Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35: Thương hội Tử Hiên
Ngông cuồng!
Hạng người ngông cuồng đến cỡ nào mới dám nói ra câu “tiêu diệt cả gia tộc họ Tô” chứ.
Tuy nhà họ Tô không phải thế lực trên đỉnh cao, nhưng lại là thế gia phát triển qua nhiều đời, ăn sâu chắc rễ, quen nhiều biết rộng.
Thế mà qua lời nói của người thanh niên còn nhỏ hơn cháu của bà ta một tuổi, nhà họ Chu lại cứ như con chó hoang, muốn giết là giết được!
Thậm chí có thể tiêu diệt dễ dàng.
Trước kia, nhà họ Tô nghe thấy những lời như vậy chắc sẽ bật cười ha hả.
Nhưng lúc này đây.
Tại sao từng hành động cử chỉ của cậu thanh niên này cho người ta cảm giác khí thế này rất không tầm thường, khiến người ta có ảo giác rằng anh có thể thật sự tiêu diệt nhà họ Tô một cách dễ dàng.
Nhưng lý trí nói với họ rằng, thằng nhãi này đang chém gió.
Vả lại chủ đề cũng liên quan đến nhà họ Chu, cần phải hết sức cẩn thận.
“Muốn hỏi thứ gì, cứ nói đi.” Bà lão nhà họ Tô ngồi xuống đối diện Lâm Triệt, hai mắt nheo nheo, giọng nói rất nhẹ.
Cháu trai bảo bối đang ở trong tay đối phương, bà ta chỉ có thể chọn cách thỏa hiệp.
“Rất đơn giản, Chu Văn Hằng đã chết như thế nào?” Lâm Triệt lặp lại lần nữa như không biết chán.
Hai cụm từ “nhà họ Chu” và “Chu Văn Hằng” đã được anh nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nhưng nhà họ Tô cứ mải vòng vo với anh.
Điều này cũng chứng minh rằng một gia tộc ngang ngược như nhà họ Tô cũng phải dè dặt khi đối mặt với chuyện này.
Bà lão nheo mắt lại, dường như có tia sáng sắc sảo bắn ra, quét qua Lâm Triệt.
“Tại sao mày muốn hỏi tới Chu Văn Hằng, nhà họ Chu là một điều cấm kỵ, mày không sợ gặp họa sát thân sao?” Bà lão hỏi vặn.
“Ha ha ha, sợ ư? Người nên sợ phải là các người mới đúng chứ? Đã làm mà không dám nói ra, biến tất cả mọi chuyện thành điều cấm kỵ, cố tình chặn miệng mọi người.”
“Bây giờ còn dám hỏi họ Lâm này có sợ hay không, đúng là nực cười.”
Lâm Triệt cất tiếng cười to, ánh mắt anh đảo khắp căn phòng.
Tất cả những người nhà họ Tô chạm phải ánh mắt của anh đều thấy lòng dạ căng thẳng, họ cảm nhận được sát khí.
Chẳng lẽ người này là một thế lực lớn từ nơi nào đó đến đây?
“Vậy mày với nhà họ Chu có quan hệ thế nào? Nghe họ tên của mày không phải là họ Chu.” Bà lão tiếp tục gặng hỏi.
Lâm Triệt càng thể hiện mình cường thế, người nhà họ Tô càng thêm chần chừ, do dự.
Trong suy nghĩ của họ, người này còn trẻ như vậy, không thể có thành tựu quá lớn nhưng thứ sát khí hàng thật giá thật và khí chất sắc bén này không thể nào là giả bộ được.
Đối diện với những câu hỏi liên tiếp của bà lão, Lâm Triệt có phần bực mình. Xem ra đối phương vẫn chưa nắm rõ tình thế, vẫn dùng cách thức của nhà họ Tô để ép hỏi anh.
“Tôi không mang họ Chu, tôi với Chu Văn Hằng là anh em. Được rồi, bây giờ đến lượt các người trả lời câu hỏi của tôi. Nói thật nhé, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi.”
Nói xong, bàn chân anh hơi nhấn xuống, Tô Vũ Giang lập tức phát ra âm thanh rên rỉ đau đớn.
“Được được, đừng đụng tới cháu trai tao, tao nói cho mày.” Bà lão vội vàng ngăn cản.
Bàn chân của anh không dồn sức nữa, như đang chờ đợi câu trả lời của bà lão.
Bà lão ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nhẹ nhàng nói: “Ba năm trước, nhà họ Chu đột nhiên gặp biến cố, chỉ trong thời gian ngắn, nhiều sản nghiệp của gia tộc phá sản, bị các gia tộc lớn xâu xé bằng sạch.”
“Tiếp đó, người nhà họ Chu đồng loạt ngã bệnh, có lẽ là bệnh truyền nhiễm, thành viên nam giới cuối cùng của nhà họ Chu là Chu Văn Hằng chết ở bệnh viện Trung Tâm Thành Phố. Những điều này báo chí đều đăng tải.”
Bà lão này không thành thật.
Bà ta chỉ nói những chuyện viết trên báo chí, cũng không phải là sự thật.
“Bà đang chơi tôi đấy à?” Lâm Triệt tức giận quát lên.
Sát khí trong ánh mắt anh như sóng to gió lớn cuốn về phía đám đông.
Anh giơ chân phải lên lần nữa.
Rầm!
Bàn chân phải của Lâm Triệt giẫm mạnh xuống, đế giày da cứng ngắc đạp ngay lên ngón tay của Tô Vũ Giang, không hề sai lệch chút nào.
“Á… Tay của tôi!”
Phải có đến ba trong số năm ngón tay bên bàn tay phải của Tô Vũ Giang bị méo mó biến dạng đến mức người ta phải khiếp sợ sau cú đạp vừa rồi.
Tiếng kêu thất thanh như lợn bị chọc tiết tràn ngập từng ngóc ngách trong căn phòng.
Bà lão nhà họ Tô không thể ngờ rằng tên Lâm Triệt này nói ra tay là ra tay thật, nhìn cháu trai đang kêu gào khổ sở mà lòng bà ta đau như cắt.
“Mày muốn chết à!” Bà ta điên tiết quát ầm lên.
“Á… bà nội, mau cứu cháu với! Thằng khốn này điên rồi, bà nội, cháu đau lắm!” Tô Vũ Giang khóc lóc thảm thiết, máu và nước mắt hòa lẫn với nhau, thảm thương đến mức không nỡ nhìn.
Lâm Triệt chống tay đứng dậy, một chân của anh giẫm thẳng lên lưng của Tô Vũ Giang, cất tiếng hỏi lần nữa: “Đây là cơ hội cuối cùng, Chu Văn Hằng đã chết như thế nào.”
“Không cần dùng những lời lẽ phù phiếm của báo chí để lấp liếm với tôi, nhà họ Tô không phải gia tộc đầu tiên mà tôi tìm tới.”
Anh không tin rằng nhà họ Tô không hay biết gì, nhà họ Tô đã chiếm kha khá lợi ích từ nhà họ Chu, nếu họ không phải người tham gia trong cuộc, làm sao có thể giành được nhiều như thế.
Nghe thấy câu nói phía sau của Lâm Triệt, người nhà họ Tô chợt rùng mình.
Họ chợt nhớ tới những sự kiện cả gia tộc bị tiêu diệt liên tiếp xảy ra gần đây.
Nhà họ Tôn, nhà họ Trần, thành viên trong gia tộc đều bị giết chết, sản nghiệp bị niêm phong, những vụ án của gia tộc đó nhiều năm trước đều bị đào lại, lẽ nào có liên quan tới thằng oắt này.
Nghĩ đến đây, bà lão nhà họ Tô cũng bắt đầu thấy hoảng hốt.
“Tao thật sự không biết Chu Văn Hằng đã chết như thế nào, ở thành phố Tân Tân này, nhà họ Tô cũng chỉ là một thế gia hạng hai thôi.” Bà lão họ Tô bình thản cất tiếng đáp lời anh.
Lâm Triệt khẽ nhướn mày, hỏi: “Nói như vậy thì nhà họ Tô không thể giúp được gì cho tôi nhỉ?” Ánh mắt của anh cũng càng lúc càng lạnh đi.
Bà lão thấy ánh mắt của anh lại một lần nữa thay đổi, lòng dạ lại hoảng hốt, vội vàng bổ sung thêm: “Tuy rằng bọn tao không biết việc đó do ai làm, nhưng bọn tao có thể nhắc nhở mày.”
Lâm Triệt ra hiệu cho bà ta tiếp tục nói.
“Thương hội Tử Hiên, ba gia tộc lớn hàng đầu. Nếu mày không sợ chết thì có thể đi điều tra về họ.” Lời nói của bà lão này rất kín kẽ, âm thanh rất nhỏ, e là chỉ có vài người trong phòng có thể nghe thấy.
Từ điều này cũng có thể nhìn ra sức mạnh của ba gia tộc lớn, cho dù bình thường muốn nhắc đến, người ta cũng hết sức dè dặt.
Lâm Triệt gật gật đầu tỏ ý mình đã hiểu, quay người chuẩn bị bỏ đi.
Nhưng sau khi anh đứng dậy, Trương Hợp bước thẳng tới trước mặt Tô Vũ Giang, dùng dao găm cắt cổ họng gã ngay trước ánh mắt không thể tin nổi của đám đông.
Tất cả mọi người sững sờ, không ngờ đến lúc đó mà anh ta vẫn muốn giết Tô Vũ Giang.
“Người đâu, giết chúng nó cho tao!” Không cần đến bà lão nhà họ Tô lên tiếng, các thành viên khác trong gia tộc đã gào ầm lên.
Nhưng đám vệ sĩ ở ngoài cửa không có một ai tiến vào.
Lâm Triệt bước thẳng ra ngoài như đi giữa chốn không người.
Ở ngoài cửa, Trương Cao dẫn theo một nhóm người của Sở Cảnh Sát đã chờ đợi sẵn, thấy Lâm Triệt bước ra, y vội vàng tiến tới.
“Lâm tiên sinh!”
Lâm Triệt khẽ gật đầu, “Ừm, điều tra ngọn ngành về nhà họ Tô.”
“Thêm nữa, tên Dương Khai kia không được phép còn sống.”
Trương Cao cúi người gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Nhìn hai người Lâm Triệt và Trương Hợp bỏ đi rồi mới lôi khăn tay ra lau mồ hôi trên trán.
Mỗi lần nói chuyện với Lâm tiên này, Trương Cao luôn có cảm giác rất đè nén, mồ hôi không tự chủ được chảy dọc theo áo lót, đến cả lòng bàn tay cũng rịn một lớp mồ hôi lạnh dính nhơm nhớp.
“Phong tỏa tài sản nhà họ Tô, dẫn hết những người có liên quan đi.”
Người của Sở Cảnh Sát ùa vào bên trong, khống chế toàn bộ người nhà họ Tô, mà Dương Khai vừa tránh thoát được một kiếp nạn vẫn bị dẫn đi riêng trong biểu cảm khiếp hãi.
—————-
“Chú ơi, hôm nay đi nhà hàng chứ ạ? Có phải ở đó đắt lắm không.”
Sau khi tiến hành kiểm tra và xác định không có vấn đề gì đáng ngại, mẹ Chu và Đình Đình được ra viện luôn. Cả gia đình hiếm khi được đông đủ, họ dự định đi ăn bên ngoài.
Khi biết hôm nay sẽ được đi ăn ở nhà hàng lớn, cô bé Đình Đình vốn lớn lên ở vùng nông thôn vô cùng phấn khởi, không ngừng hỏi han hết điều này đến điều khác.
Hạng người ngông cuồng đến cỡ nào mới dám nói ra câu “tiêu diệt cả gia tộc họ Tô” chứ.
Tuy nhà họ Tô không phải thế lực trên đỉnh cao, nhưng lại là thế gia phát triển qua nhiều đời, ăn sâu chắc rễ, quen nhiều biết rộng.
Thế mà qua lời nói của người thanh niên còn nhỏ hơn cháu của bà ta một tuổi, nhà họ Chu lại cứ như con chó hoang, muốn giết là giết được!
Thậm chí có thể tiêu diệt dễ dàng.
Trước kia, nhà họ Tô nghe thấy những lời như vậy chắc sẽ bật cười ha hả.
Nhưng lúc này đây.
Tại sao từng hành động cử chỉ của cậu thanh niên này cho người ta cảm giác khí thế này rất không tầm thường, khiến người ta có ảo giác rằng anh có thể thật sự tiêu diệt nhà họ Tô một cách dễ dàng.
Nhưng lý trí nói với họ rằng, thằng nhãi này đang chém gió.
Vả lại chủ đề cũng liên quan đến nhà họ Chu, cần phải hết sức cẩn thận.
“Muốn hỏi thứ gì, cứ nói đi.” Bà lão nhà họ Tô ngồi xuống đối diện Lâm Triệt, hai mắt nheo nheo, giọng nói rất nhẹ.
Cháu trai bảo bối đang ở trong tay đối phương, bà ta chỉ có thể chọn cách thỏa hiệp.
“Rất đơn giản, Chu Văn Hằng đã chết như thế nào?” Lâm Triệt lặp lại lần nữa như không biết chán.
Hai cụm từ “nhà họ Chu” và “Chu Văn Hằng” đã được anh nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nhưng nhà họ Tô cứ mải vòng vo với anh.
Điều này cũng chứng minh rằng một gia tộc ngang ngược như nhà họ Tô cũng phải dè dặt khi đối mặt với chuyện này.
Bà lão nheo mắt lại, dường như có tia sáng sắc sảo bắn ra, quét qua Lâm Triệt.
“Tại sao mày muốn hỏi tới Chu Văn Hằng, nhà họ Chu là một điều cấm kỵ, mày không sợ gặp họa sát thân sao?” Bà lão hỏi vặn.
“Ha ha ha, sợ ư? Người nên sợ phải là các người mới đúng chứ? Đã làm mà không dám nói ra, biến tất cả mọi chuyện thành điều cấm kỵ, cố tình chặn miệng mọi người.”
“Bây giờ còn dám hỏi họ Lâm này có sợ hay không, đúng là nực cười.”
Lâm Triệt cất tiếng cười to, ánh mắt anh đảo khắp căn phòng.
Tất cả những người nhà họ Tô chạm phải ánh mắt của anh đều thấy lòng dạ căng thẳng, họ cảm nhận được sát khí.
Chẳng lẽ người này là một thế lực lớn từ nơi nào đó đến đây?
“Vậy mày với nhà họ Chu có quan hệ thế nào? Nghe họ tên của mày không phải là họ Chu.” Bà lão tiếp tục gặng hỏi.
Lâm Triệt càng thể hiện mình cường thế, người nhà họ Tô càng thêm chần chừ, do dự.
Trong suy nghĩ của họ, người này còn trẻ như vậy, không thể có thành tựu quá lớn nhưng thứ sát khí hàng thật giá thật và khí chất sắc bén này không thể nào là giả bộ được.
Đối diện với những câu hỏi liên tiếp của bà lão, Lâm Triệt có phần bực mình. Xem ra đối phương vẫn chưa nắm rõ tình thế, vẫn dùng cách thức của nhà họ Tô để ép hỏi anh.
“Tôi không mang họ Chu, tôi với Chu Văn Hằng là anh em. Được rồi, bây giờ đến lượt các người trả lời câu hỏi của tôi. Nói thật nhé, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi.”
Nói xong, bàn chân anh hơi nhấn xuống, Tô Vũ Giang lập tức phát ra âm thanh rên rỉ đau đớn.
“Được được, đừng đụng tới cháu trai tao, tao nói cho mày.” Bà lão vội vàng ngăn cản.
Bàn chân của anh không dồn sức nữa, như đang chờ đợi câu trả lời của bà lão.
Bà lão ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nhẹ nhàng nói: “Ba năm trước, nhà họ Chu đột nhiên gặp biến cố, chỉ trong thời gian ngắn, nhiều sản nghiệp của gia tộc phá sản, bị các gia tộc lớn xâu xé bằng sạch.”
“Tiếp đó, người nhà họ Chu đồng loạt ngã bệnh, có lẽ là bệnh truyền nhiễm, thành viên nam giới cuối cùng của nhà họ Chu là Chu Văn Hằng chết ở bệnh viện Trung Tâm Thành Phố. Những điều này báo chí đều đăng tải.”
Bà lão này không thành thật.
Bà ta chỉ nói những chuyện viết trên báo chí, cũng không phải là sự thật.
“Bà đang chơi tôi đấy à?” Lâm Triệt tức giận quát lên.
Sát khí trong ánh mắt anh như sóng to gió lớn cuốn về phía đám đông.
Anh giơ chân phải lên lần nữa.
Rầm!
Bàn chân phải của Lâm Triệt giẫm mạnh xuống, đế giày da cứng ngắc đạp ngay lên ngón tay của Tô Vũ Giang, không hề sai lệch chút nào.
“Á… Tay của tôi!”
Phải có đến ba trong số năm ngón tay bên bàn tay phải của Tô Vũ Giang bị méo mó biến dạng đến mức người ta phải khiếp sợ sau cú đạp vừa rồi.
Tiếng kêu thất thanh như lợn bị chọc tiết tràn ngập từng ngóc ngách trong căn phòng.
Bà lão nhà họ Tô không thể ngờ rằng tên Lâm Triệt này nói ra tay là ra tay thật, nhìn cháu trai đang kêu gào khổ sở mà lòng bà ta đau như cắt.
“Mày muốn chết à!” Bà ta điên tiết quát ầm lên.
“Á… bà nội, mau cứu cháu với! Thằng khốn này điên rồi, bà nội, cháu đau lắm!” Tô Vũ Giang khóc lóc thảm thiết, máu và nước mắt hòa lẫn với nhau, thảm thương đến mức không nỡ nhìn.
Lâm Triệt chống tay đứng dậy, một chân của anh giẫm thẳng lên lưng của Tô Vũ Giang, cất tiếng hỏi lần nữa: “Đây là cơ hội cuối cùng, Chu Văn Hằng đã chết như thế nào.”
“Không cần dùng những lời lẽ phù phiếm của báo chí để lấp liếm với tôi, nhà họ Tô không phải gia tộc đầu tiên mà tôi tìm tới.”
Anh không tin rằng nhà họ Tô không hay biết gì, nhà họ Tô đã chiếm kha khá lợi ích từ nhà họ Chu, nếu họ không phải người tham gia trong cuộc, làm sao có thể giành được nhiều như thế.
Nghe thấy câu nói phía sau của Lâm Triệt, người nhà họ Tô chợt rùng mình.
Họ chợt nhớ tới những sự kiện cả gia tộc bị tiêu diệt liên tiếp xảy ra gần đây.
Nhà họ Tôn, nhà họ Trần, thành viên trong gia tộc đều bị giết chết, sản nghiệp bị niêm phong, những vụ án của gia tộc đó nhiều năm trước đều bị đào lại, lẽ nào có liên quan tới thằng oắt này.
Nghĩ đến đây, bà lão nhà họ Tô cũng bắt đầu thấy hoảng hốt.
“Tao thật sự không biết Chu Văn Hằng đã chết như thế nào, ở thành phố Tân Tân này, nhà họ Tô cũng chỉ là một thế gia hạng hai thôi.” Bà lão họ Tô bình thản cất tiếng đáp lời anh.
Lâm Triệt khẽ nhướn mày, hỏi: “Nói như vậy thì nhà họ Tô không thể giúp được gì cho tôi nhỉ?” Ánh mắt của anh cũng càng lúc càng lạnh đi.
Bà lão thấy ánh mắt của anh lại một lần nữa thay đổi, lòng dạ lại hoảng hốt, vội vàng bổ sung thêm: “Tuy rằng bọn tao không biết việc đó do ai làm, nhưng bọn tao có thể nhắc nhở mày.”
Lâm Triệt ra hiệu cho bà ta tiếp tục nói.
“Thương hội Tử Hiên, ba gia tộc lớn hàng đầu. Nếu mày không sợ chết thì có thể đi điều tra về họ.” Lời nói của bà lão này rất kín kẽ, âm thanh rất nhỏ, e là chỉ có vài người trong phòng có thể nghe thấy.
Từ điều này cũng có thể nhìn ra sức mạnh của ba gia tộc lớn, cho dù bình thường muốn nhắc đến, người ta cũng hết sức dè dặt.
Lâm Triệt gật gật đầu tỏ ý mình đã hiểu, quay người chuẩn bị bỏ đi.
Nhưng sau khi anh đứng dậy, Trương Hợp bước thẳng tới trước mặt Tô Vũ Giang, dùng dao găm cắt cổ họng gã ngay trước ánh mắt không thể tin nổi của đám đông.
Tất cả mọi người sững sờ, không ngờ đến lúc đó mà anh ta vẫn muốn giết Tô Vũ Giang.
“Người đâu, giết chúng nó cho tao!” Không cần đến bà lão nhà họ Tô lên tiếng, các thành viên khác trong gia tộc đã gào ầm lên.
Nhưng đám vệ sĩ ở ngoài cửa không có một ai tiến vào.
Lâm Triệt bước thẳng ra ngoài như đi giữa chốn không người.
Ở ngoài cửa, Trương Cao dẫn theo một nhóm người của Sở Cảnh Sát đã chờ đợi sẵn, thấy Lâm Triệt bước ra, y vội vàng tiến tới.
“Lâm tiên sinh!”
Lâm Triệt khẽ gật đầu, “Ừm, điều tra ngọn ngành về nhà họ Tô.”
“Thêm nữa, tên Dương Khai kia không được phép còn sống.”
Trương Cao cúi người gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Nhìn hai người Lâm Triệt và Trương Hợp bỏ đi rồi mới lôi khăn tay ra lau mồ hôi trên trán.
Mỗi lần nói chuyện với Lâm tiên này, Trương Cao luôn có cảm giác rất đè nén, mồ hôi không tự chủ được chảy dọc theo áo lót, đến cả lòng bàn tay cũng rịn một lớp mồ hôi lạnh dính nhơm nhớp.
“Phong tỏa tài sản nhà họ Tô, dẫn hết những người có liên quan đi.”
Người của Sở Cảnh Sát ùa vào bên trong, khống chế toàn bộ người nhà họ Tô, mà Dương Khai vừa tránh thoát được một kiếp nạn vẫn bị dẫn đi riêng trong biểu cảm khiếp hãi.
—————-
“Chú ơi, hôm nay đi nhà hàng chứ ạ? Có phải ở đó đắt lắm không.”
Sau khi tiến hành kiểm tra và xác định không có vấn đề gì đáng ngại, mẹ Chu và Đình Đình được ra viện luôn. Cả gia đình hiếm khi được đông đủ, họ dự định đi ăn bên ngoài.
Khi biết hôm nay sẽ được đi ăn ở nhà hàng lớn, cô bé Đình Đình vốn lớn lên ở vùng nông thôn vô cùng phấn khởi, không ngừng hỏi han hết điều này đến điều khác.
Bình luận facebook