Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150: Đánh đến khi dế mèn đồng ý
Đưa cô gái bị ngất xỉu tới bệnh viện gần nhất.
Gọi cho đồn cảnh sát, đảm bảo an toàn cho cô gái đó, hai người mới lại lên đường, đi về phía biệt thự.
Hai thành phố cách nhau không xa, nhưng cũng cần tới vài tiếng đồng hồ.
Cho nên lúc này sắc trời đã khá muộn.
Trên đường chẳng có mấy ai qua lại nữa.
Chiếc xe tăng tốc, cố gắng rút ngắn thời gian và khoảng cách về nhà.
Tít!
Đột nhiên, đằng sau xe bỗng nhiên sáng đèn, chiếu sáng bốn xung quanh Lâm Triệt.
Ban đầu hai người không để ý lắm, thế rồi hai chiếc Sedan kia tăng tốc, lái tới bên phải của chiếc Jeep.
Chiếc Sedan màu đen hạ cửa kính xe xuống, người đàn ông trong xe có tướng mạo khá giống Kim Vân Tiên, sau khi giơ ngón giữa lên với Lâm Triệt, người này tăng tốc chiếc xe.
Lâm Triệt không hề để tâm, nhưng trong lòng vẫn thấy nực cười.
Hành động của mấy người này ấu trĩ thật.
Chiếc xe Sedan màu đen thấy Lâm Triệt không để tâm đến mình, trong lòng có chút tức giận, hắn ta giảm tốc độ xe, xoay mạnh vô lăng.
Đụng vào chiếc Jeep.
Gã hạ cửa kính xe xuống, cất giọng thách thức: “Thằng nhãi kia, mày giỏi lắm, xem tao có đâm chết mày không!”, nói xong, gã ‘phi’ một tiếng, nhổ nước bọt vào chiếc Jeep.
Nhưng bì tốc độ xe chạy quá nhanh, chiếc Jeep lại to cao, nước bọt bắn ngược lại, suýt nữa rơi trúng mặt gã.
Sau một hồi huênh hoang, chiếc Sedan không ngừng lạng lách trước mặt chiếc Jeep.
“Hình như gã đang muốn dụ chúng ta đi theo”, Trương Thông khẽ nói.
Lâm Triệt thở dài, cả ngày hôm nay, ở nhà họ Sở thì không được bao nhiêu người nể mặt, trên đường về nhà cũng không để người ta được yên.
Nếu có người đã thích chịu khổ, vừa đúng lúc thay, anh cũng muốn trút giận.
“Vậy thì chiều theo ý chúng đi!”
Chiếc Jeep nhanh chóng đi theo chiếc Sedan.
Kim Vân Bân là người lái xe, phát hiện chiếc Jeep đã đi theo, gã nở nụ cười đắc ý.
Vô lăng lập tức được xoay tròn, xe chạy ra khỏi làn đường chính, lái về một nơi xa.
Bên dưới một cây cầu cạn.
Vị trí này vốn khá hẻo lánh, lại vào ban đêm nên không thấy ai đi lại.
Kim Vân Bân ngả người ra chiếc Sedan, khoan khoái châm một điếu thuốc lá thơm, nhả từng làn khói lên không trung.
Khói bay lên tầng không rồi tiêu tán.
Không lâu sau, xe của Lâm Triệt đã theo sát phía sau, anh lái xe tới gần rồi đỗ lại, xuống xe.
Nhìn Kim Vân Bân đang nhả khói nuốt mây, anh đang đợi gã lên tiếng.
“Chính mày đã đánh gãy chân em trai tao phải không?”, gã vừa nói vừa phì phèo khói thuốc như ống khói.
Không đợi Lâm Triệt trả lời, gã tự nói tiếp: “Tao biết, chúng mày là nhà quê lên tỉnh, không biết thực lực của nhà họ Kim, tưởng rằng em trai tao chém gió, cùng lắm chỉ như con trai bác trưởng thôn của chúng mày thôi đúng không!”
“Nhưng, tao có thể nói cho chúng mày biết là trong mắt tao, chúng mày không khác gì con sâu cái kiến, đạp nhẹ một cái là chết sặc tiết rồi!”, nói xong, gã giơ chân giẫm chết con dế mèn bên cạnh, còn di qua nghiền lại rất mạnh.
Đồng thời nhìn về phía hai người Lâm Triệt như đang nhìn hai người đã chết.
Trương Thông bước lên phía trước một bước, định dạy dỗ lại kẻ này, nhưng Kim Vân Bân biết rõ thằng nhóc này đánh đấm rất cừ nên cố tình giữ khoảng cách với anh ta.
Gã nhìn hai người Lâm Triệt với vẻ độc ác rồi ra lệnh qua điện thoại: “Bảo các anh em qua đây!”
Keng keng keng!
Một loạt âm thanh kim loại gõ vào nhau vang lên khắp nơi.
Nhìn qua.
Chỉ thấy dưới chân cầu cạn, trong góc tối từ khắp các hướng túa ra mấy chục người, trong tay họ cầm ống thép tráng lóa đang bao vây khu vực này.
Ống kim loại không ngừng gõ vào bờ tường hoặc kéo lê trên nền đất, phát ra tiếng kim loại va chạm.
Keng keng keng!
Keng, keng, keng!
Keng, keng!
Như ngó thấy con mồi, chúng nhìn chằm chằm vào Lâm Triệt và Trương Thông, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Kim Vân Bân vẫn tựa người vào xe, nhàn nhã hút thuốc, nhìn Lâm Triệt với vẻ hứng thú.
“Sao hả? Đánh nhau giỏi cỡ nào đi chăng nữa có đánh nổi bao nhiêu người thế này không? Cho chúng mày mệt chết luôn!”, gã cười như không cười, nhẹ nhàng nói.
Lâm Triệt nhìn thấy tất cả mọi thứ mà có vẻ khá kinh ngạc.
“Phô trương thế này, định quay phim điện ảnh à!”
Kim Vân Bân tỏ ra rất hài lòng với phản ứng ngạc nhiên của Lâm Triệt, đây chính là hiệu quả mà gã mong muốn, đó là khiến đối phương gặp đả kích cả về thể xác lẫn tâm lý.
“Biết thế là tốt đấy, trước khi chết, chúng mày nghĩ xem còn câu nào muốn nói không?”
Lâm Triệt không để tâm mà bình tĩnh hỏi: “Anh có biết tại sao tôi lại đánh gãy chân em trai của anh không?”
“Nguyên nhân hả, có lẽ đợi sau này tao nhớ ra tao sẽ hỏi, còn bây giờ, chúng mày phải trả giá!”, Kim Vân Bân ngạo mạn đáp.
Em trai gã đã làm chuyện gì, khỏi cần nghĩ cũng biết.
Nhưng gia thế và bối cảnh vẫn còn lù lù ở đó, làm chuyện ấy thì đã sao nào, năm đó gã cũng từng làm thế đấy.
Bây giờ vẫn cứ hô mưa gọi gió, ăn trắng mặc trơn.
Bốp bốp! Lâm Triệt không khỏi vỗ tay vì điều này.
Xem ra, nhà dột từ nóc, cả gia đình này đều vậy.
“Mẹ kiếp, vẫn vênh váo gớm nhỉ!”, Kim Vân Bân thấy Lâm Triệt vẫn có tâm tư để vỗ tay thì không nén được câu chửi thề.
Gã vẫy vẫy tay với đám người phía sau: “Đánh què đi, còn tí hơi tàn thì để lại cho tao!”
Gã vẫn đứng tựa người vào xe, nho nhã hút thuốc và căn dặn đám đàn em.
Nghe được lời dặn của anh cả, tất cả những kẻ còn lại đều lộ vẻ hung hãn và khát máu.
Chúng hô ầm lên rồi lao về phía họ.
“Chú ý an toàn!”, Lâm Triệt dặn dò một câu rồi xoa xoa bàn tay, thả lỏng gân cốt.
Ngược lại, hình như Trương Thông còn phấn khởi hơn cả đối phương.
Anh ta gật đầu, hơi thở cũng nặng nề hơn vì quá phấn khích.
Đùng!
Uỳnh!
Một nắm đấm vung ra, cũng không né tránh, đấm thẳng vào ống thép, sau đó không ngừng lại, mang theo ống thép đã biến dạng nện rất mạnh vào mặt của kẻ kia.
Trương Thông giẫm chân xuống đất, giống như một luồng sáng, di chuyển nhanh thoăn thoắt giữa đám người, từng tiếng đấm đá túi bụi vang lên.
Bên kia của Lâm Triệt cũng có nhiều kẻ lao tới.
Trông anh nho nhã lịch thiệp, chúng nghĩ chắc hẳn không có mấy sức.
Đợi khi vài tên bảo kê quấn chân, tên nhóc này vẫn phải khoanh tay chịu trói thôi.
Chúng vây thành hình trăng khuyết, dồn Lâm Triệt vào giữa, nở nụ cười nham hiểm, vung vẩy ống thép trong tay, đập vào đầu anh.
Lâm Triệt quan sát bốn xung quanh, cởi một bên tay áo khoác, bay về phía đám người đang tấn công mình.
Cánh tay phải khuấy động thật mạnh, áo khoác của anh như một tấm lưới rộng lớn, chỉ trong thoáng chốc đã quấn hết vũ khí trong tay đám người kia vào, chỉ cần dùng sức là có thể tước được vũ khí của chúng.
Hất hết sang một bên.
Trong thoáng chốc.
Vô số ống thép bay ra ngoài, rơi xuống một nơi xa, phát ra những tiếng “keng keng keng” thanh thúy.
Đám đông bỗng chốc sững sờ.
Chuyện này… Mẹ kiếp đây là ai vậy?
Võ công trong phim điện ảnh à? Hay là siêu năng lực trong đời thực?
Trong thoáng chốc, chúng vừa không dám xông lên vừa không dám tháo chạy, cứ đờ đẫn đứng nhìn Lâm Triệt, dường như đang khiếp sợ vì đối phương.
Mà Lâm Triệt cũng không ra tay, anh nhìn Trương Thông đang hưng phấn một cách lạ thường ở bên cạnh.
Lúc này, Trương Thông đã hoàn toàn giải phóng bản thân, nắm đấm nào cũng đấm thẳng vào da thịt, không hề nể nang.
Áo sơ mi trên người anh ta thấm ướt mồ hôi nên dính chặt vào cơ thể, lộ rõ từng múi cơ rắn chắc như được đẽo gọt.
Chốc lát sau, Trương Thông thở phào một hơi, quay về bên cạnh Lâm Triệt.
Sau lưng anh ta, đám người ngã rạp, ống thép rơi xuống đất cũng méo mó biến dạng.
Ban nãy có vài kẻ may mắn còn sót lại khi giao đấu với Lâm Triệt, bây giờ thấy Trương Thông bước tới, thằng nào cũng sợ đến mức co giò chạy ngay.
Không một ai dám ngoái đầu nhìn lại, mặc cho Kim Vân Bân gọi thế nào cũng không dừng bước.
Nhưng khi Kim Vân Bân cũng học được kế chuồn êm thì không còn dễ dàng như thế nữa.
Mặt mũi kinh hoảng, gã liên tục lùi về sau: “Chúng, chúng mày định làm gì?”
“Tao là người nhà họ Kim đấy, đụng đến tao là chuyện này không còn gì để nói đâu.”
Lâm Triệt phủi phủi áo khoác ngoài của mình: “Vả miệng, vả đến khi nào dế mèn đồng ý mới thôi!”
Bây giờ, hai người mới để ý thấy dế mèn đã bắt đầu kêu từ bao giờ.
Không biết có phải là người thân của con dế bị đạp chết ban nãy hay không.
Chát! Chát chát!
Không cho Kim Vân Bân cơ hội nghĩ tiếp, Trương Thông vung tay lên, bắt đầu vả vào mặt gã.
Gọi cho đồn cảnh sát, đảm bảo an toàn cho cô gái đó, hai người mới lại lên đường, đi về phía biệt thự.
Hai thành phố cách nhau không xa, nhưng cũng cần tới vài tiếng đồng hồ.
Cho nên lúc này sắc trời đã khá muộn.
Trên đường chẳng có mấy ai qua lại nữa.
Chiếc xe tăng tốc, cố gắng rút ngắn thời gian và khoảng cách về nhà.
Tít!
Đột nhiên, đằng sau xe bỗng nhiên sáng đèn, chiếu sáng bốn xung quanh Lâm Triệt.
Ban đầu hai người không để ý lắm, thế rồi hai chiếc Sedan kia tăng tốc, lái tới bên phải của chiếc Jeep.
Chiếc Sedan màu đen hạ cửa kính xe xuống, người đàn ông trong xe có tướng mạo khá giống Kim Vân Tiên, sau khi giơ ngón giữa lên với Lâm Triệt, người này tăng tốc chiếc xe.
Lâm Triệt không hề để tâm, nhưng trong lòng vẫn thấy nực cười.
Hành động của mấy người này ấu trĩ thật.
Chiếc xe Sedan màu đen thấy Lâm Triệt không để tâm đến mình, trong lòng có chút tức giận, hắn ta giảm tốc độ xe, xoay mạnh vô lăng.
Đụng vào chiếc Jeep.
Gã hạ cửa kính xe xuống, cất giọng thách thức: “Thằng nhãi kia, mày giỏi lắm, xem tao có đâm chết mày không!”, nói xong, gã ‘phi’ một tiếng, nhổ nước bọt vào chiếc Jeep.
Nhưng bì tốc độ xe chạy quá nhanh, chiếc Jeep lại to cao, nước bọt bắn ngược lại, suýt nữa rơi trúng mặt gã.
Sau một hồi huênh hoang, chiếc Sedan không ngừng lạng lách trước mặt chiếc Jeep.
“Hình như gã đang muốn dụ chúng ta đi theo”, Trương Thông khẽ nói.
Lâm Triệt thở dài, cả ngày hôm nay, ở nhà họ Sở thì không được bao nhiêu người nể mặt, trên đường về nhà cũng không để người ta được yên.
Nếu có người đã thích chịu khổ, vừa đúng lúc thay, anh cũng muốn trút giận.
“Vậy thì chiều theo ý chúng đi!”
Chiếc Jeep nhanh chóng đi theo chiếc Sedan.
Kim Vân Bân là người lái xe, phát hiện chiếc Jeep đã đi theo, gã nở nụ cười đắc ý.
Vô lăng lập tức được xoay tròn, xe chạy ra khỏi làn đường chính, lái về một nơi xa.
Bên dưới một cây cầu cạn.
Vị trí này vốn khá hẻo lánh, lại vào ban đêm nên không thấy ai đi lại.
Kim Vân Bân ngả người ra chiếc Sedan, khoan khoái châm một điếu thuốc lá thơm, nhả từng làn khói lên không trung.
Khói bay lên tầng không rồi tiêu tán.
Không lâu sau, xe của Lâm Triệt đã theo sát phía sau, anh lái xe tới gần rồi đỗ lại, xuống xe.
Nhìn Kim Vân Bân đang nhả khói nuốt mây, anh đang đợi gã lên tiếng.
“Chính mày đã đánh gãy chân em trai tao phải không?”, gã vừa nói vừa phì phèo khói thuốc như ống khói.
Không đợi Lâm Triệt trả lời, gã tự nói tiếp: “Tao biết, chúng mày là nhà quê lên tỉnh, không biết thực lực của nhà họ Kim, tưởng rằng em trai tao chém gió, cùng lắm chỉ như con trai bác trưởng thôn của chúng mày thôi đúng không!”
“Nhưng, tao có thể nói cho chúng mày biết là trong mắt tao, chúng mày không khác gì con sâu cái kiến, đạp nhẹ một cái là chết sặc tiết rồi!”, nói xong, gã giơ chân giẫm chết con dế mèn bên cạnh, còn di qua nghiền lại rất mạnh.
Đồng thời nhìn về phía hai người Lâm Triệt như đang nhìn hai người đã chết.
Trương Thông bước lên phía trước một bước, định dạy dỗ lại kẻ này, nhưng Kim Vân Bân biết rõ thằng nhóc này đánh đấm rất cừ nên cố tình giữ khoảng cách với anh ta.
Gã nhìn hai người Lâm Triệt với vẻ độc ác rồi ra lệnh qua điện thoại: “Bảo các anh em qua đây!”
Keng keng keng!
Một loạt âm thanh kim loại gõ vào nhau vang lên khắp nơi.
Nhìn qua.
Chỉ thấy dưới chân cầu cạn, trong góc tối từ khắp các hướng túa ra mấy chục người, trong tay họ cầm ống thép tráng lóa đang bao vây khu vực này.
Ống kim loại không ngừng gõ vào bờ tường hoặc kéo lê trên nền đất, phát ra tiếng kim loại va chạm.
Keng keng keng!
Keng, keng, keng!
Keng, keng!
Như ngó thấy con mồi, chúng nhìn chằm chằm vào Lâm Triệt và Trương Thông, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Kim Vân Bân vẫn tựa người vào xe, nhàn nhã hút thuốc, nhìn Lâm Triệt với vẻ hứng thú.
“Sao hả? Đánh nhau giỏi cỡ nào đi chăng nữa có đánh nổi bao nhiêu người thế này không? Cho chúng mày mệt chết luôn!”, gã cười như không cười, nhẹ nhàng nói.
Lâm Triệt nhìn thấy tất cả mọi thứ mà có vẻ khá kinh ngạc.
“Phô trương thế này, định quay phim điện ảnh à!”
Kim Vân Bân tỏ ra rất hài lòng với phản ứng ngạc nhiên của Lâm Triệt, đây chính là hiệu quả mà gã mong muốn, đó là khiến đối phương gặp đả kích cả về thể xác lẫn tâm lý.
“Biết thế là tốt đấy, trước khi chết, chúng mày nghĩ xem còn câu nào muốn nói không?”
Lâm Triệt không để tâm mà bình tĩnh hỏi: “Anh có biết tại sao tôi lại đánh gãy chân em trai của anh không?”
“Nguyên nhân hả, có lẽ đợi sau này tao nhớ ra tao sẽ hỏi, còn bây giờ, chúng mày phải trả giá!”, Kim Vân Bân ngạo mạn đáp.
Em trai gã đã làm chuyện gì, khỏi cần nghĩ cũng biết.
Nhưng gia thế và bối cảnh vẫn còn lù lù ở đó, làm chuyện ấy thì đã sao nào, năm đó gã cũng từng làm thế đấy.
Bây giờ vẫn cứ hô mưa gọi gió, ăn trắng mặc trơn.
Bốp bốp! Lâm Triệt không khỏi vỗ tay vì điều này.
Xem ra, nhà dột từ nóc, cả gia đình này đều vậy.
“Mẹ kiếp, vẫn vênh váo gớm nhỉ!”, Kim Vân Bân thấy Lâm Triệt vẫn có tâm tư để vỗ tay thì không nén được câu chửi thề.
Gã vẫy vẫy tay với đám người phía sau: “Đánh què đi, còn tí hơi tàn thì để lại cho tao!”
Gã vẫn đứng tựa người vào xe, nho nhã hút thuốc và căn dặn đám đàn em.
Nghe được lời dặn của anh cả, tất cả những kẻ còn lại đều lộ vẻ hung hãn và khát máu.
Chúng hô ầm lên rồi lao về phía họ.
“Chú ý an toàn!”, Lâm Triệt dặn dò một câu rồi xoa xoa bàn tay, thả lỏng gân cốt.
Ngược lại, hình như Trương Thông còn phấn khởi hơn cả đối phương.
Anh ta gật đầu, hơi thở cũng nặng nề hơn vì quá phấn khích.
Đùng!
Uỳnh!
Một nắm đấm vung ra, cũng không né tránh, đấm thẳng vào ống thép, sau đó không ngừng lại, mang theo ống thép đã biến dạng nện rất mạnh vào mặt của kẻ kia.
Trương Thông giẫm chân xuống đất, giống như một luồng sáng, di chuyển nhanh thoăn thoắt giữa đám người, từng tiếng đấm đá túi bụi vang lên.
Bên kia của Lâm Triệt cũng có nhiều kẻ lao tới.
Trông anh nho nhã lịch thiệp, chúng nghĩ chắc hẳn không có mấy sức.
Đợi khi vài tên bảo kê quấn chân, tên nhóc này vẫn phải khoanh tay chịu trói thôi.
Chúng vây thành hình trăng khuyết, dồn Lâm Triệt vào giữa, nở nụ cười nham hiểm, vung vẩy ống thép trong tay, đập vào đầu anh.
Lâm Triệt quan sát bốn xung quanh, cởi một bên tay áo khoác, bay về phía đám người đang tấn công mình.
Cánh tay phải khuấy động thật mạnh, áo khoác của anh như một tấm lưới rộng lớn, chỉ trong thoáng chốc đã quấn hết vũ khí trong tay đám người kia vào, chỉ cần dùng sức là có thể tước được vũ khí của chúng.
Hất hết sang một bên.
Trong thoáng chốc.
Vô số ống thép bay ra ngoài, rơi xuống một nơi xa, phát ra những tiếng “keng keng keng” thanh thúy.
Đám đông bỗng chốc sững sờ.
Chuyện này… Mẹ kiếp đây là ai vậy?
Võ công trong phim điện ảnh à? Hay là siêu năng lực trong đời thực?
Trong thoáng chốc, chúng vừa không dám xông lên vừa không dám tháo chạy, cứ đờ đẫn đứng nhìn Lâm Triệt, dường như đang khiếp sợ vì đối phương.
Mà Lâm Triệt cũng không ra tay, anh nhìn Trương Thông đang hưng phấn một cách lạ thường ở bên cạnh.
Lúc này, Trương Thông đã hoàn toàn giải phóng bản thân, nắm đấm nào cũng đấm thẳng vào da thịt, không hề nể nang.
Áo sơ mi trên người anh ta thấm ướt mồ hôi nên dính chặt vào cơ thể, lộ rõ từng múi cơ rắn chắc như được đẽo gọt.
Chốc lát sau, Trương Thông thở phào một hơi, quay về bên cạnh Lâm Triệt.
Sau lưng anh ta, đám người ngã rạp, ống thép rơi xuống đất cũng méo mó biến dạng.
Ban nãy có vài kẻ may mắn còn sót lại khi giao đấu với Lâm Triệt, bây giờ thấy Trương Thông bước tới, thằng nào cũng sợ đến mức co giò chạy ngay.
Không một ai dám ngoái đầu nhìn lại, mặc cho Kim Vân Bân gọi thế nào cũng không dừng bước.
Nhưng khi Kim Vân Bân cũng học được kế chuồn êm thì không còn dễ dàng như thế nữa.
Mặt mũi kinh hoảng, gã liên tục lùi về sau: “Chúng, chúng mày định làm gì?”
“Tao là người nhà họ Kim đấy, đụng đến tao là chuyện này không còn gì để nói đâu.”
Lâm Triệt phủi phủi áo khoác ngoài của mình: “Vả miệng, vả đến khi nào dế mèn đồng ý mới thôi!”
Bây giờ, hai người mới để ý thấy dế mèn đã bắt đầu kêu từ bao giờ.
Không biết có phải là người thân của con dế bị đạp chết ban nãy hay không.
Chát! Chát chát!
Không cho Kim Vân Bân cơ hội nghĩ tiếp, Trương Thông vung tay lên, bắt đầu vả vào mặt gã.
Bình luận facebook