• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Vô Địch Chiến Thần - Lâm Triệt (8 Viewers)

  • Chương 224: Hăm dọa đánh người

Lúc mọi người uống trà và nói chuyện.

Điền Hoa Huy cũng không ngừng quan sát Hầu gia ở trước mặt, người này chỉ trạc tuổi con trai mình.

Ông ta hơi sửng sốt

Có rất nhiều truyền thuyết về Võ Uy Hầu, nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là lời đồn mà thôi.

Nhưng việc đã bày ra trước mặt rồi, ông ta không muốn tin cũng không được.

Ăn nói nho nhã lại mang trên mình khí thế uy nghiêm

Cho dù đối phương còn trẻ, điều này cũng không cho phép Điền Hoa Huy được có bất kỳ thái độ khinh thường nào.

Liên quan đến sự việc của Kim Đức Nghĩa lần trước, ông ta cũng đã biết được đôi chút từ chỗ Điền Anh Mẫn.

Nhà họ Điền ngay sau khi biết chuyện đã lập tức xử lý.

Mà Lâm Triệt lại dường như đã quên đi chuyện này, cũng không hề hỏi lại.

Nhưng mà, nhà họ Điền rất lo lắng.

Từ xưa, hận thù giới hào môn đã sâu như biển.

Nhà họ Điền đã kinh doanh ở địa phương trong nhiều thế hệ, họ dám đánh dám liều mình nên mới đạt được vị trí của gia tộc hàng đầu như hiện nay.

Gia tộc lớn mạnh, có nhiều hoạt động kinh doanh.

Đương nhiên sẽ có rất nhiều kẻ thù, vô số người đang chờ xem sự thất bại của nhà họ Điền, họ sẽ từng bước xâm chiếm và đạt được nhiều lợi ích hơn.

Trước đây nhà họ Điền thật sự không ngán bất kỳ ai, vì lúc đó họ có cả danh vọng lẫn tiền tài.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, dưới sự đàn áp liên tiếp của nhà họ Đậu.

Gia tộc họ Điền đứng đầu trên đỉnh kim tự tháp đã chết trên danh nghĩa rồi.

Các thành viên của Thương hội lần lượt gia nhập Liên minh Thương hội ba thành phố của nhà họ Đậu, ngay cả ngành công nghiệp của họ cũng đang bị phân chia theo nhiều cách khác nhau.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nhà họ Điền cũng bị diệt vong.

Họ cần thay đổi và đồng thời cũng cần có một người làm chỗ dựa ủng hộ.

Không phải sợ hãi chỗ dựa của Tú Y Ngự sử nữa.

“Đứa nhỏ nhà tôi cũng rất hâm mộ cậu! Cậu đã trở thành thần tượng trong lòng nó rồi”, Điền Hoa Huy cười nói, tuy rằng là lời nói đầy khách sáo nhưng đây cũng là sự thật.

Điền Anh Mẫn rất ngưỡng mộ Lâm Triệt, tính cách nhút nhát và do dự của cậu ta đã được cải thiện không ít.

Lâm Triệt khẽ mỉm cười, anh có phần thích tính cách của Điền Anh Mẫn.

Sau khi trò chuyện một hồi, Điền Hoa Huy khẽ cười, nghĩ xong liền cung kính nói: “Hầu gia, tuổi bố tôi đã cao, ông ấy thật sự không tiện đến thăm cậu nên tôi có thể mời cậu đến nhà làm khách được không?”

“Mặc dù hơi đường đột, nhưng quả thực là lời mời chân thành của bố tôi”.

Nói xong, ông ta đứng dậy khẽ hành lễ.

Lâm Triệt ngồi trên ghế, nhìn Điền Hoa Huy đang cúi đầu, im lặng không nói gì.

Anh đương nhiên hiểu được ý của đối phương, sau khi suy xét, anh liền khẽ gật đầu.

“Đi thôi, nếu ông cụ Điền đã có lời mời, với tư cách là một người đáng tuổi con cháu, tôi đương nhiên phải đến thăm hỏi ông một lần rồi”, Lâm Triệt đứng dậy cười nói.

Điền Hoa Huy lập tức cảm thấy vừa mừng lại vừa lo, bố của mình lại được Võ Uy Hầu coi trọng như vậy, trong lòng ông ta có chút cảm động.

Ông ta vội vàng nói: “Xin mời!”

Lâm Triệt khẽ cười và sải bước ra ngoài.



Dinh thự nhà họ Điền.

Vô cùng hoành tráng.

Nhà cao cửa rộng, không chỉ làm người ra có cảm giác lộng lẫy, xa hoa mà còn tạo cho người ta cảm giác uy nghi.

Khiến người ngoài nhìn vào đã thấy sợ hãi.

Đúng lúc này, trước cửa có một người đàn ông mặc quần áo luộm thuộm, đi dép lê xuất hiện.

Người này tầm 25,26 tuổi gì đó, cử chỉ tùy tiện, vẻ ngoài thiếu chỉnh tề.

Chỉ nhìn qua lớp áo ba lỗ là đã có thể thấy thân hình cường tráng bên trong, trên gương mặt còn có một đôi mắt sâu thẳm.

Ai nhìn thẳng vào đó đều có cảm giác có áp lực đang đè nén lên tim.

“Tôi là Từ Công, tôi đến tìm Điền Tĩnh Tuệ”, Từ Công đứng ở trước cửa.

Người này vừa nhìn vào màn hình điện tử trước cửa vừa thản nhiên nói.

Y vừa trở về từ ba thành phố ven biển là lập tức đến tìm người phụ nữ mà mình mong nhớ.

“Cậu chủ Từ, cô chủ của chúng tôi không có nhà, không thì muộn một chút rồi cậu quay lại nhé”, trong màn hình truyền đến giọng nói khéo léo của người quản gia.

Lời nói ra nghe rất cẩn trọng, chỉ sợ làm mất lòng người đàn ông này.

“Bớt nói dóc đi! Cô ấy có nhà hay không, tôi còn không biết hay sao? Còn lề mề nữa là tôi phá cánh cửa này ra”, Từ Công cau mày, tức giận nói.

Bên kia im lặng, không biết mình nên mở cửa hay làm gì.

Một lúc sau, cánh cửa đang đóng kín thật sự mở ra, Từ Công lộ ra một nụ cười lãnh đạm, chửi bới: “Cái mẹ gì thế! Tưởng rằng Tú Y Vệ tôi dễ bị lừa như vậy à?”

Người này chính là người của Tú Y Vệ – Từ Công, cũng là người xuất sắc trong lớp thanh niên trẻ ở ba thành phố ven biển này.

Nhưng y vừa định bước vào trong, thì đã thấy một bóng người cản đường, bước chân đưa ra lại thu về.

“Điền Anh Mẫn?”, Từ Công nhìn chàng trai trước mặt, thì thầm một tiếng.

Nhìn ở khoảng cách gần, nhưng cũng phát hiện ra Điền Anh Mẫn có điểm khác thường.

Y là một người luyện võ, đã quen để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt.

Y chỉ cần liếc qua là có thể nhận ra trạng thái và khí chất của một người, nhưng vào lúc này, Điền Anh Mẫn đang ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, đứng chặn đường Từ Công, ánh mắt đầy kiên định.

Nào còn cái vẻ vâng vâng dạ dạ, bảo sao nghe vậy như thường ngày nữa.

Điền Anh Mẫn nhìn thẳng vào mắt đối phương, lạnh lùng nói: “Em gái tôi không có ở nhà, mời cậu chủ Từ về cho! Sau này anh cũng đừng đến tìm em ấy nữa. Giữa nam và nữ vẫn nên giữ một chút khoảng cách”.

Giọng nói lạnh lùng, xa cách lạnh lùng

Từ Công cẩn thận đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, mở miệng nói: “Thật không ngờ, anh có bản lĩnh thật rồi, đến bố anh còn không dám nói chuyện với tôi như vậy, người làm con như anh ngược lại có chút dũng cảm đấy!”

Y không hề né tránh, thậm chí còn trực tiếp bình luận về Điền Hoa Huy nữa.

Dưới cái nhìn của đối phương, tim Điền Anh Mẫn đập mạnh như trống đánh, nhưng cậu ta vẫn đè nén lại và nói: “Cậu chủ Từ, nhà họ Điền chúng tôi luôn tôn kính anh và Tú Y Vệ, nhưng em gái tôi là con gái, không tiện ra ngoài chơi, xin anh lượng thứ cho”.

Lời nói vẫn khách sáo nhưng bên trong đang nói rõ với Từ Công rằng, em gái tôi là con gái, anh suốt ngày bám lấy nó thì còn ra thể thống gì nữa.

Vả lại, cả gia đình và em gái vốn dĩ đều không thích Từ Công kiêu ngạo và lầm lì này.

“Điền Anh Mẫn, tôi nói lại với anh một lần nữa, tôi đang tìm em gái anh ra ngoài chơi, nếu anh cứ ở đây mà làm bộ làm tịch, đừng trách tôi không khách khí!”

“Tôi hỏi anh một lần nữa, anh rốt cuộc có nhường đường hay không?”

Sắc mặt Từ Công vô cùng khó coi, cảm giác uy nghiêm của mình đang bị người khác khiêu khích.

Vả lại, người đó còn là Điền Anh Mẫn – người luôn nổi tiếng là kẻ nhu nhược yếu đuối.

Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, nó sẽ trở thành trò cười cho người khác.

Vả lại, y là ai chứ? Y là Từ Công, là thanh niên tài giỏi nhất trong Tú Y Vệ của ba thành phố ven biển.

Bao nhiêu gia đình hi vọng đưa con gái mình đến trước mặt y, nhà họ Điền thế nhưng lại dám xem thường y.

“Không được, mời anh rời khỏi đây!”, Điền Anh Mẫn vẫn bất động, chặn đường đi của Từ Công.

“Tự tìm cái chết!”

Ngay lập tức.

Năm ngón bàn tay phải của Từ Công đột nhiên xòe ra và nâng lên, bên tai vang lên tiếng gió.

Bốp!

Một âm thanh thanh thúy vang lên, lớn bất thường.

Thân thể Điền Anh Mẫn không tự chủ được mà ngã sang một bên, má trái sưng đỏ, chảy máu mũi.

“Cậu chủ!”, người quản gia phía sau vội vàng bước tới giúp đỡ.

Cũng có một số người trong nhà họ Điền nhìn chằm chằm vào Từ Công, cảm thấy bất bình muốn trả thù cho Điền Anh Mẫn.

Từ Công vỗ nhẹ hai tay, chế nhạo nói: “Cái thứ không biết trời cao đất dày là gì, cứ phải ăn đòn thì mới biết là đau đúng không?”

Giọng điệu đầy mỉa mai và khinh bỉ.

Nếu không phải danh tiếng của nhà họ Điền vẫn còn đó, y đã sớm phá bỏ nó rồi.

Một kẻ bất lực bỏ đi mà cũng dám cản đường y.

Trong lúc Từ Công đang chửi bới, Điền Anh Mẫn lại đứng dậy, đi tới trước mặt Từ Công lạnh lùng nói: “Cậu chủ Từ, nhà họ Điền không chào đón anh! Mời anh đi cho, mà sự việc hôm nay, nhà họ Điền chúng tôi cũng sẽ báo cáo lại với Vưu Thừa Vọng đại nhân”.

Biểu hiện của Từ Công càng lúc càng trở nên u ám, y không ngờ Điền Anh Mẫn lại lấy Vưu Thừa Vọng ra trấn áp mình.

“Tự anh muốn chết, không trách tôi được!”, lời Từ Công vừa dứt, ngón tay y biến thành móng vuốt nắm lấy cổ họng của Điền Anh Mẫn.

Không báo trước, đột nhiên ra tay.

Hơn nữa Điền Anh Mẫn chỉ là một người bình thường.

Ầm.

Đến giờ phút quan trọng, một đồng xu lóe sáng bất ngờ bắn về phía Từ Công.

Trong lòng y sửng sốt, bỏ mục tiêu trong tay trước mặt mà bắt lấy đồng xu, lòng bàn tay lập tức truyền đến một cơn đau nhức.

“Hăm dọa đánh người ta ở cửa nhà có phải là hơi quá đáng rồi không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom