Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223: Đến nhà lần nữa
Bốn bề im lặng.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt dồn về phía Lâm Triệt.
Trăng sáng sao thưa.
Khuôn mặt tuấn tú trong trẻo của anh lúc này vô cùng lạnh lùng, nghiêm nghị.
Khi Mã Vĩ Thành và những người khác nghe thấy lời nói của Lâm Triệt, trong đầu họ vang lên tiếng ong ong và người gần như ngất đi vì sợ hãi.
Người này thật sự sẽ giết họ.
“Chúng tôi sai rồi, thật sự sai rồi, cầu xin anh bỏ qua cho chúng tôi!”, người có phản ứng đầu tiên lập tức mở miệng cầu xin.
Họ khóc lóc thảm thiết nhìn vô cùng đáng thương.
Những người khác cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, van xin sự thương xót.
Bọn họ vẫn chưa muốn chết.
Mặc dù suốt ngày họ diễu võ dương oai, tàn nhẫn hung ác, nhưng đến khi cận kề cái chết thì ai cũng đều sợ đến vỡ mật.
Nhìn đám người đang nhếch nhác cầu xin, trong lòng Lâm Triệt không hề mềm lòng chút nào.
Anh lạnh lùng nói: “Trước khi hại ai đó, các người có từng nghĩ là sẽ buông tha cho họ không?”
“Khi sỉ nhục bắt nạt người khác, sao không nghĩ được rằng mình cũng sẽ có ngày hôm nay!”
Giọng nói lạnh lùng đã thể hiện thái độ của Lâm Triệt lúc này.
Ở chỗ anh, không có hối cải để làm lại từ đầu, chỉ có luật báo ứng nhân quả.
Không có việc bỏ đao xuống rồi đồ tể sẽ thành Phật, tất cả những gì anh có thể làm là gửi bọn họ đến gặp Đức Phật.
“Cho dù chúng tôi có tội, cũng không cần anh đến bảo vệ công lý, anh có tư cách gì mà xử tội chúng tôi”, Mã Vĩ Thành thấy cầu xin tha mạng cũng vô ích nên họ chỉ có thể tìm cách khác.
Lần này bọn họ đã sơ suất, đây căn bản không phải là tên trai bao muốn dựa dẫm vào nhà họ Sở.
Trong lòng hắn ta suy đoán, đây có lẽ là thiếu gia của một gia tộc rất có thế lực, cho dù bọn họ có đắc tội như thế nào, cũng không đến lượt anh thay trời hành đạo.
Hơn nữa, bọn công tử thế gia thì làm gì có thằng nào tốt, có khi còn tồi tệ hơn bọn họ rất nhiều.
Chỉ là đám người đó làm một cách bí mật hơn, không ai dám nhắc đến mà thôi.
“Tư cách?”, Lâm Triệt cười lạnh: “Đánh thắng các người là tôi đã có tư cách rồi, đây không phải là tác phong của các người sao?”
Đây…
Mã Vĩ Thành nhất thời câm như hến.
Đây quả thực là phong cách làm việc của bọn họ, nếu lần này Lâm Triệt thua, anh sẽ phải để bọn họ tùy ý xử lý, đánh gãy chân cũng được, tuyệt hậu hoặc giết thì anh cũng chẳng thể làm gì được.
Xử lý như thế nào, tất cả còn tùy thuộc vào người chiến thắng.
“Thắng làm vua thua làm giặc, lần này chúng tôi nhận sai! Xin lỗi anh, nhưng anh cũng không nên đi quá xa!”, Mã Vĩ Thành vẫn cứ ngụy biện.
Lâm Triệt nhìn vào thời gian, không muốn cùng hắn tranh cãi thêm nữa.
“Xử lý sạch sẽ một chút, phong tỏa tin tức!”, nói xong anh xoay người rời đi.
Thấy tình hình như vậy, Mã Vĩ Thành cực kỳ hoảng sợ, đối phương bỏ đi rồi, đến người để cầu xin, họ cũng không còn nữa.
Hắn ta lập tức hét lên: “Anh có tư cách gì mà giết chúng tôi, đây là đồn công an đấy”.
Lúc này, bọn họ thà bị người của đồn công an bắt đi điều tra, cũng không muốn đối đầu với những người này.
Thật sự là quá kinh khủng.
Có thể cảm thấy những người này không phải đang diễn kịch, thật sự dám đem bọn họ đi chôn sống.
Lâm Triệt đi về phía chiếc xe Jeep.
Anh quay đầu lại nhìn, mắt của Mã Vĩ Thành và những người khác sáng lên, tưởng rằng Lâm Triệt sẽ để họ đi.
Tuy nhiên, Lâm Triệt lại nhỏ giọng nói: “Hãy nói cho họ biết, chúng ta có tư cách đó không?”
Anh sải bước lớn bước lên ghế phụ của xe.
Một tài xế đã đứng đợi từ lâu, nhấn ga lái xe rời đi.
Trương Thông cười lạnh nhìn đám người trước mặt, anh ta ở lại để giải quyết hậu quả.
Sau khi Mã Vĩ Thành nghe thấy những gì Lâm Triệt nói, hắn sững sờ quỳ tại chỗ, hoang mang lo sợ.
“Anh ta rốt cuộc là ai vậy?”, đôi mắt hắn ta đã nhòa đi nhưng vẫn lớn tiếng hỏi.
Dường như cho dù chết thì hắn ta cũng phải chết cho rõ ràng.
Trương Thông nhìn đám người trước mặt, sẵng giọng nói: “Ám sát Võ Uy Hầu, anh nói tội này có đủ để lấy đầu anh chưa?”
Rầm!
Nghe thấy câu này.
Đầu như bị đánh mạnh một đòn nặng nề, trong não trống rỗng, chỉ còn âm thanh vù vù.
Ám sát Võ Uy Hầu sao?
Loại chuyện này trước đây chính hắn cũng không dám nghĩ tới, tưởng rằng kiếp này mình sẽ không bao giờ gặp phải, thế nhưng nó thật sự đã xảy ra.
Bọn họ cũng không nghĩ Trương Thông đang lừa dối mình, bởi vì tất cả mọi chuyện, cộng thêm khả năng điều động nhân lực đã đủ để chứng minh lời nói của đối phương là thật.
Cũng không cần thiết phải lừa họ làm gì.
Phụt!
Khí huyết công tâm, Mã Vĩ Thành phun ra một ngụm máu tươi trực tiếp ngã xuống đất.
“Triệu Lạc Tâm, tao nguyền rủa tổ tiên tám đời nhà mày…”, hắn ta hét lên, giọng nói vang vọng trong không trung.
Hai mươi phút sau.
Trương Thông quay trở lại xe của mình.
Anh ta nhẹ nhàng ném chiếc áo khoác dính đầy bùn đất và máu vào cốp xe rồi lái xe rời đi.
Chiếc xe phóng đi trên con đường náo nhiệt.
Trong lòng anh ta đang suy nghĩ về điều gì đó.
Những người ám sát Lâm Triệt đã điều tra suốt cả một tuần, với mạng lưới tình báo của bọn họ mà lại không thể tìm ra manh mối gì dù là nhỏ nhất.
Vậy mà hôm nay, giữa lúc khủng hoảng, cây trâm bạc lại xuất hiện một lần nữa, nó suýt chút nữa đã làm Lâm Triệt bị thương.
Mặc dù Lâm Triệt không nói gì, nhưng Trương Thông tin rằng, mình đã sơ suất trong việc bảo vệ an toàn cho anh.
Xem ra cần mở rộng phạm vi tìm kiếm manh mối.
……
…
Buổi sáng.
Nắng thu ấm áp và bình yên.
Lâm Triệt đứng trong sân của phủ Võ Uy Hầu, nhìn những cây quất đã ra quả.
Trong khoảng sân đầy hoa cỏ này, Lâm Triệt thích nhất là cây cam.
Mấy ngày trước vẫn còn xanh tươi, hôm nay quả nào quả ấy đã biến thành màu vàng kim, giống như những chiếc đèn lồng nhỏ được treo trên cây, cành cây đều bị sức nặng làm trĩu xuống.
Anh lấy kéo tỉa cây, từ từ cắt từng quả xuống.
“Loại cam này không ngon!”, giọng nói của Trương Thông vang lên phía sau anh.
Rõ ràng là anh ta cho rằng Lâm Triệt cắt những quả cam đó xuống để ăn
“Chỉ là cắt tỉa mà thôi”, Lâm Triệt mỉm cười, tiếp tục tỉa cành.
Cả hai người vừa cắt tỉa cành vừa nói chuyện phiếm.
Sắp đến trưa.
Bỗng có người vào báo người nhà họ Điền đến thăm.
Lâm Triệt và Trương Thông đều có chút sửng sốt, trong lòng tự nhiên đều nghĩ đến cậu chủ Điền Anh Mẫn của nhà họ Điền.
Có không ít người đến thăm phủ Võ Uy Hầu.
Tuy nhiên rất ít người được Lâm Triệt tiếp đón, có chuyện gì thì Trương Thông sẽ là người chịu trách nhiệm giải quyết, khi cần Lâm Triệt ra mặt xử lý thì anh ta mới báo cho anh.
Nhưng gia tộc nhà họ Điền thì lại khác, họ đóng vai trò quan trọng của ba thành phố ven biển.
“Bảo cậu ta chờ ở phòng khách!”
Không lâu sau.
Trong phòng khách có một người đàn ông trung niên, vóc dáng cân đối uy nghiêm
Ông ta mặc một bộ vest thẳng thớm với bộ ria mép mờ nhạt dưới sống mũi, không những không khiến ông ta già hơn mà còn làm ông ta phong độ hơn.
“Điền Hoa Huy, ra mắt Võ Uy Hầu đại nhân, ra mắt sĩ quan Trương”, Điền Hoa Huy ngồi trên ghế và nói khi nhìn thấy Lâm Triệt và Trương Thông bước ra.
Rõ ràng Điền Hoa Huy đã nghe ngóng thông tin ở đâu đó, khi gặp hai người họ thì đã trực tiếp nhận ra.
Người giống như vẻ bề ngoài, thông minh.
“Điền hội trưởng, xin mời ngồi!”, Lâm Triệt mỉm cười đưa tay ra hiệu cho Điền Hoa Huy ngồi xuống.
Người sau cũng ngồi trở lại ghế sau khi Lâm Triệt ngồi vào chỗ.
“Mấy ngày trước tôi định đến thăm Hầu gia, nhưng không ngờ lại bị cảm lạnh, mấy ngày nay thấy đỡ hơn một chút, lập tức đến để gặp cậu”, Điền Anh Mẫn mỉm cười nói.
Ông ta giống hệt như Điền Anh Mẫn, đối xử vô cùng cung kính với Lâm Triệt.
Sự khác biệt duy nhất là Điền Anh Mẫn cẩn thận và tôn trọng vì sợ rằng lời nói của mình sẽ khiến Lâm Triệt không vui.
Còn Điền Hoa Huy lại cung kính theo kiểu mưu mẹo, giống như một con hồ ly tinh ranh với những chiếc răng sắc nhọn được khoe ra bằng nụ cười
Nếu ông ta đang đói và bạn lại là một miếng thịt béo bở thì rất có thể ông ta sẽ cắn bạn một miếng.
“Có lòng là được rồi!”, Lâm Triệt mỉm cười đáp.
Không cần biết đối phương có bị bệnh thật hay không, đánh người chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại.
Đối phương có thái độ như vậy, Lâm Triệt cũng không thể lạnh nhạt với người ta, càng không nói đến nhà họ Điền đang là kẻ thù của nhà họ Đậu.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt dồn về phía Lâm Triệt.
Trăng sáng sao thưa.
Khuôn mặt tuấn tú trong trẻo của anh lúc này vô cùng lạnh lùng, nghiêm nghị.
Khi Mã Vĩ Thành và những người khác nghe thấy lời nói của Lâm Triệt, trong đầu họ vang lên tiếng ong ong và người gần như ngất đi vì sợ hãi.
Người này thật sự sẽ giết họ.
“Chúng tôi sai rồi, thật sự sai rồi, cầu xin anh bỏ qua cho chúng tôi!”, người có phản ứng đầu tiên lập tức mở miệng cầu xin.
Họ khóc lóc thảm thiết nhìn vô cùng đáng thương.
Những người khác cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, van xin sự thương xót.
Bọn họ vẫn chưa muốn chết.
Mặc dù suốt ngày họ diễu võ dương oai, tàn nhẫn hung ác, nhưng đến khi cận kề cái chết thì ai cũng đều sợ đến vỡ mật.
Nhìn đám người đang nhếch nhác cầu xin, trong lòng Lâm Triệt không hề mềm lòng chút nào.
Anh lạnh lùng nói: “Trước khi hại ai đó, các người có từng nghĩ là sẽ buông tha cho họ không?”
“Khi sỉ nhục bắt nạt người khác, sao không nghĩ được rằng mình cũng sẽ có ngày hôm nay!”
Giọng nói lạnh lùng đã thể hiện thái độ của Lâm Triệt lúc này.
Ở chỗ anh, không có hối cải để làm lại từ đầu, chỉ có luật báo ứng nhân quả.
Không có việc bỏ đao xuống rồi đồ tể sẽ thành Phật, tất cả những gì anh có thể làm là gửi bọn họ đến gặp Đức Phật.
“Cho dù chúng tôi có tội, cũng không cần anh đến bảo vệ công lý, anh có tư cách gì mà xử tội chúng tôi”, Mã Vĩ Thành thấy cầu xin tha mạng cũng vô ích nên họ chỉ có thể tìm cách khác.
Lần này bọn họ đã sơ suất, đây căn bản không phải là tên trai bao muốn dựa dẫm vào nhà họ Sở.
Trong lòng hắn ta suy đoán, đây có lẽ là thiếu gia của một gia tộc rất có thế lực, cho dù bọn họ có đắc tội như thế nào, cũng không đến lượt anh thay trời hành đạo.
Hơn nữa, bọn công tử thế gia thì làm gì có thằng nào tốt, có khi còn tồi tệ hơn bọn họ rất nhiều.
Chỉ là đám người đó làm một cách bí mật hơn, không ai dám nhắc đến mà thôi.
“Tư cách?”, Lâm Triệt cười lạnh: “Đánh thắng các người là tôi đã có tư cách rồi, đây không phải là tác phong của các người sao?”
Đây…
Mã Vĩ Thành nhất thời câm như hến.
Đây quả thực là phong cách làm việc của bọn họ, nếu lần này Lâm Triệt thua, anh sẽ phải để bọn họ tùy ý xử lý, đánh gãy chân cũng được, tuyệt hậu hoặc giết thì anh cũng chẳng thể làm gì được.
Xử lý như thế nào, tất cả còn tùy thuộc vào người chiến thắng.
“Thắng làm vua thua làm giặc, lần này chúng tôi nhận sai! Xin lỗi anh, nhưng anh cũng không nên đi quá xa!”, Mã Vĩ Thành vẫn cứ ngụy biện.
Lâm Triệt nhìn vào thời gian, không muốn cùng hắn tranh cãi thêm nữa.
“Xử lý sạch sẽ một chút, phong tỏa tin tức!”, nói xong anh xoay người rời đi.
Thấy tình hình như vậy, Mã Vĩ Thành cực kỳ hoảng sợ, đối phương bỏ đi rồi, đến người để cầu xin, họ cũng không còn nữa.
Hắn ta lập tức hét lên: “Anh có tư cách gì mà giết chúng tôi, đây là đồn công an đấy”.
Lúc này, bọn họ thà bị người của đồn công an bắt đi điều tra, cũng không muốn đối đầu với những người này.
Thật sự là quá kinh khủng.
Có thể cảm thấy những người này không phải đang diễn kịch, thật sự dám đem bọn họ đi chôn sống.
Lâm Triệt đi về phía chiếc xe Jeep.
Anh quay đầu lại nhìn, mắt của Mã Vĩ Thành và những người khác sáng lên, tưởng rằng Lâm Triệt sẽ để họ đi.
Tuy nhiên, Lâm Triệt lại nhỏ giọng nói: “Hãy nói cho họ biết, chúng ta có tư cách đó không?”
Anh sải bước lớn bước lên ghế phụ của xe.
Một tài xế đã đứng đợi từ lâu, nhấn ga lái xe rời đi.
Trương Thông cười lạnh nhìn đám người trước mặt, anh ta ở lại để giải quyết hậu quả.
Sau khi Mã Vĩ Thành nghe thấy những gì Lâm Triệt nói, hắn sững sờ quỳ tại chỗ, hoang mang lo sợ.
“Anh ta rốt cuộc là ai vậy?”, đôi mắt hắn ta đã nhòa đi nhưng vẫn lớn tiếng hỏi.
Dường như cho dù chết thì hắn ta cũng phải chết cho rõ ràng.
Trương Thông nhìn đám người trước mặt, sẵng giọng nói: “Ám sát Võ Uy Hầu, anh nói tội này có đủ để lấy đầu anh chưa?”
Rầm!
Nghe thấy câu này.
Đầu như bị đánh mạnh một đòn nặng nề, trong não trống rỗng, chỉ còn âm thanh vù vù.
Ám sát Võ Uy Hầu sao?
Loại chuyện này trước đây chính hắn cũng không dám nghĩ tới, tưởng rằng kiếp này mình sẽ không bao giờ gặp phải, thế nhưng nó thật sự đã xảy ra.
Bọn họ cũng không nghĩ Trương Thông đang lừa dối mình, bởi vì tất cả mọi chuyện, cộng thêm khả năng điều động nhân lực đã đủ để chứng minh lời nói của đối phương là thật.
Cũng không cần thiết phải lừa họ làm gì.
Phụt!
Khí huyết công tâm, Mã Vĩ Thành phun ra một ngụm máu tươi trực tiếp ngã xuống đất.
“Triệu Lạc Tâm, tao nguyền rủa tổ tiên tám đời nhà mày…”, hắn ta hét lên, giọng nói vang vọng trong không trung.
Hai mươi phút sau.
Trương Thông quay trở lại xe của mình.
Anh ta nhẹ nhàng ném chiếc áo khoác dính đầy bùn đất và máu vào cốp xe rồi lái xe rời đi.
Chiếc xe phóng đi trên con đường náo nhiệt.
Trong lòng anh ta đang suy nghĩ về điều gì đó.
Những người ám sát Lâm Triệt đã điều tra suốt cả một tuần, với mạng lưới tình báo của bọn họ mà lại không thể tìm ra manh mối gì dù là nhỏ nhất.
Vậy mà hôm nay, giữa lúc khủng hoảng, cây trâm bạc lại xuất hiện một lần nữa, nó suýt chút nữa đã làm Lâm Triệt bị thương.
Mặc dù Lâm Triệt không nói gì, nhưng Trương Thông tin rằng, mình đã sơ suất trong việc bảo vệ an toàn cho anh.
Xem ra cần mở rộng phạm vi tìm kiếm manh mối.
……
…
Buổi sáng.
Nắng thu ấm áp và bình yên.
Lâm Triệt đứng trong sân của phủ Võ Uy Hầu, nhìn những cây quất đã ra quả.
Trong khoảng sân đầy hoa cỏ này, Lâm Triệt thích nhất là cây cam.
