Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116: Đều tại số trời
Người làm chân trước vừa đi Tào Chi liền đuổi theo sau.
“Chờ đã, là ai đưa thư tới?”, cô vội vã gọi người làm vừa đi khỏi rồi có chút căng thẳng hỏi.
Ngón tay trắng ngần, vì xiết chặt quá mức càng lộ ra vẻ trắng nhợt thiếu sức sống.
Người làm không hiểu cô chủ nhà mình vì sao căng thẳng, chỉ là một bức thư bình thường thôi mà.
Nhưng vẫn cung kính nói: “Là một người đàn ông lạ mặt, giao thư cho tôi xong thì lái xe đi rồi ạ”.
“Tầm bao nhiêu tuổi? Dáng vẻ thế nào? Biển số xe bao nhiêu?”, Tào Chi hỏi dồn.
Đối với cô, bức thư và tấm lệnh bài này vô cùng quan trọng.
Đã từng có một người đàn ông không khác gì đứa trẻ lấy tấm lệnh bài bằng gỗ khoe ra nói rằng: “Anh có một người anh em, chờ khi làm quan to sẽ về, đây là tín vật của bọn anh”.
Lúc đó cô chỉ cười, trong lòng thầm nghĩ, niềm vui của đàn ông các anh thật trẻ con.
Nhưng hôm này, tấm lệnh bài lại xuất hiện trong tay cô, lại còn ngay thời điểm này.
Người làm không biết vì sao cô chủ kích động, chỉ là gương mặt vốn vô cùng xinh đẹp vì sốt ruột mà hồng lên càng lộ ra vẻ diễm lệ.
Không khỏi nhìn thêm mấy lần.
“Tuổi tác không lớn, nhưng nhìn cách ăn mặc cũng không phải người bình thường. Trời cũng đã tối nên tôi không nhìn rõ biển số xe”, người làm vừa nhớ lại vừa nói.
Sau đó lại hỏi: “Chuyện này có quan trọng không ạ? Có cần đi kiểm tra lại không ạ?”
Xem chừng người này rất quan trọng với cô chủ, người làm mới quan tâm hỏi.
Tào Chi dường như đang rơi vào suy tư, chầm chậm lắc đầu, một mình quay về phòng đóng cửa lại.
Quay về ngồi vào bàn trang điểm, đặt tấm lệnh bài sang bên cạnh tiếp tục mở tờ giấy ra.
Đó là một bức tranh. Trong tranh vẽ một người con gái mặc trang phục diễn hí kịch, ngón tay tạo thành hình hoa sen.
Đôi mắt tràn đầy dịu dàng.
Mà người con gái trong tranh lại giống Tào Chi đến chín mươi phần trăm, điểm khác biệt chính là dịu dàng trong mắt đã bị thay thế bởi sự lạnh nhạt.
Tách!
Một giọt nước mắt rơi xuống bức tranh loang ra thành vệt.
Cô vội vàng lau nước mắt sợ làm hỏng bức tranh.
Cuối cùng mở ra tờ giấy, trên giấy chỉ có sáu chữ.
Yên tâm, tôi đã về rồi!
Kiểu chữ như rồng bay phượng múa, khí thế hữu lực, nét phẩy nét mác như giấu đao kiếm hết sức sắc nhọn lộ ra vẻ phóng khoáng của thiếu niên.
“Thật sao, anh đã về rồi sao?”
Tào Chi không dám tin, tựa như chuyện cười đã thành sự thật.
Làm cho con người ta không thể tin nổi.
“Ầy, tạm thời tin anh thêm một lần”.
Không biết đang nói với ai, cô ngẩng chiếc cổ trắng tinh tế nhìn ánh trăng sáng trong khẽ nói.
Treo bức tranh lên tường.
Tiếp tục trang điểm.
Vừa cầm bút tiếp tục vẽ mi, trong lòng vui lên rất nhiều. Chẳng những an tâm, còn có chút mong chờ ngày mai mau tới.
