Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Đến chết cũng không nhận
Từ ngữ khiến người ta chấn động.
Trong phòng im phăng phắc.
Đề tài đột ngột chuyển sang nhà họ Chu khiến bầu không khí thêm vài phần nặng nề.
Cho dù là cậu ấm khoe khoang như Tô Vũ Giang cũng kinh hoảng đến mức không giữ được hồn phách, gã bắt đầu âm thầm suy đoán.
Người này rốt cuộc là ai nhỉ?
Anh trai của gã nói đối phương là một thương nhân từ nơi khác đến, phải chăng là công tử thế gia trước kia từng làm ăn qua lại với nhà họ Chu? Hay là dư nghiệt nhà họ Chu vẫn còn lảng vảng bên ngoài?
“Mày rốt cuộc là ai? Mày với nhà họ Chu có quan hệ gì?” Tô Vũ Giang hỏi với vẻ thiếu thiện chí.
“Tao hỏi gì, mày chỉ cần trả lời nấy, nói xem Chu Văn Hằng đã chết như thế nào!” Khí thế của anh phóng ra một lần nữa, âm thanh chất vấn như tiếng sóng biển gầm gào vỗ thẳng vào mặt Tô Vũ Giang.
Tô Vũ Giang sợ đến mức đứng bật dậy, lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Trong lúc hoảng hốt, gã làm đổ rất nhiều đồ dùng đặt trên bàn trà bên cạnh, khiến chúng rơi loảng xoảng xuống đất.
Cũng đúng lúc này, Dương Khai xông vào phòng, nóng nảy quát mắng: “Thứ chó má, nên nhận biết rõ thân phận của mày đi, người đứng trước mặt mày là Nhị thiếu gia của nhà họ Tô, trước khi nói gì thì hãy nghĩ đến hậu quả, đừng không biết sợ chết như thế.”
Dương Khai là một người đàn ông trung niên có vóc dáng lực lưỡng làm công việc “trợ lý” cho Tô Vũ Giang, chủ yếu là xử lý ổn thỏa việc, “gói ghém” mọi thứ.
Trong mắt gia tộc, hắn ta chính là người dọn dẹp mọi đống hỗn độn, không để lại điểm yếu nào của nhà họ Tô.
Nói xong, hắn ta chắn ngay trước mặt Tô Vũ Giang, tỏ rõ thái độ trung thành, bảo vệ chủ nhân.
“Dương Khai, mau, xử lý hai kẻ đó đi!”
“Còn đứng đờ ra đó là gì, không nghe thấy lời của Nhị thiếu gia hả, đánh chúng nó đi, đánh chết mới thôi!” Dương Khai lập tức ra lệnh, đám bảo vệ nhanh chóng lao về phía hai người Lâm Triệt.
Sau đó Dương Khai tiếp tục an ủi gã: “Nhị thiếu gia cứ yên tâm, đợi chế ngự được hai kẻ đó rồi sẽ bắt chúng nó làm chó cho cậu cưỡi.”
Tô Vũ Giang gật đầu rồi lại tìm một chỗ nào đó để ngồi xuống.
Ở khu vực giao chiến phía trước.
Bóng người chớp nhoáng, đánh đấm kịch liệt.
Tiếng xương cốt gãy vỡ không ngừng vọng ra từ trong đám người đó khiến sắc mặt Tô Vũ Giang và Dương Khai thay đổi.
Rầm!
Tên bảo vệ cuối cùng bị đánh bay ra ngoài lập tức rơi vào hôn mê.
Mà cả quá trình này chỉ do một mình Trương Hợp hoàn thành, Lâm Triệt vẫn ngồi yên trên vị trí ban đầu, mỉm cười nhìn hai người ở cách đó không xa.
Nhìn hai người kia trợn mắt há miệng.
“Anh cũng là người nhà họ Tô à?” Lâm Triệt nhìn về phía Dương Khai và hỏi, không thể đoán được vui buồn, hờn giận từ phía anh.
