Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Chương 90: Tha thứ
Chuỗi ngày tiếp theo trôi qua trong im lặng và buồn chán, sự lạnh nhạt của Hướng Thanh Lam khiến bầu không khí trong căn nhà nhỏ này ngày một trở nên áp lực. Thật ra mọi người đều hiểu, hận thù của cô cũng không hề sâu đậm như vậy, chẳng qua nếu chịu tha thứ cho Arthur chỉ sau vài lời xin lỗi, lương tâm cô sẽ cảm thấy không công bằng với sinh linh bé nhỏ kia.
Ngân Táp thở dài một hơi, rõ ràng vào lúc này chủ nhân đã không còn cách nào, mà cậu cũng chẳng thể tin tưởng ở Fred, vậy nên...
"Chủ nhân, tôi vào đó một lát được không?"
"Được." Arthur nhẹ nhàng gật đầu, dường như cũng có chút trốn tránh không dám quay đầu nhìn theo Ngân Táp. Anh biết cậu ta định làm gì, trong thâm tâm anh vừa cảm thấy chờ mong, lại vừa cảm thấy sợ hãi. Anh sợ nếu lần này thất bại, Lam sẽ vĩnh viễn không nghe thêm lời giải thích nào nữa.
Vậy nên lúc này đây, tất cả đành nhờ vào Ngân Táp vậy.
Tiếng khép cửa vang lên rất nhẹ, Hướng Thanh Lam run run nhắm chặt hai mắt, thật sự sợ người kia sẽ phát hiện ra mình vẫn còn tỉnh. Có lẽ thứ cảm giác gọi là bất lực cũng không hơn gì thế này, nếu cô quay lưng lại đối diện thẳng thắn với anh một lần, hai người bọn họ sẽ không còn đau khổ.
Lý trí nói buông tay, trái tim lại không đành lòng vứt bỏ.
"Cô cứ thoải mái chà đạp cái chăn đi, nó là đồ mới, không rách được đâu." Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói hài hước, cô giật mình xoay người lại, hiển nhiên không nghĩ rằng người đến lại là Ngân Táp.
"Bây giờ cô cảm thấy thế nào, có ổn không?" Ngân Táp ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh đầu giường, thoáng nhìn qua đôi mắt hồng hồng của Hướng Thanh Lam, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Cô gái này lại vừa mới khóc, tại sao lại phải tự làm khổ mình như vậy chứ?
'Cũng khá hơn trước nhiều rồi.' Hướng Thanh Lam gật đầu, ngón tay bất giác thả lỏng. Ở trước mặt thiếu niên này, cô không có điều gì cần phải giấu diếm, bởi vì cậu đã giúp đỡ hai mẹ con cô rất nhiều. Ngoại trừ Tiểu Tây ra, có lẽ Ngân Táp chính là người cô cảm thấy tin tưởng nhất.
"Có muốn ngồi dậy nói chuyện với tôi một lát không?" Im lặng hồi lâu, cuối cùng Ngân Táp cũng quyết định 'tấn công' trước. Hướng tiểu thư là người lương thiện, cậu nghĩ mình biết cách khiến cô phải mềm lòng. Nếu không phải chủ nhân đã thật sự hết cách, cậu nhất quyết sẽ không dùng đến phương án bất đắc dĩ này.
Hướng Thanh Lam có chút suy nghĩ nhìn cậu, dường như cũng mơ hồ đoán được điều gì, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi dậy.
Ngân Táp âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, khởi đầu có vẻ tương đối thuận lợi, tin rằng chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, nhất định kế hoạch này của cậu sẽ thành công.
"Hướng tiểu thư, cô có bao giờ tò mò tại sao tôi lại đi theo chủ nhân không?" Ngân Táp cười cười, đột nhiên không đầu không đuôi đặt câu hỏi.
Hướng Thanh Lam gật đầu, xem như thừa nhận điều cậu vừa nói. Nghe Tiểu Tây kể chuyện thì cậu nhóc này mới chỉ mười lăm tuổi, mà thời gian đi theo Thanh lại không phải là một hai năm. Như vậy cha mẹ của cậu đâu, cậu không có gia đình sao?
Ngân Táp vẫn tươi cười, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, giọng nói thản nhiên như đang kể chuyện phiếm, "Hồi ba hay bốn tuổi gì đó, tôi bị đưa đến một hòn đảo chuyên huấn luyện sát thủ. Ngày đó thế nào tôi cũng không nhớ rõ lắm, chỉ biết đa số bọn trẻ được đào tạo dùng vũ khí, mà tôi, thì lại là độc dược."
"Ban đầu trên đảo có rất nhiều người, nhưng sau khi kết thúc mỗi đợt huấn luyện, số lượng còn sống sót chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Có tôi, cũng có... Fred. Thời gian Fred sống ở đảo Ác Ma lâu hơn tôi rất nhiều, cho nên khi thấy tôi nhỏ tuổi như vậy, anh ta đã không ngại nguy hiểm mà che chở cho tôi." Nói đến Fred, đáy mắt Ngân Táp không khỏi hiện lên một ý cười nhợt nhạt. Đừng nhìn anh ta hay nói năng lung tung mà xem thường, thực ra nếu không có người này, cậu đã sớm bỏ mạng từ lúc nào không biết.
"Năm mười tuổi, tôi và Fred liều mạng trốn khỏi đảo Ác Ma, kế hoạch lần đó suýt chút nữa thì thất bại, nếu như chúng tôi không gặp được chủ nhân."
"Cô có biết tại sao tôi lại đọc được khẩu hình không?" Ngân Táp cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn Hướng Thanh Lam.
"Thật ra hồi sống trên đảo Ác Ma, tôi cũng không thể nói chuyện. Lúc đó tôi cũng giống như cô bây giờ, hoài nghi tất cả, sợ hãi tất cả. Dù cho chủ nhân có tốt đến mấy, tôi vẫn chẳng thể dỡ bỏ bức tường ngăn cách của mình. Thế nhưng, chủ nhân lại không hề nóng giận, ngài vẫn kiên trì dạy tôi từng chút một, đến tận khi tôi có thể nói chuyện bình thường."
"Một người đàn ông tốt như thế, Hướng tiểu thư, tại sao cô lại không thể cho ngài một cơ hội để sửa sai?" Ngân Táp nói xong, kín đáo nhìn qua Hướng Thanh Lam, chờ đợi câu trả lời.
Tốt thì thế nào, chuyện có liên quan gì đến cô ư? Hướng Thanh Lam hơi cúi đầu, vô cùng tiêu cực nghĩ. Anh có tốt hơn nữa cũng không phải là Thanh mà cô tìm kiếm, anh hôn cô gái khác, thậm chí, còn nói yêu cô ta.
"Cô vẫn rất để ý chuyện của chủ nhân với hai cô gái kia phải không?" Ngân Táp nhìn bàn tay đang siết chặt của Hướng Thanh Lam, không khỏi lo lắng hỏi.
Mà Hướng Thanh Lam cũng không hề trả lời, cô chỉ hơi cúi đầu, trong mắt hiện lên đau xót và bi thương. Chuyện xảy ra ở ngay trước mắt cô, làm sao cô có thể không để ý được?
Ngân Táp thở dài một hơi, quả nhiên là như vậy!
Bình thường chủ nhân tư duy sáng suốt, xử lý công việc vô cùng nhanh nhạy, vậy mà sao cứ hễ dính đến chuyện tình cảm là trí thông minh của ngài lại trở về con số không tròn trĩnh? Hướng tiểu thư đã tỉnh dậy lâu như vậy, ngài lại vẫn chưa nói ra nguyên nhân mình mất trí nhớ, giải thích tại sao lại chọn Uông Tiểu Lam và Y Nhược ư? Đừng nói cho cậu biết, suốt mấy ngày nay chủ nhân chỉ biết nói ba từ 'Anh xin lỗi' thôi đấy nhé.
"Không lẽ, chủ nhân vẫn chưa giải thích với cô điều gì sao?" Ngân Táp nhẹ giọng dò hỏi, mà Hướng Thanh Lam cũng chỉ sửng sốt một chút, sau đó hơi buồn bã gật đầu. Thật ra cô cũng không biết anh có định giải thích điều gì với mình không, bởi vì từ khi tỉnh lại đến giờ, cô vẫn chưa cho anh cơ hội nói chuyện.
"Hướng tiểu thư, tôi biết trong lòng cô có rất nhiều suy đoán, có lẽ đa phần trong số đó là đúng, nhưng chuyện cũng đâu chỉ có vậy phải không? Việc chủ nhân tìm đến hai 'Lam' khác mà không nhận ra cô, tôi biết cô cảm thấy rất thất vọng, nhưng có điều ngài làm vậy, nói cho cùng cũng chỉ vì quá yêu cô mà thôi. Vậy nên, công bằng với ngài một chút, cho ngài một cơ hội để giải thích mọi chuyện có được không? Đứa bé mất đi, ngài cũng đã vô cùng đau khổ rồi..."
Ngân Táp thật không biết mình nói như vậy có ổn không, dù sao thứ tình cảm kì lạ này, đâu phải một đứa trẻ vị thành niên như cậu có thể hiểu được? Chỉ là, nếu hai người thật sự yêu nhau, tại sao lại không thể cho nhau một cơ hội?
"Cô nhìn bát canh này." Ngân Táp chỉ vào chiếc bát trên bàn, "Cô cũng biết chủ nhân không có duyên với phòng bếp đúng không? Vậy mà ba bữa mỗi ngày ngài vẫn kiên trì nấu nướng, cho dù có bị đứt tay vì dao kéo hay mảnh bát đĩa vỡ, ngài cũng nhất quyết không chịu từ bỏ. Đơn giản bởi vì, chủ nhân muốn món đầu tiên cô nếm thử sau khi tỉnh dậy, sẽ do ngài nấu ra."
"Có một số việc, không phải dùng trốn tránh là có thể giải quyết. Cô phải dũng cảm tiến lên, đừng dễ dàng buông tay như vậy. Tiểu chủ nhân ở trên trời, nhất định cũng sẽ mong cha mẹ của mình được hạnh phúc." Ngân Táp nói tới đây, thật sự cảm thấy là quá đủ. Cậu đứng lên, xoay người đi ra ngoài, trả lại căn phòng yên tĩnh cho Hướng Thanh Lam.
Thật ra cậu rất muốn ở lại nghe đáp án của cô, nhưng có lẽ, ngay bây giờ là chưa thể. Thứ gì cũng cần có thời gian để quyết định, một đêm nữa thôi, thật ra cũng không dài.
Đợi đến khi cánh cửa được khép lại hoàn toàn, Hướng Thanh Lam mới ngẩng đầu lên. Cô lật chăn ra, chậm rãi bước xuống giường. Có lẽ vì thời gian nằm lâu quá, hai chân của cô có đôi chút tê dại. Cố gắng nhích từng bước nhỏ, cô đến bên bát canh, nhìn nó hồi lâu, cuối cùng quyết định uống thử một chút.
Nước canh đã sớm lạnh ngắt, hơn nữa lại rất nhạt, dường như ai đó đã quên bỏ muối vào.
Quả nhiên, một chút cũng không có duyên với phòng bếp.
...
Sáng hôm sau.
Cánh cửa từ từ mở ra, Arthur nhìn thấy Hướng Thanh Lam chân trần đứng trên mặt đất, cảm giác trái tim của mình bị dọa đến rớt ra ngoài một nửa.
"Lam, sàn lạnh lắm." Arthur vội vàng chạy đến ôm Hướng Thanh Lam trở về giường, vừa đi vừa không ngừng tự trách, đáng ra anh phải mua thảm từ lâu rồi mới phải.
Mà Hướng Thanh Lam cũng không hề chống cự, cô ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt có chút phức tạp. Anh gầy đi nhiều lắm, mái tóc dường như đã lâu không được chải chuốt tử tế, gò má cũng hơi hơi nhô lên.
Từ khi tỉnh lại tới giờ, cô vẫn chưa hề chú ý xem anh lần nào, bây giờ nhìn lại mới thấy, bản thân cũng thật là vô tâm. Chuyện đến một bước này, đâu có ai là người nguyện ý.
Anh cũng yêu con, rất yêu rất yêu có phải không?
'Thanh...' Cô níu lấy vạt áo của anh, đôi môi hơi hơi khép mở.
Arthur cúi xuống nhìn cô, thân thể không khỏi cứng ngắc một chút, cuối cùng mới vui mừng nở nụ cười, "Đúng rồi, là anh đây, Thanh của em đây."
Vẫn là giọng nói dịu dàng như trước kia, một chút cũng không hề thay đổi. Hướng Thanh Lam tựa đầu vào lòng anh, còn đang thật sự suy nghĩ đến lời khuyên của Ngân Táp.
Cho anh một cơ hội nữa, phải không?
Cánh cửa được khép lại cẩn thận, Fred khoanh hai tay trước ngực nhìn Ngân Táp, giọng nói có chút đùa cợt, "Này nhóc, anh không biết chú mày là chuyên gia tình yêu đấy nhé. Ngay cả anh cũng không nghĩ ra cách giải quyết mà chú mày lại làm được, bái phục bái phục!"
Ngân Táp bĩu môi, không chịu thua mỉa mai đáp trả, "Tại vì tôi đơn thuần được chưa, thử nhìn lại chính anh đi, chậc chậc chậc..."
"..." Fred lập tức bị nghẹn đến nói không nên lời. Thằng nhóc này, không đáng yêu chút nào cả!
Mà bọn họ cũng không hề chú ý tới, ngoài cửa sổ có một bóng người lén lút vừa vụt qua.
Arthur ôm Hướng Thanh Lam đến bên chiếc giường cũ, anh ngồi xuống mép giường, hồi lâu vẫn chưa có ý muốn buông cô ra. Khó được một lần Lam chủ động tựa vào lòng anh, buông tay, anh thật sự luyến tiếc.
Hướng Thanh Lam cũng nhận ra được anh đang bối rối, người đàn ông này, cô phải đối xử với anh thế nào bây giờ. Không phải Thanh, nhưng lại vẫn là Thanh.
'Ngân Táp khuyên em nên nghe anh giải thích, hơn nữa hãy cho anh thêm một chút công bằng. Tuy em không hiểu công bằng ở đâu vậy, bởi vì không ai cho hai mẹ con em thứ ấy hết, nhưng chỉ một lần này thôi, Thanh, em sẽ nghe tất cả những gì anh muốn nói.'
"Lam." Giọng nói của Arthur trở nên nghẹn ngào. Cuối cùng thì cô cũng chịu nghe anh giải thích, cô không chán ghét anh, cũng không hề thất vọng về anh phải không? Anh không cần công bằng, anh biết mình không xứng, chỉ cần Lam nghe anh giải thích là đủ rồi...
"Lam, cảm ơn em, cảm ơn em nhiều lắm." Arthur xúc động ôm chặt cô hơn nữa, mà Hướng Thanh Lam cũng chỉ nhắm hai mắt lại, cẩn thận ngửi hương bạc hà mát dịu trên người anh.
Mệt mỏi quá, đề phòng lâu như vậy, thật sự đã khiến cô mệt chết đi.
Con à, mẹ sẽ thử tha thứ cho ba của con một lần này, có được không?
Chuỗi ngày tiếp theo trôi qua trong im lặng và buồn chán, sự lạnh nhạt của Hướng Thanh Lam khiến bầu không khí trong căn nhà nhỏ này ngày một trở nên áp lực. Thật ra mọi người đều hiểu, hận thù của cô cũng không hề sâu đậm như vậy, chẳng qua nếu chịu tha thứ cho Arthur chỉ sau vài lời xin lỗi, lương tâm cô sẽ cảm thấy không công bằng với sinh linh bé nhỏ kia.
Ngân Táp thở dài một hơi, rõ ràng vào lúc này chủ nhân đã không còn cách nào, mà cậu cũng chẳng thể tin tưởng ở Fred, vậy nên...
"Chủ nhân, tôi vào đó một lát được không?"
"Được." Arthur nhẹ nhàng gật đầu, dường như cũng có chút trốn tránh không dám quay đầu nhìn theo Ngân Táp. Anh biết cậu ta định làm gì, trong thâm tâm anh vừa cảm thấy chờ mong, lại vừa cảm thấy sợ hãi. Anh sợ nếu lần này thất bại, Lam sẽ vĩnh viễn không nghe thêm lời giải thích nào nữa.
Vậy nên lúc này đây, tất cả đành nhờ vào Ngân Táp vậy.
Tiếng khép cửa vang lên rất nhẹ, Hướng Thanh Lam run run nhắm chặt hai mắt, thật sự sợ người kia sẽ phát hiện ra mình vẫn còn tỉnh. Có lẽ thứ cảm giác gọi là bất lực cũng không hơn gì thế này, nếu cô quay lưng lại đối diện thẳng thắn với anh một lần, hai người bọn họ sẽ không còn đau khổ.
Lý trí nói buông tay, trái tim lại không đành lòng vứt bỏ.
"Cô cứ thoải mái chà đạp cái chăn đi, nó là đồ mới, không rách được đâu." Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói hài hước, cô giật mình xoay người lại, hiển nhiên không nghĩ rằng người đến lại là Ngân Táp.
"Bây giờ cô cảm thấy thế nào, có ổn không?" Ngân Táp ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh đầu giường, thoáng nhìn qua đôi mắt hồng hồng của Hướng Thanh Lam, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Cô gái này lại vừa mới khóc, tại sao lại phải tự làm khổ mình như vậy chứ?
'Cũng khá hơn trước nhiều rồi.' Hướng Thanh Lam gật đầu, ngón tay bất giác thả lỏng. Ở trước mặt thiếu niên này, cô không có điều gì cần phải giấu diếm, bởi vì cậu đã giúp đỡ hai mẹ con cô rất nhiều. Ngoại trừ Tiểu Tây ra, có lẽ Ngân Táp chính là người cô cảm thấy tin tưởng nhất.
"Có muốn ngồi dậy nói chuyện với tôi một lát không?" Im lặng hồi lâu, cuối cùng Ngân Táp cũng quyết định 'tấn công' trước. Hướng tiểu thư là người lương thiện, cậu nghĩ mình biết cách khiến cô phải mềm lòng. Nếu không phải chủ nhân đã thật sự hết cách, cậu nhất quyết sẽ không dùng đến phương án bất đắc dĩ này.
Hướng Thanh Lam có chút suy nghĩ nhìn cậu, dường như cũng mơ hồ đoán được điều gì, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi dậy.
Ngân Táp âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, khởi đầu có vẻ tương đối thuận lợi, tin rằng chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, nhất định kế hoạch này của cậu sẽ thành công.
"Hướng tiểu thư, cô có bao giờ tò mò tại sao tôi lại đi theo chủ nhân không?" Ngân Táp cười cười, đột nhiên không đầu không đuôi đặt câu hỏi.
Hướng Thanh Lam gật đầu, xem như thừa nhận điều cậu vừa nói. Nghe Tiểu Tây kể chuyện thì cậu nhóc này mới chỉ mười lăm tuổi, mà thời gian đi theo Thanh lại không phải là một hai năm. Như vậy cha mẹ của cậu đâu, cậu không có gia đình sao?
Ngân Táp vẫn tươi cười, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, giọng nói thản nhiên như đang kể chuyện phiếm, "Hồi ba hay bốn tuổi gì đó, tôi bị đưa đến một hòn đảo chuyên huấn luyện sát thủ. Ngày đó thế nào tôi cũng không nhớ rõ lắm, chỉ biết đa số bọn trẻ được đào tạo dùng vũ khí, mà tôi, thì lại là độc dược."
"Ban đầu trên đảo có rất nhiều người, nhưng sau khi kết thúc mỗi đợt huấn luyện, số lượng còn sống sót chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Có tôi, cũng có... Fred. Thời gian Fred sống ở đảo Ác Ma lâu hơn tôi rất nhiều, cho nên khi thấy tôi nhỏ tuổi như vậy, anh ta đã không ngại nguy hiểm mà che chở cho tôi." Nói đến Fred, đáy mắt Ngân Táp không khỏi hiện lên một ý cười nhợt nhạt. Đừng nhìn anh ta hay nói năng lung tung mà xem thường, thực ra nếu không có người này, cậu đã sớm bỏ mạng từ lúc nào không biết.
"Năm mười tuổi, tôi và Fred liều mạng trốn khỏi đảo Ác Ma, kế hoạch lần đó suýt chút nữa thì thất bại, nếu như chúng tôi không gặp được chủ nhân."
"Cô có biết tại sao tôi lại đọc được khẩu hình không?" Ngân Táp cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn Hướng Thanh Lam.
"Thật ra hồi sống trên đảo Ác Ma, tôi cũng không thể nói chuyện. Lúc đó tôi cũng giống như cô bây giờ, hoài nghi tất cả, sợ hãi tất cả. Dù cho chủ nhân có tốt đến mấy, tôi vẫn chẳng thể dỡ bỏ bức tường ngăn cách của mình. Thế nhưng, chủ nhân lại không hề nóng giận, ngài vẫn kiên trì dạy tôi từng chút một, đến tận khi tôi có thể nói chuyện bình thường."
"Một người đàn ông tốt như thế, Hướng tiểu thư, tại sao cô lại không thể cho ngài một cơ hội để sửa sai?" Ngân Táp nói xong, kín đáo nhìn qua Hướng Thanh Lam, chờ đợi câu trả lời.
Tốt thì thế nào, chuyện có liên quan gì đến cô ư? Hướng Thanh Lam hơi cúi đầu, vô cùng tiêu cực nghĩ. Anh có tốt hơn nữa cũng không phải là Thanh mà cô tìm kiếm, anh hôn cô gái khác, thậm chí, còn nói yêu cô ta.
"Cô vẫn rất để ý chuyện của chủ nhân với hai cô gái kia phải không?" Ngân Táp nhìn bàn tay đang siết chặt của Hướng Thanh Lam, không khỏi lo lắng hỏi.
Mà Hướng Thanh Lam cũng không hề trả lời, cô chỉ hơi cúi đầu, trong mắt hiện lên đau xót và bi thương. Chuyện xảy ra ở ngay trước mắt cô, làm sao cô có thể không để ý được?
Ngân Táp thở dài một hơi, quả nhiên là như vậy!
Bình thường chủ nhân tư duy sáng suốt, xử lý công việc vô cùng nhanh nhạy, vậy mà sao cứ hễ dính đến chuyện tình cảm là trí thông minh của ngài lại trở về con số không tròn trĩnh? Hướng tiểu thư đã tỉnh dậy lâu như vậy, ngài lại vẫn chưa nói ra nguyên nhân mình mất trí nhớ, giải thích tại sao lại chọn Uông Tiểu Lam và Y Nhược ư? Đừng nói cho cậu biết, suốt mấy ngày nay chủ nhân chỉ biết nói ba từ 'Anh xin lỗi' thôi đấy nhé.
"Không lẽ, chủ nhân vẫn chưa giải thích với cô điều gì sao?" Ngân Táp nhẹ giọng dò hỏi, mà Hướng Thanh Lam cũng chỉ sửng sốt một chút, sau đó hơi buồn bã gật đầu. Thật ra cô cũng không biết anh có định giải thích điều gì với mình không, bởi vì từ khi tỉnh lại đến giờ, cô vẫn chưa cho anh cơ hội nói chuyện.
"Hướng tiểu thư, tôi biết trong lòng cô có rất nhiều suy đoán, có lẽ đa phần trong số đó là đúng, nhưng chuyện cũng đâu chỉ có vậy phải không? Việc chủ nhân tìm đến hai 'Lam' khác mà không nhận ra cô, tôi biết cô cảm thấy rất thất vọng, nhưng có điều ngài làm vậy, nói cho cùng cũng chỉ vì quá yêu cô mà thôi. Vậy nên, công bằng với ngài một chút, cho ngài một cơ hội để giải thích mọi chuyện có được không? Đứa bé mất đi, ngài cũng đã vô cùng đau khổ rồi..."
Ngân Táp thật không biết mình nói như vậy có ổn không, dù sao thứ tình cảm kì lạ này, đâu phải một đứa trẻ vị thành niên như cậu có thể hiểu được? Chỉ là, nếu hai người thật sự yêu nhau, tại sao lại không thể cho nhau một cơ hội?
"Cô nhìn bát canh này." Ngân Táp chỉ vào chiếc bát trên bàn, "Cô cũng biết chủ nhân không có duyên với phòng bếp đúng không? Vậy mà ba bữa mỗi ngày ngài vẫn kiên trì nấu nướng, cho dù có bị đứt tay vì dao kéo hay mảnh bát đĩa vỡ, ngài cũng nhất quyết không chịu từ bỏ. Đơn giản bởi vì, chủ nhân muốn món đầu tiên cô nếm thử sau khi tