Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 351-355
Chương 351: Muốn góp sức xây dựng tổ quốc
Cứ ngỡ chuyện này đã qua rồi, ai ngờ Khương Mạn lại thò một tay vào.
Trong nhà của ba kẻ giả tạo cũng có chút địa vị, luật sư phía sau lưng họ đã không ngồi nổi nữa rồi.
“Cô Khương, nếu không có chứng cứ thì tốt nhất đừng nói bừa, những lời này của cô đối với đương sự phía chúng tôi có thể kết thành tội phỉ báng đấy!”
“Ai nói là tôi không có chứng cứ nào.”
Khương Mạn thong dong đáp, lấy chiếc USB ra đưa cho chú cảnh sát.
Ngay cả Khương Tiểu Bảo cũng khó hiểu, Khương Mạn lấy đâu ra chứng cứ vậy.
Trong ấn tượng của cậu ta...ba kẻ giả tạo này hình như chưa lừa lọc cậu chuyện gì cả mà?
Khương Mạn đưa ra một file nén trong USB, bên trong là ghi âm của một số cuộc nói chuyện và ghi chép lịch sử chuyển khoản giữa Khương Tiểu Bảo và ba kẻ giả tạo này
“Trước tháng 7 năm 2032 Khương Tiểu Bảo vẫn chưa tròn 18 tuổi.”
“Chỉ trong vòng nửa năm đầu, ba người này đã lấy danh nghĩa đầu tư, lừa gạt Khương Tiểu Bảo đầu tư cho bọn họ gần năm trăm vạn.”
“Những tài liệu phía sau đều có ghi chép chi tiết, công ty dưới tên bọn họ là công ty ma*, cũng không hề tuân thủ những lời hứa hẹn trong cuộc trò chuyện, chia cổ phần tương ứng cho Khương Tiểu Bảo ……”
(*Công ty “ma” hay doanh nghiệp “ma” là các doanh nghiệp được thành lập nhưng không hoạt động.)
Từng mục chứng cứ được liệt kê ra!
……
“Tổng kết lại, ba người này có liên quan tới một vụ lừa đảo lớn!”
Khương Mạn không nhanh không chậm nói ra toàn bộ: “Đương nhiên, tôi cũng không phải là luật sự chuyên nghiệp, cụ thể còn những gì, luật sư bên tôi sẽ nhanh chóng tới đây trần thuật chi tiết.”
Khương Tiểu Bảo nhìn Khương Mạn với con mắt sùng bái!
Những thứ này, Khương Mạn rốt cuộc đã làm từ khi nào vậy?
Không, phải nói là cô đã chuẩn bị từ sớm rồi!!
Lẽ nào chị ấy đã đoán trước được là hôm nay cậu ta và ba tên giả tạo này sẽ đánh nhau?
“Chúng tôi không lừa đảo! Đây là Khương Tiểu Bảo tự nguyện đưa cho chúng tôi!”
“Cô đây là đang phỉ báng!”
Ba tên giả tạo đương nhiên không cam tâm, vội vàng cãi lại.
Khương Tiểu Bảo đang muốn đứng dậy chửi nhau với ba kẻ giả tạo này, Khương Mạn lại dùng tay đè vai cậu ta xuống, Khương Tiểu Bảo trong nháy mắt liền yên tĩnh lại.
Khương Mạn liếc nhìn đối phương, đôi môi đỏ khẽ mở: “Nếu tôi là các người thì sẽ cảm thấy may mắn khi Khương Tiểu Bảo lựa chọn luật pháp để bảo vệ quyền lợi cá nhân đấy.”
Ba kẻ giả tạo và luật sư đều sững sờ.
“Đương nhiên, bên phía chúng tôi cũng có thể không truy cứu năm trăm vạn này, thậm chí không kiện các người.”
Khương Mạn cười nhạt nói: “Trong nhà các người cũng có người làm ăn kinh doanh, tôi cũng không ngại đối phó với bố mẹ của các người trên thương trường đâu.”
Khương Mạn nhắc nhở như vậy, mấy người ở đây đều đổ mồ hôi ướt sũng lưng áo.
Sao bọn họ có thể quên gia cảnh của Khương Tiểu Bảo chứ!
Cho dù không nhắc tới Khương Tiểu Bảo, thì bọn họ càng không đắc tội nổi với Khương Mạn!
Mấy kẻ giả tạo này, ngày thường tụ tập đàn đúm với Khương Tiểu Bảo, nghe được không ít thông tin từ miệng cậu ta.
Khương Mạn này không chỉ là một nữ minh tinh, còn là chị họ của cậu ta! Bản thân người này còn là đại tiểu thư của gia tộc Lancelot, sau lưng người ta là cả một tập đoàn Hoàn Vũ!!
Trong lúc nói chuyện, đoàn cố vấn pháp luật của tập đoàn Hoàn Vũ cũng tới rồi.
“Ngũ tiểu thư.” trưởng đoàn luật sư hiển nhiên là nhận ra Khương Mạn.
Khương Mạn gật đầu: “Nửa đêm còn gọi mọi người tới đây, thật sự đã làm phiền rồi.”
Trưởng đoàn luật sư mỉm cười: “Đâu có, tài liệu chúng tôi đã nhận từ tối qua rồi, chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi là được.”
Khương Mạn nghe vậy thì ừ một tiếng, đi thẳng ra ngoài khu vực nghỉ ngơi để ngồi, không quan tâm những chuyện tiếp theo nữa.
Đoàn cố vấn pháp luật của tập đoàn Hoàn Vũ cũng đã tới rồi, còn có chỗ cho đám giả tạo này bao biện sao.
Nửa tiếng sau, sự việc đã được giải quyết.
“Vụ kiện sẽ nhanh chóng được giao cho pháp luật xử lý, chắc không lâu nữa ba người này sẽ nhận được giấy triệu tập của tòa án.”
Ở cửa phòng hòa giải, ba kẻ giả tạo liên tục khóc lóc xin lỗi Khương Tiểu Bảo, nhưng có ích gì nữa đâu?
Lừa gạt lòng tin và tiền của một đứa trẻ trâu thì nhất định phải trả giá!
Bọn họ tuy cũng không lớn hơn Khương Tiểu Bảo là bao, nhưng ai bảo lúc bọn họ lừa một khoản lớn của tên ngốc này thì tên ngốc này còn là vị thành niên chứ, còn bọn họ vừa khéo là đã trưởng thành rồi!
Khương Tiểu Bảo chưa từng cảm thấy sảng khoái, bõ tức đến như vậy!
Cậu ta nhìn thấy Khương Mạn ngồi ở khu vực nghỉ, mũi cay cay, chạy tới ngồi bên cạnh cô.
“Chị...”
“Chị không phải chị gái của em!”
“Chị là chị của em.” Khương Tiểu Bảo quát lên như tức giận, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Khương Mạn, giọng nói của cậu mềm mỏng hơn, làu bàu nói: “Chị vốn dĩ là chị họ của em mà.”
“Đừng tự mình đa tình, chỉ là quay chương trình thôi, trong bảy ngày ngắn ngủi này chị là giáo viên của em.”
Khương Mạn vẫn nói với giọng lạnh nhạt: “Dựa vào đạo đức cơ bản của một người lớn, không muốn nhìn tên học trò ngốc của mình bị lừa mà thôi.”
“Em không tin, chị ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng không phải vậy.” Khương Tiểu Bảo mặt dày nói.
Khương Mạn nhướn mày, nhắm mắt, không thèm để ý cậu ta.
Trẻ trâu, gợi đòn.
Thấy cô không lên tiếng, Khương Tiểu Bảo lại cười, ngồi gần lại, “Thật ra con người chị rất tốt, tuy là hung dữ, nhưng thật ra chị không muốn em chịu ấm ức, bị người ta lừa, nếu không thì đống tài liệu đó chị lấy đâu ra? Rõ ràng đã có chuẩn bị từ sớm rồi, chị cũng quá là cứng miệng rồi.”
Khóe miệng Khương Mạn giật giật.
Đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm của cậu thiếu niên, dưới ánh mắt trông đợi của thiếu niên, cô tỏ vẻ chê bai mà đẩy mặt cậu ra.
Khương Mạn đứng dậy nói to: “Chú cảnh sát ơi, làm phiền chú nhốt cái thằng nhóc này vào với ạ!”
Khương Tiểu Bảo: ???
Khương Mạn cười, “Ẩu đả, đánh nhau, còn nói bản thân đã giết người, phải nhốt lại giáo huấn cho một trận!”
Dưới sự khẩn cầu mạnh mẽ của Khương Mạn, Khương Tiểu Bảo vẫn bị tạm giam.
Không để ý cậu ta đang kêu khóc thảm thương, Khương Mạn quay đầu rời đi.
Trong phòng tạm giam, Khương Tiểu Bảo day mũi.
Chú cảnh sát thấy bộ dạng đáng thương của cậu ta, không nhịn được cười: “Nhận một bài học, sau này kết bạn phải cẩn thận, nhưng mà cậu nhóc khá may mắn đấy, được chị gái ra mặt giúp.”
“Đương nhiên rồi! Chị ấy là chị gái của cháu mà lại!” Khương Tiểu Bảo thay đổi vẻ suy sụp sang vẻ kiêu ngạo, vênh mặt lên.
Tuy rằng......tuy rằng chỉ là chị họ.
Nhưng ngay đến anh cả và chị hai ruột của cậu cũng không quản cậu như vậy, càng đừng nói tới việc ra mặt vì cậu...
......
Lịch sử cuộc trò truyện của Khương Tiểu Bảo là tối qua lúc Khương Mạn dùng máy tính của cậu ta rồi vô tình thấy được.
Tiện tay điều tra, tiện tay gửi cho đoàn luật sư của Hoàn Vũ.
Dù sao cũng là tiện tay....
Làm giáo viên mà, phải có đạo đức giáo viên.
Cả quá trình, lão Lý và cố vấn pháp luật của mình đều chỉ ngồi xem kịch, đợi ra khỏi đồn cảnh sát mới nhớ ra chuyện quan trọng: “Tên nhóc kia thật sự là em trai cô à?”
Khương Mạn cau mày: “Có quan hệ về mặt huyết thống.”
Lão Lý thay đổi sắc mặt, vội vàng giải thích: “Trước đó tôi không hề biết chuyện này, là do bạn tôi nói có một tên trẻ trâu cực kỳ biết gây chuyện....”
Lão Lý bỗng chốc im miệng, Khương Mạn dùng ánh mắt khinh bỉ liếc sang: “Đạo diễn Lý có từng nghe nói: làm người mà thiếu đạo đức quá sẽ sớm trọc đầu chưa?”
Lão Lý trợn trắng mắt, chột dạ sờ lên cái đầu đang đứng trước bờ vực hói của mình: “Tên trẻ trâu kia giao cho cô, tôi đi đây! Dạy dỗ cho đàng hoàng, trông cái cách cô làm giáo viên kìa!”
Khương Mạn mỉm cười.
Hừ! Lý lão âm, cũng biết cách vừa ăn cướp vừa la làng lắm
Trời lúc này cũng không còn sớm nữa rồi, Khương Mạn lấy điện thoại ra nhìn, có mấy cuộc gọi nhỡ, cô không vội vàng gọi lại, mà gọi điện cho Tự Thiên Sách trước.
“Em gái à! Em không sao chứ? Anh nghe nói em đưa tên trẻ trâu kia tới đồn cảnh sát rồi?”
“Không sao,” Khương Mạn: “Nhưng em lại có chút việc cần nhờ anh giúp đây.”
“Cứ nói đi!”
Khương Mạn quay đầu nhìn về phía cục cảnh sát, híp mắt cười nói: “Hỏi bên công trường anh xem ngày mai có cần người vác gạch không? Chỗ em có một thiếu niên nhiệt huyết, vội vàng muốn góp sức xây dựng tổ quốc đây!”
Chương 352: Anh Bạc là người đàn ông độc thân xuất thân tốt, tư tưởng tiến bộ
Một ngày vô cùng phong phú, đặc sắc của Bảo thiếu gia và Khương Mạn.
Một người thì ngồi chồm hỗm trong đồn, một người thì trong túi trống rỗng.
Có thể dễ dàng thấy được, hôm nay Khương Mạn không kiếm được một cắc nào.
A Tam cầm chiếc gopro, hỏi như đâm vào tim nhau: “Chị ơi, tối nay chị ở đâu?”
Khương Mạn dùng nốt mấy đồng còn sót lại để mua bánh bao, vừa ăn vừa nói: “Đúng vậy, tôi ở đâu đây?”
A Tam: “Tối qua chị đã chia hết số tiền còn lại cho mấy người và đạo diễn Khương rồi.”
“Em nghe nói mấy người đạo diễn Khương đều tìm được chỗ ở rồi.”
“Giỏi vậy sao?” Khương Mạn nhướn mày.
Tự Thiên Sách chọn một căn phòng mái tôn ở gần công trường, tìm tới người cai thầu để thuê một giường, hoàn cảnh thì không cần phải nghĩ cũng biết.
Tang Điềm cũng tốn rất nhiều sức, trực ca đêm rồi ngủ gục luôn trên bàn.
Khương Vân Sênh hôm qua đã học thuộc bản đồ, cộng thêm kỹ năng đi xe điện thuần thục, hôm nay cũng không có đơn nào bị hủy, nhưng mà vẫn bị hai cái đánh giá kém.
Nếu ở ký túc xá thì với số tiền trên người, chỉ đủ để thuê chiếc giường rẻ nhất ở ký túc xá sinh viên.
Khương Mạn sau khi nghe xong, thở dài một hơi, gọi một cuộc điện thoại.
“Anh hai vất vả rồi!”
“Cũng không vất vả, chỉ là anh thật vô dụng.” Khương Vân Sênh cũng thở dài: “Bản thân còn lo không xong, chứ đừng nói tới chăm sóc cho em.”
“Không sao, dù gì thì em cũng không có nghĩa khí gì.” Khương Mạn lại thở dài: “Em chuẩn bị đi tìm Bạc Hạc Hiên xin được bao nuôi đây.”
Khương Vân Sênh: “……” Em quả thực không có nghĩa khí.
“Anh hai ngủ sớm đi, ngày mai giao thêm nhiều đơn nhé. Ngủ ngon.”
Cô em gái không có nghĩa khí cứ thế mà tắt điện thoại.
Khương Vân Sênh ngồi trên chiếc giường mà mình thuê được, nhìn chằm chằm điện thoại, sắc mặt cực kỳ tệ.
“Sao mình lại phải thuê chiếc giường này nhỉ, mình nên đi tìm Hạc Hiên mới đúng.”
PD chớp chớp mắt, “Đúng vậy, tại sao nhỉ?”
Đạo diễn Khương ôm mặt, tự kỷ ba giây, sau đó lấy áo khoác đi ra ngoài.
Cư dân mạng đều kích động không thôi.
(Ôi, trận chiến khốc liệt mà tôi trông chờ bấy lâu, sắp diễn ra rồi sao?)
(Đạo diễn Khương định đi phá hoại sao? Được đấy! Là anh hai, sao có thể để cho em gái mình bị kẻ khác ẵm đi được chứ, Khương võ thần là của Đại Ngọc!)
(Lầu trên ôm mưu đồ đừng quá rõ ràng như vậy, Bạc thúi thúi của bọn tôi có điểm nào không tốt chứ? Vất vả làm thuê một ngày trời, toàn bộ tiền lương đều nộp lên trên, còn không thể làm chính cung sao?)
(Fan của gameshow ngồi đây xem mấy người cắn xé lẫn nhau, đừng vui vẻ quá! Đánh nhau đi, đánh nhau đi!)
(Thật ra tôi cảm thấy Bạc thần và Thiên Sách cũng khá đẹp đôi mà ~)
Cư dân mạng đều trông đợi Khương Vân Sênh bộc lộ năng lượng cuồng em gái mà đi phá bĩnh.
Kết quả là sau khi anh bạn già này ra khỏi cửa, đi được vài trăm mét liền giống như đang tìm cái gì đó, sau vài phút, anh ấy quét mã lấy một chiếc xe điện công cộng.
Cư dân mạng: ????
PD: ???
“Đạo diễn Khương, anh đây là……?”
Khương Vân Sênh mang vẻ mặt chính trực nói: “Quen tay hay việc, luyện tập nhiều một chút, ngày mai lái nhanh một chút thì tôi có thể kiếm nhiều tiền hơn một chút, em gái sẽ không phải đi tìm người khác để xin bao nuôi rồi.”
PD:……Anh thật là có chí khí!!
Ở một nơi khác, Bạc Hạc Hiên nhận được cuộc điện thoại của Khương Mạn.
“Giang hồ cầu cứu, anh Bạc hy sinh một chiếc giường đi.” Khương Mạn nói với giọng điệu không nghiêm túc.
Bạc Hạc Hiên cong môi: “Anh sẽ cân nhắc.”
Khương Mạn nhướn mày, ai yo, đắc ý gớm nhỉ.
“Anh Bạc là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn mà, hết ba giây rồi, anh cân nhắc xong chưa?”
“Vậy em tới đi.” Bạc Hạc Hiên tỏ vẻ miễn cưỡng, thở dài nói: “Ai bảo anh là Bồ Tát cơ chứ?”
Khương Mạn trợn mắt, được nước lấn tới đó phải không.
“Vậy em bắt xe qua đó đấy nhé, anh nhớ đứng yên tại chỗ chờ em, lát trả tiền xe cho em.”
Cư dân mạng trên kênh livestream đã vui đến nhảy cẫng cả lên rồi!!
(Bạc thúi thúi có phải muốn tạo phản không! Lại còn cân nhắc? Anh không phải là nên lập tức đồng ý hay sao?)
(Giỏi lắm tên nhóc! Bạc Hạc Hiên mà không nắm bắt được cơ hội này thì chính là đồ vô dụng!)
(Một bức huyết thư cầu xin hai người chung phòng!!!)
(Bạc Hạc Hiên mạnh mẽ lên cho tôi!)
(Tôi không biết lầu trên đang vui mừng cái gì, Bạc Khương đứng chung một khung hình, chỉ cần không có người thứ ba thì sẽ có kết cục gì chắc không cần nói ra đâu nhỉ? Không lẽ mấy người quên vụ cấm sóng rồi à!)
(Đệt! ‘Một cuộc sống khác’ lại gặp nguy hiểm rồi!)
(Gọi tên lão Lý, nhanh chóng tách hai người này ra!!!)
Không bao lâu sau.
Chiếc taxi đã đến nơi, Bạc Hạc Hiên đã sớm đứng đợi ở đây rồi, anh giúp cô trả tiền xe.
Khương Mạn đánh giá anh một vòng: “Sao hôm nay không thúi nữa rồi?”
“Đã tắm sạch sẽ lúc ở đoàn phim rồi.”
PD ghi hình cho Bạc Hạc Hiên nói: “Bộ phim cuối cùng mà anh Bạc đóng là Trầm Đường, đoàn phim cho mượn chỗ tắm gội.”
“Trầm Đường? Cảm giác bộ phim này rất vi diệu đấy, diễn vai gì vậy?” Khương Mạn thuận miệng hỏi.
Bạc Hạc Hiên hiển nhiên là không muốn trả lời.
PD nhanh nhẹn thẳng thắn bên cạnh đáp: “Gian phu.”
Bạc Hạc Hiên: “……”
Khương Mạn: “Hahahaha!!!!”
(Cười chết mất! Bạc thần của tôi không cần thể diện sao?)
(Cảnh phim hôm nay tôi xem rồi, Bạc gian phu không có cảnh chính diện, không có lời thoại, bị dìm lồng heo hẳn mười lần, quá thảm!)
(Bộ phim này sắp hot rồi, mau chóng báo danh, tôi sẽ lót dép hóng bộ phim này!)
(Nghe nói hai ngày nay, phim trường Hoành Sơn vui mừng phát điên rồi, công việc làm ăn của Bạc thần phải nói là quá tốt!)
Khương Mạn cười tới mức không đứng thẳng người được, nước mắt cũng sắp trào cả ra rồi.
“Lần sau mà có bộ phim như này nhớ báo em, em nhất định sẽ đi cổ vũ.”
Bạc Hạc Hiên nhìn cô với ý tứ sâu xa: “Chuẩn bị cùng anh chịu cảnh dìm lồng heo sao?”
Khương Mạn nghẹn họng: “Loại phim có độ khó cao như vậy, em còn chưa đủ tư cách để diễn……”
Bạc Hạc Hiên mỉm cười không nói gì, vẫn tỏ vẻ lạnh lùng xa cách như một vị thần, trong mắt ẩn chứa một ngọn lửa, nếu không quan sát kỹ thì rất khó để phát hiện ra.
Nhưng Khương Mạn quá hiểu cái tính xấu của người đàn ông này rồi.
Nhỏ nhen, lại ghi thù mình rồi!
Cô chiếm được chút lợi là dừng, ở góc độ máy quay không thấy được, lén lút gãi vào lòng bàn tay anh.
Còn chưa kịp thu móng vuốt lại đã bị Bạc Hạc Hiên dùng sức giữ lại, siết mạnh bàn tay.
Cư dân mạng không nhìn thấy động tác này.
Nhưng A Tam và anh PD nhanh nhảu có thể nhìn thấy rõ ràng đấy.
Hai người trợn trừng mắt, giống như nhìn thấy một cảnh tượng kinh hãi thế gian gì đó vậy.
Lại nhìn trong màn hình máy quay, người đàn ông vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt, đôi môi của người phụ nữ thì khẽ nhếch lên, dáng vẻ lười nhác.
Đường đường chính chính, trong sạch như hai người anh em vậy.
Khiến A Tam là anh trai nhanh nhảu nghĩ tới bốn chữ: Đạo mạo trang nghiêm!!!
WOW!
Hai người này chắc chắn có chuyện.
‘Bí mật mờ ám’, ‘không dây mà buộc’, ‘che mắt thế nhân’!!
Bạc Khương cmn thật sự biến chất rồi!!!
A Tam và anh trai nhanh nhảu nhìn nhau, hai người vừa phấn khích vừa sợ hãi, người anh em à, chúng ta phát hiện được bí mật lớn rồi!
Ngay sau đó, A Tam nhớ tới lời nhắc nhở của đồng chí lão Lý ở trong tai nghe, nhanh chóng nói:
“Chị, anh Bạc, lát nữa hai người tém tém lại chút nha, đừng làm hành động gì 18+ nha, chúng ta là chương trình văn minh.”
“Bây giờ phía trên quản gắt lắm, kênh livestream của chúng ta không thể bị cấm sóng một lần nữa được.”
Đôi mắt xinh đẹp của Khương Mạn mở lớn: “Cái gì mà hành động 18+, cậu như này là đang bôi nhọ tình đồng chí cách mạng của tôi và anh Bạc!”
Bạc Hạc Hiên cũng nhăn mày, vẻ mặt chính trực gật đầu: “Đừng có nói bừa, vị hôn phu của cô Khương xem được sẽ hiểu nhầm đấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy, anh Bạc là người đàn ông độc thân xuất thân tốt, tư tưởng tiến bộ, tuyệt đối không được bôi nhọ danh tiếng của anh ấy!”
A Tam và anh trai nhanh nhảu nhìn hai người bao biện, thật...là giả tạo quá đi.
(Xí……Ê hết cả răng rồi.)
(Tôi cứ có cảm giác hai người này giấu đầu hở đuôi.)
Chương 353: Mùa đông không muốn tắm nước lạnh
Livestream kết thúc sau khi Bạc Hạc Hiên giả vờ thuê phòng.
Cư dân mạng chửi anh là đồ vô dụng! Cơ hội sờ sờ trước mắt như vậy mà còn thuê hai phòng sao? Anh có phải đàn ông không vậy! Đã nói là hùng vĩ!
Ngay sau khi tắt camera, Bạc Hạc Hiên ném một trong hai tấm thẻ phòng cho A Tam.
A Tam và anh trai nhanh nhảu:? ? ?
“Ngủ ngon.” Bạc Hạc Hiên nói ngắn gọn: “Ngày mai nhớ thanh toán tiền phòng.”
Nói xong, anh ta vòng tay qua eo Khương Mạn rời đi.
A Tam hít sâu một hơi: "Chuyện, chuyện này..."
“Thật là trắng trợn!” Anh trai nhanh nhảu thở dài.
A Tam nuốt nước miếng: "Thật sự thành đôi rồi à?"
“Ngủ cùng nhau còn có thể giả được sao?” Anh trai nhanh nhảu cười ranh mãnh
"Tại sao chị Khương và anh Bạc không công khai nhỉ? Nếu công khai chẳng phải các fan sẽ vỡ oà trong niềm vui sao?"
“Ai mà biết được.” Anh trai nhanh nhảu nhún vai: “Dù sao thì chúng ta cũng phải giữ mồm giữ miệng. Đời tư của chị Khương và anh Bạc luôn được giữ bí mật nên tôi đoán họ không muốn bị quấy rầy”.
Trong lòng A Tam cũng cảm thấy đúng là như vậy.
Vì "Một cuộc sống khác trên thế giới " mà quan hệ riêng tư giữa anh ta và Khương Mạn luôn rất tốt, bình thường cũng cắt đứt liên lạc.
Sau mùa đầu tiên, lão Lý cũng rất coi trọng anh ta. Nhưng anh ta đã nghe được một số tin vịt mà người ngoài giới không biết. Ví dụ như Khương Mạn có sự xuất thân như thế nào!
Mặc dù những người bình thường đều biết về tập đoàn Hoàn Vũ nhưng họ lại không biết sự thật về gia tộc Lanscelot giàu có, quyền thế hàng đầu này. Đó thực sự là một gã khổng lồ về kinh tế!
A Tam nói thầm trong lòng, cũng đúng, chị Khương là một cô gái giàu có và quyền quý, vì vậy không cần phải dựa vào chuyện hẹn hò để gây chú ý.
Chưa kể đối phương còn là Bạc ảnh đế!
Nếu tin tức bọn họ hẹn họ bị truyền ra ngoài, giới giải trí sẽ bùng nổ, ngày ngày sẽ bị paparazzi đi theo, sẽ không mất tự do về đời tư!
Sau khi trở về phòng, Khương Mạn đi tắm trước. Sau đó cô nằm xuống giường, vì một lời uy hiếp nào đó không được chắc chắn (của Khương Tử Mặc) nên cho dù trong khoảng thời gian này hai người họ nằm chung giường thì đó cũng là một quy tắc không bình thường.
Chuyển trực tiếp từ chế độ yêu nhau tha thiết sang chế độ vợ chồng già.
“Khương Tiểu Bảo… thằng nhóc đó là con bác hai nhà họ Khương?” Bạc Hạc Hiên nhíu mày, anh vừa biết học sinh mà Khương Mạn đang dạy kèm là ai.
Khương Mạn ừ một tiếng: "Anh hai của em vẫn chưa biết. Thằng bé đó đã dùng thủ đoạn gì đó để vào đây. Có lẽ là muốn tiếp cận em, lão Lý cũng bị lừa mà không hề biết gì."
Bạc Hạc Hiên gật đầu, quay đầu lại thì thấy cô đang nằm trên giường, trên người mặc áo sơ mi của anh.
Ngay cả khi nằm xuống, vẫn lộ rõ đường cong, tấm lưng kiều diễm, xinh đẹp cho đến eo thì đường cong càng rõ ràng hơn. Khi lên đến nơi xinh đẹp đó thì bị chăn che lại, chỉ để lộ đôi chân dài thẳng tắp.
Bạc Hạc Hiên thản nhiên nghịch mái tóc dài của cô. Thấy toàn bộ tâm trí của cô đều đắm chìm vào trò con rắn trên chiếc điện thoại cục gạch, ánh mắt anh có chút không vui. Người đang nằm bên cạnh cô, vậy mà vẫn bị phớt lờ.
Mình không có sức hấp dẫn à? Còn không bằng trò chơi con rắn à?
Nhìn con rắn trên màn hình đen trắng ngày càng dài, Bạc Hạc Hiên đột nhiên gọi cô: "Yêu nhi?"
“Hả?”Khương Mạn thờ ơ đáp lại, đột ngột bị nhéo cằm, buộc phải quay đầu lại, trên môi truyền đến một cảm giác ấm áp.
Môi và răng hé mở, hơi thở quen thuộc tràn ngập.
Khương Mạn thô bạo đẩy anh ra, hét lớn: "Em chết rồi đây này!"
Bạc Hạc Hiên ngã xuống giường, sững sờ nhìn trần nhà rồi quay đầu lại nhìn cô.
Cô chu môi, trên màn hình điện thoại cục gạch hiện lên dòng chữ in hoa đậm - gameover.
Lúc này bốn mắt nhìn nhau, Khương Mạn nuốt nước bọt. Cô cho rằng nếu mình không giải thích rõ ràng thì bản thân cũng lập tức gameover!
Cô bình tĩnh nói: "Em sợ anh tư sẽ mơ thấy."
Người đàn ông lạnh lùng nhếch khóe môi lên: "Ha."
Rõ ràng là cô chỉ muốn chơi game!
Con nhộng Khương Mạn đi tới: "Em thề."
Ánh mắt của Bạc Hạc Hiên sâu không thể thăm dò được. Khương Mạn nâng mặt anh lên và hôn anh vài cái thật mạnh để trút giận.
Đêm đã khuya, Bạc Hạc Hiên cảm thấy trong người mình như có lửa đốt.
Chắc chắn, hôm nay ở chung phòng là tự mình chịu khổ rồi.
“Ngủ sớm đi!” Giọng anh lạnh lùng rồi tắt đèn, kẹp chặt đầu Khương Mạn, ôm cô vào lòng.
"Ngủ, ngủ, đi ngủ."
Cô đồng ý và nép vào khuỷu tay anh.
Sau một lúc...
Vốn dĩ Bạc Hạc Hiên đã nhắm mắt lại, sau một ngày dài mệt mỏi, ngửi thấy hơi thở của Khương Mạn, trong lòng cũng cảm thấy yên bình. Khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì anh lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh mở mắt ra cúi đầu liền thấy cả người cô đã trượt xuống dưới, đầu bị chăn che lại. Đầu cô đang gối trên khuỷu tay anh từ từ trượt xuống trượt đến ngực và sắp đến bụng anh.
Đột nhiên, mặt Bạc Hạc Hiên biến sắc, cơ thể căng cứng, vành tai đỏ bừng. Cô ấy định làm gì vậy?!
Bạc Hạc Hiên vén chăn và cố gắng kéo cô lên. Kết quả là, một luồng ánh sáng yếu ớt loé lên trong phòng. Chiếu sáng vẻ ngạc nhiên trong mắt Khương Mạn, chiếu sáng cả khuôn mặt đỏ rực của anh.
Trong sự im lặng chết người, cô rụt cổ cổ lại, cố gắng giấu chiếc điện thoại đi.
Trên chiếc điện thoại cục gạch, một ván trò chơi rắn mới lại diễn ra.
Đầu Bạc Hạc Hiên ong ong, anh nghiến chặt chiếc răng hàm sau.
Lần đầu tiên trong đời, anh biết thẹn quá hoá giận có nghĩa là gì.
"Khương Mạn!!!"
Cô trốn dưới lớp chăn hồi lâu hoá ra là đang lén lút chơi game, anh còn tưởng rằng...
"Điện thoại bị tịch thu, đi ngủ!"
"A..."
"Im lặng!"
Khương Mạn không biết mình đã khiêu khích đối phương ở điểm nào nên rất bối rối.
Tại sao hôm nay anh lại tức giận như vậy? Ôi, đàn ông bây giờ thật là ...
Khương Mạn nhìn bóng lưng của anh, thì thào nói: "Đồ lòng dạ hẹp hòi."
Cô vừa dứt lời, Bạc Hạc Hiên quay người lại và kéo cô vào lòng với sức lực như muốn giết cô.
Giọng nói anh lạnh lùng, khàn khàn và hung dữ: "Nếu em còn nói nữa thì anh sẽ không quan tâm đến chuyện anh tư em mơ thấy những gì nữa."
Khương Mạn im bặt, vẫn không hiểu đến lúc trước khi đi ngủ, mình đã làm gì đắc tội với đối phương?
Ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy, Bạc Hạc Hiên đã mua đồ ăn sáng về cho cô rồi.
Khuôn mặt điển trai, thanh cao và tiết chế, trông giống như một vị thần mà không ai có thể với tới được khi lần đầu gặp mặt.
“Hôm nay có lẽ anh phải nuôi em rồi.” Khương Mạn vừa ăn vừa nhìn anh chằm chằm.
Bạc Hạc Hiên không nói một lời nào, cách anh ăn uống luôn khiến người ta mãn nhãn, đó là sự thanh lịch, nho nhã toát ra từ xương tuỷ của anh.
Khương Mạn uống một ngụm sữa đậu nành, cọ cọ chân mình vào đùi anh, "Anh đã nghe thấy chưa?"
Người đàn ông túm lấy cái chân hư hỏng của cô, sắc mặt không thay đổi, không quan tâm.
Cô nghi ngờ, anh tức giận như vậy à? Vậy rốt cuộc đêm qua mình đã làm chuyện gì đáng để giận như vậy?
Ăn sáng xong, trước khi ra cửa, Bạc Hạc Hiên đột nhiên quay lại, cắn mạnh vào môi cô.
Khương Mạn đau đến mức rít lên một tiếng, nghe thánh giọng anh khàn khàn quở mắng: "Lần sau em còn dám thử trốn chơi game ở trên giường một lần xem!"
Cô che môi: "Anh giận vì em chơi game à?"
Bạc Hạc Hiên nhìn cô, nói một cách kín đáo: "Mùa đông, anh không muốn tắm nước lạnh."
Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Khương Mạn sững sờ ba giây, nghĩ kỹ lại chuyện tối hôm qua.
Cuối cùng cô cũng nhận ra lý do mà anh tức giận, tư thế chơi game của cô đêm qua hình như là ...
Cô ho khan hai tiếng, mặt ửng đỏ, nghiêm nghị nói: "Chơi game không tốt. Từ hôm nay trở đi, em nhất định sẽ hối cải, làm một người lương thiện!"
Người đàn ông chế nhạo: "Úi chà.."
Chương 354: Văn Khúc Tinh phải ghen tỵ với sự thông minh của tôi, sức mạnh của tôi còn vượt qua cả Hoắc Khứ Bệnh
Sau khi với Bạc Hạc Hiên mỗi người đi một ngả.
A Tam: "Chị ơi, em nghĩ sớm muộn gì chị cũng sẽ là ảnh hậu."
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Khương Mạn gật đầu.
"Em và anh Bạc đã diễn rất tốt. Đêm qua yêu đương nồng thắm như vậy, sáng nay lại coi như kẻ thù!"
Khương Mạn: "..." Không, thật sự là 'bất hoà thành kẻ thù' rồi.
Nhìn ánh mắt ngây thơ của A Tam, cô lại nuốt lời đó xuống: "Nói hay lắm, sau này đừng nói như vậy nữa. Bắt đầu ghi hình đi, đến giờ rồi."
A Tam gật đầu lia lịa, bật camera livestream lên.
30 phút sau, Khương Mạn trở lại đồn cảnh sát Thiên Dương và bảo lãnh Khương Tiểu Bảo ra ngoài.
Bảo nhi gia phải ngồi xổm một đêm ở đồn cảnh sát, đó là trải nghiệm đầu tiên trong đời.
Sợi dây chuyền vàng lớn bị đứt, chiếc áo lông chồn cũng bị xé rụng rất nhiều lông, mái tóc vốn thường được vuốt lên bóng mượt nay lại biến thành một cái đầu bết.
Quầng mắt thâm đen, rõ ràng là đêm qua ngủ không ngon, nhìn Khương Mạn với ánh mắt oán hận.
(Hay lắm! Có phải Bảo nhi gia đã ngồi một đêm ở sở cảnh sát không?)
(Buồn cười chết mất, tối hôm qua tôi nghe nói rằng chuyện này đã được hòa giải rồi, nhưng dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Khương võ thần, Bảo nhi gia đã bị tống vào để cải tạo. Tôi không ngờ đó là sự thật!)
(Sự giáo dục cứng rắn của Khương võ thần ai mà không phục chứ?)
"Bữa sáng đây." Khương Mạn đưa cho cậu ta bánh bao hấp và sữa đậu nành.
Lúc này Khương Tiểu Bảo vô cùng ngoan ngoãn, cậu ta cầm lấy và ăn chứ không hề kén chọn. Tối qua không ăn cơm tối nên cậu ta đã rất đói.
Cậu ta đang ăn thì Khương Mạn nói:
"Hôm qua cậu đã không kiếm được tiền. Theo thỏa thuận, trong vài ngày tới cậu sẽ mất quyền tự chủ, mất quyền lựa chọn."
"Tiền lương ngày đầu tiên là 2.000 tệ vì thấy cậu đáng thương nên tôi miễn, nhưng cậu vẫn còn nợ 3.000 tệ tiền lương ngày hôm qua. Ngoài 15 tệ tiền ăn sáng, tổng cộng cậu còn nợ tôi 3015 tệ."
“Cái gì?” Khương Tiểu Bảo ngẩng đầu.
Khương Mạn mặc kệ cậu ta, nói tiếp: "Thiếu nợ thì phải trả là đạo lý bất di bất dịch, cậu ăn nhanh lên, ăn xong tôi dẫn cậu đi kiếm tiền!"
Vẻ mặt Khương Tiểu Bảo chán nản, dưới ánh mắt uy hiếp của cô, cậu ta nhanh chóng gặm xong mấy cái bánh.
Sau đó…Khương Mạn đưa cậu ta đến công trường xx.
"Em gái!Em tới rồi à!" Tự Thiên Sách nhìn thấy cô thì giống như nhìn thấy người thân, mắt nhìn Khương Tiểu Bảo rồi nhướng mày:
"Đây là đồ đệ mà em tìm cho anh à?"
Khương Mạn ừ một tiếng: "Tiền lương của cậu ta chúng ta chia 2, em 7 còn anh 3."
"Đã thành niên chưa? Quản đốc nói không nhận lao động là trẻ em."
"Trưởng thành về mặt thể chất, trí thông minh thì không cần thiết, nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định với thiểu năng trí tuệ, cũng không ảnh hưởng đến việc chuyển gạch đâu."
"Ồ, vậy thì được rồi."
Khương Tiểu Bảo bị cuộc trò chuyện có tính sỉ nhục này làm cho thức tỉnh và nổi khùng lên.
"Chị nói đưa em đi kiếm tiền, vậy mà đưa em đi chuyển gạch à?!!"
Mặt Khương Mạn không chút thay đổi nói: "Ừ, chỉ là chuyển gạch thôi mà, không dám à?"
Khương Tiểu Bảo đẩy một bụng tức: "Ai không dám?! Chỉ là di chuyển cục gạch mà thôi, trí thông minh của tôi khiến Văn Khúc Tinh phải ghen tỵ, còn về sức mạnh thì có thể vượt qua Hoắc Khứ Bệnh!"
Văn Khúc Tinh- một trong những ngôi sao, là ngôi sao thứ tư của chòm sao Bắc Đẩu. Các ngôi sao Văn Khúc cai quản các phong trào văn học, và các ngôi sao Võ Khúc cai quản võ thuật, hai ngôi sao này tương ứng với nhau. Trong thần thoại và truyền thuyết cổ đại của Trung Quốc, người viết tốt sẽ được triều đình trọng dụng làm chức quan cao là Văn Khúc Tinh hạ phàm.
Hoắc Khứ Bệnh là người huyện Bình Dương, quận Hà Đông, đại tướng chống Hung Nô của nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.
Ôi trời…
A Tam mím miệng lại.
“Bảo nhi gia thật lợi hại.” Khương Mạn cổ vũ và đưa găng tay cho cậu ta:
“Đi đi, chỉ là mười xe gạch thôi mà, tôi tin tưởng vào thực lực của cậu.”
Khương Tiểu Bảo cầm lấy găng tay, khí thế hừng hực đi về phía chiếc xe bán tải.
Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của cậu ta, Tự Thiên Sách dùng cùi chỏ đụng vào Khương Mạn thì thào nói: "Em có chắc não của cậu ta không có vấn đề gì chứ?"
Khương Mạn xì nhẹ một tiếng: "Có lẽ là vậy. Dù sao bệnh tuổi nổi loạn cũng không được đưa vào danh mục của y học."
Tự Thiên Sách lắc đầu, không nhiều lời nữa mà đi chuyển gạch.
(Có lẽ, Tự Thiên Sách không ngờ rằng một ngày nào đó mình lại có thể lấy lại tự tin khi nhìn vào thằng nhóc này.)
(Nổi loạn không phải là bệnh, khi nổi loạn thì có thể làm bất cứ chuyện gì!)
(Bảo nhi gia ngỡ rằng trong tay mình có kịch bản của những nhân vật mạnh mẽ trong tiểu thuyết à? Khi gặp phải Khương võ thần thì cũng ngay lập tức trở thành bia đỡ đạn thôi!)
(Mười xe gạch ... Tôi thực sự muốn nhìn thấy khuôn mặt khóc lóc thảm thiết của Bảo nhi gia.)
Nhìn có vẻ như chuyển gạch không cần có kỹ thuật, chỉ cần tay, chân có sức lực thì đều có thể làm được.
Trong lòng Khương Tiểu Bảo nhịn một cục tức. Ngày hôm qua mất mặt lại còn bị nhốt một đêm, hôm nay dù thế nào cũng phải lấy lại chút thể diện cho bản thân!
Cậu ta cởi chiếc áo khoác lông chồn của mình ra và bắt đầu làm việc.
Khí thế này nếu trong chơi game thì giống như muốn đi solo với tất cả những người có mặt!
Dần dần, cậu ta càng ngày càng đổ nhiều mồ hôi hơn.
Cánh tay nhức mỏi, eo và lưng như có sỏi đá mài vào các dây thần kinh.
Từ đầu là một sọt gạch, sau đó là nửa sọt rồi ngày càng ít dần ...
Mỗi bước đi vô cùng khó khăn, cứ như có một tảng đá lớn đè lên ngực và vai, cậu ta không thở được nên càng phải hít thở mạnh hơn.
Gió mùa đông buốt giá, hít một hơi giống như con dao đâm vào trong phổi, vừa lạnh vừa đau, cơ thể thì lại nóng hầm hập và đau đớn.
Khương Tiểu Bảo không chịu được nữa, đành ngồi sang bên cạnh nghỉ ngơi, hít thở một chút.
Ở phía bên kia, Tự Thiên Sách đã chuyển xong xe gạch đầu tiên rồi.
Quay đầu nhìn lại nhìn thấy dáng vẻ uể oải của cậu ta, sức lực như bị rút cạn thì không khỏi lắc đầu: "Đồ đệ, cậu không làm được à!"
Đứa trẻ này vừa nhìn đã biết là rất được nuông chiều.
“Ai nói tôi không làm được, tôi có thể!” Khương Tiểu Bảo lập tức đứng lên.
Tự Thiên Sách gật đầu: "Là đàn ông thì không thể nói không thể. Tôi rất coi trọng cậu, mười xe gạch là cái gì chứ? Ở tuổi của cậu, chỉ cần tốn chút sức là tôi đã có thể chuyển được hai mươi xe rồi!"
“Thật đáng tiếc.” Đồng chí Thiên Sách xúc động nói: “Bây giờ tôi đã già rồi, tôi thực sự ghen tị với một thanh niên có thân thể cường tráng, khỏe mạnh như cậu.”
Khương Tiểu Bảo: "..."
Cậu ta cảm thấy anh trai trông khỏe mạnh, đẹp trai trước mặt nói những lời có vẻ như đang khen mình. Nhưng có vẻ như ... có gì đó sai sai?
(Bắt đầu rồi đấy! Thầy tướng số Thiên Sách bắt đầu phán rồi đấy!)
(Bảo nhi gia đã bị làm cho mờ mắt rồi! Trời ơi, có phải thằng nhóc này bị ngốc không, có phải được khen mà đỏ mặt rồi không? Cậu ta thực sự nghĩ rằng Thiên Sách đang khen mình à?)
(Buồn cười chết đi được, tên nhóc này thuộc dạng nghịch ngợm nhưng có vẻ rất lừa…)
(Tôi cảm thấy rằng thằng bé này chưa hoàn toàn hư hỏng, chỉ là đã chơi nhầm với đám bạn xấu thôi, tôi hy vọng Khương võ thần có thể giúp cậu ấy thay đổi.)
Với sự 'động viên' của Thiên Sách, Bảo nhi gia bắt đầu làm việc trở lại.
Thời gian buổi sáng trôi qua vô cùng nhanh.
Tự Thiên Sách đã chuyển xong ba xe gạch, Khương Tiểu Bảo đã làm việc vô cùng chăm chỉ, cuối cùng cũng chuyển xong xe đầu tiên.
Cậu ta thậm chí không quan tâm đến việc bẩn hay không nữa mà ngồi thụp xuống đất thở, hổn hển, mắt như nổ đom đóm.
“Không tồi, tốt lắm!” Tự Thiên Sách vỗ vỗ vai cậu ta thán phục: “Nhanh như vậy đã chuyển xong một xe gạch, người trẻ tuổi thật lợi hại.”
Nói xong anh ta thở dài, biểu cảm ngượng ngùng nói:
"Ôi, tôi thì không được như vậy. Tôi không thể không chấp nhận mình đã già. Cả buổi sáng mới chuyển ba xe gạch".
Khương Tiểu Bảo: "..."
"Anh ... anh đang sỉ nhục tôi sao?"
"Sao có thể chứ?" Mặt Tự Thiên Sách đầy vẻ chân thành: “ Cậu là đồ đệ đầu tiên của tôi, tôi yêu thương cậu còn không hết nữa là.”
Khương Tiểu Bảo: Ngón trỏ (mẹ kiếp)!
Người đàn ông này không phải là người tốt, uổng công nghĩ anh ta thật sự tốt bụng!
(Bảo nhi gia, cậu phải biết rằng cậu đang đối mặt với một ảnh đế!)
(Thiên Tài của chúng ta , tài vẫn là tài, kỹ năng diễn xuất vẫn rât đỉnh?)
(Thiên Sách không còn trẻ nữa, thực sự là một người thành thạo trong việc đả kích bọn nhóc con!)
(Thiên Sách à hãy cho thằng bé một đường sống đi, Bảo nhi gia sắp khóc rồi, wow ... khóc trông rất đẹp.)
(Tôi muốn biết sáng nay Khương võ thần đã làm gì?)
Nhắc Tào Tháo cái thì Tào Tháo đến luôn.
Khi Khương Mạn uống trà sữa, miệng gặm miếng ăn bánh ngọt về cô liếc nhìn thành quả sáng nay của Khương Tiểu Bảo , cô từ từ nuốt miếng bánh xuống, kêu lên đầy khoa trương:
"Woa! Đây là thành tích sáng nay của Bảo nhi gia sao?"
"Trời ơi! Thật không thể tin được! Làm sao một thiếu niên lại có thể lợi hại như vậy? Chẳng trách có thể thắng cả Hoắc Khứ Bệnh!"
"Năm 19 tuổi Hoặc Khứ Bệnh cùng lắm chỉ được phong làm chiến thần mà thôi, còn Bảo nhi gia của chúng ta đã chuyển được một xe gạch!"
(Thánh phán Khương Mạn vừa mở miệng đã là đòn chí mạng!!)
(Hoắc Khứ Bệnh: Thật đen đủi!)
Chương 355: Bữa ăn này, cô giáo Khương mời cậu
Tự Thiên Sách nhìn bộ dạng thất thần của học trò cưng, ôi, trong lòng cũng không nỡ!
Dù sao cậu ta cũng là đồ đệ đầu tiên, nhìn thấy đối phương bị đả kích thảm hại như vậy, anh ta là sư phụ cũng cảm thấy không đành lòng.
Nghĩ đi nghĩ lại anh ta đã cố nhịn để mình không cười quá lớn.
Khương Tiểu Bảo đã bị đả kích, nhưng không hề nao núng!
"Em nhất định sẽ chuyển song mười xe gạch này! Các người cứ chờ xem!" Cậu ta hét lên với vẻ có chút giận dữ.
Khương Mạn gật đầu, đưa trà sữa cho Tự Thiên Sách và đưa một chai Red Bull cho Khương Tiểu Bảo.
"Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi hãy tiếp tục làm việc."
"Không sao, quản đốc đã ứng trước tiền công sáng nay cho cậu ta rồi. Quán mì bên kia đường vừa ngon, rẻ lại được nhiều."
Khương Tiểu Bảo nghe vậy thì cau mày, hai ngày nay cậu ta đã mất hết thể diện rồi nên bây giờ rất muốn lấy lại.
"Tôi không ăn mì, tôi muốn một bữa ăn thịnh soạn!"
"Cậu lấy tiền đâu ra tiền?"
"Thứ mà Bảo nhi gia không thiếu nhất chính là tiền."
“Thật à?” Khương Mạn nhẹ giọng hỏi: “Có cần tôi cho cậu xem lại hợp đồng không?
“Trong hợp đồng không ghi là tôi không được tiêu tiền của mình!” Khương Tiểu Bảo vội vàng biện hộ.
“Tôi nói không được tiêu thì là không được tiêu.” Khương Mạn nhìn cậu ta:
“Không phải cậu cho rằng mình rất có năng lực sao, không thể sống nếu thiếu tiền của gia đình cho sao? "
Khương Tiểu Bảo đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Không ăn thì không ăn! Cùng các người ăn mì là được chứ gì, hừ!"
Người thanh niên mặc chiếc áo khoác lông chồn lên và giận dữ đi về phía trước, đôi chân của cậu ta đang run rẩy, khí thế đã không còn.
Tự Thiên Sách và Khương Mạn chậm rãi đi phía sau.
Thiên Sách: "Thằng nhóc này khá thú vị đấy."
Khương Mạn ừ một tiếng.
Tự Thiên Sách: "Bền bỉ hơn so với sự tưởng tượng của anh, chưa từng thấy cậu ta than mệt, thảo nào em gái thích cậu ta."
Nụ cười của Khương Mạn nhạt đi, cô nhẹ giọng nói: “Em ghét nhất là đám trẻ nghịch ngợm.” Nói xong, cô nhanh chóng tăng tốc độ.
Tự Thiên Sách nhướng mày, uống một ngụm trà sữa, lầm bẩm nói: "Cách ăn nói nganh ngạnh này giống như hai người là người một nhà vậy."
(Tôi nghĩ Tự Thiên Sách biết sự thật rồi.)
(Mặc dù Khương võ thần đã đả kích Bảo nhi gia nhưng tôi cảm thấy rằng cô ấy thực sự đang dạy dỗ cậu ta bằng cả trái tim của mình. Nếu cô ấy thực sự ghét thì đã ra tay đánh người rồi?)
(Tôi cũng nghĩ vậy! Những quy tắc đó của Lão Lý, Khương Mạn muốn phá vỡ không phải là chuyện một sớm một chiều!)
(Thật ra, Bảo nhi gia trông trắng nõn, đẹp trai, giống như một con chó săn nhỏ.)
Tên của quán mì nhỏ đối diện công trường rất đơn giản: Quán mì Thành Thật.
Hầu hết những người đến đây ăn đều là công nhân ở công trường.
Bàn gấp và băng ghế nhỏ đặt ở ven đường, nói là ngồi nhưng giống như ngồi xổm hơn, rõ ràng đây là lần đầu tiên Khương Tiểu Bảo ăn ở nơi như thế này. Cơ thể cậu ta gượng gạo, trên mặt đều tỏ rõ vẻ không muốn.
Tự Thiên Sách đi gọi món vẫn không quên pha trò, trò chuyện với một vài đồng nghiệp. Dù chỉ mới đến làm hai ngày nhưng anh ta đã quen với những người đồng nghiệp này rồi.
Sau khi ngồi xuống, Tự Thiên Sách nói: "Một tô mì 18 tệ, sáng nay cậu chuyển được một xe gạch, kiếm được 17 tệ, vậy nên cậu còn nợ tôi 1 tệ, nhớ trả lại cho tôi."
Đồng tử của Khương Tiểu Bảo như sắp rơi ra, 1 tệ? !
Nếu 1 tệ bị rơi trên đường, cậu ta còn không thèm nhặt nó lên? !
"Không! Khương Mạn và tôi đã nói sẽ chia nhau thu nhập ngày hôm nay của cậu, vì vậy cậu sẽ nợ tôi 18 tệ." Tự Thiên Sách tính tiền một cách nghiêm túc.
Khương Tiểu Bảo tức giận đến sắp phát điên rồi. Đến nỗi sau khi mì được bưng lên, cậu ta vẫn tức giận đến mức không ăn một miếng nào.
Khương Mạn và Tự Thiên Sách cũng mặc kệ cậu ta, bọn họ ăn mì một cách vui vẻ.
“Quả thực, lượng mì ở đây khá nhiều.” Khương Mạn gật đầu khen ngợi.
Theo khẩu phần ăn của cô, có lẽ ăn ba bát thì cô mới no.
"Đúng vậy! Hương vị cũng rất ngon." Tự Thiên Sách ăn một miếng to: "Nghe nói tiệm này đã mở mười mấy năm rồi, giá cả cũng không tăng, 18 tệ thật sự không đắt."
Khương Tiểu Bảo đang tức giận, thấy bọn họ hoàn toàn không để ý tới mình, cậu ta bắt đầu tìm cái gì đó để nói:
"Thứ có giá 18 tệ cũng đáng để cho vào miệng à? Không biết tại sao các người có thể nuốt trôi được."
“Ồ, vậy thì cậu đừng ăn.” Khương Mạn trực tiếp cầm lấy bát mì, chia vào bát của mình một nửa rồi hỏi Tự Thiên Sách: “Anh có muốn ăn thêm không?
"Cho anh một chút."
Hai người họ chia mì trước mặt Khương Tiểu Bảo khiến cậu ta tức đến mức muốn lật cả cái bàn lên.
Nhưng khi ánh mắt Khương Mạn đảo qua, cậu ta lại trở nên ngoan ngoãn.
Tự Thiên Sách vừa ăn vừa cười thành tiếng.
Mặt Khương Tiểu Bảo tái xanh: "Anh cười cái gì?"
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói thứ gì đó trị giá 18 tệ không thể bỏ vào miệng, đồ đệ, cậu kể chuyện cười khá giỏi đấy.” Tự Thiên Sách cười nói: “Nhà giàu có khác, bình thường đều dùng yến để súc miệng đúng không? "
Mặt Khương Tiểu Bảo đỏ bừng, cậu ta vô thức nhìn Khương Mạn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ý của tôi không phải như vậy..."
Tự Thiên Sách cười, không nói gì.
Khương Mạn vẫn im lặng.
Khương Tiểu Bảo không thể ngồi yên được nữa: "Chị..."
Cô uống một ngụm canh, liếc nhìn cậu ta: "18 tệ thật sự không là gì trong mắt của Bảo nhi gia cả. Dù sao cậu cũng là người có thể dễ dàng kiếm được 2000 tệ một ngày."
Khương Tiểu Bảo: "..."
Khương Mạn gắp một miếng kim chi củ cải rồi nhai với vị giòm rụm. Bởi vì quá ngon nên cô nhướng mày, nhưng lời cô nói ra vẫn không giảm đi sự sắc bén:
"Nhiều người đến ăn ở quán này, tiền lương mà họ làm việc chăm chỉ một tháng có lẽ còn bằng chai rượu tối qua cậu đã uống."
“Họ không được học hành, không có năng lực và chỉ có sức mạnh đôi tay nên chỉ có thể dựa vào thế mạnh này để kiếm tiền, để có ăn một bữa như thế này.”
"Cậu khác với bọn họ. Cậu có xuất thân giàu có, được hưởng một nền giáo dục tốt và học ở một trường đại học danh tiếng."
"Nhưng tại sao sáng nay dù làm việc mệt muốn chết mà cậu cũng chỉ kiếm được 17 tệ?"
"Cậu xem thường 18 tệ này, nhưng thậm chí cậu còn không kiếm nổi 18 tệ."
Giọng điệu của Khương Mạn rất nhẹ, giống như vừa ăn vừa nói những chuyện tầm phào không đáng để tâm.
"Một số người đã thua ngay ở vạch xuất phát và sống như bát mì 18 tệ này. Nó không đáng tiền hay đắt đỏ, nhưng nó rất thực tế, nó có thể làm người ta no bụng."
"Có người ở vạch xuất phát đã thắng rồi, họ sẽ giống như tổ yến, đắt và rất có giá trị. Nghe nói có thể làm cho da mặt đẹp hơn, nhưng thực ra toàn là những lời lừa bịp."
Khương Mạn thổi váng mỡ trên tô mì rồi uống một ngụm, tỏ ra mãn nguyện.
Cô nghiêng đầu nhìn Khương Tiểu Bảo hỏi: "Cậu nghĩ mình là loại người nào?"
Khương Tiểu Bảo giống như ngồi trên đống lửa, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cậu ta muốn biện hộ cho bản thân, nhưng khi mở miệng lại không thốt ra được chữ nào.
Cậu ta không biết mình là loại nào ... Nhưng cậu ta nhất định không muốn trở thành loại người thứ hai! Cậu ta không muốn trở thành một kẻ thủ đoạn.
Nhưng cậu ta đã sống cho đến bây giờ ... 19 năm, chưa từng có ai hỏi cậu ta muốn trở thành người như thế nào và muốn làm cái gì...
Cậu ta sinh ra trong nhung lụa, không thiếu cơm ăn áo mặc, mọi người đều gọi là Bảo nhi gia, đi đến đâu cũng được người ta vây quanh.
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ về lý do tại sao mình được hưởng tất cả những đại ngộ này...
Nhưng sau ba ngày này, khi nhìn lại 19 năm qua của mình, cậu ta chỉ cảm thấy nó trống rỗng ... như một tờ giấy vụn không có nội dung.
“Đói bụng không?” Khương Mạn lười biếng hỏi.
Khương Tiểu Bảo mím môi gật đầu.
"Có ăn bát mì với giá 18 tệ không?"
Cậu ta nói: "Ăn."
Ánh mắt Khương Mạn trở nên dịu đi: "Thôi, bữa này cô giáo Khương mời cậu."
Cứ ngỡ chuyện này đã qua rồi, ai ngờ Khương Mạn lại thò một tay vào.
Trong nhà của ba kẻ giả tạo cũng có chút địa vị, luật sư phía sau lưng họ đã không ngồi nổi nữa rồi.
“Cô Khương, nếu không có chứng cứ thì tốt nhất đừng nói bừa, những lời này của cô đối với đương sự phía chúng tôi có thể kết thành tội phỉ báng đấy!”
“Ai nói là tôi không có chứng cứ nào.”
Khương Mạn thong dong đáp, lấy chiếc USB ra đưa cho chú cảnh sát.
Ngay cả Khương Tiểu Bảo cũng khó hiểu, Khương Mạn lấy đâu ra chứng cứ vậy.
Trong ấn tượng của cậu ta...ba kẻ giả tạo này hình như chưa lừa lọc cậu chuyện gì cả mà?
Khương Mạn đưa ra một file nén trong USB, bên trong là ghi âm của một số cuộc nói chuyện và ghi chép lịch sử chuyển khoản giữa Khương Tiểu Bảo và ba kẻ giả tạo này
“Trước tháng 7 năm 2032 Khương Tiểu Bảo vẫn chưa tròn 18 tuổi.”
“Chỉ trong vòng nửa năm đầu, ba người này đã lấy danh nghĩa đầu tư, lừa gạt Khương Tiểu Bảo đầu tư cho bọn họ gần năm trăm vạn.”
“Những tài liệu phía sau đều có ghi chép chi tiết, công ty dưới tên bọn họ là công ty ma*, cũng không hề tuân thủ những lời hứa hẹn trong cuộc trò chuyện, chia cổ phần tương ứng cho Khương Tiểu Bảo ……”
(*Công ty “ma” hay doanh nghiệp “ma” là các doanh nghiệp được thành lập nhưng không hoạt động.)
Từng mục chứng cứ được liệt kê ra!
……
“Tổng kết lại, ba người này có liên quan tới một vụ lừa đảo lớn!”
Khương Mạn không nhanh không chậm nói ra toàn bộ: “Đương nhiên, tôi cũng không phải là luật sự chuyên nghiệp, cụ thể còn những gì, luật sư bên tôi sẽ nhanh chóng tới đây trần thuật chi tiết.”
Khương Tiểu Bảo nhìn Khương Mạn với con mắt sùng bái!
Những thứ này, Khương Mạn rốt cuộc đã làm từ khi nào vậy?
Không, phải nói là cô đã chuẩn bị từ sớm rồi!!
Lẽ nào chị ấy đã đoán trước được là hôm nay cậu ta và ba tên giả tạo này sẽ đánh nhau?
“Chúng tôi không lừa đảo! Đây là Khương Tiểu Bảo tự nguyện đưa cho chúng tôi!”
“Cô đây là đang phỉ báng!”
Ba tên giả tạo đương nhiên không cam tâm, vội vàng cãi lại.
Khương Tiểu Bảo đang muốn đứng dậy chửi nhau với ba kẻ giả tạo này, Khương Mạn lại dùng tay đè vai cậu ta xuống, Khương Tiểu Bảo trong nháy mắt liền yên tĩnh lại.
Khương Mạn liếc nhìn đối phương, đôi môi đỏ khẽ mở: “Nếu tôi là các người thì sẽ cảm thấy may mắn khi Khương Tiểu Bảo lựa chọn luật pháp để bảo vệ quyền lợi cá nhân đấy.”
Ba kẻ giả tạo và luật sư đều sững sờ.
“Đương nhiên, bên phía chúng tôi cũng có thể không truy cứu năm trăm vạn này, thậm chí không kiện các người.”
Khương Mạn cười nhạt nói: “Trong nhà các người cũng có người làm ăn kinh doanh, tôi cũng không ngại đối phó với bố mẹ của các người trên thương trường đâu.”
Khương Mạn nhắc nhở như vậy, mấy người ở đây đều đổ mồ hôi ướt sũng lưng áo.
Sao bọn họ có thể quên gia cảnh của Khương Tiểu Bảo chứ!
Cho dù không nhắc tới Khương Tiểu Bảo, thì bọn họ càng không đắc tội nổi với Khương Mạn!
Mấy kẻ giả tạo này, ngày thường tụ tập đàn đúm với Khương Tiểu Bảo, nghe được không ít thông tin từ miệng cậu ta.
Khương Mạn này không chỉ là một nữ minh tinh, còn là chị họ của cậu ta! Bản thân người này còn là đại tiểu thư của gia tộc Lancelot, sau lưng người ta là cả một tập đoàn Hoàn Vũ!!
Trong lúc nói chuyện, đoàn cố vấn pháp luật của tập đoàn Hoàn Vũ cũng tới rồi.
“Ngũ tiểu thư.” trưởng đoàn luật sư hiển nhiên là nhận ra Khương Mạn.
Khương Mạn gật đầu: “Nửa đêm còn gọi mọi người tới đây, thật sự đã làm phiền rồi.”
Trưởng đoàn luật sư mỉm cười: “Đâu có, tài liệu chúng tôi đã nhận từ tối qua rồi, chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi là được.”
Khương Mạn nghe vậy thì ừ một tiếng, đi thẳng ra ngoài khu vực nghỉ ngơi để ngồi, không quan tâm những chuyện tiếp theo nữa.
Đoàn cố vấn pháp luật của tập đoàn Hoàn Vũ cũng đã tới rồi, còn có chỗ cho đám giả tạo này bao biện sao.
Nửa tiếng sau, sự việc đã được giải quyết.
“Vụ kiện sẽ nhanh chóng được giao cho pháp luật xử lý, chắc không lâu nữa ba người này sẽ nhận được giấy triệu tập của tòa án.”
Ở cửa phòng hòa giải, ba kẻ giả tạo liên tục khóc lóc xin lỗi Khương Tiểu Bảo, nhưng có ích gì nữa đâu?
Lừa gạt lòng tin và tiền của một đứa trẻ trâu thì nhất định phải trả giá!
Bọn họ tuy cũng không lớn hơn Khương Tiểu Bảo là bao, nhưng ai bảo lúc bọn họ lừa một khoản lớn của tên ngốc này thì tên ngốc này còn là vị thành niên chứ, còn bọn họ vừa khéo là đã trưởng thành rồi!
Khương Tiểu Bảo chưa từng cảm thấy sảng khoái, bõ tức đến như vậy!
Cậu ta nhìn thấy Khương Mạn ngồi ở khu vực nghỉ, mũi cay cay, chạy tới ngồi bên cạnh cô.
“Chị...”
“Chị không phải chị gái của em!”
“Chị là chị của em.” Khương Tiểu Bảo quát lên như tức giận, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Khương Mạn, giọng nói của cậu mềm mỏng hơn, làu bàu nói: “Chị vốn dĩ là chị họ của em mà.”
“Đừng tự mình đa tình, chỉ là quay chương trình thôi, trong bảy ngày ngắn ngủi này chị là giáo viên của em.”
Khương Mạn vẫn nói với giọng lạnh nhạt: “Dựa vào đạo đức cơ bản của một người lớn, không muốn nhìn tên học trò ngốc của mình bị lừa mà thôi.”
“Em không tin, chị ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng không phải vậy.” Khương Tiểu Bảo mặt dày nói.
Khương Mạn nhướn mày, nhắm mắt, không thèm để ý cậu ta.
Trẻ trâu, gợi đòn.
Thấy cô không lên tiếng, Khương Tiểu Bảo lại cười, ngồi gần lại, “Thật ra con người chị rất tốt, tuy là hung dữ, nhưng thật ra chị không muốn em chịu ấm ức, bị người ta lừa, nếu không thì đống tài liệu đó chị lấy đâu ra? Rõ ràng đã có chuẩn bị từ sớm rồi, chị cũng quá là cứng miệng rồi.”
Khóe miệng Khương Mạn giật giật.
Đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm của cậu thiếu niên, dưới ánh mắt trông đợi của thiếu niên, cô tỏ vẻ chê bai mà đẩy mặt cậu ra.
Khương Mạn đứng dậy nói to: “Chú cảnh sát ơi, làm phiền chú nhốt cái thằng nhóc này vào với ạ!”
Khương Tiểu Bảo: ???
Khương Mạn cười, “Ẩu đả, đánh nhau, còn nói bản thân đã giết người, phải nhốt lại giáo huấn cho một trận!”
Dưới sự khẩn cầu mạnh mẽ của Khương Mạn, Khương Tiểu Bảo vẫn bị tạm giam.
Không để ý cậu ta đang kêu khóc thảm thương, Khương Mạn quay đầu rời đi.
Trong phòng tạm giam, Khương Tiểu Bảo day mũi.
Chú cảnh sát thấy bộ dạng đáng thương của cậu ta, không nhịn được cười: “Nhận một bài học, sau này kết bạn phải cẩn thận, nhưng mà cậu nhóc khá may mắn đấy, được chị gái ra mặt giúp.”
“Đương nhiên rồi! Chị ấy là chị gái của cháu mà lại!” Khương Tiểu Bảo thay đổi vẻ suy sụp sang vẻ kiêu ngạo, vênh mặt lên.
Tuy rằng......tuy rằng chỉ là chị họ.
Nhưng ngay đến anh cả và chị hai ruột của cậu cũng không quản cậu như vậy, càng đừng nói tới việc ra mặt vì cậu...
......
Lịch sử cuộc trò truyện của Khương Tiểu Bảo là tối qua lúc Khương Mạn dùng máy tính của cậu ta rồi vô tình thấy được.
Tiện tay điều tra, tiện tay gửi cho đoàn luật sư của Hoàn Vũ.
Dù sao cũng là tiện tay....
Làm giáo viên mà, phải có đạo đức giáo viên.
Cả quá trình, lão Lý và cố vấn pháp luật của mình đều chỉ ngồi xem kịch, đợi ra khỏi đồn cảnh sát mới nhớ ra chuyện quan trọng: “Tên nhóc kia thật sự là em trai cô à?”
Khương Mạn cau mày: “Có quan hệ về mặt huyết thống.”
Lão Lý thay đổi sắc mặt, vội vàng giải thích: “Trước đó tôi không hề biết chuyện này, là do bạn tôi nói có một tên trẻ trâu cực kỳ biết gây chuyện....”
Lão Lý bỗng chốc im miệng, Khương Mạn dùng ánh mắt khinh bỉ liếc sang: “Đạo diễn Lý có từng nghe nói: làm người mà thiếu đạo đức quá sẽ sớm trọc đầu chưa?”
Lão Lý trợn trắng mắt, chột dạ sờ lên cái đầu đang đứng trước bờ vực hói của mình: “Tên trẻ trâu kia giao cho cô, tôi đi đây! Dạy dỗ cho đàng hoàng, trông cái cách cô làm giáo viên kìa!”
Khương Mạn mỉm cười.
Hừ! Lý lão âm, cũng biết cách vừa ăn cướp vừa la làng lắm
Trời lúc này cũng không còn sớm nữa rồi, Khương Mạn lấy điện thoại ra nhìn, có mấy cuộc gọi nhỡ, cô không vội vàng gọi lại, mà gọi điện cho Tự Thiên Sách trước.
“Em gái à! Em không sao chứ? Anh nghe nói em đưa tên trẻ trâu kia tới đồn cảnh sát rồi?”
“Không sao,” Khương Mạn: “Nhưng em lại có chút việc cần nhờ anh giúp đây.”
“Cứ nói đi!”
Khương Mạn quay đầu nhìn về phía cục cảnh sát, híp mắt cười nói: “Hỏi bên công trường anh xem ngày mai có cần người vác gạch không? Chỗ em có một thiếu niên nhiệt huyết, vội vàng muốn góp sức xây dựng tổ quốc đây!”
Chương 352: Anh Bạc là người đàn ông độc thân xuất thân tốt, tư tưởng tiến bộ
Một ngày vô cùng phong phú, đặc sắc của Bảo thiếu gia và Khương Mạn.
Một người thì ngồi chồm hỗm trong đồn, một người thì trong túi trống rỗng.
Có thể dễ dàng thấy được, hôm nay Khương Mạn không kiếm được một cắc nào.
A Tam cầm chiếc gopro, hỏi như đâm vào tim nhau: “Chị ơi, tối nay chị ở đâu?”
Khương Mạn dùng nốt mấy đồng còn sót lại để mua bánh bao, vừa ăn vừa nói: “Đúng vậy, tôi ở đâu đây?”
A Tam: “Tối qua chị đã chia hết số tiền còn lại cho mấy người và đạo diễn Khương rồi.”
“Em nghe nói mấy người đạo diễn Khương đều tìm được chỗ ở rồi.”
“Giỏi vậy sao?” Khương Mạn nhướn mày.
Tự Thiên Sách chọn một căn phòng mái tôn ở gần công trường, tìm tới người cai thầu để thuê một giường, hoàn cảnh thì không cần phải nghĩ cũng biết.
Tang Điềm cũng tốn rất nhiều sức, trực ca đêm rồi ngủ gục luôn trên bàn.
Khương Vân Sênh hôm qua đã học thuộc bản đồ, cộng thêm kỹ năng đi xe điện thuần thục, hôm nay cũng không có đơn nào bị hủy, nhưng mà vẫn bị hai cái đánh giá kém.
Nếu ở ký túc xá thì với số tiền trên người, chỉ đủ để thuê chiếc giường rẻ nhất ở ký túc xá sinh viên.
Khương Mạn sau khi nghe xong, thở dài một hơi, gọi một cuộc điện thoại.
“Anh hai vất vả rồi!”
“Cũng không vất vả, chỉ là anh thật vô dụng.” Khương Vân Sênh cũng thở dài: “Bản thân còn lo không xong, chứ đừng nói tới chăm sóc cho em.”
“Không sao, dù gì thì em cũng không có nghĩa khí gì.” Khương Mạn lại thở dài: “Em chuẩn bị đi tìm Bạc Hạc Hiên xin được bao nuôi đây.”
Khương Vân Sênh: “……” Em quả thực không có nghĩa khí.
“Anh hai ngủ sớm đi, ngày mai giao thêm nhiều đơn nhé. Ngủ ngon.”
Cô em gái không có nghĩa khí cứ thế mà tắt điện thoại.
Khương Vân Sênh ngồi trên chiếc giường mà mình thuê được, nhìn chằm chằm điện thoại, sắc mặt cực kỳ tệ.
“Sao mình lại phải thuê chiếc giường này nhỉ, mình nên đi tìm Hạc Hiên mới đúng.”
PD chớp chớp mắt, “Đúng vậy, tại sao nhỉ?”
Đạo diễn Khương ôm mặt, tự kỷ ba giây, sau đó lấy áo khoác đi ra ngoài.
Cư dân mạng đều kích động không thôi.
(Ôi, trận chiến khốc liệt mà tôi trông chờ bấy lâu, sắp diễn ra rồi sao?)
(Đạo diễn Khương định đi phá hoại sao? Được đấy! Là anh hai, sao có thể để cho em gái mình bị kẻ khác ẵm đi được chứ, Khương võ thần là của Đại Ngọc!)
(Lầu trên ôm mưu đồ đừng quá rõ ràng như vậy, Bạc thúi thúi của bọn tôi có điểm nào không tốt chứ? Vất vả làm thuê một ngày trời, toàn bộ tiền lương đều nộp lên trên, còn không thể làm chính cung sao?)
(Fan của gameshow ngồi đây xem mấy người cắn xé lẫn nhau, đừng vui vẻ quá! Đánh nhau đi, đánh nhau đi!)
(Thật ra tôi cảm thấy Bạc thần và Thiên Sách cũng khá đẹp đôi mà ~)
Cư dân mạng đều trông đợi Khương Vân Sênh bộc lộ năng lượng cuồng em gái mà đi phá bĩnh.
Kết quả là sau khi anh bạn già này ra khỏi cửa, đi được vài trăm mét liền giống như đang tìm cái gì đó, sau vài phút, anh ấy quét mã lấy một chiếc xe điện công cộng.
Cư dân mạng: ????
PD: ???
“Đạo diễn Khương, anh đây là……?”
Khương Vân Sênh mang vẻ mặt chính trực nói: “Quen tay hay việc, luyện tập nhiều một chút, ngày mai lái nhanh một chút thì tôi có thể kiếm nhiều tiền hơn một chút, em gái sẽ không phải đi tìm người khác để xin bao nuôi rồi.”
PD:……Anh thật là có chí khí!!
Ở một nơi khác, Bạc Hạc Hiên nhận được cuộc điện thoại của Khương Mạn.
“Giang hồ cầu cứu, anh Bạc hy sinh một chiếc giường đi.” Khương Mạn nói với giọng điệu không nghiêm túc.
Bạc Hạc Hiên cong môi: “Anh sẽ cân nhắc.”
Khương Mạn nhướn mày, ai yo, đắc ý gớm nhỉ.
“Anh Bạc là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn mà, hết ba giây rồi, anh cân nhắc xong chưa?”
“Vậy em tới đi.” Bạc Hạc Hiên tỏ vẻ miễn cưỡng, thở dài nói: “Ai bảo anh là Bồ Tát cơ chứ?”
Khương Mạn trợn mắt, được nước lấn tới đó phải không.
“Vậy em bắt xe qua đó đấy nhé, anh nhớ đứng yên tại chỗ chờ em, lát trả tiền xe cho em.”
Cư dân mạng trên kênh livestream đã vui đến nhảy cẫng cả lên rồi!!
(Bạc thúi thúi có phải muốn tạo phản không! Lại còn cân nhắc? Anh không phải là nên lập tức đồng ý hay sao?)
(Giỏi lắm tên nhóc! Bạc Hạc Hiên mà không nắm bắt được cơ hội này thì chính là đồ vô dụng!)
(Một bức huyết thư cầu xin hai người chung phòng!!!)
(Bạc Hạc Hiên mạnh mẽ lên cho tôi!)
(Tôi không biết lầu trên đang vui mừng cái gì, Bạc Khương đứng chung một khung hình, chỉ cần không có người thứ ba thì sẽ có kết cục gì chắc không cần nói ra đâu nhỉ? Không lẽ mấy người quên vụ cấm sóng rồi à!)
(Đệt! ‘Một cuộc sống khác’ lại gặp nguy hiểm rồi!)
(Gọi tên lão Lý, nhanh chóng tách hai người này ra!!!)
Không bao lâu sau.
Chiếc taxi đã đến nơi, Bạc Hạc Hiên đã sớm đứng đợi ở đây rồi, anh giúp cô trả tiền xe.
Khương Mạn đánh giá anh một vòng: “Sao hôm nay không thúi nữa rồi?”
“Đã tắm sạch sẽ lúc ở đoàn phim rồi.”
PD ghi hình cho Bạc Hạc Hiên nói: “Bộ phim cuối cùng mà anh Bạc đóng là Trầm Đường, đoàn phim cho mượn chỗ tắm gội.”
“Trầm Đường? Cảm giác bộ phim này rất vi diệu đấy, diễn vai gì vậy?” Khương Mạn thuận miệng hỏi.
Bạc Hạc Hiên hiển nhiên là không muốn trả lời.
PD nhanh nhẹn thẳng thắn bên cạnh đáp: “Gian phu.”
Bạc Hạc Hiên: “……”
Khương Mạn: “Hahahaha!!!!”
(Cười chết mất! Bạc thần của tôi không cần thể diện sao?)
(Cảnh phim hôm nay tôi xem rồi, Bạc gian phu không có cảnh chính diện, không có lời thoại, bị dìm lồng heo hẳn mười lần, quá thảm!)
(Bộ phim này sắp hot rồi, mau chóng báo danh, tôi sẽ lót dép hóng bộ phim này!)
(Nghe nói hai ngày nay, phim trường Hoành Sơn vui mừng phát điên rồi, công việc làm ăn của Bạc thần phải nói là quá tốt!)
Khương Mạn cười tới mức không đứng thẳng người được, nước mắt cũng sắp trào cả ra rồi.
“Lần sau mà có bộ phim như này nhớ báo em, em nhất định sẽ đi cổ vũ.”
Bạc Hạc Hiên nhìn cô với ý tứ sâu xa: “Chuẩn bị cùng anh chịu cảnh dìm lồng heo sao?”
Khương Mạn nghẹn họng: “Loại phim có độ khó cao như vậy, em còn chưa đủ tư cách để diễn……”
Bạc Hạc Hiên mỉm cười không nói gì, vẫn tỏ vẻ lạnh lùng xa cách như một vị thần, trong mắt ẩn chứa một ngọn lửa, nếu không quan sát kỹ thì rất khó để phát hiện ra.
Nhưng Khương Mạn quá hiểu cái tính xấu của người đàn ông này rồi.
Nhỏ nhen, lại ghi thù mình rồi!
Cô chiếm được chút lợi là dừng, ở góc độ máy quay không thấy được, lén lút gãi vào lòng bàn tay anh.
Còn chưa kịp thu móng vuốt lại đã bị Bạc Hạc Hiên dùng sức giữ lại, siết mạnh bàn tay.
Cư dân mạng không nhìn thấy động tác này.
Nhưng A Tam và anh PD nhanh nhảu có thể nhìn thấy rõ ràng đấy.
Hai người trợn trừng mắt, giống như nhìn thấy một cảnh tượng kinh hãi thế gian gì đó vậy.
Lại nhìn trong màn hình máy quay, người đàn ông vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt, đôi môi của người phụ nữ thì khẽ nhếch lên, dáng vẻ lười nhác.
Đường đường chính chính, trong sạch như hai người anh em vậy.
Khiến A Tam là anh trai nhanh nhảu nghĩ tới bốn chữ: Đạo mạo trang nghiêm!!!
WOW!
Hai người này chắc chắn có chuyện.
‘Bí mật mờ ám’, ‘không dây mà buộc’, ‘che mắt thế nhân’!!
Bạc Khương cmn thật sự biến chất rồi!!!
A Tam và anh trai nhanh nhảu nhìn nhau, hai người vừa phấn khích vừa sợ hãi, người anh em à, chúng ta phát hiện được bí mật lớn rồi!
Ngay sau đó, A Tam nhớ tới lời nhắc nhở của đồng chí lão Lý ở trong tai nghe, nhanh chóng nói:
“Chị, anh Bạc, lát nữa hai người tém tém lại chút nha, đừng làm hành động gì 18+ nha, chúng ta là chương trình văn minh.”
“Bây giờ phía trên quản gắt lắm, kênh livestream của chúng ta không thể bị cấm sóng một lần nữa được.”
Đôi mắt xinh đẹp của Khương Mạn mở lớn: “Cái gì mà hành động 18+, cậu như này là đang bôi nhọ tình đồng chí cách mạng của tôi và anh Bạc!”
Bạc Hạc Hiên cũng nhăn mày, vẻ mặt chính trực gật đầu: “Đừng có nói bừa, vị hôn phu của cô Khương xem được sẽ hiểu nhầm đấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy, anh Bạc là người đàn ông độc thân xuất thân tốt, tư tưởng tiến bộ, tuyệt đối không được bôi nhọ danh tiếng của anh ấy!”
A Tam và anh trai nhanh nhảu nhìn hai người bao biện, thật...là giả tạo quá đi.
(Xí……Ê hết cả răng rồi.)
(Tôi cứ có cảm giác hai người này giấu đầu hở đuôi.)
Chương 353: Mùa đông không muốn tắm nước lạnh
Livestream kết thúc sau khi Bạc Hạc Hiên giả vờ thuê phòng.
Cư dân mạng chửi anh là đồ vô dụng! Cơ hội sờ sờ trước mắt như vậy mà còn thuê hai phòng sao? Anh có phải đàn ông không vậy! Đã nói là hùng vĩ!
Ngay sau khi tắt camera, Bạc Hạc Hiên ném một trong hai tấm thẻ phòng cho A Tam.
A Tam và anh trai nhanh nhảu:? ? ?
“Ngủ ngon.” Bạc Hạc Hiên nói ngắn gọn: “Ngày mai nhớ thanh toán tiền phòng.”
Nói xong, anh ta vòng tay qua eo Khương Mạn rời đi.
A Tam hít sâu một hơi: "Chuyện, chuyện này..."
“Thật là trắng trợn!” Anh trai nhanh nhảu thở dài.
A Tam nuốt nước miếng: "Thật sự thành đôi rồi à?"
“Ngủ cùng nhau còn có thể giả được sao?” Anh trai nhanh nhảu cười ranh mãnh
"Tại sao chị Khương và anh Bạc không công khai nhỉ? Nếu công khai chẳng phải các fan sẽ vỡ oà trong niềm vui sao?"
“Ai mà biết được.” Anh trai nhanh nhảu nhún vai: “Dù sao thì chúng ta cũng phải giữ mồm giữ miệng. Đời tư của chị Khương và anh Bạc luôn được giữ bí mật nên tôi đoán họ không muốn bị quấy rầy”.
Trong lòng A Tam cũng cảm thấy đúng là như vậy.
Vì "Một cuộc sống khác trên thế giới " mà quan hệ riêng tư giữa anh ta và Khương Mạn luôn rất tốt, bình thường cũng cắt đứt liên lạc.
Sau mùa đầu tiên, lão Lý cũng rất coi trọng anh ta. Nhưng anh ta đã nghe được một số tin vịt mà người ngoài giới không biết. Ví dụ như Khương Mạn có sự xuất thân như thế nào!
Mặc dù những người bình thường đều biết về tập đoàn Hoàn Vũ nhưng họ lại không biết sự thật về gia tộc Lanscelot giàu có, quyền thế hàng đầu này. Đó thực sự là một gã khổng lồ về kinh tế!
A Tam nói thầm trong lòng, cũng đúng, chị Khương là một cô gái giàu có và quyền quý, vì vậy không cần phải dựa vào chuyện hẹn hò để gây chú ý.
Chưa kể đối phương còn là Bạc ảnh đế!
Nếu tin tức bọn họ hẹn họ bị truyền ra ngoài, giới giải trí sẽ bùng nổ, ngày ngày sẽ bị paparazzi đi theo, sẽ không mất tự do về đời tư!
Sau khi trở về phòng, Khương Mạn đi tắm trước. Sau đó cô nằm xuống giường, vì một lời uy hiếp nào đó không được chắc chắn (của Khương Tử Mặc) nên cho dù trong khoảng thời gian này hai người họ nằm chung giường thì đó cũng là một quy tắc không bình thường.
Chuyển trực tiếp từ chế độ yêu nhau tha thiết sang chế độ vợ chồng già.
“Khương Tiểu Bảo… thằng nhóc đó là con bác hai nhà họ Khương?” Bạc Hạc Hiên nhíu mày, anh vừa biết học sinh mà Khương Mạn đang dạy kèm là ai.
Khương Mạn ừ một tiếng: "Anh hai của em vẫn chưa biết. Thằng bé đó đã dùng thủ đoạn gì đó để vào đây. Có lẽ là muốn tiếp cận em, lão Lý cũng bị lừa mà không hề biết gì."
Bạc Hạc Hiên gật đầu, quay đầu lại thì thấy cô đang nằm trên giường, trên người mặc áo sơ mi của anh.
Ngay cả khi nằm xuống, vẫn lộ rõ đường cong, tấm lưng kiều diễm, xinh đẹp cho đến eo thì đường cong càng rõ ràng hơn. Khi lên đến nơi xinh đẹp đó thì bị chăn che lại, chỉ để lộ đôi chân dài thẳng tắp.
Bạc Hạc Hiên thản nhiên nghịch mái tóc dài của cô. Thấy toàn bộ tâm trí của cô đều đắm chìm vào trò con rắn trên chiếc điện thoại cục gạch, ánh mắt anh có chút không vui. Người đang nằm bên cạnh cô, vậy mà vẫn bị phớt lờ.
Mình không có sức hấp dẫn à? Còn không bằng trò chơi con rắn à?
Nhìn con rắn trên màn hình đen trắng ngày càng dài, Bạc Hạc Hiên đột nhiên gọi cô: "Yêu nhi?"
“Hả?”Khương Mạn thờ ơ đáp lại, đột ngột bị nhéo cằm, buộc phải quay đầu lại, trên môi truyền đến một cảm giác ấm áp.
Môi và răng hé mở, hơi thở quen thuộc tràn ngập.
Khương Mạn thô bạo đẩy anh ra, hét lớn: "Em chết rồi đây này!"
Bạc Hạc Hiên ngã xuống giường, sững sờ nhìn trần nhà rồi quay đầu lại nhìn cô.
Cô chu môi, trên màn hình điện thoại cục gạch hiện lên dòng chữ in hoa đậm - gameover.
Lúc này bốn mắt nhìn nhau, Khương Mạn nuốt nước bọt. Cô cho rằng nếu mình không giải thích rõ ràng thì bản thân cũng lập tức gameover!
Cô bình tĩnh nói: "Em sợ anh tư sẽ mơ thấy."
Người đàn ông lạnh lùng nhếch khóe môi lên: "Ha."
Rõ ràng là cô chỉ muốn chơi game!
Con nhộng Khương Mạn đi tới: "Em thề."
Ánh mắt của Bạc Hạc Hiên sâu không thể thăm dò được. Khương Mạn nâng mặt anh lên và hôn anh vài cái thật mạnh để trút giận.
Đêm đã khuya, Bạc Hạc Hiên cảm thấy trong người mình như có lửa đốt.
Chắc chắn, hôm nay ở chung phòng là tự mình chịu khổ rồi.
“Ngủ sớm đi!” Giọng anh lạnh lùng rồi tắt đèn, kẹp chặt đầu Khương Mạn, ôm cô vào lòng.
"Ngủ, ngủ, đi ngủ."
Cô đồng ý và nép vào khuỷu tay anh.
Sau một lúc...
Vốn dĩ Bạc Hạc Hiên đã nhắm mắt lại, sau một ngày dài mệt mỏi, ngửi thấy hơi thở của Khương Mạn, trong lòng cũng cảm thấy yên bình. Khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì anh lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh mở mắt ra cúi đầu liền thấy cả người cô đã trượt xuống dưới, đầu bị chăn che lại. Đầu cô đang gối trên khuỷu tay anh từ từ trượt xuống trượt đến ngực và sắp đến bụng anh.
Đột nhiên, mặt Bạc Hạc Hiên biến sắc, cơ thể căng cứng, vành tai đỏ bừng. Cô ấy định làm gì vậy?!
Bạc Hạc Hiên vén chăn và cố gắng kéo cô lên. Kết quả là, một luồng ánh sáng yếu ớt loé lên trong phòng. Chiếu sáng vẻ ngạc nhiên trong mắt Khương Mạn, chiếu sáng cả khuôn mặt đỏ rực của anh.
Trong sự im lặng chết người, cô rụt cổ cổ lại, cố gắng giấu chiếc điện thoại đi.
Trên chiếc điện thoại cục gạch, một ván trò chơi rắn mới lại diễn ra.
Đầu Bạc Hạc Hiên ong ong, anh nghiến chặt chiếc răng hàm sau.
Lần đầu tiên trong đời, anh biết thẹn quá hoá giận có nghĩa là gì.
"Khương Mạn!!!"
Cô trốn dưới lớp chăn hồi lâu hoá ra là đang lén lút chơi game, anh còn tưởng rằng...
"Điện thoại bị tịch thu, đi ngủ!"
"A..."
"Im lặng!"
Khương Mạn không biết mình đã khiêu khích đối phương ở điểm nào nên rất bối rối.
Tại sao hôm nay anh lại tức giận như vậy? Ôi, đàn ông bây giờ thật là ...
Khương Mạn nhìn bóng lưng của anh, thì thào nói: "Đồ lòng dạ hẹp hòi."
Cô vừa dứt lời, Bạc Hạc Hiên quay người lại và kéo cô vào lòng với sức lực như muốn giết cô.
Giọng nói anh lạnh lùng, khàn khàn và hung dữ: "Nếu em còn nói nữa thì anh sẽ không quan tâm đến chuyện anh tư em mơ thấy những gì nữa."
Khương Mạn im bặt, vẫn không hiểu đến lúc trước khi đi ngủ, mình đã làm gì đắc tội với đối phương?
Ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy, Bạc Hạc Hiên đã mua đồ ăn sáng về cho cô rồi.
Khuôn mặt điển trai, thanh cao và tiết chế, trông giống như một vị thần mà không ai có thể với tới được khi lần đầu gặp mặt.
“Hôm nay có lẽ anh phải nuôi em rồi.” Khương Mạn vừa ăn vừa nhìn anh chằm chằm.
Bạc Hạc Hiên không nói một lời nào, cách anh ăn uống luôn khiến người ta mãn nhãn, đó là sự thanh lịch, nho nhã toát ra từ xương tuỷ của anh.
Khương Mạn uống một ngụm sữa đậu nành, cọ cọ chân mình vào đùi anh, "Anh đã nghe thấy chưa?"
Người đàn ông túm lấy cái chân hư hỏng của cô, sắc mặt không thay đổi, không quan tâm.
Cô nghi ngờ, anh tức giận như vậy à? Vậy rốt cuộc đêm qua mình đã làm chuyện gì đáng để giận như vậy?
Ăn sáng xong, trước khi ra cửa, Bạc Hạc Hiên đột nhiên quay lại, cắn mạnh vào môi cô.
Khương Mạn đau đến mức rít lên một tiếng, nghe thánh giọng anh khàn khàn quở mắng: "Lần sau em còn dám thử trốn chơi game ở trên giường một lần xem!"
Cô che môi: "Anh giận vì em chơi game à?"
Bạc Hạc Hiên nhìn cô, nói một cách kín đáo: "Mùa đông, anh không muốn tắm nước lạnh."
Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Khương Mạn sững sờ ba giây, nghĩ kỹ lại chuyện tối hôm qua.
Cuối cùng cô cũng nhận ra lý do mà anh tức giận, tư thế chơi game của cô đêm qua hình như là ...
Cô ho khan hai tiếng, mặt ửng đỏ, nghiêm nghị nói: "Chơi game không tốt. Từ hôm nay trở đi, em nhất định sẽ hối cải, làm một người lương thiện!"
Người đàn ông chế nhạo: "Úi chà.."
Chương 354: Văn Khúc Tinh phải ghen tỵ với sự thông minh của tôi, sức mạnh của tôi còn vượt qua cả Hoắc Khứ Bệnh
Sau khi với Bạc Hạc Hiên mỗi người đi một ngả.
A Tam: "Chị ơi, em nghĩ sớm muộn gì chị cũng sẽ là ảnh hậu."
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Khương Mạn gật đầu.
"Em và anh Bạc đã diễn rất tốt. Đêm qua yêu đương nồng thắm như vậy, sáng nay lại coi như kẻ thù!"
Khương Mạn: "..." Không, thật sự là 'bất hoà thành kẻ thù' rồi.
Nhìn ánh mắt ngây thơ của A Tam, cô lại nuốt lời đó xuống: "Nói hay lắm, sau này đừng nói như vậy nữa. Bắt đầu ghi hình đi, đến giờ rồi."
A Tam gật đầu lia lịa, bật camera livestream lên.
30 phút sau, Khương Mạn trở lại đồn cảnh sát Thiên Dương và bảo lãnh Khương Tiểu Bảo ra ngoài.
Bảo nhi gia phải ngồi xổm một đêm ở đồn cảnh sát, đó là trải nghiệm đầu tiên trong đời.
Sợi dây chuyền vàng lớn bị đứt, chiếc áo lông chồn cũng bị xé rụng rất nhiều lông, mái tóc vốn thường được vuốt lên bóng mượt nay lại biến thành một cái đầu bết.
Quầng mắt thâm đen, rõ ràng là đêm qua ngủ không ngon, nhìn Khương Mạn với ánh mắt oán hận.
(Hay lắm! Có phải Bảo nhi gia đã ngồi một đêm ở sở cảnh sát không?)
(Buồn cười chết mất, tối hôm qua tôi nghe nói rằng chuyện này đã được hòa giải rồi, nhưng dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Khương võ thần, Bảo nhi gia đã bị tống vào để cải tạo. Tôi không ngờ đó là sự thật!)
(Sự giáo dục cứng rắn của Khương võ thần ai mà không phục chứ?)
"Bữa sáng đây." Khương Mạn đưa cho cậu ta bánh bao hấp và sữa đậu nành.
Lúc này Khương Tiểu Bảo vô cùng ngoan ngoãn, cậu ta cầm lấy và ăn chứ không hề kén chọn. Tối qua không ăn cơm tối nên cậu ta đã rất đói.
Cậu ta đang ăn thì Khương Mạn nói:
"Hôm qua cậu đã không kiếm được tiền. Theo thỏa thuận, trong vài ngày tới cậu sẽ mất quyền tự chủ, mất quyền lựa chọn."
"Tiền lương ngày đầu tiên là 2.000 tệ vì thấy cậu đáng thương nên tôi miễn, nhưng cậu vẫn còn nợ 3.000 tệ tiền lương ngày hôm qua. Ngoài 15 tệ tiền ăn sáng, tổng cộng cậu còn nợ tôi 3015 tệ."
“Cái gì?” Khương Tiểu Bảo ngẩng đầu.
Khương Mạn mặc kệ cậu ta, nói tiếp: "Thiếu nợ thì phải trả là đạo lý bất di bất dịch, cậu ăn nhanh lên, ăn xong tôi dẫn cậu đi kiếm tiền!"
Vẻ mặt Khương Tiểu Bảo chán nản, dưới ánh mắt uy hiếp của cô, cậu ta nhanh chóng gặm xong mấy cái bánh.
Sau đó…Khương Mạn đưa cậu ta đến công trường xx.
"Em gái!Em tới rồi à!" Tự Thiên Sách nhìn thấy cô thì giống như nhìn thấy người thân, mắt nhìn Khương Tiểu Bảo rồi nhướng mày:
"Đây là đồ đệ mà em tìm cho anh à?"
Khương Mạn ừ một tiếng: "Tiền lương của cậu ta chúng ta chia 2, em 7 còn anh 3."
"Đã thành niên chưa? Quản đốc nói không nhận lao động là trẻ em."
"Trưởng thành về mặt thể chất, trí thông minh thì không cần thiết, nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định với thiểu năng trí tuệ, cũng không ảnh hưởng đến việc chuyển gạch đâu."
"Ồ, vậy thì được rồi."
Khương Tiểu Bảo bị cuộc trò chuyện có tính sỉ nhục này làm cho thức tỉnh và nổi khùng lên.
"Chị nói đưa em đi kiếm tiền, vậy mà đưa em đi chuyển gạch à?!!"
Mặt Khương Mạn không chút thay đổi nói: "Ừ, chỉ là chuyển gạch thôi mà, không dám à?"
Khương Tiểu Bảo đẩy một bụng tức: "Ai không dám?! Chỉ là di chuyển cục gạch mà thôi, trí thông minh của tôi khiến Văn Khúc Tinh phải ghen tỵ, còn về sức mạnh thì có thể vượt qua Hoắc Khứ Bệnh!"
Văn Khúc Tinh- một trong những ngôi sao, là ngôi sao thứ tư của chòm sao Bắc Đẩu. Các ngôi sao Văn Khúc cai quản các phong trào văn học, và các ngôi sao Võ Khúc cai quản võ thuật, hai ngôi sao này tương ứng với nhau. Trong thần thoại và truyền thuyết cổ đại của Trung Quốc, người viết tốt sẽ được triều đình trọng dụng làm chức quan cao là Văn Khúc Tinh hạ phàm.
Hoắc Khứ Bệnh là người huyện Bình Dương, quận Hà Đông, đại tướng chống Hung Nô của nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.
Ôi trời…
A Tam mím miệng lại.
“Bảo nhi gia thật lợi hại.” Khương Mạn cổ vũ và đưa găng tay cho cậu ta:
“Đi đi, chỉ là mười xe gạch thôi mà, tôi tin tưởng vào thực lực của cậu.”
Khương Tiểu Bảo cầm lấy găng tay, khí thế hừng hực đi về phía chiếc xe bán tải.
Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của cậu ta, Tự Thiên Sách dùng cùi chỏ đụng vào Khương Mạn thì thào nói: "Em có chắc não của cậu ta không có vấn đề gì chứ?"
Khương Mạn xì nhẹ một tiếng: "Có lẽ là vậy. Dù sao bệnh tuổi nổi loạn cũng không được đưa vào danh mục của y học."
Tự Thiên Sách lắc đầu, không nhiều lời nữa mà đi chuyển gạch.
(Có lẽ, Tự Thiên Sách không ngờ rằng một ngày nào đó mình lại có thể lấy lại tự tin khi nhìn vào thằng nhóc này.)
(Nổi loạn không phải là bệnh, khi nổi loạn thì có thể làm bất cứ chuyện gì!)
(Bảo nhi gia ngỡ rằng trong tay mình có kịch bản của những nhân vật mạnh mẽ trong tiểu thuyết à? Khi gặp phải Khương võ thần thì cũng ngay lập tức trở thành bia đỡ đạn thôi!)
(Mười xe gạch ... Tôi thực sự muốn nhìn thấy khuôn mặt khóc lóc thảm thiết của Bảo nhi gia.)
Nhìn có vẻ như chuyển gạch không cần có kỹ thuật, chỉ cần tay, chân có sức lực thì đều có thể làm được.
Trong lòng Khương Tiểu Bảo nhịn một cục tức. Ngày hôm qua mất mặt lại còn bị nhốt một đêm, hôm nay dù thế nào cũng phải lấy lại chút thể diện cho bản thân!
Cậu ta cởi chiếc áo khoác lông chồn của mình ra và bắt đầu làm việc.
Khí thế này nếu trong chơi game thì giống như muốn đi solo với tất cả những người có mặt!
Dần dần, cậu ta càng ngày càng đổ nhiều mồ hôi hơn.
Cánh tay nhức mỏi, eo và lưng như có sỏi đá mài vào các dây thần kinh.
Từ đầu là một sọt gạch, sau đó là nửa sọt rồi ngày càng ít dần ...
Mỗi bước đi vô cùng khó khăn, cứ như có một tảng đá lớn đè lên ngực và vai, cậu ta không thở được nên càng phải hít thở mạnh hơn.
Gió mùa đông buốt giá, hít một hơi giống như con dao đâm vào trong phổi, vừa lạnh vừa đau, cơ thể thì lại nóng hầm hập và đau đớn.
Khương Tiểu Bảo không chịu được nữa, đành ngồi sang bên cạnh nghỉ ngơi, hít thở một chút.
Ở phía bên kia, Tự Thiên Sách đã chuyển xong xe gạch đầu tiên rồi.
Quay đầu nhìn lại nhìn thấy dáng vẻ uể oải của cậu ta, sức lực như bị rút cạn thì không khỏi lắc đầu: "Đồ đệ, cậu không làm được à!"
Đứa trẻ này vừa nhìn đã biết là rất được nuông chiều.
“Ai nói tôi không làm được, tôi có thể!” Khương Tiểu Bảo lập tức đứng lên.
Tự Thiên Sách gật đầu: "Là đàn ông thì không thể nói không thể. Tôi rất coi trọng cậu, mười xe gạch là cái gì chứ? Ở tuổi của cậu, chỉ cần tốn chút sức là tôi đã có thể chuyển được hai mươi xe rồi!"
“Thật đáng tiếc.” Đồng chí Thiên Sách xúc động nói: “Bây giờ tôi đã già rồi, tôi thực sự ghen tị với một thanh niên có thân thể cường tráng, khỏe mạnh như cậu.”
Khương Tiểu Bảo: "..."
Cậu ta cảm thấy anh trai trông khỏe mạnh, đẹp trai trước mặt nói những lời có vẻ như đang khen mình. Nhưng có vẻ như ... có gì đó sai sai?
(Bắt đầu rồi đấy! Thầy tướng số Thiên Sách bắt đầu phán rồi đấy!)
(Bảo nhi gia đã bị làm cho mờ mắt rồi! Trời ơi, có phải thằng nhóc này bị ngốc không, có phải được khen mà đỏ mặt rồi không? Cậu ta thực sự nghĩ rằng Thiên Sách đang khen mình à?)
(Buồn cười chết đi được, tên nhóc này thuộc dạng nghịch ngợm nhưng có vẻ rất lừa…)
(Tôi cảm thấy rằng thằng bé này chưa hoàn toàn hư hỏng, chỉ là đã chơi nhầm với đám bạn xấu thôi, tôi hy vọng Khương võ thần có thể giúp cậu ấy thay đổi.)
Với sự 'động viên' của Thiên Sách, Bảo nhi gia bắt đầu làm việc trở lại.
Thời gian buổi sáng trôi qua vô cùng nhanh.
Tự Thiên Sách đã chuyển xong ba xe gạch, Khương Tiểu Bảo đã làm việc vô cùng chăm chỉ, cuối cùng cũng chuyển xong xe đầu tiên.
Cậu ta thậm chí không quan tâm đến việc bẩn hay không nữa mà ngồi thụp xuống đất thở, hổn hển, mắt như nổ đom đóm.
“Không tồi, tốt lắm!” Tự Thiên Sách vỗ vỗ vai cậu ta thán phục: “Nhanh như vậy đã chuyển xong một xe gạch, người trẻ tuổi thật lợi hại.”
Nói xong anh ta thở dài, biểu cảm ngượng ngùng nói:
"Ôi, tôi thì không được như vậy. Tôi không thể không chấp nhận mình đã già. Cả buổi sáng mới chuyển ba xe gạch".
Khương Tiểu Bảo: "..."
"Anh ... anh đang sỉ nhục tôi sao?"
"Sao có thể chứ?" Mặt Tự Thiên Sách đầy vẻ chân thành: “ Cậu là đồ đệ đầu tiên của tôi, tôi yêu thương cậu còn không hết nữa là.”
Khương Tiểu Bảo: Ngón trỏ (mẹ kiếp)!
Người đàn ông này không phải là người tốt, uổng công nghĩ anh ta thật sự tốt bụng!
(Bảo nhi gia, cậu phải biết rằng cậu đang đối mặt với một ảnh đế!)
(Thiên Tài của chúng ta , tài vẫn là tài, kỹ năng diễn xuất vẫn rât đỉnh?)
(Thiên Sách không còn trẻ nữa, thực sự là một người thành thạo trong việc đả kích bọn nhóc con!)
(Thiên Sách à hãy cho thằng bé một đường sống đi, Bảo nhi gia sắp khóc rồi, wow ... khóc trông rất đẹp.)
(Tôi muốn biết sáng nay Khương võ thần đã làm gì?)
Nhắc Tào Tháo cái thì Tào Tháo đến luôn.
Khi Khương Mạn uống trà sữa, miệng gặm miếng ăn bánh ngọt về cô liếc nhìn thành quả sáng nay của Khương Tiểu Bảo , cô từ từ nuốt miếng bánh xuống, kêu lên đầy khoa trương:
"Woa! Đây là thành tích sáng nay của Bảo nhi gia sao?"
"Trời ơi! Thật không thể tin được! Làm sao một thiếu niên lại có thể lợi hại như vậy? Chẳng trách có thể thắng cả Hoắc Khứ Bệnh!"
"Năm 19 tuổi Hoặc Khứ Bệnh cùng lắm chỉ được phong làm chiến thần mà thôi, còn Bảo nhi gia của chúng ta đã chuyển được một xe gạch!"
(Thánh phán Khương Mạn vừa mở miệng đã là đòn chí mạng!!)
(Hoắc Khứ Bệnh: Thật đen đủi!)
Chương 355: Bữa ăn này, cô giáo Khương mời cậu
Tự Thiên Sách nhìn bộ dạng thất thần của học trò cưng, ôi, trong lòng cũng không nỡ!
Dù sao cậu ta cũng là đồ đệ đầu tiên, nhìn thấy đối phương bị đả kích thảm hại như vậy, anh ta là sư phụ cũng cảm thấy không đành lòng.
Nghĩ đi nghĩ lại anh ta đã cố nhịn để mình không cười quá lớn.
Khương Tiểu Bảo đã bị đả kích, nhưng không hề nao núng!
"Em nhất định sẽ chuyển song mười xe gạch này! Các người cứ chờ xem!" Cậu ta hét lên với vẻ có chút giận dữ.
Khương Mạn gật đầu, đưa trà sữa cho Tự Thiên Sách và đưa một chai Red Bull cho Khương Tiểu Bảo.
"Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi hãy tiếp tục làm việc."
"Không sao, quản đốc đã ứng trước tiền công sáng nay cho cậu ta rồi. Quán mì bên kia đường vừa ngon, rẻ lại được nhiều."
Khương Tiểu Bảo nghe vậy thì cau mày, hai ngày nay cậu ta đã mất hết thể diện rồi nên bây giờ rất muốn lấy lại.
"Tôi không ăn mì, tôi muốn một bữa ăn thịnh soạn!"
"Cậu lấy tiền đâu ra tiền?"
"Thứ mà Bảo nhi gia không thiếu nhất chính là tiền."
“Thật à?” Khương Mạn nhẹ giọng hỏi: “Có cần tôi cho cậu xem lại hợp đồng không?
“Trong hợp đồng không ghi là tôi không được tiêu tiền của mình!” Khương Tiểu Bảo vội vàng biện hộ.
“Tôi nói không được tiêu thì là không được tiêu.” Khương Mạn nhìn cậu ta:
“Không phải cậu cho rằng mình rất có năng lực sao, không thể sống nếu thiếu tiền của gia đình cho sao? "
Khương Tiểu Bảo đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Không ăn thì không ăn! Cùng các người ăn mì là được chứ gì, hừ!"
Người thanh niên mặc chiếc áo khoác lông chồn lên và giận dữ đi về phía trước, đôi chân của cậu ta đang run rẩy, khí thế đã không còn.
Tự Thiên Sách và Khương Mạn chậm rãi đi phía sau.
Thiên Sách: "Thằng nhóc này khá thú vị đấy."
Khương Mạn ừ một tiếng.
Tự Thiên Sách: "Bền bỉ hơn so với sự tưởng tượng của anh, chưa từng thấy cậu ta than mệt, thảo nào em gái thích cậu ta."
Nụ cười của Khương Mạn nhạt đi, cô nhẹ giọng nói: “Em ghét nhất là đám trẻ nghịch ngợm.” Nói xong, cô nhanh chóng tăng tốc độ.
Tự Thiên Sách nhướng mày, uống một ngụm trà sữa, lầm bẩm nói: "Cách ăn nói nganh ngạnh này giống như hai người là người một nhà vậy."
(Tôi nghĩ Tự Thiên Sách biết sự thật rồi.)
(Mặc dù Khương võ thần đã đả kích Bảo nhi gia nhưng tôi cảm thấy rằng cô ấy thực sự đang dạy dỗ cậu ta bằng cả trái tim của mình. Nếu cô ấy thực sự ghét thì đã ra tay đánh người rồi?)
(Tôi cũng nghĩ vậy! Những quy tắc đó của Lão Lý, Khương Mạn muốn phá vỡ không phải là chuyện một sớm một chiều!)
(Thật ra, Bảo nhi gia trông trắng nõn, đẹp trai, giống như một con chó săn nhỏ.)
Tên của quán mì nhỏ đối diện công trường rất đơn giản: Quán mì Thành Thật.
Hầu hết những người đến đây ăn đều là công nhân ở công trường.
Bàn gấp và băng ghế nhỏ đặt ở ven đường, nói là ngồi nhưng giống như ngồi xổm hơn, rõ ràng đây là lần đầu tiên Khương Tiểu Bảo ăn ở nơi như thế này. Cơ thể cậu ta gượng gạo, trên mặt đều tỏ rõ vẻ không muốn.
Tự Thiên Sách đi gọi món vẫn không quên pha trò, trò chuyện với một vài đồng nghiệp. Dù chỉ mới đến làm hai ngày nhưng anh ta đã quen với những người đồng nghiệp này rồi.
Sau khi ngồi xuống, Tự Thiên Sách nói: "Một tô mì 18 tệ, sáng nay cậu chuyển được một xe gạch, kiếm được 17 tệ, vậy nên cậu còn nợ tôi 1 tệ, nhớ trả lại cho tôi."
Đồng tử của Khương Tiểu Bảo như sắp rơi ra, 1 tệ? !
Nếu 1 tệ bị rơi trên đường, cậu ta còn không thèm nhặt nó lên? !
"Không! Khương Mạn và tôi đã nói sẽ chia nhau thu nhập ngày hôm nay của cậu, vì vậy cậu sẽ nợ tôi 18 tệ." Tự Thiên Sách tính tiền một cách nghiêm túc.
Khương Tiểu Bảo tức giận đến sắp phát điên rồi. Đến nỗi sau khi mì được bưng lên, cậu ta vẫn tức giận đến mức không ăn một miếng nào.
Khương Mạn và Tự Thiên Sách cũng mặc kệ cậu ta, bọn họ ăn mì một cách vui vẻ.
“Quả thực, lượng mì ở đây khá nhiều.” Khương Mạn gật đầu khen ngợi.
Theo khẩu phần ăn của cô, có lẽ ăn ba bát thì cô mới no.
"Đúng vậy! Hương vị cũng rất ngon." Tự Thiên Sách ăn một miếng to: "Nghe nói tiệm này đã mở mười mấy năm rồi, giá cả cũng không tăng, 18 tệ thật sự không đắt."
Khương Tiểu Bảo đang tức giận, thấy bọn họ hoàn toàn không để ý tới mình, cậu ta bắt đầu tìm cái gì đó để nói:
"Thứ có giá 18 tệ cũng đáng để cho vào miệng à? Không biết tại sao các người có thể nuốt trôi được."
“Ồ, vậy thì cậu đừng ăn.” Khương Mạn trực tiếp cầm lấy bát mì, chia vào bát của mình một nửa rồi hỏi Tự Thiên Sách: “Anh có muốn ăn thêm không?
"Cho anh một chút."
Hai người họ chia mì trước mặt Khương Tiểu Bảo khiến cậu ta tức đến mức muốn lật cả cái bàn lên.
Nhưng khi ánh mắt Khương Mạn đảo qua, cậu ta lại trở nên ngoan ngoãn.
Tự Thiên Sách vừa ăn vừa cười thành tiếng.
Mặt Khương Tiểu Bảo tái xanh: "Anh cười cái gì?"
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói thứ gì đó trị giá 18 tệ không thể bỏ vào miệng, đồ đệ, cậu kể chuyện cười khá giỏi đấy.” Tự Thiên Sách cười nói: “Nhà giàu có khác, bình thường đều dùng yến để súc miệng đúng không? "
Mặt Khương Tiểu Bảo đỏ bừng, cậu ta vô thức nhìn Khương Mạn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ý của tôi không phải như vậy..."
Tự Thiên Sách cười, không nói gì.
Khương Mạn vẫn im lặng.
Khương Tiểu Bảo không thể ngồi yên được nữa: "Chị..."
Cô uống một ngụm canh, liếc nhìn cậu ta: "18 tệ thật sự không là gì trong mắt của Bảo nhi gia cả. Dù sao cậu cũng là người có thể dễ dàng kiếm được 2000 tệ một ngày."
Khương Tiểu Bảo: "..."
Khương Mạn gắp một miếng kim chi củ cải rồi nhai với vị giòm rụm. Bởi vì quá ngon nên cô nhướng mày, nhưng lời cô nói ra vẫn không giảm đi sự sắc bén:
"Nhiều người đến ăn ở quán này, tiền lương mà họ làm việc chăm chỉ một tháng có lẽ còn bằng chai rượu tối qua cậu đã uống."
“Họ không được học hành, không có năng lực và chỉ có sức mạnh đôi tay nên chỉ có thể dựa vào thế mạnh này để kiếm tiền, để có ăn một bữa như thế này.”
"Cậu khác với bọn họ. Cậu có xuất thân giàu có, được hưởng một nền giáo dục tốt và học ở một trường đại học danh tiếng."
"Nhưng tại sao sáng nay dù làm việc mệt muốn chết mà cậu cũng chỉ kiếm được 17 tệ?"
"Cậu xem thường 18 tệ này, nhưng thậm chí cậu còn không kiếm nổi 18 tệ."
Giọng điệu của Khương Mạn rất nhẹ, giống như vừa ăn vừa nói những chuyện tầm phào không đáng để tâm.
"Một số người đã thua ngay ở vạch xuất phát và sống như bát mì 18 tệ này. Nó không đáng tiền hay đắt đỏ, nhưng nó rất thực tế, nó có thể làm người ta no bụng."
"Có người ở vạch xuất phát đã thắng rồi, họ sẽ giống như tổ yến, đắt và rất có giá trị. Nghe nói có thể làm cho da mặt đẹp hơn, nhưng thực ra toàn là những lời lừa bịp."
Khương Mạn thổi váng mỡ trên tô mì rồi uống một ngụm, tỏ ra mãn nguyện.
Cô nghiêng đầu nhìn Khương Tiểu Bảo hỏi: "Cậu nghĩ mình là loại người nào?"
Khương Tiểu Bảo giống như ngồi trên đống lửa, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cậu ta muốn biện hộ cho bản thân, nhưng khi mở miệng lại không thốt ra được chữ nào.
Cậu ta không biết mình là loại nào ... Nhưng cậu ta nhất định không muốn trở thành loại người thứ hai! Cậu ta không muốn trở thành một kẻ thủ đoạn.
Nhưng cậu ta đã sống cho đến bây giờ ... 19 năm, chưa từng có ai hỏi cậu ta muốn trở thành người như thế nào và muốn làm cái gì...
Cậu ta sinh ra trong nhung lụa, không thiếu cơm ăn áo mặc, mọi người đều gọi là Bảo nhi gia, đi đến đâu cũng được người ta vây quanh.
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ về lý do tại sao mình được hưởng tất cả những đại ngộ này...
Nhưng sau ba ngày này, khi nhìn lại 19 năm qua của mình, cậu ta chỉ cảm thấy nó trống rỗng ... như một tờ giấy vụn không có nội dung.
“Đói bụng không?” Khương Mạn lười biếng hỏi.
Khương Tiểu Bảo mím môi gật đầu.
"Có ăn bát mì với giá 18 tệ không?"
Cậu ta nói: "Ăn."
Ánh mắt Khương Mạn trở nên dịu đi: "Thôi, bữa này cô giáo Khương mời cậu."