• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Vô Địch Chiến Thần - Lâm Triệt (26 Viewers)

  • Chương 151: Kim ốc tàng kiều, chẳng phải đẹp quá hay sao

Chát! Chát!

Tiếng bạt tai giòn giã vang vọng khắp màn đêm.

Có lẽ dế mèn cũng cảm nhận được hận thù nên kêu suốt nửa tiếng đồng hồ.

May nhờ có chiếc xe tải đi ngang qua cầu cạn bấm còi inh ỏi mới khiến chúng sợ hãi ngậm miệng lại.

Khi ấy, Trương Thông cũng ngừng tát.

Anh ta quay về xe, lấy khăn ướt, lau bàn tay đã ửng đỏ lên của mình.

Toàn bộ gương mặt Kim Vân Bân đã sưng vù đến độ không nhìn rõ dung mạo, mồm miệng không ngừng chảy máu, trông thảm thiết vô cùng.

Đợi khi Trương Thông buông tay ra, gã ngã bệt xuống đất.

Đến cả tiếng khóc cũng không phát ra nổi.

Khung cảnh im lặng đến chết chóc, bấy giờ đám người từng bị Trương Thông hạ gục trước đó càng thêm dè dặt, đến cả tiếng thở cũng phải đè nén để tránh gây sự chú ý của hai vị sát thần này.

Lâm Triệt cũng không lên tiếng, chỉ đứng yên tại chỗ nhìn vầng trăng trên bầu trời.

Gương mặt Kim Vân Bân lộ vẻ đau đớn, đôi mắt không dám nhìn thẳng, chân cứ rón ra rón rén, mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lâm Triệt vài cái, trong lòng lúc nào cũng rất kinh hãi và bất an.

Gã thực sự thấy sợ rồi, không thể nào ngờ được hai người này đánh đấm giỏi thế.

Có lẽ, khả năng tài chính của đối phương không thể bằng được gã, nhưng với tình cảnh như hiện tại, thà rằng gã biết sợ cho xong, đợi mọi chuyện kết thúc rồi tìm cơ hội báo thù sau.

Với xã hội như hiện tại, muốn giết chết một người thiếu gì cách.

Nhìn sắc trời cũng muộn lắm rồi.

Lâm Triệt nhìn Kim Vân Bân, nhẹ nhàng nói: “Nhìn hành vi của hai anh em nhà anh, e là thường xuyên làm những chuyện này nhỉ?”

Kim Vân Bân lắc đầu nguầy nguậy.

Gã đang định giải thích, nhưng vừa mở miệng là máu tuôn ra, thế nên lúng búng một hồi lâu cũng không nói được gì.

Lâm Triệt chẳng buồn để tâm, anh nói thẳng: “Nhà họ Kim không biết dạy con, không thể nắn chỉnh anh ta đi theo con đường ngay thẳng, vậy thì tống vào tù để người khác quản giáo thay họ đi”.

“Ngày mai, bảo người lớn nhà họ Kim đích thân dẫn Kim Vân Tiên tới đồn cảnh sát”.

Giọng nói kiên định của anh không cho phép bất kỳ ai nghi ngờ.

Kim Vân Bân trừng to hai mắt, gương mặt lộ rõ vẻ khó tin.

Lần đầu tiên gã nghe thấy người ta bảo người lớn trong nhà đích thân đưa con vào sau song sắt.

Người này quá thừa tự tin, cũng quá tàn nhẫn.

Anh thực sự tưởng rằng vì mình đánh đấm hơn người nên rất gì và này nọ sao.

Đương nhiên, đây là suy nghĩ trong lòng gã thôi, bây giờ gã đâu dám biểu lộ ra ngoài.

“Nghe thấy chưa?”

Thấy Kim Vân Bân vẫn còn chần chừ, Lâm Triệt lạnh giọng hỏi, trông như nếu nói chuyện không xong sẽ ra tay đánh người.

Toàn thân Kim Vân Bân run lên, vội vàng gật đầu, cứ đồng ý trước đã.

Lâm Triệt quay người rời khỏi đó, nhưng trước khi lên xe vẫn nhẹ nhàng nói: “Đánh gãy hai chân, cho em trai anh ta khỏi cô đơn”.

Rắc rắc!

Hai âm thanh trầm đục vang lên.

Kế đó là một tiếng gào thét đau đớn xé toạc bầu trời đêm.



Cùng lúc đó.

Tuy đêm đã khuya, nhưng đối với nam thanh nữ tú mà nói, cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu.

Nhất là đối với con cháu nhà giàu, đêm đen thú vị hơn ban ngày rất nhiều.

Ở một khu giải trí nào đó.

Trong một căn phòng xa hoa, dưới ánh đèn rực rỡ, thanh niên nam nữ trên sân khấu đang lắc lư cơ thể, múa may quay cuồng tổ chức bữa tiệc hoan lạc đêm nay.

Cửa phòng bật mở, Tân Thiên sải bước vào trong.

Nhưng anh ta ủ rũ, không tham gia vào đám đông mà chỉ nhích người vào sô pha, lẳng lặng ngồi đó.

“Tân Thiên, sao bây giờ mới tới?”, có người lập tức phát hiện ra Tân Thiên tới muộn nên cất tiếng hỏi.

Những người khác cũng phát hiện ra, quay đầu nhìn sang, thấy Tân Thiên cứ che che giấu giấu rất mất tự nhiên.

Nhưng có bao nhiêu cặp mắt như thế, làm sao giấu được trước ánh mắt của mọi người.

Có ai đó lập tức phát hiện ra chuyện không ổn nên hô ầm lên: “Mẹ kiếp, Tân Thiên, anh bị đánh đấy à? Ở chỗ này có người đánh được anh sao?”

Vì tiếng hô như thế nên tất cả mọi người phát hiện ra trên gương mặt và vành mắt của Tân Thiên xanh xanh tím tím.

Tân Thiên không giải thích, chỉ giận dữ đưa mắt nhìn xung quanh, rất nhiều người tự giác ngậm miệng lại.

“Sao thế?”, lúc này, một người đàn ông ăn mặc lộng lẫy bước tới, ôm vai Tân Thiên, nhẹ nhàng hỏi.

Triệu Lạc Tâm – công tử nhà họ Triệu của thành phố này, phong lưu, tiêu sái, bạn bè nhiều như mây trời.

Không chỉ bạn bè nhiều, mà người tình cũng rất nhiều.

Người sao thì tên vậy, người này có một trái tim lúc nào cũng tìm kiếm hoan lạc.

Tuy rằng gã ta như thế, nhưng thực lực của gia tộc rất khác biệt, sản nghiệp vừa nhiều vừa có sức ảnh hưởng.

Nếu nói ở ba thành phố ven biển, nhà họ Tân thuộc dạng gia tộc bậc trung thì nhà họ Triệu có thể tiến vào hàng ngũ của gia tộc đỉnh cấp, đã thế còn là gia tộc đỉnh cấp ở những thứ hạng đầu.

“Ôi, đừng nhắc đến nữa, ban ngày không biết có một con khỉ gầy đét từ đâu nhảy ra cứ khăng khăng bảo tôi sỉ nhục nó, lúc giao đấu thì kỹ năng của nó vượt xa tôi”.

“Thôi! Kỹ năng không bằng người ta, chẳng có gì đáng nói cả!”

Anh ta thở dài mấy tiếng, tuy miệng nói kỹ năng không bằng người ta thì chẳng có gì đáng nói cả, nhưng chắc chắn trong lòng cảm thấy không phục.

Triệu Lạc Tâm nhìn anh ta mà cảm thấy tức cười, con cháu nhà giàu có mấy người chịu được nỗi khổ khi tập võ đâu, cùng lắm cứ bỏ tiền ra thuê vệ sĩ là xong.

Nhưng Tân Thiên thì khác biệt, anh ta bẩm sinh đã thích luyện võ, mà cũng có chút tiếng tăm.

Lần này bị người ta đúng là một lần hiếm có.

“Có phải cậu đắc tội với ai không? Hoặc ban đầu cậu bắt nạt người ta nên bây giờ quay về tìm cậu báo thù”, Triệu Lạc Tâm phân tích giúp anh ta.

Tân Thiên cũng nghĩ tới vấn đề này suốt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại không tìm được thông tin nào liên quan tới người kia trong ấn tượng.

Chuyện này không nghĩ ra kết quả gì, nhưng anh ta bắt đầu ôm hận nhà họ Sở.

Nhà họ Sở kia đúng là đáng hận, nếu không phải nhà họ Sở sắp xếp vụ xem mặt này, làm sao anh ta có thể ăn đòn một trận vô duyên vô cớ thế được.

Tân Thiên đảo mắt, lặng lẽ liếc nhìn Triệu Lạc Tâm, trong lòng anh ta có một kế hoạch.

“Không nhắc đến chuyện này nữa, tôi nói anh nghe nha, hôm nay đi ngang qua nhà họ Sở, có một cô gái tên Sở Vân Mộng trông ngon lắm, vóc dáng với tướng mạo thuộc top đỉnh của chóp luôn, đã thế nhà họ còn đang tìm mối cho cô này nữa”.

Hai mắt Triệu Lạc Tâm sáng lên, gã ta hỏi: “Xịn xò luôn?”

“Đâu chỉ xịn xò, nếu đặt vào ba thành phố ven biển này, chưa biết chừng đứng đầu trong bảng xếp hạng đấy”, Tân Thiên tiếp tục nói.

Điều này khiến Triệu Lạc Tâm nổi hứng thú, gã ta sờ cằm, bắt đầu suy ngẫm.

“Sao hả, anh Triệu thấy thế nào? Có muốn lấy mỹ nhân này về làm vợ không?”, Tân Thiên cười hí hửng.

“Vợ á?”

Triệu Lạc Tâm khẽ lắc đầu phủ nhận: “Thân phận con gái nhà họ Sở vẫn chưa đủ tư cách về làm dâu nhà họ Triệu, nhưng nếu là mỹ nhân hiếm có khó gặp, tôi có thể làm như trong sách vở, “kim ốc tàng kiều”, chẳng phải là một chuyện tốt đẹp hay sao?”

“Nếu được như thế đúng là một chuyện tốt đẹp, đáng tiếc mà, đáng tiếc!”, Tân Thiên lắc đầu cố tỏ ra tiếc nuối.

Triệu Lạc Tâm sững ngờ, không biết đối phương đang tiếc cái gì?

“Chú em đang nói tiếc cái gì thế?”

“Anh không biết đấy thôi, lúc đó tôi nhìn Sở Vân Mộng cũng thấy rung động lắm rồi, nhưng người ta có bạn trai rồi, còn dẫn về ra mắt ông cụ nhà họ Sở, hết cách, tôi cũng đành thôi!”, Tân Thiên thở dài.

“Ha ha!”, Triệu Lạc Tâm bật cười ha hả: “Tôi còn tưởng chuyện gì cứ chứ, trong mắt nhà họ Triệu thì nhà họ Sở chẳng là cái thá gì sất, đợi hôm nào đó tôi đi xem thử, nếu đẹp như cậu nói, tôi sẽ bắt nhà họ Sở phải tự tay dâng người cho tôi”.

“Chậc chậc! Tôi để ý tới con gái họ, chắc nhà họ Sở mới là người vui nhất!”

Tân Thiên ngửa đầu uống rượu trên bàn, oán hận tích tụ trong lòng cũng giảm đi khá nhiều.

Anh ta tấm tắc khen: “Đúng là anh Triệu có thực lực, đàn em xin bái phục!”

“Ha ha! Ra nhảy nào!”

Hai người quay về sàn nhảy, nhập hội cùng đám đông.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom