Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 253: Ám sát
Tiết Hoa Huy nói xong câu đó thì tay giương súng, chĩa thẳng vào đầu Từ Bằng, động tác rất dứt khoát. Ba giây sau, tiếng súng vang lên, Từ Bằng trợn mắt, dùng vẻ mặt khó tin nhìn lom lom Tiết Hoa Huy, bên thái dương có một lỗ máu đỏ lòm.
Cơ thể Từ Bằng ngã xuống, mọi người có mặt tại hiện trường sững người.
Đám tay chân do Từ Bằng dẫn tới còn đang khá thoải mái, chẳng hề coi Tiết Hoa Huy ra gì như bị chết đứng, ngay lúc đó, một đám thủ vệ ùa vào, tóm hết đám tay sai và người bên phe Lý Thiên Minh.
….…………….
Trong phòng khách nhà họ Triệu, điện thoại riêng của nhà họ Triệu vang lên từng hồi dồn dập, quản gia vội vàng cầm ống nghe. Quản gia vừa nghe xong những gì người bên kia nói thì mặt mũi tái nhợt, luýnh quýnh cúp máy, chạy vào phòng làm việc của Triệu Chí Trạch để báo tin.
“Ông chủ, ông chủ ơi! Không hay rồi!”, quản gia thở hổn hển kêu gọi.
Triệu Chí Trạch đang chờ tin, nghe thấy thế thì quát: “Làm gì ồn ào thế?”
Quản gia vội nói: “Ông chủ ơi, đám Từ Bằng bị bắt vào Sở cảnh sát thành phố rồi ạ!”
Triệu Chí Trạch có chút bất ngờ nhưng ông ta vẫn chẳng hề lo lắng.
Khi đang định hỏi tiếp thì điện thoại trên bàn vang lên: “Reng reng!”
Triệu Chí Trạch nhấn nút nghe máy, một phút sau, mặt ông ta cũng không khác gì màu của tờ giấy.
Đồng thời, cảnh tượng như thế cũng đã diễn ra ở nhà họ Lý.
Hai gia chủ của hai nhà vội vã thay quần áo rồi ra ngoài, mục tiêu của họ đều là Sở cảnh sát thành phố.
….
Tại phủ Võ Uy Hầu.
Trương Thông báo cáo việc này cho Lâm Triệt.
Anh nghe xong thì bâng quơ một câu: “Nên gõ cho đám người này tỉnh ra rồi!”
Còn một nhân vật khác trong câu chuyện là nhà họ Sở cũng đang lơ ngơ như bò đeo nơ.
Một tiếng trước, họ đang bị đe dọa và uy hiếp; một tiếng sau, họ vẫn bình an ngồi trong phòng khách uống trà.
Sở Thành hỏi bố mình: “Bố, bố quen biết ai tai to mặt lớn à?”
Sở Chấn Hải trầm ngâm lắc đầu: “Không biết, nếu biết thì nhà mình đã không bị động đến mức chờ người ta tới tận cửa”.
Nghe xong câu trả lời, Sở Thành cũng không hỏi han thêm nữa, trong lòng ông ta đang định cho người đi tìm hiểu thông tin. Vương Lâm ngồi bên cạnh lại nghĩ thầm: “Chậc, tiếc ghê! Tự nhiên gặp người rảnh rỗi nhúng tay vào chuyện nhà người ta, suýt chút nữa mình đã thành công đá con Vân Mộng ra khỏi cái nhà này rồi!”
…
11 giờ đêm, sau khi nhận được tin tức từ Ma Tước là tối nay bên phía Tú Y Vệ sẽ hành động, Lâm Triệt quyết định chủ động xuất kích.
Anh bảo Trương Thông lái xe về nhà mẹ Chu, khi đi ngang qua đoạn đường vắng, Trương Thông cố tình chạy chậm lại rồi dừng hẳn, cảnh tượng như thể xe bị trục trặc nên hư giữa đường.
Trương Thông xuống xe xem thử rồi gọi điện thoại, Lâm Triệt cũng ra ngoài hít thở không khí. Đúng lúc này, một bà già ăn mặc quần áo đã sờn rách, chạy chiếc xe đạp cót két, yên sau chở một đứa bé trai đang đi tới. Lâm Triệt và Trương Thông cũng chú ý tới cặp bà cháu này, trong lòng họ biết hai người này rất đáng nghi vì trời đã khuya, rất ít có người già nào đi mấy con đường vắng thế này, đằng này còn chở thêm cháu trai.
Họ đang đề phòng, từ hai bên đường, một đám người mặc đồ đen lao ra, chúng cầm đủ loại súng, dao găm, móc câu… đủ loại vũ khí xông về phía hai người Lâm Triệt.
Thấy màn này, bà lão chạy xe đạp hét lên một tiếng rồi nhảy xuống xe, lôi cháu trai ngồi yên sau xuống, núp bên đống cỏ lề đường, từ đầu đến cuối, người ta chỉ nghe thấy tiếng của bà lão.
Lâm Triệt và Trương Thông thấy hai bà cháu không tới gần thì họ cũng không quan tâm nữa, dù sao đây cũng là cái bẫy do họ giăng ra, sẽ có người khác giám sát cặp bà cháu này.
Cơ thể thấp bé của Trương Thông linh hoạt như gió lướt qua đám sát thủ, từng tên bị hạ gục, số người bại dưới tay anh ta còn nhiều hơn bên phía Lâm Triệt.
Không ngoài dự đoán, 15 phút sau, cuộc chiến kết thúc, nửa số sát thủ đã mất mạng, nửa còn lại đã bị thủ vệ nhảy ra giữa chừng tóm gọn.
Lúc này, hai bà cháu cũng bị dẫn ra, bà lão ôm cháu trai, đứa bé vẫn đang nhắm nghiền mắt, khi nãy âm thanh ồn ào như thế mà đứa nhỏ này cũng không thức giấc, chắc chắn đứa bé không phải đang ngủ.
Bà ta bỗng dưng quỳ xuống, khóc lóc van xin: “Tha cho tôi! Xin tha cho tôi! Tôi chỉ vô tình đi ngang qua thôi! Tha, xin tha…”, nước mắt nước mũi nhễ nhại trên gương mặt già nua, dù bà lão kia rất lớn tiếng nhưng đứa bé trai trong ngực bà ta vẫn im lìm như cũ.
Một thủ vệ tiến lên, cẩn thận ôm đứa bé khỏi tay bà lão kia, người sau không chịu nhưng sức bà ta sao bằng thanh niên trai tráng.
Thủ vệ giơ tay trước mũi đứa nhỏ, nhận thấy trên ngón tay có gió, thủ vệ biết đứa bé chỉ đang mê man.
Lâm Triệt bước tới gần, nhìn vào gương mặt đứa bé, đây là một cậu nhóc trắng trẻo, da dẻ hồng hào, má bầu bĩnh. Nhìn kỹ thì anh phát hiện đứa nhỏ này khá giống Chu Văn Hằng – người bạn tri kỷ đã khuất của anh.
Lâm Triệt hơi mủi lòng, anh lên tiếng: “Bà là ai? Đã làm gì đứa bé?”
Bà lão sợ hãi: “Đó là cháu… cháu trai tôi! Thằng bé bị bệnh nên… nên tôi đưa đi khám… mới… mới uống thuốc nên ngủ say!”
Lâm Triệt thản nhiên nói: “Thật không? Thế sao tôi cảm thấy không phải nhỉ!”
Bà già này khoảng 70, da dẻ nhăn nheo, đen đúa, chấm đồi mồi hiện lên rất rõ ràng trên tay và mặt, quần áo rách rưới, vá lỗ chỗ. Còn đứa bé trai thì bầu bĩnh trắng trẻo, quần áo lại thuộc dạng đắt đỏ, nếu bà lão này cưng cháu thì khi nãy, lúc xuống xe, bà ta sẽ không nắm cổ áo của đứa nhỏ khiến phần trước của áo siết lấy cổ, hằn vết đỏ như hiện giờ.
Bà lão kia như bị nắm trúng thóp: “Tôi tôi… Tôi chỉ… chỉ muốn kiếm thêm chút tiền! Tôi… tôi nhất thời tham…”
Lâm Triệt lại liếc nhìn đứa bé, nhìn gương mặt hao hao bạn mình, lửa giận trong lòng anh bùng lên, lệnh thủ vệ lôi bà ta đi, còn anh giơ tay ra ôm đứa nhỏ vào lòng.
Đứa nhỏ này mới chừng ba, bốn tuổi, trên người còn vương mùi sữa.
Đúng lúc này, biến cố xảy ra, đứa bé mở to mắt, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây kim, đâm thẳng vào trước ngực Lâm Triệt nhanh như chớp. Vì đang lơ đễnh, Lâm Triệt trúng chiêu, anh nhanh chóng hất đứa bé ra.
Đứa nhỏ lộn một vòng trên không rồi vững vàng đáp xuống đất. Lâm Triệt choáng váng đầu, anh lảo đảo, Trương Thông vội chạy tới đỡ, thủ vệ bao vây đứa bé kia, họ chưa kịp làm gì thì miệng đứa bé kia đã trào ra máu tươi, cơ thể nhỏ bé dần ngã xuống. Cùng lúc đó, Lâm Triệt cũng hôn mê.
Cơ thể Từ Bằng ngã xuống, mọi người có mặt tại hiện trường sững người.
Đám tay chân do Từ Bằng dẫn tới còn đang khá thoải mái, chẳng hề coi Tiết Hoa Huy ra gì như bị chết đứng, ngay lúc đó, một đám thủ vệ ùa vào, tóm hết đám tay sai và người bên phe Lý Thiên Minh.
….…………….
Trong phòng khách nhà họ Triệu, điện thoại riêng của nhà họ Triệu vang lên từng hồi dồn dập, quản gia vội vàng cầm ống nghe. Quản gia vừa nghe xong những gì người bên kia nói thì mặt mũi tái nhợt, luýnh quýnh cúp máy, chạy vào phòng làm việc của Triệu Chí Trạch để báo tin.
“Ông chủ, ông chủ ơi! Không hay rồi!”, quản gia thở hổn hển kêu gọi.
Triệu Chí Trạch đang chờ tin, nghe thấy thế thì quát: “Làm gì ồn ào thế?”
Quản gia vội nói: “Ông chủ ơi, đám Từ Bằng bị bắt vào Sở cảnh sát thành phố rồi ạ!”
Triệu Chí Trạch có chút bất ngờ nhưng ông ta vẫn chẳng hề lo lắng.
Khi đang định hỏi tiếp thì điện thoại trên bàn vang lên: “Reng reng!”
Triệu Chí Trạch nhấn nút nghe máy, một phút sau, mặt ông ta cũng không khác gì màu của tờ giấy.
Đồng thời, cảnh tượng như thế cũng đã diễn ra ở nhà họ Lý.
Hai gia chủ của hai nhà vội vã thay quần áo rồi ra ngoài, mục tiêu của họ đều là Sở cảnh sát thành phố.
….
Tại phủ Võ Uy Hầu.
Trương Thông báo cáo việc này cho Lâm Triệt.
Anh nghe xong thì bâng quơ một câu: “Nên gõ cho đám người này tỉnh ra rồi!”
Còn một nhân vật khác trong câu chuyện là nhà họ Sở cũng đang lơ ngơ như bò đeo nơ.
Một tiếng trước, họ đang bị đe dọa và uy hiếp; một tiếng sau, họ vẫn bình an ngồi trong phòng khách uống trà.
Sở Thành hỏi bố mình: “Bố, bố quen biết ai tai to mặt lớn à?”
Sở Chấn Hải trầm ngâm lắc đầu: “Không biết, nếu biết thì nhà mình đã không bị động đến mức chờ người ta tới tận cửa”.
Nghe xong câu trả lời, Sở Thành cũng không hỏi han thêm nữa, trong lòng ông ta đang định cho người đi tìm hiểu thông tin. Vương Lâm ngồi bên cạnh lại nghĩ thầm: “Chậc, tiếc ghê! Tự nhiên gặp người rảnh rỗi nhúng tay vào chuyện nhà người ta, suýt chút nữa mình đã thành công đá con Vân Mộng ra khỏi cái nhà này rồi!”
…
11 giờ đêm, sau khi nhận được tin tức từ Ma Tước là tối nay bên phía Tú Y Vệ sẽ hành động, Lâm Triệt quyết định chủ động xuất kích.
Anh bảo Trương Thông lái xe về nhà mẹ Chu, khi đi ngang qua đoạn đường vắng, Trương Thông cố tình chạy chậm lại rồi dừng hẳn, cảnh tượng như thể xe bị trục trặc nên hư giữa đường.
Trương Thông xuống xe xem thử rồi gọi điện thoại, Lâm Triệt cũng ra ngoài hít thở không khí. Đúng lúc này, một bà già ăn mặc quần áo đã sờn rách, chạy chiếc xe đạp cót két, yên sau chở một đứa bé trai đang đi tới. Lâm Triệt và Trương Thông cũng chú ý tới cặp bà cháu này, trong lòng họ biết hai người này rất đáng nghi vì trời đã khuya, rất ít có người già nào đi mấy con đường vắng thế này, đằng này còn chở thêm cháu trai.
Họ đang đề phòng, từ hai bên đường, một đám người mặc đồ đen lao ra, chúng cầm đủ loại súng, dao găm, móc câu… đủ loại vũ khí xông về phía hai người Lâm Triệt.
Thấy màn này, bà lão chạy xe đạp hét lên một tiếng rồi nhảy xuống xe, lôi cháu trai ngồi yên sau xuống, núp bên đống cỏ lề đường, từ đầu đến cuối, người ta chỉ nghe thấy tiếng của bà lão.
Lâm Triệt và Trương Thông thấy hai bà cháu không tới gần thì họ cũng không quan tâm nữa, dù sao đây cũng là cái bẫy do họ giăng ra, sẽ có người khác giám sát cặp bà cháu này.
Cơ thể thấp bé của Trương Thông linh hoạt như gió lướt qua đám sát thủ, từng tên bị hạ gục, số người bại dưới tay anh ta còn nhiều hơn bên phía Lâm Triệt.
Không ngoài dự đoán, 15 phút sau, cuộc chiến kết thúc, nửa số sát thủ đã mất mạng, nửa còn lại đã bị thủ vệ nhảy ra giữa chừng tóm gọn.
Lúc này, hai bà cháu cũng bị dẫn ra, bà lão ôm cháu trai, đứa bé vẫn đang nhắm nghiền mắt, khi nãy âm thanh ồn ào như thế mà đứa nhỏ này cũng không thức giấc, chắc chắn đứa bé không phải đang ngủ.
Bà ta bỗng dưng quỳ xuống, khóc lóc van xin: “Tha cho tôi! Xin tha cho tôi! Tôi chỉ vô tình đi ngang qua thôi! Tha, xin tha…”, nước mắt nước mũi nhễ nhại trên gương mặt già nua, dù bà lão kia rất lớn tiếng nhưng đứa bé trai trong ngực bà ta vẫn im lìm như cũ.
Một thủ vệ tiến lên, cẩn thận ôm đứa bé khỏi tay bà lão kia, người sau không chịu nhưng sức bà ta sao bằng thanh niên trai tráng.
Thủ vệ giơ tay trước mũi đứa nhỏ, nhận thấy trên ngón tay có gió, thủ vệ biết đứa bé chỉ đang mê man.
Lâm Triệt bước tới gần, nhìn vào gương mặt đứa bé, đây là một cậu nhóc trắng trẻo, da dẻ hồng hào, má bầu bĩnh. Nhìn kỹ thì anh phát hiện đứa nhỏ này khá giống Chu Văn Hằng – người bạn tri kỷ đã khuất của anh.
Lâm Triệt hơi mủi lòng, anh lên tiếng: “Bà là ai? Đã làm gì đứa bé?”
Bà lão sợ hãi: “Đó là cháu… cháu trai tôi! Thằng bé bị bệnh nên… nên tôi đưa đi khám… mới… mới uống thuốc nên ngủ say!”
Lâm Triệt thản nhiên nói: “Thật không? Thế sao tôi cảm thấy không phải nhỉ!”
Bà già này khoảng 70, da dẻ nhăn nheo, đen đúa, chấm đồi mồi hiện lên rất rõ ràng trên tay và mặt, quần áo rách rưới, vá lỗ chỗ. Còn đứa bé trai thì bầu bĩnh trắng trẻo, quần áo lại thuộc dạng đắt đỏ, nếu bà lão này cưng cháu thì khi nãy, lúc xuống xe, bà ta sẽ không nắm cổ áo của đứa nhỏ khiến phần trước của áo siết lấy cổ, hằn vết đỏ như hiện giờ.
Bà lão kia như bị nắm trúng thóp: “Tôi tôi… Tôi chỉ… chỉ muốn kiếm thêm chút tiền! Tôi… tôi nhất thời tham…”
Lâm Triệt lại liếc nhìn đứa bé, nhìn gương mặt hao hao bạn mình, lửa giận trong lòng anh bùng lên, lệnh thủ vệ lôi bà ta đi, còn anh giơ tay ra ôm đứa nhỏ vào lòng.
Đứa nhỏ này mới chừng ba, bốn tuổi, trên người còn vương mùi sữa.
Đúng lúc này, biến cố xảy ra, đứa bé mở to mắt, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây kim, đâm thẳng vào trước ngực Lâm Triệt nhanh như chớp. Vì đang lơ đễnh, Lâm Triệt trúng chiêu, anh nhanh chóng hất đứa bé ra.
Đứa nhỏ lộn một vòng trên không rồi vững vàng đáp xuống đất. Lâm Triệt choáng váng đầu, anh lảo đảo, Trương Thông vội chạy tới đỡ, thủ vệ bao vây đứa bé kia, họ chưa kịp làm gì thì miệng đứa bé kia đã trào ra máu tươi, cơ thể nhỏ bé dần ngã xuống. Cùng lúc đó, Lâm Triệt cũng hôn mê.
Bình luận facebook