Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122: Ai dám ngăn cản
Đậu Hóa xuất thân từ nhà họ Đậu.
Từ nhỏ cậu ta đã tiếp xúc với chuyện quan trường, nên khi nghe thấy người đàn ông cao lớn kia nhắc tới công văn phong Hầu, cậu ta là người đầu tiên kịp phản ứng và lớn tiếng phản bác.
Phong Hầu đấy.
Sao có thể xuất hiện trước mặt mình chứ, cả đất nước Đại Hán này mới chỉ có vài Hầu gia.
Anh còn trẻ như thế, làm sao có thể phong Hầu được.
Trừ phi!
Trừ phi anh chính là thiếu soái nơi biên giới phía Bắc, là vị tướng luôn gặp rất nhiều tranh cãi kia.
Đậu Hóa quan sát Lâm Triệt trước mặt mình từ đầu đến chân thêm lần nữa, ánh mắt lộ rõ vẻ ngờ vực.
Bất giác, cậu ta âm thầm cầu nguyện.
Xin đừng là thật, xin đừng là thật!
Người đàn ông cao lớn dẫn đầu đội ngũ chỉ liếc mắt nhìn Đậu Hóa một cái rồi lớn tiếng tuyên đọc công văn.
“Lâm Triệt, chiến công lớn lao, nhân phẩm nghiêm chính, công văn truyền xuống, tiếp nhận Hầu vị, phong làm Uy Vũ Hầu!”
“Chọn ngày nhậm chức, trấn thủ ba thành phố ven biển An Dương – Lợi Châu – Giao Cao”.
“Hầu gia, xin chúc mừng!”
Một viên đá dậy lên muôn nghìn đợt sóng.
Có vài người không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Phong Hầu, đối với họ mà nói, là chuyện quá xa vời.
Mà Đậu Hóa đã kịp phản ứng, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, chỉ hận không thể tát bản thân mình vài cái.
“Anh… anh là Lâm Triệt ở biên giới phía Bắc?”
Cậu ta chỉ vào Lâm Triệt, run rẩy hỏi, trong lòng vẫn còn ôm chút hi vọng mong manh.
Lâm Triệt tiếp nhận công văn bằng hai tay.
Hầu gia trẻ nhất của nước Đại Hán đã xuất hiện, từ thường dân đến khi phong Hầu, tạo nên truyền kỳ mới cho Đại Hán.
“Chúc mừng, Uy Vũ Hầu!”
Tất cả vệ binh đồng loạt hô lên.
Tiếng hô vút lên cao khiến người ta cũng thấy nhiệt huyết sôi sục.
Một đám người bị truyền cảm hứng nên cũng hành lễ, cao giọng hô lên.
Dùng võ ra oai!
Ai còn dám coi thường Lâm Triệt nữa.
Thế nhưng lúc này Lâm Triệt chỉ mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Dực đang tê liệt dưới nền đất, nhẹ nhàng hỏi: “Tưởng Thiên Dực, bây giờ tôi muốn giết anh, còn ai dám ngăn cản nữa?”
Sắc mặt anh lạnh nhạt, sát ý trong ánh mắt lại nổi lên.
Khi Tưởng Thiên Dực đưa đề nghị đi bắt hai mẹ con nhà họ Chu với Đậu Hóa, hắn ta đã tự quyết định vận mệnh của chính mình.
Lâm Triệt không thể bỏ qua cho hắn ta được.
Nghe thấy Lâm Triệt nói vậy, Tưởng Thiên Dực suýt chút nữa tắt thở luôn.
Hắn ta nửa ngồi nửa quỳ trên sàn, ôm đùi Đậu Hóa mà gào khóc thảm thiết: “Cậu chủ Đậu cứu tôi với, cậu chủ Đậu!”
Đậu Hóa cúi đầu nhìn Tưởng Thiên Dực.
Cậu ta đang định nói gì đó, nhưng ông cụ bên cạnh đã giữ chặt lại, đồng thời nhìn cậu ta bằng ánh mắt “chớ nên manh động”.
Bất đắc dĩ, Đậu Hóa chỉ có thể nhắm tịt hai mắt lại, không ngó ngàng tới Tưởng Thiên Dực đang gào khóc khẩn khoản cầu xin sự giúp đỡ.
Cầu xin một lúc lâu nhưng thấy đối phương không hề phản ứng, hiển nhiên hắn ta đã biến thành nước cờ bỏ đi.
Cậu ta không muốn vì hắn ta mà đắc tội với Lâm Triệt.
Cộp!
Tưởng Thiên Dực quỳ gập xuống sàn, đầu đập xuống nền đất cứng ngắc hết lần này đến lần khác, hai phát cuối cùng còn có vết máu rịn ra.
“Lâm tiên sinh, do tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, cầu xin cậu tha cho tôi một lần, tôi không dám như thế nữa, cầu xin cậu tha cho tôi một lần, tôi thực sự không dám nữa!”
Vừa nói, hắn ta vừa đập đầu xuống sàn hết lần này đến lần khác, không hề ngừng lại.
Chỉ cần nghĩ đến việc ban nãy mình còn đề nghị đi bắt hai mẹ con nhà họ Chu, Tưởng Thiên Dực càng thêm hoảng hốt, hắn ta dập đầu cũng mạnh hơn vài phần.
Vài phát sau cùng, hắn ta cảm thấy đầu óc đã choáng váng, cơ thể lung lay như sắp đổ.
“Tại hạ còn có việc, không ở lại nữa, tạm biệt!”
Đúng lúc này, Đậu Hóa đứng dậy, sau khi nói một câu, cậu ta dẫn người của mình quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Nhưng bị vệ binh chặn đường, bèn quay đầu nhìn về phía Lâm Triệt mà hỏi: “Anh có ý gì đây?”
Lâm Triệt mỉm cười đáp lời: “Cậu chủ Đậu, cậu nghĩ rằng sỉ nhục tôi xong là có thể quay đầu nghênh ngang rời đi vậy à? Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, chẳng phải Uy Vũ Hầu này sẽ không xứng với hai chữ “uy vũ” nữa sao”.
Trong nụ cười giấu nghìn con dao.
Ba người Đậu Hóa tỏ ra khó xử, Uy Vũ Hầu, hai chữ “uy vũ” này cũng không phải thứ mà người thường có được.
Trong chiến tranh biên giới phía Bắc, hai chữ “uy vũ” này do Lâm Triệt chém giết mà có.
Kim đao thiết mã, uy danh lẫy lừng.
Ở bên giới, chỉ cần nghe đến cái tên Lâm Triệt là đủ khiến quân địch chết khiếp.
Nhưng Đậu Hóa không cần phải sợ anh, vì anh không nắm thóp được cậu ta, chắc hẳn cũng không dám tùy tiện động tới người nhà họ Đậu.
“Không đến mức sỉ nhục nhỉ! Chẳng qua chỉ là một chút xung đột bằng ngôn ngữ. Sao thế? Đường đường Uy Vũ Hầu, sẽ không vì chút chuyện cỏn con như thế mà muốn giết tôi đấy chứ?”, Đậu Hóa ngược lại không đi nữa, cậu ta quay về vị trí cũ, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
“Ai cho phép cậu ngồi, quỳ xuống mà nói!”
“Sao cơ?”
Rầm!
Hai chân của chiếc ghế mà Đậu Hóa đang ngồi bị Trương Hợp đạp gãy, mà bản thân Đậu Hóa không hề đề phòng cũng nhanh chóng ngã vật xuống đất.
“Quỳ xuống!”, Trương Hợp ấn vai Đậu Hóa, cưỡng ép bắt cậu ta quỳ trên nền đất.
Chàng vệ sĩ trẻ tuổi của Đậu Hóa muốn bước tới ngăn cản, nhưng vẫn bị ông già kia ngăn lại.
Nhìn vệ binh canh gác bốn phía, ông ta khẽ lắc đầu.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”, Đậu Hóa thẹn quá hóa giận, gào ầm lên.
Từ khi sinh ra cậu ta đã sở hữu hào quang muôn trượng, đi đến đâu cũng thấy người ta khuỵu gối khom lưng, a dua nịnh hót khi đón tiếp mình.
Có bao giờ phải chịu đựng kiểu đối đãi như thế này, mà còn trước bao nhiêu ánh mắt của đám đông nữa chứ.
Nhưng Lâm Triệt chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta, qua hồi lâu mới khẽ thở dài rồi hỏi: “Chuyện của nhà họ Chu, các người cũng nhúng tay vào sao?”
“Chuyện này…”
Mặt mũi Đậu Hóa tái đi, căm hận trừng mắt nhìn Tưởng Thiên Dực – lúc này hắn ta đã sợ đến sắp bĩnh ra quần.
Nếu không phải ban nãy hắn ta lỡ miệng, Lâm Triệt cũng sẽ không chú ý tới chuyện này.
“Làm gì có, tôi không biết nhà họ Chu gì cả!”, cậu ta chỉ thoáng suy nghĩ trong chốc lát rồi nhanh chóng phủ nhận.
“Ồ? Thế ban nãy tại sao khi Tưởng Thiên Dực nhắc tới nhà họ Chu, trông cậu như thể biết rõ lắm vậy?”, Lâm Triệt vẫn tiếp tục truy hỏi, không chịu buông tha.
Sự việc của nhà họ Chu, anh đã điều tra ra sau lưng có gia tộc lớn hơn hẳn chỉ huy, nhưng mãi mà không có manh mối nào rõ ràng.
Ngày hôm nay mang lại cho anh một điểm đột phá.
Mặt mũi Đậu Hóa lúc xanh lúc tím, sau cùng cậu ta nói: “Không phải tôi biết đến nhà họ Chu, mà vì nghe nói có liên quan tới anh nên bèn đồng ý, chi tiết hơn đều do Tưởng Thiên Dực nói ra, không có liên quan quá nhiều tới tôi”.
Tưởng Thiên Dực quỳ mọp trên nền đất nghe thấy câu này mà cơ thể càng thêm run rẩy.
Hắn ta đang định phản bác, nhưng phát hiện Đậu Hóa đang nhìn mình chằm chằm, lời nói ra đến miệng rồi mà phải nuốt về.
Đắc tội với bên nào cũng chết cả, hắn ta khổ quá mà.
Lâm Triệt nhắm hai mắt lại, bắt đầu suy nghĩ.
Anh biết Đậu Hóa đang nói dối, sự việc này không hề đơn giản, nhưng không có chứng cứ nào trực tiếp để vạch trần đối phương. Với tuổi tác của Đậu Hóa, chắc hẳn không phải thứ mà cậu ta làm được.
Chắc hẳn gia tộc của cậu ta sẽ biết nhiều chuyện hơn thế nữa.
“Gia tộc của cậu ở đâu?”, Lâm Triệt hỏi mà không có biểu cảm gì.
Đậu Hóa đang định trả lời, nhưng đột ngột nghĩ tới điều gì đó, mặt mũi cậu ta thoáng chốc trắng bệch, trong lòng nghĩ tới một dự cảm không lành.
“Ở, ở Lợi Châu!”, nói xong, mặt mũi khó coi như ăn nhầm chất thải sinh học.
Lợi Châu là một thành phố ven biển, diện tích không lớn nhưng sản vật phong phú, cho nên bất kể là thế gia bản địa hay bách tính thông thường đều có cuộc sống khá sung túc.
Mà trùng hợp làm sao.
Sắp tới Lâm Triệt sẽ đi tọa trấn Lợi Châu, sau này e rằng hai người muốn tránh mặt nhau cũng khó.
“Ha ha!”, sau khi nghe xong, Lâm Triệt hiểu ngay tại sao sắc mặt Đậu Hóa khó coi đến vậy.
Đồng thời cũng lộ ra một nụ cười sảng khoái.
Hai tay đan vào nhau, ánh mắt lóe ra vẻ hung ác, anh nhấn mạnh từng từ từng chữ: “Vậy thì sau này tôi sẽ quan tâm đến nhà họ Đậu thật nhiều!”
Anh…
Đậu Hóa trừng to hai mắt, gió lạnh thổi qua như châm chích sau lưng.
Cậu ta đã rước về cho nhà họ Đậu một kẻ địch cực mạnh.
Từ nhỏ cậu ta đã tiếp xúc với chuyện quan trường, nên khi nghe thấy người đàn ông cao lớn kia nhắc tới công văn phong Hầu, cậu ta là người đầu tiên kịp phản ứng và lớn tiếng phản bác.
Phong Hầu đấy.
Sao có thể xuất hiện trước mặt mình chứ, cả đất nước Đại Hán này mới chỉ có vài Hầu gia.
Anh còn trẻ như thế, làm sao có thể phong Hầu được.
Trừ phi!
Trừ phi anh chính là thiếu soái nơi biên giới phía Bắc, là vị tướng luôn gặp rất nhiều tranh cãi kia.
Đậu Hóa quan sát Lâm Triệt trước mặt mình từ đầu đến chân thêm lần nữa, ánh mắt lộ rõ vẻ ngờ vực.
Bất giác, cậu ta âm thầm cầu nguyện.
Xin đừng là thật, xin đừng là thật!
Người đàn ông cao lớn dẫn đầu đội ngũ chỉ liếc mắt nhìn Đậu Hóa một cái rồi lớn tiếng tuyên đọc công văn.
“Lâm Triệt, chiến công lớn lao, nhân phẩm nghiêm chính, công văn truyền xuống, tiếp nhận Hầu vị, phong làm Uy Vũ Hầu!”
“Chọn ngày nhậm chức, trấn thủ ba thành phố ven biển An Dương – Lợi Châu – Giao Cao”.
“Hầu gia, xin chúc mừng!”
Một viên đá dậy lên muôn nghìn đợt sóng.
Có vài người không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Phong Hầu, đối với họ mà nói, là chuyện quá xa vời.
Mà Đậu Hóa đã kịp phản ứng, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, chỉ hận không thể tát bản thân mình vài cái.
“Anh… anh là Lâm Triệt ở biên giới phía Bắc?”
Cậu ta chỉ vào Lâm Triệt, run rẩy hỏi, trong lòng vẫn còn ôm chút hi vọng mong manh.
Lâm Triệt tiếp nhận công văn bằng hai tay.
Hầu gia trẻ nhất của nước Đại Hán đã xuất hiện, từ thường dân đến khi phong Hầu, tạo nên truyền kỳ mới cho Đại Hán.
“Chúc mừng, Uy Vũ Hầu!”
Tất cả vệ binh đồng loạt hô lên.
Tiếng hô vút lên cao khiến người ta cũng thấy nhiệt huyết sôi sục.
Một đám người bị truyền cảm hứng nên cũng hành lễ, cao giọng hô lên.
Dùng võ ra oai!
Ai còn dám coi thường Lâm Triệt nữa.
Thế nhưng lúc này Lâm Triệt chỉ mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Dực đang tê liệt dưới nền đất, nhẹ nhàng hỏi: “Tưởng Thiên Dực, bây giờ tôi muốn giết anh, còn ai dám ngăn cản nữa?”
Sắc mặt anh lạnh nhạt, sát ý trong ánh mắt lại nổi lên.
Khi Tưởng Thiên Dực đưa đề nghị đi bắt hai mẹ con nhà họ Chu với Đậu Hóa, hắn ta đã tự quyết định vận mệnh của chính mình.
Lâm Triệt không thể bỏ qua cho hắn ta được.
Nghe thấy Lâm Triệt nói vậy, Tưởng Thiên Dực suýt chút nữa tắt thở luôn.
Hắn ta nửa ngồi nửa quỳ trên sàn, ôm đùi Đậu Hóa mà gào khóc thảm thiết: “Cậu chủ Đậu cứu tôi với, cậu chủ Đậu!”
Đậu Hóa cúi đầu nhìn Tưởng Thiên Dực.
Cậu ta đang định nói gì đó, nhưng ông cụ bên cạnh đã giữ chặt lại, đồng thời nhìn cậu ta bằng ánh mắt “chớ nên manh động”.
Bất đắc dĩ, Đậu Hóa chỉ có thể nhắm tịt hai mắt lại, không ngó ngàng tới Tưởng Thiên Dực đang gào khóc khẩn khoản cầu xin sự giúp đỡ.
Cầu xin một lúc lâu nhưng thấy đối phương không hề phản ứng, hiển nhiên hắn ta đã biến thành nước cờ bỏ đi.
Cậu ta không muốn vì hắn ta mà đắc tội với Lâm Triệt.
Cộp!
Tưởng Thiên Dực quỳ gập xuống sàn, đầu đập xuống nền đất cứng ngắc hết lần này đến lần khác, hai phát cuối cùng còn có vết máu rịn ra.
“Lâm tiên sinh, do tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, cầu xin cậu tha cho tôi một lần, tôi không dám như thế nữa, cầu xin cậu tha cho tôi một lần, tôi thực sự không dám nữa!”
Vừa nói, hắn ta vừa đập đầu xuống sàn hết lần này đến lần khác, không hề ngừng lại.
Chỉ cần nghĩ đến việc ban nãy mình còn đề nghị đi bắt hai mẹ con nhà họ Chu, Tưởng Thiên Dực càng thêm hoảng hốt, hắn ta dập đầu cũng mạnh hơn vài phần.
Vài phát sau cùng, hắn ta cảm thấy đầu óc đã choáng váng, cơ thể lung lay như sắp đổ.
“Tại hạ còn có việc, không ở lại nữa, tạm biệt!”
Đúng lúc này, Đậu Hóa đứng dậy, sau khi nói một câu, cậu ta dẫn người của mình quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Nhưng bị vệ binh chặn đường, bèn quay đầu nhìn về phía Lâm Triệt mà hỏi: “Anh có ý gì đây?”
Lâm Triệt mỉm cười đáp lời: “Cậu chủ Đậu, cậu nghĩ rằng sỉ nhục tôi xong là có thể quay đầu nghênh ngang rời đi vậy à? Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, chẳng phải Uy Vũ Hầu này sẽ không xứng với hai chữ “uy vũ” nữa sao”.
Trong nụ cười giấu nghìn con dao.
Ba người Đậu Hóa tỏ ra khó xử, Uy Vũ Hầu, hai chữ “uy vũ” này cũng không phải thứ mà người thường có được.
Trong chiến tranh biên giới phía Bắc, hai chữ “uy vũ” này do Lâm Triệt chém giết mà có.
Kim đao thiết mã, uy danh lẫy lừng.
Ở bên giới, chỉ cần nghe đến cái tên Lâm Triệt là đủ khiến quân địch chết khiếp.
Nhưng Đậu Hóa không cần phải sợ anh, vì anh không nắm thóp được cậu ta, chắc hẳn cũng không dám tùy tiện động tới người nhà họ Đậu.
“Không đến mức sỉ nhục nhỉ! Chẳng qua chỉ là một chút xung đột bằng ngôn ngữ. Sao thế? Đường đường Uy Vũ Hầu, sẽ không vì chút chuyện cỏn con như thế mà muốn giết tôi đấy chứ?”, Đậu Hóa ngược lại không đi nữa, cậu ta quay về vị trí cũ, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
“Ai cho phép cậu ngồi, quỳ xuống mà nói!”
“Sao cơ?”
Rầm!
Hai chân của chiếc ghế mà Đậu Hóa đang ngồi bị Trương Hợp đạp gãy, mà bản thân Đậu Hóa không hề đề phòng cũng nhanh chóng ngã vật xuống đất.
“Quỳ xuống!”, Trương Hợp ấn vai Đậu Hóa, cưỡng ép bắt cậu ta quỳ trên nền đất.
Chàng vệ sĩ trẻ tuổi của Đậu Hóa muốn bước tới ngăn cản, nhưng vẫn bị ông già kia ngăn lại.
Nhìn vệ binh canh gác bốn phía, ông ta khẽ lắc đầu.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”, Đậu Hóa thẹn quá hóa giận, gào ầm lên.
Từ khi sinh ra cậu ta đã sở hữu hào quang muôn trượng, đi đến đâu cũng thấy người ta khuỵu gối khom lưng, a dua nịnh hót khi đón tiếp mình.
Có bao giờ phải chịu đựng kiểu đối đãi như thế này, mà còn trước bao nhiêu ánh mắt của đám đông nữa chứ.
Nhưng Lâm Triệt chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta, qua hồi lâu mới khẽ thở dài rồi hỏi: “Chuyện của nhà họ Chu, các người cũng nhúng tay vào sao?”
“Chuyện này…”
Mặt mũi Đậu Hóa tái đi, căm hận trừng mắt nhìn Tưởng Thiên Dực – lúc này hắn ta đã sợ đến sắp bĩnh ra quần.
Nếu không phải ban nãy hắn ta lỡ miệng, Lâm Triệt cũng sẽ không chú ý tới chuyện này.
“Làm gì có, tôi không biết nhà họ Chu gì cả!”, cậu ta chỉ thoáng suy nghĩ trong chốc lát rồi nhanh chóng phủ nhận.
“Ồ? Thế ban nãy tại sao khi Tưởng Thiên Dực nhắc tới nhà họ Chu, trông cậu như thể biết rõ lắm vậy?”, Lâm Triệt vẫn tiếp tục truy hỏi, không chịu buông tha.
Sự việc của nhà họ Chu, anh đã điều tra ra sau lưng có gia tộc lớn hơn hẳn chỉ huy, nhưng mãi mà không có manh mối nào rõ ràng.
Ngày hôm nay mang lại cho anh một điểm đột phá.
Mặt mũi Đậu Hóa lúc xanh lúc tím, sau cùng cậu ta nói: “Không phải tôi biết đến nhà họ Chu, mà vì nghe nói có liên quan tới anh nên bèn đồng ý, chi tiết hơn đều do Tưởng Thiên Dực nói ra, không có liên quan quá nhiều tới tôi”.
Tưởng Thiên Dực quỳ mọp trên nền đất nghe thấy câu này mà cơ thể càng thêm run rẩy.
Hắn ta đang định phản bác, nhưng phát hiện Đậu Hóa đang nhìn mình chằm chằm, lời nói ra đến miệng rồi mà phải nuốt về.
Đắc tội với bên nào cũng chết cả, hắn ta khổ quá mà.
Lâm Triệt nhắm hai mắt lại, bắt đầu suy nghĩ.
Anh biết Đậu Hóa đang nói dối, sự việc này không hề đơn giản, nhưng không có chứng cứ nào trực tiếp để vạch trần đối phương. Với tuổi tác của Đậu Hóa, chắc hẳn không phải thứ mà cậu ta làm được.
Chắc hẳn gia tộc của cậu ta sẽ biết nhiều chuyện hơn thế nữa.
“Gia tộc của cậu ở đâu?”, Lâm Triệt hỏi mà không có biểu cảm gì.
Đậu Hóa đang định trả lời, nhưng đột ngột nghĩ tới điều gì đó, mặt mũi cậu ta thoáng chốc trắng bệch, trong lòng nghĩ tới một dự cảm không lành.
“Ở, ở Lợi Châu!”, nói xong, mặt mũi khó coi như ăn nhầm chất thải sinh học.
Lợi Châu là một thành phố ven biển, diện tích không lớn nhưng sản vật phong phú, cho nên bất kể là thế gia bản địa hay bách tính thông thường đều có cuộc sống khá sung túc.
Mà trùng hợp làm sao.
Sắp tới Lâm Triệt sẽ đi tọa trấn Lợi Châu, sau này e rằng hai người muốn tránh mặt nhau cũng khó.
“Ha ha!”, sau khi nghe xong, Lâm Triệt hiểu ngay tại sao sắc mặt Đậu Hóa khó coi đến vậy.
Đồng thời cũng lộ ra một nụ cười sảng khoái.
Hai tay đan vào nhau, ánh mắt lóe ra vẻ hung ác, anh nhấn mạnh từng từ từng chữ: “Vậy thì sau này tôi sẽ quan tâm đến nhà họ Đậu thật nhiều!”
Anh…
Đậu Hóa trừng to hai mắt, gió lạnh thổi qua như châm chích sau lưng.
Cậu ta đã rước về cho nhà họ Đậu một kẻ địch cực mạnh.
Bình luận facebook