nội mộn.

Ở một nơi nào đó không ai biết, hai vị trưởng lão ngồi khoanh chân, ánh mắt hai người thu toàn bộ diễn biến dưới sân vào mắt.

Một trong hai vị trưởng lão sửng sốt nói:

- Đệ tử kia có lẽ là đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão, chỉ là người khảo hạch này tại sao lại là Tần Sơn, có chút không phù hợp với quy định.

Một vị trưởng lão khác nhướn mày nhìn thoáng qua rồi không nhìn nữa:

- Kệ thế đi, việc này chắc là do Quân Vô Thiên an bài, hẳn là muốn giáo huấn đệ tử ngoại môn này.

- Nhưng đây là đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão đấy, nếu có chuyện gì xảy ra chúng ta chắc chắn không gánh nổi trách nhiệm này đâu.

- Hai ta đều ở đây thì còn có thể xảy ra chuyện gì, có điều Quân Vô Thiên thật khiến người khác thất vọng, là người đứng đầu Thập Phong, vị trí tiên phong cho chức vị tông chủ nhưng lòng dạ lại hẹp hòi như thế, không biết sau này thật sự trở thành tông chủ, đối với tông môn là tốt hay xấu.

Haizz.

Haizz.

Hai tiếng thở dài vang lên, đôi bên đều cho rằng Quân Vô Thiên không có chừng mực, cố ý trả thù ngoại môn đệ tử.

Tru Thiên Phong.

Lòng Quân Vô Thiên kiên định như đá, sau khi trải qua lần mất mặt kia, trong cơn giận dữ hắn đã bế quan tu luyện một thời gian, kết quả viên mãn, hắn đã tới được Thiên Cương.

Chỉ là trong khoảnh khắc này, hắn chợt có một cảm ứng thật vi diệu, dường như đang có người ở rất gần đây nói về hắn.

Nhưng hắn không biết ai, cũng không để trong lòng.

...

Lâm Phàm nhìn tên khảo hạch mình trước mắt, tên này cường tráng lắm, cơ bắp cuồn cuộn hết cả lên, ánh mắt cực sắc bén khiến hắn cảm giác được khí thế không rõ ràng trong đó.

Nhưng mà hắn có chút thắc mắc, tên gia hỏa trước mặt này hình như không được bình thường cho lắm, cứ ngúc ngắc cái đầu như thể đang suy nghĩ gì đấy.

Chỉ là chuyện đó đối với hắn không quan trọng, bởi vì đây là khảo hạch nên hắn lập tức đánh giá một phen, lần này dùng Lang Nha Bổng không thích hợp cho lắm, hắn không nghĩ đến chuyện đánh người thành thịt nát xương tan tại tông môn đâu, nhìn thì cũng thấy được đệ tử trước mặt thân xác cũng cứng rắn mạnh mẽ phải biết, nhưng cũng có thể thể thử xem thịt đọ với thịt thì thế nào.

- Sư huynh, xin chỉ giáo. - Lâm Phàm ôm quyền, coi như là chào hỏi lần gặp mặt, hay dở gì thì lễ tiết vẫn phải có.

- A! - Tần Sơn vốn không khống chế được tinh thần, hai mắt sung huyết đỏ hoe, còn bàn tay trần thì thi triển công pháp cường đại, đột nhiên lao về phía Lâm Phàm.

Tên Tần Sơn trước mặt này đã đạt tới Địa Cương tầng bốn, cương khí sớm đã bạo phát, một quyền đánh tới, một cỗ cương khí cường hãn bao phủ, không khí không ngừng chấn động, giông gió không ngừng gào rít.

- Có chút thú vị đấy, cơ mà xông đến con mẹ nó hơi quá đà rồi. - Lâm Phàm không ngờ rằng đối phương không nói tiếng nào đã động thủ, cơ mà hắn rất thích, lấy cứng đối cứng mới kích thích.

Bên ngoài.

Liễu Nguyệt nhìn tình huống trước mắt trong lòng cực kỳ vui mừng, thật không nghĩ rằng vận khí tốt như vậy, Tần Sơn thế mà lại rơi vào trạng thái hỗn loạn, người trong trạng thái này không bao giờ hạ thủ lưu tình, mỗi một chiêu tung ra đều dồn vào đường chết.

Ùynh!

Hai người va chạm vào nhau, cương khí bùng nổ tràn ra bốn phương tám hướng.

Thân hình Lâm Phàm chấn động, nội hạch cương khí trong cơ thể cấp tốc vận chuyển, cương khí dày đặc bao phủ toàn thân với lực lượng lớn, hắn bất ngờ với sức mạnh của đối phương, cước bộ bị đẩy lùi hẳn lại, không ngờ lần đầu va chạm lại thua hẳn một bậc.

- Địa Cương tầng bốn, con mẹ nó, lần khảo hạch này cũng khó thật. - Lâm Phàm thối lui, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc, lúc đầu hắn không hề nghĩ đến thực lực đối phương cường đại như vậy, sau một lần giao thủ, hắn phát hiện sức mạnh ẩn chứa của đối phương thật đáng gờm.

- Đều đáng chết, tất cả đều đáng chết! - Tần Sơn nghiến răng nghiến lợi, gương mặt dữ tợn, hai tay gập lại, trong nháy mắt khí thế cả người đại biến, cả người tỏa ra hơi nước nóng hầm hập - Chết hết đi!!!

Lâm Phàm cảm nhận được hơi thở này, lên tiếng:

- Thú vị đấy, đã thế thì ta cũng không khách sáo nữa.

- Bạo Huyết!

Huyết văn hiện ra, dòng máu như rồng bắt đầu quấn vào nhau, đối mặt với cường giả thì cũng nên nghiêm túc mới được, vì thế huyết văn dần dần bao trùm hết cả thân mình hắn.

- Tới! - Lâm Phàm gầm lên một tiếng giận dữ, dậm chân "ầm" một tiếng nghiền nát cả mặt đất, tốc độ nháy mắt tăng đáng kể, song quyền nắm chặt giáng từ trên trời xuống, kéo theo sức lực của ngàn quân, Hám Sơn Kình bùng nổ, đánh ra sức mạnh tăng gấp ba.

Tần Sơn rít gào một tiếng rồi mở hai cánh tay ra, bên trên lòng bàn tay hắn là một tầng cương khí bao phủ, hình thành hai cái đầu trâu, đối mặt Lâm Phàm tung một chiêu cường hãn không chút thoái nhượng, hai tay mạnh mẽ bắt lấy song quyền Lâm Phàm.

Bùm!

Cương khí xuyên qua.

Giống như một con dao cương khí vậy, nó xuyên qua năm ngón tay Tần Sơn rồi cắt lìa cả cánh tay, máu chảy xuống như hoa đỏ nở rộ trong không khí.

Mặt Tần Sơn không chút đổi sắc, hai tay gắt gao bắt lấy song quyền Lâm Phàm, gương mặt biểu hiện vẻ điên cuồng xen lẫn phẫn nộ:

- Đi chết đi!!!

Hắn kéo cánh tay, sắc mặt Lâm Phàm khẽ biến, tuy rằng thực lực tên gia hỏa này là Địa Cương cảnh tầng bốn nhưng năng lực bạo phát cũng rất mạnh.

Lúc này Lâm Phàm để lộ sơ hở ngay lồng ngực, tình cảnh hiện tại không có chút phòng ngự.

- Oanh Thiên Pháo! - Nhân cơ hội, Tần Sơn quát to một tiếng, song chưởng thành quyền, tốc độ nhanh thần tốc tập kích vào lồng ngực Lâm Phàm.

Chiến đấu kịch liệt như thế khiến toàn bộ đệ tử làm khán giả xung quanh há hốc mồm.

Bọn họ không ngờ rằng tên nhóc này lại mạnh đến như vậy, dám cùng Tần Sơn đang trong trạng thái hỗn loạn đánh thành như vậy, quả thật khủng khiếp.

- Đã! - Vẻ mặt Lâm Phàm dần toát ra sự điên cuồng, hắn đưa hai tay chắn ngay trước lồng ngực, trực tiếp kháng cự sức mạnh to lớn kia, thân hình bị đẩy mạnh lùi về sau, lùi đến tận rìa sân đấu.

- Đúng là mạnh thật! - Lâm Phàm nâng bàn tay lên, dùng ngón cái quệt vết máu tươi nơi khóe miệng - Khá lắm, khá lắm!

- Có điều ngươi hơi quá đà rồi dấy.

- Đã thế thì xuất hết thực lực ra đi, nếu không sẽ đến lượt ngươi xui xẻo đấy.

- Cuồng Thân!

Bấy giờ, Lâm Phàm phát sinh biến hóa cực lớn, ầm ầm, thân hình hắn bắt đầu cao lên, cơ bắp không ngừng nảy nở, cả bộ quần áo trên người cũng theo đó rách tan.

Cơ bắp sau lưng, cơ bắp hai bên, tất thảy đều phồng lên, dựng thẳng dậy như tòa núi lớn, phập phồng lồi lõm, màu đen của da và màu đỏ của huyết văn giao hòa vào nhau, đen đỏ lẫn lộn, huyết văn quấn quanh, khiến người khác kinh hãi.

Toàn thảy người xem đều chấn động.

Một đám đệ tử vây xem mắt chữ A mồm chữ O không dám tin.

- Làm sao tu luyện được như thế này vậy.

Mọi người không thể nào tin được Lâm sư huynh trước mắt này đột nhiên biến hóa khác thường, trong mỗi một khối cơ bắp kia đều ẩn chứa đầy sức mạnh.

Ngay cả hai vị trưởng lão đang ẩn mình trong hư không cũng âm thầm giật mình:

- Thật lợi hại, không ngờ này đệ tử này tu luyện công pháp đến bậc này.

- Thiên Tu trưởng lão mắt nhìn người thật không tồi, có thể tu luyện công pháp đến mức độ thế này thì trong cả tông môn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Đám Lã Khải Minh trợn mắt há hốc mồm, bọn họ là người quen thuộc với Lâm Phàm nhất nhưng cũng không hề biết Lâm sư huynh có ngón này.

Ánh mắt Liễu Nguyệt dại ra, nàng ta thật không ngờ tên gia hỏa này không bị một chiêu của Tần Sơn giết trong một nốt nhạc mà ngược lại vẫn còn có chiêu khác để đối phó.

Tại sao có thể như vậy, sao có thể như vậy được chứ...

Trong lòng tê tái, thần sắc không cam tâm dần bao phủ trên mặt, nàng ta vạn lần không phục.

- Thật là không quen với bộ dáng như này chút nào. - Lâm Phàm nắm chặt quyền, nguồn lực trong cơ thể sục sôi lên khiến cả người hắn hưng phấn. Hắn lắc cổ răng rắc, song chưởng hợp lại phát ra một tiếng nặng nề - Được rồi, bây giờ chúng ta hãy đánh với nhau một trận đi.
Chương 97

Một bước đạp tới.

Mặt đất rung lên nhè nhẹ, mới chỉ vài phút trước Lâm Phàm dáng người thấp bé trước mặt Tần Sơn bây giờ đã khác, thân hình hắn cao đến ba mét, lúc này ngược lại, Tần Sơn ở trước mặt Lâm Phàm giống như người lùn vậy.

Hắn từ trên cao nhìn xuống Tần Sơn.

- Đệ đệ à, ngươi đã phạm sai lầm rồi đấy. - Lâm Phàm cũng chẳng phải là ca ca của Tần Sơn nhưng hiện tại một lớn một nhỏ, một người lùn một người khổng lồ, gọi một tiếng đệ đệ này cũng là để đối phương nhận ra sự chênh lệch giữa mình và hắn là không thể nào vượt qua được.

Mà thời điểm Tần Sơn nghe thấy hai chữ "đệ đệ" này, đột nhiên cảm thấy đầu óc càng thêm hỗn loạn, khuôn mặt mà hắn nhìn thấy bỗng thay đổi, nhưng ngay tức khắc, khuôn mặt ấy lại tiêu biến đi, hóa thành một khuôn mặt xa lạ, đây cũng chính là lúc mà sự phẫn nộ của hắn đạt đến đỉnh điểm.

- A!!! - Tần Sơn tức giận gầm lên một tiếng, cương khí toàn thân dày đặc, song quyền oanh kích về hướng Lâm Phàm, tuy hắn đã vào trạng thái hỗn loạn, sức mạnh tăng cao nhưng dường như vẫn vô lực.

Ầm!

Lâm Phàm nhẹ nhàng nắm song quyền của Tần Sơn trong lòng bàn tay, làm hắn không thể động đậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống:

- Ngươi rất mạnh, nhưng cũng đến lúc kết thúc rồi.

Ánh mắt Tần Sơn đối diện với Lâm Phàm, khuôn mặt trong đáy mắt lại bắt đầu trùng lặp, thế nhưng nháy mắt đã tan thành mây khói, chỉ còn lại sự phẫn nộ trong cơn hỗn loạn.

Hai tay Lâm Phàm gắt gao chế trụ đòn đánh của Tần Sơn, sau đó bỏ ra, hắn nhếch miệng nở một nụ cười lạnh lùng, rồi hôi nghiêng đầu về phía sau, đột ngột húc một cú như trời giáng lên đầu Tần Sơn.

Rầm!

Một tiếng gầm rú vang lên.

Trán Lâm Phàm vẫn cực kỳ cứng rắn như trước, mà trán Tần Sơn giờ đã có những vết máu li ti xuất hiện.

- Thật cứng, ngươi là đệ tử đầu tiên ta gặp có thể tu luyện thân thể đến cảnh giới này, nhưng thế này vẫn chưa đủ đâu. - Lâm Phàm cười cười, lại tiếp tục bổ xuống như búa tạ.

Các đệ tử bên ngoài thấy cảnh đó sớm đã ngây ra như phỗng.

Tình huống như thế này bọn họ căn bản không thể tưởng tượng ra được.

Hai vị trưởng lão ẩn mình trong hư không sắc mặt thay đổi:

- Ngay cả Tần Sơn cũng không phải đối thủ, rốt cuộc tu vi của đệ tử này đã đến đâu rồi.

- Địa Cương cảnh tầng hai lại có thể tu luyện công pháp đến bậc này quả thật là khủng khiếp.

- Nghị lực phi thường đến nhường nào mới có thể tu luyện công pháp đến mức cao nhất đó, mới đột phá đến Địa Cương cảnh thôi mà đã thế này rồi, căn cơ quá vững chắc, con đường về sau là không thể đoán trước được.

Đối với đệ tử Tôi Thể cảnh mà nói, căn cơ càng vững chắc thì đối với thành tựu sau này càng có lợi, nhưng mỗi người ai cũng có cực hạn.

Đầu Tần Sơn bị tấn công nặng nề, trở nên hỗn loạn đến cực độ, cảnh tượng trong mắt không ngừng biến hóa, khuôn mặt trong đáy mắt kia liên tục biến ảo, không ngừng dung hợp vào nhau.

Ục!

Máu chảy giàn giụa, hai mắt trở nên ngây dại, ký ức trong đầu bắt đầu hỗn loạn như thể được lặp lại từ đầu vậy.

Chỉ là Lâm Phàm không biết tình huống đó, hắn chỉ thấy cái tên trước mắt thật ngoan cường, bị mình đánh nhiều lần vậy mà mặt vẫn không đổi sắc, có điều biểu cảm khi thì ngơ ngác khi thì điên cuồng.

Thậm chí hắn còn có cảm giác, không phải tên này điên rồi đấy chứ.

Đập, rồi lại đập liên hồi.

Tiếng gào thét vang vọng.

Lâm Phàm dần hiểu rõ trong lòng, Địa Cương cảnh tầng bốn cũng không phải mình không hạ được, chỉ cần thi triển toàn bộ công pháp. Nhưng hắn phát hiện rằng tên Địa Cương cảnh tầng bốn này tuy rằng khá hung hăng, nhưng ý thức chiến đấu lại theo kiểu thẳng thừng, tuy có sức mạnh đầy mình nhưng lại chỉ biết khinh suất,

Có điều chuyện đó cũng không quan trọng.

- Tốt thôi, với một kích cuối cùng này thì ngươi có thể nằm nghỉ rồi. - Lâm Phàm nói, ngưng tụ cương khí chuẩn bị giải quyết triệt để tên này.

Đương nhiên, không phải giết chết, mà chỉ khiến hắn ta mất đi sức chiến đấu thôi.

Hai tay Tần Sơn dần dần vô lực, khuôn in trong đáy mắt kia quen thuộc đến nhường ấy, hoài niệm đến nhường ấy.

- Ca...

Lâm Phàm đã dồn sức xong, chuẩn bị bùng nổ đòn cuối cùng nhưng đột nhiên nghe được câu gọi này khiến động tác của hắn đình chỉ trong nháy mắt, sau đó khi phát hiện đối phương đã bình tĩnh lại, lực đạo trong hai tay hắn cũng biến mất.

-Ngươi nhận thua? - Lâm Phàm nghi hoặc, sau đó thả lỏng.

Đột nhiên.

Kế đó, cảnh tượng khiến Lâm Phàm kinh ngạc xảy ra, Tần Sơn đột nhiên quỳ rạp xuống đất ôm đùi hắn:

- Ca ca, rốt cuộc anh cũng trở lại rồi...

- Ngươi làm gì đấy, buông ta ra, ta không phải là ca ca của ngươi, tên gia hỏa ngươi bị thần kinh có phải không. - Lâm Phàm sửng sốt đá văng đối phương ra, khi nhìn đến khuôn mặt bên kia thì ngây ngẩn cả người.

Nước mắt nước mũi dính đầy mặt, máu và nước mắt hòa trộn vào nhau, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

Ngay lúc Lâm Phàm định mở miệng nói chuyện, một tiếng nói vang lên trong đầu.

- Ca ca của Tần Sơn hy sinh giữa chiến trường, khiến hắn chịu đả kích rất lớn, tinh thần hỗn loạn, nếu như hắn nhận nhầm ngươi là ca ca đã chết của hắn, vậy thì ngươi mở lòng nhận hắn đi.

Lâm Phàm ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn bốn phía, là vị trưởng lão nào đã truyền vớ truyền vẩn âm thanh vào đầu mình, còn trong lòng hắn thì tự nhủ, cái đéo gì thế này.

Đi khảo hạch thế mà lại được tặng một đệ đệ?

Còn là một tên tinh thần hỗn loạn?

- Mà thôi vậy. - Lâm Phàm có chút nói không nên lời, sau đó thu tay lại, thân hình khôi phục lại nguyên dạng nhìn Tần Sơn đang ôm đùi mình - Buông tay, đứng cho tử tế, theo ta ra ngoài.

Tuy rằng tinh thần Tần Sơn hỗn loạn nhưng hình như rất nghe lời Lâm Phàm, hắn lập tức buông tay ra đứng lên, bám sát theo sau Lâm Phàm.

Đệ tử khảo hạch thông báo:

- Đệ tử ngoại môn Lâm Phàm khảo hạch thành công, thăng chức thành đệ tử nội môn tam phẩm.

Bọn Lã Khải Minh hưng phấn trong lòng, cuối cũng cũng thành công rồi, tuy rằng chỉ phát sinh một chuyện ngoài ý muốn nhưng vẫn là thành công rồi.

Khi Lâm Phàm từ bên trong đi ra mọi người bắt đầu đi tới bao quanh, nhưng đối với Tần Sơn có không ít người nảy sinh cảnh giác, bởi vì tinh thần của tên này hỗn loạn, ai cũng không biết khi nào hắn sẽ nổi giận cả.

Phong Thiếu Vân nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không cam tâm.

Liễu Nguyệt cố nhịn sự bất phục trong lòng, đi thẳng tới nở nụ cười giả tạo:

- Chúc mừng Lâm sư huynh đã khảo hạch thành công.

Lâm Phàm nhìn Liễu Nguyệt không chút nể tình:

- Cút.

Đệ tử xung quanh nghe Lâm sư huynh nói "cút" cũng cả kinh, bá đạo quá đi mất, tỷ tỷ xinh đẹp như thế mà cũng không thèm tiếp.

Mà Liễu Nguyệt lúc này cảm thấy vô cùng nhục nhã, ánh mắt sắc lạnh:

- Ta đã bày tỏ thiện ý với ngươi năm lần bảy lượt rồi, nguwoi đừng có tưởng...

Đột nhiên.

Liễu Nguyệt còn chưa nói xong, một thân ảnh cao lớn lập tức xuất hiện trước mặt, nàng ta cofn định nói tiếp thì sắc mặt đại biến..

- Ai có ác ý với ca ca ta đều phải chết. - Khí thế Tần Sơn cuồng bạo, nắm tay bao phủ một tầng cương khí đánh thẳng lên má Liễu Nguyệt.

Một tiếng ầm vang lên.

Một đạo thân ảnh bay vút như quả lựu đạn về phía xa, máu rơi trong không trung như hoa nở, sau đó thân hình mê người kia rơi xuống mặt đất lăn vài vòng, gương mặt cúi xuống, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.

Hiện trường nhất thời im lặng.

Tần Sơn quay đầu, hai mắt lộ vẻ ngốc ngốc nhưng lại rất kiên định:

- Ca ca, ta sẽ bảo vệ huynh, không để ai xúc phạm tới huynh nữa.

Lâm Phàm nhìn Tần Sơn, chớp chớp mắt, lại nhìn cái người đang nằm im thin thít ở đằng xa kia.

- Mọi người đều làm chứng rồi nhé, người này tinh thần hỗn loạn, hành vi vừa rồi của hắn là vô ý thức không thể khống chế.

Sau đó hắn lôi Tần Sơn đi, hô hoán mọi người mau tránh đường.

Cú đánh đẹp đéo thể tả.

Không biết đã đánh chết chưa.

Mà đến lúc mọi người kịp phản ứng lại thì bọn Lâm Phàm đã sớm chạy thoát.

Sắc mặt Phong Thiếu Vân đỏ bừng, tê tâm liệt phế:

- Sư muội...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom