Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 346-350
Chương 346: Lý Phùng Xuân! Ông lừa tôi
Khương Tiểu Bảo cảm thấy cả cuộc đời mình chưa từng gặp người con gái nào gian trá như vậy!!
“Em không phục, em kháng nghị! Chị như vậy là chơi gian!”
Khương Mạn cười nhạt nhìn cậu ta: “Điều khoản phụ lục hợp đồng, em xem lại đi.”
Cô nói xong, đem bản hợp đồng trên tay mình cho A Tam, bảo cậu ta công khai trực tiếp trên livestream cho quần chúng xem.
Điều khoản phụ lục ghi rất rõ ràng:
Nếu bên A (thiếu gia Bảo Nhi) từ chối/không thể chi trả tiền công, bên B (Khương Mạn) dưới điều kiện đảm bảo tính mạng cho bên A, có quyền sử dụng các biện pháp khẩn cấp (Bao gồm nhưng không giới hạn về giáo dục đòn roi, giáo dục cấm túc, giáo dục tuyệt thực, giáo dục phòng kín, ....).
(Đòn roi, cấm túc, tuyệt thực, phòng kín.... hahahaha! Tôi chỉ muốn nói Khương võ thần làm tốt lắm.)
(Ai ya, cái thế giới đen tối của người trưởng thành này, tôi kết rồi đó nha.)
(Lão Lý: Nghiêm cấm hành vi bạo lực! Khương võ thần: từ chối bạo lực, tôi đang giáo dục mà!)
Khương Mạn thản nhiên ngồi trên ghế, một tay chống má, một tay khác khoác lên ghế, chiếc bút chì chuyển động trong tay.
Vẻ mặt Khương Tiểu Bảo hoang mang bất định, vẫn cắn răng tỏ ra kiên cường: “Em không phục...”
“Có thể không phục, chỉ cần em đánh thắng được chị.”
Khương Tiểu Bảo: “……”
Khương Mạn vẫn tỏ ra xấu tính, rắc một tiếng, chiếc bút chì trong tay cô gãy đôi, cô lấy lại bản hợp đồng, thong dong nói: “Để chị nghĩ xem hôm nay nên dùng phương pháp giáo dục nào nhỉ, đòn roi nha, càng thích hợp với thân phận cao quý của thiếu gia Bảo Nhi hơn.”
“Thiếu gia Bảo Nhi, em thấy sao?”
Thiếu gia Bảo Nhi cảm thấy nụ cười của người con gái trước mắt mình giống như ác quỷ ăn thịt người.
Dao đã treo trên đỉnh đầu rồi, đối phương còn híp mắt nói: Ai ya, chẳng phải chỉ là một cái đầu thôi sao, bổ một dao cũng đâu chết được....
“Chị……chị thật sự dám đánh em sao?” Khương Tiểu Bảo không chắc chắn nên hỏi lại.
“Chị là một giáo viên tuân thủ pháp luật, sao lại đánh em được.” Khương Mạn lắc đầu: “Chị chỉ giáo dục em thôi.”
Khương Tiểu Bảo: “……” Em tin chị mới lạ!
“Cùng lắm thì khoản tiền công này em tạm thời nợ đã, sau này em trả chị là được! Tiền công bảy ngày cũng chỉ có hơn hai vạn tệ chứ mấy, chị còn sợ em ăn quỵt chắc?”
“Làm ăn buôn bán nhỏ, không cho nợ.”
Khương Mạn cũng không nhiều lời với cậu ta: “Em không muốn bị giáo dục đòn roi, lại không xì tiền ra, thanh niên 19 tuổi đầu đừng có suy nghĩ ngây thơ như trẻ lên 3 như thế.”
Khương Tiểu Bảo: “Ban nãy chị còn gọi em là anh bạn nhỏ mà.”
Khương Mạn: “Haizz, em không nhận ra là chị đang sỉ nhục em sao?”
Khương Tiểu Bảo: “……”
(Haizz, loại sỉ nhục trực diện này đau đớn quá đi!)
(Chửi không lại, mà đánh thì không thắng, Bảo thiếu gia sắp tức chết rồi!)
(Đừng có đầu gấu trước mặt Khương võ thần, cô ấy có thể khiến cậu thật sự biến thành gấu chó đấy, Bảo à!)
Khương Mạn chậc chậc miệng: “Chị nể mặt em còn đang là sinh viên, cho em thêm một cơ hội nữa đấy.”
“Chỉ cần em có thể hoàn thành, thì bảy ngày này chị sẽ phục vụ miễn phí cho em, cho em bảy bài luận văn để tham khảo.”
Ánh mắt Khương Tiểu Bảo sáng lên, miễn phí phục vụ là cái gì thì cậu ta không quan tâm, nhưng luận văn kia...
Cậu ta thực sự có chút động lòng.
“Cơ hội gì, chị nói ra xem nào?”
“Ngày mai, giới hạn trong vòng 1 ngày, nếu em không dựa vào sự trợ giúp từ bên ngoài, dựa vào chính mình mà kiếm được hai ngàn tệ, thì coi như em thắng.”
“Chỉ có hai ngàn tệ, chị coi thường ai vậy?” Khương Tiểu Bảo xí một tiếng.
“Được, nhưng nếu em không kiếm được, thì mấy ngày còn lại chị bảo em làm gì thì em phải ngoan ngoãn câm miệng mà làm.”
Khương Mạn mỉm cười mang theo sự chờ mong: “Nếu không, chị sẽ đánh chết em.”
Khương Tiểu Bảo: “……”
F*ck, em cảm thấy câu chị muốn nói nhất là câu đánh chết em đó!
(Khương võ thần rốt cuộc vẫn nói là lời thật lòng rồi!)
(Hahahaha! Thật ra giáo dục cái gì không quan trọng, chỉ là muốn đánh thằng trẻ trâu này một trận chứ gì!)
(Bảo thiếu gia mau cảm ơn lão Lý đi, nếu không phải có quy tắc ngăn cản, chắc là Khương võ thần đã sớm ra tay rồi!)
Lão Lý ngồi phía sau tổng đài, khống chế tất cả, lúc này không muốn nói chuyện.
“Không phải đã nói cái tên trẻ trâu này là cây gậy Thiên Bổng* sao? Chỉ với chút đạo hạnh này, còn không đủ cho Khương Mạn nhét kẽ răng nữa!”
(*Thiên Bổng: gậy của Tôn Ngộ Không, dùng để đánh yêu quái, rất lợi hại)
“Đám trẻ trâu bây giờ đúng là đời sau thua xa đời trước!”
……
Dưới sự áp chế về huyết thống, vũ lực, trí lực. Bảo thiếu gia đã thành công mắc bẫy.
“Hai nghìn này chị miễn cưỡng nhận trước, em viết thêm một cái giấy nợ đi, nợ chị phí lao động cá nhân là hai nghìn tệ. Ngày mai phải xem biểu hiện của em rồi.”
Khương Tiểu Bảo viết giấy nợ xong, Khương Mạn cầm tiền rời đi, sau đó cậu ta mới sực nghĩ ra.
Chị cũng đã cầm hai nghìn tệ đi rồi, sao em vẫn phải viết cho chị giấy nợ hai nghìn tệ?
F*ck! Người con gái này quá gian trá rồi!!!
Ngày làm việc đầu tiên của Khương Mạn kết thúc tại đây.
A Tam sau khi đi cùng cô ra khỏi biệt thự, vẻ mặt khâm phục, không nhịn được mà giơ ngón cái lên.
“Cao tay! Chị Khương quá là cao tay!”
“Nhưng mà chị này, ngày mai nếu cậu ta thực sự kiếm ra hai nghìn tệ thì sau này chị thực sự làm thuê không công cho cậu ta à?”
“Đương nhiên.” Khương Mạn ngồi lên xe, gật đầu: “Là giáo viên thì nhất định nói lời phải giữ lời rồi.”
Cô nói xong thì ngáp một cái, đôi môi cong lên, khiến người ta phải rung động: “Hi vọng ngày mai cậu bạn nhỏ của chúng ta đừng có thảm quá.”
“Nếu không……”
“Tôi sợ là tôi sẽ không nhịn nổi mà cười to tiếng quá.”
“Hahahaha!!!”
A Tam: “……” Chị, còn đang live stream đấy, chúng ta cười lén lút thôi được không, hahaha!!!
Khương Mạn đã làm việc xong, nhưng cũng không quên các anh em.
Cô gọi điện cho vài người, vậy mà chỉ có Tự Thiên Sách bắt máy.
Giọng nói của Thiên Sách thều thào, như sắp chết tới nơi!
Khương Mạn nhịn cười, chắc mấy người chỗ Bạc Hạc Hiên còn đang bận.
Dù gì thì xe này cũng là xe chuyên dụng mượn được của ekip, cô bảo tài xế lái đi tìm Tự Thiên Sách trước, xem xem tình huống của người anh em này thế nào.
Lúc này trời đã tối rồi.
Tự ảnh đế đang ăn màn thầu, cái màn thầu này còn là một người làm cùng tốt bụng mời anh ấy ăn.
Lúc này bàn tay cầm đồ ăn còn đang run run.
Ánh mắt anh ấy thẫn thờ, không biết tâm hồn đang phiêu bạt nơi đâu.
Tại sao chuyển gạch lại đáng sợ vậy……
Anh ấy dùng hết sức từ thời bú mẹ ra rồi, nhưng đống gạch đó như có ma lực vậy, không hề có dấu hiệu giảm đi!!
Vậy mà vẫn còn những hai xe bán tải!!
Hai xe bán tải đầy gạch đó!!!
Khương Mạn uống trà sữa, nhìn dáng vẻ thô lỗ ăn màn thầu của người đàn ông trông như trẻ mồ côi ngồi dưới ánh đèn kia, suýt chút nữa thì không dám nhận.
“Anh Tự?”
Âm thanh như gọi hồn Tự Thiên Sách trở lại.
Anh giương đôi mắt ẩm ướt nhìn Khương Mạn, “Em gái, em gái à!!!”
Một người đàn ông cao hơn 1m8, chạy về phía Khương Mạn như thể vừa chịu ấm ức ghê gớm lắm, cảm giác như một giây sau sẽ chạy tới ôm đùi cô khóc lớn.
Ngay lúc gần tới nơi, anh ấy nhìn thấy trà sữa trong tay Khương Mạn, miệng gào thét lên, oán hận.
“Vậy mà em còn có trà sữa để uống!!!”
“Em gái à, em có phải là người không, anh trai em ở đây vác gạch, vậy mà em còn nuốt nổi trà sữa sao!!!”
Khương Mạn vừa uống vừa nói: “Ừm, ngọt lắm, em còn dubble topping lên nữa!”
Tự Thiên Sách chịu sự đả kích nghiêm trọng.
Khương Mạn cũng không nỡ nhìn anh ấy nữa rồi, chậc chậc, đây là chịu sự dày vò tới cỡ nào vậy, mới chỉ một ngày thôi mà, râu cũng mọc cả ra rồi.
Tự Thiên Sách nhìn chằm chằm chiếc ly trà sữa trong tay cô.
“Đừng nhìn nữa, có phần cho anh đấy.” Khương Mạn đem ly trà sữa giấu sau lưng đưa cho anh ấy.
Tự Thiên Sách nhanh chóng nhận lấy, sau khi uống một ngụm to, mãi cũng không nói nên lời.
Người đàn ông đẹp trai phương Bắc, trong ngày đông giá rét, chỉ vì một lý trà sữa mà nước mắt lưng tròng.
Một giây sau, sắc mặt anh ấy thay đổi, gào lên trước ống kính.
“Lý Phùng Xuân, ông là cái đồ lão già âm hiểm, ông lừa tôi!!!”
“Huhu, ông lừa tôi——”
Chương 347: Hai vị vua và ba đồ bỏ đi
Phía sau sân khấu, lão Lý đang cười lớn. Hahahaha! Đây là giây phút hạnh phúc nhất trên trần gian.
Các nhân viên nhìn cũng thấy đau lòng: “Chao ôi, Tự ảnh đế vẫn còn trẻ như vậy……”
“Làm sao có thể tin lời từ mồm đạo diễn Lý?”
“Mùa trước người có thể khiến lão Lý cười vui thế này cũng chỉ có cô Tôn và Nguỵ thiếu tiền, tiếc là cô Tôn tiến hoá thành Đại Ngọc nhưng lại không tới tham gia được, còn Nguỵ thiếu tiền thì toi rồi……”
“Tiếng khóc của Tự ảnh đế to thật đấy, tự nhiên tôi thấy đói, muốn uống trà sữa.”
“Gọi đồ giống anh ấy đi, để tôi cảm nhận chút hương vị nước mắt của Tự ảnh đế.”
Đạo diễn của ‘Cuộc sống khác’ có âm mưu không? Có!
Nhân viên đoàn có chó không? Thật đáng buồn cười, đạo diễn âm mưu như thế, đương nhiên là phải có một đàn chó hợp tác rồi!
(Tự thiên tài à, đừng khóc, đã nói trước rồi, đã bảo anh đừng cười to như thế làm gì.)
(Tự thiên tài thảm thật, làm công việc bán sức lao động nhất trong năm khách mời, nhưng mà ai bảo anh ta tự tin quá đáng……)
(Nói thật, bê gạch đúng là rất mệt, tôi nhớ là Tự Thiên Sách bị thương ở phần eo, anh ấy khóc cũng không phải là đùa, cả ngày phải hoạt động rất nhiều.)
(Trưa ăn một bát mỳ, còn vay người khác tiền, bánh bao buổi tối thì được người khác cho, thảm không còn gì để nói!)
(Khương võ thần mau cứu Sách Nhi.)
(Thiên Sách thảm thật, nhưng mà mấy công nhân xây dựng đúng là mệt như vậy, thậm chí còn mệt hơn ấy chứ, người bình thường muốn kiếm tiền đều phải đổ mồ hôi và máu như vậy đó……)
Tự Thiên Sách được nghỉ ngơi một lúc, uống xong trà sữa, nhai xong bánh bao, cả người như được hồi sinh. Khương Mạn thấy dáng đi của anh ta xiêu vẹo thì nhăn cả mày.
“Vết thương ở eo lại đau à?”
Lúc quay ‘Chiến cốt’, nhóm Khương Mạn đều biết Tự Thiên Sách bị chấn thương ở phần eo, nguyên nhân là trước đây đeo đai an toàn không cẩn thận gây ra chấn thương.
Tự Thiên Sách có chết cũng không nhận: “Sao có thể! Chút gạch này, có là gì đâu!”
Khương Mạn ồ một tiếng, “Vậy thôi em không giúp anh nữa.”
Tự Thiên Sách: “……”
Khương Mạn phì cười, “Đi nào, giúp anh hai nhà ta chuyển nốt cho xong nào.”
Cô đeo găng tay lên rồi đi thẳng ra chiếc xe tải.
Tự Thiên Sách hơi ngại: “Nhiều như vậy thì không được, em chỉ là một cô gái yếu đuối gió thổi cũng bay……”
A Tam và một PD khác nhìn Tự Thiên Sách bằng ánh mắt khó hiểu. Yếu đuối gió thổi cũng bay?
(Khương võ thần yếu đuối gió thổi cũng bay?)
(Xem ra lúc quay ‘Chiến cốt’ mọi người trong tổ làm phim rất hoà thuận, nếu không Tự Thiên Sách sẽ không nói ra câu này.)
(Câu này làm tôi cười chết mất, Thiên Sách ơi, mau ôm đùi bà lớn đó đi!!)
Một giây sau, Tự Thiên Sách nhìn đồng chí Khương Mạn gió thổi cũng bay đang hùng hục như một người đàn ông lực lưỡng, rơi vào trầm mặc.
Khương Mạn bê đống gạch một cách hết sức thô bạo, trực tiếp nhảy lên xe, cho gạch vào sọt, chất đầy hai sọt, mỗi tay một sọt, cứ vậy nhảy lên nhảy xuống. Sau đó lại thấy làm vậy thì hơi chậm. Cô để luôn một tấm gỗ lên lưng mình sau đó bảo Thiên Sách trèo lên xe rồi đặt gạch lên lưng cô.
Một người con gái nhỏ bé mà gánh cả một đống gạch còn cao hơn cả cô.
Cái cảnh này……Có lẽ cả đời này Tự Thiên Sách không thể quên nổi.
Con nhóc này! Anh kiếm được một cô em gái trâu bò quá!
Trâu bò còn không biết chuyển gạch thế này ấy chứ!
Hai mười phút sau, nhờ sự giúp đỡ của Khương Mạn, Tự Thiên Sách đã làm xong công việc một ngày của mình.
Tiền lương thu được 170 - 17 – 1 = 152
Hai người lên xe, gọi cho Khương Vân Sênh và Tang Điềm, sau đó bắt đầu lái xe tới điểm hẹn.
Đến chỗ đội shipper, Khương Mạn nhìn thấy anh hai nhà mình đầu tóc bù xù như đang phát điên, hai mắt thất thần. May quá, ngoài việc đầu tóc bù xù mắt thất thần, vẫn chưa tới mức râu ria xồm xoàm.
Tự Thiên Sách nhìn thấy dáng vẻ của anh ấy, tự nhiên thấy bản thân được an ủi. Tốt quá, hoá ra không phải mình mình thảm hại.
“Đạo diễn Khương làm shipper? Hôm này thu được gì chưa?”
Khương Vân Sênh cười khổ.
PD đứng bên cạnh nói hộ: “Đưa 20 đơn, 9 đơn bị đánh giá kém, 3 đơn bị huỷ, thu nhập đại khái được khoảng 10 tệ.”
Khương Vân Sênh nhăn nhó.
Tự Thiên Sách vỗ lưng cho anh ấy: “Người anh em đừng khóc, tôi cũng chỉ kiếm được có 152 tệ.”
Khương Vân Sênh hất tay anh ta ra, cút ngay.
Mặt Khương Mạn lại rất kỳ quái, nghiêng đầu nhìn lên trời.
(Tôi muốn biết Khương võ thần lại nghĩ cái gì rồi?)
(Tự Thiên Sách: Thật không thể ngờ có một ngày lại có thể tìm thấy sự tự tin thông qua đạo diễn Khương!)
(Khương Mạn: anh hai, rốt cuộc là anh vẫn không làm được như em mong đợi.)
(Khương Mạn: đồng đội heo+1)
(Đạo diễn Khương đã cố gắng rồi, nhưng mà anh ấy đi không nhanh lại hay nhầm đường……)
A Tam và Khương Mạn vốn thân thiết, quyết định hỏi câu hỏi mà đám đông cư dân mạng cũng đang mong chờ: “Chị, đang nghĩ gì đấy?”
Khương Mạn chớp chớp mắt: “Chị đang nghĩ Điềm Điềm sẽ cho chị ‘ngạc nhiên’ gì”
(Xem tình hình bên Điềm Điềm đi, đúng là……cực kỳ ‘ngạc nhiên’ luôn.)
(Khương võ thần phải làm gia sư, phải trông thiếu gia Bảo Nhi!)
(Tôi cứ nghĩ Điềm Điềm và đạo diễn Khương sẽ làm tốt như mùa một, hoá ra, tôi đã đánh giá quá cao bọn họ và cả đạo diễn Lý nữa?)
(Đặt cược vào một quả bom nổ chậm! lão Lý lần này cười trong sung sướng rồi.)
Lão Lý trước màn hình theo dõi, đột nhiên che mồm lại. Chết tiệt, mấy cư dân mạng này cử người theo dõi mình à?
Quán net XX
Tang Điềm nhìn tủi thân như một cô gái ngốc nghếch, hai tai ôm lấy cánh tay của Khương Mạn rồi sụt sịt.
“Chị, em sai rồi……”
Khương Mạn thở dài một hơi: “Nói đi, hôm nay em làm gì.”
Chủ quán net dùng ánh mắt dịu dàng nói: “Thực ra Điềm Điềm biểu hiện rất tốt, ngoài việc trốn làm, ăn uống với fan trong tiệm, không cẩn thận làm đổ nước vào máy tính, thì các việc khác không có vấn đề gì cả.”
Khương Mạn Khương Vân Sênh Tự Thiên Sách: “……”
PD bổ sung: “Bây giờ Điềm Điềm đang nợ 5000, nhưng mà bà chủ nể tình giảm nợ, nhưng theo quy định, nhận đồ ăn của fan sẽ bị trừ một nửa số lương, cho nên Điềm Điềm nợ tổ chương trình 50 tệ.”
(Điềm không cay, không hổ là cô!)
(Đại Ngọc mà tới đây thì mới trâu bò!)
(Đổ nước mặc dù không phải cố ý, nhưng thái độ làm việc như vậy là có vấn đề, Điềm Điềm ơi!)
Khương Mạn và bà chủ tiệm đang bàn về việc đền bù cho chiếc máy bị hỏng, và phải đặt cọc 1000 tệ cho đến khi Tang Điềm rời đi.
Đi được nửa đường thì Bạc Hạc Hiên gọi điện tới, lúc này cô thực sự thấy mệt, “Tình hình bên anh thế nào?”
“Cũng ổn, khá thuận lợi.” Giọng Bạc Hạc Hiên không nghe ra sự mệt mỏi.
Khương Mạn thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt có chút ý cười: “Anh kiếm được bao nhiêu. Bên này có vào người nhịn đói rồi, tiền trên người phải trả tiền phòng tối này chả còn lại được mấy đồng.”
“Cho em ăn một bữa no chắc là không vấn đề gì.” Bạc Hạc Hiên cười, “Nhưng mà…..”
“Nhưng cái gì?”
Giọng người đàn ông có chút bất lực: “Người anh bây giờ hôi lắm……bà chủ Khương có thể thuê phòng cho anh tắm không.”
(Phụt…..hai chữ ‘thuê phòng’ này nói cũng tự nhiên ghê?)
(Khuôn mặt của tiểu nhân đỏ rồi.)
Chương 348: Càng ngày càng có nhiều tình địch
Bạc Hạc Hiên làm diễn viên quần chúng trong một ngày.
Dù là thân phận ảnh đế nhưng đóng diễn viên quần chúng cũng liều mạng hơn những người khác.
Xác chết, ăn mày...Tốc độ nhận vai của anh gây ra một làn sóng trong nhóm diễn viên quần chúng chuyên nghiệp.
Giá đóng diễn viên quần chúng ở phim trường Hành Sơn dao động từ 80 đến 150 tệ. Một ngày anh chạy khoảng mười đoàn phim và kiếm được hơn 1400 tệ.
Nhưng nếu không có thân phận ảnh đế này cũng không thể nhận nhiều đến vậy, một diễn viên quần chúng một ngày nhận ba bốn cảnh cũng được coi là nhiều rồi. Vì vậy, ekip chương trình đã trừ đi một nửa, chỉ còn lại 700 tệ.
Khương Mạn chọn một khách sạn giá cả phải chăng, khoảng cách hợp lý với nơi làm việc của cả năm người. Một phòng 3 người và một phòng hai người. Tiền phòng là 600 tệ một đêm.
Sau khi Bạc Hạc Hiên đến khách sạn, Khương Mạn đã ở sảnh đợi anh.
Nhìn dáng vẻ lấm lem của anh, cô không nhịn được cười nhưng không trêu chọc mà dẫn anh lên lầu.
Lúc vào thang máy, Bạc Hạc Hiên nói: "Em tránh xa anh ra một chút, đừng để bị ngạt thở."
Khương Mạn tinh nghịch nhìn anh: "Anh Bạc sợ mất fan à, với mái tóc này có lẽ lão Lý đã cười sắp rụng răng rồi!"
“Có thể.” Bạc Hạc Hiên gật đầu, mặc dù bây giờ anh rất bốc mùi, đầu tóc rối bù nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng và quyến rũ.
"Ngày tháng sau này còn dài như vậy, có lẽ cô Khương phải nuôi anh rồi."
Đôi môi đỏ mọng của Khương Mạn nhếch lên: "Ăn bám mà anh còn khí khái như vậy à?"
"Cuộc sống ép buộc thôi."
“Thôi đi, tiền lương của anh đâu.” Khương Mạn đưa tay ra.
Bạc Hạc Hiên trực tiếp nộp lên tất cả gia tài: "Tiền kiếm bằng mồ hôi xương máu, bà chủ Khương cầm kỹ nhé."
"Ôi, chỉ có 700 tệ thôi à. Hiện nay, ảnh đế rớt giá như vậy à." Khương Mạn nói đùa: "Sau này sẽ không gọi anh là Bạc Hạc Hiên nữa, mà gọi anh là Bạc bảy trăm."
"Phá hỏng giá cả thị trường."
"Anh mau đi tắm rửa đi, nếu còn lề mề thì 700 tệ cũng không còn."
Cả hai trêu chọc qua lại lẫn nhau, khi rời đi, Bạc Hạc Hiên còn cố tình làm tóc cô rồi bù lên.
Hiện tại, mối quan hệ của cả hai vẫn được giữ bí mật, cần phải kiểm soát lời nói và hành động, nhưng một số thói quen trong cuộc sống hàng ngày vẫn khó tránh khỏi bị lộ ra ngoài.
Rõ ràng là cuộc hội thoại khá bình thường nhưng lọt vào tai người khác...
(Tôi cảm thấy như mình đã ngập ngụa trong cơm chó!)
(Tôi cũng ngửi thấy mùi thối, mùi chua của tình yêu! ! !)
(Không tin giữa hai người này không có quan hệ mập mờ, đoạn hội thoại này ... chỉ có thể lừa được bọn trẻ con thôi! !)
(Sau khi Bạc Khương kết hôn, địa vị của người nào đó đã rất rõ ràng, nhìn xem anh ta nộp lương một cách ngoan ngoãn như vậy cơ mà!)
(Tôi cảm thấy Bạc Thần thực sự đã thay đổi rồi. Trước kia, anh ấy lạnh lùng giống như một vị thần vô cảm, nhưng bây giờ ... anh ấy còn hơi nghịch ngợm?)
Sự thay đổi của Bạc Hạc Hiên có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Không chỉ cư dân mạng cảm thấy như vậy mà ác nhân viên của "Một cuộc sống khác trên thế giới" còn cảm nhận được rõ ràng hơn vì có sự tiếp xúc gần gũi trong đời thực.
Trước đây, Bạc Hạc Hiên cũng rất lịch sự với nhân viên, nhưng giữa bọn họ vẫn có một bức tường vô hình, không biết từ lúc nào bức tường đó dường như đã biến mất.
Sống động còn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, huống chi đây còn là một con người.
Thần thái, giọng điệu và thậm chí cả ánh mắt của anh đều có một sự ấm áp mà trước đây không hề có.
Sau khi Bạc Hạc Hiên tắm xong, Khương Mạn- người nắm giữ kinh tế, dẫn nhóm đồng đội lợn đi ăn tối. Dựa trên nguyên tắc tiết kiệm kinh tế, Khương Mạn đã chọn một nhà hàng buffet giá rẻ. Giá 100 tệ/ người, sau khi ăn xong lại trở thành những kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Năm người bọn họ cũng thực sự rất đói, Bạc Hạc Hiên ăn nhiều hơn một chút, còn Tang Điềm ... không phải cô ấy đói mà là biến sự đau buồn và tức giận thành thèm ăn.
Sau khi trở về khách sạn, Khương Mạn bắt đầu tính tiền.
"Còn thừa 300 tệ, anh hai, anh Tự, Điềm Điềm, số tiền này chia cho ba người. Còn sáu ngày nữa, các người tiêu tiết kiệm một chút, đừng để chết đói."
Khương Vân Sênh bối rối: "Vậy còn em và Bạc Hiên..."
"Cònphải phải nghi ngờ về khả năng kiếm tiền của hai bọn em sao?"
Khương Vân Sênh im lặng.
Lần này thực sự là hai vị vua đã chăm sóc ba đồ bỏ đi.
"Tối nay nghỉ ngơi sớm đi, sáu ngày tới ở đâu đều dựa vào các người cả đó."
Khương Mạn sẽ không tiếp tục bảo bọc đám trẻ này nữa, để cuộc sống vùi dập mới có thể trưởng thành được.
Nói xong cô đưa Tang Điềm về phòng.
Lúc rời đi, Bạc Hạc Hiên nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt có chút oán hận.
Cả ngày hôm nay bọn họ mới gặp nhau được một chút, còn chưa nói với nhau câu nào cẩn thận.
Khương Mạn như một tên đàn ông xấu xa có mới nới cũ cùng Tang Điềm rời đi, cả buổi không hề để ý đến ánh mắt của anh.
Bạc Hạc Hiên liếm răng hàm sau, nhìn hai đồng đội lợn ở bên cạnh, nhíu mày.
(Thực sự cảm thấy cha Bạc, mẹ Khương như đang chăm sóc một đám trẻ vậy.)
(Không thể tin được sáu ngày tới ba người đạo diễn Khương sẽ sống như thế nào…)
(Khương võ thần cũng thật nhẫn tâm, anh hai cũng không thèm quan tâm nữa à! Ôi, anh hai - quý công tử của tôi... hoàn toàn không còn phong độ gì nữa…)
Ba người đàn ông trong phòng đều im lặng. Bạc Hạc Hiên nhắm mắt nghỉ ngơi, Tự Thiên Sách nằm ở trên giường không ngừng đập đập vào chỗ thắt lưng già nua bị thương của mình.
Khương Vân Sênh không hề nghỉ ngơi, mở bản đồ trên điện thoại ra, liên tục phóng to rồi lại thu nhỏ. Thậm chí còn mượn giấy và bút của khách sạn, vẽ lại từng tuyến đường đi theo bản đồ, sẵn sàng nhớ kỹ vào đầu mình.
Ở một căn phòng khác, Khương Mạn tắm xong đi ra, nhìn thấy Tang Điềm đang ngồi trên giường ủ rũ. Cô liếc nhìn nhưng không an ủi.
Tang Điềm nhỏ giọng nói: "Ngày mai em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ."
Khương Mạn ừ một tiếng: "Nghĩ cách đền tiền máy tính cho người ta."
"Lương mỗi ngày của em chỉ được 100 ... Làm sao có thể trả 5.000 tệ cho bà chủ chứ.." Tang Điềm có chút lo lắng.
"Bây giờ là khoảng thời gian Tết, lương gấp ba lần mà quán Internet thường sẽ chia ra ca sáng và ca đêm." Khương Mạn nói: "Lương ca đêm sẽ cao hơn nhưng sẽ mệt hơn."
Hai mắt Tang Điềm sáng lên.
"Giá máy tính đó không có giá đến 5000 tệ đâu. Em chỉ cần kiếm tiền mua phần cứng, chị sẽ lắp ráp nó cho em."
"Chị ơi! Em yêu chị quá đi thôi!" Tang Điềm vội vàng chạy tới, ôm lấy Khương Mạn rồi hôn cô một cái.
Nhảy xuống giường mà không mang giày: "Bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho bà chủ nói những ngày sau em sẽ làm hết cả ca sáng và ca đêm!!"
Khương Mạn sờ sờ mặt mình, ôi trời ơi, bẩn quá đi mất, toàn là nước miếng!
Ngày đầu tiên của mùa thứ hai đã trôi qua như vậy!
Mọi người ngủ một giấc ngon lành trong khách sạn, sáng hôm sau dậy sớm ăn sáng, chuẩn bị bắt đầu ngày làm việc mới.
Trước khi mỗi người một ngả, Khương Mạn đã gọi Khương Vân Sênh lại.
Cởi chiếc khăn quàng cổ của mình xuống và quàng lên cho anh ta.
"Tiểu Mạn..." Vẻ mặt anh hai đáng thương.
“Anh hai, cố lên!” Khương Mạn động viên anh ta.
Khương Vân Sênh gật đầu: "Hôm nay anh nhất định sẽ không để bị đánh giá thấp và hoàn đơn."
Bên kia, Bạc Hạc Hiên đưa cho Tự Thiên Sách một gói cao dán.
"Ở đâu ra vậy?"
"Mua đấy."
“Cậu còn có quỹ đen à?” Tự Thiên Sách trợn tròn hai mắt: “Hiên Hiên, gan cậu lớn quá vậy?
Bạc Hạc Hiên liếc anh ta một cái: "Cậu có muốn lấy không?"
“Tôi muốn, muốn chứ!” Tự Thiên Sách vội vàng cầm lấy, nếu còn không dán vào thì eo của anh ta sẽ không chịu nổi nữa
“Có một loại hạnh phúc là được bao nuôi...”
Sắc mặt Bạc Hạc Hiên trở nên u ám: "Cút đi."
Tang Điềm ở bên cạnh cô, miệng đột nhiên méo xệch đi, thì thào nói:
"Toang rồi, sao bây giờ càng ngày càng có nhiều tình địch vậy..."
Chương 349: Giữ lại chút danh dự cuối cùng cho thằng bé
Sau khi Khương Mạn nhìn những người khác đi làm, cô trở về phòng, ngủ một giấc đến 12 giờ mới dậy trả phòng.
Sau đó lấy số tiền lẻ còn lại, cô nhờ A Tam quét giúp mã một chiếc xe điện rồi từ từ lái xe về biệt thự.
Tâm thế thư thái giống như đang quay một gameshow về cuộc sống thảnh thơi, không có cảm giác gấp gáp.
Khi đến biệt thự, quả nhiên Khương Tiểu Bảo vẫn còn đang ngủ.
A Tam cũng cạn lời.
Thằng bé này đã quên vụ cá cược rồi à?
(Tôi đã ăn xong bữa trưa rồi mà Bảo nhi gia vẫn chưa dậy sao?)
(Thật là ghen tỵ với cuộc sống của phú nhị đại. Cuộc sống như vậy tôi làm cả đời cũng không có được.)
(Thảo nào Khương võ thần không hề vội vàng, có lẽ cô ấy đã sớm dự đoán được.)
(Tôi muốn xem trong nửa ngày còn lại, thằng bé này làm thế nào để kiếm được 2000 tệ.)
3 giờ chiều, Khương Tiểu Bảo đã ngủ dậy.
Nhìn thấy Khương Mạn đã đến, cậu ta cũng không hề cảm thấy không thoải mái, từ từ đánh răng rửa mặt rồi còn tự gọi đồ ăn ngoài đến cho mình.
Khương Mạn cũng không giục. Bầu không khí hài hòa một cách kỳ lạ.
Nhưng cũng có cảm giác giông tố sắp ập tới.
(Có phải là ảo ảnh không? Tại sao tôi lại thấy dáng vẻ lười biếng của Bảo nhi gia và Khương võ thần hơi giống nhau nhỉ…)
(Hôm qua không cảm thấy như vậy, hôm nay hai người ở chung một khung hình, dáng vẻ lười biếng trên khuôn mặt, lông mày trông thực sự giống nhau)
A Tam cũng thấy vậy nhưng đang ghi hình chương trình nên không dám hỏi nhiều.
Ánh mặt trời tắt dần, trời cũng đã sắp tối rồi, Khương Tiểu Bảo chơi game xong, mặc bộ quần áo lông chồn và chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đi thôi, cho chị thấy khả năng kiếm tiền của em!"
Cư dân mạng trong livestream chờ đợi suốt cả ngày đã sơm mắng cha chửi mẹ, nghe vậy cũng bắt đầu trở nên phấn kích!
Coi cũng đợi được rồi! Họ muốn xem xem cậu ta làm thế nào để có thể kiếm được 2000 tệ trong vài tiếng còn lại!
Chẳng bao lâu sau, Khương Tiểu Bảo đã đưa Khương Mạn đến một club cao cấp.
Khương Tiểu Bảo là khách quen ở đây, còn có chỗ ngồi đặc biệt.
Sau khi vào, cậu ta ngồi bắt chéo chân, bắt đầu gật đầu một cách quen thuộc.
"Không cần Louis XIII, bây giờ ai còn uống Lafite nữa, cho tôi vài chai Petrus, loại 90 năm."
Louis XIII là loại rượu cognac được sản xuất bởi Rémy Martin, một công ty có trụ sở chính tại Cognac, Pháp và thuộc sở hữu của Tập đoàn Rémy Cointreau
Rượu vang Chateau Lafite Rothschild, xuất xứ tại Pháp, giống nho Cabernet Sauvignon, Merlot, nồng độ cồn 12,5%
Rượu vang đỏ Chateau Petrus Pomerol, huyền thoại của của thương hiệu vang hàng đầu thế giới. Vườn nho nhà Petrus tọa lạc trên một cao nguyên ở phía đông Pomerol, tiểu vùng sản xuất rượu vang đỏ thượng hạng của xứ Bordeaux, Pháp
Chính là quản lý câu lạc bộ tới giúp Khương Tiểu Bảo gọi móm, nghe vậy liền nói: "Cái chai 75 năm mà lần trước Bảo nhi gia mở vẫn còn, có cần mang lên không?"
Cậu ta trợn mắt, nhìn Khương Mạn: "Chị, chị có muốn uống không? Em mời."
Lúc này, quản lý mới để ý đến Khương Mạn. Nghe thấy Khương Tiểu Bảo gọi cô là chị, thái độ trở nên tôn trọng hơn và bắt đầu thắc mắc về mối quan hệ giữa hai người.
A Tam ở bên cạnh còn cầm một chiếc gopro, đây có phải là ... đang quay gameshow không?
"Uống rượu thì thôi đi. Bây giờ tôi không còn một xu dính túi, lát nữa sẽ không có tiền trả thay cho cậu đâu." Khương Mạn trêu chọc.
Người quản lý mỉm cười và nói: "Cô Khương đang nói đùa à, Bảo nhi gia là khách hàng VIP của chỗ chúng tôi. Cô là bạn của cậu ấy và đương nhiên cũng là khách quý của chúng tôi."
Khương Mạn cười không nói gì.
Cư dân mạng càng cảm thấy khó hiểu.
(Tôi đã từng nghe nói đến club này, chỉ có VIP mới có thể vào được. Nghe nói muốn trở thành VIP thì phải nạp ít nhất một triệu.)
(Bảo nhi gia là VIP, thì đã phải phải tiêu bao nhiêu tiền vậy? Mẹ kiếp! Lai lịch của thằng bé này không hề tầm thường!)
(Điều bây giờ tôi muốn biết là, cậu ta định kiếm được số tiền này như thế nào!)
"Tôi đã gọi rượu, nhưng không phải hôm nay tôi không phải là người thanh toán."
Lời của Khương Tiểu Bảo khiến người quản lý sửng sốt.
"Tối nay tôi tới đây kiếm tiền."
Quản lý:"???"
Khương Tiểu Bảo trừng mắt: "Tôi mang người đến tiêu thụ, anh có thể cho tôi chút hoa hồng không? Số rượu tôi vừa gọi chưa đủ khiến anh đạt doanh thu à?!"
"Tôi cũng không cần nhiều, chỉ cần 2.000 tệ tiền hoa hồng! Phần tiền chính cho anh, tôi không lừa anh đâu!"
Vẻ mặt người quản lý bối rối, đồ uống trong club đương nhiên là có hoa hồng, nhưng đây là hoa hồng dành cho của nhân viên trong nội bộ công ty chứ không phải là dành cho những người chèo kéo khách hàng từ bên ngoài!
Đây không phải là đang hạ thấp thực lực của club bọn họ sao?
Nhưng tên công tử bột này thực sự không đủ khả năng đó...
"Bảo nhi gia, điều này không phù hợp với quy định..."
Sắc mặt Khương Tiểu Bảo trở nên có chút khó coi, nhất khi là bắt gặp ánh mắt trêu đùa của Khương Mạn, mặt cậu ta lại càng thêm nóng.
"Quy định gì? Anh cho rằng tôi không biết quy tắc của các anh à. Hay là để tôi gọi điện cho ông chủ của các người, cũng không phải là tôi không quen biết anh ta!"
"Bảo nhi gia, cậu đừng tức giận. Như thế này đi, tôi sẽ giảm giá 20% cho hoá đơn tối nay, hoa hồng sẽ được trích ra từ tài khoản cá nhân của tôi, cậu thấy sao?" Quản lý thực sự không dám đắc tội với cậu ta.
Rõ ràng với anh chàng này 2000 tệ chỉ là một chút tiền lẻ, cũng không biết bọn họ phát điên cái gì mà đến chỗ bọn họ để giải trí.
Mọi chuyện hoàn toàn khác so với tưởng tượng, Khương Tiểu Bảo cũng nhất thời lúng túng, cậu ta quát nói quản lý đi xuống rồi bắt đầu uống rượu.
(Buồn cười chết mất, đây chính là tự biến mình thành kẻ ngốc trước mặt người khác à?)
(Không hổ danh là phú nhị đại, cách kiếm tiền cũng khác hẳn chúng ta.)
(Đây là cách tự mình kiếm tiền trong truyền thuyết à? Có chắc là không kiếm tiền từ gia cảnh và thân phận không?)
(Đây không phải là đang ép buộc à?)
Cả người Khương Tiểu Bảo lúc này giống như bị nhét vào trong một cái nồi hấp, không thể phân biệt được đó là ảnh hưởng của rượu hay là gì mà mặt của cậu ta nóng đến mức sắp không thể chịu nổi nữa.
Suốt quá trình đó, Khương Mạn không hề nói gì. Lúc này, anh mắt cô tuy cười nhưng như không cười giống như một con dao nhỏ đâm đến mức khiến cậu ta không thể ngẩng đầu lên.
"Cách kiếm tiền này buôn một lãi mười. Bảo nhi gia cậu thật sự rất giỏi."
Sau một hồi im lặng cuối cùng Khương Mạn bắt đầu tán thưởng.
Lời khen ngợi này khiến vẻ mặt của Khương Tiểu Bảo càng thêm xấu hổ.
"Chỉ cần kiếm được tiền là được rồi, em cũng không trộm không cướp!"
“Chà, cũng khá có đạo lý đấy.” Khương Mạn nhìn cậu ta rồi cười nhạo: “Hay là chúng ta cá cược thêm một lần nữa.
"Cá cược cái gì?"
"Đó là đám bạn chẳng ra gì của cậu sẽ thanh toán hóa đơn tối nay, được không?"
Khương Tiểu Bảo nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ: "Gì mà đám bạn chẳng ra gì, đều là anh em tốt của em đấy!"
Khương Mạn nhớ lần trước khi thằng nhóc này bị Khương Nhuệ Trạch đánh, những người chạy nhanh nhất là đám anh em tốt của cậu ta.
Cô cũng không nói những lời vô nghĩ nữa:
“Một chút nữa, nhóm bạn đó của cậu vào, cậu hãy vay tiền bọn họ, nói rằng mình đã trở mặt với gia đình nên đã bị khoá thẻ ngân hàng rồi.”
"Tốt nhất là nói rằng cậu đã phạm tội gì đó, gia đình cậu cũng không thể bảo vệ được nên sẽ gửi cậu ra nước ngoài, bảo bọn họ giúp đỡ cậu một chút."
Khương Tiểu Bảo trợn tròn mắt: "Đây không phải là đang lừa người à?!"
“Hoạn nạn mới biết chân tình.” Khương Mạn nhìn cậu ta với vẻ nghi ngờ: “Tình anh em sắt thép giữa những người đàn ông trưởng thành không bền như vậy sao? Hay chỉ là nhựa?”
"Cá cược thì cá cược!" Khương Tiểu Bảo hùng hổ nói, cậu ta không hề biết rằng mình không thể là đối thủ của Khương Mạn.
Để làm cho 'vở kịch' này trở nên chân thực hơn, Khương Mạn và A Tam đi đến phòng bên cạnh.
Đương nhiên, cảnh tượng tình huynh đệ thật giả này sẽ không xuất hiện trên livestream.
"Chị ơi, hay là chúng ta đặt một thiết bị ở trong đó? Cư dân mạng đều muốn xem tình bạn giữa những đứa trẻ này bền chặt như thế nào."
Khương Mạn ngồi bắt chéo chân, lấy chiếc điện thoại cục gạch ra và chơi trò chơi con rắn.
"Giữ lại chút danh dự cuối cùng cho thằng nhóc đó đi."
Chương 350: Bảo nhi gia thật lợi hại
Sau 30 phút, Khương Mạn bị những âm thanh ồn ào làm cho tỉnh giấc.
"Chị ơi! Đánh nhau! Đánh nhau rồi !!"
A Tam từ bên ngoài xông vào.
“A… đánh chết chưa?” Khương Mạn lau khóe miệng, như vẫn chưa tỉnh ngủ.
A Tam: "..." Chị muốn em nói gì đây?
Khương Mạn chậm rãi bước ra ngoài, nhìn thấy hai bên đang đánh nhau đã tạm thời bị kéo ra, lúc này tất cả đều phụ thuộc sự đấu khẩu của mồm miệng!
Sợi dây chuyền vàng lớn của Khương Tiểu Bảo bị kéo đứt, áo lông chồn trên người không cánh mà bay, khóe miệng có chút bầm tím.
Đối diện với cậu ta có ba tên, tất cả đều cao lớn, trên ngực và lưng có vài dấu chân, nặng nhất là chảy cả máu mũi.
"Ba thằng vô tình vô nghĩa chúng mày, xưa nay thiếu gia luôn coi chúng mày như bạn bè mà chúng mày lại coi tao là trò tiêu khiển!!"
"Vừa nghe nói vay tiền đã trở mặt, không nhận người quen nữa phải không! Còn nói sẽ báo cảnh sát bắt tao! Tao sẽ đánh chết chúng mày trước !! "
Ba tên công tử ở đối diện cũng không vừa, bị người khác kéo ra, chảy máu mũi chảy ròng ròng mà vẫn muốn giơ chân lên đá Khương Tiểu Bảo:
"Khốn kiếp, nếu không phải do cha mày thì ai thèm gọi mày là anh em chứ!"
"Tên ngu ngốc, nếu không phải vì xuất thân của mày, mày tưởng ai thèm quan tâm đến một thằng đần như mày!"
Mặt Khương Tiểu Bảo tái đi vì tức giận, cậu ta hét lên, nhe nanh giơ vuốt và muốn xông lên một lần nữa!
Cảnh đánh nhau này đã được quay hình lại một cách trọn vẹn.
(Đỉnh, quá đỉnh! Thật đáng kinh ngạc!)
(Tình anh em bằng nhựa này thật sự khiến tôi buồn cười chết mất!)
(Bảo nhi gia cũng giỏi đấy, 1 chọi 3 mà vẫn có thể thắng, thể trạng này nếu không giúp Thiên Sách chuyển gạch thì thật lãng phí!)
(Chỉ trong 30 phút ngắn ngủi, có lẽ Bảo nhi gia sẽ mất cả đời để chữa lành.)
(Khương võ thần, cô nói xem cô độc ác biết bao, cứ để thằng bé tiếp tục ngu ngốc không phải là rất tốt sao? Nhìn cậu ta bị lừa trông thật dễ thương, như một tên ngốc thuần chủng vậy.)
(Woa, mồm miệng của một số cư dân mạng thật là buồn cười, chẳng hạn như người ở phía trên! Cho bạn 30 xu, xóa câu này đi để tôi nói trước!)
Bây giờ, Khương Mạn đang xem trò vui ở khu vực tốt nhất, không biết lấy đâu một cái que kẹo mút, cô cho vào trong miệng cắn, rồi nhìn và mỉm cười.
Khi Khương Tiểu Bảo nhìn thấy cô, cô cũng vỗ tay tán thưởng khiến sắc mặt Khương Tiểu Bảo còn tái hơn!
Khương Mạn, chị không phải người! ! !
A Tam đồng cảm trong ba giây rồi cười to ha ha ha ha!
Xã hội hiểm ác là gì, lòng người xấu xa như thế nào, cậu bé, cậu đã hiểu rồi chứ !
Cư dân mạng cứ tưởng tình hình hiện tại đã đủ đặc sắc rồi, ai ngờ lúc này chú công an đã đến!
"Ai đã báo cảnh sát? Kẻ giết người ở đâu?!"
Kẻ giết người?
Tất cả mọi người đều sững sờ, Khương Mạn nhướng mày.
Người anh em Nhựa A chỉ vào Khương Tiểu Bảo nói: "Là cậu ta!! Cậu ta tự mình thừa nhận mình giết người, chú cảnh sát mau bắt cậu ta lại, nếu không cậu ta sẽ đào tẩu ra nước ngoài!!"
A Tam: "..."
Khương Mạn: "..."
Khương Tiểu Bảo: "Tôi không giết ai cả!! Tôi nói lung tung đó !!"
Vẻ mặt chú cảnh sát nghiêm túc: "Kẻ xấu sẽ không thừa nhận mình là kẻ xấu. Chúng tôi sẽ điều tra xem cậu đã đã làm gì!"
"Bây giờ các người còn tham gia đánh nhau, bắt tất cả lại!!"
Khương Tiểu Bảo tức giận đến mức suýt ngất xỉu, dưới sự theo dõi của rất nhiều cư dân mạng, cậu ta đã bị bắt đi như vậy.
A Tam cũng choáng váng.
"Thằng nhóc này ... nó không ngốc đúng không?"
Khương Mạn cắn vỡ kẹo mút, cảm khái nói: "Tôi cũng không lường trước được cảnh này, Bảo nhi gia thật lợi hại."
(Không hổ là Bảo nhi gia, tự mình lừa mình!)
(Vừa buồn cười muốn chết, vừa cảm thấy hơi xót xa, cảnh tượng đêm nay, không biết Bảo nhi gia có thể chữa lành trong cuộc sống ngắn ngủi này không?)
(Từ tình anh em bằng nhựa cho đến những giọt nước mắt sau song sắt, Bảo nhi gia biết chơi quá!)
(Đây là kiểu chuyển hướng gì vậy? Không một biên kịch lớn nào có thể viết ra một diễn biến hay như vậy!)
(Tôi phát hiện ra rằng không chừng "Một cuộc sống khác trên thế giới" có thể trở thành một gameshow phổ biến pháp luật. Lần trước người cảnh sát bắt đi là Ngụy nợ tiền, lần này là Bảo nhi ra. Tôi thật sự rất lo cho mái tóc của lão Lý)
Lão Lý đang ở phía sau hậu trường thấy cảnh này cũng không thể cười cười nổi nữa.
Ôi, thằng bé này bị sao vậy! ! !
Bên ngoài đồn cảnh sát Thiên Dương.
Bởi vì là ở nơi linh thiêng của công lý, có thể livestream nên A Tam đã cầm gopro ngồi xổm ngoài cổng chờ.
Đây là lần thứ ba Khương Mạn đặt chân đến nơi này, các chú cảnh sát đều biết cô rồi.
"Tại sao cháu lại đến đây? Lần này lại bảo lãnh cho ai vậy?"
Khương Mạn cũng rất xấu hổ: "Người vừa mới bị bắt, thằng nhỏ uống rượu vào nên ăn nói lung tung, đã nói là mình giết người..."
Chú cảnh sát: "..."
Không lâu sau, lão Lý và cố vấn pháp luật cũng vội vàng chạy tới.
Khương Tiểu Bảo và ba người anh em nhựa abc vừa bước vào đây đã rất ngoan ngoãn hợp tác điều tra của chú cảnh sát. Sau một tiếng đồng hồ thì được xác định là nhầm lẫn.
Nhựa a: "Cậu ta thề thốt nói như vậy nên cháu đã tin là thật, cháu cũng không phải đồ ngốc. Ai rảnh rỗi tung tin đồn thất thiệt là mình giết người bao giờ chứ..."
Nhựa c: "Chú cảnh sát, chúng ta đều là những người có lý lịch trong sạch. Nghe nói cậu ta giết người thì mới báo cảnh sát, chắc chắn không có ý đồ là báo cảnh sát giả!"
Nhựa b: "Đúng, đúng, đúng vậy! Chúng cháu có thể phân biệt rõ. Nếu cậu ta thực sự giết người thì phải bị bắt!"
Khương Tiểu Bảo: "..." Tôi… mẹ ki...
Không để đám trẻ nghịch ngợm này cãi nhau nữa, chú cảnh sát trừng mắt: "Giết người là giả, nhưng các người đánh nhau là thật !!"
Khương Tiểu Bảo tỏ ra ấm ức: "Đó là bởi vì họ đã lừa cháu! Họ nói họ là anh em, nhưng đều là giả tạo!!"
Khương Mạn vỗ vào trán cậu ta: "Im lặng đi."
Khương Tiểu Bảo che trán mình lại: "Ai ya..."
Lão Lý ở bên cạnh nhanh chóng giải thích rằng đang ghi hình cho một gameshow. Khương Tiểu Bảo với tư cách là khách mời, đang phối hợp với ekip chương trình để diễn xuất, kết quả là những đứa trẻ này đã tin vào điều đó và bắt đầu đánh nhau.
Các bạn bè nhựa abc nhìn nhau.
"Như vậy, Bảo nhi gia, cậu không giết người à?"
"Thẻ ngân hàng của cậu cũng không bị khoá à?"
"Cha cậu cũng không đuổi cậu ra khỏi nhà?!"
Khương Tiểu Bảo cười lạnh.
Sắc mặt của ba tên bạn nhựa lập tức thay đổi: "Bảo nhi gia! Đại ca! Chúng tôi sai rồi !!!"
Khương Tiểu Bảo: "Cút đi!"
Trong mắt chú cảnh sát nhất thời trong mắt lộ ra sự đồng cảm với Khương Tiểu Bảo. Thật - đứa trẻ ngốc tội nghiệp.
Hiện tại vấn đề đã được làm sáng tỏ, chuyện những tên bạn nhựa bị đánh sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa. Gia đình bọn họ cũng có quyền xó thế nên không lâu sau luật sư của bọn họ cũng tới.
Cũng có người ở club đến nói giúp, bởi vì chuyện không có gì to tát. Hơn nữa bọn họ đều là học sinh viên nên chú cảnh sát cũng không làm khó, sau khi hai bên hòa giải thì sự việc coi như đã xong xuôi.
Khương Mạn im lặng một hồi, sau khi nghe kết quả, cuối cùng cũng lên tiếng.
"E rằng ba bạn nhỏ này chưa thể rời đi được."
Bộ ba người bạn nhựa nhìn Khương Mạn với ánh mắt khó hiểu, luật sư ở phía sau cũng tỏ ra hoang mang.
Cô nhìn Khương Tiểu Bảo giơ tay lên xoa xoa mái tóc tổ chim của cậu ta: "Có thể nuốt cục tức này không?"
Khương Tiểu Bảo sửng sốt một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi: "Em nuốt không trôi."
Khương Mạn gật đầu, nói với chú cảnh sát: "Xin chào đồng chí, chúng tôi muốn báo cảnh sát! Ba cậu nhóc đối diện bị nghi ngờ liên quan đến lừa đảo tiền!"
Nhựa abc:? ? ? wtf?
Khương Tiểu Bảo cảm thấy cả cuộc đời mình chưa từng gặp người con gái nào gian trá như vậy!!
“Em không phục, em kháng nghị! Chị như vậy là chơi gian!”
Khương Mạn cười nhạt nhìn cậu ta: “Điều khoản phụ lục hợp đồng, em xem lại đi.”
Cô nói xong, đem bản hợp đồng trên tay mình cho A Tam, bảo cậu ta công khai trực tiếp trên livestream cho quần chúng xem.
Điều khoản phụ lục ghi rất rõ ràng:
Nếu bên A (thiếu gia Bảo Nhi) từ chối/không thể chi trả tiền công, bên B (Khương Mạn) dưới điều kiện đảm bảo tính mạng cho bên A, có quyền sử dụng các biện pháp khẩn cấp (Bao gồm nhưng không giới hạn về giáo dục đòn roi, giáo dục cấm túc, giáo dục tuyệt thực, giáo dục phòng kín, ....).
(Đòn roi, cấm túc, tuyệt thực, phòng kín.... hahahaha! Tôi chỉ muốn nói Khương võ thần làm tốt lắm.)
(Ai ya, cái thế giới đen tối của người trưởng thành này, tôi kết rồi đó nha.)
(Lão Lý: Nghiêm cấm hành vi bạo lực! Khương võ thần: từ chối bạo lực, tôi đang giáo dục mà!)
Khương Mạn thản nhiên ngồi trên ghế, một tay chống má, một tay khác khoác lên ghế, chiếc bút chì chuyển động trong tay.
Vẻ mặt Khương Tiểu Bảo hoang mang bất định, vẫn cắn răng tỏ ra kiên cường: “Em không phục...”
“Có thể không phục, chỉ cần em đánh thắng được chị.”
Khương Tiểu Bảo: “……”
Khương Mạn vẫn tỏ ra xấu tính, rắc một tiếng, chiếc bút chì trong tay cô gãy đôi, cô lấy lại bản hợp đồng, thong dong nói: “Để chị nghĩ xem hôm nay nên dùng phương pháp giáo dục nào nhỉ, đòn roi nha, càng thích hợp với thân phận cao quý của thiếu gia Bảo Nhi hơn.”
“Thiếu gia Bảo Nhi, em thấy sao?”
Thiếu gia Bảo Nhi cảm thấy nụ cười của người con gái trước mắt mình giống như ác quỷ ăn thịt người.
Dao đã treo trên đỉnh đầu rồi, đối phương còn híp mắt nói: Ai ya, chẳng phải chỉ là một cái đầu thôi sao, bổ một dao cũng đâu chết được....
“Chị……chị thật sự dám đánh em sao?” Khương Tiểu Bảo không chắc chắn nên hỏi lại.
“Chị là một giáo viên tuân thủ pháp luật, sao lại đánh em được.” Khương Mạn lắc đầu: “Chị chỉ giáo dục em thôi.”
Khương Tiểu Bảo: “……” Em tin chị mới lạ!
“Cùng lắm thì khoản tiền công này em tạm thời nợ đã, sau này em trả chị là được! Tiền công bảy ngày cũng chỉ có hơn hai vạn tệ chứ mấy, chị còn sợ em ăn quỵt chắc?”
“Làm ăn buôn bán nhỏ, không cho nợ.”
Khương Mạn cũng không nhiều lời với cậu ta: “Em không muốn bị giáo dục đòn roi, lại không xì tiền ra, thanh niên 19 tuổi đầu đừng có suy nghĩ ngây thơ như trẻ lên 3 như thế.”
Khương Tiểu Bảo: “Ban nãy chị còn gọi em là anh bạn nhỏ mà.”
Khương Mạn: “Haizz, em không nhận ra là chị đang sỉ nhục em sao?”
Khương Tiểu Bảo: “……”
(Haizz, loại sỉ nhục trực diện này đau đớn quá đi!)
(Chửi không lại, mà đánh thì không thắng, Bảo thiếu gia sắp tức chết rồi!)
(Đừng có đầu gấu trước mặt Khương võ thần, cô ấy có thể khiến cậu thật sự biến thành gấu chó đấy, Bảo à!)
Khương Mạn chậc chậc miệng: “Chị nể mặt em còn đang là sinh viên, cho em thêm một cơ hội nữa đấy.”
“Chỉ cần em có thể hoàn thành, thì bảy ngày này chị sẽ phục vụ miễn phí cho em, cho em bảy bài luận văn để tham khảo.”
Ánh mắt Khương Tiểu Bảo sáng lên, miễn phí phục vụ là cái gì thì cậu ta không quan tâm, nhưng luận văn kia...
Cậu ta thực sự có chút động lòng.
“Cơ hội gì, chị nói ra xem nào?”
“Ngày mai, giới hạn trong vòng 1 ngày, nếu em không dựa vào sự trợ giúp từ bên ngoài, dựa vào chính mình mà kiếm được hai ngàn tệ, thì coi như em thắng.”
“Chỉ có hai ngàn tệ, chị coi thường ai vậy?” Khương Tiểu Bảo xí một tiếng.
“Được, nhưng nếu em không kiếm được, thì mấy ngày còn lại chị bảo em làm gì thì em phải ngoan ngoãn câm miệng mà làm.”
Khương Mạn mỉm cười mang theo sự chờ mong: “Nếu không, chị sẽ đánh chết em.”
Khương Tiểu Bảo: “……”
F*ck, em cảm thấy câu chị muốn nói nhất là câu đánh chết em đó!
(Khương võ thần rốt cuộc vẫn nói là lời thật lòng rồi!)
(Hahahaha! Thật ra giáo dục cái gì không quan trọng, chỉ là muốn đánh thằng trẻ trâu này một trận chứ gì!)
(Bảo thiếu gia mau cảm ơn lão Lý đi, nếu không phải có quy tắc ngăn cản, chắc là Khương võ thần đã sớm ra tay rồi!)
Lão Lý ngồi phía sau tổng đài, khống chế tất cả, lúc này không muốn nói chuyện.
“Không phải đã nói cái tên trẻ trâu này là cây gậy Thiên Bổng* sao? Chỉ với chút đạo hạnh này, còn không đủ cho Khương Mạn nhét kẽ răng nữa!”
(*Thiên Bổng: gậy của Tôn Ngộ Không, dùng để đánh yêu quái, rất lợi hại)
“Đám trẻ trâu bây giờ đúng là đời sau thua xa đời trước!”
……
Dưới sự áp chế về huyết thống, vũ lực, trí lực. Bảo thiếu gia đã thành công mắc bẫy.
“Hai nghìn này chị miễn cưỡng nhận trước, em viết thêm một cái giấy nợ đi, nợ chị phí lao động cá nhân là hai nghìn tệ. Ngày mai phải xem biểu hiện của em rồi.”
Khương Tiểu Bảo viết giấy nợ xong, Khương Mạn cầm tiền rời đi, sau đó cậu ta mới sực nghĩ ra.
Chị cũng đã cầm hai nghìn tệ đi rồi, sao em vẫn phải viết cho chị giấy nợ hai nghìn tệ?
F*ck! Người con gái này quá gian trá rồi!!!
Ngày làm việc đầu tiên của Khương Mạn kết thúc tại đây.
A Tam sau khi đi cùng cô ra khỏi biệt thự, vẻ mặt khâm phục, không nhịn được mà giơ ngón cái lên.
“Cao tay! Chị Khương quá là cao tay!”
“Nhưng mà chị này, ngày mai nếu cậu ta thực sự kiếm ra hai nghìn tệ thì sau này chị thực sự làm thuê không công cho cậu ta à?”
“Đương nhiên.” Khương Mạn ngồi lên xe, gật đầu: “Là giáo viên thì nhất định nói lời phải giữ lời rồi.”
Cô nói xong thì ngáp một cái, đôi môi cong lên, khiến người ta phải rung động: “Hi vọng ngày mai cậu bạn nhỏ của chúng ta đừng có thảm quá.”
“Nếu không……”
“Tôi sợ là tôi sẽ không nhịn nổi mà cười to tiếng quá.”
“Hahahaha!!!”
A Tam: “……” Chị, còn đang live stream đấy, chúng ta cười lén lút thôi được không, hahaha!!!
Khương Mạn đã làm việc xong, nhưng cũng không quên các anh em.
Cô gọi điện cho vài người, vậy mà chỉ có Tự Thiên Sách bắt máy.
Giọng nói của Thiên Sách thều thào, như sắp chết tới nơi!
Khương Mạn nhịn cười, chắc mấy người chỗ Bạc Hạc Hiên còn đang bận.
Dù gì thì xe này cũng là xe chuyên dụng mượn được của ekip, cô bảo tài xế lái đi tìm Tự Thiên Sách trước, xem xem tình huống của người anh em này thế nào.
Lúc này trời đã tối rồi.
Tự ảnh đế đang ăn màn thầu, cái màn thầu này còn là một người làm cùng tốt bụng mời anh ấy ăn.
Lúc này bàn tay cầm đồ ăn còn đang run run.
Ánh mắt anh ấy thẫn thờ, không biết tâm hồn đang phiêu bạt nơi đâu.
Tại sao chuyển gạch lại đáng sợ vậy……
Anh ấy dùng hết sức từ thời bú mẹ ra rồi, nhưng đống gạch đó như có ma lực vậy, không hề có dấu hiệu giảm đi!!
Vậy mà vẫn còn những hai xe bán tải!!
Hai xe bán tải đầy gạch đó!!!
Khương Mạn uống trà sữa, nhìn dáng vẻ thô lỗ ăn màn thầu của người đàn ông trông như trẻ mồ côi ngồi dưới ánh đèn kia, suýt chút nữa thì không dám nhận.
“Anh Tự?”
Âm thanh như gọi hồn Tự Thiên Sách trở lại.
Anh giương đôi mắt ẩm ướt nhìn Khương Mạn, “Em gái, em gái à!!!”
Một người đàn ông cao hơn 1m8, chạy về phía Khương Mạn như thể vừa chịu ấm ức ghê gớm lắm, cảm giác như một giây sau sẽ chạy tới ôm đùi cô khóc lớn.
Ngay lúc gần tới nơi, anh ấy nhìn thấy trà sữa trong tay Khương Mạn, miệng gào thét lên, oán hận.
“Vậy mà em còn có trà sữa để uống!!!”
“Em gái à, em có phải là người không, anh trai em ở đây vác gạch, vậy mà em còn nuốt nổi trà sữa sao!!!”
Khương Mạn vừa uống vừa nói: “Ừm, ngọt lắm, em còn dubble topping lên nữa!”
Tự Thiên Sách chịu sự đả kích nghiêm trọng.
Khương Mạn cũng không nỡ nhìn anh ấy nữa rồi, chậc chậc, đây là chịu sự dày vò tới cỡ nào vậy, mới chỉ một ngày thôi mà, râu cũng mọc cả ra rồi.
Tự Thiên Sách nhìn chằm chằm chiếc ly trà sữa trong tay cô.
“Đừng nhìn nữa, có phần cho anh đấy.” Khương Mạn đem ly trà sữa giấu sau lưng đưa cho anh ấy.
Tự Thiên Sách nhanh chóng nhận lấy, sau khi uống một ngụm to, mãi cũng không nói nên lời.
Người đàn ông đẹp trai phương Bắc, trong ngày đông giá rét, chỉ vì một lý trà sữa mà nước mắt lưng tròng.
Một giây sau, sắc mặt anh ấy thay đổi, gào lên trước ống kính.
“Lý Phùng Xuân, ông là cái đồ lão già âm hiểm, ông lừa tôi!!!”
“Huhu, ông lừa tôi——”
Chương 347: Hai vị vua và ba đồ bỏ đi
Phía sau sân khấu, lão Lý đang cười lớn. Hahahaha! Đây là giây phút hạnh phúc nhất trên trần gian.
Các nhân viên nhìn cũng thấy đau lòng: “Chao ôi, Tự ảnh đế vẫn còn trẻ như vậy……”
“Làm sao có thể tin lời từ mồm đạo diễn Lý?”
“Mùa trước người có thể khiến lão Lý cười vui thế này cũng chỉ có cô Tôn và Nguỵ thiếu tiền, tiếc là cô Tôn tiến hoá thành Đại Ngọc nhưng lại không tới tham gia được, còn Nguỵ thiếu tiền thì toi rồi……”
“Tiếng khóc của Tự ảnh đế to thật đấy, tự nhiên tôi thấy đói, muốn uống trà sữa.”
“Gọi đồ giống anh ấy đi, để tôi cảm nhận chút hương vị nước mắt của Tự ảnh đế.”
Đạo diễn của ‘Cuộc sống khác’ có âm mưu không? Có!
Nhân viên đoàn có chó không? Thật đáng buồn cười, đạo diễn âm mưu như thế, đương nhiên là phải có một đàn chó hợp tác rồi!
(Tự thiên tài à, đừng khóc, đã nói trước rồi, đã bảo anh đừng cười to như thế làm gì.)
(Tự thiên tài thảm thật, làm công việc bán sức lao động nhất trong năm khách mời, nhưng mà ai bảo anh ta tự tin quá đáng……)
(Nói thật, bê gạch đúng là rất mệt, tôi nhớ là Tự Thiên Sách bị thương ở phần eo, anh ấy khóc cũng không phải là đùa, cả ngày phải hoạt động rất nhiều.)
(Trưa ăn một bát mỳ, còn vay người khác tiền, bánh bao buổi tối thì được người khác cho, thảm không còn gì để nói!)
(Khương võ thần mau cứu Sách Nhi.)
(Thiên Sách thảm thật, nhưng mà mấy công nhân xây dựng đúng là mệt như vậy, thậm chí còn mệt hơn ấy chứ, người bình thường muốn kiếm tiền đều phải đổ mồ hôi và máu như vậy đó……)
Tự Thiên Sách được nghỉ ngơi một lúc, uống xong trà sữa, nhai xong bánh bao, cả người như được hồi sinh. Khương Mạn thấy dáng đi của anh ta xiêu vẹo thì nhăn cả mày.
“Vết thương ở eo lại đau à?”
Lúc quay ‘Chiến cốt’, nhóm Khương Mạn đều biết Tự Thiên Sách bị chấn thương ở phần eo, nguyên nhân là trước đây đeo đai an toàn không cẩn thận gây ra chấn thương.
Tự Thiên Sách có chết cũng không nhận: “Sao có thể! Chút gạch này, có là gì đâu!”
Khương Mạn ồ một tiếng, “Vậy thôi em không giúp anh nữa.”
Tự Thiên Sách: “……”
Khương Mạn phì cười, “Đi nào, giúp anh hai nhà ta chuyển nốt cho xong nào.”
Cô đeo găng tay lên rồi đi thẳng ra chiếc xe tải.
Tự Thiên Sách hơi ngại: “Nhiều như vậy thì không được, em chỉ là một cô gái yếu đuối gió thổi cũng bay……”
A Tam và một PD khác nhìn Tự Thiên Sách bằng ánh mắt khó hiểu. Yếu đuối gió thổi cũng bay?
(Khương võ thần yếu đuối gió thổi cũng bay?)
(Xem ra lúc quay ‘Chiến cốt’ mọi người trong tổ làm phim rất hoà thuận, nếu không Tự Thiên Sách sẽ không nói ra câu này.)
(Câu này làm tôi cười chết mất, Thiên Sách ơi, mau ôm đùi bà lớn đó đi!!)
Một giây sau, Tự Thiên Sách nhìn đồng chí Khương Mạn gió thổi cũng bay đang hùng hục như một người đàn ông lực lưỡng, rơi vào trầm mặc.
Khương Mạn bê đống gạch một cách hết sức thô bạo, trực tiếp nhảy lên xe, cho gạch vào sọt, chất đầy hai sọt, mỗi tay một sọt, cứ vậy nhảy lên nhảy xuống. Sau đó lại thấy làm vậy thì hơi chậm. Cô để luôn một tấm gỗ lên lưng mình sau đó bảo Thiên Sách trèo lên xe rồi đặt gạch lên lưng cô.
Một người con gái nhỏ bé mà gánh cả một đống gạch còn cao hơn cả cô.
Cái cảnh này……Có lẽ cả đời này Tự Thiên Sách không thể quên nổi.
Con nhóc này! Anh kiếm được một cô em gái trâu bò quá!
Trâu bò còn không biết chuyển gạch thế này ấy chứ!
Hai mười phút sau, nhờ sự giúp đỡ của Khương Mạn, Tự Thiên Sách đã làm xong công việc một ngày của mình.
Tiền lương thu được 170 - 17 – 1 = 152
Hai người lên xe, gọi cho Khương Vân Sênh và Tang Điềm, sau đó bắt đầu lái xe tới điểm hẹn.
Đến chỗ đội shipper, Khương Mạn nhìn thấy anh hai nhà mình đầu tóc bù xù như đang phát điên, hai mắt thất thần. May quá, ngoài việc đầu tóc bù xù mắt thất thần, vẫn chưa tới mức râu ria xồm xoàm.
Tự Thiên Sách nhìn thấy dáng vẻ của anh ấy, tự nhiên thấy bản thân được an ủi. Tốt quá, hoá ra không phải mình mình thảm hại.
“Đạo diễn Khương làm shipper? Hôm này thu được gì chưa?”
Khương Vân Sênh cười khổ.
PD đứng bên cạnh nói hộ: “Đưa 20 đơn, 9 đơn bị đánh giá kém, 3 đơn bị huỷ, thu nhập đại khái được khoảng 10 tệ.”
Khương Vân Sênh nhăn nhó.
Tự Thiên Sách vỗ lưng cho anh ấy: “Người anh em đừng khóc, tôi cũng chỉ kiếm được có 152 tệ.”
Khương Vân Sênh hất tay anh ta ra, cút ngay.
Mặt Khương Mạn lại rất kỳ quái, nghiêng đầu nhìn lên trời.
(Tôi muốn biết Khương võ thần lại nghĩ cái gì rồi?)
(Tự Thiên Sách: Thật không thể ngờ có một ngày lại có thể tìm thấy sự tự tin thông qua đạo diễn Khương!)
(Khương Mạn: anh hai, rốt cuộc là anh vẫn không làm được như em mong đợi.)
(Khương Mạn: đồng đội heo+1)
(Đạo diễn Khương đã cố gắng rồi, nhưng mà anh ấy đi không nhanh lại hay nhầm đường……)
A Tam và Khương Mạn vốn thân thiết, quyết định hỏi câu hỏi mà đám đông cư dân mạng cũng đang mong chờ: “Chị, đang nghĩ gì đấy?”
Khương Mạn chớp chớp mắt: “Chị đang nghĩ Điềm Điềm sẽ cho chị ‘ngạc nhiên’ gì”
(Xem tình hình bên Điềm Điềm đi, đúng là……cực kỳ ‘ngạc nhiên’ luôn.)
(Khương võ thần phải làm gia sư, phải trông thiếu gia Bảo Nhi!)
(Tôi cứ nghĩ Điềm Điềm và đạo diễn Khương sẽ làm tốt như mùa một, hoá ra, tôi đã đánh giá quá cao bọn họ và cả đạo diễn Lý nữa?)
(Đặt cược vào một quả bom nổ chậm! lão Lý lần này cười trong sung sướng rồi.)
Lão Lý trước màn hình theo dõi, đột nhiên che mồm lại. Chết tiệt, mấy cư dân mạng này cử người theo dõi mình à?
Quán net XX
Tang Điềm nhìn tủi thân như một cô gái ngốc nghếch, hai tai ôm lấy cánh tay của Khương Mạn rồi sụt sịt.
“Chị, em sai rồi……”
Khương Mạn thở dài một hơi: “Nói đi, hôm nay em làm gì.”
Chủ quán net dùng ánh mắt dịu dàng nói: “Thực ra Điềm Điềm biểu hiện rất tốt, ngoài việc trốn làm, ăn uống với fan trong tiệm, không cẩn thận làm đổ nước vào máy tính, thì các việc khác không có vấn đề gì cả.”
Khương Mạn Khương Vân Sênh Tự Thiên Sách: “……”
PD bổ sung: “Bây giờ Điềm Điềm đang nợ 5000, nhưng mà bà chủ nể tình giảm nợ, nhưng theo quy định, nhận đồ ăn của fan sẽ bị trừ một nửa số lương, cho nên Điềm Điềm nợ tổ chương trình 50 tệ.”
(Điềm không cay, không hổ là cô!)
(Đại Ngọc mà tới đây thì mới trâu bò!)
(Đổ nước mặc dù không phải cố ý, nhưng thái độ làm việc như vậy là có vấn đề, Điềm Điềm ơi!)
Khương Mạn và bà chủ tiệm đang bàn về việc đền bù cho chiếc máy bị hỏng, và phải đặt cọc 1000 tệ cho đến khi Tang Điềm rời đi.
Đi được nửa đường thì Bạc Hạc Hiên gọi điện tới, lúc này cô thực sự thấy mệt, “Tình hình bên anh thế nào?”
“Cũng ổn, khá thuận lợi.” Giọng Bạc Hạc Hiên không nghe ra sự mệt mỏi.
Khương Mạn thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt có chút ý cười: “Anh kiếm được bao nhiêu. Bên này có vào người nhịn đói rồi, tiền trên người phải trả tiền phòng tối này chả còn lại được mấy đồng.”
“Cho em ăn một bữa no chắc là không vấn đề gì.” Bạc Hạc Hiên cười, “Nhưng mà…..”
“Nhưng cái gì?”
Giọng người đàn ông có chút bất lực: “Người anh bây giờ hôi lắm……bà chủ Khương có thể thuê phòng cho anh tắm không.”
(Phụt…..hai chữ ‘thuê phòng’ này nói cũng tự nhiên ghê?)
(Khuôn mặt của tiểu nhân đỏ rồi.)
Chương 348: Càng ngày càng có nhiều tình địch
Bạc Hạc Hiên làm diễn viên quần chúng trong một ngày.
Dù là thân phận ảnh đế nhưng đóng diễn viên quần chúng cũng liều mạng hơn những người khác.
Xác chết, ăn mày...Tốc độ nhận vai của anh gây ra một làn sóng trong nhóm diễn viên quần chúng chuyên nghiệp.
Giá đóng diễn viên quần chúng ở phim trường Hành Sơn dao động từ 80 đến 150 tệ. Một ngày anh chạy khoảng mười đoàn phim và kiếm được hơn 1400 tệ.
Nhưng nếu không có thân phận ảnh đế này cũng không thể nhận nhiều đến vậy, một diễn viên quần chúng một ngày nhận ba bốn cảnh cũng được coi là nhiều rồi. Vì vậy, ekip chương trình đã trừ đi một nửa, chỉ còn lại 700 tệ.
Khương Mạn chọn một khách sạn giá cả phải chăng, khoảng cách hợp lý với nơi làm việc của cả năm người. Một phòng 3 người và một phòng hai người. Tiền phòng là 600 tệ một đêm.
Sau khi Bạc Hạc Hiên đến khách sạn, Khương Mạn đã ở sảnh đợi anh.
Nhìn dáng vẻ lấm lem của anh, cô không nhịn được cười nhưng không trêu chọc mà dẫn anh lên lầu.
Lúc vào thang máy, Bạc Hạc Hiên nói: "Em tránh xa anh ra một chút, đừng để bị ngạt thở."
Khương Mạn tinh nghịch nhìn anh: "Anh Bạc sợ mất fan à, với mái tóc này có lẽ lão Lý đã cười sắp rụng răng rồi!"
“Có thể.” Bạc Hạc Hiên gật đầu, mặc dù bây giờ anh rất bốc mùi, đầu tóc rối bù nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng và quyến rũ.
"Ngày tháng sau này còn dài như vậy, có lẽ cô Khương phải nuôi anh rồi."
Đôi môi đỏ mọng của Khương Mạn nhếch lên: "Ăn bám mà anh còn khí khái như vậy à?"
"Cuộc sống ép buộc thôi."
“Thôi đi, tiền lương của anh đâu.” Khương Mạn đưa tay ra.
Bạc Hạc Hiên trực tiếp nộp lên tất cả gia tài: "Tiền kiếm bằng mồ hôi xương máu, bà chủ Khương cầm kỹ nhé."
"Ôi, chỉ có 700 tệ thôi à. Hiện nay, ảnh đế rớt giá như vậy à." Khương Mạn nói đùa: "Sau này sẽ không gọi anh là Bạc Hạc Hiên nữa, mà gọi anh là Bạc bảy trăm."
"Phá hỏng giá cả thị trường."
"Anh mau đi tắm rửa đi, nếu còn lề mề thì 700 tệ cũng không còn."
Cả hai trêu chọc qua lại lẫn nhau, khi rời đi, Bạc Hạc Hiên còn cố tình làm tóc cô rồi bù lên.
Hiện tại, mối quan hệ của cả hai vẫn được giữ bí mật, cần phải kiểm soát lời nói và hành động, nhưng một số thói quen trong cuộc sống hàng ngày vẫn khó tránh khỏi bị lộ ra ngoài.
Rõ ràng là cuộc hội thoại khá bình thường nhưng lọt vào tai người khác...
(Tôi cảm thấy như mình đã ngập ngụa trong cơm chó!)
(Tôi cũng ngửi thấy mùi thối, mùi chua của tình yêu! ! !)
(Không tin giữa hai người này không có quan hệ mập mờ, đoạn hội thoại này ... chỉ có thể lừa được bọn trẻ con thôi! !)
(Sau khi Bạc Khương kết hôn, địa vị của người nào đó đã rất rõ ràng, nhìn xem anh ta nộp lương một cách ngoan ngoãn như vậy cơ mà!)
(Tôi cảm thấy Bạc Thần thực sự đã thay đổi rồi. Trước kia, anh ấy lạnh lùng giống như một vị thần vô cảm, nhưng bây giờ ... anh ấy còn hơi nghịch ngợm?)
Sự thay đổi của Bạc Hạc Hiên có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Không chỉ cư dân mạng cảm thấy như vậy mà ác nhân viên của "Một cuộc sống khác trên thế giới" còn cảm nhận được rõ ràng hơn vì có sự tiếp xúc gần gũi trong đời thực.
Trước đây, Bạc Hạc Hiên cũng rất lịch sự với nhân viên, nhưng giữa bọn họ vẫn có một bức tường vô hình, không biết từ lúc nào bức tường đó dường như đã biến mất.
Sống động còn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, huống chi đây còn là một con người.
Thần thái, giọng điệu và thậm chí cả ánh mắt của anh đều có một sự ấm áp mà trước đây không hề có.
Sau khi Bạc Hạc Hiên tắm xong, Khương Mạn- người nắm giữ kinh tế, dẫn nhóm đồng đội lợn đi ăn tối. Dựa trên nguyên tắc tiết kiệm kinh tế, Khương Mạn đã chọn một nhà hàng buffet giá rẻ. Giá 100 tệ/ người, sau khi ăn xong lại trở thành những kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Năm người bọn họ cũng thực sự rất đói, Bạc Hạc Hiên ăn nhiều hơn một chút, còn Tang Điềm ... không phải cô ấy đói mà là biến sự đau buồn và tức giận thành thèm ăn.
Sau khi trở về khách sạn, Khương Mạn bắt đầu tính tiền.
"Còn thừa 300 tệ, anh hai, anh Tự, Điềm Điềm, số tiền này chia cho ba người. Còn sáu ngày nữa, các người tiêu tiết kiệm một chút, đừng để chết đói."
Khương Vân Sênh bối rối: "Vậy còn em và Bạc Hiên..."
"Cònphải phải nghi ngờ về khả năng kiếm tiền của hai bọn em sao?"
Khương Vân Sênh im lặng.
Lần này thực sự là hai vị vua đã chăm sóc ba đồ bỏ đi.
"Tối nay nghỉ ngơi sớm đi, sáu ngày tới ở đâu đều dựa vào các người cả đó."
Khương Mạn sẽ không tiếp tục bảo bọc đám trẻ này nữa, để cuộc sống vùi dập mới có thể trưởng thành được.
Nói xong cô đưa Tang Điềm về phòng.
Lúc rời đi, Bạc Hạc Hiên nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt có chút oán hận.
Cả ngày hôm nay bọn họ mới gặp nhau được một chút, còn chưa nói với nhau câu nào cẩn thận.
Khương Mạn như một tên đàn ông xấu xa có mới nới cũ cùng Tang Điềm rời đi, cả buổi không hề để ý đến ánh mắt của anh.
Bạc Hạc Hiên liếm răng hàm sau, nhìn hai đồng đội lợn ở bên cạnh, nhíu mày.
(Thực sự cảm thấy cha Bạc, mẹ Khương như đang chăm sóc một đám trẻ vậy.)
(Không thể tin được sáu ngày tới ba người đạo diễn Khương sẽ sống như thế nào…)
(Khương võ thần cũng thật nhẫn tâm, anh hai cũng không thèm quan tâm nữa à! Ôi, anh hai - quý công tử của tôi... hoàn toàn không còn phong độ gì nữa…)
Ba người đàn ông trong phòng đều im lặng. Bạc Hạc Hiên nhắm mắt nghỉ ngơi, Tự Thiên Sách nằm ở trên giường không ngừng đập đập vào chỗ thắt lưng già nua bị thương của mình.
Khương Vân Sênh không hề nghỉ ngơi, mở bản đồ trên điện thoại ra, liên tục phóng to rồi lại thu nhỏ. Thậm chí còn mượn giấy và bút của khách sạn, vẽ lại từng tuyến đường đi theo bản đồ, sẵn sàng nhớ kỹ vào đầu mình.
Ở một căn phòng khác, Khương Mạn tắm xong đi ra, nhìn thấy Tang Điềm đang ngồi trên giường ủ rũ. Cô liếc nhìn nhưng không an ủi.
Tang Điềm nhỏ giọng nói: "Ngày mai em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ."
Khương Mạn ừ một tiếng: "Nghĩ cách đền tiền máy tính cho người ta."
"Lương mỗi ngày của em chỉ được 100 ... Làm sao có thể trả 5.000 tệ cho bà chủ chứ.." Tang Điềm có chút lo lắng.
"Bây giờ là khoảng thời gian Tết, lương gấp ba lần mà quán Internet thường sẽ chia ra ca sáng và ca đêm." Khương Mạn nói: "Lương ca đêm sẽ cao hơn nhưng sẽ mệt hơn."
Hai mắt Tang Điềm sáng lên.
"Giá máy tính đó không có giá đến 5000 tệ đâu. Em chỉ cần kiếm tiền mua phần cứng, chị sẽ lắp ráp nó cho em."
"Chị ơi! Em yêu chị quá đi thôi!" Tang Điềm vội vàng chạy tới, ôm lấy Khương Mạn rồi hôn cô một cái.
Nhảy xuống giường mà không mang giày: "Bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho bà chủ nói những ngày sau em sẽ làm hết cả ca sáng và ca đêm!!"
Khương Mạn sờ sờ mặt mình, ôi trời ơi, bẩn quá đi mất, toàn là nước miếng!
Ngày đầu tiên của mùa thứ hai đã trôi qua như vậy!
Mọi người ngủ một giấc ngon lành trong khách sạn, sáng hôm sau dậy sớm ăn sáng, chuẩn bị bắt đầu ngày làm việc mới.
Trước khi mỗi người một ngả, Khương Mạn đã gọi Khương Vân Sênh lại.
Cởi chiếc khăn quàng cổ của mình xuống và quàng lên cho anh ta.
"Tiểu Mạn..." Vẻ mặt anh hai đáng thương.
“Anh hai, cố lên!” Khương Mạn động viên anh ta.
Khương Vân Sênh gật đầu: "Hôm nay anh nhất định sẽ không để bị đánh giá thấp và hoàn đơn."
Bên kia, Bạc Hạc Hiên đưa cho Tự Thiên Sách một gói cao dán.
"Ở đâu ra vậy?"
"Mua đấy."
“Cậu còn có quỹ đen à?” Tự Thiên Sách trợn tròn hai mắt: “Hiên Hiên, gan cậu lớn quá vậy?
Bạc Hạc Hiên liếc anh ta một cái: "Cậu có muốn lấy không?"
“Tôi muốn, muốn chứ!” Tự Thiên Sách vội vàng cầm lấy, nếu còn không dán vào thì eo của anh ta sẽ không chịu nổi nữa
“Có một loại hạnh phúc là được bao nuôi...”
Sắc mặt Bạc Hạc Hiên trở nên u ám: "Cút đi."
Tang Điềm ở bên cạnh cô, miệng đột nhiên méo xệch đi, thì thào nói:
"Toang rồi, sao bây giờ càng ngày càng có nhiều tình địch vậy..."
Chương 349: Giữ lại chút danh dự cuối cùng cho thằng bé
Sau khi Khương Mạn nhìn những người khác đi làm, cô trở về phòng, ngủ một giấc đến 12 giờ mới dậy trả phòng.
Sau đó lấy số tiền lẻ còn lại, cô nhờ A Tam quét giúp mã một chiếc xe điện rồi từ từ lái xe về biệt thự.
Tâm thế thư thái giống như đang quay một gameshow về cuộc sống thảnh thơi, không có cảm giác gấp gáp.
Khi đến biệt thự, quả nhiên Khương Tiểu Bảo vẫn còn đang ngủ.
A Tam cũng cạn lời.
Thằng bé này đã quên vụ cá cược rồi à?
(Tôi đã ăn xong bữa trưa rồi mà Bảo nhi gia vẫn chưa dậy sao?)
(Thật là ghen tỵ với cuộc sống của phú nhị đại. Cuộc sống như vậy tôi làm cả đời cũng không có được.)
(Thảo nào Khương võ thần không hề vội vàng, có lẽ cô ấy đã sớm dự đoán được.)
(Tôi muốn xem trong nửa ngày còn lại, thằng bé này làm thế nào để kiếm được 2000 tệ.)
3 giờ chiều, Khương Tiểu Bảo đã ngủ dậy.
Nhìn thấy Khương Mạn đã đến, cậu ta cũng không hề cảm thấy không thoải mái, từ từ đánh răng rửa mặt rồi còn tự gọi đồ ăn ngoài đến cho mình.
Khương Mạn cũng không giục. Bầu không khí hài hòa một cách kỳ lạ.
Nhưng cũng có cảm giác giông tố sắp ập tới.
(Có phải là ảo ảnh không? Tại sao tôi lại thấy dáng vẻ lười biếng của Bảo nhi gia và Khương võ thần hơi giống nhau nhỉ…)
(Hôm qua không cảm thấy như vậy, hôm nay hai người ở chung một khung hình, dáng vẻ lười biếng trên khuôn mặt, lông mày trông thực sự giống nhau)
A Tam cũng thấy vậy nhưng đang ghi hình chương trình nên không dám hỏi nhiều.
Ánh mặt trời tắt dần, trời cũng đã sắp tối rồi, Khương Tiểu Bảo chơi game xong, mặc bộ quần áo lông chồn và chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đi thôi, cho chị thấy khả năng kiếm tiền của em!"
Cư dân mạng trong livestream chờ đợi suốt cả ngày đã sơm mắng cha chửi mẹ, nghe vậy cũng bắt đầu trở nên phấn kích!
Coi cũng đợi được rồi! Họ muốn xem xem cậu ta làm thế nào để có thể kiếm được 2000 tệ trong vài tiếng còn lại!
Chẳng bao lâu sau, Khương Tiểu Bảo đã đưa Khương Mạn đến một club cao cấp.
Khương Tiểu Bảo là khách quen ở đây, còn có chỗ ngồi đặc biệt.
Sau khi vào, cậu ta ngồi bắt chéo chân, bắt đầu gật đầu một cách quen thuộc.
"Không cần Louis XIII, bây giờ ai còn uống Lafite nữa, cho tôi vài chai Petrus, loại 90 năm."
Louis XIII là loại rượu cognac được sản xuất bởi Rémy Martin, một công ty có trụ sở chính tại Cognac, Pháp và thuộc sở hữu của Tập đoàn Rémy Cointreau
Rượu vang Chateau Lafite Rothschild, xuất xứ tại Pháp, giống nho Cabernet Sauvignon, Merlot, nồng độ cồn 12,5%
Rượu vang đỏ Chateau Petrus Pomerol, huyền thoại của của thương hiệu vang hàng đầu thế giới. Vườn nho nhà Petrus tọa lạc trên một cao nguyên ở phía đông Pomerol, tiểu vùng sản xuất rượu vang đỏ thượng hạng của xứ Bordeaux, Pháp
Chính là quản lý câu lạc bộ tới giúp Khương Tiểu Bảo gọi móm, nghe vậy liền nói: "Cái chai 75 năm mà lần trước Bảo nhi gia mở vẫn còn, có cần mang lên không?"
Cậu ta trợn mắt, nhìn Khương Mạn: "Chị, chị có muốn uống không? Em mời."
Lúc này, quản lý mới để ý đến Khương Mạn. Nghe thấy Khương Tiểu Bảo gọi cô là chị, thái độ trở nên tôn trọng hơn và bắt đầu thắc mắc về mối quan hệ giữa hai người.
A Tam ở bên cạnh còn cầm một chiếc gopro, đây có phải là ... đang quay gameshow không?
"Uống rượu thì thôi đi. Bây giờ tôi không còn một xu dính túi, lát nữa sẽ không có tiền trả thay cho cậu đâu." Khương Mạn trêu chọc.
Người quản lý mỉm cười và nói: "Cô Khương đang nói đùa à, Bảo nhi gia là khách hàng VIP của chỗ chúng tôi. Cô là bạn của cậu ấy và đương nhiên cũng là khách quý của chúng tôi."
Khương Mạn cười không nói gì.
Cư dân mạng càng cảm thấy khó hiểu.
(Tôi đã từng nghe nói đến club này, chỉ có VIP mới có thể vào được. Nghe nói muốn trở thành VIP thì phải nạp ít nhất một triệu.)
(Bảo nhi gia là VIP, thì đã phải phải tiêu bao nhiêu tiền vậy? Mẹ kiếp! Lai lịch của thằng bé này không hề tầm thường!)
(Điều bây giờ tôi muốn biết là, cậu ta định kiếm được số tiền này như thế nào!)
"Tôi đã gọi rượu, nhưng không phải hôm nay tôi không phải là người thanh toán."
Lời của Khương Tiểu Bảo khiến người quản lý sửng sốt.
"Tối nay tôi tới đây kiếm tiền."
Quản lý:"???"
Khương Tiểu Bảo trừng mắt: "Tôi mang người đến tiêu thụ, anh có thể cho tôi chút hoa hồng không? Số rượu tôi vừa gọi chưa đủ khiến anh đạt doanh thu à?!"
"Tôi cũng không cần nhiều, chỉ cần 2.000 tệ tiền hoa hồng! Phần tiền chính cho anh, tôi không lừa anh đâu!"
Vẻ mặt người quản lý bối rối, đồ uống trong club đương nhiên là có hoa hồng, nhưng đây là hoa hồng dành cho của nhân viên trong nội bộ công ty chứ không phải là dành cho những người chèo kéo khách hàng từ bên ngoài!
Đây không phải là đang hạ thấp thực lực của club bọn họ sao?
Nhưng tên công tử bột này thực sự không đủ khả năng đó...
"Bảo nhi gia, điều này không phù hợp với quy định..."
Sắc mặt Khương Tiểu Bảo trở nên có chút khó coi, nhất khi là bắt gặp ánh mắt trêu đùa của Khương Mạn, mặt cậu ta lại càng thêm nóng.
"Quy định gì? Anh cho rằng tôi không biết quy tắc của các anh à. Hay là để tôi gọi điện cho ông chủ của các người, cũng không phải là tôi không quen biết anh ta!"
"Bảo nhi gia, cậu đừng tức giận. Như thế này đi, tôi sẽ giảm giá 20% cho hoá đơn tối nay, hoa hồng sẽ được trích ra từ tài khoản cá nhân của tôi, cậu thấy sao?" Quản lý thực sự không dám đắc tội với cậu ta.
Rõ ràng với anh chàng này 2000 tệ chỉ là một chút tiền lẻ, cũng không biết bọn họ phát điên cái gì mà đến chỗ bọn họ để giải trí.
Mọi chuyện hoàn toàn khác so với tưởng tượng, Khương Tiểu Bảo cũng nhất thời lúng túng, cậu ta quát nói quản lý đi xuống rồi bắt đầu uống rượu.
(Buồn cười chết mất, đây chính là tự biến mình thành kẻ ngốc trước mặt người khác à?)
(Không hổ danh là phú nhị đại, cách kiếm tiền cũng khác hẳn chúng ta.)
(Đây là cách tự mình kiếm tiền trong truyền thuyết à? Có chắc là không kiếm tiền từ gia cảnh và thân phận không?)
(Đây không phải là đang ép buộc à?)
Cả người Khương Tiểu Bảo lúc này giống như bị nhét vào trong một cái nồi hấp, không thể phân biệt được đó là ảnh hưởng của rượu hay là gì mà mặt của cậu ta nóng đến mức sắp không thể chịu nổi nữa.
Suốt quá trình đó, Khương Mạn không hề nói gì. Lúc này, anh mắt cô tuy cười nhưng như không cười giống như một con dao nhỏ đâm đến mức khiến cậu ta không thể ngẩng đầu lên.
"Cách kiếm tiền này buôn một lãi mười. Bảo nhi gia cậu thật sự rất giỏi."
Sau một hồi im lặng cuối cùng Khương Mạn bắt đầu tán thưởng.
Lời khen ngợi này khiến vẻ mặt của Khương Tiểu Bảo càng thêm xấu hổ.
"Chỉ cần kiếm được tiền là được rồi, em cũng không trộm không cướp!"
“Chà, cũng khá có đạo lý đấy.” Khương Mạn nhìn cậu ta rồi cười nhạo: “Hay là chúng ta cá cược thêm một lần nữa.
"Cá cược cái gì?"
"Đó là đám bạn chẳng ra gì của cậu sẽ thanh toán hóa đơn tối nay, được không?"
Khương Tiểu Bảo nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ: "Gì mà đám bạn chẳng ra gì, đều là anh em tốt của em đấy!"
Khương Mạn nhớ lần trước khi thằng nhóc này bị Khương Nhuệ Trạch đánh, những người chạy nhanh nhất là đám anh em tốt của cậu ta.
Cô cũng không nói những lời vô nghĩ nữa:
“Một chút nữa, nhóm bạn đó của cậu vào, cậu hãy vay tiền bọn họ, nói rằng mình đã trở mặt với gia đình nên đã bị khoá thẻ ngân hàng rồi.”
"Tốt nhất là nói rằng cậu đã phạm tội gì đó, gia đình cậu cũng không thể bảo vệ được nên sẽ gửi cậu ra nước ngoài, bảo bọn họ giúp đỡ cậu một chút."
Khương Tiểu Bảo trợn tròn mắt: "Đây không phải là đang lừa người à?!"
“Hoạn nạn mới biết chân tình.” Khương Mạn nhìn cậu ta với vẻ nghi ngờ: “Tình anh em sắt thép giữa những người đàn ông trưởng thành không bền như vậy sao? Hay chỉ là nhựa?”
"Cá cược thì cá cược!" Khương Tiểu Bảo hùng hổ nói, cậu ta không hề biết rằng mình không thể là đối thủ của Khương Mạn.
Để làm cho 'vở kịch' này trở nên chân thực hơn, Khương Mạn và A Tam đi đến phòng bên cạnh.
Đương nhiên, cảnh tượng tình huynh đệ thật giả này sẽ không xuất hiện trên livestream.
"Chị ơi, hay là chúng ta đặt một thiết bị ở trong đó? Cư dân mạng đều muốn xem tình bạn giữa những đứa trẻ này bền chặt như thế nào."
Khương Mạn ngồi bắt chéo chân, lấy chiếc điện thoại cục gạch ra và chơi trò chơi con rắn.
"Giữ lại chút danh dự cuối cùng cho thằng nhóc đó đi."
Chương 350: Bảo nhi gia thật lợi hại
Sau 30 phút, Khương Mạn bị những âm thanh ồn ào làm cho tỉnh giấc.
"Chị ơi! Đánh nhau! Đánh nhau rồi !!"
A Tam từ bên ngoài xông vào.
“A… đánh chết chưa?” Khương Mạn lau khóe miệng, như vẫn chưa tỉnh ngủ.
A Tam: "..." Chị muốn em nói gì đây?
Khương Mạn chậm rãi bước ra ngoài, nhìn thấy hai bên đang đánh nhau đã tạm thời bị kéo ra, lúc này tất cả đều phụ thuộc sự đấu khẩu của mồm miệng!
Sợi dây chuyền vàng lớn của Khương Tiểu Bảo bị kéo đứt, áo lông chồn trên người không cánh mà bay, khóe miệng có chút bầm tím.
Đối diện với cậu ta có ba tên, tất cả đều cao lớn, trên ngực và lưng có vài dấu chân, nặng nhất là chảy cả máu mũi.
"Ba thằng vô tình vô nghĩa chúng mày, xưa nay thiếu gia luôn coi chúng mày như bạn bè mà chúng mày lại coi tao là trò tiêu khiển!!"
"Vừa nghe nói vay tiền đã trở mặt, không nhận người quen nữa phải không! Còn nói sẽ báo cảnh sát bắt tao! Tao sẽ đánh chết chúng mày trước !! "
Ba tên công tử ở đối diện cũng không vừa, bị người khác kéo ra, chảy máu mũi chảy ròng ròng mà vẫn muốn giơ chân lên đá Khương Tiểu Bảo:
"Khốn kiếp, nếu không phải do cha mày thì ai thèm gọi mày là anh em chứ!"
"Tên ngu ngốc, nếu không phải vì xuất thân của mày, mày tưởng ai thèm quan tâm đến một thằng đần như mày!"
Mặt Khương Tiểu Bảo tái đi vì tức giận, cậu ta hét lên, nhe nanh giơ vuốt và muốn xông lên một lần nữa!
Cảnh đánh nhau này đã được quay hình lại một cách trọn vẹn.
(Đỉnh, quá đỉnh! Thật đáng kinh ngạc!)
(Tình anh em bằng nhựa này thật sự khiến tôi buồn cười chết mất!)
(Bảo nhi gia cũng giỏi đấy, 1 chọi 3 mà vẫn có thể thắng, thể trạng này nếu không giúp Thiên Sách chuyển gạch thì thật lãng phí!)
(Chỉ trong 30 phút ngắn ngủi, có lẽ Bảo nhi gia sẽ mất cả đời để chữa lành.)
(Khương võ thần, cô nói xem cô độc ác biết bao, cứ để thằng bé tiếp tục ngu ngốc không phải là rất tốt sao? Nhìn cậu ta bị lừa trông thật dễ thương, như một tên ngốc thuần chủng vậy.)
(Woa, mồm miệng của một số cư dân mạng thật là buồn cười, chẳng hạn như người ở phía trên! Cho bạn 30 xu, xóa câu này đi để tôi nói trước!)
Bây giờ, Khương Mạn đang xem trò vui ở khu vực tốt nhất, không biết lấy đâu một cái que kẹo mút, cô cho vào trong miệng cắn, rồi nhìn và mỉm cười.
Khi Khương Tiểu Bảo nhìn thấy cô, cô cũng vỗ tay tán thưởng khiến sắc mặt Khương Tiểu Bảo còn tái hơn!
Khương Mạn, chị không phải người! ! !
A Tam đồng cảm trong ba giây rồi cười to ha ha ha ha!
Xã hội hiểm ác là gì, lòng người xấu xa như thế nào, cậu bé, cậu đã hiểu rồi chứ !
Cư dân mạng cứ tưởng tình hình hiện tại đã đủ đặc sắc rồi, ai ngờ lúc này chú công an đã đến!
"Ai đã báo cảnh sát? Kẻ giết người ở đâu?!"
Kẻ giết người?
Tất cả mọi người đều sững sờ, Khương Mạn nhướng mày.
Người anh em Nhựa A chỉ vào Khương Tiểu Bảo nói: "Là cậu ta!! Cậu ta tự mình thừa nhận mình giết người, chú cảnh sát mau bắt cậu ta lại, nếu không cậu ta sẽ đào tẩu ra nước ngoài!!"
A Tam: "..."
Khương Mạn: "..."
Khương Tiểu Bảo: "Tôi không giết ai cả!! Tôi nói lung tung đó !!"
Vẻ mặt chú cảnh sát nghiêm túc: "Kẻ xấu sẽ không thừa nhận mình là kẻ xấu. Chúng tôi sẽ điều tra xem cậu đã đã làm gì!"
"Bây giờ các người còn tham gia đánh nhau, bắt tất cả lại!!"
Khương Tiểu Bảo tức giận đến mức suýt ngất xỉu, dưới sự theo dõi của rất nhiều cư dân mạng, cậu ta đã bị bắt đi như vậy.
A Tam cũng choáng váng.
"Thằng nhóc này ... nó không ngốc đúng không?"
Khương Mạn cắn vỡ kẹo mút, cảm khái nói: "Tôi cũng không lường trước được cảnh này, Bảo nhi gia thật lợi hại."
(Không hổ là Bảo nhi gia, tự mình lừa mình!)
(Vừa buồn cười muốn chết, vừa cảm thấy hơi xót xa, cảnh tượng đêm nay, không biết Bảo nhi gia có thể chữa lành trong cuộc sống ngắn ngủi này không?)
(Từ tình anh em bằng nhựa cho đến những giọt nước mắt sau song sắt, Bảo nhi gia biết chơi quá!)
(Đây là kiểu chuyển hướng gì vậy? Không một biên kịch lớn nào có thể viết ra một diễn biến hay như vậy!)
(Tôi phát hiện ra rằng không chừng "Một cuộc sống khác trên thế giới" có thể trở thành một gameshow phổ biến pháp luật. Lần trước người cảnh sát bắt đi là Ngụy nợ tiền, lần này là Bảo nhi ra. Tôi thật sự rất lo cho mái tóc của lão Lý)
Lão Lý đang ở phía sau hậu trường thấy cảnh này cũng không thể cười cười nổi nữa.
Ôi, thằng bé này bị sao vậy! ! !
Bên ngoài đồn cảnh sát Thiên Dương.
Bởi vì là ở nơi linh thiêng của công lý, có thể livestream nên A Tam đã cầm gopro ngồi xổm ngoài cổng chờ.
Đây là lần thứ ba Khương Mạn đặt chân đến nơi này, các chú cảnh sát đều biết cô rồi.
"Tại sao cháu lại đến đây? Lần này lại bảo lãnh cho ai vậy?"
Khương Mạn cũng rất xấu hổ: "Người vừa mới bị bắt, thằng nhỏ uống rượu vào nên ăn nói lung tung, đã nói là mình giết người..."
Chú cảnh sát: "..."
Không lâu sau, lão Lý và cố vấn pháp luật cũng vội vàng chạy tới.
Khương Tiểu Bảo và ba người anh em nhựa abc vừa bước vào đây đã rất ngoan ngoãn hợp tác điều tra của chú cảnh sát. Sau một tiếng đồng hồ thì được xác định là nhầm lẫn.
Nhựa a: "Cậu ta thề thốt nói như vậy nên cháu đã tin là thật, cháu cũng không phải đồ ngốc. Ai rảnh rỗi tung tin đồn thất thiệt là mình giết người bao giờ chứ..."
Nhựa c: "Chú cảnh sát, chúng ta đều là những người có lý lịch trong sạch. Nghe nói cậu ta giết người thì mới báo cảnh sát, chắc chắn không có ý đồ là báo cảnh sát giả!"
Nhựa b: "Đúng, đúng, đúng vậy! Chúng cháu có thể phân biệt rõ. Nếu cậu ta thực sự giết người thì phải bị bắt!"
Khương Tiểu Bảo: "..." Tôi… mẹ ki...
Không để đám trẻ nghịch ngợm này cãi nhau nữa, chú cảnh sát trừng mắt: "Giết người là giả, nhưng các người đánh nhau là thật !!"
Khương Tiểu Bảo tỏ ra ấm ức: "Đó là bởi vì họ đã lừa cháu! Họ nói họ là anh em, nhưng đều là giả tạo!!"
Khương Mạn vỗ vào trán cậu ta: "Im lặng đi."
Khương Tiểu Bảo che trán mình lại: "Ai ya..."
Lão Lý ở bên cạnh nhanh chóng giải thích rằng đang ghi hình cho một gameshow. Khương Tiểu Bảo với tư cách là khách mời, đang phối hợp với ekip chương trình để diễn xuất, kết quả là những đứa trẻ này đã tin vào điều đó và bắt đầu đánh nhau.
Các bạn bè nhựa abc nhìn nhau.
"Như vậy, Bảo nhi gia, cậu không giết người à?"
"Thẻ ngân hàng của cậu cũng không bị khoá à?"
"Cha cậu cũng không đuổi cậu ra khỏi nhà?!"
Khương Tiểu Bảo cười lạnh.
Sắc mặt của ba tên bạn nhựa lập tức thay đổi: "Bảo nhi gia! Đại ca! Chúng tôi sai rồi !!!"
Khương Tiểu Bảo: "Cút đi!"
Trong mắt chú cảnh sát nhất thời trong mắt lộ ra sự đồng cảm với Khương Tiểu Bảo. Thật - đứa trẻ ngốc tội nghiệp.
Hiện tại vấn đề đã được làm sáng tỏ, chuyện những tên bạn nhựa bị đánh sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa. Gia đình bọn họ cũng có quyền xó thế nên không lâu sau luật sư của bọn họ cũng tới.
Cũng có người ở club đến nói giúp, bởi vì chuyện không có gì to tát. Hơn nữa bọn họ đều là học sinh viên nên chú cảnh sát cũng không làm khó, sau khi hai bên hòa giải thì sự việc coi như đã xong xuôi.
Khương Mạn im lặng một hồi, sau khi nghe kết quả, cuối cùng cũng lên tiếng.
"E rằng ba bạn nhỏ này chưa thể rời đi được."
Bộ ba người bạn nhựa nhìn Khương Mạn với ánh mắt khó hiểu, luật sư ở phía sau cũng tỏ ra hoang mang.
Cô nhìn Khương Tiểu Bảo giơ tay lên xoa xoa mái tóc tổ chim của cậu ta: "Có thể nuốt cục tức này không?"
Khương Tiểu Bảo sửng sốt một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi: "Em nuốt không trôi."
Khương Mạn gật đầu, nói với chú cảnh sát: "Xin chào đồng chí, chúng tôi muốn báo cảnh sát! Ba cậu nhóc đối diện bị nghi ngờ liên quan đến lừa đảo tiền!"
Nhựa abc:? ? ? wtf?