Trong lòng Dương Khai lộp bộp một tiếng,mặt mũi cũng xanh lét.
Thật không ngờ đối phương khó đối phó đến vậy, những lời ban nãy của hắn ta chắc chắn đã chọc giận đối phương.
“Tao là ai có liên quan gì đến mày, tao nói cho mày biết, đây là địa bàn của nhà họ Tô!” Dương Khai cảnh cáo anh.
“Nói như vậy là anh không mang họ Tô?” Lâm Triệt hỏi.
Dương Khai có phần hoảng loạn, hắn ta cắn răng nói: “Cho dù tao không mang họ Tô, nhà họ Tô cũng sẽ chống lưng cho tao, biết điều thì ngoan ngoãn chút đi!”
“Không họ Tô còn nói nhảm nhiều thế làm gì.”
Trương Hợp bước lên phía trước, trong biểu cảm kinh hoàng của đối phương, anh ta nhấc bổng cả người Dương Khai.
Chát!
Một cái tát quật thẳng lên mặt hắn ta.
“Mày dám đánh tao hả, tao…”
Chát!
Thêm một cái tát nữa khiến hắn ta chảy máu mũi và lệch xương hàm.
Như vậy còn chưa hết, Trương Hợp ném Dương Khai xuống đất, giơ chân phải của mình phải lên, sau đó nhanh chóng hạ xuống.
Cú đạp này trúng ngay bắp chân của Dương Khai, âm thanh xương cốt gãy vụn vang lên, rõ rệt đến mức khiến người ta ớn lạnh.
“Á…”
Tiếng gào thét nghe như lợn bị chọc tiết thoát ra từ miệng Dương Khai vang vọng khắp hành lang của khách sạn.
Trương Hợp xách Dương Khai vẫn đang kêu gào lên, ném hắn ta vào một phòng khác rồi đóng cửa lại.
Sự chú ý một lần nữa hướng về phía Tô Vũ Giang.
“Bây giờ, có thể nói chuyện được chưa?” Lâm Triệt xòe bàn tay, bình tĩnh hỏi.
Tô Vũ Giang đã sợ vỡ mật, khi ánh mắt của Lâm Triệt hướng về phía mình lần nữa, gã suýt bĩnh luôn ra quần.
“Mày, mày, mày muốn nói, nói chuyện gì?” Gã lắp bắp hỏi.
“Chu Văn Hằng chết như thế nào?” Lâm Triệt lặp lại lần nữa.
Tô Vũ Giang đảo tròng mắt như rang lạc, trong lòng nhẩm tính lại tất cả mọi thứ trong thời gian quen biết Chu Văn Hằng.
Nhà họ Chu đã bị mọi người quay lưng từ lâu rồi, làm sao còn ai đứng ra đòi công bằng cho cậu ấy nữa.
Chu Văn Hằng!
Lúc đó hình như cậu ấy luôn nhắc đến một người anh em, nói rằng đến lúc đó người kia sẽ quay về báo thù cho cậu ấy!
Chẳng lẽ!
Đôi mắt của gã bắt đầu đảo tới đảo lui không biết mệt mỏi trên người Lâm Triệt, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Mày đang tìm cái này à?”
Một tấm lệnh bài làm bằng gỗ đã cũ mèm đang được Lâm Triệt nghịch trong lòng bàn tay.
Khi Tô Vũ Giang nhìn thấy tấm lệnh bài kia, đồng tử của gã co rút lại.
Quả nhiên là anh, cho dù Chu Văn Hằng chết, cậu ấy cũng tin người này sẽ quay về cứu cậu ấy, cho dù phải chết, vẫn nghiến răng nghiến lợi nói với tất cả mọi người.
Sẽ có một ngày, người anh em của cậu ấy sẽ tìm tới gia tộc của họ, giết từng người từng người một để báo thù cho cậu ấy.
“Sao, sao nó lại xuất hiện ở đây?” Tô Vũ Giang nuốt nước bọt, giọng nói có phần run rẩy.
Chát!
Không có nhiều lời thừa thãi, Lâm Triệt tặng ngay một cái tát lên mặt gã.
“Tao hỏi gì mày trả lời nấy, Chu Văn Hằng đã chết như thế nào.”
Bao nhiêu năm qua Tô Vũ Giang chưa từng bị đối xử như thế này, cái tát khiến đầu óc gã ong ong.
“Tao có biết gì đâu, tao không biết rõ về cậu ấy lắm, rất ít khi liên lạc.” Tô Vũ Giang liên tục phủ nhận.
Chát!
Thêm một cái tát nữa.
“Không thân hả, tao cảm thấy bọn mày lại biết về Chu Văn Hằng rất rõ ràng đấy, nhất là khi cậu ấy lâm bệnh nặng.” Lâm Triệt mỉm cười như thể thực sự cảm thấy biết ơn gã.
Tô Vũ Giang lại thấy chấn động.
Chẳng lẽ anh biết được rằng sau khi Chu Văn Hằng bệnh nặng, gã và đám người kia thường xuyên tới sỉ nhục cậu ấy?
Không thể nào, ngoài những người có mặt ở đó ra, không ai biết được chuyện này.
Vả lại, chưa được bao lâu sau, nhà họ Chu đã bị ba đạ gia tộc của thương hội Tử Hiên ra lệnh cấm ngôn, tất cả mọi người không được nhắc đến chuyện gia đình họ Chu.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ Giang lập tức phủ nhận liên tục.
“Tao không nhớ quá rõ về chuyện mà mày nói, có lẽ khi gia đình của cậu ấy rơi vào tình trạng lụn bại, trong lúc ủ rũ chán nản đã kết thúc cuộc đời mình.”
“Mày cũng biết đấy, con người khá yếu đuối, đả kích từ sự lụn bại của gia tộc đối với cậu ấy sẽ lớn đến nhường nào.”
“Trước cảnh bất hạnh mà anh Chu gặp phải, tao cũng chỉ có thể bày tỏ tiếc thương.”
Những lời nói này nghe có vẻ ra đâu vào đấy, không hề có vẻ hống hách của đám con cháu nhà quyền quý, ngược lại giống như đang an ủi một người bạn vừa mất đi người thân.
Con cháu thế gia đúng là lợi hại!
Đến cả Lâm Triệt cũng phải vỗ tay vì khâm phục khả năng diễn xuất của đối phương.
“Sao tôi lại nghe nói, khi cậu ấy ở trong bệnh viện, các cậu thường xuyên ra vào phòng bệnh của cậu ấy, dùng đủ cách thức để xúc phạm cậu ấy, thậm chí còn bắt cậu ấy học theo loài chó, bò lồm cồm trên nền đất?”
Lòng dạ Tô Vũ Giang lại dậy sóng nổi gió, quả nhiên anh biết chuyện này.
Bây giờ, gã phải câu kéo thời gian với người này, một khi khách sạn phát hiện ra gã bị đánh, chắc chắn sẽ liên lạc với gia đình. Chỉ cần gã kéo dài được thời gian, tất cả mọi thứ vẫn có thể xoay chuyển được.
“Đúng là nói xằng nói bậy! Làm sao tao có thể làm chuyện đó được! Cho dù chuyện này thật sự xảy ra thì chắc chắn cũng không phải do tao làm.” Tô Vũ Giang quả quyết phủ nhận.
Lâm Triệt mỉm cười.
“Đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, nếu tao không nhìn nhầm, người này chắc hẳn là cậu nhỉ?”
Một chiếc điện thoại được ném cho gã, âm thanh quen thuộc phát ra từ một đoạn phim.
“Nào nào, qua đây mà lấy đi! Nhớ phải bò qua như chó ấy. Cái thằng hèn này, cả nhà mày chết hết rồi, sao mày vẫn chưa chết hả?”
Người nói câu này chính là bản thân Tô Vũ Giang, khi ấy gã đang cầm một tấm lệnh bài bằng gỗ, trêu ngươi Chu Văn Hằng đang nằm rạp trên nền đất như chơi với một con vật.
Trong phòng im phăng phắc.
Đề tài đột ngột chuyển sang nhà họ Chu khiến bầu không khí thêm vài phần nặng nề.
Cho dù là cậu ấm khoe khoang như Tô Vũ Giang cũng kinh hoảng đến mức không giữ được hồn phách, gã bắt đầu âm thầm suy đoán.
Người này rốt cuộc là ai nhỉ?
Anh trai của gã nói đối phương là một thương nhân từ nơi khác đến, phải chăng là công tử thế gia trước kia từng làm ăn qua lại với nhà họ Chu? Hay là dư nghiệt nhà họ Chu vẫn còn lảng vảng bên ngoài?
“Mày rốt cuộc là ai? Mày với nhà họ Chu có quan hệ gì?” Tô Vũ Giang hỏi với vẻ thiếu thiện chí.
“Tao hỏi gì, mày chỉ cần trả lời nấy, nói xem Chu Văn Hằng đã chết như thế nào!” Khí thế của anh phóng ra một lần nữa, âm thanh chất vấn như tiếng sóng biển gầm gào vỗ thẳng vào mặt Tô Vũ Giang.
Tô Vũ Giang sợ đến mức đứng bật dậy, lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Trong lúc hoảng hốt, gã làm đổ rất nhiều đồ dùng đặt trên bàn trà bên cạnh, khiến chúng rơi loảng xoảng xuống đất.
Cũng đúng lúc này, Dương Khai xông vào phòng, nóng nảy quát mắng: “Thứ chó má, nên nhận biết rõ thân phận của mày đi, người đứng trước mặt mày là Nhị thiếu gia của nhà họ Tô, trước khi nói gì thì hãy nghĩ đến hậu quả, đừng không biết sợ chết như thế.”
Dương Khai là một người đàn ông trung niên có vóc dáng lực lưỡng làm công việc “trợ lý” cho Tô Vũ Giang, chủ yếu là xử lý ổn thỏa việc, “gói ghém” mọi thứ.
Trong mắt gia tộc, hắn ta chính là người dọn dẹp mọi đống hỗn độn, không để lại điểm yếu nào của nhà họ Tô.
Nói xong, hắn ta chắn ngay trước mặt Tô Vũ Giang, tỏ rõ thái độ trung thành, bảo vệ chủ nhân.
“Dương Khai, mau, xử lý hai kẻ đó đi!”
“Còn đứng đờ ra đó là gì, không nghe thấy lời của Nhị thiếu gia hả, đánh chúng nó đi, đánh chết mới thôi!” Dương Khai lập tức ra lệnh, đám bảo vệ nhanh chóng lao về phía hai người Lâm Triệt.
Sau đó Dương Khai tiếp tục an ủi gã: “Nhị thiếu gia cứ yên tâm, đợi chế ngự được hai kẻ đó rồi sẽ bắt chúng nó làm chó cho cậu cưỡi.”
Tô Vũ Giang gật đầu rồi lại tìm một chỗ nào đó để ngồi xuống.
Ở khu vực giao chiến phía trước.
Bóng người chớp nhoáng, đánh đấm kịch liệt.
Tiếng xương cốt gãy vỡ không ngừng vọng ra từ trong đám người đó khiến sắc mặt Tô Vũ Giang và Dương Khai thay đổi.
Rầm!
Tên bảo vệ cuối cùng bị đánh bay ra ngoài lập tức rơi vào hôn mê.
Mà cả quá trình này chỉ do một mình Trương Hợp hoàn thành, Lâm Triệt vẫn ngồi yên trên vị trí ban đầu, mỉm cười nhìn hai người ở cách đó không xa.
Nhìn hai người kia trợn mắt há miệng.
“Anh cũng là người nhà họ Tô à?” Lâm Triệt nhìn về phía Dương Khai và hỏi, không thể đoán được vui buồn, hờn giận từ phía anh.
Trong lòng Dương Khai lộp bộp một tiếng,mặt mũi cũng xanh lét.
Thật không ngờ đối phương khó đối phó đến vậy, những lời ban nãy của hắn ta chắc chắn đã chọc giận đối phương.
“Tao là ai có liên quan gì đến mày, tao nói cho mày biết, đây là địa bàn của nhà họ Tô!” Dương Khai cảnh cáo anh.
“Nói như vậy là anh không mang họ Tô?” Lâm Triệt hỏi.
Dương Khai có phần hoảng loạn, hắn ta cắn răng nói: “Cho dù tao không mang họ Tô, nhà họ Tô cũng sẽ chống lưng cho tao, biết điều thì ngoan ngoãn chút đi!”
“Không họ Tô còn nói nhảm nhiều thế làm gì.”
Trương Hợp bước lên phía trước, trong biểu cảm kinh hoàng của đối phương, anh ta nhấc bổng cả người Dương Khai.
Chát!
Một cái tát quật thẳng lên mặt hắn ta.
“Mày dám đánh tao hả, tao…”
Chát!
Thêm một cái tát nữa khiến hắn ta chảy máu mũi và lệch xương hàm.
Như vậy còn chưa hết, Trương Hợp ném Dương Khai xuống đất, giơ chân phải của mình phải lên, sau đó nhanh chóng hạ xuống.
Cú đạp này trúng ngay bắp chân của Dương Khai, âm thanh xương cốt gãy vụn vang lên, rõ rệt đến mức khiến người ta ớn lạnh.
“Á…”
Tiếng gào thét nghe như lợn bị chọc tiết thoát ra từ miệng Dương Khai vang vọng khắp hành lang của khách sạn.
Trương Hợp xách Dương Khai vẫn đang kêu gào lên, ném hắn ta vào một phòng khác rồi đóng cửa lại.
Sự chú ý một lần nữa hướng về phía Tô Vũ Giang.
“Bây giờ, có thể nói chuyện được chưa?” Lâm Triệt xòe bàn tay, bình tĩnh hỏi.
Tô Vũ Giang đã sợ vỡ mật, khi ánh mắt của Lâm Triệt hướng về phía mình lần nữa, gã suýt bĩnh luôn ra quần.
“Mày, mày, mày muốn nói, nói chuyện gì?” Gã lắp bắp hỏi.
“Chu Văn Hằng chết như thế nào?” Lâm Triệt lặp lại lần nữa.
Tô Vũ Giang đảo tròng mắt như rang lạc, trong lòng nhẩm tính lại tất cả mọi thứ trong thời gian quen biết Chu Văn Hằng.
Nhà họ Chu đã bị mọi người quay lưng từ lâu rồi, làm sao còn ai đứng ra đòi công bằng cho cậu ấy nữa.
Chu Văn Hằng!
Lúc đó hình như cậu ấy luôn nhắc đến một người anh em, nói rằng đến lúc đó người kia sẽ quay về báo thù cho cậu ấy!
Chẳng lẽ!
Đôi mắt của gã bắt đầu đảo tới đảo lui không biết mệt mỏi trên người Lâm Triệt, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Mày đang tìm cái này à?”
Một tấm lệnh bài làm bằng gỗ đã cũ mèm đang được Lâm Triệt nghịch trong lòng bàn tay.
Khi Tô Vũ Giang nhìn thấy tấm lệnh bài kia, đồng tử của gã co rút lại.
Quả nhiên là anh, cho dù Chu Văn Hằng chết, cậu ấy cũng tin người này sẽ quay về cứu cậu ấy, cho dù phải chết, vẫn nghiến răng nghiến lợi nói với tất cả mọi người.
Sẽ có một ngày, người anh em của cậu ấy sẽ tìm tới gia tộc của họ, giết từng người từng người một để báo thù cho cậu ấy.
“Sao, sao nó lại xuất hiện ở đây?” Tô Vũ Giang nuốt nước bọt, giọng nói có phần run rẩy.
Chát!
Không có nhiều lời thừa thãi, Lâm Triệt tặng ngay một cái tát lên mặt gã.
“Tao hỏi gì mày trả lời nấy, Chu Văn Hằng đã chết như thế nào.”
Bao nhiêu năm qua Tô Vũ Giang chưa từng bị đối xử như thế này, cái tát khiến đầu óc gã ong ong.
“Tao có biết gì đâu, tao không biết rõ về cậu ấy lắm, rất ít khi liên lạc.” Tô Vũ Giang liên tục phủ nhận.
Chát!
Thêm một cái tát nữa.
“Không thân hả, tao cảm thấy bọn mày lại biết về Chu Văn Hằng rất rõ ràng đấy, nhất là khi cậu ấy lâm bệnh nặng.” Lâm Triệt mỉm cười như thể thực sự cảm thấy biết ơn gã.
Tô Vũ Giang lại thấy chấn động.
Chẳng lẽ anh biết được rằng sau khi Chu Văn Hằng bệnh nặng, gã và đám người kia thường xuyên tới sỉ nhục cậu ấy?
Không thể nào, ngoài những người có mặt ở đó ra, không ai biết được chuyện này.
Vả lại, chưa được bao lâu sau, nhà họ Chu đã bị ba đạ gia tộc của thương hội Tử Hiên ra lệnh cấm ngôn, tất cả mọi người không được nhắc đến chuyện gia đình họ Chu.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ Giang lập tức phủ nhận liên tục.
“Tao không nhớ quá rõ về chuyện mà mày nói, có lẽ khi gia đình của cậu ấy rơi vào tình trạng lụn bại, trong lúc ủ rũ chán nản đã kết thúc cuộc đời mình.”
“Mày cũng biết đấy, con người khá yếu đuối, đả kích từ sự lụn bại của gia tộc đối với cậu ấy sẽ lớn đến nhường nào.”
“Trước cảnh bất hạnh mà anh Chu gặp phải, tao cũng chỉ có thể bày tỏ tiếc thương.”
Những lời nói này nghe có vẻ ra đâu vào đấy, không hề có vẻ hống hách của đám con cháu nhà quyền quý, ngược lại giống như đang an ủi một người bạn vừa mất đi người thân.
Con cháu thế gia đúng là lợi hại!
Đến cả Lâm Triệt cũng phải vỗ tay vì khâm phục khả năng diễn xuất của đối phương.
“Sao tôi lại nghe nói, khi cậu ấy ở trong bệnh viện, các cậu thường xuyên ra vào phòng bệnh của cậu ấy, dùng đủ cách thức để xúc phạm cậu ấy, thậm chí còn bắt cậu ấy học theo loài chó, bò lồm cồm trên nền đất?”
Lòng dạ Tô Vũ Giang lại dậy sóng nổi gió, quả nhiên anh biết chuyện này.
Bây giờ, gã phải câu kéo thời gian với người này, một khi khách sạn phát hiện ra gã bị đánh, chắc chắn sẽ liên lạc với gia đình. Chỉ cần gã kéo dài được thời gian, tất cả mọi thứ vẫn có thể xoay chuyển được.
“Đúng là nói xằng nói bậy! Làm sao tao có thể làm chuyện đó được! Cho dù chuyện này thật sự xảy ra thì chắc chắn cũng không phải do tao làm.” Tô Vũ Giang quả quyết phủ nhận.
Lâm Triệt mỉm cười.
“Đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, nếu tao không nhìn nhầm, người này chắc hẳn là cậu nhỉ?”
Một chiếc điện thoại được ném cho gã, âm thanh quen thuộc phát ra từ một đoạn phim.
“Nào nào, qua đây mà lấy đi! Nhớ phải bò qua như chó ấy. Cái thằng hèn này, cả nhà mày chết hết rồi, sao mày vẫn chưa chết hả?”
Người nói câu này chính là bản thân Tô Vũ Giang, khi ấy gã đang cầm một tấm lệnh bài bằng gỗ, trêu ngươi Chu Văn Hằng đang nằm rạp trên nền đất như chơi với một con vật.
Bình luận facebook