Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 124: Biến cố đột ngột
Bên trong khách sạn Thiên Hạo.
Sau khi Lâm Triết và Đậu Hóa lần lượt rời đi, khách khứa khác cũng chạy như chạy nạn.
Không ai còn tâm sức để ý ba gia tộc lớn nữa.
Tránh như tránh tà!
Ba gia tộc lớn bận rộn chuẩn bị hậu sự cho người thân đã mất.
Mà gia chủ nhà họ Tưởng – Tưởng Hồng Phong đang trong tình trạng hai mắt trống rỗng, thất hồn lạc phách chật vật ngồi dưới đất.
Tư thế oai hùng nay còn đâu, lưng còng xuống, đầu tóc rối bù, dường như từ một người trung niên già thêm cả chục tuổi biến thành một lão già trong chốc lát vậy.
Vào lúc này, một tiếng hô từ cửa vang lên.
Đây là minh chứng rõ nhất cho câu nói họa vô đơn chí.
“Gia chủ, không hay rồi!”, một người làm của nhà họ Tưởng vừa chạy vào vừa hô.
Tất cả mọi người nghi ngờ nhìn lại.
Chỉ có Tưởng Hồng Phong như không nghe thấy gì vẫn ngồi dưới đất, im lặng không lên tiếng.
Cả người như bị rút mất linh hồn.
“Nói, làm sao?”, một vị có chức sắc khác của nhà họ Tưởng thấp giọng quát.
Sắc mặt người này âm trầm, trong tộc xảy ra chuyện thế này đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi.
Rốt cuộc còn xảy ra chuyện gì nữa đây?
Người này suy đi nghĩ lại rồi mới nói: “Tưởng nhị gia, Tưởng nhị gia bị giết rồi!”
Những người khác nghe thấy cũng chỉ khẽ lắc đầu. Chắc hẳn là do sau khi bị Lâm Triệt đánh bị thương không được cứu chữa kịp thời rồi.
Nghĩ mà xem, cổ bị vết thương như thế, cứu kiểu gì được?!
“Không, không phải!”, người nọ thấy vẻ mặt mọi người, tiếp tục giải thích: “Lúc đầu đã ổn định rồi. Nhưng lúc đó hiện trường hỗn loạn, khi nhân viên y tế quay trở lại thì nhị gia, nhị gia…”
Vẻ mặt người nọ vừa cẩn thận lại vừa do dự.
“Nói thì nói nhanh, ai rảnh mà nghe dông dài!”
“Lúc quay về, ngực nhị gia bị một cây kéo đâm vào, đến khi cấp cứu thì không còn thở nữa”, người làm cẩn thận nói, không dám nhìn sắc mặt mọi người.
Phụt!
Tưởng Hồng Phong ngồi trên đất lại phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt trợn ngược rồi lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Nhà họ Tưởng lại nháo nhào thêm một lần nữa.
Đêm lạnh như nước.
Vầng trăng vằng vặc treo cao giữa trời.
Thời gian trôi qua không chờ đợi ai.
Giữa trưa tới khách sạn Thiên Hạo, khi ra khỏi đó đã là ban đêm.
Một chiếc xe Jeep màu xanh lục chạy về nhà.
Lâm Triệt ngồi ở ghế phụ lạnh lùng nhìn những con đường nhấp nháy ánh đèn và thành thị sáng lóa ánh neon ngoài cửa sổ.
Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều nằm trong lòng bàn tay, chỉ có Đậu Hóa là ngoài ý muốn hoặc cũng có thể là nhà họ Đậu can dự vào.
Làm cho phân tranh giữa các gia tộc càng bị đẩy lên cao.
Tuy rằng tạm thời chiếm thế thượng phong trong lần tranh chấp này với Đậu Hóa, nhưng anh cũng hiểu rõ gốc gác nhà họ Đậu kinh khủng tới mức nào.
Không đơn giản chỉ là tranh đấu trên thương trường, thứ anh sắp phải đối mặt là một gia tộc khổng lồ.
Mà ngay cả chính quyền cũng không dám động chạm tới.
Mà lần này anh được điều đến ba thành phố vùng duyên hải An Dương, Lợi Châu, Giao Cao cũng là có dụng ý khác.
“Đám cáo già này, muốn lợi dụng tôi tiêu diệt thế lực vùng biên đây mà”, sau khi suy nghĩ anh khẽ mắng một câu.
Trương Hợp nghe thấy Lâm Triệt mắng khẽ hỏi: “Cậu định khi nào thì đi Tam Thành nhậm chức?”
Thấy bầu không khí trong xe hơi trầm lắng, hơn nữa anh ta cũng cần biết trước thời gian cụ thể đi cùng Lâm Triệt để sắp xếp việc trong nhà cho thỏa đáng.
Anh ta đương nhiên muốn cùng Lâm Triệt nơi đây mai đó, nhưng còn vợ con nên đành chịu.
Con gái vừa làm xong thủ tục nhập học cũng không thể lại đổi sang thành phố khác được.
“Sau khi dời mộ cho nhà họ Chu xong xuôi thì đi!”, Lâm Triệt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ nhẹ giọng nói.
“Vâng”, Trương Hợp ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Mà ánh mắt nhìn Lâm Triệt ngồi ở ghế phụ, trong lòng bỗng cảm thấy bùi ngùi.
Còn nhớ những tháng năm đời lính, Lâm Triệt, anh ta và đồng đội trên chiến trường kề vai chiến đấu, có người ngã xuống rồi lại có người mới vào.
Có người mãi là kẻ vô danh tiểu tốt, cũng có người một bước lên mây.
Lâm Triệt lại thuộc về kiểu người thứ hai. Năm đó, trong đám bọn họ, anh là người nhỏ tuổi nhất, nhưng chỉ trong vòng mười hai năm, anh đã vang danh thiên hạ, trở thành nhân vật có quyền có thế.
Không khỏi khiến người ta cảm khái một phen.
Còn người khác, phần đông là về quê, không làm nông thì cũng là buôn bán nhỏ.
Lâm Triệt phát hiện Trương Hợp đang nhìn mình, khẽ hỏi.
“Sao thế?”
Trương Hợp thực ra là sĩ quan phụ tá của anh, nhưng trong lòng anh cũng không xem anh ta là cấp dưới. Từ biên giới phía Bắc trở về tình cảm của hai người vô cùng khăng khít, tin tưởng đến nỗi giao tính mạng mình giao vào tay đối phương.
Tuy rằng chức vụ của hai người khác nhau, Lâm Triệt lúc nào cũng giữ được phong thái của một vị quan lớn.
Nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ, tình cảm hai người thân thiết như anh em.
Trương Hợp mỉm cười nói: “Cậu thăng quan tiến chức rồi, hay là hôm nào khao anh em một bữa đi”.
Mắt Lâm Triệt tức khắc sáng lên, đề nghị này rất hay.
Đúng thật là lâu lắm rồi không liên lạc, cũng không biết gần đây bọn họ thế nào rồi.
Gặp mặt nhau cũng tốt.
“Thế cũng được. Anh gọi mọi người đi, xem gần đây mọi người rảnh không, cùng ăn mừng một bữa”.
“Vâng”.
Đêm đã khuya, đường rất ít xe cho nên xe chạy một mạch rất thông thuận.
Khiến con người ta cảm thấy vô cùng yên tĩnh.
“Cậu và cô Vân Mộng thế nào rồi?”, Trương Hợp lại hỏi.
Lâm Triệt và Sở Vân Mộng ở bên nhau Trương Hợp cũng thấy vui mừng.
“Cũng được. Tính cách bọn tôi cũng khá hợp”, Lâm Triệt trả lời, cũng không cảm thấy ngại ngùng khi nhắc đến vấn đề tình cảm cá nhân.
Trương Hợp hơi gật đầu, lại bất chợt nhớ ra một chuyện liền nói.
“Đúng rồi. Nhà họ Sở là một gia tộc ở thành phố An Dương, lần này đúng là may mắn”.
Lâm Triệt sửng sốt, sau đó cũng nghĩ lại chuyện này.
Quả thật theo như điều tra, Sở Vân Mộng là người nhà họ Sở ở An Dương, chẳng qua khi học đại học thì rời khỏi gia tộc nên cũng không còn liên lạc nữa.
Lần trước, Tề Niên cũng là bị một người phụ nữ bí ẩn nhà họ Sở dụ dỗ nên mới ra tay với Sở Vân Mộng.
Khi ấy Lâm Triệt mới biết Sở Vân Mộng là người nhà họ Sở.
…
Hai người câu được câu chăng tán gẫu.
Cũng không cảm thấy đêm khuya tịch mịch quá buồn chán.
Bỗng nhiên.
Một loạt âm thanh khiến người ta chú ý.
Khi rẽ qua một con đường, phía sau chợt có chùm ánh sáng chói mắt.
“Cẩn thận phía sau!”, Lâm Triệt thình lình nhắc nhở.
Trương Hợp từ trong xe nhìn gương chiếu hậu phát hiện một chiếc xe tải từ chỗ khuất vọt ra ầm ầm lao thẳng về phía xe của hai người.
“Ngồi vững vào!”, Trương Hợp tùy cơ ứng biến.
Đánh tay lái, dẫm mạnh chân ga.
Chiếc xe đột ngột bẻ ngoặt, khó khăn tránh thoát vụ va chạm trong gang tấc.
Chiếc xe tải thấy không đâm trúng, lại tiếp tục tăng tốc lao về phía xe của hai người.
Trên đường lập tức diễn ra một trận chiến truy đuổi.
Sau khi Lâm Triết và Đậu Hóa lần lượt rời đi, khách khứa khác cũng chạy như chạy nạn.
Không ai còn tâm sức để ý ba gia tộc lớn nữa.
Tránh như tránh tà!
Ba gia tộc lớn bận rộn chuẩn bị hậu sự cho người thân đã mất.
Mà gia chủ nhà họ Tưởng – Tưởng Hồng Phong đang trong tình trạng hai mắt trống rỗng, thất hồn lạc phách chật vật ngồi dưới đất.
Tư thế oai hùng nay còn đâu, lưng còng xuống, đầu tóc rối bù, dường như từ một người trung niên già thêm cả chục tuổi biến thành một lão già trong chốc lát vậy.
Vào lúc này, một tiếng hô từ cửa vang lên.
Đây là minh chứng rõ nhất cho câu nói họa vô đơn chí.
“Gia chủ, không hay rồi!”, một người làm của nhà họ Tưởng vừa chạy vào vừa hô.
Tất cả mọi người nghi ngờ nhìn lại.
Chỉ có Tưởng Hồng Phong như không nghe thấy gì vẫn ngồi dưới đất, im lặng không lên tiếng.
Cả người như bị rút mất linh hồn.
“Nói, làm sao?”, một vị có chức sắc khác của nhà họ Tưởng thấp giọng quát.
Sắc mặt người này âm trầm, trong tộc xảy ra chuyện thế này đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi.
Rốt cuộc còn xảy ra chuyện gì nữa đây?
Người này suy đi nghĩ lại rồi mới nói: “Tưởng nhị gia, Tưởng nhị gia bị giết rồi!”
Những người khác nghe thấy cũng chỉ khẽ lắc đầu. Chắc hẳn là do sau khi bị Lâm Triệt đánh bị thương không được cứu chữa kịp thời rồi.
Nghĩ mà xem, cổ bị vết thương như thế, cứu kiểu gì được?!
“Không, không phải!”, người nọ thấy vẻ mặt mọi người, tiếp tục giải thích: “Lúc đầu đã ổn định rồi. Nhưng lúc đó hiện trường hỗn loạn, khi nhân viên y tế quay trở lại thì nhị gia, nhị gia…”
Vẻ mặt người nọ vừa cẩn thận lại vừa do dự.
“Nói thì nói nhanh, ai rảnh mà nghe dông dài!”
“Lúc quay về, ngực nhị gia bị một cây kéo đâm vào, đến khi cấp cứu thì không còn thở nữa”, người làm cẩn thận nói, không dám nhìn sắc mặt mọi người.
Phụt!
Tưởng Hồng Phong ngồi trên đất lại phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt trợn ngược rồi lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Nhà họ Tưởng lại nháo nhào thêm một lần nữa.
Đêm lạnh như nước.
Vầng trăng vằng vặc treo cao giữa trời.
Thời gian trôi qua không chờ đợi ai.
Giữa trưa tới khách sạn Thiên Hạo, khi ra khỏi đó đã là ban đêm.
Một chiếc xe Jeep màu xanh lục chạy về nhà.
Lâm Triệt ngồi ở ghế phụ lạnh lùng nhìn những con đường nhấp nháy ánh đèn và thành thị sáng lóa ánh neon ngoài cửa sổ.
Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều nằm trong lòng bàn tay, chỉ có Đậu Hóa là ngoài ý muốn hoặc cũng có thể là nhà họ Đậu can dự vào.
Làm cho phân tranh giữa các gia tộc càng bị đẩy lên cao.
Tuy rằng tạm thời chiếm thế thượng phong trong lần tranh chấp này với Đậu Hóa, nhưng anh cũng hiểu rõ gốc gác nhà họ Đậu kinh khủng tới mức nào.
Không đơn giản chỉ là tranh đấu trên thương trường, thứ anh sắp phải đối mặt là một gia tộc khổng lồ.
Mà ngay cả chính quyền cũng không dám động chạm tới.
Mà lần này anh được điều đến ba thành phố vùng duyên hải An Dương, Lợi Châu, Giao Cao cũng là có dụng ý khác.
“Đám cáo già này, muốn lợi dụng tôi tiêu diệt thế lực vùng biên đây mà”, sau khi suy nghĩ anh khẽ mắng một câu.
Trương Hợp nghe thấy Lâm Triệt mắng khẽ hỏi: “Cậu định khi nào thì đi Tam Thành nhậm chức?”
Thấy bầu không khí trong xe hơi trầm lắng, hơn nữa anh ta cũng cần biết trước thời gian cụ thể đi cùng Lâm Triệt để sắp xếp việc trong nhà cho thỏa đáng.
Anh ta đương nhiên muốn cùng Lâm Triệt nơi đây mai đó, nhưng còn vợ con nên đành chịu.
Con gái vừa làm xong thủ tục nhập học cũng không thể lại đổi sang thành phố khác được.
“Sau khi dời mộ cho nhà họ Chu xong xuôi thì đi!”, Lâm Triệt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ nhẹ giọng nói.
“Vâng”, Trương Hợp ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Mà ánh mắt nhìn Lâm Triệt ngồi ở ghế phụ, trong lòng bỗng cảm thấy bùi ngùi.
Còn nhớ những tháng năm đời lính, Lâm Triệt, anh ta và đồng đội trên chiến trường kề vai chiến đấu, có người ngã xuống rồi lại có người mới vào.
Có người mãi là kẻ vô danh tiểu tốt, cũng có người một bước lên mây.
Lâm Triệt lại thuộc về kiểu người thứ hai. Năm đó, trong đám bọn họ, anh là người nhỏ tuổi nhất, nhưng chỉ trong vòng mười hai năm, anh đã vang danh thiên hạ, trở thành nhân vật có quyền có thế.
Không khỏi khiến người ta cảm khái một phen.
Còn người khác, phần đông là về quê, không làm nông thì cũng là buôn bán nhỏ.
Lâm Triệt phát hiện Trương Hợp đang nhìn mình, khẽ hỏi.
“Sao thế?”
Trương Hợp thực ra là sĩ quan phụ tá của anh, nhưng trong lòng anh cũng không xem anh ta là cấp dưới. Từ biên giới phía Bắc trở về tình cảm của hai người vô cùng khăng khít, tin tưởng đến nỗi giao tính mạng mình giao vào tay đối phương.
Tuy rằng chức vụ của hai người khác nhau, Lâm Triệt lúc nào cũng giữ được phong thái của một vị quan lớn.
Nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ, tình cảm hai người thân thiết như anh em.
Trương Hợp mỉm cười nói: “Cậu thăng quan tiến chức rồi, hay là hôm nào khao anh em một bữa đi”.
Mắt Lâm Triệt tức khắc sáng lên, đề nghị này rất hay.
Đúng thật là lâu lắm rồi không liên lạc, cũng không biết gần đây bọn họ thế nào rồi.
Gặp mặt nhau cũng tốt.
“Thế cũng được. Anh gọi mọi người đi, xem gần đây mọi người rảnh không, cùng ăn mừng một bữa”.
“Vâng”.
Đêm đã khuya, đường rất ít xe cho nên xe chạy một mạch rất thông thuận.
Khiến con người ta cảm thấy vô cùng yên tĩnh.
“Cậu và cô Vân Mộng thế nào rồi?”, Trương Hợp lại hỏi.
Lâm Triệt và Sở Vân Mộng ở bên nhau Trương Hợp cũng thấy vui mừng.
“Cũng được. Tính cách bọn tôi cũng khá hợp”, Lâm Triệt trả lời, cũng không cảm thấy ngại ngùng khi nhắc đến vấn đề tình cảm cá nhân.
Trương Hợp hơi gật đầu, lại bất chợt nhớ ra một chuyện liền nói.
“Đúng rồi. Nhà họ Sở là một gia tộc ở thành phố An Dương, lần này đúng là may mắn”.
Lâm Triệt sửng sốt, sau đó cũng nghĩ lại chuyện này.
Quả thật theo như điều tra, Sở Vân Mộng là người nhà họ Sở ở An Dương, chẳng qua khi học đại học thì rời khỏi gia tộc nên cũng không còn liên lạc nữa.
Lần trước, Tề Niên cũng là bị một người phụ nữ bí ẩn nhà họ Sở dụ dỗ nên mới ra tay với Sở Vân Mộng.
Khi ấy Lâm Triệt mới biết Sở Vân Mộng là người nhà họ Sở.
…
Hai người câu được câu chăng tán gẫu.
Cũng không cảm thấy đêm khuya tịch mịch quá buồn chán.
Bỗng nhiên.
Một loạt âm thanh khiến người ta chú ý.
Khi rẽ qua một con đường, phía sau chợt có chùm ánh sáng chói mắt.
“Cẩn thận phía sau!”, Lâm Triệt thình lình nhắc nhở.
Trương Hợp từ trong xe nhìn gương chiếu hậu phát hiện một chiếc xe tải từ chỗ khuất vọt ra ầm ầm lao thẳng về phía xe của hai người.
“Ngồi vững vào!”, Trương Hợp tùy cơ ứng biến.
Đánh tay lái, dẫm mạnh chân ga.
Chiếc xe đột ngột bẻ ngoặt, khó khăn tránh thoát vụ va chạm trong gang tấc.
Chiếc xe tải thấy không đâm trúng, lại tiếp tục tăng tốc lao về phía xe của hai người.
Trên đường lập tức diễn ra một trận chiến truy đuổi.