Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134: Xướng Vân các
Sáng sớm hôm sau.
Đúng hẹn lại tới.
Khi anh nhập nhèm mở mắt ra, đập vào mắt là một khoảng không mờ mịt.
Sau đó, anh lập tức cảm nhận được sự mềm mại trong lồng ngực, vừa nhìn liền phát hiện ra Sở Vân Mộng đang cuộn mình trong vòng tay anh ngủ ngon lành giống như một chú mèo con.
Đột nhiên cảm giác hạnh phúc trào dâng trong lòng anh.
Anh siết chặt cô trong vòng tay, sau đó đôi mi đang nhắm nghiền của Sở Vân Mộng khẽ rung rung, ngay cả khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười.
Hóa ra cô gái nhỏ này đã thức dậy từ lâu.
Nhưng lại giả vờ ngủ.
Bộp!
Anh vỗ nhẹ vào mông cô, cười nói: “Em còn chưa thức dậy nữa sao, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi”.
Cô khẽ kêu “A” một tiếng.
Sở Vân Mộng đang cực kỳ bất mãn, như một con mèo con, giương nanh múa vuốt lao về phía Lâm Triệt.
Cô nhất định phải đánh cho chiến thần của biên giới phía Bắc một trận tơi bời.
Sau khi hai người đùa giỡn một phen thì ngồi dậy thu dọn chăn chiếu.
Sở Vân Mộng còn phải chuẩn bị cặp sách cho Đình Đình đến trường.
Tính ra, Vu Chúng cũng sắp mãn hạn tù, đến lúc đó bố con họ có thể gặp lại nhau.
Nắng vàng rực rỡ, gió đưa dịu dàng.
Việc phủ xanh trong khu chung cư đã được làm rất tốt, cây cối xanh tươi bao phủ mọi nơi giống như một công viên.
Sở Vân Mộng mặc một chiếc váy dài màu xanh, từng lớp váy nhẹ bay theo gió trông cực kỳ xinh đẹp.
Chỉ có Lâm Triệt ôm chặt lấy Sở Vân Mộng rồi hoài nghi hỏi: “Nếu như gió mạnh hơn thì có khi nào em sẽ bị lộ hàng không?”.
Phụt!
Sở Vân Mộng bị anh chọc cười.
Xung quanh không có người.
Cô bất ngờ vén vạt váy lên để lộ chiếc quần bó bên trong.
Hành động này khiến Lâm Triệt bị một phen hú hồn, Sở Vân Mộng lại cười ha hả lộ ra vẻ đắc thắng.
“Em bị điên rồi” Lâm Triệt lườm cô một cái.
Sở Vân Mộng chu cái miệng nhỏ nhắn, làm ra vẻ “anh dám mắng em, em giận anh luôn”.
Tới gần cổng của khu chung cư.
“Được rồi, em đi đi, buổi tối rảnh thì anh sẽ qua đón em” Lâm Triệt nhẹ nhàng nói.
Hôm nay anh có chuyện phải làm, chỉ có thể đi cùng Sở Vân Mộng tới cổng khu chung cư.
Sở Vân Mộng khẽ gật đầu, cô đột nhiên xoay người nhào vào vòng tay Lâm Triệt rồi ngẩng đầu nói: “Hôn em một cái đi”.
Lâm Triệt hơi căng thẳng.
Anh nhìn quanh một lượt với tâm trạng lo lắng.
“Em không sợ thì anh sợ cái gì, làm như hai ta đang lén lút ngoại tình vậy”, cô hơi khó chịu mà lớn tiếng nói.
Nghĩ cũng đúng, họ là người yêu của nhau, sợ cái gì chứ.
Lâm Triệt vòng tay qua cái eo thon thả của Sở Vân Mộng, ôm lấy cả người cô rồi cúi đầu xuống.
Anh hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Rất lâu sau hai người mới tách nhau ra.
Sở Vân Mộng thì thầm gì đó bên tai Lâm Triệt.
“Em yêu anh”, nói xong cô quay người tung tăng chạy ra khỏi cổng khu chung cư.
Rõ ràng tâm trạng hôm nay vô cùng tốt.
Lâm Triệt bất đắc dĩ quay người rời đi, nhưng anh lại thấy trong phòng bảo vệ cách đó không xa, có một vài nhân viên bảo vệ quen mặt nhìn về phía mình như họ đang xem phim điện ảnh.
Khi thấy Lâm Triệt nhìn về phía mình, họ còn đồng loạt giơ ngón tay cái lên bày tỏ sự khâm phục anh.
“Khụ khụ!”, anh hơi xấu hổ ho khan hai tiếng, cố giả bộ bình tĩnh nói: “Chào buổi sáng”.
Sau đó anh vội vàng rời đi.
…
Thành phố Lợi Châu.
Xướng Vân Các.
Đây là nhà hát kịch nổi tiếng nhất trong số những thành phố quanh khu vực này.
Có thể nói là nơi đây cao lớn và tráng lệ, toát lên một khí thế không thể xem thường.
Các khán phòng trong nhà hát rất rộng và cao, mỗi phòng được chia thành ba gian, một gian là sân khấu và hậu trường, một gian là sảnh giữa, đây là nơi tiếp đón người thân bạn bè, gian còn lại là phòng khách ở phía sau, đây là nơi dành cho chủ nhà, các thành viên trong gia đình và khách VIP.
Lúc này, bên trong sảnh lớn rộng rãi.
Sân khấu lộng lẫy, tiếng chiêng trống không ngừng vang dội, những người nổi tiếng của địa phương lần lượt lên sân khấu chỉ để trình diễn tài năng cho một người duy nhất ở dưới khán đài thưởng thức.
Ở khu dành cho khách quý chỉ có một vài thanh niên đang ngồi.
Trong số đó, người ngồi giữa chính là người đã bao cả rạp ngày hôm nay để xem kịch.
Người này còn rất trẻ, anh ta ngồi gác chéo chân và dậm chân theo nhịp đánh trống khua chiêng, trông chẳng khác gì một khán giả trung thành của kinh kịch.
“Cửu Gia, việc của chợ hải sản lần này vẫn phải nhờ anh đứng ra giải quyết giúp em một chuyến”, một người đàn ông trung niên nhẹ nhàng nói.
Ông ta xoa xoa tay, trông bộ dạng cực kỳ niềm nở.
Người đàn ông trung niên rõ ràng lớn tuổi hơn, nhưng ông ta lại tự xưng là em và tỏ ra rất cung kính trước người thanh niên kia.
Hậu Cửu cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ khẽ gật đầu, khẽ nói: “Được rồi, đừng nhiều lời nữa, ông đã nói chuyện này với tôi nhiều lần, đến lúc đó tôi sẽ tới nhà họ Dương một chuyến, chuyện cũng không khó đâu”.
“Ôi chao, vâng, vâng! Cửu Gia đã ra tay thì bọn họ chắc chắn phải nể mặt vài phần”, người đàn ông trung niên vội vàng nịnh nọt rồi nói tiếp: “Cửu Gia, em biết anh không thể nhận quà của em, nhưng đây là quy tắc, chúng ta vẫn phải tuân thủ, chút lễ mọn này thể hiện sự biết ơn của em!”.
Nói xong, ông ta đặt hộp gỗ nhỏ trong tay xuống dưới chân đối phương.
Hậu Cửu chỉ liếc mắt qua rồi cảnh cáo: “Chuyện này không được có lần sau, đừng làm mấy trò sáo rỗng này nữa”.
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng gã vẫn mở hộp ra kiểm tra, sau khi nhìn thấy vàng bạc bên trong, gã gật đầu hài lòng.
Thành công của người đầu tiên càng thúc đẩy tinh thần của những người khác, họ cùng nhau tiến lên nói ra những nỗi khổ tâm của mình.
Hậu Cửu.
Gã chính là vệ sĩ của Đậu Hóa.
Tuy rằng là vệ sĩ, nhưng gã rất có danh tiếng ở địa phương, không chỉ vì năng lực của bản thân gã.
Mà điều quan trọng nhất, gã là cận vệ của thiếu gia Đậu Hóa của nhà họ Đậu.
Mấy ngày nay, không biết Đậu Hóa đã phạm phải sai lầm gì mà bị gia tộc đưa đi ẩn núp, vì vậy thời gian này cũng được coi là ngày nghỉ của gã.
Nhưng danh tiếng của gã vẫn không hề suy giảm.
Các gia tộc làm ăn buôn bán lớn nếu gặp phải khó khăn gì đều mời Hậu Cửu ra mặt giải quyết giúp.
Gã vừa là một vệ sĩ quan trọng của nhà họ Đậu, vừa là cận vệ thân cận của thiếu gia nhà họ Đậu, vậy nên hiện tại gã mới có tiếng tăm như vậy.
“Cửu gia, hai hôm trước, con trai em vô tình gặp phải chút chuyện rồi bị tạm giam trong đồn cảnh sát. Anh xem có thể giải quyết chuyện này giúp em được không?”, lại có một người đàn ông trung niên khác tay bưng hộp quà mà cung kính nói.
Hậu Cửu khẽ liếc người đàn ông trung niên kia một cái, nhìn lướt qua món quà trong tay ông ta rồi mới gật đầu, hỏi: “Con ông phạm tội gì?”.
Người đàn ông lau mồ hôi, nhẹ giọng nói: “Nó đánh nhau với người ta, lỡ tay làm chết người”.
Nghe đến đây, mọi người đều sững sờ. Chết tiệt, đánh nhau dẫn đến giết người vẫn còn muốn tìm người giúp đỡ, người đàn ông này thật sự quá nuông chiều con trai mình.
Nhưng Hậu Cửu khẽ gật đầu, không hề phật ý, nói, “Tôi biết rồi, lát nữa nói cho tôi biết thông tin của con trai ông để tôi đi xem xem”.
“Cảm ơn, cảm ơn anh, Cửu Gia”, người đàn ông vui mừng khôn xiết, ông ta không chỉ biếu nguyên hộp quà mà còn tìm kiếm khắp người xem có bao nhiêu tiền của đều lôi ra cho vào hộp quà rồi dâng hết cho Hậu Cửu.
Âm nhạc vẫn tiếp tục vang lên, Hậu Cửu cũng ngân nga hát theo.
Bên ngoài cổng của Xướng Vân Các.
Một ông lão lưng hơi gù cõng trên lưng một chiếc rương đã được bọc kỹ bằng chăn bông.
Ông lão hét to: “Kem tươi đây, ai mua kem đi!”.
Một tiếng hét của ông lão đã thu hút những đứa trẻ gần đó, bọn trẻ nhìn về phía ông lão bằng ánh mắt tò mò rồi không ngừng lắc tay bố mẹ mình tỏ ý muốn ăn một que kem để giảm bớt cái nóng của mùa hè này.
Đúng lúc này, một chiếc xe Jeep màu xanh quân đội chậm rãi đi tới chỗ này.
Hai mắt ông lão đột nhiên sáng ngời, ông vội vàng phân phát kem que trong hộp cho bọn trẻ rồi chủ động bước tới mở cửa xe cho chủ nhân của chiếc xe Jeep.
Lâm Triệt khẽ gật đầu và bước ra khỏi ghế lái phụ.
“Người ở trong đó sao?”.
Ông lão khẽ gật đầu, cung kính đáp: “Đã vào được nửa tiếng, bên trong còn có mấy người của các gia tộc ở địa phương”.
“Ừm, đừng để người khác vào”, Lâm Triệt căn dặn rồi sải bước dẫn Trương Thông vào trong Xướng Vân Các.
Ông lão bán kem bỗng nhiên thay đổi trạng thái.
Tấm lưng còng đột nhiên thẳng tắp, trong mắt ông lóe lên sự nghiêm túc.
Ông lão đứng thẳng người chặn ở cửa.
Mọi người chỉ được phép vào mà không thể ra ngoài.
Người gác cổng.
Nghề này bình thường như tên gọi của nó, nhưng khi bạn trở thành mục tiêu của họ…
Họ sẽ giống như con chim sẻ đậu trước cổng, không có bí mật gì của bạn có thể thoát khỏi tầm mắt của họ.
Đúng hẹn lại tới.
Khi anh nhập nhèm mở mắt ra, đập vào mắt là một khoảng không mờ mịt.
Sau đó, anh lập tức cảm nhận được sự mềm mại trong lồng ngực, vừa nhìn liền phát hiện ra Sở Vân Mộng đang cuộn mình trong vòng tay anh ngủ ngon lành giống như một chú mèo con.
Đột nhiên cảm giác hạnh phúc trào dâng trong lòng anh.
Anh siết chặt cô trong vòng tay, sau đó đôi mi đang nhắm nghiền của Sở Vân Mộng khẽ rung rung, ngay cả khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười.
Hóa ra cô gái nhỏ này đã thức dậy từ lâu.
Nhưng lại giả vờ ngủ.
Bộp!
Anh vỗ nhẹ vào mông cô, cười nói: “Em còn chưa thức dậy nữa sao, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi”.
Cô khẽ kêu “A” một tiếng.
Sở Vân Mộng đang cực kỳ bất mãn, như một con mèo con, giương nanh múa vuốt lao về phía Lâm Triệt.
Cô nhất định phải đánh cho chiến thần của biên giới phía Bắc một trận tơi bời.
Sau khi hai người đùa giỡn một phen thì ngồi dậy thu dọn chăn chiếu.
Sở Vân Mộng còn phải chuẩn bị cặp sách cho Đình Đình đến trường.
Tính ra, Vu Chúng cũng sắp mãn hạn tù, đến lúc đó bố con họ có thể gặp lại nhau.
Nắng vàng rực rỡ, gió đưa dịu dàng.
Việc phủ xanh trong khu chung cư đã được làm rất tốt, cây cối xanh tươi bao phủ mọi nơi giống như một công viên.
Sở Vân Mộng mặc một chiếc váy dài màu xanh, từng lớp váy nhẹ bay theo gió trông cực kỳ xinh đẹp.
Chỉ có Lâm Triệt ôm chặt lấy Sở Vân Mộng rồi hoài nghi hỏi: “Nếu như gió mạnh hơn thì có khi nào em sẽ bị lộ hàng không?”.
Phụt!
Sở Vân Mộng bị anh chọc cười.
Xung quanh không có người.
Cô bất ngờ vén vạt váy lên để lộ chiếc quần bó bên trong.
Hành động này khiến Lâm Triệt bị một phen hú hồn, Sở Vân Mộng lại cười ha hả lộ ra vẻ đắc thắng.
“Em bị điên rồi” Lâm Triệt lườm cô một cái.
Sở Vân Mộng chu cái miệng nhỏ nhắn, làm ra vẻ “anh dám mắng em, em giận anh luôn”.
Tới gần cổng của khu chung cư.
“Được rồi, em đi đi, buổi tối rảnh thì anh sẽ qua đón em” Lâm Triệt nhẹ nhàng nói.
Hôm nay anh có chuyện phải làm, chỉ có thể đi cùng Sở Vân Mộng tới cổng khu chung cư.
Sở Vân Mộng khẽ gật đầu, cô đột nhiên xoay người nhào vào vòng tay Lâm Triệt rồi ngẩng đầu nói: “Hôn em một cái đi”.
Lâm Triệt hơi căng thẳng.
Anh nhìn quanh một lượt với tâm trạng lo lắng.
“Em không sợ thì anh sợ cái gì, làm như hai ta đang lén lút ngoại tình vậy”, cô hơi khó chịu mà lớn tiếng nói.
Nghĩ cũng đúng, họ là người yêu của nhau, sợ cái gì chứ.
Lâm Triệt vòng tay qua cái eo thon thả của Sở Vân Mộng, ôm lấy cả người cô rồi cúi đầu xuống.
Anh hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Rất lâu sau hai người mới tách nhau ra.
Sở Vân Mộng thì thầm gì đó bên tai Lâm Triệt.
“Em yêu anh”, nói xong cô quay người tung tăng chạy ra khỏi cổng khu chung cư.
Rõ ràng tâm trạng hôm nay vô cùng tốt.
Lâm Triệt bất đắc dĩ quay người rời đi, nhưng anh lại thấy trong phòng bảo vệ cách đó không xa, có một vài nhân viên bảo vệ quen mặt nhìn về phía mình như họ đang xem phim điện ảnh.
Khi thấy Lâm Triệt nhìn về phía mình, họ còn đồng loạt giơ ngón tay cái lên bày tỏ sự khâm phục anh.
“Khụ khụ!”, anh hơi xấu hổ ho khan hai tiếng, cố giả bộ bình tĩnh nói: “Chào buổi sáng”.
Sau đó anh vội vàng rời đi.
…
Thành phố Lợi Châu.
Xướng Vân Các.
Đây là nhà hát kịch nổi tiếng nhất trong số những thành phố quanh khu vực này.
Có thể nói là nơi đây cao lớn và tráng lệ, toát lên một khí thế không thể xem thường.
Các khán phòng trong nhà hát rất rộng và cao, mỗi phòng được chia thành ba gian, một gian là sân khấu và hậu trường, một gian là sảnh giữa, đây là nơi tiếp đón người thân bạn bè, gian còn lại là phòng khách ở phía sau, đây là nơi dành cho chủ nhà, các thành viên trong gia đình và khách VIP.
Lúc này, bên trong sảnh lớn rộng rãi.
Sân khấu lộng lẫy, tiếng chiêng trống không ngừng vang dội, những người nổi tiếng của địa phương lần lượt lên sân khấu chỉ để trình diễn tài năng cho một người duy nhất ở dưới khán đài thưởng thức.
Ở khu dành cho khách quý chỉ có một vài thanh niên đang ngồi.
Trong số đó, người ngồi giữa chính là người đã bao cả rạp ngày hôm nay để xem kịch.
Người này còn rất trẻ, anh ta ngồi gác chéo chân và dậm chân theo nhịp đánh trống khua chiêng, trông chẳng khác gì một khán giả trung thành của kinh kịch.
“Cửu Gia, việc của chợ hải sản lần này vẫn phải nhờ anh đứng ra giải quyết giúp em một chuyến”, một người đàn ông trung niên nhẹ nhàng nói.
Ông ta xoa xoa tay, trông bộ dạng cực kỳ niềm nở.
Người đàn ông trung niên rõ ràng lớn tuổi hơn, nhưng ông ta lại tự xưng là em và tỏ ra rất cung kính trước người thanh niên kia.
Hậu Cửu cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ khẽ gật đầu, khẽ nói: “Được rồi, đừng nhiều lời nữa, ông đã nói chuyện này với tôi nhiều lần, đến lúc đó tôi sẽ tới nhà họ Dương một chuyến, chuyện cũng không khó đâu”.
“Ôi chao, vâng, vâng! Cửu Gia đã ra tay thì bọn họ chắc chắn phải nể mặt vài phần”, người đàn ông trung niên vội vàng nịnh nọt rồi nói tiếp: “Cửu Gia, em biết anh không thể nhận quà của em, nhưng đây là quy tắc, chúng ta vẫn phải tuân thủ, chút lễ mọn này thể hiện sự biết ơn của em!”.
Nói xong, ông ta đặt hộp gỗ nhỏ trong tay xuống dưới chân đối phương.
Hậu Cửu chỉ liếc mắt qua rồi cảnh cáo: “Chuyện này không được có lần sau, đừng làm mấy trò sáo rỗng này nữa”.
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng gã vẫn mở hộp ra kiểm tra, sau khi nhìn thấy vàng bạc bên trong, gã gật đầu hài lòng.
Thành công của người đầu tiên càng thúc đẩy tinh thần của những người khác, họ cùng nhau tiến lên nói ra những nỗi khổ tâm của mình.
Hậu Cửu.
Gã chính là vệ sĩ của Đậu Hóa.
Tuy rằng là vệ sĩ, nhưng gã rất có danh tiếng ở địa phương, không chỉ vì năng lực của bản thân gã.
Mà điều quan trọng nhất, gã là cận vệ của thiếu gia Đậu Hóa của nhà họ Đậu.
