Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 445-446
Chương 445: Ai nói tình bạn giữa các cô gái không đẹp hơn tình yêu chứ?
Khương Vân Sênh xuất hiện trên sân khấu với tư cách khách mời trao giải, màn cao trào đầu tiên của giải thưởng Thanh Điểu đã đến - Giải nữ diễn viên xuất sắc nhất!
Trên sân khấu, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người đàn ông lịch lãm này. Khương Vân Sênh nhận lấy micro từ MC, nhìn xuống dưới sân khấu, sau đó dừng một chút, anh ta cười nói:
"Cảm ơn ban tổ chức lần này đã mời tôi làm người trao giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Nếu có thể, tôi hy vọng người trao giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất cũng là tôi."
Một chút hài hước khiến khán giả không khỏi bật cười.
Khương Vân Sênh trực tiếp nhắc tới em gái ruột của mình.
"Tiểu Mạn, em phải cố gắng hơn nữa nhé. Hy vọng trong tương lai anh có thể đứng ở vị trí này và trao giải thưởng cho em."
Camera hướng về phía Khương Mạn.
Cô giơ ngón tay cái lên rồi nói to: "Anh cứ chờ đi!"
Khương Vân Sênh mỉm cười. Sau khi màn hài hước kết thúc, đoạn video bốn người lọt vào danh sách đề cử được phát lên.
"Các đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay chính là Vương Phương, Hứa Quân Quân, Tôn Hiểu Hiểu và Lý Hân Nguyệt."
"Rốt cuộc giải thưởng này sẽ thuộc về ai đây?"
Khương Vân Sênh mở phong bì được dán kín ra, bên trong là tên người đoạt giải. Khi nhìn thấy cái tên đó, anh ta đã thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Trên khuôn mặt điển trai nở một nụ cười. Khoảnh khắc đó giống như hoa nở rộ làm say đắm lòng người.
Cư dân mạng xem livestream và những người có mặt tại hiện trường đã bị nụ cười này mê hoặc.
(Khương Vân Sênh là người đàn ông lý tưởng! Quá đỉnh!)
(Anh hai giết tôi đi! ! ! Trời ơi, nụ cười dịu dàng ấy!)
(Tôi có dự cảm rằng, ảnh hậu không thuộc về ai khác mà chính là Đại Ngọc!)
(Tại sao lại là Tôn Hiểu Hiểu? ! Nữ thần Quân Quân của tôi cũng là vua về kỹ năng diễn xuất cơ mà!)
(Ai còn nhớ Hiểu Hiểu -Vân Sênh trong "Một cuộc sống khác trên thế giới không"? Khi đó Khương võ thần và Bạc Thần sử dụng hai chiếc lá chắn này để gây chuyện, có phải họ đã sớm dự liệu được chuyện này không?)
Các comment nhảy liên tục như điên trên màn hình lớn.
Tôn Hiểu Hiểu đã vô cùng hôig hộp và lo lắng.
Dưới ánh đèn sân khấu, đôi lông mày và đôi mắt của người đàn ông dịu dàng, ánh mắt hướng về phía cô ta, nụ cười vô cùng rạng rỡ giống như pháo hoa.
Đột nhiên trái tim Tôn Hiểu Hiểu đông cứng lại.
Cô nghe thấy anh ta đọc từng chữ một: "Xin chúc mừng, Tôn Hiểu Hiểu!"
Trên màn hình xuất hiện ba ký tự lớn: Người đoạt giải:—Tôn Hiểu Hiểu!
Lúc này Tôn Hiểu Hiểu thất thần nhìn lên sân khấu.
Khách mời tại hiện trường vỗ tay tán thưởng, các nữ diễn viên nhìn cô ta với ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị.
Tôn Hiểu Hiểu - ảnh hậu Giải thưởng Thanh Điểu!
"Đại Ngọc !! Đại Ngọc, đi lên di!!!"
"Tôn Đại Ngọc, có phải cô bị ngốc rồi không? Đứng lên, đi nhận giải thưởng đi!!"
Khương Mạn và Tang Điềm trực tiếp đứng lên, điên cuồng cổ vũ Tôn Hiểu Hiểu!
Tôn Hiểu Hiểu định thần lại, vội vàng đứng dậy, việc đầu tiên là chạy về phía đám người Khương Mạn.
Khương Mạn và Tang Điềm cũng rời khỏi chỗ ngồi, ba người họ chạy tới lối đi.
Khương Mạn là người nhanh nhất, chạy tới đón Tôn Hiểu Hiểu, xoay cô ta một vòng rồi hôn lên mặt cô ta một cái thật mạnh:
"Ôi trời ơi! Tôn Đại Ngọc, cô thật sự khiến tôi vui quá đi mất!"
Ôi trời ơi! Ôi trời ơi, ôi trời ơi!
"Đại Ngọc! Đại Ngọc a a a a!!!"
Tang Điềm phấn khích như thể cô ấy là người giành được giải thưởng, còn định nhảy lên người Tôn Hiểu Hiểu và cô ấy đã bật khóc.
Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này đều dở khóc dở cười, cũng có chút ngưỡng mộ.
Thật sự trong làng giải trí rất khó để có một tình bạn như vậy...
(Khương võ thần, Điềm Điềm, hai người kiềm chế chút đi! ! Trời ơi, hai đứa trẻ này vui đến mức phát điên rồi!)
(Ôi trời ơi. Tôi bị tình bạn cổ tích này làm cho cảm động rơi nước mắt, đây mới đúng là tình bạn của phái nữ! ! Khi bạn đoạt giải tôi còn vui mừng hơn bạn!)
MC trên sân khấu cũng dở khóc dở cười, nói đùa:
"Trong tình huống này, tôi đột nhiên muốn hỏi một chút về cảm xúc của đạo diễn Khương và Bạc ảnh đế?"
Khương Vân Sênh sờ sờ mũi: "Tôi thì bình thường, có lẽ cảm xúc của Bạc Hiên rất phức tạp."
Có người đưa micro cho Bạc Hạc Hiên, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Bạc ảnh đế có thể nói gì đây?
Anh chỉ có thể với giọng điệu chua xót: "Như tất cả mọi người đều biết, Khương nữ vương nhà tôi có hai quý phi, tôi chỉ có thể chúc mừng thôi, xin chúc mừng Tôn ảnh hậu."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
(Ha ha ha ha! Bạc Thần thật rộng lượng!)
(Đây mới đúng là khí thế của hoàng hậu!)
(Tôi biết nhóm diễn viên hài này sẽ không làm mình thất vọng!)
Tôn Hiểu Hiểu bị Khương Mạn xoay đến choáng váng, nếu không phải MC nhắc nhở thì Khương Mạn vẫn sẽ ôm cô ta xoay vòng vòng.
“Tiểu Mạn, nên để người ta lên nhận giải rồi, lát nữa về nhà em có thể ôm Đại Ngọc xoay tiếp.” Khương Vân Sênh không nhịn được liền nói.
Cư dân mạng tỏ ra rất kích động.
(Về nhà? Đại Ngọc theo Khương võ thần về nhà ư?)
(Ôi trời! Giọng điệu của gia đình này sao vậy nhỉ?)
Khương Mạn vội vàng gật đầu, lúc này Tôn Hiểu Hiểu thật sự bị cô làm cho chóng mặt, đứng cũng không vững nữa.
Thấy vậy, Khương Mạn liền bế cô ta đến mép sân khấu như bế một nàng công chúa.
Khắp hiện trường lại vang lên tiếng la ó.
"Khương Mạn đáng ghét!!" Tôn Hiểu Hiểu hét lên.
Lúc này, Khương Mạn vui mừng như một kẻ ngốc, cười to nói: "Tôi làm việc tốt mà!!"
Tôn Hiểu Hiểu đánh cô một cái rồi cũng cười như một kẻ ngốc.
Khương Vân Sênh nhanh chóng đi đến mép sân khấu, đón Tôn Hiểu Hiểu từ tay Khương Mạn, dìu cô ta lên sân khấu.
Khương Mạn chớp chớp mắt nói: "Anh hai, em giao người cho anh đó!"
Mặt Tôn Hiểu Hiểu đột nhiên đỏ bừng. Khương Vân Sênh cười cười, nắm chặt tay Tôn Hiểu Hiểu: "Được."
Mọi người ở hiện trường:"?!!!"
Cư dân mạng: (Trời ơi! ! ! Tôi đang xem hiện trường đám cưới à? !)
(Lời của Khương võ thần khiến tôi không thể không nghĩ…)
(Đại Ngọc- Vân Sênh? ! ! Thật sự đúng như những gì tôi nghĩ sao?)
(Vì tìm chị dâu mà Khương Mạn thật sự dồn hết tâm sức! ! Cô ấy chính là trợ thủ đắc lực của các anh trai! !)
(Em chồng bế chị dâu chạy lên sân khấu, giao tận tay cho anh trai ... Thật là một cảnh tượng khó tin!)
(Cứ tưởng tôi ở đây xem trai xinh gái đẹp lên nhận giải, không ngờ lại bị CP cho ăn cơm chó, ngưỡng mộ tình bạn thì không nói, tình yêu cũng khiến tôi phải ghen tị!)
Không chỉ cư dân mạng ghen tị mà các minh tinh tại hiện trường cũng cảm thấy ghen tị!
Người độc thân ghen tị mà người kết hôn rồi cũng ghen tỵ!
Mối quan hệ giữa em chồng và chị dâu và mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu đều là vấn đề nan giải muôn thuở, ai mà không muốn có một người em chồng và cô bạn thân như Khương Mạn chứ?!
Tiếp sức cho bạn, ủng hộ bạn còn làm bà mối cho bạn nữa!
Tôn Hiểu Hiểu ngập tràn trong cảm xúc, cô ta chỉnh sửa lại dáng vẻ.Khi nhận cúp ảnh hậu từ tay Khương Vân Sênh, đôi mắt cô ta không nhịn được mà rơi lệ.
"Tôi rất vinh dự khi được trao giải thưởng cho cô."
Khi ôm, Khương Vân Sênh thì thầm vào tai cô ta.
Mặt Tôn Hiểu Hiểu đỏ lên, nói lời cảm ơn.
Cư dân mạng vô cùng tò mò về những lời Khương Vân Sênh vừa nói.
Trong lời phát biểu sau khi nhận giải, Tôn Hiểu Hiểu đã khóc đến mức lớp trang điểm bị nhoè đi.
Cô ta nhìn về phía khán giả, giơ cao chiếc cúp trên tay lên, khóc không thành tiếng, nói: "Cảm ơn ... Cảm ơn fan hâm mộ đã luôn ủng hộ tôi. Tôi sẽ không nói những lời khách sao nữa."
"Khương Mạn đáng ghét, Tang không cay!"
Cô ta cao giọng và kìm nén sự nghẹn ngào của mình.
Camera lại hướng về phía ba cô gái.
Tôn Hiểu Hiểu lắc chiếc cúp trong tay và nở một nụ cười, nói: "Lần này tôi đi trước hai người một bước, hai người làm ơn nhanh lên đi!"
Tang Điềm cười ha ha ôm vai Khương Mạn: "Đại Ngọc, cô cứ chờ đó!"
Khương Mạn gật đầu: "Cho cô chạy trước 100 mét đó!"
Dưới ánh sáng rực rỡ, trên màn hình lớn, ba nữ diễn viên nhìn nhau, nơ nụ cười rạng rỡ.
Cảnh tượng này được cư dân mạng gọi là khung hình thế kỷ.
Ai nói tình bạn giữa các cô gái không đẹp hơn tình yêu chứ?
(Bất giác rơi nước mắt, đây mới thật sự là tình bạn đáng có…)
Chương 446: Người tài giỏi nhất nhà tôi đang ngồi bên dưới
Tôn Hiểu Hiểu sau khi nhận giải liền bị túm sang bàn của Khương Mạn ngồi.
Hội trường vô cùng lớn, cũng không tới nỗi thiếu chỗ ngồi.
Chỉ là Bạc ảnh đế đành phải rời sang ghế bên cạnh ngồi, để nhường lại vị trí cho quý phi Đại Ngọc.
“Đây chính là cúp ảnh hậu sao, cho tôi sờ tí, xin tí vía.” Tang Điềm sờ nhiệt tình, sờ xong lại xoa lên đầu bản thân, chẳng khác nào đi chùa vái Phật, xoa đầu để khai sáng trí tuệ cả.
“Tang Điềm Điềm cô vừa vừa phải phải thôi chứ, lớp mạ cũng sắp bị cô chùi bay luôn rồi kìa.” Đại Ngọc chế giễu.
Khương Mạn cười híp mắt: “Xếp hàng, xếp hàng, tôi cũng sờ với.”
Đại Ngọc trợn mắt: “Cúp của người đàn ông trong nhà cô chất đầy một phòng, còn phải sờ cúp của tôi sao?”
“Sao mà giống nhau được?” Khương Mạn đùa nghịch chiếc cúp trong tay.
Trước kia cô thật ra cũng chẳng có mấy trông đợi vào giải thưởng gì đó, nhưng mà, ở trong bầu không khí này, tâm trạng cũng bị ảnh hưởng đôi chút.
Tuy hai mươi năm trước không phải là bản thân cô thật sự lăn lộn trong giới giải trí, nhưng trở về đây cũng hơn một năm rồi. Thân là một diễn viên, thành tích của cô một năm nay cũng không ra làm sao.
Phim điện ảnh chỉ có ‘Kẻ giết người’ và ‘Chiến cốt’, làm khách mời cho bộ web drama ‘Sinh tồn vô hạn’ do Đại Ngọc đóng vai chính.
Gameshow thì đúng là có đi reo rắc tai họa cho vài chương trình. Ít nhiều cũng có chút thiếu chuyên tâm với nghề.
Khương Mạn nghiêm túc kiểm điểm.
“Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, có lòng tin không?” Tôn Hiểu Hiểu khẽ hỏi.
“Không chắc lắm, cái này còn phải xem ban bình phẩm nghĩ thế nào.”
“Tôi cảm thấy vấn đề này không quá khó.” Tôn Hiểu Hiểu lại có tự tin hơn cô: “Doanh số phòng vé và sức ảnh hưởng của ‘Kẻ giết người’ đều bày ra ở đó, diễn xuất của cô có điểm đột phá, nếu không phải bộ phim đó không có nữ chính, chưa biết chừng vị trí ảnh hậu lần này lại thuộc về cô ấy chứ.”
Khương Mạn chậc chậc hai tiếng, liếc nhìn cô ấy: “Đừng có tâng bốc tôi thế chứ, Đại Ngọc.”
“Cô không gánh nổi hay sao?” Tôn Hiểu Hiểu hạ thấp giọng, nói: “Ở trước mặt tôi thì khiêm tốn làm chó gì, cũng đâu phải tôi không biết cái đức hạnh của cô nó như thế nào.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Khương Mạn nói móc cô ấy: “Niềm tự hào của tôi chỉ giới hạn ở phương diện đánh nhau, cô không rõ sao?”
Tôn Đại Ngọc có thể không rõ sao?
Nếu đây không phải là buổi lễ trao giải, cô ấy nhất định sẽ ấn Khương Mạn xuống sofa mà bóp cổ!
Hừ! Giờ Đại Ngọc này đã lật ngược tình thế, trở thành người làm chủ cuộc chơi! Giải quyết Khương Tiểu Mạn chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao!
Ánh mắt đang theo dõi ở bên cạnh quá áp lực, Tôn Đại Ngọc quay đầu sang liền bắt gặp ánh mắt u ám của Bạc Hạc Hiên, cô ấy bĩu môi nói: “Anh Bạc, bình giấm của anh sao mà chua thế, sặc chết người khác mất.”
Bạc Hạc Hiên khẽ ừ một tiếng, “Cũng tàm tạm, sau này có người còn chua hơn tôi.” Bạc Hạc Hiên nói ám chỉ.
Tôn Đại Ngọc khóe miệng giật giật, nhìn thấy sự trêu chọc trong ánh mắt của người đàn ông này: “Tang Điềm bên kia tôi không muốn sửa cách xưng hô, nhưng nếu là cô Tôn thì sửa cách xưng hô trước luôn cũng được.”
“Anh im miệng.” Tôn Hiểu Hiểu cắn răng. Kéo Khương Mạn tới đổi chỗ với mình. Chậc, tâm lí trả thù của người đàn ông Bạc Hạc Hiên thật là nặng!
Vừa đổi chỗ ngồi, Tang Điềm liền kéo Đại Ngọc tới nói nhỏ: “Bạc tiểu tam lại giở trò thâm hiểm rồi phải không.”
“Ừ, quá thâm hiểm.” Tôn Đại Ngọc gật đầu, vừa định nói hai câu rằng hai kẻ tai họa này dính lại với nhau đúng là cứu vớt thế giới tránh khỏi tai vạ.
Đợt cao trào thứ hai của buổi lễ tối nay, giải nam diễn viên xuất sắc nhất bắt đầu công bố.
Khi “‘Kẻ giết người’ Lâm Mặc·Bạc Hạc Hiên” xuất hiện trong danh sách đề cử, tất cả các nam diễn viên có mặt trong hội trường đều cảm thấy áp lực.
Ba chữ Bạc Hạc Hiên này quả thực là một viên đá cản đường trên con đường thăng tiến của các diễn viên nam.
Sắc mặt của ba diễn viên khác cũng nằm trong danh sách đề cử này, có người thì căng thẳng, có người lại bình tĩnh, mà khi ống kính camera lia đến chỗ Bạc Hạc Hiên, lại thấy vị ảnh đế này đang cúi đầu không biết là đang nói gì với người bạn gái bên cạnh.
Dáng vẻ hai người vô cùng ngọt ngào, làm gì có dáng vẻ như tới để nhận giải! Hoàn toàn là phát thức ăn cho chó mà!
(Hành động này của Bạc thật khiến người khác ghen tức đến chết! Hành động bí ẩn của ông lớn!)
(Nhận quá nhiều giải, nhận đến mức tê dại rồi, sao có thể quan trọng bằng việc dỗ vợ?)
(Năm ngoái nếu không phải có Thiên Sách đột nhiên xen ngang, ẵm đi giải ảnh đế của Thanh Điểu thì chỉ e là Bạc thần sẽ quất một lèo 3 năm liền nhận giải đấy nhỉ?)
(Không không không, Bạc ảnh đế chỉ là yêu thích diễn xuất, có nhận được giải hay không, không quan trọng, nhưng ba diễn viên còn lại cũng rất ưu tú mà! Bạc thần cũng chưa chắc đã nhận giải đâu!)
Sau khi phát hiện ống kính lia tới chỗ mình, Khương Mạn cũng không nói chuyện nữa, nhắc nhở Bạc Hạc Hiên ngồi đàng hoàng.
Các fan đã nói đúng một câu, có nhận được giải hay không, đối với Bạc Hạc Hiên mà nói, quả thực không quan trọng, nếu không phải vì lần này Khương Mạn có khả năng được nhận giải, Bạc Hạc Hiên chưa chắc đã trở về tham dự buổi trao giải này.
Dù gì thì anh cũng đã nhận không ít giải ảnh đế, cũng không phải chưa từng vắng mặt trong buổi trao giải, nhờ người khác đại diện nhận thay.
“Người nhận giải nam diễn viên xuất sắc nhất là:
——Bạc Hạc Hiên!”
Khi tên của Bạc Hạc Hiên được xướng lên trong buổi lễ trao giải, ánh đèn và ống kính đều tập trung trên người anh. Mà bản thân anh từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh.
Trước khi lên nhận giải, anh liếc nhìn người bên cạnh: “Lại đoạt giải rồi, có thưởng gì không?”
Khương Mạn trừng mắt nhìn anh: “Sau này không gọi anh là Bạc Hạc Hiên nữa, mà gọi anh là Bạc Phàm Phàm, Phàm trong phàm nhĩ tái*”
(*Phàm nhĩ tái: ý chỉ người giỏi làm màu, hay khoe mẽ)
“Cái tên này được, duyệt.” Bạc Hạc Hiên khẽ nhéo má Khương Mạn, xung quanh vang lên tiếng ồ, lúc này anh mới đứng dậy, sải bước lên sân khấu nhận giải.
Ánh đèn và ống kính đi theo bóng dáng anh, người đàn ông này giống như trời sinh phải đứng dưới ánh đèn, được mọi người chiêm ngưỡng.
Trên bục nhận giải, anh cầm chiếc cúp, ánh mắt xuyên qua biển người, rơi trên người Khương Mạn, rồi mỉm cười tự nhiên.
MC hít sâu một hơi rồi nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, anh Bạc đã là lần thứ ba nhận giải ảnh đế của Thanh Điểu rồi nhỉ.”
“Đúng vậy.”
“Lấy nhiều giải quá cũng rắc rối nhỉ, tôi nghi ngờ không biết phòng của anh Bạc có đủ chỗ để đặt cúp ảnh đế không đấy, sáng mở mắt ra thấy đâu đâu cũng là cúp ảnh đế, đó cũng là một loại ưu phiền nhỉ!”
MC hài hước dẫn dắt khiến mọi người đều cười to.
Bạc Hạc Hiên nói: “Phòng của tôi khá to, dựa vào một mình tôi mà muốn lấp đầy thì cũng có chút khó khăn.”
MC cũng hiểu ý, “Ồ? Thế phải dựa vào ai đây?”
Bạc Hạc Hiên nhìn xuống phía dưới sân khấu, “Tôi tin là sau này sẽ có rất nhiều cúp ảnh hậu, dù gì thì người tài giỏi nhất nhà tôi còn đang ngồi phía dưới, mọi người hãy thử trông đợi nhé.”
Ống kính lúc này quay tới khuôn mặt của Khương Mạn, sự tương tác của hai người khiến người khác bị ngọt đến ngây ngất.
(AAA! Người đàn ông này thật biết cách nói ngọt quá!)
(Ai nói Bạc Hạc Hiên không biết cách tán tỉnh? Người đàn ông này sau khi công khai chuyện tình cảm, chẳng khác nào mở khóa tính năng tán tỉnh!!)
(Ông bà ta có câu, đến sắt thép cũng có lúc tan chảy, giữa cặp đôi Bạc Khương này, ai làm tan chảy ai cũng chưa biết chắc được....)
Sau khi nhận giải, Bạc Hạc Hiên đang chuẩn bị đi xuống thì bị MC chặn lại.
“Anh Bạc đợi một lát, chút nữa xuống cũng không muộn.”
“Giải thưởng tiếp theo đây, vẫn cần anh Bạc phối hợp giúp đỡ đôi chút.”
Bạc Hạc Hiên bỗng cười và nói đùa: “Bên ban tổ chức đâu có nói gì, bất ngờ lên làm người trao giải thế này phải trả thêm tiền đấy nhé.”
“Hahahaha!!!” Khách mời trong hội trường đều bật cười.
Không ít người cảm khái, đàn ông sau khi yêu đương đúng là khác, bắt đầu biết nói đùa rồi cơ đấy.
“Chi phí này ban tổ chức không trả đâu nhé, nhưng chưa biết chừng lại có niềm vui bất ngờ đấy!”
MC nói tới trọng điểm, giọng nói đầy hàm ý: “Tiếp theo đây là màn trao giải, nữ phụ xuất sắc nhất!”
Khương Vân Sênh xuất hiện trên sân khấu với tư cách khách mời trao giải, màn cao trào đầu tiên của giải thưởng Thanh Điểu đã đến - Giải nữ diễn viên xuất sắc nhất!
Trên sân khấu, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người đàn ông lịch lãm này. Khương Vân Sênh nhận lấy micro từ MC, nhìn xuống dưới sân khấu, sau đó dừng một chút, anh ta cười nói:
"Cảm ơn ban tổ chức lần này đã mời tôi làm người trao giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Nếu có thể, tôi hy vọng người trao giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất cũng là tôi."
Một chút hài hước khiến khán giả không khỏi bật cười.
Khương Vân Sênh trực tiếp nhắc tới em gái ruột của mình.
"Tiểu Mạn, em phải cố gắng hơn nữa nhé. Hy vọng trong tương lai anh có thể đứng ở vị trí này và trao giải thưởng cho em."
Camera hướng về phía Khương Mạn.
Cô giơ ngón tay cái lên rồi nói to: "Anh cứ chờ đi!"
Khương Vân Sênh mỉm cười. Sau khi màn hài hước kết thúc, đoạn video bốn người lọt vào danh sách đề cử được phát lên.
"Các đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay chính là Vương Phương, Hứa Quân Quân, Tôn Hiểu Hiểu và Lý Hân Nguyệt."
"Rốt cuộc giải thưởng này sẽ thuộc về ai đây?"
Khương Vân Sênh mở phong bì được dán kín ra, bên trong là tên người đoạt giải. Khi nhìn thấy cái tên đó, anh ta đã thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Trên khuôn mặt điển trai nở một nụ cười. Khoảnh khắc đó giống như hoa nở rộ làm say đắm lòng người.
Cư dân mạng xem livestream và những người có mặt tại hiện trường đã bị nụ cười này mê hoặc.
(Khương Vân Sênh là người đàn ông lý tưởng! Quá đỉnh!)
(Anh hai giết tôi đi! ! ! Trời ơi, nụ cười dịu dàng ấy!)
(Tôi có dự cảm rằng, ảnh hậu không thuộc về ai khác mà chính là Đại Ngọc!)
(Tại sao lại là Tôn Hiểu Hiểu? ! Nữ thần Quân Quân của tôi cũng là vua về kỹ năng diễn xuất cơ mà!)
(Ai còn nhớ Hiểu Hiểu -Vân Sênh trong "Một cuộc sống khác trên thế giới không"? Khi đó Khương võ thần và Bạc Thần sử dụng hai chiếc lá chắn này để gây chuyện, có phải họ đã sớm dự liệu được chuyện này không?)
Các comment nhảy liên tục như điên trên màn hình lớn.
Tôn Hiểu Hiểu đã vô cùng hôig hộp và lo lắng.
Dưới ánh đèn sân khấu, đôi lông mày và đôi mắt của người đàn ông dịu dàng, ánh mắt hướng về phía cô ta, nụ cười vô cùng rạng rỡ giống như pháo hoa.
Đột nhiên trái tim Tôn Hiểu Hiểu đông cứng lại.
Cô nghe thấy anh ta đọc từng chữ một: "Xin chúc mừng, Tôn Hiểu Hiểu!"
Trên màn hình xuất hiện ba ký tự lớn: Người đoạt giải:—Tôn Hiểu Hiểu!
Lúc này Tôn Hiểu Hiểu thất thần nhìn lên sân khấu.
Khách mời tại hiện trường vỗ tay tán thưởng, các nữ diễn viên nhìn cô ta với ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị.
Tôn Hiểu Hiểu - ảnh hậu Giải thưởng Thanh Điểu!
"Đại Ngọc !! Đại Ngọc, đi lên di!!!"
"Tôn Đại Ngọc, có phải cô bị ngốc rồi không? Đứng lên, đi nhận giải thưởng đi!!"
Khương Mạn và Tang Điềm trực tiếp đứng lên, điên cuồng cổ vũ Tôn Hiểu Hiểu!
Tôn Hiểu Hiểu định thần lại, vội vàng đứng dậy, việc đầu tiên là chạy về phía đám người Khương Mạn.
Khương Mạn và Tang Điềm cũng rời khỏi chỗ ngồi, ba người họ chạy tới lối đi.
Khương Mạn là người nhanh nhất, chạy tới đón Tôn Hiểu Hiểu, xoay cô ta một vòng rồi hôn lên mặt cô ta một cái thật mạnh:
"Ôi trời ơi! Tôn Đại Ngọc, cô thật sự khiến tôi vui quá đi mất!"
Ôi trời ơi! Ôi trời ơi, ôi trời ơi!
"Đại Ngọc! Đại Ngọc a a a a!!!"
Tang Điềm phấn khích như thể cô ấy là người giành được giải thưởng, còn định nhảy lên người Tôn Hiểu Hiểu và cô ấy đã bật khóc.
Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này đều dở khóc dở cười, cũng có chút ngưỡng mộ.
Thật sự trong làng giải trí rất khó để có một tình bạn như vậy...
(Khương võ thần, Điềm Điềm, hai người kiềm chế chút đi! ! Trời ơi, hai đứa trẻ này vui đến mức phát điên rồi!)
(Ôi trời ơi. Tôi bị tình bạn cổ tích này làm cho cảm động rơi nước mắt, đây mới đúng là tình bạn của phái nữ! ! Khi bạn đoạt giải tôi còn vui mừng hơn bạn!)
MC trên sân khấu cũng dở khóc dở cười, nói đùa:
"Trong tình huống này, tôi đột nhiên muốn hỏi một chút về cảm xúc của đạo diễn Khương và Bạc ảnh đế?"
Khương Vân Sênh sờ sờ mũi: "Tôi thì bình thường, có lẽ cảm xúc của Bạc Hiên rất phức tạp."
Có người đưa micro cho Bạc Hạc Hiên, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Bạc ảnh đế có thể nói gì đây?
Anh chỉ có thể với giọng điệu chua xót: "Như tất cả mọi người đều biết, Khương nữ vương nhà tôi có hai quý phi, tôi chỉ có thể chúc mừng thôi, xin chúc mừng Tôn ảnh hậu."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
(Ha ha ha ha! Bạc Thần thật rộng lượng!)
(Đây mới đúng là khí thế của hoàng hậu!)
(Tôi biết nhóm diễn viên hài này sẽ không làm mình thất vọng!)
Tôn Hiểu Hiểu bị Khương Mạn xoay đến choáng váng, nếu không phải MC nhắc nhở thì Khương Mạn vẫn sẽ ôm cô ta xoay vòng vòng.
“Tiểu Mạn, nên để người ta lên nhận giải rồi, lát nữa về nhà em có thể ôm Đại Ngọc xoay tiếp.” Khương Vân Sênh không nhịn được liền nói.
Cư dân mạng tỏ ra rất kích động.
(Về nhà? Đại Ngọc theo Khương võ thần về nhà ư?)
(Ôi trời! Giọng điệu của gia đình này sao vậy nhỉ?)
Khương Mạn vội vàng gật đầu, lúc này Tôn Hiểu Hiểu thật sự bị cô làm cho chóng mặt, đứng cũng không vững nữa.
Thấy vậy, Khương Mạn liền bế cô ta đến mép sân khấu như bế một nàng công chúa.
Khắp hiện trường lại vang lên tiếng la ó.
"Khương Mạn đáng ghét!!" Tôn Hiểu Hiểu hét lên.
Lúc này, Khương Mạn vui mừng như một kẻ ngốc, cười to nói: "Tôi làm việc tốt mà!!"
Tôn Hiểu Hiểu đánh cô một cái rồi cũng cười như một kẻ ngốc.
Khương Vân Sênh nhanh chóng đi đến mép sân khấu, đón Tôn Hiểu Hiểu từ tay Khương Mạn, dìu cô ta lên sân khấu.
Khương Mạn chớp chớp mắt nói: "Anh hai, em giao người cho anh đó!"
Mặt Tôn Hiểu Hiểu đột nhiên đỏ bừng. Khương Vân Sênh cười cười, nắm chặt tay Tôn Hiểu Hiểu: "Được."
Mọi người ở hiện trường:"?!!!"
Cư dân mạng: (Trời ơi! ! ! Tôi đang xem hiện trường đám cưới à? !)
(Lời của Khương võ thần khiến tôi không thể không nghĩ…)
(Đại Ngọc- Vân Sênh? ! ! Thật sự đúng như những gì tôi nghĩ sao?)
(Vì tìm chị dâu mà Khương Mạn thật sự dồn hết tâm sức! ! Cô ấy chính là trợ thủ đắc lực của các anh trai! !)
(Em chồng bế chị dâu chạy lên sân khấu, giao tận tay cho anh trai ... Thật là một cảnh tượng khó tin!)
(Cứ tưởng tôi ở đây xem trai xinh gái đẹp lên nhận giải, không ngờ lại bị CP cho ăn cơm chó, ngưỡng mộ tình bạn thì không nói, tình yêu cũng khiến tôi phải ghen tị!)
Không chỉ cư dân mạng ghen tị mà các minh tinh tại hiện trường cũng cảm thấy ghen tị!
Người độc thân ghen tị mà người kết hôn rồi cũng ghen tỵ!
Mối quan hệ giữa em chồng và chị dâu và mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu đều là vấn đề nan giải muôn thuở, ai mà không muốn có một người em chồng và cô bạn thân như Khương Mạn chứ?!
Tiếp sức cho bạn, ủng hộ bạn còn làm bà mối cho bạn nữa!
Tôn Hiểu Hiểu ngập tràn trong cảm xúc, cô ta chỉnh sửa lại dáng vẻ.Khi nhận cúp ảnh hậu từ tay Khương Vân Sênh, đôi mắt cô ta không nhịn được mà rơi lệ.
"Tôi rất vinh dự khi được trao giải thưởng cho cô."
Khi ôm, Khương Vân Sênh thì thầm vào tai cô ta.
Mặt Tôn Hiểu Hiểu đỏ lên, nói lời cảm ơn.
Cư dân mạng vô cùng tò mò về những lời Khương Vân Sênh vừa nói.
Trong lời phát biểu sau khi nhận giải, Tôn Hiểu Hiểu đã khóc đến mức lớp trang điểm bị nhoè đi.
Cô ta nhìn về phía khán giả, giơ cao chiếc cúp trên tay lên, khóc không thành tiếng, nói: "Cảm ơn ... Cảm ơn fan hâm mộ đã luôn ủng hộ tôi. Tôi sẽ không nói những lời khách sao nữa."
"Khương Mạn đáng ghét, Tang không cay!"
Cô ta cao giọng và kìm nén sự nghẹn ngào của mình.
Camera lại hướng về phía ba cô gái.
Tôn Hiểu Hiểu lắc chiếc cúp trong tay và nở một nụ cười, nói: "Lần này tôi đi trước hai người một bước, hai người làm ơn nhanh lên đi!"
Tang Điềm cười ha ha ôm vai Khương Mạn: "Đại Ngọc, cô cứ chờ đó!"
Khương Mạn gật đầu: "Cho cô chạy trước 100 mét đó!"
Dưới ánh sáng rực rỡ, trên màn hình lớn, ba nữ diễn viên nhìn nhau, nơ nụ cười rạng rỡ.
Cảnh tượng này được cư dân mạng gọi là khung hình thế kỷ.
Ai nói tình bạn giữa các cô gái không đẹp hơn tình yêu chứ?
(Bất giác rơi nước mắt, đây mới thật sự là tình bạn đáng có…)
Chương 446: Người tài giỏi nhất nhà tôi đang ngồi bên dưới
Tôn Hiểu Hiểu sau khi nhận giải liền bị túm sang bàn của Khương Mạn ngồi.
Hội trường vô cùng lớn, cũng không tới nỗi thiếu chỗ ngồi.
Chỉ là Bạc ảnh đế đành phải rời sang ghế bên cạnh ngồi, để nhường lại vị trí cho quý phi Đại Ngọc.
“Đây chính là cúp ảnh hậu sao, cho tôi sờ tí, xin tí vía.” Tang Điềm sờ nhiệt tình, sờ xong lại xoa lên đầu bản thân, chẳng khác nào đi chùa vái Phật, xoa đầu để khai sáng trí tuệ cả.
“Tang Điềm Điềm cô vừa vừa phải phải thôi chứ, lớp mạ cũng sắp bị cô chùi bay luôn rồi kìa.” Đại Ngọc chế giễu.
Khương Mạn cười híp mắt: “Xếp hàng, xếp hàng, tôi cũng sờ với.”
Đại Ngọc trợn mắt: “Cúp của người đàn ông trong nhà cô chất đầy một phòng, còn phải sờ cúp của tôi sao?”
“Sao mà giống nhau được?” Khương Mạn đùa nghịch chiếc cúp trong tay.
Trước kia cô thật ra cũng chẳng có mấy trông đợi vào giải thưởng gì đó, nhưng mà, ở trong bầu không khí này, tâm trạng cũng bị ảnh hưởng đôi chút.
Tuy hai mươi năm trước không phải là bản thân cô thật sự lăn lộn trong giới giải trí, nhưng trở về đây cũng hơn một năm rồi. Thân là một diễn viên, thành tích của cô một năm nay cũng không ra làm sao.
Phim điện ảnh chỉ có ‘Kẻ giết người’ và ‘Chiến cốt’, làm khách mời cho bộ web drama ‘Sinh tồn vô hạn’ do Đại Ngọc đóng vai chính.
Gameshow thì đúng là có đi reo rắc tai họa cho vài chương trình. Ít nhiều cũng có chút thiếu chuyên tâm với nghề.
Khương Mạn nghiêm túc kiểm điểm.
“Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, có lòng tin không?” Tôn Hiểu Hiểu khẽ hỏi.
“Không chắc lắm, cái này còn phải xem ban bình phẩm nghĩ thế nào.”
“Tôi cảm thấy vấn đề này không quá khó.” Tôn Hiểu Hiểu lại có tự tin hơn cô: “Doanh số phòng vé và sức ảnh hưởng của ‘Kẻ giết người’ đều bày ra ở đó, diễn xuất của cô có điểm đột phá, nếu không phải bộ phim đó không có nữ chính, chưa biết chừng vị trí ảnh hậu lần này lại thuộc về cô ấy chứ.”
Khương Mạn chậc chậc hai tiếng, liếc nhìn cô ấy: “Đừng có tâng bốc tôi thế chứ, Đại Ngọc.”
“Cô không gánh nổi hay sao?” Tôn Hiểu Hiểu hạ thấp giọng, nói: “Ở trước mặt tôi thì khiêm tốn làm chó gì, cũng đâu phải tôi không biết cái đức hạnh của cô nó như thế nào.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Khương Mạn nói móc cô ấy: “Niềm tự hào của tôi chỉ giới hạn ở phương diện đánh nhau, cô không rõ sao?”
Tôn Đại Ngọc có thể không rõ sao?
Nếu đây không phải là buổi lễ trao giải, cô ấy nhất định sẽ ấn Khương Mạn xuống sofa mà bóp cổ!
Hừ! Giờ Đại Ngọc này đã lật ngược tình thế, trở thành người làm chủ cuộc chơi! Giải quyết Khương Tiểu Mạn chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao!
Ánh mắt đang theo dõi ở bên cạnh quá áp lực, Tôn Đại Ngọc quay đầu sang liền bắt gặp ánh mắt u ám của Bạc Hạc Hiên, cô ấy bĩu môi nói: “Anh Bạc, bình giấm của anh sao mà chua thế, sặc chết người khác mất.”
Bạc Hạc Hiên khẽ ừ một tiếng, “Cũng tàm tạm, sau này có người còn chua hơn tôi.” Bạc Hạc Hiên nói ám chỉ.
Tôn Đại Ngọc khóe miệng giật giật, nhìn thấy sự trêu chọc trong ánh mắt của người đàn ông này: “Tang Điềm bên kia tôi không muốn sửa cách xưng hô, nhưng nếu là cô Tôn thì sửa cách xưng hô trước luôn cũng được.”
“Anh im miệng.” Tôn Hiểu Hiểu cắn răng. Kéo Khương Mạn tới đổi chỗ với mình. Chậc, tâm lí trả thù của người đàn ông Bạc Hạc Hiên thật là nặng!
Vừa đổi chỗ ngồi, Tang Điềm liền kéo Đại Ngọc tới nói nhỏ: “Bạc tiểu tam lại giở trò thâm hiểm rồi phải không.”
“Ừ, quá thâm hiểm.” Tôn Đại Ngọc gật đầu, vừa định nói hai câu rằng hai kẻ tai họa này dính lại với nhau đúng là cứu vớt thế giới tránh khỏi tai vạ.
Đợt cao trào thứ hai của buổi lễ tối nay, giải nam diễn viên xuất sắc nhất bắt đầu công bố.
Khi “‘Kẻ giết người’ Lâm Mặc·Bạc Hạc Hiên” xuất hiện trong danh sách đề cử, tất cả các nam diễn viên có mặt trong hội trường đều cảm thấy áp lực.
Ba chữ Bạc Hạc Hiên này quả thực là một viên đá cản đường trên con đường thăng tiến của các diễn viên nam.
Sắc mặt của ba diễn viên khác cũng nằm trong danh sách đề cử này, có người thì căng thẳng, có người lại bình tĩnh, mà khi ống kính camera lia đến chỗ Bạc Hạc Hiên, lại thấy vị ảnh đế này đang cúi đầu không biết là đang nói gì với người bạn gái bên cạnh.
Dáng vẻ hai người vô cùng ngọt ngào, làm gì có dáng vẻ như tới để nhận giải! Hoàn toàn là phát thức ăn cho chó mà!
(Hành động này của Bạc thật khiến người khác ghen tức đến chết! Hành động bí ẩn của ông lớn!)
(Nhận quá nhiều giải, nhận đến mức tê dại rồi, sao có thể quan trọng bằng việc dỗ vợ?)
(Năm ngoái nếu không phải có Thiên Sách đột nhiên xen ngang, ẵm đi giải ảnh đế của Thanh Điểu thì chỉ e là Bạc thần sẽ quất một lèo 3 năm liền nhận giải đấy nhỉ?)
(Không không không, Bạc ảnh đế chỉ là yêu thích diễn xuất, có nhận được giải hay không, không quan trọng, nhưng ba diễn viên còn lại cũng rất ưu tú mà! Bạc thần cũng chưa chắc đã nhận giải đâu!)
Sau khi phát hiện ống kính lia tới chỗ mình, Khương Mạn cũng không nói chuyện nữa, nhắc nhở Bạc Hạc Hiên ngồi đàng hoàng.
Các fan đã nói đúng một câu, có nhận được giải hay không, đối với Bạc Hạc Hiên mà nói, quả thực không quan trọng, nếu không phải vì lần này Khương Mạn có khả năng được nhận giải, Bạc Hạc Hiên chưa chắc đã trở về tham dự buổi trao giải này.
Dù gì thì anh cũng đã nhận không ít giải ảnh đế, cũng không phải chưa từng vắng mặt trong buổi trao giải, nhờ người khác đại diện nhận thay.
“Người nhận giải nam diễn viên xuất sắc nhất là:
——Bạc Hạc Hiên!”
Khi tên của Bạc Hạc Hiên được xướng lên trong buổi lễ trao giải, ánh đèn và ống kính đều tập trung trên người anh. Mà bản thân anh từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh.
Trước khi lên nhận giải, anh liếc nhìn người bên cạnh: “Lại đoạt giải rồi, có thưởng gì không?”
Khương Mạn trừng mắt nhìn anh: “Sau này không gọi anh là Bạc Hạc Hiên nữa, mà gọi anh là Bạc Phàm Phàm, Phàm trong phàm nhĩ tái*”
(*Phàm nhĩ tái: ý chỉ người giỏi làm màu, hay khoe mẽ)
“Cái tên này được, duyệt.” Bạc Hạc Hiên khẽ nhéo má Khương Mạn, xung quanh vang lên tiếng ồ, lúc này anh mới đứng dậy, sải bước lên sân khấu nhận giải.
Ánh đèn và ống kính đi theo bóng dáng anh, người đàn ông này giống như trời sinh phải đứng dưới ánh đèn, được mọi người chiêm ngưỡng.
Trên bục nhận giải, anh cầm chiếc cúp, ánh mắt xuyên qua biển người, rơi trên người Khương Mạn, rồi mỉm cười tự nhiên.
MC hít sâu một hơi rồi nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, anh Bạc đã là lần thứ ba nhận giải ảnh đế của Thanh Điểu rồi nhỉ.”
“Đúng vậy.”
“Lấy nhiều giải quá cũng rắc rối nhỉ, tôi nghi ngờ không biết phòng của anh Bạc có đủ chỗ để đặt cúp ảnh đế không đấy, sáng mở mắt ra thấy đâu đâu cũng là cúp ảnh đế, đó cũng là một loại ưu phiền nhỉ!”
MC hài hước dẫn dắt khiến mọi người đều cười to.
Bạc Hạc Hiên nói: “Phòng của tôi khá to, dựa vào một mình tôi mà muốn lấp đầy thì cũng có chút khó khăn.”
MC cũng hiểu ý, “Ồ? Thế phải dựa vào ai đây?”
Bạc Hạc Hiên nhìn xuống phía dưới sân khấu, “Tôi tin là sau này sẽ có rất nhiều cúp ảnh hậu, dù gì thì người tài giỏi nhất nhà tôi còn đang ngồi phía dưới, mọi người hãy thử trông đợi nhé.”
Ống kính lúc này quay tới khuôn mặt của Khương Mạn, sự tương tác của hai người khiến người khác bị ngọt đến ngây ngất.
(AAA! Người đàn ông này thật biết cách nói ngọt quá!)
(Ai nói Bạc Hạc Hiên không biết cách tán tỉnh? Người đàn ông này sau khi công khai chuyện tình cảm, chẳng khác nào mở khóa tính năng tán tỉnh!!)
(Ông bà ta có câu, đến sắt thép cũng có lúc tan chảy, giữa cặp đôi Bạc Khương này, ai làm tan chảy ai cũng chưa biết chắc được....)
Sau khi nhận giải, Bạc Hạc Hiên đang chuẩn bị đi xuống thì bị MC chặn lại.
“Anh Bạc đợi một lát, chút nữa xuống cũng không muộn.”
“Giải thưởng tiếp theo đây, vẫn cần anh Bạc phối hợp giúp đỡ đôi chút.”
Bạc Hạc Hiên bỗng cười và nói đùa: “Bên ban tổ chức đâu có nói gì, bất ngờ lên làm người trao giải thế này phải trả thêm tiền đấy nhé.”
“Hahahaha!!!” Khách mời trong hội trường đều bật cười.
Không ít người cảm khái, đàn ông sau khi yêu đương đúng là khác, bắt đầu biết nói đùa rồi cơ đấy.
“Chi phí này ban tổ chức không trả đâu nhé, nhưng chưa biết chừng lại có niềm vui bất ngờ đấy!”
MC nói tới trọng điểm, giọng nói đầy hàm ý: “Tiếp theo đây là màn trao giải, nữ phụ xuất sắc nhất!”