-
Chương 92-94
Chương 92
--------------------------------------
Ba ngày sau.
Lâm Phàm khẽ mở mắt, mỉm cười.
Đối với kiểu tu luyện cuồng ma này của hắn, chỉ cần đã tiến vào tu luyện, trừ phi gặp phải chuyện gì, nếu không tuyệt đối không dừng lại. Ba ngày nay hắn tu luyện ngày đêm không ngừng nghỉ, lúc tinh thần mệt mỏi thì bèn không do dự đâm cho mình một nhát.
Thực lực là thứ đảm bảo nhất, một khi mạnh rồi thì không bị người khác bắt nạt, không muốn bị người ta hại, thì phải cố gắng nâng cao thực lực.
Hắn nhấn nút (+), tăng cao tu vi.
Lực Địa Cương bỗng nhiên bạo phát, thổi quét khắp thân, tứ chi xương cốt như được gột rửa, nội hạch Địa Cương trong đan điền xoay tít, hấp thu toàn bộ lực Địa Cương xung quanh vào thân mình, hình thành một tâm gió lốc, không ngừng lớn mạnh.
Bốn môn công pháp đều đã tu luyện đến cấp cao nhất, có nền móng vững chắc, khi đột phá sang Địa Cương tầng hai, hắn không còn thấy trống rỗng trong người nữa.
Mà điều khiến hắn vui sướng nhất là ở Địa Cương tầng hai, cương khí có thể rời khỏi cơ thể, hình thành cương khí hộ thể, đồng thời còn có thể đánh ra một kích xa trăm mét, một sự nhảy vọt về chất.
Tiêu hao 1000000 điểm khổ tu.
Tu vi: Địa cương cảnh tầng 2 (+)
- Quả nhiên, sau khi tiến vào Địa Cương cảnh, mỗi lần đột phá đều cần số lượng điểm khổ tu nhiều vãi cả đái. - Hắn tự nhủ, thấy Tôi Thể cảnh chỉ là cảnh giới cơ bản, điểm khổ tu bị tiêu hao không nhiều.
Tôi Thể cảnh tầng chín đột phá sang đến Địa Cương cảnh tầng một, cần hơn hai trăm nghìn điểm khổ tu.
Nhưng từ Địa Cương cảnh tầng một tăng đến tầng hai, lại cần đến một triệu điểm khổ tu.
Giống bây giờ tu luyện “Kim thân luyện thể quyết”, tốc độ mỗi giây tăng lên ba điểm khổ tu đã coi là nhanh rồi. Không biết từ tầng hai lên đến tầng ba cần bao nhiêu điểm khổ tu, lại còn đến cảnh giới cao hơn thì cần bao nhiêu điểm khổ tu nữa?
Sau tất cả những gì trải qua, hắn rút ra kết luận, sở hữu một môn công pháp hay là chuyện rất quan trọng. Có điều nếu nâng cao phẩm giai của “ Kim thân luyện thể quyết” cũng là một lựa chọn không tồi.
- Mấy ông già cứ yên tâm, lúc lâm chung các người đã để lại công pháp quý giá này cho ta, ta nhất định sẽ báo thù cho các ông.
- Đừng thấy thực lực bây giờ của ta yếu, nhưng ta đã có thể chọc tức Quân Vô Thiên là đã tiến bộ lắm rồi..
Nghĩ đến mấy ông lão đã chết thảm hắn rất thương xót, tên Quân Vô Thiên này sao có thể làm ra chuyện cầm thú như vậy chứ.
Thật là không chịu nổi.
Nhìn bảng thống kê thực lực cá nhân.
"Họ tên: Lâm Phàm
Tu vi: Địa Cương cảnh tầng 2 (+)
Điểm khổ tu: 33070
Điểm tích lũy: 200"
"Thiên phú: Thân bất tử, 100% Tay không nhập bạch nhẫn"
"Chủ tu: Kim thân luyện thể quyết (3)"
"Công pháp: “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” max cấp, “Bạo huyết” max cấp, “Hám sơn kình” max cấp, “Cuồng thân” max cấp, “Hoá thần kiếm trận” tầng một."
"Rút thưởng: Thanh Đồng (100), Bạch Ngân (300), còn lại chưa được mở."
Nói chung, rất là tuyệt vời, phải tiếp tục cố gắng.
- Lâm sư đệ, đại lễ bái sư sắp bắt đầu rồi, mau đi thôi. - Bên ngoài truyền đến giọng của Lã Khởi Minh, Lã sư huynh tuy hơi mập, nhưng rất cần cù chăm chỉ.
Uống xong “Kim Tuỷ đan”, lại thêm sự thúc đẩy sức mạnh của mấy viên đan dược kia, tu vi đã cao lên một tầng.
Tuy vẫn cùi bắp như cũ, nhưng cũng là sự bắt đầu tốt.
Ngoại điện tông môn, đá ngọc trải đường, rộng lớn vô cùng, vô số đệ tử đứng hai bên nhón chân ngó nghiêng quan sát.
Nghi thức nhận đồ đệ của Thiên Tu trưởng lão khiến cho bao nhiêu đệ tử đều vô cùng ngưỡng mộ tên đó, đã thế lại còn là thu đệ tử chân truyền, một bước hoá rồng, từ nay về sau sẽ có một chỗ dựa cực vững chắc, khiến người ta đố kị biết bao nhiêu.
Đối với đệ tử ngoại môn, bọn họ muốn xem cái tên may mắn này, rốt cuộc trông như thế nào.
Mà đối với đệ tử nội môn, bọn họ trong lòng chỉ có ngưỡng mộ và ghen tỵ.
Thiên Tu trưởng lão ngồi nghiêm chỉnh trên bảo tọa, bên cạnh còn có một lão già tóc đỏ đang ngưng thần quan sát, tuy bình tĩnh, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác vô cùng đáng sợ.
- Thiên Tu, lần này nhận đệ tử, ngài quá tùy tiện rồi. - Lão già tóc đỏ cất lời, đối với việc Thiên Thu nhận một đệ tử ngoại môn làm truyền nhân, thật là một chuyện ngốc nghếch.
Đặc biệt là đệ tử ngoại môn này trước bao người hạ nhục Quân Vô Thiên, đã khiến không ít trưởng lão tông môn phản cảm, cho rằng tên này quá kiêu ngạo, cậy thế hiếp người.
Thiên Tu trưởng lão vuốt râu cười, không đáp, nhưng sự tự tin trên mặt lại đang nói với mọi người, ông không nhìn nhầm, ông không hối hận, càng không cho rằng lần nhận đồ đệ này là tuỳ tiện.
Lão già tóc đỏ nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi trống không chuẩn bị cho Thập Phong Phong chủ đến giờ vẫn chưa có ai tới, bày tỏ ý tứ rất rõ ràng.
Có lẽ họ đều cho rằng sự bất công trong đó khiến bọn họ khó chịu, đồng thời thể hiện rằng việc Thiên Tu trưởng lão nhận đệ tử chân truyền đối với bọn hơn không hề quan trọng.
Nhưng mấu chốt chính là, cho tên đệ tử này một phát ra oai phủ đầu, để cho hắn biết được là cho dù một bước hoá rồng, trở thành đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão, vẫn không được bọn họ tôn trọng như cũ, càng không có cửa ngồi chung mâm với bọn họ.
- Đại lễ bái sư chính thức bắt đầu.
Uỳnh!
Một tiếng chuông vang vọng đất trời vang lên khắp không trung, xua tan cả tầng mây, một vầng ánh dương rực rỡ bao phủ không gian, soi rọi kim quang khắp cả ngoại điện tông môn.
Một thân ảnh xuất hiện trên con đường ngọc thạch.
Lần này xuất hiện tại đại điện bái sư, Lâm Phàm ăn mặc rất đúng lễ nghi, một bộ trường bào màu lam vân mây, ngọc quan cố định, hai bên tóc mai theo gió lay động, lưng thẳng, cả người phong thần tuấn lãng, so với hình tượng ngày trước có khác biệt rất lớn.
Hoàng Phú Quý kinh ngạc:
- Hôm nay Lâm sư đệ mang đến cho chúng ta cảm giác thật mới lạ.
- Sau này phải tôn xưng thành Lâm sư huynh rồi. - Trương Long cười nói, nhóm bọn họ thực vui mừng cho Lâm Phàm, đồng thời trong lòng bọn họ cũng hưng phấn, nếu như Lâm Phàm đệ có thể tiến xa, vậy bọn họ cũng có chỗ dựa vững chắc.
Hoàng Phú Quý tiếp lời:
- Thì bây giờ gọi thế thôi, đến lúc nghi thức bái sư xong xuôi, lúc đó thay đổi cách xưng hô cũng được.
Một số nữ đệ tử ngoại môn biết đến Lâm Phàm, cũng biết lần đó Lâm sư huynh trên lôi đài đại phát thần uy, đến nay càng mang đến cho họ cảm xúc khác.
Cuồng bạo lỗ mãng, ôn văn nho nhã, khí thế bức người, đến nay hợp lại, càng làm cho những nữ đệ tử ngoại môn này phải kêu lên:
- Lâm sư huynh soái quá…
Mà trong nhóm người, có một đôi mắt ái mộ nhìn Lâm Phàm chăm chú, dường như mọi thứ xung quanh đều tan biến, trong mắt nàng chỉ có Lâm sư huynh.
Mộ Linh yên lặng ngắm nhìn, không thể reo hò giống các nữ đệ tử xung quanh, bởi vì nàng biết, dung mạo của mình có sức sát thương lớn thế nào đối với người khác.
Chỉ muốn tĩnh lặng ngắm nhìn, có thể nhìn thấy, đã là hạnh phúc.
Thiên Tu trưởng lão nhìn đệ tử sắp bái mình làm sư, thỏa mãn vuốt râu gật đầu, trong lòng thầm nói, tiểu tử này có khí chất và phong thái của ta năm đó, chỉ là so với mình hồi trẻ vẫn hơi kém một chút.
Không mong trò giỏi hơn thầy, chỉ cầu có thể truyền lại bảy phần bản lĩnh của mình là được rồi.
Lâm Phàm đến dưới bậc thang, vén trường bào, quỳ một gối xuống:
- Đệ tử Lâm Phàm, bái kiến sư phụ.
- Ừ - Thiên Tu trưởng lão gật đầu - Đứng lên đi.
- Lão phu Thiên Tu, hôm này có trời đất làm chứng, nhận đệ tử ngoại môn Lâm Phàm làm đệ tử chân truyền, về sau truyền lại kĩ năng, dốc lòng chỉ bảo, nếu làm trái, trời không dung đất không tha.
Sáu chữ cuối cùng âm vang như hình thành nên mối liên hệ nào đó với trời đất.
Biểu cảm của lão già tóc đỏ lập tức thay đổi, đây là lời thề với trời đất.
Lâm Phàm ngẩng đầu, bởi vì hắn cảm thấy thân thể Thiên Tu trưởng lão đột nhiên bao phủ một sức mạnh huyền diệu.
Những lời ông vừa nói tạo thành từng văn tự vô hình bay vào không trung, tựa như thiên địa đã chứng giám.
- Đây là làm thật cmnr. - Lâm Phàm trong lòng thầm nói.
Mà đối với lão già tóc đỏ, hắn không ngờ Thiên Tu lại dùng lời thề với trời đất, thế này là thật tâm thật ý muốn nhận tên đệ tử ngoại môn này làm đệ tử chân truyền rồi.
Thông thường nhận đồ đệ bái sư, hắn chưa từng nói ra lời thề nào.
Thiên Tu này là thật sự muốn mang tất cả giao cho đệ tử trước mắt, rốt cuộc là vì sao. Lẽ nào tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma rồi?
Chương 93
-----------------------------------
Trong đám người, Liễu Nguyệt oán hận ra mặt, trong lòng bất bình, tên chết tiệt này dựa vào gì mà có thể may mắn như vậy, nhìn đối phương từng bước trèo cao, trong lòng nàng ta vô cùng giận dữ.
Nếu nàng ta và Lâm Phàm không có mâu thuẫn gì, có thể nàng ta sẽ chủ động tiếp cận, dựa vào đàn ông để nâng cao giá trị bản thân.
Chung quy người mà tên trước mắt bái làm sư phụ là Thiên Tu trưởng lão - là người đứng đầu trong tông môn, thực lực cường hãn, địa vị cực cao.
Nhưng tên này lại ở trước mặt mọi người hạ nhục nàng, lại còn định đập chết nàng, mối cừu hận này đã ghi tạc trong lòng.
Liễu Nhược Trần cảm xúc bình tĩnh:
- Xem ra hắn đã biết bỏ qua ân huệ như thế này là việc buồn cười biết bao, bây giờ có thể quay đầu cũng là thức thời. Có điều nếu chỉ vì thế mà cho rằng từ nay một bước lên mây luôn thì ảo tưởng lắm đấy, dù sao cũng phải dựa vào thực lực bản thân.
Liễu Nguyệt nghe xong, mặt mày vui vẻ:
- Tỷ tỷ, hắn đã là đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão rồi, sau này chắc chắn sẽ khác, trở thành trụ cột vững chắc của tông môn cũng là tất nhiên. Thậm chí với sức mạnh của Thiên Tu trưởng lão, trợ giúp hắn sáng lập Thập Nhất Phong cũng không phải là không có khả năng.
Liễu Nhược Trần không tiếp lời mà nhìn chăm chú vào Liễu Nguyệt:
- Tỷ đưa muội từ trong gia tộc đến tông môn, là muốn muội nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, chứ không phải để muội mượn thanh danh của ta, ra ngoài gây sóng gió, nếu có lần sau, quyết không tha thứ.
Liễu Nguyêt sợ nhất chính là tỷ tỷ, thân mình lập tức run lên:
- Muội biết rồi, tỷ tỷ.
Liễu Nhược Trần cũng không nói thêm gì, tiếp tục lời vừa rồi:
-Tông môn chỉ có Thập Phong, muốn lập Thập Nhất Phong, chỉ dựa vào địa vị không đủ, còn cần thực lực.
- Cạnh tranh địa vị tông chủ, không có thực lực chính là tự tìm đường chết, cho dù có Thiên Tu trưởng lão trợ giúp cũng vô dụng, muội cho rằng các trưởng lão khác sẽ trơ mắt đứng nhìn tất cả?
- Ngoài có địch mạnh, trong còn khốn khó, địa vị tông chủ há có thể dễ dàng nhòm ngó như vậy?
Liễu Nguyệt không nói thêm gì, nàng biết tỷ tỷ tâm cao ngất, vẫn luôn muốn lập Thập Nhất Phong, nhưng vì tu vi không đủ, kinh nghiệm không đủ, thì chỉ là mò kim đáy bể, Dã Tràng xe cát mà thôi.
Có điều nàng biết, một vị Thánh Tử của đệ nhất đại tông Thánh Đường tông ưu ái tỷ tỷ mình, chỉ là tỷ tỷ kiêu ngạo, từ chối ý tốt của người ta.
Nàng đã nhìn thấy vị Thánh Tử kia, tuyệt thế tao nhã, lại bệ vệ thiên hạ, lúc đến Viêm Hoa tông, ngay cả tông chủ đều tự mình ra mặt tiếp đãi, có thể thấy địa vị không tầm thường.
Nếu nàng là tỷ tỷ, chắc chắn sẽ không từ chối mà cặp kè với vị Thánh Tử kia, từ đó về sau còn ai có thể hỗn xược với mình.
Cho dù là tên ngạo mạn trước mắt, có Thiên Tu trưởng lão bảo vệ cũng vô dụng, nên quỳ thì vẫn phải quỳ, đây chính là sức ép của địa vị và thực lực.
Quân Vô Thiên không tham gia đại lễ bái sư, bởi vì hắn không muốn thấy mặt cái tên kia, sợ rằng mình không nhịn được giết chết đối phương.
Mà những Phong chủ khác, có người không ở trong tông, có người chỉ quan sát, không thể hiện ý kiến gì.
Đối với địa vị này của bọn họ, một động thái nhỏ cũng có thể dẫn tới bạo động.
Có lẽ đối với bọn họ, Lâm Phàm dù có bái Thiên Tu trưởng lão làm sư, cũng sẽ không uy hiếp đến bọn họ,
Thập Phong bọn họ nào có ai không có trưởng lão ủng hộ từ phía sau, mà Thiên Tu trưởng lão đối với chuyện của bọn họ chỉ duy trì trung lập, không ủng hộ bất kì ai.
Đồng thời đại lễ bái sư lần này bọn họ cũng chẳng để tâm chút nào, cho dù sau này tên kia đụng tới bọn họ, cũng sẽ giữ thể diện Thiên Tu trưởng lão, nên thôi bỏ đi.
Có điều bọn họ thấy, Quân Vô Thiên bề ngoài thì quân lâm thiên hạ, khí phách vô song, nhưng vì địa vị tông chủ cũng rất cẩn thận, không dám làm ra chuyện gì quá đáng, e sợ đắc tội Thiên Tu trưởng lão.
Đúng là cũng nhát.
…
Đại lễ bái sư kết thúc.
Mọi người giải tán.
Đương nhiên Lâm Phàm sẽ cùng Thiên Tu trưởng lão rời đi.
Đối với Lâm Phàm, ưu đãi sắp đến rồi, có điều không ngờ Thiên Tu trưởng lão là đùa thành thật, nhận mình làm đồ đệ thật, đến lời thề với thiên địa cũng nói ra.
Vậy mình còn biết làm thế nào đây?
Ông nếu đùa thành thật rồi thì cứ vậy đi, chẳng nhẽ ta sợ chắc?
Ta Lâm Phàm không phải kẻ lòng lang dạ sói, ai tốt với ta, ta sẽ đối tốt với người đó, ai làm càn với ta nhất định sẽ bị đập một chuỳ thịt nát xương tan.
Đời người chính là phải bá đạo như vậy.
Nơi vách núi, mây trắng bao phủ, ở đây chỉ có Lâm Phàm và Thiên Tu trưởng lão.
Hắn chưa mở miệng, mà để sư phụ nói trước, chung quy trong lúc thế này, thông thường đều là đại lão phát biểu trước một phen, đưa ra một vài lời khuyên bổ ích cho mình.
Quả nhiên!
Thiên tu trưởng lão hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn chăm chú vào nơi xa xăm vô tận, cất lời:
- Đồ nhi, vi sư nhận con làm đệ tử chân truyền, có trưởng lão nói lão phu tuỳ tiện, cũng nói lão phu không nên làm vậy…
Lâm Phàm lẳng lặng nghe, trong lòng nói thầm, mình con mẹ nó kém như vậy à?
- Sư phụ, vậy thì sao người lại nhận con làm đồ đệ? - Lúc này, Lâm Phàm tỏ ra rất bình tĩnh, còn mấy lời chửi mẹ chửi cha trong lòng thì cứ để đấy đã, sau này có cơ hội nhất định phải đấu với tên trưởng lão nói xấu mình kia.
- Bởi vì vi sư lần đầu tiên thấy ngươi, đã thấy trên người ngươi phát ra ánh sáng.
Lâm Phàm vừa nghe, trong lòng không bình tĩnh nổi, nhìn trái nhìn phải bản thân, trên người mình lại có ánh sáng, lẽ nào là bản thân quá loá mắt, trong lúc vô ý đã phát ra một loại khí chất ghê gớm?
Ngay sau đó, Thiên Tu trưởng lão mở miệng nói:
- Mắt thường chỉ có thể nhìn những thứ trước mắt, nhưng tuệ nhãn lại có thể nhìn thấy tất cả, căn nguyên, bản chất đều không che giấu được…
- Vi sư cũng không cầu con có thể vượt qua đỉnh cao, chỉ mong con đạt được một góc của đỉnh cao là được rồi.
Lâm Phàm lúc đầu còn cảm thấy những lời này thật sự nói từ tâm khảm, nhưng tự nhiên lại càng nghe càng thấy sai sai, đây là khen mình, hay là tự khen ông ta đây.
Thế thì hơi bị ảo tưởng sức mạnh à nha.
Vừa rồi khen mình như vậy chắc chỉ là trải đường, câu cuối lập tức chuyển ý, trải đường kết thúc, cao triều đã đến, mèo khen mèo dài đuôi, một pha lật chuyển vận dụng vô cùng thành thục.
Có điều ông là sư phụ, ông nói kiểu gì cũng đúng, ta nghe, chỉ cần cho ta đồ ngon là được.
- Sư phụ, nói chí phải. - Lâm Phàm đáp.
Thiên Tu trưởng lão gật đầu, rất hài lòng:
- Ngươi đã bái lão phu làm sư, vi sư cũng không làm khổ ngươi, mấy môn công pháp này ngươi trước hết cầm lấy, cố gắng rèn luyện, chỗ nào không hiểu thì hỏi.
Lâm Phàm trong lòng vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng vào vấn đề chính rồi.
- Nay ngươi đã đến Địa Cương cảnh tầng hai, nền tảng rất vững, bình đan dược này ngươi cầm lấy, mỗi ngày uống một viên, một tháng sau, lại đến lấy.
- Còn có binh khí trung phẩm Địa giai này, chính là thứ lão phu dùng hồi trẻ, đã theo lão phu mấy chục năm rồi, lâu nay không dùng đến, để nó yên tĩnh khá lâu.
- Phẩm giai tuy không cao, nhưng lại truyền trải vinh quang và thời gian một đời người của ta.
Một thanh trường thương xuất hiện giữa không trung.
Thiên Tu trưởng lão lưu luyến không rời, khẽ vuốt trường thương, tựa như là hoài niệm về quãng thời gian thời trẻ.
- Sư phụ, đồ nhi có lời muốn nói. - Lâm Phàm mở miệng nói - Về phần binh khí thì con không dùng trường thương, con dùng Lang Nha Bổng, có điều lần trước bị hỏng rồi, mong thầy giúp con sửa nó.
Lâm Phàm lấy Lang Nha Bổng ra, vẻ bùng nổ của nó làm Thiên Tu trưởng lão có chút ngây người, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
- Được rồi, nếu con đã quyết định đường đi của mình, vậy ta cũng không ép con nữa, ta sẽ giúp con sửa lại nó.
Lang Nha Bổng rời khỏi tay, được Thiên Tu trưởng lão hút vào trong tay:
- Phẩm giai có hơi thấp. - Tiếp đó ông ném Lang Nha Bổng vào hư không, dùng một sức mạnh huyền diệu bao phủ, sau đó chuyển hoá thành sự tồn tại cơ bản.
Lâm Phàm lẳng lặng chờ đợi, không biết bị sư phụ luyện chế lại từ đầu xong có xảy ra cái gì bất thường không.
Rắc!
Một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Lâm Phàm tức thời trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy sư phụ ném trường thương trước đây rất yêu quý vào không trung, cứ thế nung chảy, quá trình này không có chút do dự nào.
"Trường thương này không phải không phải là bạn đồng hành của ông sao? Lần này xuống tay cũng ác thật." Lâm Phàm trong lòng điên cuồng cằn nhằn.
Có điều hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tình hình giữa không trung, hai tính chất khác nhau không ngừng dung hợp, dần dần hình thành Lang Nha Bổng mới, so với ngày trước uy phong hơn nhiều, màu bạc bên ngoài dưới ánh dương chói lọi phát ra ánh sáng loá mắt.
- Í, năng lực hấp thu đã đến cực hạn, vẫn còn thừa một chút nguyên liệu, làm gì bây giờ? - Thiên Tu trưởng lão nghi hoặc hỏi.
Lâm Phàm không do dự chút nào:
- Sư phụ, nguyện liệu còn thừa, luyện giúp đồ nhi một cái chảo nhé?
- Cái chảo??? - Thiên Tu trưởng lão không hiểu.
Sau khi Lâm Phàm khoa chân múa tay một hồi, Thiên tu trưởng lão mới hiểu, có điều trong lòng nghi hoặc, đây là cái binh khí gì?
Đến lúc được cầm hai binh khí trong tay, hắn cảm thấy trong chúng bao chứa năng lượng lớn vô cùng.
Tay trái là chảo, tay phải là lang nha bổng, hợp lại, còn ai có thể đỡ được liên chiêu.
Thiên Tu trưởng lão nhìn thấy đồ nhi hài lòng, cũng vui vẻ gật gật đầu:
- Được rồi, về nhà chịu khó tu luyện, vi sư đi trước đây.
- Đợi đã… - Lâm Phàm vừa nghe, lập tức ngăn lại.
Thiên Tu trưởng lão nghi hoặc không biết đồ đệ này của mình còn có chuyện gì, có điều nghĩ một chút, có lẽ đồ đệ mình là muốn cảm ơn người thầy này đây.
Có điều cũng không cần thiết, chung quy đây là việc người làm thầy nên làm.
- Sư phụ, mấy môn công pháp này có mấy cái không phù hợp với con, có thể đổi không… - Lâm Phàm cảm thấy mấy loại công pháp này khá nhẹ nhàng, còn có chút quỷ dị, không thích thú lắm.
Thiên Tu trưởng lão nghe được, trái tim hẫng một nhịp, đệ tử này của mình thật không dễ đối phó.
Trời đất, ta có thể bội ước được không?
Chương 94
---------------------------------------
Đã bái vị đại lão này làm thầy rồi thì phải nắm lấy cơ hội này, không thể chỉ làm diễn viên quần chúng được.
Mấy môn công pháp này mặc dù nhìn rất không bình thường, nhưng lại không thích hợp với phong cách của mình lắm, quá miễn cưỡng thích ứng thì cũng chỉ tự làm mình uất ức mà thôi.
Mà lại mình cũng không phải người tùy tiện, chủ động đi thích ứng cái khác.
- Ngươi muốn loại hình công pháp gì? - Thiên Tu trưởng lão hít sâu một hơi, cố bình tĩnh lại, trong lòng một mực ám chỉ bản thân: Đây là đệ tử chân truyền của ta, ta nhất định phải dựng lên hình tượng vừa tuyệt vời vừa rực rỡ ở trong suy nghĩ của đồ đệ.
Lâm Phàm cân nhắc một lúc, cảm thấy hay là cứ thẳng thắn thì hơn, nhìn cái chảo cùng Lang Nha bổng, cặp đôi vũ khí này bá đạo đến nhường nào. Nếu như lại được thêm mấy công pháp hung ác thì đúng là máy đóng cọc hình người luôn.
- Sư phụ, ngài có loại công pháp nào thiêu đốt tiềm lực, bộc phát lực lượng cường đại không? - Lâm Phàm hỏi.
Thiên Tu trưởng lão kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, có chút do dự, nói:
- Ngươi muốn những công pháp này làm gì?
Những công pháp này không phải vào thời điểm vạn bất đắc dĩ thì không ai sẽ sử dụng, bởi vì di chứng thật sự là quá lớn, hắn cũng không muốn để cho đồ đệ của mình tu luyện những môn công pháp này, để tránh sau này gặp phải tình huống người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Mình thu đồ đệ cũng là để phòng về già có người chăm sóc chứ bộ.
- Lão sư, thêm một môn công pháp như vậy nhỡ về sau gặp phải tình huống nguy hiểm không thể tránh khỏi, cũng có thể dựa vào tổn thất nhỏ mà bộc phát ra lực lượng cường đại, đoạt lấy chút hi vọng sống cho bản thân. - Lâm Phàm nói.
Sắc mặt của Thiên Tu trưởng lão rất là khó coi, nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, nói:
- Đồ nhi, ý của ngươi là nói vi sư không bảo vệ được ngươi?
- Lão sư uy chấn thiên hạ, làm sao có thể không bảo vệ được con. Chỉ là muốn thêm một môn công pháp phòng thân, về sau gặp tình huống đặc biệt cũng có thể tự vệ, xin lão sư thành toàn. - Thần sắc của Lâm Phàm nghiêm túc, hắn thật sự cần những công pháp này.
Thiên Tu trưởng lão không nói gì, theo Lâm Phàm thấy, lão sư hẳn là đang suy xét.
Có điều hắn lại không biết Thiên Tu trưởng lão còn đang tính toán xem nên cho hắn công pháp gì thì hợp lý.
"Cực Diệt Phá Thể", công pháp này không được, mặc dù có thể trong thời gian ngắn ngủi bộc phát ra thực lực gấp ba lần, nhưng cái giá để sử dụng chính là tử vong, không thể hại đồ đệ.
"Hỗn Nguyên Ma Tâm", cái này cũng không được, tâm ma nhập thể, ảnh hưởng đến tâm trí, sẽ trở thành kẻ khát máu điên cuồng, cũng không được.
Chọn lựa tới chọn lựa lui, cuối cùng Thiên Tu trưởng lão đã xác định được một môn công pháp, cũng là công pháp khiến ông yên tâm nhất.
"7 Thần Thiên Pháp", công pháp này là một môn công pháp cường đại mà ông ngẫu nhiên lấy được, theo công pháp này, bên trong bảy đại huyệt khiếu của cơ thể con người có bảy vị Thần Linh cư trú.
Nếu như có thể dánh thức bảy vị Thần Linh này, sẽ có thể bộc phát ra sức mạnh to lớn đến không thể tưởng tượng được, bảy vị Thần Linh này phân biệt là:
Trung Trì Nội Thần, Thiên Trung Cuồng Thần, Chí Đạo Hữu Thần, Bách Cốc Địa Thần, Linh Đài Thiên Thần, Tam Quan Tinh Thần, Ngũ Hành Nghịch Thần.
Môn công pháp này chính là dùng để thức tỉnh bảy vị thần linh này, bộc phát ra sức mạnh không có gì sánh kịp.
Mà coi như bảy thần toàn bộ triển khai, tác dụng phụ sau cùng cũng chỉ là tu vi mất hết, biến thành phế nhân, nhưng không có lo lắng về tính mạng.
Đồng thời phương pháp tu luyện thức tỉnh Ngũ Hành Nghịch Thần trong bảy thần, bước cuối cùng của công pháp "Thất Thần Thiên Pháp" đã bị khuyết thiếu, cho nên vĩnh viễn không thể thức tỉnh được toàn bộ bảy vị thần linh. Như vậy đồ đệ của mình về sau dù có thể thức tỉnh hết sáu vị thần linh phía trước, tối đa cũng chỉ suy yếu một năm hay nửa năm, cũng sẽ không xuất hiện nhiễu loạn lớn.
Giờ khắc này, Thiên Tu trưởng lão không nói thêm gì, cứ thế lấy môn công pháp này ra ném luôn cho Lâm Phàm.
- Môn công pháp này, ngươi có thể tu luyện. Đây là môn công pháp bộc phát tiềm lực duy nhất ở trong tay lão phu. - Thiên Tu trưởng lão nói, sau đó lại như ngẫm ra điều gì, nói tiếp - Lai lịch của môn công pháp này không hề tầm thường đâu, là thần kỹ dưới đáy rương của lão sư đấy. Nói nhỏ cho ngươi biết, đây chính là công pháp mà đến cả thần tu cũng đã từng tu luyện.
Lâm Phàm tiếp nhận công pháp, ánh mắt thoáng có chút hoài nghi, đối với lời nói của Thiên Tu trưởng lão, hắn giữ yên lặng.
7 Thần Thiên Pháp!
Tên nghe có vẻ cũng không tệ.
"Có xác nhận tiêu hao 60, 000 điểm tích lũy để lĩnh ngộ?"
"Đồng ý, lĩnh ngộ"
"Điểm tích lũy không đủ."
Mặc dù biết rõ điểm tích lũy không đủ, nhưng mà mộng thì vẫn cứ phải có.
Được cái so sánh từ trên phương diện điểm tích lũy đã có thể thấy được, môn công pháp này cường đại hơn "Hóa Thần Kiếm Trận" một chút.
Được, thú vị lắm.
Cơ mà thế này còn lâu mới đủ được, sau khi ném công pháp vào trong nhẫn trữ vật, Lâm Phàm lộ ra vẻ mặt gian xảo, nói:
- Lão sư, ngoại trừ cái này còn có công pháp nào khác không, tỉ như là loại bạo thể ý.
Thiên Tu trưởng lão quái dị nhìn Lâm Phàm, nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Lâm Phàm sững sờ, nói:
- Lão sư, con có làm gì đâu. Chỉ là hỏi chút xem có loại công pháp kiểu bạo thể hay không thôi mà, nếu như ngày nào đồ nhi ngoan của ngài bị người ta làm nhục, lại không có biện pháp chạy trốn, cuối cùng có thể đồng quy vu tận với địch nhân thì cũng là kiếm bộn không lỗ, ngài nói xem có đúng không?
- Không có. - Thiên Tu trưởng lão lập tức từ chối, một mực chắc chắn không có công pháp nào như thế, sau đó bất mãn nói - Ngươi, cái tên đồ đệ này, chỉ biết làm cho lão sư không vui thôi. Có vi sư ở đây, còn ai có thể bắt nạt ngươi được nữa. Không đề cập tới những chuyện này nữa, vi sư đi trước đây, mau chóng trở về tu luyện đi. Ngày sau nếu là ngươi lười biếng, vi sư cũng không khách khí với ngươi đâu.
- Lão sư... - Lâm Phàm lập tức hô, mà Thiên Tu trưởng lão hiển nhiên là không muốn trò chuyện tiếp cùng Lâm Phàm, bởi vì trong đầu của tên đồ đệ này chỉ nghĩ đến công pháp, lại đều là loại công pháp tự ngược, làm cho người sợ hãi kia nữa chứ.
Thở dài một tiếng, Lâm Phàm cảm thấy muốn bó tay.
Xem ra muốn đạt được những môn công pháp kia chỉ có thể dựa vào chính mình đi phấn đấu mà thôi.
Được cái cảm giác có lão sư cũng không tệ lắm, cái môn "Thất Thần Thiên Pháp" này cũng hay, lợi hại hơn cái môn "Hóa Thần Kiếm Trận" kia không ít, dù sao từ trên phương diện số lượng điểm tích lũy cần tiêu hao để lĩnh ngộ là có thể nhìn ra.
Chỉ là hiện tại điểm tích lũy của hắn đã rỗng không, phải nghĩ biện pháp kiếm một đợt điểm tích lũy mới được.
Trở lại trong phòng.
Lâm Phàm lấy một môn công pháp tu luyện khác ra.
"Thanh Hư Chí Đạo Pháp".
Môn công pháp này so sánh với "Kim Thân Luyện Thể Quyết" khẳng định là cái sau vượt trội hơn hẳn cái trước, mà phương hướng tu luyện cũng không giống nhau. Cái môn "Thanh Hư Chí Đạo Pháp" này phẩm giai rất cao, nhưng chủ yếu lại là cô đọng tinh thần của bản thân, cảm ngộ thiên địa, đối với sức mạnh về thân xác các thể loại lại không có tác dụng gì mấy.
Mình bây giờ có "Thân bất tử", công pháp tu luyện từ trước đến nay đều là lấy lực phá diệt hết thảy, đột nhiên chuyển tu loại công pháp bình thản này, lại có cảm giác giống như là vẽ vời cho thêm chuyện ra, bỏ gốc lấy ngọn.
Đối với tu luyện mà nói, nếu không hiểu rõ con đường tu luyện mà mình cần đi thì chính là chuyện cực kỳ kinh khủng.
Mặc dù phẩm giai của "Kim Thân Tôi Thể Quyết" chỉ là thượng phẩm Nhân giai, nhưng dựa vào thiên phú của mình, lại có thể thử nghiệm không giới hạn, tìm cách tăng phẩm giai của công pháp lên.
Bí kíp sáng tạo công pháp Huyền giai vẫn còn đang ngoan ngoãn đợi mình kia đấy.
Tu vi đạt tới Địa Cương cảnh tầng hai, tạm thời không vội vã tu luyện, trước tiên phải tăng cái môn "Kim Thân Tôi Thể Quyết" này lên tới Huyền giai đã.
Ngồi xếp bằng, hắn lấy ra quyển sổ nhỏ để ghi chép, xem xét ghi chép của mình từ trước đến nay, rồi bắt đầu tiến vào việc thử nghiệm vô cùng khô khan, buồn chán.
Chỗ ở của đệ tử nội môn.
Trong lòng của Liễu Nguyệt cực kỳ tức giận, tức như chưa bao giờ tức đến thế. Mà Phong Thiếu Vân đang ngồi đối diện thì có vẻ mặt âm trầm, tựa như là đang nghĩ đối sách.
Đột nhiên, hắn vui mừng ra mặt, giống như là nghĩ được cái gì.
- Liễu sư muội, ta có biện pháp rồi. - Phong Thiếu Vân cười nói.
Liễu Nguyệt mặc dù có vẻ ngoài tuyệt sắc khuynh thành, nhưng mà đầu óc thì toàn là bã đậu, nếu như không phải có một tỷ tỷ tốt làm chỗ dựa, chỉ sợ là không biết đã chết ở xó xỉnh nào rồi.
- Sư huynh, có biện pháp gì?
Phong Thiếu Vân cười nói:
- Sư muội, muội còn nhớ thằng nhóc đấy ra khỏi tông là vì cái gì không?
Liễu Nguyệt sững sờ rồi mới kịp phản ứng:
- Sư huynh siêu thật, hắn muốn tham gia khảo hạch để trở thành đệ tử nội môn.
Phong Thiếu Vân gật đầu, nói:
- Không sai, hắn mặc dù bái Thiên Tu trưởng lão làm thầy, nhưng cũng không phải một bước lên trời, mà vẫn phải dựa theo quy củ của tông môn để đi lên, nếu như để cho hắn mãi chỉ là một đệ tử ngoại môn, muội nói sau này sẽ như thế nào?
Liễu Nguyệt nghe xong lập tức vui mừng, nói:
- Sư huynh, quả là biện pháp hay.
Phong Thiếu Vân nhìn khuôn mặt tươi cười kia Liễu Nguyệt, trái tim liền rung động, suýt chút nữa là không kìm lòng được, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
--------------------------------------
Ba ngày sau.
Lâm Phàm khẽ mở mắt, mỉm cười.
Đối với kiểu tu luyện cuồng ma này của hắn, chỉ cần đã tiến vào tu luyện, trừ phi gặp phải chuyện gì, nếu không tuyệt đối không dừng lại. Ba ngày nay hắn tu luyện ngày đêm không ngừng nghỉ, lúc tinh thần mệt mỏi thì bèn không do dự đâm cho mình một nhát.
Thực lực là thứ đảm bảo nhất, một khi mạnh rồi thì không bị người khác bắt nạt, không muốn bị người ta hại, thì phải cố gắng nâng cao thực lực.
Hắn nhấn nút (+), tăng cao tu vi.
Lực Địa Cương bỗng nhiên bạo phát, thổi quét khắp thân, tứ chi xương cốt như được gột rửa, nội hạch Địa Cương trong đan điền xoay tít, hấp thu toàn bộ lực Địa Cương xung quanh vào thân mình, hình thành một tâm gió lốc, không ngừng lớn mạnh.
Bốn môn công pháp đều đã tu luyện đến cấp cao nhất, có nền móng vững chắc, khi đột phá sang Địa Cương tầng hai, hắn không còn thấy trống rỗng trong người nữa.
Mà điều khiến hắn vui sướng nhất là ở Địa Cương tầng hai, cương khí có thể rời khỏi cơ thể, hình thành cương khí hộ thể, đồng thời còn có thể đánh ra một kích xa trăm mét, một sự nhảy vọt về chất.
Tiêu hao 1000000 điểm khổ tu.
Tu vi: Địa cương cảnh tầng 2 (+)
- Quả nhiên, sau khi tiến vào Địa Cương cảnh, mỗi lần đột phá đều cần số lượng điểm khổ tu nhiều vãi cả đái. - Hắn tự nhủ, thấy Tôi Thể cảnh chỉ là cảnh giới cơ bản, điểm khổ tu bị tiêu hao không nhiều.
Tôi Thể cảnh tầng chín đột phá sang đến Địa Cương cảnh tầng một, cần hơn hai trăm nghìn điểm khổ tu.
Nhưng từ Địa Cương cảnh tầng một tăng đến tầng hai, lại cần đến một triệu điểm khổ tu.
Giống bây giờ tu luyện “Kim thân luyện thể quyết”, tốc độ mỗi giây tăng lên ba điểm khổ tu đã coi là nhanh rồi. Không biết từ tầng hai lên đến tầng ba cần bao nhiêu điểm khổ tu, lại còn đến cảnh giới cao hơn thì cần bao nhiêu điểm khổ tu nữa?
Sau tất cả những gì trải qua, hắn rút ra kết luận, sở hữu một môn công pháp hay là chuyện rất quan trọng. Có điều nếu nâng cao phẩm giai của “ Kim thân luyện thể quyết” cũng là một lựa chọn không tồi.
- Mấy ông già cứ yên tâm, lúc lâm chung các người đã để lại công pháp quý giá này cho ta, ta nhất định sẽ báo thù cho các ông.
- Đừng thấy thực lực bây giờ của ta yếu, nhưng ta đã có thể chọc tức Quân Vô Thiên là đã tiến bộ lắm rồi..
Nghĩ đến mấy ông lão đã chết thảm hắn rất thương xót, tên Quân Vô Thiên này sao có thể làm ra chuyện cầm thú như vậy chứ.
Thật là không chịu nổi.
Nhìn bảng thống kê thực lực cá nhân.
"Họ tên: Lâm Phàm
Tu vi: Địa Cương cảnh tầng 2 (+)
Điểm khổ tu: 33070
Điểm tích lũy: 200"
"Thiên phú: Thân bất tử, 100% Tay không nhập bạch nhẫn"
"Chủ tu: Kim thân luyện thể quyết (3)"
"Công pháp: “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” max cấp, “Bạo huyết” max cấp, “Hám sơn kình” max cấp, “Cuồng thân” max cấp, “Hoá thần kiếm trận” tầng một."
"Rút thưởng: Thanh Đồng (100), Bạch Ngân (300), còn lại chưa được mở."
Nói chung, rất là tuyệt vời, phải tiếp tục cố gắng.
- Lâm sư đệ, đại lễ bái sư sắp bắt đầu rồi, mau đi thôi. - Bên ngoài truyền đến giọng của Lã Khởi Minh, Lã sư huynh tuy hơi mập, nhưng rất cần cù chăm chỉ.
Uống xong “Kim Tuỷ đan”, lại thêm sự thúc đẩy sức mạnh của mấy viên đan dược kia, tu vi đã cao lên một tầng.
Tuy vẫn cùi bắp như cũ, nhưng cũng là sự bắt đầu tốt.
Ngoại điện tông môn, đá ngọc trải đường, rộng lớn vô cùng, vô số đệ tử đứng hai bên nhón chân ngó nghiêng quan sát.
Nghi thức nhận đồ đệ của Thiên Tu trưởng lão khiến cho bao nhiêu đệ tử đều vô cùng ngưỡng mộ tên đó, đã thế lại còn là thu đệ tử chân truyền, một bước hoá rồng, từ nay về sau sẽ có một chỗ dựa cực vững chắc, khiến người ta đố kị biết bao nhiêu.
Đối với đệ tử ngoại môn, bọn họ muốn xem cái tên may mắn này, rốt cuộc trông như thế nào.
Mà đối với đệ tử nội môn, bọn họ trong lòng chỉ có ngưỡng mộ và ghen tỵ.
Thiên Tu trưởng lão ngồi nghiêm chỉnh trên bảo tọa, bên cạnh còn có một lão già tóc đỏ đang ngưng thần quan sát, tuy bình tĩnh, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác vô cùng đáng sợ.
- Thiên Tu, lần này nhận đệ tử, ngài quá tùy tiện rồi. - Lão già tóc đỏ cất lời, đối với việc Thiên Thu nhận một đệ tử ngoại môn làm truyền nhân, thật là một chuyện ngốc nghếch.
Đặc biệt là đệ tử ngoại môn này trước bao người hạ nhục Quân Vô Thiên, đã khiến không ít trưởng lão tông môn phản cảm, cho rằng tên này quá kiêu ngạo, cậy thế hiếp người.
Thiên Tu trưởng lão vuốt râu cười, không đáp, nhưng sự tự tin trên mặt lại đang nói với mọi người, ông không nhìn nhầm, ông không hối hận, càng không cho rằng lần nhận đồ đệ này là tuỳ tiện.
Lão già tóc đỏ nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi trống không chuẩn bị cho Thập Phong Phong chủ đến giờ vẫn chưa có ai tới, bày tỏ ý tứ rất rõ ràng.
Có lẽ họ đều cho rằng sự bất công trong đó khiến bọn họ khó chịu, đồng thời thể hiện rằng việc Thiên Tu trưởng lão nhận đệ tử chân truyền đối với bọn hơn không hề quan trọng.
Nhưng mấu chốt chính là, cho tên đệ tử này một phát ra oai phủ đầu, để cho hắn biết được là cho dù một bước hoá rồng, trở thành đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão, vẫn không được bọn họ tôn trọng như cũ, càng không có cửa ngồi chung mâm với bọn họ.
- Đại lễ bái sư chính thức bắt đầu.
Uỳnh!
Một tiếng chuông vang vọng đất trời vang lên khắp không trung, xua tan cả tầng mây, một vầng ánh dương rực rỡ bao phủ không gian, soi rọi kim quang khắp cả ngoại điện tông môn.
Một thân ảnh xuất hiện trên con đường ngọc thạch.
Lần này xuất hiện tại đại điện bái sư, Lâm Phàm ăn mặc rất đúng lễ nghi, một bộ trường bào màu lam vân mây, ngọc quan cố định, hai bên tóc mai theo gió lay động, lưng thẳng, cả người phong thần tuấn lãng, so với hình tượng ngày trước có khác biệt rất lớn.
Hoàng Phú Quý kinh ngạc:
- Hôm nay Lâm sư đệ mang đến cho chúng ta cảm giác thật mới lạ.
- Sau này phải tôn xưng thành Lâm sư huynh rồi. - Trương Long cười nói, nhóm bọn họ thực vui mừng cho Lâm Phàm, đồng thời trong lòng bọn họ cũng hưng phấn, nếu như Lâm Phàm đệ có thể tiến xa, vậy bọn họ cũng có chỗ dựa vững chắc.
Hoàng Phú Quý tiếp lời:
- Thì bây giờ gọi thế thôi, đến lúc nghi thức bái sư xong xuôi, lúc đó thay đổi cách xưng hô cũng được.
Một số nữ đệ tử ngoại môn biết đến Lâm Phàm, cũng biết lần đó Lâm sư huynh trên lôi đài đại phát thần uy, đến nay càng mang đến cho họ cảm xúc khác.
Cuồng bạo lỗ mãng, ôn văn nho nhã, khí thế bức người, đến nay hợp lại, càng làm cho những nữ đệ tử ngoại môn này phải kêu lên:
- Lâm sư huynh soái quá…
Mà trong nhóm người, có một đôi mắt ái mộ nhìn Lâm Phàm chăm chú, dường như mọi thứ xung quanh đều tan biến, trong mắt nàng chỉ có Lâm sư huynh.
Mộ Linh yên lặng ngắm nhìn, không thể reo hò giống các nữ đệ tử xung quanh, bởi vì nàng biết, dung mạo của mình có sức sát thương lớn thế nào đối với người khác.
Chỉ muốn tĩnh lặng ngắm nhìn, có thể nhìn thấy, đã là hạnh phúc.
Thiên Tu trưởng lão nhìn đệ tử sắp bái mình làm sư, thỏa mãn vuốt râu gật đầu, trong lòng thầm nói, tiểu tử này có khí chất và phong thái của ta năm đó, chỉ là so với mình hồi trẻ vẫn hơi kém một chút.
Không mong trò giỏi hơn thầy, chỉ cầu có thể truyền lại bảy phần bản lĩnh của mình là được rồi.
Lâm Phàm đến dưới bậc thang, vén trường bào, quỳ một gối xuống:
- Đệ tử Lâm Phàm, bái kiến sư phụ.
- Ừ - Thiên Tu trưởng lão gật đầu - Đứng lên đi.
- Lão phu Thiên Tu, hôm này có trời đất làm chứng, nhận đệ tử ngoại môn Lâm Phàm làm đệ tử chân truyền, về sau truyền lại kĩ năng, dốc lòng chỉ bảo, nếu làm trái, trời không dung đất không tha.
Sáu chữ cuối cùng âm vang như hình thành nên mối liên hệ nào đó với trời đất.
Biểu cảm của lão già tóc đỏ lập tức thay đổi, đây là lời thề với trời đất.
Lâm Phàm ngẩng đầu, bởi vì hắn cảm thấy thân thể Thiên Tu trưởng lão đột nhiên bao phủ một sức mạnh huyền diệu.
Những lời ông vừa nói tạo thành từng văn tự vô hình bay vào không trung, tựa như thiên địa đã chứng giám.
- Đây là làm thật cmnr. - Lâm Phàm trong lòng thầm nói.
Mà đối với lão già tóc đỏ, hắn không ngờ Thiên Tu lại dùng lời thề với trời đất, thế này là thật tâm thật ý muốn nhận tên đệ tử ngoại môn này làm đệ tử chân truyền rồi.
Thông thường nhận đồ đệ bái sư, hắn chưa từng nói ra lời thề nào.
Thiên Tu này là thật sự muốn mang tất cả giao cho đệ tử trước mắt, rốt cuộc là vì sao. Lẽ nào tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma rồi?
Chương 93
-----------------------------------
Trong đám người, Liễu Nguyệt oán hận ra mặt, trong lòng bất bình, tên chết tiệt này dựa vào gì mà có thể may mắn như vậy, nhìn đối phương từng bước trèo cao, trong lòng nàng ta vô cùng giận dữ.
Nếu nàng ta và Lâm Phàm không có mâu thuẫn gì, có thể nàng ta sẽ chủ động tiếp cận, dựa vào đàn ông để nâng cao giá trị bản thân.
Chung quy người mà tên trước mắt bái làm sư phụ là Thiên Tu trưởng lão - là người đứng đầu trong tông môn, thực lực cường hãn, địa vị cực cao.
Nhưng tên này lại ở trước mặt mọi người hạ nhục nàng, lại còn định đập chết nàng, mối cừu hận này đã ghi tạc trong lòng.
Liễu Nhược Trần cảm xúc bình tĩnh:
- Xem ra hắn đã biết bỏ qua ân huệ như thế này là việc buồn cười biết bao, bây giờ có thể quay đầu cũng là thức thời. Có điều nếu chỉ vì thế mà cho rằng từ nay một bước lên mây luôn thì ảo tưởng lắm đấy, dù sao cũng phải dựa vào thực lực bản thân.
Liễu Nguyệt nghe xong, mặt mày vui vẻ:
- Tỷ tỷ, hắn đã là đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão rồi, sau này chắc chắn sẽ khác, trở thành trụ cột vững chắc của tông môn cũng là tất nhiên. Thậm chí với sức mạnh của Thiên Tu trưởng lão, trợ giúp hắn sáng lập Thập Nhất Phong cũng không phải là không có khả năng.
Liễu Nhược Trần không tiếp lời mà nhìn chăm chú vào Liễu Nguyệt:
- Tỷ đưa muội từ trong gia tộc đến tông môn, là muốn muội nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, chứ không phải để muội mượn thanh danh của ta, ra ngoài gây sóng gió, nếu có lần sau, quyết không tha thứ.
Liễu Nguyêt sợ nhất chính là tỷ tỷ, thân mình lập tức run lên:
- Muội biết rồi, tỷ tỷ.
Liễu Nhược Trần cũng không nói thêm gì, tiếp tục lời vừa rồi:
-Tông môn chỉ có Thập Phong, muốn lập Thập Nhất Phong, chỉ dựa vào địa vị không đủ, còn cần thực lực.
- Cạnh tranh địa vị tông chủ, không có thực lực chính là tự tìm đường chết, cho dù có Thiên Tu trưởng lão trợ giúp cũng vô dụng, muội cho rằng các trưởng lão khác sẽ trơ mắt đứng nhìn tất cả?
- Ngoài có địch mạnh, trong còn khốn khó, địa vị tông chủ há có thể dễ dàng nhòm ngó như vậy?
Liễu Nguyệt không nói thêm gì, nàng biết tỷ tỷ tâm cao ngất, vẫn luôn muốn lập Thập Nhất Phong, nhưng vì tu vi không đủ, kinh nghiệm không đủ, thì chỉ là mò kim đáy bể, Dã Tràng xe cát mà thôi.
Có điều nàng biết, một vị Thánh Tử của đệ nhất đại tông Thánh Đường tông ưu ái tỷ tỷ mình, chỉ là tỷ tỷ kiêu ngạo, từ chối ý tốt của người ta.
Nàng đã nhìn thấy vị Thánh Tử kia, tuyệt thế tao nhã, lại bệ vệ thiên hạ, lúc đến Viêm Hoa tông, ngay cả tông chủ đều tự mình ra mặt tiếp đãi, có thể thấy địa vị không tầm thường.
Nếu nàng là tỷ tỷ, chắc chắn sẽ không từ chối mà cặp kè với vị Thánh Tử kia, từ đó về sau còn ai có thể hỗn xược với mình.
Cho dù là tên ngạo mạn trước mắt, có Thiên Tu trưởng lão bảo vệ cũng vô dụng, nên quỳ thì vẫn phải quỳ, đây chính là sức ép của địa vị và thực lực.
Quân Vô Thiên không tham gia đại lễ bái sư, bởi vì hắn không muốn thấy mặt cái tên kia, sợ rằng mình không nhịn được giết chết đối phương.
Mà những Phong chủ khác, có người không ở trong tông, có người chỉ quan sát, không thể hiện ý kiến gì.
Đối với địa vị này của bọn họ, một động thái nhỏ cũng có thể dẫn tới bạo động.
Có lẽ đối với bọn họ, Lâm Phàm dù có bái Thiên Tu trưởng lão làm sư, cũng sẽ không uy hiếp đến bọn họ,
Thập Phong bọn họ nào có ai không có trưởng lão ủng hộ từ phía sau, mà Thiên Tu trưởng lão đối với chuyện của bọn họ chỉ duy trì trung lập, không ủng hộ bất kì ai.
Đồng thời đại lễ bái sư lần này bọn họ cũng chẳng để tâm chút nào, cho dù sau này tên kia đụng tới bọn họ, cũng sẽ giữ thể diện Thiên Tu trưởng lão, nên thôi bỏ đi.
Có điều bọn họ thấy, Quân Vô Thiên bề ngoài thì quân lâm thiên hạ, khí phách vô song, nhưng vì địa vị tông chủ cũng rất cẩn thận, không dám làm ra chuyện gì quá đáng, e sợ đắc tội Thiên Tu trưởng lão.
Đúng là cũng nhát.
…
Đại lễ bái sư kết thúc.
Mọi người giải tán.
Đương nhiên Lâm Phàm sẽ cùng Thiên Tu trưởng lão rời đi.
Đối với Lâm Phàm, ưu đãi sắp đến rồi, có điều không ngờ Thiên Tu trưởng lão là đùa thành thật, nhận mình làm đồ đệ thật, đến lời thề với thiên địa cũng nói ra.
Vậy mình còn biết làm thế nào đây?
Ông nếu đùa thành thật rồi thì cứ vậy đi, chẳng nhẽ ta sợ chắc?
Ta Lâm Phàm không phải kẻ lòng lang dạ sói, ai tốt với ta, ta sẽ đối tốt với người đó, ai làm càn với ta nhất định sẽ bị đập một chuỳ thịt nát xương tan.
Đời người chính là phải bá đạo như vậy.
Nơi vách núi, mây trắng bao phủ, ở đây chỉ có Lâm Phàm và Thiên Tu trưởng lão.
Hắn chưa mở miệng, mà để sư phụ nói trước, chung quy trong lúc thế này, thông thường đều là đại lão phát biểu trước một phen, đưa ra một vài lời khuyên bổ ích cho mình.
Quả nhiên!
Thiên tu trưởng lão hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn chăm chú vào nơi xa xăm vô tận, cất lời:
- Đồ nhi, vi sư nhận con làm đệ tử chân truyền, có trưởng lão nói lão phu tuỳ tiện, cũng nói lão phu không nên làm vậy…
Lâm Phàm lẳng lặng nghe, trong lòng nói thầm, mình con mẹ nó kém như vậy à?
- Sư phụ, vậy thì sao người lại nhận con làm đồ đệ? - Lúc này, Lâm Phàm tỏ ra rất bình tĩnh, còn mấy lời chửi mẹ chửi cha trong lòng thì cứ để đấy đã, sau này có cơ hội nhất định phải đấu với tên trưởng lão nói xấu mình kia.
- Bởi vì vi sư lần đầu tiên thấy ngươi, đã thấy trên người ngươi phát ra ánh sáng.
Lâm Phàm vừa nghe, trong lòng không bình tĩnh nổi, nhìn trái nhìn phải bản thân, trên người mình lại có ánh sáng, lẽ nào là bản thân quá loá mắt, trong lúc vô ý đã phát ra một loại khí chất ghê gớm?
Ngay sau đó, Thiên Tu trưởng lão mở miệng nói:
- Mắt thường chỉ có thể nhìn những thứ trước mắt, nhưng tuệ nhãn lại có thể nhìn thấy tất cả, căn nguyên, bản chất đều không che giấu được…
- Vi sư cũng không cầu con có thể vượt qua đỉnh cao, chỉ mong con đạt được một góc của đỉnh cao là được rồi.
Lâm Phàm lúc đầu còn cảm thấy những lời này thật sự nói từ tâm khảm, nhưng tự nhiên lại càng nghe càng thấy sai sai, đây là khen mình, hay là tự khen ông ta đây.
Thế thì hơi bị ảo tưởng sức mạnh à nha.
Vừa rồi khen mình như vậy chắc chỉ là trải đường, câu cuối lập tức chuyển ý, trải đường kết thúc, cao triều đã đến, mèo khen mèo dài đuôi, một pha lật chuyển vận dụng vô cùng thành thục.
Có điều ông là sư phụ, ông nói kiểu gì cũng đúng, ta nghe, chỉ cần cho ta đồ ngon là được.
- Sư phụ, nói chí phải. - Lâm Phàm đáp.
Thiên Tu trưởng lão gật đầu, rất hài lòng:
- Ngươi đã bái lão phu làm sư, vi sư cũng không làm khổ ngươi, mấy môn công pháp này ngươi trước hết cầm lấy, cố gắng rèn luyện, chỗ nào không hiểu thì hỏi.
Lâm Phàm trong lòng vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng vào vấn đề chính rồi.
- Nay ngươi đã đến Địa Cương cảnh tầng hai, nền tảng rất vững, bình đan dược này ngươi cầm lấy, mỗi ngày uống một viên, một tháng sau, lại đến lấy.
- Còn có binh khí trung phẩm Địa giai này, chính là thứ lão phu dùng hồi trẻ, đã theo lão phu mấy chục năm rồi, lâu nay không dùng đến, để nó yên tĩnh khá lâu.
- Phẩm giai tuy không cao, nhưng lại truyền trải vinh quang và thời gian một đời người của ta.
Một thanh trường thương xuất hiện giữa không trung.
Thiên Tu trưởng lão lưu luyến không rời, khẽ vuốt trường thương, tựa như là hoài niệm về quãng thời gian thời trẻ.
- Sư phụ, đồ nhi có lời muốn nói. - Lâm Phàm mở miệng nói - Về phần binh khí thì con không dùng trường thương, con dùng Lang Nha Bổng, có điều lần trước bị hỏng rồi, mong thầy giúp con sửa nó.
Lâm Phàm lấy Lang Nha Bổng ra, vẻ bùng nổ của nó làm Thiên Tu trưởng lão có chút ngây người, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
- Được rồi, nếu con đã quyết định đường đi của mình, vậy ta cũng không ép con nữa, ta sẽ giúp con sửa lại nó.
Lang Nha Bổng rời khỏi tay, được Thiên Tu trưởng lão hút vào trong tay:
- Phẩm giai có hơi thấp. - Tiếp đó ông ném Lang Nha Bổng vào hư không, dùng một sức mạnh huyền diệu bao phủ, sau đó chuyển hoá thành sự tồn tại cơ bản.
Lâm Phàm lẳng lặng chờ đợi, không biết bị sư phụ luyện chế lại từ đầu xong có xảy ra cái gì bất thường không.
Rắc!
Một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Lâm Phàm tức thời trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy sư phụ ném trường thương trước đây rất yêu quý vào không trung, cứ thế nung chảy, quá trình này không có chút do dự nào.
"Trường thương này không phải không phải là bạn đồng hành của ông sao? Lần này xuống tay cũng ác thật." Lâm Phàm trong lòng điên cuồng cằn nhằn.
Có điều hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tình hình giữa không trung, hai tính chất khác nhau không ngừng dung hợp, dần dần hình thành Lang Nha Bổng mới, so với ngày trước uy phong hơn nhiều, màu bạc bên ngoài dưới ánh dương chói lọi phát ra ánh sáng loá mắt.
- Í, năng lực hấp thu đã đến cực hạn, vẫn còn thừa một chút nguyên liệu, làm gì bây giờ? - Thiên Tu trưởng lão nghi hoặc hỏi.
Lâm Phàm không do dự chút nào:
- Sư phụ, nguyện liệu còn thừa, luyện giúp đồ nhi một cái chảo nhé?
- Cái chảo??? - Thiên Tu trưởng lão không hiểu.
Sau khi Lâm Phàm khoa chân múa tay một hồi, Thiên tu trưởng lão mới hiểu, có điều trong lòng nghi hoặc, đây là cái binh khí gì?
Đến lúc được cầm hai binh khí trong tay, hắn cảm thấy trong chúng bao chứa năng lượng lớn vô cùng.
Tay trái là chảo, tay phải là lang nha bổng, hợp lại, còn ai có thể đỡ được liên chiêu.
Thiên Tu trưởng lão nhìn thấy đồ nhi hài lòng, cũng vui vẻ gật gật đầu:
- Được rồi, về nhà chịu khó tu luyện, vi sư đi trước đây.
- Đợi đã… - Lâm Phàm vừa nghe, lập tức ngăn lại.
Thiên Tu trưởng lão nghi hoặc không biết đồ đệ này của mình còn có chuyện gì, có điều nghĩ một chút, có lẽ đồ đệ mình là muốn cảm ơn người thầy này đây.
Có điều cũng không cần thiết, chung quy đây là việc người làm thầy nên làm.
- Sư phụ, mấy môn công pháp này có mấy cái không phù hợp với con, có thể đổi không… - Lâm Phàm cảm thấy mấy loại công pháp này khá nhẹ nhàng, còn có chút quỷ dị, không thích thú lắm.
Thiên Tu trưởng lão nghe được, trái tim hẫng một nhịp, đệ tử này của mình thật không dễ đối phó.
Trời đất, ta có thể bội ước được không?
Chương 94
---------------------------------------
Đã bái vị đại lão này làm thầy rồi thì phải nắm lấy cơ hội này, không thể chỉ làm diễn viên quần chúng được.
Mấy môn công pháp này mặc dù nhìn rất không bình thường, nhưng lại không thích hợp với phong cách của mình lắm, quá miễn cưỡng thích ứng thì cũng chỉ tự làm mình uất ức mà thôi.
Mà lại mình cũng không phải người tùy tiện, chủ động đi thích ứng cái khác.
- Ngươi muốn loại hình công pháp gì? - Thiên Tu trưởng lão hít sâu một hơi, cố bình tĩnh lại, trong lòng một mực ám chỉ bản thân: Đây là đệ tử chân truyền của ta, ta nhất định phải dựng lên hình tượng vừa tuyệt vời vừa rực rỡ ở trong suy nghĩ của đồ đệ.
Lâm Phàm cân nhắc một lúc, cảm thấy hay là cứ thẳng thắn thì hơn, nhìn cái chảo cùng Lang Nha bổng, cặp đôi vũ khí này bá đạo đến nhường nào. Nếu như lại được thêm mấy công pháp hung ác thì đúng là máy đóng cọc hình người luôn.
- Sư phụ, ngài có loại công pháp nào thiêu đốt tiềm lực, bộc phát lực lượng cường đại không? - Lâm Phàm hỏi.
Thiên Tu trưởng lão kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, có chút do dự, nói:
- Ngươi muốn những công pháp này làm gì?
Những công pháp này không phải vào thời điểm vạn bất đắc dĩ thì không ai sẽ sử dụng, bởi vì di chứng thật sự là quá lớn, hắn cũng không muốn để cho đồ đệ của mình tu luyện những môn công pháp này, để tránh sau này gặp phải tình huống người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Mình thu đồ đệ cũng là để phòng về già có người chăm sóc chứ bộ.
- Lão sư, thêm một môn công pháp như vậy nhỡ về sau gặp phải tình huống nguy hiểm không thể tránh khỏi, cũng có thể dựa vào tổn thất nhỏ mà bộc phát ra lực lượng cường đại, đoạt lấy chút hi vọng sống cho bản thân. - Lâm Phàm nói.
Sắc mặt của Thiên Tu trưởng lão rất là khó coi, nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, nói:
- Đồ nhi, ý của ngươi là nói vi sư không bảo vệ được ngươi?
- Lão sư uy chấn thiên hạ, làm sao có thể không bảo vệ được con. Chỉ là muốn thêm một môn công pháp phòng thân, về sau gặp tình huống đặc biệt cũng có thể tự vệ, xin lão sư thành toàn. - Thần sắc của Lâm Phàm nghiêm túc, hắn thật sự cần những công pháp này.
Thiên Tu trưởng lão không nói gì, theo Lâm Phàm thấy, lão sư hẳn là đang suy xét.
Có điều hắn lại không biết Thiên Tu trưởng lão còn đang tính toán xem nên cho hắn công pháp gì thì hợp lý.
"Cực Diệt Phá Thể", công pháp này không được, mặc dù có thể trong thời gian ngắn ngủi bộc phát ra thực lực gấp ba lần, nhưng cái giá để sử dụng chính là tử vong, không thể hại đồ đệ.
"Hỗn Nguyên Ma Tâm", cái này cũng không được, tâm ma nhập thể, ảnh hưởng đến tâm trí, sẽ trở thành kẻ khát máu điên cuồng, cũng không được.
Chọn lựa tới chọn lựa lui, cuối cùng Thiên Tu trưởng lão đã xác định được một môn công pháp, cũng là công pháp khiến ông yên tâm nhất.
"7 Thần Thiên Pháp", công pháp này là một môn công pháp cường đại mà ông ngẫu nhiên lấy được, theo công pháp này, bên trong bảy đại huyệt khiếu của cơ thể con người có bảy vị Thần Linh cư trú.
Nếu như có thể dánh thức bảy vị Thần Linh này, sẽ có thể bộc phát ra sức mạnh to lớn đến không thể tưởng tượng được, bảy vị Thần Linh này phân biệt là:
Trung Trì Nội Thần, Thiên Trung Cuồng Thần, Chí Đạo Hữu Thần, Bách Cốc Địa Thần, Linh Đài Thiên Thần, Tam Quan Tinh Thần, Ngũ Hành Nghịch Thần.
Môn công pháp này chính là dùng để thức tỉnh bảy vị thần linh này, bộc phát ra sức mạnh không có gì sánh kịp.
Mà coi như bảy thần toàn bộ triển khai, tác dụng phụ sau cùng cũng chỉ là tu vi mất hết, biến thành phế nhân, nhưng không có lo lắng về tính mạng.
Đồng thời phương pháp tu luyện thức tỉnh Ngũ Hành Nghịch Thần trong bảy thần, bước cuối cùng của công pháp "Thất Thần Thiên Pháp" đã bị khuyết thiếu, cho nên vĩnh viễn không thể thức tỉnh được toàn bộ bảy vị thần linh. Như vậy đồ đệ của mình về sau dù có thể thức tỉnh hết sáu vị thần linh phía trước, tối đa cũng chỉ suy yếu một năm hay nửa năm, cũng sẽ không xuất hiện nhiễu loạn lớn.
Giờ khắc này, Thiên Tu trưởng lão không nói thêm gì, cứ thế lấy môn công pháp này ra ném luôn cho Lâm Phàm.
- Môn công pháp này, ngươi có thể tu luyện. Đây là môn công pháp bộc phát tiềm lực duy nhất ở trong tay lão phu. - Thiên Tu trưởng lão nói, sau đó lại như ngẫm ra điều gì, nói tiếp - Lai lịch của môn công pháp này không hề tầm thường đâu, là thần kỹ dưới đáy rương của lão sư đấy. Nói nhỏ cho ngươi biết, đây chính là công pháp mà đến cả thần tu cũng đã từng tu luyện.
Lâm Phàm tiếp nhận công pháp, ánh mắt thoáng có chút hoài nghi, đối với lời nói của Thiên Tu trưởng lão, hắn giữ yên lặng.
7 Thần Thiên Pháp!
Tên nghe có vẻ cũng không tệ.
"Có xác nhận tiêu hao 60, 000 điểm tích lũy để lĩnh ngộ?"
"Đồng ý, lĩnh ngộ"
"Điểm tích lũy không đủ."
Mặc dù biết rõ điểm tích lũy không đủ, nhưng mà mộng thì vẫn cứ phải có.
Được cái so sánh từ trên phương diện điểm tích lũy đã có thể thấy được, môn công pháp này cường đại hơn "Hóa Thần Kiếm Trận" một chút.
Được, thú vị lắm.
Cơ mà thế này còn lâu mới đủ được, sau khi ném công pháp vào trong nhẫn trữ vật, Lâm Phàm lộ ra vẻ mặt gian xảo, nói:
- Lão sư, ngoại trừ cái này còn có công pháp nào khác không, tỉ như là loại bạo thể ý.
Thiên Tu trưởng lão quái dị nhìn Lâm Phàm, nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Lâm Phàm sững sờ, nói:
- Lão sư, con có làm gì đâu. Chỉ là hỏi chút xem có loại công pháp kiểu bạo thể hay không thôi mà, nếu như ngày nào đồ nhi ngoan của ngài bị người ta làm nhục, lại không có biện pháp chạy trốn, cuối cùng có thể đồng quy vu tận với địch nhân thì cũng là kiếm bộn không lỗ, ngài nói xem có đúng không?
- Không có. - Thiên Tu trưởng lão lập tức từ chối, một mực chắc chắn không có công pháp nào như thế, sau đó bất mãn nói - Ngươi, cái tên đồ đệ này, chỉ biết làm cho lão sư không vui thôi. Có vi sư ở đây, còn ai có thể bắt nạt ngươi được nữa. Không đề cập tới những chuyện này nữa, vi sư đi trước đây, mau chóng trở về tu luyện đi. Ngày sau nếu là ngươi lười biếng, vi sư cũng không khách khí với ngươi đâu.
- Lão sư... - Lâm Phàm lập tức hô, mà Thiên Tu trưởng lão hiển nhiên là không muốn trò chuyện tiếp cùng Lâm Phàm, bởi vì trong đầu của tên đồ đệ này chỉ nghĩ đến công pháp, lại đều là loại công pháp tự ngược, làm cho người sợ hãi kia nữa chứ.
Thở dài một tiếng, Lâm Phàm cảm thấy muốn bó tay.
Xem ra muốn đạt được những môn công pháp kia chỉ có thể dựa vào chính mình đi phấn đấu mà thôi.
Được cái cảm giác có lão sư cũng không tệ lắm, cái môn "Thất Thần Thiên Pháp" này cũng hay, lợi hại hơn cái môn "Hóa Thần Kiếm Trận" kia không ít, dù sao từ trên phương diện số lượng điểm tích lũy cần tiêu hao để lĩnh ngộ là có thể nhìn ra.
Chỉ là hiện tại điểm tích lũy của hắn đã rỗng không, phải nghĩ biện pháp kiếm một đợt điểm tích lũy mới được.
Trở lại trong phòng.
Lâm Phàm lấy một môn công pháp tu luyện khác ra.
"Thanh Hư Chí Đạo Pháp".
Môn công pháp này so sánh với "Kim Thân Luyện Thể Quyết" khẳng định là cái sau vượt trội hơn hẳn cái trước, mà phương hướng tu luyện cũng không giống nhau. Cái môn "Thanh Hư Chí Đạo Pháp" này phẩm giai rất cao, nhưng chủ yếu lại là cô đọng tinh thần của bản thân, cảm ngộ thiên địa, đối với sức mạnh về thân xác các thể loại lại không có tác dụng gì mấy.
Mình bây giờ có "Thân bất tử", công pháp tu luyện từ trước đến nay đều là lấy lực phá diệt hết thảy, đột nhiên chuyển tu loại công pháp bình thản này, lại có cảm giác giống như là vẽ vời cho thêm chuyện ra, bỏ gốc lấy ngọn.
Đối với tu luyện mà nói, nếu không hiểu rõ con đường tu luyện mà mình cần đi thì chính là chuyện cực kỳ kinh khủng.
Mặc dù phẩm giai của "Kim Thân Tôi Thể Quyết" chỉ là thượng phẩm Nhân giai, nhưng dựa vào thiên phú của mình, lại có thể thử nghiệm không giới hạn, tìm cách tăng phẩm giai của công pháp lên.
Bí kíp sáng tạo công pháp Huyền giai vẫn còn đang ngoan ngoãn đợi mình kia đấy.
Tu vi đạt tới Địa Cương cảnh tầng hai, tạm thời không vội vã tu luyện, trước tiên phải tăng cái môn "Kim Thân Tôi Thể Quyết" này lên tới Huyền giai đã.
Ngồi xếp bằng, hắn lấy ra quyển sổ nhỏ để ghi chép, xem xét ghi chép của mình từ trước đến nay, rồi bắt đầu tiến vào việc thử nghiệm vô cùng khô khan, buồn chán.
Chỗ ở của đệ tử nội môn.
Trong lòng của Liễu Nguyệt cực kỳ tức giận, tức như chưa bao giờ tức đến thế. Mà Phong Thiếu Vân đang ngồi đối diện thì có vẻ mặt âm trầm, tựa như là đang nghĩ đối sách.
Đột nhiên, hắn vui mừng ra mặt, giống như là nghĩ được cái gì.
- Liễu sư muội, ta có biện pháp rồi. - Phong Thiếu Vân cười nói.
Liễu Nguyệt mặc dù có vẻ ngoài tuyệt sắc khuynh thành, nhưng mà đầu óc thì toàn là bã đậu, nếu như không phải có một tỷ tỷ tốt làm chỗ dựa, chỉ sợ là không biết đã chết ở xó xỉnh nào rồi.
- Sư huynh, có biện pháp gì?
Phong Thiếu Vân cười nói:
- Sư muội, muội còn nhớ thằng nhóc đấy ra khỏi tông là vì cái gì không?
Liễu Nguyệt sững sờ rồi mới kịp phản ứng:
- Sư huynh siêu thật, hắn muốn tham gia khảo hạch để trở thành đệ tử nội môn.
Phong Thiếu Vân gật đầu, nói:
- Không sai, hắn mặc dù bái Thiên Tu trưởng lão làm thầy, nhưng cũng không phải một bước lên trời, mà vẫn phải dựa theo quy củ của tông môn để đi lên, nếu như để cho hắn mãi chỉ là một đệ tử ngoại môn, muội nói sau này sẽ như thế nào?
Liễu Nguyệt nghe xong lập tức vui mừng, nói:
- Sư huynh, quả là biện pháp hay.
Phong Thiếu Vân nhìn khuôn mặt tươi cười kia Liễu Nguyệt, trái tim liền rung động, suýt chút nữa là không kìm lòng được, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.