Mấy ngày nay, không biết Đậu Hóa đã phạm phải sai lầm gì mà bị gia tộc đưa đi ẩn núp, vì vậy thời gian này cũng được coi là ngày nghỉ của gã.
Nhưng danh tiếng của gã vẫn không hề suy giảm.
Các gia tộc làm ăn buôn bán lớn nếu gặp phải khó khăn gì đều mời Hậu Cửu ra mặt giải quyết giúp.
Gã vừa là một vệ sĩ quan trọng của nhà họ Đậu, vừa là cận vệ thân cận của thiếu gia nhà họ Đậu, vậy nên hiện tại gã mới có tiếng tăm như vậy.
“Cửu gia, hai hôm trước, con trai em vô tình gặp phải chút chuyện rồi bị tạm giam trong đồn cảnh sát. Anh xem có thể giải quyết chuyện này giúp em được không?”, lại có một người đàn ông trung niên khác tay bưng hộp quà mà cung kính nói.
Hậu Cửu khẽ liếc người đàn ông trung niên kia một cái, nhìn lướt qua món quà trong tay ông ta rồi mới gật đầu, hỏi: “Con ông phạm tội gì?”.
Người đàn ông lau mồ hôi, nhẹ giọng nói: “Nó đánh nhau với người ta, lỡ tay làm chết người”.
Nghe đến đây, mọi người đều sững sờ. Chết tiệt, đánh nhau dẫn đến giết người vẫn còn muốn tìm người giúp đỡ, người đàn ông này thật sự quá nuông chiều con trai mình.
Nhưng Hậu Cửu khẽ gật đầu, không hề phật ý, nói, “Tôi biết rồi, lát nữa nói cho tôi biết thông tin của con trai ông để tôi đi xem xem”.
“Cảm ơn, cảm ơn anh, Cửu Gia”, người đàn ông vui mừng khôn xiết, ông ta không chỉ biếu nguyên hộp quà mà còn tìm kiếm khắp người xem có bao nhiêu tiền của đều lôi ra cho vào hộp quà rồi dâng hết cho Hậu Cửu.
Âm nhạc vẫn tiếp tục vang lên, Hậu Cửu cũng ngân nga hát theo.
Bên ngoài cổng của Xướng Vân Các.
Một ông lão lưng hơi gù cõng trên lưng một chiếc rương đã được bọc kỹ bằng chăn bông.
Ông lão hét to: “Kem tươi đây, ai mua kem đi!”.
Một tiếng hét của ông lão đã thu hút những đứa trẻ gần đó, bọn trẻ nhìn về phía ông lão bằng ánh mắt tò mò rồi không ngừng lắc tay bố mẹ mình tỏ ý muốn ăn một que kem để giảm bớt cái nóng của mùa hè này.
Đúng lúc này, một chiếc xe Jeep màu xanh quân đội chậm rãi đi tới chỗ này.
Hai mắt ông lão đột nhiên sáng ngời, ông vội vàng phân phát kem que trong hộp cho bọn trẻ rồi chủ động bước tới mở cửa xe cho chủ nhân của chiếc xe Jeep.
Lâm Triệt khẽ gật đầu và bước ra khỏi ghế lái phụ.
“Người ở trong đó sao?”.
Ông lão khẽ gật đầu, cung kính đáp: “Đã vào được nửa tiếng, bên trong còn có mấy người của các gia tộc ở địa phương”.
“Ừm, đừng để người khác vào”, Lâm Triệt căn dặn rồi sải bước dẫn Trương Thông vào trong Xướng Vân Các.
Ông lão bán kem bỗng nhiên thay đổi trạng thái.
Tấm lưng còng đột nhiên thẳng tắp, trong mắt ông lóe lên sự nghiêm túc.
Ông lão đứng thẳng người chặn ở cửa.
Mọi người chỉ được phép vào mà không thể ra ngoài.
Người gác cổng.
Nghề này bình thường như tên gọi của nó, nhưng khi bạn trở thành mục tiêu của họ…
Họ sẽ giống như con chim sẻ đậu trước cổng, không có bí mật gì của bạn có thể thoát khỏi tầm mắt của họ.
Bình luận facebook