Mấy ngày trước vẫn còn xanh tươi, hôm nay quả nào quả ấy đã biến thành màu vàng kim, giống như những chiếc đèn lồng nhỏ được treo trên cây, cành cây đều bị sức nặng làm trĩu xuống.
Anh lấy kéo tỉa cây, từ từ cắt từng quả xuống.
“Loại cam này không ngon!”, giọng nói của Trương Thông vang lên phía sau anh.
Rõ ràng là anh ta cho rằng Lâm Triệt cắt những quả cam đó xuống để ăn
“Chỉ là cắt tỉa mà thôi”, Lâm Triệt mỉm cười, tiếp tục tỉa cành.
Cả hai người vừa cắt tỉa cành vừa nói chuyện phiếm.
Sắp đến trưa.
Bỗng có người vào báo người nhà họ Điền đến thăm.
Lâm Triệt và Trương Thông đều có chút sửng sốt, trong lòng tự nhiên đều nghĩ đến cậu chủ Điền Anh Mẫn của nhà họ Điền.
Có không ít người đến thăm phủ Võ Uy Hầu.
Tuy nhiên rất ít người được Lâm Triệt tiếp đón, có chuyện gì thì Trương Thông sẽ là người chịu trách nhiệm giải quyết, khi cần Lâm Triệt ra mặt xử lý thì anh ta mới báo cho anh.
Nhưng gia tộc nhà họ Điền thì lại khác, họ đóng vai trò quan trọng của ba thành phố ven biển.
“Bảo cậu ta chờ ở phòng khách!”
Không lâu sau.
Trong phòng khách có một người đàn ông trung niên, vóc dáng cân đối uy nghiêm
Ông ta mặc một bộ vest thẳng thớm với bộ ria mép mờ nhạt dưới sống mũi, không những không khiến ông ta già hơn mà còn làm ông ta phong độ hơn.
“Điền Hoa Huy, ra mắt Võ Uy Hầu đại nhân, ra mắt sĩ quan Trương”, Điền Hoa Huy ngồi trên ghế và nói khi nhìn thấy Lâm Triệt và Trương Thông bước ra.
Rõ ràng Điền Hoa Huy đã nghe ngóng thông tin ở đâu đó, khi gặp hai người họ thì đã trực tiếp nhận ra.
Người giống như vẻ bề ngoài, thông minh.
“Điền hội trưởng, xin mời ngồi!”, Lâm Triệt mỉm cười đưa tay ra hiệu cho Điền Hoa Huy ngồi xuống.
Người sau cũng ngồi trở lại ghế sau khi Lâm Triệt ngồi vào chỗ.
“Mấy ngày trước tôi định đến thăm Hầu gia, nhưng không ngờ lại bị cảm lạnh, mấy ngày nay thấy đỡ hơn một chút, lập tức đến để gặp cậu”, Điền Anh Mẫn mỉm cười nói.
Ông ta giống hệt như Điền Anh Mẫn, đối xử vô cùng cung kính với Lâm Triệt.
Sự khác biệt duy nhất là Điền Anh Mẫn cẩn thận và tôn trọng vì sợ rằng lời nói của mình sẽ khiến Lâm Triệt không vui.
Còn Điền Hoa Huy lại cung kính theo kiểu mưu mẹo, giống như một con hồ ly tinh ranh với những chiếc răng sắc nhọn được khoe ra bằng nụ cười
Nếu ông ta đang đói và bạn lại là một miếng thịt béo bở thì rất có thể ông ta sẽ cắn bạn một miếng.
“Có lòng là được rồi!”, Lâm Triệt mỉm cười đáp.
Không cần biết đối phương có bị bệnh thật hay không, đánh người chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại.
Đối phương có thái độ như vậy, Lâm Triệt cũng không thể lạnh nhạt với người ta, càng không nói đến nhà họ Điền đang là kẻ thù của nhà họ Đậu.
Bình luận facebook