Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 252: Người này bị tôi giết rồi
Đoàng!
Trong phút chốc, bầu không khí lần nữa lại trở nên căng thẳng.
Người nhà họ Sở cầm chắc vũ khí trong tay, ánh mắt tức giận nhìn về phía Từ Bằng.
Ngọn nguồn mọi chuyện vẫn chưa được tra rõ ràng, một qua chấp chính đối ngoại nhỏ bé, mà lại có thể mở miệng nói một cách phách lối như vậy.
Muốn cháu gái của gia chủ nhà họ Sở phải chôn theo người chết.
Đây là một kiểu sỉ nhục.
Điều này lập tức làm bùng lên lửa giận trong lòng người nhà họ Sở.
Đến cả vài người nhà họ Sở có ý muốn thỏa hiệp cũng phải ngoan ngoãn ngậm miệng, bởi vì Sở Chấn Hải đã thật sự tức giận.
“Nếu hai nhà Triệu, Lý đã hùng hổ ép người đến như thế, thì nhà họ Sở tôi cũng không phải trái hồng mềm để ai muốn bóp thế nào cũng được”, Sở Chấn Hải chống gậy đứng lên, nhìn những người ở phía dưới, sắc mặt lạnh lùng.
Lý Thiên Minh nhìn Sở Chấn Hải đã thực sự tức giận, nhưng cũng không muốn nhúng tay vào.
Hắn lập tức nói: “Ông Sở, nhà họ Lý tôi chỉ cần chân tướng, không muốn tham gia vào ân oán giữa hai nhà các người”.
Hắn nói rất rõ ràng, chỉ là muốn đến đây để biết được chân tướng, điều tra rõ nguyên nhân cái chết của em trai mình, không lắt léo như nhà họ Triệu, người chết rồi còn muốn cháu gái nhà người ta phải chôn theo.
Khiến ai nghe rồi cũng tức giận.
“Được, sắp xếp chỗ ngồi cho cậu Lý, cậu ngồi đợi ở một bên, tôi cũng muốn biết nguyên nhân trong đó”, Sở Chấn Hải lớn giọng sai bảo.
Một người làm bê đến một chỗ ngồi cho Lý Thiên Minh, để gã ngồi chờ một bên.
Cũng rất rõ ràng, người nhà họ Lý không phải đến để tham dự vào cuộc tranh chấp sắp tới.
Từ Bằng nhìn thấy Lý Thiên Minh chùn bước nên sắc mặt rất khó coi, cùng nhau đến, vậy mà sắp đánh nhau rồi lại con mẹ nó muốn rút lui là sao.
“Ý cậu Thiên Minh là sao? Rút lui vào lúc này thì phải ăn nói với Triệu gia chủ thế nào”, Từ Bằng không muốn hắn rút lui, giọng lạnh lùng nói.
“Cút, phải ăn nói thế nào liên quan gì đến anh”, Lý Thiên Minh không thèm nhìn gã lấy một cái.
Sắc mặt Từ Bằng hết sức khó coi.
Bản thân có nhà họ Triệu để cậy vào, vậy mà vẫn bị Lý Thiên Minh xem thường.
Lúc này cũng chỉ có thể nhịn, không thể tự gây thù chuốc oán vào mình.
Gã cho người âm thầm thông báo tình hình ở đây cho nhà họ Triệu, không lâu sau liền nhận được chỉ thị mới.
Nhìn về phía Sở Chấn Hải và đám người nhà họ Triệu, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
“Các anh em, Sở Vân Mộng đang được giấu ở đây, nếu tìm được Triệu gia chủ có thưởng lớn”, Từ Bằng hét lớn.
Cái gì mà tìm người, vậy là muốn phá nát nhà họ Triệu rồi.
Chỉ là tìm một từ nói giảm nói tránh dễ nghe hơn thôi.
Một đám tay chân, nghe thấy nếu tìm ra sẽ có thưởng lớn, đều vô cùng hứng thú.
Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn. Thứ lần này chính của họ chính là tiền.
“Lão già kia, đã sắp chết rồi, con cháu đều là đồ bỏ đi, lên đây cho tôi, để tôi dạy dỗ lũ không biết trời cao đất dày”, Từ Bằng quát mắng, ra lệnh động thủ.
Sắc mặt người nhà họ Sở vô cùng khó coi, từ sau khi Sở Thành tiếp quản gia tộc, quả thật ông ta không hề có chút đóng góp nào.
So với thời điểm gia tộc đang mở rộng sản nghiệp thì quả thật khó mà đối mặt.
Nhưng bây giờ bị một tên côn đồ mắng là đồ bỏ đi sao họ không thấy khó chịu.
Nhưng lúc này, đám tay sai đông đúc chen chúc nhau đã càng khiến nhà họ Sở bị đả kích.
Lúc này, trong nhà họ Sở cũng có vài con cháu trong nhà và người làm, nhưng lại không ngờ đến hôm nay lại có người đến gây chuyện.
Rõ ràng là không đủ người, căn bản không thể bì lại với đối phương.
“Đập cho tao!”
Bộp bộp bộp!
Hai bên vừa động tay chân liền phân thắng bại.
Người nhà họ Sở trong phút chốc liền yếu thế, nhìn nhà tổ bị đạp phá.
Mặt Sở Chấn Hải đỏ bừng.
“Lão già kia, phách lối nữa đi, cố chấp chống cụ nữa đi”.
Từ Bằng vừa mắng, vừa từng bước từng bước lại gần Sở Chấn Hải.
Người nhà họ Sở kinh hãi, lại bị trói lại, nhất thời không thoát ra được.
Biết chuyện không ổn rồi nhưng không thể làm gì được.
Khiến trong lòng mọi người đều căng thẳng.
Bộp bộp!
Một loạt tiếng bước chân từ ngoài cửa nhà họ Sở vọng vào.
Đám người hỗn loạn không hề chú ý đến, nhưng Lý Thiên Minh đang ngồi xem kịch ở một bên lại chau mày nghi hoặc.
Trong lòng thầm nói.
Người nhà họ Triệu lại phái người tới sao? Định làm lớn chuyện này?
Tiếng chân ngày càng gần.
Cửa lớn trực tiếp mở ra, một người đàn ông cao lớn bước vào trước.
Nhìn thấy mọi thứ hỗn loạn trước mắt.
Tròng mắt như muốn tóe ra lửa.
Rút súng bên hông ra, bắn lên trời một tiếng. Pằng!
Trong phút chốc, đám người hỗn loạn bỗng trở nên yên tĩnh, tất cả quay người lại, nhìn thấy người đàn ông bỗng ngẩn người.
Lý Thiên Minh còn trực tiếp đứng lên, cung kính nói: “Xin chào, thống lĩnh Tiết!”, thậm chí gã còn khẽ cúi người, bày tỏ sự tôn trọng.
Người vừa đến này là thống lĩnh thủ vệ thành phố, Tiết Hoa Huy.
Người này vô cùng khiêm tốn, rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, lần trước nghe nói có dấu hiệu liền trực tiếp dẫn người đến tịch thu nhà họ Cao, sản nghiệp lớn như vậy liền bị dán giấy niêm phong.
Từ đó nhà họ Cao bị gạch tên khỏi ba thành phố duyên hải.
Tiết Hoa Huy cũng chỉ nhìn qua hắn, sau đó liền đi vào trong, bảo vệ phía sau cũng đi vào theo.
Đám người nhà họ Sở và Từ Bằng cũng dừng tay lại, nhìn về phía này.
“Sở gia chủ, nhiều năm rồi mới gặp lại!”, Tiết Hoa Huy tiến một bước lớn về phía trước.
Âm thanh trầm ổn.
Tuy giọng nói khách khí, nghe chỉ giống như khách qua đường, vô cùng xa cách.
Hai người quả thật đã nhiều năm không gặp, thời gian lâu rồi, nếu không phải vừa rồi Lý Thiên Minh nhắc đến thống lĩnh Tiết thì Sở Chấn Hải cũng không nhớ ra.
Sở Chấn Hải khẽ nheo mắt, suy nghĩ về lý do đối phương đến đây, nói: “Tiết đại nhân, mời ngồi, hôm nay nhà họ Sở có chút chuyện, mong ngài đừng trách chúng tôi tiếp đón không chu đáo”.
Tiết Hoa Huy cũng không khách sáo, đến gần chỗ Sở Chấn Hải rồi ngồi xuống.
Khí thế đó khiến nhiều người xung quanh vô thức lùi lại về sau rất nhiều.
“Đúng là có chút chật vật nhỉ”, Tiết Hoa Huy nói.
Sở Chấn Hải và người nhà họ Sở chỉ có thể cười gượng, mặt tối sầm.
“Aiz!”, Sở Chấn Hải khẽ thở dài, cũng không giải thích gì, tò mò hỏi: “Tiết đại nhân đột nhiên đến đây, không biết có gì muốn dặn dò?”.
Không rõ lý do người này đến, không biết là bạn hay là địch.
Mấy hôm nay, ba thành phố duyên hải loạn lạc quá, các gia tộc lớn trong tình trạng nguy cấp.
“Phía trên có lệnh, nói nhà họ Sở hôm nay gặp chút phiền phức, muốn tôi đến đây xem xét”, nói một cách rất nhẹ nhàng, giống như đang nói về điều gì đo rất nhỏ nhặt.
“Phía trên?”, Sở Chấn Hải chau mày chặt hơn.
Không biết là nhân vật lớn nào, nhìn thấy nhà họ sở khó khăn nên ra tay giúp đỡ.
Hoặc là được hối lộ thu xếp trước rồi?
Nhưng chuyện xảy ra quá đột xuất, tin cầu cứu của nhà họ Sở còn chưa được gửi đi.
Tiết Hoa Huy mỉm cười không nói gì, chắc chắn sẽ không nói cho ông ta là ai.
Nhìn vế phía Từ Bằng, tròng mắt thoáng mang vẻ lạnh lẽo.
Từ Bằng nhìn thấy ánh mắt đối phương thì chợt thấy run rẩy.
Gã chưa từng gặp Tiết Hoa Huy, nhưng cũng biết đối phương không hề đơn giản, đám người đi theo cũng không phải người bình thường.
Gã nói: “Chuyện hôm nay tôi sẽ nói với Triệu gia chủ, nhà họ Sở các người tự mình suy nghĩ cho kĩ đi”.
Nói xong quay người muốn rời đi.
Sắc mặt Sở Chấn Hải rất khó coi, nhưng không có cách nào để ngăn lại được.
Mà Tiết Hoa Huy nhận được lệnh từ phủ Võ Uy Hầu, nào chịu để yên.
“Bắt hết lại, ai muốn chống đối thì bắn chết!”
Nhẹ nhàng nói một câu nhưng lại giống như mệnh lệnh sinh tử, họng súng đen ngòm ép hàng trăm người ngồi xuống.
Hai tay ôm đầu, không dám động đậy.
Trong lòng Từ Bằng hoảng hốt, lập tức nói: “Chúng tôi là người của nhà họ Triệu, ông dám đối xử với chúng tôi như vậy, không sợ nhà họ Triệu tìm đến gây chuyện sao?”.
Khi những người biết được thân phận của Tiết Hoa Huy nghe câu này thì đều liếc gã một cái.
Đúng là tìm đến cái chết, dám diễu võ dương oai trước mặt Tiết Hoa Huy.
Quả nhiên, nghe xong câu nói của Từ Bằng, Tiết Hoa Huy khẽ cười.
“Gọi điện cho Triệu Chí Trạch, thông báo người này bị tôi giết rồi!”
Trong phút chốc, bầu không khí lần nữa lại trở nên căng thẳng.
Người nhà họ Sở cầm chắc vũ khí trong tay, ánh mắt tức giận nhìn về phía Từ Bằng.
Ngọn nguồn mọi chuyện vẫn chưa được tra rõ ràng, một qua chấp chính đối ngoại nhỏ bé, mà lại có thể mở miệng nói một cách phách lối như vậy.
Muốn cháu gái của gia chủ nhà họ Sở phải chôn theo người chết.
Đây là một kiểu sỉ nhục.
Điều này lập tức làm bùng lên lửa giận trong lòng người nhà họ Sở.
Đến cả vài người nhà họ Sở có ý muốn thỏa hiệp cũng phải ngoan ngoãn ngậm miệng, bởi vì Sở Chấn Hải đã thật sự tức giận.
“Nếu hai nhà Triệu, Lý đã hùng hổ ép người đến như thế, thì nhà họ Sở tôi cũng không phải trái hồng mềm để ai muốn bóp thế nào cũng được”, Sở Chấn Hải chống gậy đứng lên, nhìn những người ở phía dưới, sắc mặt lạnh lùng.
Lý Thiên Minh nhìn Sở Chấn Hải đã thực sự tức giận, nhưng cũng không muốn nhúng tay vào.
Hắn lập tức nói: “Ông Sở, nhà họ Lý tôi chỉ cần chân tướng, không muốn tham gia vào ân oán giữa hai nhà các người”.
Hắn nói rất rõ ràng, chỉ là muốn đến đây để biết được chân tướng, điều tra rõ nguyên nhân cái chết của em trai mình, không lắt léo như nhà họ Triệu, người chết rồi còn muốn cháu gái nhà người ta phải chôn theo.
Khiến ai nghe rồi cũng tức giận.
“Được, sắp xếp chỗ ngồi cho cậu Lý, cậu ngồi đợi ở một bên, tôi cũng muốn biết nguyên nhân trong đó”, Sở Chấn Hải lớn giọng sai bảo.
Một người làm bê đến một chỗ ngồi cho Lý Thiên Minh, để gã ngồi chờ một bên.
Cũng rất rõ ràng, người nhà họ Lý không phải đến để tham dự vào cuộc tranh chấp sắp tới.
Từ Bằng nhìn thấy Lý Thiên Minh chùn bước nên sắc mặt rất khó coi, cùng nhau đến, vậy mà sắp đánh nhau rồi lại con mẹ nó muốn rút lui là sao.
“Ý cậu Thiên Minh là sao? Rút lui vào lúc này thì phải ăn nói với Triệu gia chủ thế nào”, Từ Bằng không muốn hắn rút lui, giọng lạnh lùng nói.
“Cút, phải ăn nói thế nào liên quan gì đến anh”, Lý Thiên Minh không thèm nhìn gã lấy một cái.
Sắc mặt Từ Bằng hết sức khó coi.
Bản thân có nhà họ Triệu để cậy vào, vậy mà vẫn bị Lý Thiên Minh xem thường.
Lúc này cũng chỉ có thể nhịn, không thể tự gây thù chuốc oán vào mình.
Gã cho người âm thầm thông báo tình hình ở đây cho nhà họ Triệu, không lâu sau liền nhận được chỉ thị mới.
Nhìn về phía Sở Chấn Hải và đám người nhà họ Triệu, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
“Các anh em, Sở Vân Mộng đang được giấu ở đây, nếu tìm được Triệu gia chủ có thưởng lớn”, Từ Bằng hét lớn.
Cái gì mà tìm người, vậy là muốn phá nát nhà họ Triệu rồi.
Chỉ là tìm một từ nói giảm nói tránh dễ nghe hơn thôi.
Một đám tay chân, nghe thấy nếu tìm ra sẽ có thưởng lớn, đều vô cùng hứng thú.
Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn. Thứ lần này chính của họ chính là tiền.
“Lão già kia, đã sắp chết rồi, con cháu đều là đồ bỏ đi, lên đây cho tôi, để tôi dạy dỗ lũ không biết trời cao đất dày”, Từ Bằng quát mắng, ra lệnh động thủ.
Sắc mặt người nhà họ Sở vô cùng khó coi, từ sau khi Sở Thành tiếp quản gia tộc, quả thật ông ta không hề có chút đóng góp nào.
So với thời điểm gia tộc đang mở rộng sản nghiệp thì quả thật khó mà đối mặt.
Nhưng bây giờ bị một tên côn đồ mắng là đồ bỏ đi sao họ không thấy khó chịu.
Nhưng lúc này, đám tay sai đông đúc chen chúc nhau đã càng khiến nhà họ Sở bị đả kích.
Lúc này, trong nhà họ Sở cũng có vài con cháu trong nhà và người làm, nhưng lại không ngờ đến hôm nay lại có người đến gây chuyện.
Rõ ràng là không đủ người, căn bản không thể bì lại với đối phương.
“Đập cho tao!”
Bộp bộp bộp!
Hai bên vừa động tay chân liền phân thắng bại.
Người nhà họ Sở trong phút chốc liền yếu thế, nhìn nhà tổ bị đạp phá.
Mặt Sở Chấn Hải đỏ bừng.
“Lão già kia, phách lối nữa đi, cố chấp chống cụ nữa đi”.
Từ Bằng vừa mắng, vừa từng bước từng bước lại gần Sở Chấn Hải.
Người nhà họ Sở kinh hãi, lại bị trói lại, nhất thời không thoát ra được.
Biết chuyện không ổn rồi nhưng không thể làm gì được.
Khiến trong lòng mọi người đều căng thẳng.
Bộp bộp!
Một loạt tiếng bước chân từ ngoài cửa nhà họ Sở vọng vào.
Đám người hỗn loạn không hề chú ý đến, nhưng Lý Thiên Minh đang ngồi xem kịch ở một bên lại chau mày nghi hoặc.
Trong lòng thầm nói.
Người nhà họ Triệu lại phái người tới sao? Định làm lớn chuyện này?
Tiếng chân ngày càng gần.
Cửa lớn trực tiếp mở ra, một người đàn ông cao lớn bước vào trước.
Nhìn thấy mọi thứ hỗn loạn trước mắt.
Tròng mắt như muốn tóe ra lửa.
Rút súng bên hông ra, bắn lên trời một tiếng. Pằng!
Trong phút chốc, đám người hỗn loạn bỗng trở nên yên tĩnh, tất cả quay người lại, nhìn thấy người đàn ông bỗng ngẩn người.
Lý Thiên Minh còn trực tiếp đứng lên, cung kính nói: “Xin chào, thống lĩnh Tiết!”, thậm chí gã còn khẽ cúi người, bày tỏ sự tôn trọng.
Người vừa đến này là thống lĩnh thủ vệ thành phố, Tiết Hoa Huy.
Người này vô cùng khiêm tốn, rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, lần trước nghe nói có dấu hiệu liền trực tiếp dẫn người đến tịch thu nhà họ Cao, sản nghiệp lớn như vậy liền bị dán giấy niêm phong.
Từ đó nhà họ Cao bị gạch tên khỏi ba thành phố duyên hải.
Tiết Hoa Huy cũng chỉ nhìn qua hắn, sau đó liền đi vào trong, bảo vệ phía sau cũng đi vào theo.
Đám người nhà họ Sở và Từ Bằng cũng dừng tay lại, nhìn về phía này.
“Sở gia chủ, nhiều năm rồi mới gặp lại!”, Tiết Hoa Huy tiến một bước lớn về phía trước.
Âm thanh trầm ổn.
Tuy giọng nói khách khí, nghe chỉ giống như khách qua đường, vô cùng xa cách.
