Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138: Hãy nói mấy lời âu yếm đi
Tiếng chiêng trống bỗng dưng im bặt.
Hiện trường yên tĩnh.
Nhưng một cô gái đội mũ phượng, mặc áo mãng bào, trên vai khoác Phi Kiên*, bên dưới mặc váy mặt ngựa*.
*Phi Kiên (云肩): là một loại áo choàng cổ và vải để vai áo không bị bẩn, một phụ kiện trang phục rất phổ biến của phụ nữ người Hán sống vào thời Minh và Thanh.
*Váy mặt ngựa (马面裙- Mã Diện Quần): được thịnh hành cuối thời Tống, thời Minh, sự xuất hiện có nó chỉ là để cưỡi ngựa tiện hơn chứ hình dáng không liên quan gì tới ngựa.
Cô ta chặn đường Lâm Triệt.
Trên mặt không hề có chút biểu cảm sợ sệt thi thể máu me đầm đìa kế bên, cô ta còn nói với Lâm Triệt.
“Đại nhân, hay là hãy nghe xong rồi đi nhé?”
Trương Thông giơ tay ra ngăn cản cô gái kia, nói thẳng: “Phiền cô nhường đường, cảm ơn!”.
Sau đó anh ta đưa Lâm Triệt ra ngoài.
Nhưng cô gái kia không định bỏ qua như thế, cánh tay mềm mại như không xương bám lấy tay Trương Thông lắc lư, thoát khỏi sự ngăn cản của Trương Thông thì cô ta chặn trước mặt Lâm Triệt.
Lâm Triệt có hơi khó hiểu nhưng anh cũng biết người này không có ác ý.
“Sao? Cô không sợ tôi à? Chuyện đã như thế thì có nghe vở kịch này nữa hay không cũng có gì khác nhau đâu?”, Lâm Triệt nhẹ giọng hỏi.
Trong nhà hát kinh kịch toàn là mùi máu tươi, tuy diễn viên trên sân khấu còn đang biểu diễn nhưng chính họ cũng đang rất hoảng sợ.
Lúc này, chiêng trống đều ngừng, người đánh đều nhìn xuống dưới sân khấu, họ sợ Lâm Triệt sẽ ra tay với cô gái này.
Nhưng cô gái vẫn mỉm cười, liếc nhìn cơ thể Hậu Cửu đã lạnh lẽo trên mặt đất.
Cô ta nói: “Ông bà xưa đã nói rồi, kịch đã mở màn thì không thể ngừng lại được”.
Sau đó cô ta đưa mắt nhìn thi thể nằm trên mặt đất, nói: “Nếu hát cho người chết nghe thì không còn gì để nói nữa rồi!”.
Lâm Triệt nghe xong thì cảm thấy khá thú vị, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy câu này.
Kịch đã mở màn thì không thể ngừng.
Anh bật cười ha hả rồi quay lại chỗ ngồi lần nữa.
“Rất chờ mong màn biểu diễn xuất sắc của cô!”
Tiếng chiêng trống vang lên lần nữa, diễn viên tiếp tục biểu diễn.
Cô gái khẽ mỉm cười, hơi nới lỏng cổ áo của trang phục diễn, để lộ hầu kết, nói: “Tôi không phải là con gái!”.
Dưới ánh mắt kinh hãi của Lâm Triệt và Trương Thông.
“Cô gái” kia nhanh chóng quay về hậu trường chuẩn bị cho màn biểu diễn của mình.
….
Tại nhà họ Đậu.
Hệ thống gia tộc khổng lồ nên có nội tình phong phú
Ở sân trong của nhà họ Đậu, cổ thụ che trời, cây cao bóng cả, tường đỏ ngói vàng, nguy nga lộng lẫy.
Không quá lời khi nói nơi đây chính là một cung điện loại nhỏ.
Đậu Kiến Đức ăn mặc chỉnh tề, vừa mới quay về nhà.
Thân là gia chủ của chi nhánh, trước nay lão ta chưa từng bị chú ý, nhưng giờ vì con trai của mình nên lại bị chỉ mặt gọi tên đi tới nhà chính.
Sau khi biết nhận tin, Đậu Kiến Đức không biết mình nên vui hay buồn.
Lúc này lão ta lại bị mắng một trận rồi mới bị đuổi về nhà.
“Ông chủ, sợ là Hậu Cửu lành ít dữ nhiều rồi!”, quản gia Trần Vạn theo sát sau lưng Đậu Kiến Đức, nhỏ giọng báo tin.
Đậu Kiến Đức hơi nhíu mày, cũng không để ý việc bị làm phiền, hỏi: “Thằng nhóc đó thế nào rồi?”.
“Một thằng vô dụng, nuôi nó nhiều năm như vậy mà một Võ Uy Hầu trẻ người non dạ cũng đánh không lại, thế còn không bằng nuôi một con chó nữa”.
Lão ta uống một ngụm nước do người làm dâng lên, chửi mắng.
“Vâng!”, quản gia gật đầu, tiếp tục nói: “Có lẽ cậu ta đã bị Võ Uy Hầu tóm được rồi nên muốn kêu chúng ta phái người tới cứu, nhưng đã bị tôi từ chối rồi!”
Đậu Kiến Đức nghe tới tên Võ Uy Hầu thì lông mày nhíu chặt.
Cái tên này đã xuất hiện nhiều lần rồi.
“Ừ, ông làm tốt lắm!”
“Tuy chúng ta không sợ hắn ta nhưng tốt nhất là giảm khả năng xung đột với hắn ta xuống thấp nhất có thể, một thằng vệ sĩ quèn thôi, chết thì cứ cho chết đi!”
Đậu Kiến Đức vừa nói vừa đi tới phòng sách.
Lão ta mở cửa, sách trên kệ đầy ắp, tất cả đều do lão ta sưu tầm được.
Những đồ vật kỳ lạ và quý hiếm trong căn phòng này lại chỉ như một thứ những thứ tầm thường.
Những thứ được tùy ý bày biện ở đây khi đưa ra bên ngoài cũng là những đồ vật quý hiếm.
Khi Đậu Kiến Đức vừa ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ngoài cửa truyền tới tiếng nói của người làm.
“Ông chủ, có người gửi một kiện hàng cho ông ạ, nói là phải đưa tận tay cho ông mới được ạ!”
Nói xong, một cái hộp gấm tinh xảo đưa đưa vào.
“Ai đưa?”, Đậu Kiến Đức hỏi.
“Tôi cũng không rõ, người đưa tới vừa để nó lại rồi vội vàng rời đi ngay”.
Đậu Kiến Đức nhíu mày chặt hơn, nói: “Đặt trong sân đi, kêu người mở ra cho tôi!”
“Vâng!”
Hộp gấm được đặt trong sân, tất cả mọi người đứng ở phía xa, trước mặt Đậu Kiến Đức còn bố trí người giơ tấm chắn chống lửa để bảo vệ lão ta.
Một người làm không tình nguyện liên tục bị đá vào người, bị ép vào chính giữa sân.
Người này run rẩy mở cái hộp gấm ra.
Từ khi sợi dây lụa bên ngoài hộp được cởi ra, ai cũng kiễng chân lên nhìn vào trong.
Sau đó chính là.
“A~”
Từng tiếng hét liên tiếp nhau vang lên.
“Là Hậu Cửu!”, có người vừa nhìn là đã nhận ra ngay cái đầu này là của Hậu Cửu.
Hậu Cửu đã bị giết!
Trời ơi!
Sắc mặt Đậu Kiến Đức cũng trở nên u ám, lão ta không cần phải suy nghĩ nhiều thì cũng biết cái hộp gấm này do ai gửi tới.
Lâm Triệt.
Đúng là coi nhà họ Đậu này là kẻ nhu nhược nhỉ!
“Quét dọn sạch sẽ đi!”, Đậu Kiến Đức tức giận ra lệnh rồi cũng không nhìn Hậu Cửu thêm cái nào nữa, lão ta xoay người rời đi.
…
Trong nhà hát kinh kịch.
Cuối cùng vở kịch cũng kết thúc.
Vẫn như cũ, khi gần kết thúc, người đàn ông tuấn tú nam giả nữ kia lại diễn tiếp lần nữa.
Hiến một bài hát, một khúc kinh kịch cũng rất có ý nhị.
Đặc biệt là khúc cuối còn khiến người xem ngẩn ngơ.
Ai nói hạ màn thì sẽ kết thúc,
Ta lại không kiềm được tưởng niệm.
Là ai đã nói kịch nam cũ đã ố màu.
Ta lại coi đó như quốc sắc thiên hương.
…
Để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng.
Toàn bộ diễn viên trên sân khấu cúi đầu chào, Lâm Triệt càng lớn tiếng khen ngợi.
“Thưởng!”
Những lễ vật mà các thương gia giàu có kia dâng cho Hậu Cửu được dùng làm phần thưởng để khen ngợi các diễn viên.
Tuy là mượn hoa hiến Phật nhưng đây cũng sự công nhận đối với tài năng của các diễn viên.
…
Khi Lâm Triệt về nhà, trời đã tối.
Vừa vào nhà, Sở Vân Mộng đã từ phòng lao ra, nhào vào ngực anh như một đứa bé.
Đầu cô tựa vào lồng ngực rộng lớn chắc nịch của anh, rất lâu sau cũng không chịu buông ra.
Lâm Triệt cũng không hiểu chuyện gì, nhưng anh có thể cảm nhận được là cô có tâm sự.
Tay anh khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của Sở Vân Mộng rồi bế bổng cả người cô lên.
Đồ ngủ mềm mại không thể nào che giấu cơ thể quyến rũ mê người kia.
Hai người ôm chặt nhau, anh có thể cảm nhận được sự mềm mại như nước của cô gái trong vòng tay mình.
“Hôm nay em sao thế, anh vừa ra ngoài một chút thôi mà đã nhớ anh không chịu nổi rồi sao?”, Lâm Triệt nhẹ giọng hỏi, ngón tay khẽ sờ chiếc mũi đẹp của Sở Vân Mộng.
Sở Vân Mộng hất tay anh ra, hơi bĩu môi thể hiện sự kháng nghị của mình.
Lần nữa ôm chặt lấy anh, cô ủi ủi như chú mèo con, nhẹ giọng bảo: “Ừ, em muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh anh, chúng ta vĩnh viễn sẽ không rời xa nhau!”.
Nghe đến đây, anh cảm thấy như cô gái này đang tỏ tình với mình vậy.
Cánh tay anh siết chặt, anh nói: “Không kẻ nào có thể cướp em khỏi anh, không ai được phép!”.
Giọng nói của anh vô cùng kiên định.
Một tia sát khí xuất hiện như thể thật sự có người muốn cướp Sở Vân Mộng khỏi anh vậy.
Sở Vân Mộng bật cười cô muốn nén cười, cô muốn nghe thêm mấy lời âu yếm khiến người ta không lời nào để nói của “khúc gỗ” này.
Nhưng cô vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Sau đó cô thẹn thùng chui vào trong lòng Lâm Triệt.
Bộp!
Anh nhẹ nhàng vỗ sau lưng Sở Vân Mộng: “Đứng lên nào, tí nữa Đình Đình đi ra, thấy được lại không ổn đâu, thế là đang dạy hư trẻ con đấy!”
Sở Vân Mộng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Lâm Triệt bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi, nói: “Nói thêm hai câu nữa thôi mà!”.
“Nói gì cơ?”
“Tỏ tình ấy, mấy lời âu yếm, câu nào cũng được!”, Sở Vân Mộng nhẹ nhàng nói.
Trong đôi mắt to tràn ngập sự mong đợi, ánh mắt lấp lánh khiến người đối diện không nỡ từ chối.
Lâm Triệt bế cô lên rồi đi về phòng, vừa đi vừa nói: “Đi nào, về phòng rồi anh sẽ nói hết cho em nghe!”.
Hai gò má cô đỏ ửng.
Cô khẽ “Hừ” một tiếng rồi để anh ôm mình về phòng của hai người.
Hiện trường yên tĩnh.
Nhưng một cô gái đội mũ phượng, mặc áo mãng bào, trên vai khoác Phi Kiên*, bên dưới mặc váy mặt ngựa*.
*Phi Kiên (云肩): là một loại áo choàng cổ và vải để vai áo không bị bẩn, một phụ kiện trang phục rất phổ biến của phụ nữ người Hán sống vào thời Minh và Thanh.
*Váy mặt ngựa (马面裙- Mã Diện Quần): được thịnh hành cuối thời Tống, thời Minh, sự xuất hiện có nó chỉ là để cưỡi ngựa tiện hơn chứ hình dáng không liên quan gì tới ngựa.
Cô ta chặn đường Lâm Triệt.
Trên mặt không hề có chút biểu cảm sợ sệt thi thể máu me đầm đìa kế bên, cô ta còn nói với Lâm Triệt.
“Đại nhân, hay là hãy nghe xong rồi đi nhé?”
Trương Thông giơ tay ra ngăn cản cô gái kia, nói thẳng: “Phiền cô nhường đường, cảm ơn!”.
Sau đó anh ta đưa Lâm Triệt ra ngoài.
Nhưng cô gái kia không định bỏ qua như thế, cánh tay mềm mại như không xương bám lấy tay Trương Thông lắc lư, thoát khỏi sự ngăn cản của Trương Thông thì cô ta chặn trước mặt Lâm Triệt.
Lâm Triệt có hơi khó hiểu nhưng anh cũng biết người này không có ác ý.
“Sao? Cô không sợ tôi à? Chuyện đã như thế thì có nghe vở kịch này nữa hay không cũng có gì khác nhau đâu?”, Lâm Triệt nhẹ giọng hỏi.
Trong nhà hát kinh kịch toàn là mùi máu tươi, tuy diễn viên trên sân khấu còn đang biểu diễn nhưng chính họ cũng đang rất hoảng sợ.
Lúc này, chiêng trống đều ngừng, người đánh đều nhìn xuống dưới sân khấu, họ sợ Lâm Triệt sẽ ra tay với cô gái này.
Nhưng cô gái vẫn mỉm cười, liếc nhìn cơ thể Hậu Cửu đã lạnh lẽo trên mặt đất.
Cô ta nói: “Ông bà xưa đã nói rồi, kịch đã mở màn thì không thể ngừng lại được”.
Sau đó cô ta đưa mắt nhìn thi thể nằm trên mặt đất, nói: “Nếu hát cho người chết nghe thì không còn gì để nói nữa rồi!”.
Lâm Triệt nghe xong thì cảm thấy khá thú vị, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy câu này.
Kịch đã mở màn thì không thể ngừng.
Anh bật cười ha hả rồi quay lại chỗ ngồi lần nữa.
“Rất chờ mong màn biểu diễn xuất sắc của cô!”
Tiếng chiêng trống vang lên lần nữa, diễn viên tiếp tục biểu diễn.
Cô gái khẽ mỉm cười, hơi nới lỏng cổ áo của trang phục diễn, để lộ hầu kết, nói: “Tôi không phải là con gái!”.
Dưới ánh mắt kinh hãi của Lâm Triệt và Trương Thông.
“Cô gái” kia nhanh chóng quay về hậu trường chuẩn bị cho màn biểu diễn của mình.
….
Tại nhà họ Đậu.
Hệ thống gia tộc khổng lồ nên có nội tình phong phú
Ở sân trong của nhà họ Đậu, cổ thụ che trời, cây cao bóng cả, tường đỏ ngói vàng, nguy nga lộng lẫy.
Không quá lời khi nói nơi đây chính là một cung điện loại nhỏ.
Đậu Kiến Đức ăn mặc chỉnh tề, vừa mới quay về nhà.
Thân là gia chủ của chi nhánh, trước nay lão ta chưa từng bị chú ý, nhưng giờ vì con trai của mình nên lại bị chỉ mặt gọi tên đi tới nhà chính.
Sau khi biết nhận tin, Đậu Kiến Đức không biết mình nên vui hay buồn.
Lúc này lão ta lại bị mắng một trận rồi mới bị đuổi về nhà.
“Ông chủ, sợ là Hậu Cửu lành ít dữ nhiều rồi!”, quản gia Trần Vạn theo sát sau lưng Đậu Kiến Đức, nhỏ giọng báo tin.
Đậu Kiến Đức hơi nhíu mày, cũng không để ý việc bị làm phiền, hỏi: “Thằng nhóc đó thế nào rồi?”.
“Một thằng vô dụng, nuôi nó nhiều năm như vậy mà một Võ Uy Hầu trẻ người non dạ cũng đánh không lại, thế còn không bằng nuôi một con chó nữa”.
Lão ta uống một ngụm nước do người làm dâng lên, chửi mắng.
“Vâng!”, quản gia gật đầu, tiếp tục nói: “Có lẽ cậu ta đã bị Võ Uy Hầu tóm được rồi nên muốn kêu chúng ta phái người tới cứu, nhưng đã bị tôi từ chối rồi!”
Đậu Kiến Đức nghe tới tên Võ Uy Hầu thì lông mày nhíu chặt.
Cái tên này đã xuất hiện nhiều lần rồi.
“Ừ, ông làm tốt lắm!”
“Tuy chúng ta không sợ hắn ta nhưng tốt nhất là giảm khả năng xung đột với hắn ta xuống thấp nhất có thể, một thằng vệ sĩ quèn thôi, chết thì cứ cho chết đi!”
Đậu Kiến Đức vừa nói vừa đi tới phòng sách.
Lão ta mở cửa, sách trên kệ đầy ắp, tất cả đều do lão ta sưu tầm được.
Những đồ vật kỳ lạ và quý hiếm trong căn phòng này lại chỉ như một thứ những thứ tầm thường.
Những thứ được tùy ý bày biện ở đây khi đưa ra bên ngoài cũng là những đồ vật quý hiếm.
Khi Đậu Kiến Đức vừa ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ngoài cửa truyền tới tiếng nói của người làm.
“Ông chủ, có người gửi một kiện hàng cho ông ạ, nói là phải đưa tận tay cho ông mới được ạ!”
Nói xong, một cái hộp gấm tinh xảo đưa đưa vào.
“Ai đưa?”, Đậu Kiến Đức hỏi.
“Tôi cũng không rõ, người đưa tới vừa để nó lại rồi vội vàng rời đi ngay”.
Đậu Kiến Đức nhíu mày chặt hơn, nói: “Đặt trong sân đi, kêu người mở ra cho tôi!”
“Vâng!”
Hộp gấm được đặt trong sân, tất cả mọi người đứng ở phía xa, trước mặt Đậu Kiến Đức còn bố trí người giơ tấm chắn chống lửa để bảo vệ lão ta.
Một người làm không tình nguyện liên tục bị đá vào người, bị ép vào chính giữa sân.
Người này run rẩy mở cái hộp gấm ra.
Từ khi sợi dây lụa bên ngoài hộp được cởi ra, ai cũng kiễng chân lên nhìn vào trong.
Sau đó chính là.
“A~”
Từng tiếng hét liên tiếp nhau vang lên.
“Là Hậu Cửu!”, có người vừa nhìn là đã nhận ra ngay cái đầu này là của Hậu Cửu.
Hậu Cửu đã bị giết!
Trời ơi!
Sắc mặt Đậu Kiến Đức cũng trở nên u ám, lão ta không cần phải suy nghĩ nhiều thì cũng biết cái hộp gấm này do ai gửi tới.
Lâm Triệt.
Đúng là coi nhà họ Đậu này là kẻ nhu nhược nhỉ!
“Quét dọn sạch sẽ đi!”, Đậu Kiến Đức tức giận ra lệnh rồi cũng không nhìn Hậu Cửu thêm cái nào nữa, lão ta xoay người rời đi.
…
Trong nhà hát kinh kịch.
Cuối cùng vở kịch cũng kết thúc.
Vẫn như cũ, khi gần kết thúc, người đàn ông tuấn tú nam giả nữ kia lại diễn tiếp lần nữa.
Hiến một bài hát, một khúc kinh kịch cũng rất có ý nhị.
Đặc biệt là khúc cuối còn khiến người xem ngẩn ngơ.
Ai nói hạ màn thì sẽ kết thúc,
Ta lại không kiềm được tưởng niệm.
Là ai đã nói kịch nam cũ đã ố màu.
Ta lại coi đó như quốc sắc thiên hương.
…
Để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng.
Toàn bộ diễn viên trên sân khấu cúi đầu chào, Lâm Triệt càng lớn tiếng khen ngợi.
“Thưởng!”
Những lễ vật mà các thương gia giàu có kia dâng cho Hậu Cửu được dùng làm phần thưởng để khen ngợi các diễn viên.
Tuy là mượn hoa hiến Phật nhưng đây cũng sự công nhận đối với tài năng của các diễn viên.
…
Khi Lâm Triệt về nhà, trời đã tối.
Vừa vào nhà, Sở Vân Mộng đã từ phòng lao ra, nhào vào ngực anh như một đứa bé.
Đầu cô tựa vào lồng ngực rộng lớn chắc nịch của anh, rất lâu sau cũng không chịu buông ra.
Lâm Triệt cũng không hiểu chuyện gì, nhưng anh có thể cảm nhận được là cô có tâm sự.
Tay anh khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của Sở Vân Mộng rồi bế bổng cả người cô lên.
Đồ ngủ mềm mại không thể nào che giấu cơ thể quyến rũ mê người kia.
Hai người ôm chặt nhau, anh có thể cảm nhận được sự mềm mại như nước của cô gái trong vòng tay mình.
“Hôm nay em sao thế, anh vừa ra ngoài một chút thôi mà đã nhớ anh không chịu nổi rồi sao?”, Lâm Triệt nhẹ giọng hỏi, ngón tay khẽ sờ chiếc mũi đẹp của Sở Vân Mộng.
Sở Vân Mộng hất tay anh ra, hơi bĩu môi thể hiện sự kháng nghị của mình.
Lần nữa ôm chặt lấy anh, cô ủi ủi như chú mèo con, nhẹ giọng bảo: “Ừ, em muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh anh, chúng ta vĩnh viễn sẽ không rời xa nhau!”.
Nghe đến đây, anh cảm thấy như cô gái này đang tỏ tình với mình vậy.
Cánh tay anh siết chặt, anh nói: “Không kẻ nào có thể cướp em khỏi anh, không ai được phép!”.
Giọng nói của anh vô cùng kiên định.
Một tia sát khí xuất hiện như thể thật sự có người muốn cướp Sở Vân Mộng khỏi anh vậy.
Sở Vân Mộng bật cười cô muốn nén cười, cô muốn nghe thêm mấy lời âu yếm khiến người ta không lời nào để nói của “khúc gỗ” này.
Nhưng cô vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Sau đó cô thẹn thùng chui vào trong lòng Lâm Triệt.
Bộp!
Anh nhẹ nhàng vỗ sau lưng Sở Vân Mộng: “Đứng lên nào, tí nữa Đình Đình đi ra, thấy được lại không ổn đâu, thế là đang dạy hư trẻ con đấy!”
Sở Vân Mộng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Lâm Triệt bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi, nói: “Nói thêm hai câu nữa thôi mà!”.
“Nói gì cơ?”
“Tỏ tình ấy, mấy lời âu yếm, câu nào cũng được!”, Sở Vân Mộng nhẹ nhàng nói.
Trong đôi mắt to tràn ngập sự mong đợi, ánh mắt lấp lánh khiến người đối diện không nỡ từ chối.
Lâm Triệt bế cô lên rồi đi về phòng, vừa đi vừa nói: “Đi nào, về phòng rồi anh sẽ nói hết cho em nghe!”.
Hai gò má cô đỏ ửng.
Cô khẽ “Hừ” một tiếng rồi để anh ôm mình về phòng của hai người.
Bình luận facebook