Ở bên ngoài, đám người làm vẫn tiếp tục làm việc bỗng nhiên cùng nhìn về hướng phòng của Tào Chi.
Đã rất lâu không nghe thấy cô chủ hát hí khúc rồi.
Lúc này, Tào Chi vừa trang điểm vừa hát.
…
Nguyệt sơ thăng, linh nhân thượng trang.( Trăng non lên, đào hát điểm trang)
Ngã miêu mi, phượng quan phối nghê thường. (Ta vẽ lên mi phượng, phối cùng Nghê Thường Vũ Y)
Thủy tụ khinh vũ, trường ca tự tửu hương.( Điệu múa nhẹ nhàng, khúc Trường Ca tựa hương rượu nồng)
Dạ vị ương, hồ cầm thanh dương. (Đêm dài vô tận, tiếng đàn Hồ văng vẳng)
Huyền ôn nhiệt, nhân tụ nguyệt ỷ tường. (Dây cung ấm áp, người người dựa tường thưởng trăng)
Nhất khuyết khúc đạn xuất đa thiểu chân tương. (Một khúc nhạc tấu hiện lên biết bao truyền thuyết.)
Quốc sắc thiên hương…
Giọng hát động lòng người vang vọng khắp nhà lớn nhà họ Tào, bất kể người làm hay những người khác trong nhà cũng đều chìm vào mê say.
Tào Chi trời sinh có giọng hát hay.
Nhưng giờ phút này là lần đầu hát trở lại sau ba năm.
“Con ranh này, lúc nào rồi mà còn hát với hò!”, Vương Tuệ Cầm ngồi ở trong phòng mình bất mãn nói một câu rồi định đứng lên ra trách mắng.
Lại bị Tào Vân Thương gọi lại.
“Được rồi đấy, trẻ con tâm tình không vui, để nó hát mấy câu đi”.
“Hát? Tào Vân Thương, tôi nói cho ông biết, đây là cơ hội cuối cùng của nhà họ Tào ông, thất lễ với nhà họ TưởngTưởng thì cả đời này cũng không còn cơ hội trở mình đâu!”
“Đừng quá trông chờ nhà tôi cứu giúp nhà ông. Lúc đó không biết sao tôi lại nhìn lọt mắt cái loại yếu đuối nhu nhược như ông chứ, thiếu quyết đoán lại còn không có chí tiến thủ”.
Vương Tuệ Cầm chỉ vào chồng mình chửi như tát nước cũng chẳng kiêng dè sợ người ngoài nghe thấy.
Mà Tào Vân Thương chỉ cúi đầu yên lặng nghe vợ mắng chửi không dám cãi câu nào.
Vương Tuệ Cầm mắng mệt rồi lẩm bẩm một câu: “Đồ bất tài”, rồi không nói gì nữa, ngồi xuống bưng chén trà lên uống một ngụm làm dịu cổ họng.
Sắc trời dần sáng.
Đoàn rước dâu nhà họ TưởngTưởng đã tới, xe sang đỗ kín cả một con đường.
Lễ vật hết rương này đến rương khác chất đầy sân nhà họ Tào.
Khiến Vương Tuệ Cầm cười tươi như hoa nở.
“Cô Tào, chuẩn bị thế nào rồi?”, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đứng ở trong sân hỏi.
Giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.
Người này là quản gia nhà riêng của Tưởng Hồng Thiệu, dù vậy nhưng cũng vô cùng vênh váo không coi ai ra gì.
“Đã chuẩn bị xong cả rồi. Không biết Tưởng nhị gia đâu ạ?”, tập tục đón dâu là đích thân chú rể tới đón cô dâu đi.
Nhưng mãi vẫn không thấy Tưởng Hồng Thiệu xuất hiện.
“Phì, còn tưởng mình là ai!”, quản gia nhà họ Tưởng mắng một câu, tiếp tục nói: “Nhị gia rộng lượng, sợ người ngoài đàm tiếu nhà họ Tào nên mới cho đoàn xe long trọng như vậy tới đón dâu, các người lại còn muốn nhị gia đích thân đến nữa sao”.
“Còn tự cho mình là quan trọng lắm hả?”
Sắc mặt tất cả người nhà họ Tào đều khó coi, chỉ một quản gia cỏn mà lên giọng làm người khác chán ghét.
“Thật mất mặt!”, có người đứng bên phía nhà họ Tào thấp giọng mắng.
Đem cháu gái mình đi nịnh hót người ta, người ta còn thấy chướng mắt, thế không phải tự rước lấy nhục sao?
Đúng lúc đó tiếng bước chân khe khẽ vang lên phá vỡ bầu không khí xấu hổ.
Mọi người chỉ thấy Tào Chi toàn thân mặc áo đỏ từ từ bước tới.
“Tôi chuẩn bị xong rồi, đi thôi”.
Quản gia đi quanh Tào Chi một vòng.
Làn môi đỏ thắm, gò má phớt hồng, sóng mắt long lanh, đúng là một giai nhân tuyệt sắc.
“Nếu cô Tào đã chuẩn bị xong rồi, vậy thì đi thôi. Hôn lễ hôm nay có nhân vật quan trọng tới dự, phải luyện tập trước quy trình một chút, tránh cho mất mặt nhà họ Tưởng”, quản gia nhà họ Tưởng dẫn đầu đi ra ngoài.
Trang phục trên người Tào Chi vừa dày vừa nặng, đi lại rất vô cùng bất tiện.
Vường Tuệ Cầm đảo mắt, sau khi Tào Chi đến nhà họ Tưởng, già trẻ lớn bé nhà họ Tào đều phải dựa vào Tào Chi rồi.
Nhanh bước lên, đỡ lấy Tào Chi nhẹ nhàng nói: “Cẩn thận chút, thím đỡ cháu!”
Lời nói dịu dàng, vô cùng thương yêu.
Giống như diễn viên chuyên nghiệp, trong một đêm liền thay đổi thái độ, vừa từ người phụ nữ độc ác bán con gái cầu vinh thoắt cái biến thành người lớn hai mắt đẫm lệ gả con gái về nhà chồng.
Tào Chi mỉm cười để Vương Tuệ Cầm đỡ tay phải mình.
Chỉ là vừa tiếp xúc, một vật trang sức từ trong ống táo rơi ra. Cạch một tiếng vỡ thành hai nửa.
Không đợi mọi người kịp phản ứng.
Chát!
Một cái tát vào mặt Vương Tuệ Cầm.
Tất cả mọi người sững sờ bao gồm cả Vương Tuệ Cầm, bà ta nhìn Tào Chi với vẻ không thể nào tin nổi.
“Cháu, cháu dám đánh thím?”
Hai mắt Vương Tuệ Cầm đỏ lên, ôm má muốn nổi điên.
Tào Chi vẫn mỉm cười, hất cằm nói: “Quản gia, ông nói xem cái tát này có đáng hay không?”
Hai mắt quản gia chuyển động, nháy mắt hiểu ra mấy phần.
Cười nói: “Phu nhân nói đáng đánh thì là đáng đánh”.
Chát, chát!
Lại thêm hai cái tát nữa, Vương Tuệ Cầm ngã ngồi trên đất, vẻ mặt không thể tin nổi.
Đánh xong cô mới thở ra một hơi nói: “Đi thôi!”
Mấy người bước đi trong ánh mắt không thể tin nổi của người nhà họ Tào.
Từ đầu đến cuối không để cho bất kì người nhà họ Tào nào tiễn đi.
Người nhà họ Tào trong nháy mắt đã hiểu rõ, Tào Chi một khi đã bước ra khỏi cửa sẽ không còn bất kì liên quan gì với nhà họ Tào nữa.
Sống chết đều do số trời!
“Chờ đã, là ai đưa thư tới?”, cô vội vã gọi người làm vừa đi khỏi rồi có chút căng thẳng hỏi.
Ngón tay trắng ngần, vì xiết chặt quá mức càng lộ ra vẻ trắng nhợt thiếu sức sống.
Người làm không hiểu cô chủ nhà mình vì sao căng thẳng, chỉ là một bức thư bình thường thôi mà.
Nhưng vẫn cung kính nói: “Là một người đàn ông lạ mặt, giao thư cho tôi xong thì lái xe đi rồi ạ”.
“Tầm bao nhiêu tuổi? Dáng vẻ thế nào? Biển số xe bao nhiêu?”, Tào Chi hỏi dồn.
Đối với cô, bức thư và tấm lệnh bài này vô cùng quan trọng.
Đã từng có một người đàn ông không khác gì đứa trẻ lấy tấm lệnh bài bằng gỗ khoe ra nói rằng: “Anh có một người anh em, chờ khi làm quan to sẽ về, đây là tín vật của bọn anh”.
Lúc đó cô chỉ cười, trong lòng thầm nghĩ, niềm vui của đàn ông các anh thật trẻ con.
Nhưng hôm này, tấm lệnh bài lại xuất hiện trong tay cô, lại còn ngay thời điểm này.
Người làm không biết vì sao cô chủ kích động, chỉ là gương mặt vốn vô cùng xinh đẹp vì sốt ruột mà hồng lên càng lộ ra vẻ diễm lệ.
Không khỏi nhìn thêm mấy lần.
“Tuổi tác không lớn, nhưng nhìn cách ăn mặc cũng không phải người bình thường. Trời cũng đã tối nên tôi không nhìn rõ biển số xe”, người làm vừa nhớ lại vừa nói.
Sau đó lại hỏi: “Chuyện này có quan trọng không ạ? Có cần đi kiểm tra lại không ạ?”
Xem chừng người này rất quan trọng với cô chủ, người làm mới quan tâm hỏi.
Tào Chi dường như đang rơi vào suy tư, chầm chậm lắc đầu, một mình quay về phòng đóng cửa lại.
Quay về ngồi vào bàn trang điểm, đặt tấm lệnh bài sang bên cạnh tiếp tục mở tờ giấy ra.
Đó là một bức tranh. Trong tranh vẽ một người con gái mặc trang phục diễn hí kịch, ngón tay tạo thành hình hoa sen.
Đôi mắt tràn đầy dịu dàng.
Mà người con gái trong tranh lại giống Tào Chi đến chín mươi phần trăm, điểm khác biệt chính là dịu dàng trong mắt đã bị thay thế bởi sự lạnh nhạt.
Tách!
Một giọt nước mắt rơi xuống bức tranh loang ra thành vệt.
Cô vội vàng lau nước mắt sợ làm hỏng bức tranh.
Cuối cùng mở ra tờ giấy, trên giấy chỉ có sáu chữ.
Yên tâm, tôi đã về rồi!
Kiểu chữ như rồng bay phượng múa, khí thế hữu lực, nét phẩy nét mác như giấu đao kiếm hết sức sắc nhọn lộ ra vẻ phóng khoáng của thiếu niên.
“Thật sao, anh đã về rồi sao?”
Tào Chi không dám tin, tựa như chuyện cười đã thành sự thật.
Làm cho con người ta không thể tin nổi.
“Ầy, tạm thời tin anh thêm một lần”.
Không biết đang nói với ai, cô ngẩng chiếc cổ trắng tinh tế nhìn ánh trăng sáng trong khẽ nói.
Treo bức tranh lên tường.
Tiếp tục trang điểm.
Vừa cầm bút tiếp tục vẽ mi, trong lòng vui lên rất nhiều. Chẳng những an tâm, còn có chút mong chờ ngày mai mau tới.
Ở bên ngoài, đám người làm vẫn tiếp tục làm việc bỗng nhiên cùng nhìn về hướng phòng của Tào Chi.
Đã rất lâu không nghe thấy cô chủ hát hí khúc rồi.
Lúc này, Tào Chi vừa trang điểm vừa hát.
…
Nguyệt sơ thăng, linh nhân thượng trang.( Trăng non lên, đào hát điểm trang)
Ngã miêu mi, phượng quan phối nghê thường. (Ta vẽ lên mi phượng, phối cùng Nghê Thường Vũ Y)
Thủy tụ khinh vũ, trường ca tự tửu hương.( Điệu múa nhẹ nhàng, khúc Trường Ca tựa hương rượu nồng)
Dạ vị ương, hồ cầm thanh dương. (Đêm dài vô tận, tiếng đàn Hồ văng vẳng)
Huyền ôn nhiệt, nhân tụ nguyệt ỷ tường. (Dây cung ấm áp, người người dựa tường thưởng trăng)
Nhất khuyết khúc đạn xuất đa thiểu chân tương. (Một khúc nhạc tấu hiện lên biết bao truyền thuyết.)
Quốc sắc thiên hương…
Giọng hát động lòng người vang vọng khắp nhà lớn nhà họ Tào, bất kể người làm hay những người khác trong nhà cũng đều chìm vào mê say.
Tào Chi trời sinh có giọng hát hay.
Nhưng giờ phút này là lần đầu hát trở lại sau ba năm.
“Con ranh này, lúc nào rồi mà còn hát với hò!”, Vương Tuệ Cầm ngồi ở trong phòng mình bất mãn nói một câu rồi định đứng lên ra trách mắng.
Lại bị Tào Vân Thương gọi lại.
“Được rồi đấy, trẻ con tâm tình không vui, để nó hát mấy câu đi”.
“Hát? Tào Vân Thương, tôi nói cho ông biết, đây là cơ hội cuối cùng của nhà họ Tào ông, thất lễ với nhà họ TưởngTưởng thì cả đời này cũng không còn cơ hội trở mình đâu!”
“Đừng quá trông chờ nhà tôi cứu giúp nhà ông. Lúc đó không biết sao tôi lại nhìn lọt mắt cái loại yếu đuối nhu nhược như ông chứ, thiếu quyết đoán lại còn không có chí tiến thủ”.
Vương Tuệ Cầm chỉ vào chồng mình chửi như tát nước cũng chẳng kiêng dè sợ người ngoài nghe thấy.
Mà Tào Vân Thương chỉ cúi đầu yên lặng nghe vợ mắng chửi không dám cãi câu nào.
Vương Tuệ Cầm mắng mệt rồi lẩm bẩm một câu: “Đồ bất tài”, rồi không nói gì nữa, ngồi xuống bưng chén trà lên uống một ngụm làm dịu cổ họng.
Sắc trời dần sáng.
Đoàn rước dâu nhà họ TưởngTưởng đã tới, xe sang đỗ kín cả một con đường.
Lễ vật hết rương này đến rương khác chất đầy sân nhà họ Tào.
Khiến Vương Tuệ Cầm cười tươi như hoa nở.
“Cô Tào, chuẩn bị thế nào rồi?”, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đứng ở trong sân hỏi.
Giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.
Người này là quản gia nhà riêng của Tưởng Hồng Thiệu, dù vậy nhưng cũng vô cùng vênh váo không coi ai ra gì.
“Đã chuẩn bị xong cả rồi. Không biết Tưởng nhị gia đâu ạ?”, tập tục đón dâu là đích thân chú rể tới đón cô dâu đi.
Nhưng mãi vẫn không thấy Tưởng Hồng Thiệu xuất hiện.
“Phì, còn tưởng mình là ai!”, quản gia nhà họ Tưởng mắng một câu, tiếp tục nói: “Nhị gia rộng lượng, sợ người ngoài đàm tiếu nhà họ Tào nên mới cho đoàn xe long trọng như vậy tới đón dâu, các người lại còn muốn nhị gia đích thân đến nữa sao”.
“Còn tự cho mình là quan trọng lắm hả?”
Sắc mặt tất cả người nhà họ Tào đều khó coi, chỉ một quản gia cỏn mà lên giọng làm người khác chán ghét.
“Thật mất mặt!”, có người đứng bên phía nhà họ Tào thấp giọng mắng.
Đem cháu gái mình đi nịnh hót người ta, người ta còn thấy chướng mắt, thế không phải tự rước lấy nhục sao?
Đúng lúc đó tiếng bước chân khe khẽ vang lên phá vỡ bầu không khí xấu hổ.
Mọi người chỉ thấy Tào Chi toàn thân mặc áo đỏ từ từ bước tới.
“Tôi chuẩn bị xong rồi, đi thôi”.
Quản gia đi quanh Tào Chi một vòng.
Làn môi đỏ thắm, gò má phớt hồng, sóng mắt long lanh, đúng là một giai nhân tuyệt sắc.
“Nếu cô Tào đã chuẩn bị xong rồi, vậy thì đi thôi. Hôn lễ hôm nay có nhân vật quan trọng tới dự, phải luyện tập trước quy trình một chút, tránh cho mất mặt nhà họ Tưởng”, quản gia nhà họ Tưởng dẫn đầu đi ra ngoài.
Trang phục trên người Tào Chi vừa dày vừa nặng, đi lại rất vô cùng bất tiện.
Vường Tuệ Cầm đảo mắt, sau khi Tào Chi đến nhà họ Tưởng, già trẻ lớn bé nhà họ Tào đều phải dựa vào Tào Chi rồi.
Nhanh bước lên, đỡ lấy Tào Chi nhẹ nhàng nói: “Cẩn thận chút, thím đỡ cháu!”
Lời nói dịu dàng, vô cùng thương yêu.
Giống như diễn viên chuyên nghiệp, trong một đêm liền thay đổi thái độ, vừa từ người phụ nữ độc ác bán con gái cầu vinh thoắt cái biến thành người lớn hai mắt đẫm lệ gả con gái về nhà chồng.
Tào Chi mỉm cười để Vương Tuệ Cầm đỡ tay phải mình.
Chỉ là vừa tiếp xúc, một vật trang sức từ trong ống táo rơi ra. Cạch một tiếng vỡ thành hai nửa.
Không đợi mọi người kịp phản ứng.
Chát!
Một cái tát vào mặt Vương Tuệ Cầm.
Tất cả mọi người sững sờ bao gồm cả Vương Tuệ Cầm, bà ta nhìn Tào Chi với vẻ không thể nào tin nổi.
“Cháu, cháu dám đánh thím?”
Hai mắt Vương Tuệ Cầm đỏ lên, ôm má muốn nổi điên.
Tào Chi vẫn mỉm cười, hất cằm nói: “Quản gia, ông nói xem cái tát này có đáng hay không?”
Hai mắt quản gia chuyển động, nháy mắt hiểu ra mấy phần.
Cười nói: “Phu nhân nói đáng đánh thì là đáng đánh”.
Chát, chát!
Lại thêm hai cái tát nữa, Vương Tuệ Cầm ngã ngồi trên đất, vẻ mặt không thể tin nổi.
Đánh xong cô mới thở ra một hơi nói: “Đi thôi!”
Mấy người bước đi trong ánh mắt không thể tin nổi của người nhà họ Tào.
Từ đầu đến cuối không để cho bất kì người nhà họ Tào nào tiễn đi.
Người nhà họ Tào trong nháy mắt đã hiểu rõ, Tào Chi một khi đã bước ra khỏi cửa sẽ không còn bất kì liên quan gì với nhà họ Tào nữa.
Sống chết đều do số trời!
Bình luận facebook