Hai người quả thật đã nhiều năm không gặp, thời gian lâu rồi, nếu không phải vừa rồi Lý Thiên Minh nhắc đến thống lĩnh Tiết thì Sở Chấn Hải cũng không nhớ ra.
Sở Chấn Hải khẽ nheo mắt, suy nghĩ về lý do đối phương đến đây, nói: “Tiết đại nhân, mời ngồi, hôm nay nhà họ Sở có chút chuyện, mong ngài đừng trách chúng tôi tiếp đón không chu đáo”.
Tiết Hoa Huy cũng không khách sáo, đến gần chỗ Sở Chấn Hải rồi ngồi xuống.
Khí thế đó khiến nhiều người xung quanh vô thức lùi lại về sau rất nhiều.
“Đúng là có chút chật vật nhỉ”, Tiết Hoa Huy nói.
Sở Chấn Hải và người nhà họ Sở chỉ có thể cười gượng, mặt tối sầm.
“Aiz!”, Sở Chấn Hải khẽ thở dài, cũng không giải thích gì, tò mò hỏi: “Tiết đại nhân đột nhiên đến đây, không biết có gì muốn dặn dò?”.
Không rõ lý do người này đến, không biết là bạn hay là địch.
Mấy hôm nay, ba thành phố duyên hải loạn lạc quá, các gia tộc lớn trong tình trạng nguy cấp.
“Phía trên có lệnh, nói nhà họ Sở hôm nay gặp chút phiền phức, muốn tôi đến đây xem xét”, nói một cách rất nhẹ nhàng, giống như đang nói về điều gì đo rất nhỏ nhặt.
“Phía trên?”, Sở Chấn Hải chau mày chặt hơn.
Không biết là nhân vật lớn nào, nhìn thấy nhà họ sở khó khăn nên ra tay giúp đỡ.
Hoặc là được hối lộ thu xếp trước rồi?
Nhưng chuyện xảy ra quá đột xuất, tin cầu cứu của nhà họ Sở còn chưa được gửi đi.
Tiết Hoa Huy mỉm cười không nói gì, chắc chắn sẽ không nói cho ông ta là ai.
Nhìn vế phía Từ Bằng, tròng mắt thoáng mang vẻ lạnh lẽo.
Từ Bằng nhìn thấy ánh mắt đối phương thì chợt thấy run rẩy.
Gã chưa từng gặp Tiết Hoa Huy, nhưng cũng biết đối phương không hề đơn giản, đám người đi theo cũng không phải người bình thường.
Gã nói: “Chuyện hôm nay tôi sẽ nói với Triệu gia chủ, nhà họ Sở các người tự mình suy nghĩ cho kĩ đi”.
Nói xong quay người muốn rời đi.
Sắc mặt Sở Chấn Hải rất khó coi, nhưng không có cách nào để ngăn lại được.
Mà Tiết Hoa Huy nhận được lệnh từ phủ Võ Uy Hầu, nào chịu để yên.
“Bắt hết lại, ai muốn chống đối thì bắn chết!”
Nhẹ nhàng nói một câu nhưng lại giống như mệnh lệnh sinh tử, họng súng đen ngòm ép hàng trăm người ngồi xuống.
Hai tay ôm đầu, không dám động đậy.
Trong lòng Từ Bằng hoảng hốt, lập tức nói: “Chúng tôi là người của nhà họ Triệu, ông dám đối xử với chúng tôi như vậy, không sợ nhà họ Triệu tìm đến gây chuyện sao?”.
Khi những người biết được thân phận của Tiết Hoa Huy nghe câu này thì đều liếc gã một cái.
Đúng là tìm đến cái chết, dám diễu võ dương oai trước mặt Tiết Hoa Huy.
Quả nhiên, nghe xong câu nói của Từ Bằng, Tiết Hoa Huy khẽ cười.
“Gọi điện cho Triệu Chí Trạch, thông báo người này bị tôi giết rồi!”
Bình luận facebook