• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Vô Địch Chiến Thần - Lâm Triệt (27 Viewers)

  • Chương 125: Tú Y vệ

“Có nhìn rõ là ai không?”

“Không ạ!”

Thân xe của đối phương cao to, vốn đã không dễ nhìn thấy người lái, cộng thêm đèn pha của xe chở hàng sáng lóa giữa đêm tối đen như mực nên càng không thể nào xác nhận được.

Đối diện với chiếc xe chở hàng liên tục tăng tốc, Trương Hợp cũng đành đạp chân ga.

“Xem ra có ai đó nhắm vào chúng ta rồi!”, Trương Hợp khẽ nói, đồng thời vẫn điều khiển chiếc xe cố tránh khỏi sự truy đuổi của xe đẩy hàng.

Với tốc độ này, cộng thêm trọng lượng của xe chở hàng, nếu bị đuổi kịp, họ không chết thì cũng bị thương nặng.

Tình hình vô cùng nguy cấp.

Thế nhưng, họ vẫn đánh giá thấp quyết tâm muốn giết người của đối phương.

Khi họ bị dồn đến một con đường nhỏ.

Đột nhiên, từ trong con ngõ ở bên phải có ánh sáng mạnh lóe lên, thêm một chiếc xe chở hàng cỡ lớn nữa xông ra. Vì chiếc Jeep đang trên đà lao về phía trước nên không thể nào tránh được chiếc xe chở hàng đột nhiên xuất hiện.

“Coi chừng!”, tiếng hét vang lên quá muộn.

Đùng!

Một âm thanh chấn động vang vọng khắp không gian.

Xe chở hàng cỡ lớn đâm thẳng vào chiếc Jeep từ sườn phải.

Chiếc Jeep màu xanh quân đội mất thăng bằng, lộn nhào trên mặt đất.

Thế nhưng, mọi việc chưa kết thúc tại đây khi xe chở hàng theo sau lại tăng tốc thêm lần nữa.

Đùng!

Lại một âm thanh cực lớn vang lên, lần va chạm thứ hai từ đằng sau đã hủy hoại chiếc Jeep.

Trong thoáng chốc, chiếc xe như lon đồ hộp bị bóp mạnh, bắt đầu méo mó và biến dạng.

Khi chiếc xe không còn lộn nhào nữa, qua hồi lâu, hai người trong xe mới tỉnh táo hơn.

“Thiếu gia, cậu mau đi đi!”, Trương Hợp mắc kẹt tại ghế lái, đau đớn nói.

Trong lần va chạm đầu tiên, chiếc xe hứng chịu va đập từ bên phải, vừa vặn đúng ngay vị trí cầm lái, cho nên vết thương của anh ta là nặng nhất.

Lúc này đây, cơ thể đã mềm oặt ra, khóe miệng cũng rỉ máu.

Trương Hợp thúc giục Lâm Triệt để anh nhanh chóng rời khỏi xe.

Vì chịu đựng hai lần va chạm liên tiếp nên thân xe đã bắt đầu tóe lửa, không biết lửa sẽ bùng lên vào lúc nào.

Lâm Triệt lắc lắc cái đầu choáng váng của mình.

Trước mặt anh chỉ thấy một màu trắng xóa, bên tai cũng vang lên những tiếng ong ong.

“Đừng nói nữa!”, Lâm Triệt nói một câu rồi bắt đầu lôi anh ta ra ngoài.

“Mặc kệ tôi, xe sắp nổ rồi, cậu mau đi đi!”, Trương Hợp cật lực hét lên.

Trạng thái của hai người đều không ổn, cứ tiếp tục tiêu tốn thời gian chỉ e không ai trụ nổi.

Nhưng Lâm Triệt vẫn không chịu từ bỏ.

“Im ngay, biên giới phía Bắc không thể giữ chân chúng ta, chúng ta càng không thể chết ở đây được!”, Lâm Triệt quát lên, dùng hết toàn bộ sức lực của mình.

Sau cùng anh cũng lôi Trương Hợp ra khỏi “cục sắt” biến dạng kia.

Họ vừa đi ra bên ngoài chưa được mấy bước, chiếc Jeep đột ngột bùng cháy mạnh hơn, rồi “phừng” một tiếng, phát nổ.

Tuy rằng hai người cũng bị ảnh hưởng từ dư chấn của vụ nổ, nhưng không đáng ngại.

Đặt Trương Hợp nằm xuống nền đất, anh đưa mắt nhìn xung quanh, lập tức nhìn thấy Đậu Hóa vừa nhảy xuống khỏi xe chở hàng cùng gã vệ sĩ Hậu Cửu ở bên cạnh.

Ánh mắt của Lâm Triệt thoáng chốc lạnh đến cực điểm, đồng thời sát ý trên cơ thể không thể nào kiềm chế được nữa.

Hôm nay anh phải giết người này.

Lúc này, Đậu Hóa cũng nhìn thấy Lâm Triệt, lòng dạ cậu ta đột nhiên thắt lại.

Cơ thể bắt đầu lùi về sau một cách vô thức.

Trong lòng cũng hết sức kinh ngạc.

Mẹ kiếp, anh ta có còn là người không?

Chiếc xe đã biến thành một đống sắt vụn rồi mà người vẫn chưa chết?

Mặt mũi Hậu Cửu cũng biến sắc, gã có thể cảm nhận được, Lâm Triệt còn mạnh hơn cả Trương Hợp, vả lại khi anh ta giao đấu cùng Trương Hợp, đối phương cũng chưa dùng hết khả năng.

Lúc này bản thân tuyệt đối không phải đối thủ của Uy Vũ Hầu.

“Thiếu gia, mau đi thôi!”

Gã kéo theo Đậu Hóa, chạy về phía sau.

Lâm Triệt đứng dậy, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào bóng người đang tháo chạy, anh lao về họ bằng những bước chân loạng choạng.

“Đậu Hóa, hôm nay mày phải chết!”

Lâm Triệt quát lên một tiếng khiến Đậu Hóa nhũn chân, ngã khuỵu xuống đất.

Cậu ta được Hậu Cửu khiêng lên vai, tiếp tục chạy trốn.

Tít!

Một chiếc Sedan từ xa lái tới, ba người từ trên xe bước xuống.

Vừa thấy họ, hai mắt Đậu Hóa bỗng chốc sáng ngời lên, nỗi sợ trên gương mặt cũng bớt đi nhiều.

Người cầm đầu hô to: “Bảo vệ cậu chủ Đậu!”

Hai người bảo vệ Đậu Hóa đi lên xe, còn một người khác thì giơ tay phải sang ngang, ý bảo Lâm Triệt dừng bước.

“Uy Vũ Hầu, chuyện này anh có thể báo lên trên, nhưng hôm nay chúng tôi đã đến thì Đậu Hóa không thể chết ở đây được”.

Giọng nói bình thản như một hiệu lệnh, không cho phép bất kỳ ai nghi ngờ.

Lâm Triệt không hề đề tâm, đi ngang qua kẻ đó, tiếp tục lao về phía Đậu Hóa.

Người đàn ông kia sững sờ, mặt mũi lập tức sa sầm, tay phái quấn lấy cổ tay Lâm Triệt như một con rắn, tay phải thoáng chốc lôi ra một cặp còng tay sáng lòe lòe từ sau lưng.

Ngoặc cánh tay của Lâm Triệt lại với nhau.

Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, đầu óc Lâm Triệt vẫn còn choáng váng, đã bị kẻ này dùng còng thép khóa chặt hai tay rồi.

Đậu Hóa và Hậu Cửu cách đó không xa đã được bên tiếp viện hộ tống lên xe.

Khi chiếc xe chạy đi, cửa kính được hạ xuống, Đậu Hóa nhìn về phía Lâm Triệt, giơ tay làm động tác sượt qua cần cổ đầy thách thức.

Để tỏ rõ lần này cậu ta đã thắng.

Nhìn thấy kẻ thù đi xa, Lâm Triệt giận đến mức bùng nổ, anh gằn giọng nói: “Anh dám cản đường tôi?”

Người đàn ông kia bật cười khinh miệt, móc ra một tấm lệnh bài, lắc lư trước mặt Lâm Triệt rồi khẽ nói: “Nhìn cho kỹ đi, chẳng có ai mà chúng tôi không dám ngăn cản, tôi khuyên anh nên quay về dưỡng thương đi”.

Lâm Triệt nhìn chằm chằm vào tấm lệnh bài, ánh mắt lạnh lẽo lẫn thêm vài phần hoài nghi, anh lạnh giọng nói: “Tú Y Vệ? Các người to gan quá nhỉ, không chỉ dám lén lút thâm nhập vào phương Bắc, mà còn cấu kết với người khác hành hung Hầu gia”.

“Chậc chậc chậc! Oai phong gớm quá nha, chúng tôi là Tú Y Ngự sử, chỉ nghe lệnh của thánh thượng, có nơi nào mà không đi được chứ?”, người đàn ông kia quay người định rời đi, trước khi đi vẫn không quên nhắc lại: “Ngược lại, Uy Vũ Hầu à, tôi khuyên anh nên nuốt chuyện này vào bụng đi, anh không chọc được vào nhà họ Đậu đâu”.

Nói xong không thèm nhìn Lâm Triệt nữa, quay người đi thẳng.

Rắc!

Thế nhưng, Lâm Triệt làm sao có thể tha cho hắn ta dễ dàng như thế được, hai tay anh bắt chéo, cắn răng dồn sức, khớp xương ngón tay cái trật khớp sau một tiếng kêu thanh thúy.

Còng tay tiện thế rơi khỏi bàn tay trái.

“Thả Đậu Hóa đi thì anh ở lại mà đền mạng!”, Lâm Triệt đột ngột hét lên một tiếng.

Còng tay vòng qua lòng bàn tay như quả đấm thép được vung mạnh về phía người kia, hướng thẳng về phần đầu của hắn ta. *(Quả đấm sắt hay brass knuckles là một vũ khí cầm tay bằng kim loại, có lỗ xỏ được đeo vào các ngón tay khi bàn tay siết chặt lại.)

Đối phương cũng nhìn ra ý đồ của Lâm Triệt trong chớp mắt nên né đầu sang một bên, sau khi tránh được cú đấm như lôi đình của anh, ngón tay của người này túm lấy yết hầu Lâm Triệt.

Lâm Triệt xuất thân trong quân đội, võ nghệ của anh được tôi luyện trong sát phạt.

Tay trái vừa rời ra, tay phải đã đấm thẳng vào gò má của hắn ta.

Rầm!

Độ cứng của còng tay thép cộng thêm sức mạnh của Lâm Triệt nhanh chóng đánh nát gò má của hắn ta.

Máu me phun ra.

Người đàn ông chấn động, Lâm Triệt đã bị thương nặng mà vẫn còn khả năng chiến đấu như thế, nếu là ngày thường chỉ e bản thân hắn ta không chịu nổi một chiêu.

“Võ nghệ của Uy Vũ Hầu thật tốt, tôi cũng chỉ là kẻ làm việc theo mệnh lệnh, hà tất phải nhắm vào tôi chứ!”, người đàn ông kia cảm thấy không ổn, giọng điệu cũng không còn huênh hoang như ban nãy mà đã lẫn vẻ thương lượng.

“Dối trên gạt dưới!”, Lâm Triệt khẽ thở ra một hơi, khẽ đáp lại hắn ta.

Xung động từ cú va chạm tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với Lâm Triệt, hai người mới giao đấu vài chiêu, hơi thở của anh đã trở nên không ổn định.

Ngay khi Lâm Triệt định ra tay lần nữa.

Thêm một hồi còi xe ô tô vang lên.

Một chiếc ô tô màu xanh quân dụng từ xa chạy tới, ánh đèn rất sáng, chiếu rọi nguyên cả con đường.

“Xem ra không đánh được rồi!”, người đàn ông kia cố nặn ra một nụ cười khó coi dù khóe miệng đầy tơ máu.

Hắn ta thực sự sợ Lâm Triệt sẽ tiếp tục ra tay, cho dù đối phương không dám giết chết mình, cũng sẽ chịu đau đớn về thể xác.

Mà lúc này đây, có người khác đến, hắn ta không thấy sợ nữa.

Chỉ cần chứng minh thân phận Tú Y Vệ thì đối phương dám làm gì mình chứ, chỉ nói vài câu rồi thả mình thôi.

“Thiếu gia, cậu không sao chứ?”, đội trưởng bước tới bên cạnh Lâm Triệt và hỏi.

Lâm Triệt khẽ lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía Trương Hợp ở phía xa.

Anh phát hiện ra có nhân viên y tế đã bắt đầu tiến hành cấp cứu, chắc hẳn sẽ không gặp nguy hiểm về tính mạng.

Mà người đàn ông kia cười hềnh hệch giơ tay lên, nói: “Tôi là Tú…”

Pằng!

Không đợi đối phương nói xong, Lâm Triệt đã giằng súng của đội trưởng, bắn ngay một phát.

Bắn xuyên trán của người đàn ông kia, cực kỳ chuẩn xác.

Hắn ta vẫn còn giữ nguyên nụ cười, đổ gục xuống đất mà gương mặt tràn ngập vẻ khó tin.

“Thiêu luôn đi, đừng để lại dấu vết gì!”

Nói xong, anh leo lên một chiếc xe khác, nghênh ngang rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom