Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 136: Nguyện vọng trước lúc chết
Nụ cười của Trương Thông khiến mọi người dựng hết tóc gáy.
Không hiểu tại sao một người đàn ông có vẻ gầy gò như Trương Thông lại có nụ cười đáng sợ như vậy.
Tuy nhiên, lúc này có muốn chạy trốn cũng không thể trốn thoát được nữa.
Vì Trương Thông đã bắt đầu ra tay.
Hai bàn tay như hổ kìm đang kìm chặt lấy hai cánh tay của người đàn ông lực lưỡng kia hơi dùng sức.
Người đàn ông kia lập tức mất thăng bằng ngã vào vòng tay của Trương Thông.
Không đợi mọi người kịp hét lên kinh hãi, Trương Thông đột nhiên tung ra một quả đấm, nặng nề đánh vào vào bụng của người đàn ông kia.
Bịch!
Một âm thanh trầm đục vang lên.
Thân hình cao lớn, lực lưỡng của người đàn ông kia bay về phía sau như một bao tải, va vào bức tường ở phía xa rồi ngã xuống đất.
Ọe!
Cơ thể người đàn ông kia vốn rất khỏe và cường tráng, vì vậy hắn ta không bị ngất đi mà quỳ sụp xuống đất, hai tay hắn ta ôm bụng, suýt nữa ói ra mật.
Không khí im lặng như tờ.
Gã mập này cũng phải nặng hơn 100 ki-lô-gam, vậy mà lại bị ném ra ngoài một cách dễ dàng như vậy?
Chết tiệt! Đúng là gặp quỷ rồi!
Và điều khủng khiếp hơn thế vẫn còn đang ở phía trước.
Trương Thông đã quay sang nhìn đám người một lượt, trên môi anh ta vẫn thường trực nụ cười ma quỷ khiến người ta kinh hãi.
“Đến lượt các người!”
Vừa dứt lời, ngay lập tức Trương Thông đã vọt lên phía trước.
Tốc độ của anh ta cực nhanh, chỉ trong nháy mắt anh ta đã xông vào giữa đám người.
Trong tích tắc, Trương Thông như con hổ xông vào giữa một bầy dê, ngay sau đó, có người bị ngã xuống đất, có người lại bay lên không trung, chỉ trong phút chốc, hiện trường đã trở thành một đống hỗn độn.
Những người vừa rồi vẫn còn ăn mặc quần áo rất sang trọng hiện giờ đều ngã xuống đất và không ngừng kêu rên vì đau đớn.
Tiếng kêu rên của họ thậm chí át cả màn trình diễn trên sân khấu.
“Ném ra ngoài!”
Lâm Triệt chán ghét nói.
Những ông chủ, thương gia, từng người một đều bị nhấc cổ lên như nhấc mấy con gà rồi bị ném ra ngoài cửa.
Các diễn viên trên sân khấu đang vô cùng ngạc nhiên.
Mặc dù màn biểu diễn vẫn tiếp tục nhưng thỉnh thoảng họ lại liếc mắt nhìn xuống khán đài.
Kỳ thật Lâm Triệt cũng có chút kinh ngạc, dưới khán đài đã loạn lên như vậy rồi mà đám người này vẫn tiếp tục biểu diễn, coi như chuyện này chẳng liên quan gì tới họ.
“Cậu đúng là máu lạnh, rõ ràng là bản thân còn khó bảo toàn được, vậy mà lại khiến những người này phải chịu thiệt thòi theo”, Lâm Triệt vẫn ngồi ngay ngắn xem màn biểu diễn đặc sắc, nhẹ giọng nói.
Hậu Cửu không phản bác mà chỉ khẽ nói: “Họ tự nguyện làm vậy, liên quan gì đến tôi? Tôi đâu có nói cần họ giúp tôi, vì họ có việc muốn cầu cạnh tôi, họ nợ tôi ân tình nên giờ bị như vậy cũng là do họ tự chuốc lấy mà thôi”.
Sự thật đúng là như vậy, đám người kia làm vậy cũng vì muốn nịnh nọt Hậu Cửu.
Gã vốn định lấy hai người trẻ tuổi này xuất hiện để làm bàn đạp nhưng không thành công, nếu thành công thì người gặp rắc rối ngược lại sẽ chính là Lâm Triệt.
Tất nhiên, khi nãy Hậu Cửu cũng đứng một bên ra ám hiệu cho bọn họ.
Gã chỉ coi đối phương là một quân cờ mà thôi.
“Đậu Hóa được nhà họ Đậu giấu ở đâu?”, Lâm Triệt nới lỏng cổ áo, bình tĩnh nói.
Hậu Cửu híp mắt lại, gã cảm thấy hơi kinh ngạc.
Lâm Triệt thực sự có ý định đối phó với Đậu Hóa?
“Tuy rằng anh đang rất có danh tiếng, nhưng nền tảng vẫn còn nông cạn, nhà họ Đậu không phải là nơi mà anh có thể chọc vào. Nếu đã không bị tổn thất gì thì nên cho qua chuyện đi”, Hầu Cửu cũng thản nhiên nói.
Bề ngoài gã có vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại âm thầm liếc nhìn Lâm Triệt.
Ngoài miệng gã thuyết phục Lâm Triệt đừng chọc vào nhà họ Đậu, nhưng thực chất gã đang tìm lối thoát cho bản thân.
Giờ phút này, bản thân gã đang phải đối mặt với nguy hiểm nhiều nhất, nếu thuyết phục được Lâm Triệt không chọc vào nhà họ Đậu, bản thân gã là vệ sĩ của nhà họ Đậu thì có thể có cơ hội giữ được tính mạng.
Nhưng Lâm Triệt nghe thấy lời của gã giống như nghe thấy một câu chuyện cười, anh cũng hiểu rõ ý đồ của Hậu Cửu khi nói những lời này.
Anh bình tĩnh hỏi: “Bây giờ mới biết sợ có phải là hơi muộn rồi không?”.
Khi đó, khi gã lái một chiếc xe tải cỡ lớn lao về phía anh, không nhìn ra gã còn có biểu hiện tử tế khuyên nhủ người khác như lúc này.
Sự điên cuồng cùng quyết tâm giết chết anh của gã vẫn còn rõ mồn một trước mắt anh.
“Hai người chưa chết, tôi làm sao ăn nói với các anh em vẫn đang nằm trên giường bệnh của tôi?”, nói đến đây, cả người anh toát ra khí thế bừng bừng, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn thẳng lên người Hậu Cửu.
Sát khí chân thực như vậy không phải một người học võ bình thường có thể có được.
Đây là loại sát khí toát lên khi thực sự chiến đấu trên chiến trường, nó là sát khí của mấy chục nghìn binh sĩ.
Trong phút chốc, da đầu của Hậu Cửu đều trở nên tê dại.
Như vậy quá điên cuồng.
Cho dù như vậy, gã cũng không có đường lui, đành phải cắn răng nói: “Anh đừng quá đáng quá, cùng lắm là tôi bồi thường cho anh, anh thân là Võ Uy Hầu, cớ gì phải hùng hổ dọa người như vậy?”.
Mặc dù giọng điệu vẫn như cũ, nhưng rõ ràng gã đã có ý nhượng bộ.
Lâm Triệt vẫn không chút động lòng, nói: “Khi muốn độ lượng với người khác thì cũng phải xem người đó là ai đã, còn đối với loại người như cậu, tôi càng muốn trả lại gấp đôi”.
Ngừng một lúc, anh nói: “Lấy ghế ra!”.
Hậu Cửu sững sờ, mà Trương Thông ở phía sau hai người đã ra tay.
Động tác của Trương Thông rất nhanh, anh ta giống như một cây côn, lao tới đá vào chân chiếc ghế mà Hậu Cửu đang ngồi.
Két két!
Hai tiếng động giòn giã liên tiếp vang lên, hai chân sau của chiếc ghế lập tức bị đạp gãy và bay ra một bên.
Hậu Cửu giật mình, cơ thể đột nhiên ngã về phía sau.
Tuy nhiên, trong giây phút cấp bách, đôi chân gã buộc phải gồng lên chống đỡ toàn bộ chiếc ghế đang đổ về phía sau.
Hai chân gã giờ thay thế cho hai chiếc chân ghế bị gãy trước đó, sau đó gã vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu mà thản nhiên uống trà.
Lâm Triệt thấy vậy khẽ lắc đầu nói: “Thật đáng tiếc!”.
Tuổi còn trẻ mà lại có tài năng như vậy, thật sự hơi đáng tiếc.
Đi theo gia đình quyền thế nhưng lại học phong cách kiêu căng và ngông cuồng từ họ, trở thành một công tử bột ngỗ ngược.
“Nói như vậy, hôm nay tôi nhất định phải chết sao?”, Hậu Cửu tiếp tục hỏi.
“Chắc chắn rồi!”
Cả người Hậu Cửu hơi run rẩy, nói: “Vậy nếu, nếu như tôi giúp anh đối phó với nhà họ Đậu, anh có thể tha cho tôi không?”.
Mặc dù gã cũng có chút khí phách nhưng vẫn không thể chịu đựng được nỗi sợ hãi của cái chết.
Gã muốn tìm cách cứu lấy mạng sống của mình.
Lâm Triệt khẽ lắc đầu, tiếp tục đưa ra một lời phủ định.
“Để đối phó với nhà họ Đậu cũng không cần đến cậu”.
“Ha ha ha!”, Hậu Cửu đột nhiên bật cười, điên cuồng kêu lên: “Từ lâu tôi đã nghe nói Võ Uy Hầu có võ nghệ hơn người, có thể áp đảo tất cả nhân tài trẻ tuổi đương thời. Tôi muốn vào những giây phút tồn tại cuối cùng, mình có thể tiếp anh hai chiêu”.
“Không biết Võ Uy Hầu đại nhân có dám đấu không?”
Gã gằn mạnh ba chữ “có dám đấu” một cách rõ ràng.
Dường như gã sợ Lâm Triệt không chấp nhận lời thách đấu nên đã cố ý nhấn mạnh từng chữ.
Gã đã không còn đường lui, qua bản lĩnh mà người đàn ông gầy gò ở phía sau vừa thể hiện ban nãy có thể thấy gã không phải là đối thủ của người đàn ông này.
Nếu Lâm Triệt trực tiếp để người đàn ông đó giải quyết gã, gã sẽ không có cơ hội chiến thắng.
Gã chỉ có thể đặt hy vọng vào Lâm Triệt, gã sẽ nhanh tay bắt lấy Lâm Triệt làm con tim sau đó trốn thoát.
Tất nhiên, Lâm Triệt cũng ngay lập tức biết đối Hậu Cửu đang nghĩ gì.
Nhưng anh vẫn lơ đễnh nói: “Nếu đây là nguyện vọng cuối cùng của cậu, đương nhiên tôi có thể đồng ý với cậu!”.
Nguyện vọng cuối cùng.
Bầu không khí đột nhiên đóng băng lại giống như mùa đông giá rét, từng cơn gió lạnh xuyên thấu tận xương tủy.
Tùng, cheng!
Trên sân khấu, tiếng chiêng trống đột nhiên nổi lên.
Võ Sửu và Võ Sinh bắt đầu chiến đấu với nhau theo nhịp trống.
Còn dưới khán đài…
Hậu Cửu đột nhiên nắm chặt tay trái thành nắm đấm, ngón cái hất ra ngoài, gã vung nắm đấm về phía Lâm Triệt đang ngồi.
Ngón tay cái đâm thẳng vào mắt phải của Lâm Triệt.
Lâm Triệt, tay trái bưng tách trà, đồng thời vung tay phải ra.
Một đòn đẩy ra rồi đánh tới, hai ngón tay của bàn tay phải hợp lại thành thanh kiếm phản kích, đâm thẳng về phía cổ của Hậu Cửu.
Cơ thể hai người thẳng đứng và cả hai đều ngồi rất nghiêm chỉnh.
Nhưng cuộc chiến giữa hai người vẫn không dừng lại.
Tiếng trống dồn dập, hai người giao đấu, anh tấn công tôi phòng thủ.
Cuộc chiến diễn ra vô cùng kịch liệt.
Không hiểu tại sao một người đàn ông có vẻ gầy gò như Trương Thông lại có nụ cười đáng sợ như vậy.
Tuy nhiên, lúc này có muốn chạy trốn cũng không thể trốn thoát được nữa.
Vì Trương Thông đã bắt đầu ra tay.
Hai bàn tay như hổ kìm đang kìm chặt lấy hai cánh tay của người đàn ông lực lưỡng kia hơi dùng sức.
Người đàn ông kia lập tức mất thăng bằng ngã vào vòng tay của Trương Thông.
Không đợi mọi người kịp hét lên kinh hãi, Trương Thông đột nhiên tung ra một quả đấm, nặng nề đánh vào vào bụng của người đàn ông kia.
Bịch!
Một âm thanh trầm đục vang lên.
Thân hình cao lớn, lực lưỡng của người đàn ông kia bay về phía sau như một bao tải, va vào bức tường ở phía xa rồi ngã xuống đất.
Ọe!
Cơ thể người đàn ông kia vốn rất khỏe và cường tráng, vì vậy hắn ta không bị ngất đi mà quỳ sụp xuống đất, hai tay hắn ta ôm bụng, suýt nữa ói ra mật.
Không khí im lặng như tờ.
Gã mập này cũng phải nặng hơn 100 ki-lô-gam, vậy mà lại bị ném ra ngoài một cách dễ dàng như vậy?
Chết tiệt! Đúng là gặp quỷ rồi!
Và điều khủng khiếp hơn thế vẫn còn đang ở phía trước.
Trương Thông đã quay sang nhìn đám người một lượt, trên môi anh ta vẫn thường trực nụ cười ma quỷ khiến người ta kinh hãi.
“Đến lượt các người!”
Vừa dứt lời, ngay lập tức Trương Thông đã vọt lên phía trước.
Tốc độ của anh ta cực nhanh, chỉ trong nháy mắt anh ta đã xông vào giữa đám người.
Trong tích tắc, Trương Thông như con hổ xông vào giữa một bầy dê, ngay sau đó, có người bị ngã xuống đất, có người lại bay lên không trung, chỉ trong phút chốc, hiện trường đã trở thành một đống hỗn độn.
Những người vừa rồi vẫn còn ăn mặc quần áo rất sang trọng hiện giờ đều ngã xuống đất và không ngừng kêu rên vì đau đớn.
Tiếng kêu rên của họ thậm chí át cả màn trình diễn trên sân khấu.
“Ném ra ngoài!”
Lâm Triệt chán ghét nói.
Những ông chủ, thương gia, từng người một đều bị nhấc cổ lên như nhấc mấy con gà rồi bị ném ra ngoài cửa.
Các diễn viên trên sân khấu đang vô cùng ngạc nhiên.
Mặc dù màn biểu diễn vẫn tiếp tục nhưng thỉnh thoảng họ lại liếc mắt nhìn xuống khán đài.
Kỳ thật Lâm Triệt cũng có chút kinh ngạc, dưới khán đài đã loạn lên như vậy rồi mà đám người này vẫn tiếp tục biểu diễn, coi như chuyện này chẳng liên quan gì tới họ.
“Cậu đúng là máu lạnh, rõ ràng là bản thân còn khó bảo toàn được, vậy mà lại khiến những người này phải chịu thiệt thòi theo”, Lâm Triệt vẫn ngồi ngay ngắn xem màn biểu diễn đặc sắc, nhẹ giọng nói.
Hậu Cửu không phản bác mà chỉ khẽ nói: “Họ tự nguyện làm vậy, liên quan gì đến tôi? Tôi đâu có nói cần họ giúp tôi, vì họ có việc muốn cầu cạnh tôi, họ nợ tôi ân tình nên giờ bị như vậy cũng là do họ tự chuốc lấy mà thôi”.
Sự thật đúng là như vậy, đám người kia làm vậy cũng vì muốn nịnh nọt Hậu Cửu.
Gã vốn định lấy hai người trẻ tuổi này xuất hiện để làm bàn đạp nhưng không thành công, nếu thành công thì người gặp rắc rối ngược lại sẽ chính là Lâm Triệt.
Tất nhiên, khi nãy Hậu Cửu cũng đứng một bên ra ám hiệu cho bọn họ.
Gã chỉ coi đối phương là một quân cờ mà thôi.
“Đậu Hóa được nhà họ Đậu giấu ở đâu?”, Lâm Triệt nới lỏng cổ áo, bình tĩnh nói.
Hậu Cửu híp mắt lại, gã cảm thấy hơi kinh ngạc.
Lâm Triệt thực sự có ý định đối phó với Đậu Hóa?
“Tuy rằng anh đang rất có danh tiếng, nhưng nền tảng vẫn còn nông cạn, nhà họ Đậu không phải là nơi mà anh có thể chọc vào. Nếu đã không bị tổn thất gì thì nên cho qua chuyện đi”, Hầu Cửu cũng thản nhiên nói.
Bề ngoài gã có vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại âm thầm liếc nhìn Lâm Triệt.
Ngoài miệng gã thuyết phục Lâm Triệt đừng chọc vào nhà họ Đậu, nhưng thực chất gã đang tìm lối thoát cho bản thân.
Giờ phút này, bản thân gã đang phải đối mặt với nguy hiểm nhiều nhất, nếu thuyết phục được Lâm Triệt không chọc vào nhà họ Đậu, bản thân gã là vệ sĩ của nhà họ Đậu thì có thể có cơ hội giữ được tính mạng.
Nhưng Lâm Triệt nghe thấy lời của gã giống như nghe thấy một câu chuyện cười, anh cũng hiểu rõ ý đồ của Hậu Cửu khi nói những lời này.
Anh bình tĩnh hỏi: “Bây giờ mới biết sợ có phải là hơi muộn rồi không?”.
Khi đó, khi gã lái một chiếc xe tải cỡ lớn lao về phía anh, không nhìn ra gã còn có biểu hiện tử tế khuyên nhủ người khác như lúc này.
Sự điên cuồng cùng quyết tâm giết chết anh của gã vẫn còn rõ mồn một trước mắt anh.
“Hai người chưa chết, tôi làm sao ăn nói với các anh em vẫn đang nằm trên giường bệnh của tôi?”, nói đến đây, cả người anh toát ra khí thế bừng bừng, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn thẳng lên người Hậu Cửu.
Sát khí chân thực như vậy không phải một người học võ bình thường có thể có được.
Đây là loại sát khí toát lên khi thực sự chiến đấu trên chiến trường, nó là sát khí của mấy chục nghìn binh sĩ.
Trong phút chốc, da đầu của Hậu Cửu đều trở nên tê dại.
Như vậy quá điên cuồng.
Cho dù như vậy, gã cũng không có đường lui, đành phải cắn răng nói: “Anh đừng quá đáng quá, cùng lắm là tôi bồi thường cho anh, anh thân là Võ Uy Hầu, cớ gì phải hùng hổ dọa người như vậy?”.
Mặc dù giọng điệu vẫn như cũ, nhưng rõ ràng gã đã có ý nhượng bộ.
Lâm Triệt vẫn không chút động lòng, nói: “Khi muốn độ lượng với người khác thì cũng phải xem người đó là ai đã, còn đối với loại người như cậu, tôi càng muốn trả lại gấp đôi”.
Ngừng một lúc, anh nói: “Lấy ghế ra!”.
Hậu Cửu sững sờ, mà Trương Thông ở phía sau hai người đã ra tay.
Động tác của Trương Thông rất nhanh, anh ta giống như một cây côn, lao tới đá vào chân chiếc ghế mà Hậu Cửu đang ngồi.
Két két!
Hai tiếng động giòn giã liên tiếp vang lên, hai chân sau của chiếc ghế lập tức bị đạp gãy và bay ra một bên.
Hậu Cửu giật mình, cơ thể đột nhiên ngã về phía sau.
Tuy nhiên, trong giây phút cấp bách, đôi chân gã buộc phải gồng lên chống đỡ toàn bộ chiếc ghế đang đổ về phía sau.
Hai chân gã giờ thay thế cho hai chiếc chân ghế bị gãy trước đó, sau đó gã vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu mà thản nhiên uống trà.
Lâm Triệt thấy vậy khẽ lắc đầu nói: “Thật đáng tiếc!”.
Tuổi còn trẻ mà lại có tài năng như vậy, thật sự hơi đáng tiếc.
Đi theo gia đình quyền thế nhưng lại học phong cách kiêu căng và ngông cuồng từ họ, trở thành một công tử bột ngỗ ngược.
“Nói như vậy, hôm nay tôi nhất định phải chết sao?”, Hậu Cửu tiếp tục hỏi.
“Chắc chắn rồi!”
Cả người Hậu Cửu hơi run rẩy, nói: “Vậy nếu, nếu như tôi giúp anh đối phó với nhà họ Đậu, anh có thể tha cho tôi không?”.
Mặc dù gã cũng có chút khí phách nhưng vẫn không thể chịu đựng được nỗi sợ hãi của cái chết.
Gã muốn tìm cách cứu lấy mạng sống của mình.
Lâm Triệt khẽ lắc đầu, tiếp tục đưa ra một lời phủ định.
“Để đối phó với nhà họ Đậu cũng không cần đến cậu”.
“Ha ha ha!”, Hậu Cửu đột nhiên bật cười, điên cuồng kêu lên: “Từ lâu tôi đã nghe nói Võ Uy Hầu có võ nghệ hơn người, có thể áp đảo tất cả nhân tài trẻ tuổi đương thời. Tôi muốn vào những giây phút tồn tại cuối cùng, mình có thể tiếp anh hai chiêu”.
“Không biết Võ Uy Hầu đại nhân có dám đấu không?”
Gã gằn mạnh ba chữ “có dám đấu” một cách rõ ràng.
Dường như gã sợ Lâm Triệt không chấp nhận lời thách đấu nên đã cố ý nhấn mạnh từng chữ.
Gã đã không còn đường lui, qua bản lĩnh mà người đàn ông gầy gò ở phía sau vừa thể hiện ban nãy có thể thấy gã không phải là đối thủ của người đàn ông này.
Nếu Lâm Triệt trực tiếp để người đàn ông đó giải quyết gã, gã sẽ không có cơ hội chiến thắng.
Gã chỉ có thể đặt hy vọng vào Lâm Triệt, gã sẽ nhanh tay bắt lấy Lâm Triệt làm con tim sau đó trốn thoát.
Tất nhiên, Lâm Triệt cũng ngay lập tức biết đối Hậu Cửu đang nghĩ gì.
Nhưng anh vẫn lơ đễnh nói: “Nếu đây là nguyện vọng cuối cùng của cậu, đương nhiên tôi có thể đồng ý với cậu!”.
Nguyện vọng cuối cùng.
Bầu không khí đột nhiên đóng băng lại giống như mùa đông giá rét, từng cơn gió lạnh xuyên thấu tận xương tủy.
Tùng, cheng!
Trên sân khấu, tiếng chiêng trống đột nhiên nổi lên.
Võ Sửu và Võ Sinh bắt đầu chiến đấu với nhau theo nhịp trống.
Còn dưới khán đài…
Hậu Cửu đột nhiên nắm chặt tay trái thành nắm đấm, ngón cái hất ra ngoài, gã vung nắm đấm về phía Lâm Triệt đang ngồi.
Ngón tay cái đâm thẳng vào mắt phải của Lâm Triệt.
Lâm Triệt, tay trái bưng tách trà, đồng thời vung tay phải ra.
Một đòn đẩy ra rồi đánh tới, hai ngón tay của bàn tay phải hợp lại thành thanh kiếm phản kích, đâm thẳng về phía cổ của Hậu Cửu.
Cơ thể hai người thẳng đứng và cả hai đều ngồi rất nghiêm chỉnh.
Nhưng cuộc chiến giữa hai người vẫn không dừng lại.
Tiếng trống dồn dập, hai người giao đấu, anh tấn công tôi phòng thủ.
Cuộc chiến diễn ra vô cùng kịch liệt.