Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117: Anh ấy có trở về chăng?
Trung tâm thành phố, khách sạn Thiên Hạo
Giữa ngày hạ nắng cháy.
Đa số mọi người thường lựa chọn ở trong nhà tránh cái nắng gay gắt của mặt trời.
Thế nhưng bên ngoài khách sạn Thiên Hạo lại vô cùng náo nhiệt.
Nhưng chiếc xe cao cấp có rèm che nối thành hàng dài đỗ ở nơi này là việc rất bình thường, tùy ý nhìn xung quanh là thấy. Những người ra vào khách sạn cũng mặc trang phục cao cấp lộng lẫy là nhân vật giới thượng lưu giàu sang phú quý.
Bởi vì hôm nay, ở đây tổ chức hôn lễ của nhị gia nhà họ Tưởng.
Toàn bộ những người quyền quý ở thành phố đều tụ hội về nơi này.
“Xem đi, kia có phải là ông chủ của xí nghiệp Vân Phi không? Cúi đầu khom lưng làm cái gì thế?”, ngoài cửa một đám người hóng chuyện, bàn tán say sưa.
Trong đó có người có chút kiến thức, thì thầm nói: “Muốn đi vào trong đó chứ còn gì nữa?”
” Hai năm nay Vân Phi đã phát triển rất mạnh mà? Không phải vẫn không vào nổi cửa chính chứ?”, người vừa hỏi có chút khó tin, ở đâu ra đạo lý đến tặng quà mà còn không được vào chứ.
“Xí, ông còn không tin! Nhìn trong đại sảnh đi, thấy đống quà tặng kia chưa? Đều là những người quyền quý không vào được tặng đấy, đừng nói xí nghiệp Vân Phi, có to hơn nữa cũng chẳng vào được”, người này chỉ vào đống quà tặng chất cao như núi trong đại sảnh nói thì thầm.
Người vừa hỏi cũng không lên tiếng, mắt chữ O mồm chữ A tràn đầy kinh ngạc.
Mới đầu người này cho rằng đấy là đồ trang trí của khách sạn cơ chứ, nhìn không khác gì đồ trang trí đêm giáng sinh cả.
“Vậy san hô, ngựa bằng ngọc đều là thật hả? Cứ bày tùy tiện trong đại sảnh vậy luôn à?”
“Còn phải hỏi, có gì mà ngạc nhiên, cứ như là hai lúa ấy!”
Hai người không nói thêm nữa, tiếp tục nhìn những người quyền quý ra ra vào vào, thỉnh thoảng bình luận đôi câu.
…
Bên trong khách sạn Thiên Hạo.
Đại sảnh rộng lớn, trang hoàng rực rỡ.
Vách tường bọc tơ lụa cao cấp, sàn lát đá thượng đẳng, hoa văn trang trí trên trần nhà cũng được vẽ bằng bột vàng.
Mỗi một nơi đều toát ra vẻ sang trọng xa hoa.
Người có tư cách vào không nhiều, đại sảnh rộng lớn nhưng lại khá trống trải.
“Cô Từ, tới bên này!”, tiếng gọi khẽ cách đó không xa làm cho Từ Lệ Thù chú ý.
Ngoái đầu nhìn lại thì thấy Giang Nguyên Khôi và Giang Nguyên Hồng đang vẫy tay với mình.
Từ Lệ Thù mặc chiếc váy tím tỏ ý xin lỗi với người đang đứng cùng nói chuyện, rồi khoan thai đi tới bên hai người.
“Chú Giang cũng đến rồi ạ?”, Từ Lệ Thù cười mỉm rồi hỏi.
Từ khi nhà họ Từ trải qua một loạt chuyện, địa vị của Từ Lệ Thù ở nhà họ Từ cũng được nâng lên nhanh chóng, chẳng những có quyền hành trong dòng họ, thậm chí có lúc cả nhà còn phải nghe lời cô.
Có thể nói, vị trí gia chủ kế nhiệm nằm chắc trong tay cô rồi.
Giang Nguyên Khôi lau mồ hôi, nói khẽ: “Ôi chao đừng cười chú, nhờ năm nay có chút phát triển nên khó khăn lắm mới có thiệp mời này đấy!”
“Mà má nó cũng thật xui xẻo! Lúc muốn thì không được, lúc chẳng muốn thì lại đưa tới”.
Nói xong còn hung hăng vỗ đùi, khổ không kể xiết.
Từ Lệ Thù cũng hiểu được ý Giang Nguyên Khôi, chính là vì liên quan đến Lâm Triệt. Anh biến tấm thiệp mời người khác muốn còn không có được thành củ khoai nóng bỏng tay không thể ném đi.
Không đến thì phật ý nhà họ Tưởng, đến rồi thì lại sợ chọc phải Lâm Triệt.
Đối với nhà họ Giang không lớn không nhỏ thì đúng là rất khó xử.
Cho nên đến rồi liền trốn vào một góc làm người vô hình, chỉ cần thấy không ổn là lặn mất tăm.
“Chú Giang, ý chú là anh ta sẽ tới sao?”, Từ Lệ Thù nhỏ giọng hỏi.
Anh ta, là đang nói đến Lâm Triệt, người đàn ông đã dọa cho nhà họ Từ và nhà họ Giang ăn không ngon ngủ không yên.
“Chú sợ chứ. Cháu không biết đâu, sau khi nhà họ Từ đóng cửa, chú và Lâm tiên sinh chạm trán hai lần, lần nào cũng suýt chết đấy!”, Giang Nguyên Khôi nhỏ giọng nói.
Cho dù là đang nói sau lưng cũng vẫn gọi cậu Lâm vô cùng cung kính.
Từ Lệ Thù cũng vô cùng đồng cảm. Thời nhỏ cũng xem như là cô đã từng giúp Lâm Triệt mới có thể cầu xin mà bảo vệ được nhà họ Từ. Nhà họ Giang mới nổi lên, không có quan hệ quá lớn với nhà họ Chu, cũng không có dính dáng gì nhiều.
Mấy nhà khác sẽ không có được may mắn như thế.
Hai ngày trước, nghe đồn người nhà họ Dương chết hết rồi, nhà họ Dương luôn nghe theo sự sai khiến của nhà họ Tưởng ấy.
Quá kinh khủng!
“Chú Giang, đừng nhắc mấy chuyện này nữa, chú cảm thấy anh ta tới đây có thể địch nổi ba gia tộc lớn không?”, cô vừa khẽ hỏi vừa đảo mắt nhìn quanh bốn phía.
Giang Nguyên Khôi cũng nhìn xung quanh, trong tầm mắt đều là những nhân vật tai to mặt lớn.
Đúng vậy, thế lực nhà họ Tưởng rất lớn. Lâm Triệt mới hơn 20 tuổi đầu, mạng lưới quan hệ và thủ đoạn vừa mới mở rộng, có thể đấu lại nhà họ Tưởng không?
Tuy Giang Nguyên Khôi không biết nhưng trong lòng cũng có chút chờ mong có kì tích xảy ra.
Ba gia tộc quá lớn mạnh, như mãnh hổ nằm trong sơn lâm chiếm giữ một phương ở thành phố Tân Tân.
Trong rừng, từng cành cây ngọn cỏ đều phải chờ ba gia tộc lớn chia cho. Họ cho bạn thì mới là của bạn. Không cho bạn thì vĩnh viễn không bao giờ là của bạn!
Thị trường mất cân bằng khiến cho tất cả mọi người đều khó chịu nhưng cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Hai người đều đăm chiêu nghĩ ngợi.
Giữa sảnh lại trở nên ồn ào.
“Gia chủ nhà họ Tưởng, ông Tưởng Hồng Phong. Gia chủ nhà họ Lôi, ông Lôi Viêm. Gia chủ nhà họ Hạ, bà Hạ Cẩn!”
“Tới!”
Một tiếng hô cao vút từ cửa truyền đến.
Mọi người cùng nhau nhìn lại, đã thấy gia chủ của ba gia tộc lớn mỉm cười đứng ở cửa.
Sau khi nhân viên thông báo xong mới bước vào phía trong.
Tất cả mọi người vội vàng đứng lên cùng cúi mình chào.
Cảnh tượng không khác gì gặp mặt quân vương.
“Đứng lên, đứng lên đi. Cảm ơn tất cả mọi người đã tham dự hôn lễ của em trai tôi”, Tưởng Hồng Phong nhận micro, gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người.
Mọi người cũng liên tục chúc mừng rồi ngồi trở lại vị trí của mình.
Địa vị của nhà họ Từ và nhà họ Giang không cao, hơn nữa cố ý kiêng dè nên ngồi vào một góc.
“Được rồi, mời cô dâu chú rể lên sân khấu đi, cũng là để cho chúng ta được chiêm ngưỡng cô dâu xinh đẹp!”, Lôi Viêm đĩnh đạc ngồi xuống vị trí hàng đầu lớn tiếng nói.
Giọng ông ta vốn to, hơn nữa đúng là người này đang quát nên không cần micro mà cả đại sảnh vẫn nghe được rõ mồn một.
Bởi vì nhị gia nhà họ Tưởng, Tưởng Hồng Thiệu kết hôn lần thứ ba cho nên cũng không muốn làm rườm rà.
Hơn nữa, mục đích chủ yếu hôm nay cũng không phải để chúc mừng cô dâu chú rể mà muốn giới thiệu cậu chủ nhà họ Đậu với mọi người, cũng như phông bạt cho chuyện nhà họ Đậu chuẩn bị tiếp quản Thương hội Tử Hiên.
Tưởng Hồng Phong cười ha hả nói: “Vậy thì xin mời cô dâu chú rể!”
Âm nhạc vang lên, trên màn hình lớn trình chiếu hình ảnh hai người.
Người con gái mặc váy đỏ đẹp như tiên nữ, người đàn ông từng trải thân hình rắn rỏi kiên cường, tướng mạo anh tuấn.
Cả hội trường reo hò ầm ĩ, chỉ riêng Từ Lệ Thù khẽ thở dài cảm thông cho số phận của Tào Chi.
Dưới sự hướng dẫn của MC, cô dâu chú rể đi đến giữa sân khấu.
Sau câu nói hào sảng của chú rể, bầu không khí trở nên cao trào.
Chỉ có đôi mắt đẹp của Tào Chi nhìn quanh mọi nơi nhưng không thấy người đặc biệt nào, trong lòng đã nguội lạnh đi một nửa.
Chiếc kéo giấu trong áo cưới lại được nắm chặt thêm một chút nữa.
“Cô dâu có điều gì muốn nói với những khách từ xa tới không?”, MC đưa micro cho Tào Chi.
Ngón tay như búp măng có chút run rẩy, cầm micro đến bên miệng thật lâu cũng không nói gì.
“Phù”, sau khi thở ra một hơi, cô nắm thật chặt chiếc kéo trong tay.
Khi cô muốn đâm về phía Tưởng Hồng Thiệu đứng bên cạnh.
Thì đột nhiên ở cửa vang lên tiếng hô.
“Có khách nhà họ Chu tới!”
Trong phút chốc cả hội trưởng rơi vào im lặng.
Giữa ngày hạ nắng cháy.
Đa số mọi người thường lựa chọn ở trong nhà tránh cái nắng gay gắt của mặt trời.
Thế nhưng bên ngoài khách sạn Thiên Hạo lại vô cùng náo nhiệt.
Nhưng chiếc xe cao cấp có rèm che nối thành hàng dài đỗ ở nơi này là việc rất bình thường, tùy ý nhìn xung quanh là thấy. Những người ra vào khách sạn cũng mặc trang phục cao cấp lộng lẫy là nhân vật giới thượng lưu giàu sang phú quý.
Bởi vì hôm nay, ở đây tổ chức hôn lễ của nhị gia nhà họ Tưởng.
Toàn bộ những người quyền quý ở thành phố đều tụ hội về nơi này.
“Xem đi, kia có phải là ông chủ của xí nghiệp Vân Phi không? Cúi đầu khom lưng làm cái gì thế?”, ngoài cửa một đám người hóng chuyện, bàn tán say sưa.
Trong đó có người có chút kiến thức, thì thầm nói: “Muốn đi vào trong đó chứ còn gì nữa?”
” Hai năm nay Vân Phi đã phát triển rất mạnh mà? Không phải vẫn không vào nổi cửa chính chứ?”, người vừa hỏi có chút khó tin, ở đâu ra đạo lý đến tặng quà mà còn không được vào chứ.
“Xí, ông còn không tin! Nhìn trong đại sảnh đi, thấy đống quà tặng kia chưa? Đều là những người quyền quý không vào được tặng đấy, đừng nói xí nghiệp Vân Phi, có to hơn nữa cũng chẳng vào được”, người này chỉ vào đống quà tặng chất cao như núi trong đại sảnh nói thì thầm.
Người vừa hỏi cũng không lên tiếng, mắt chữ O mồm chữ A tràn đầy kinh ngạc.
Mới đầu người này cho rằng đấy là đồ trang trí của khách sạn cơ chứ, nhìn không khác gì đồ trang trí đêm giáng sinh cả.
“Vậy san hô, ngựa bằng ngọc đều là thật hả? Cứ bày tùy tiện trong đại sảnh vậy luôn à?”
“Còn phải hỏi, có gì mà ngạc nhiên, cứ như là hai lúa ấy!”
Hai người không nói thêm nữa, tiếp tục nhìn những người quyền quý ra ra vào vào, thỉnh thoảng bình luận đôi câu.
…
Bên trong khách sạn Thiên Hạo.
Đại sảnh rộng lớn, trang hoàng rực rỡ.
Vách tường bọc tơ lụa cao cấp, sàn lát đá thượng đẳng, hoa văn trang trí trên trần nhà cũng được vẽ bằng bột vàng.
Mỗi một nơi đều toát ra vẻ sang trọng xa hoa.
Người có tư cách vào không nhiều, đại sảnh rộng lớn nhưng lại khá trống trải.
“Cô Từ, tới bên này!”, tiếng gọi khẽ cách đó không xa làm cho Từ Lệ Thù chú ý.
Ngoái đầu nhìn lại thì thấy Giang Nguyên Khôi và Giang Nguyên Hồng đang vẫy tay với mình.
Từ Lệ Thù mặc chiếc váy tím tỏ ý xin lỗi với người đang đứng cùng nói chuyện, rồi khoan thai đi tới bên hai người.
“Chú Giang cũng đến rồi ạ?”, Từ Lệ Thù cười mỉm rồi hỏi.
Từ khi nhà họ Từ trải qua một loạt chuyện, địa vị của Từ Lệ Thù ở nhà họ Từ cũng được nâng lên nhanh chóng, chẳng những có quyền hành trong dòng họ, thậm chí có lúc cả nhà còn phải nghe lời cô.
Có thể nói, vị trí gia chủ kế nhiệm nằm chắc trong tay cô rồi.
Giang Nguyên Khôi lau mồ hôi, nói khẽ: “Ôi chao đừng cười chú, nhờ năm nay có chút phát triển nên khó khăn lắm mới có thiệp mời này đấy!”
“Mà má nó cũng thật xui xẻo! Lúc muốn thì không được, lúc chẳng muốn thì lại đưa tới”.
Nói xong còn hung hăng vỗ đùi, khổ không kể xiết.
Từ Lệ Thù cũng hiểu được ý Giang Nguyên Khôi, chính là vì liên quan đến Lâm Triệt. Anh biến tấm thiệp mời người khác muốn còn không có được thành củ khoai nóng bỏng tay không thể ném đi.
Không đến thì phật ý nhà họ Tưởng, đến rồi thì lại sợ chọc phải Lâm Triệt.
Đối với nhà họ Giang không lớn không nhỏ thì đúng là rất khó xử.
Cho nên đến rồi liền trốn vào một góc làm người vô hình, chỉ cần thấy không ổn là lặn mất tăm.
“Chú Giang, ý chú là anh ta sẽ tới sao?”, Từ Lệ Thù nhỏ giọng hỏi.
Anh ta, là đang nói đến Lâm Triệt, người đàn ông đã dọa cho nhà họ Từ và nhà họ Giang ăn không ngon ngủ không yên.
“Chú sợ chứ. Cháu không biết đâu, sau khi nhà họ Từ đóng cửa, chú và Lâm tiên sinh chạm trán hai lần, lần nào cũng suýt chết đấy!”, Giang Nguyên Khôi nhỏ giọng nói.
Cho dù là đang nói sau lưng cũng vẫn gọi cậu Lâm vô cùng cung kính.
Từ Lệ Thù cũng vô cùng đồng cảm. Thời nhỏ cũng xem như là cô đã từng giúp Lâm Triệt mới có thể cầu xin mà bảo vệ được nhà họ Từ. Nhà họ Giang mới nổi lên, không có quan hệ quá lớn với nhà họ Chu, cũng không có dính dáng gì nhiều.
Mấy nhà khác sẽ không có được may mắn như thế.
Hai ngày trước, nghe đồn người nhà họ Dương chết hết rồi, nhà họ Dương luôn nghe theo sự sai khiến của nhà họ Tưởng ấy.
Quá kinh khủng!
“Chú Giang, đừng nhắc mấy chuyện này nữa, chú cảm thấy anh ta tới đây có thể địch nổi ba gia tộc lớn không?”, cô vừa khẽ hỏi vừa đảo mắt nhìn quanh bốn phía.
Giang Nguyên Khôi cũng nhìn xung quanh, trong tầm mắt đều là những nhân vật tai to mặt lớn.
Đúng vậy, thế lực nhà họ Tưởng rất lớn. Lâm Triệt mới hơn 20 tuổi đầu, mạng lưới quan hệ và thủ đoạn vừa mới mở rộng, có thể đấu lại nhà họ Tưởng không?
Tuy Giang Nguyên Khôi không biết nhưng trong lòng cũng có chút chờ mong có kì tích xảy ra.
Ba gia tộc quá lớn mạnh, như mãnh hổ nằm trong sơn lâm chiếm giữ một phương ở thành phố Tân Tân.
Trong rừng, từng cành cây ngọn cỏ đều phải chờ ba gia tộc lớn chia cho. Họ cho bạn thì mới là của bạn. Không cho bạn thì vĩnh viễn không bao giờ là của bạn!
Thị trường mất cân bằng khiến cho tất cả mọi người đều khó chịu nhưng cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Hai người đều đăm chiêu nghĩ ngợi.
Giữa sảnh lại trở nên ồn ào.
“Gia chủ nhà họ Tưởng, ông Tưởng Hồng Phong. Gia chủ nhà họ Lôi, ông Lôi Viêm. Gia chủ nhà họ Hạ, bà Hạ Cẩn!”
“Tới!”
Một tiếng hô cao vút từ cửa truyền đến.
Mọi người cùng nhau nhìn lại, đã thấy gia chủ của ba gia tộc lớn mỉm cười đứng ở cửa.
Sau khi nhân viên thông báo xong mới bước vào phía trong.
Tất cả mọi người vội vàng đứng lên cùng cúi mình chào.
Cảnh tượng không khác gì gặp mặt quân vương.
“Đứng lên, đứng lên đi. Cảm ơn tất cả mọi người đã tham dự hôn lễ của em trai tôi”, Tưởng Hồng Phong nhận micro, gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người.
Mọi người cũng liên tục chúc mừng rồi ngồi trở lại vị trí của mình.
Địa vị của nhà họ Từ và nhà họ Giang không cao, hơn nữa cố ý kiêng dè nên ngồi vào một góc.
“Được rồi, mời cô dâu chú rể lên sân khấu đi, cũng là để cho chúng ta được chiêm ngưỡng cô dâu xinh đẹp!”, Lôi Viêm đĩnh đạc ngồi xuống vị trí hàng đầu lớn tiếng nói.
Giọng ông ta vốn to, hơn nữa đúng là người này đang quát nên không cần micro mà cả đại sảnh vẫn nghe được rõ mồn một.
Bởi vì nhị gia nhà họ Tưởng, Tưởng Hồng Thiệu kết hôn lần thứ ba cho nên cũng không muốn làm rườm rà.
Hơn nữa, mục đích chủ yếu hôm nay cũng không phải để chúc mừng cô dâu chú rể mà muốn giới thiệu cậu chủ nhà họ Đậu với mọi người, cũng như phông bạt cho chuyện nhà họ Đậu chuẩn bị tiếp quản Thương hội Tử Hiên.
Tưởng Hồng Phong cười ha hả nói: “Vậy thì xin mời cô dâu chú rể!”
Âm nhạc vang lên, trên màn hình lớn trình chiếu hình ảnh hai người.
Người con gái mặc váy đỏ đẹp như tiên nữ, người đàn ông từng trải thân hình rắn rỏi kiên cường, tướng mạo anh tuấn.
Cả hội trường reo hò ầm ĩ, chỉ riêng Từ Lệ Thù khẽ thở dài cảm thông cho số phận của Tào Chi.
Dưới sự hướng dẫn của MC, cô dâu chú rể đi đến giữa sân khấu.
Sau câu nói hào sảng của chú rể, bầu không khí trở nên cao trào.
Chỉ có đôi mắt đẹp của Tào Chi nhìn quanh mọi nơi nhưng không thấy người đặc biệt nào, trong lòng đã nguội lạnh đi một nửa.
Chiếc kéo giấu trong áo cưới lại được nắm chặt thêm một chút nữa.
“Cô dâu có điều gì muốn nói với những khách từ xa tới không?”, MC đưa micro cho Tào Chi.
Ngón tay như búp măng có chút run rẩy, cầm micro đến bên miệng thật lâu cũng không nói gì.
“Phù”, sau khi thở ra một hơi, cô nắm thật chặt chiếc kéo trong tay.
Khi cô muốn đâm về phía Tưởng Hồng Thiệu đứng bên cạnh.
Thì đột nhiên ở cửa vang lên tiếng hô.
“Có khách nhà họ Chu tới!”
Trong phút chốc cả hội trưởng rơi vào im lặng.
Bình luận facebook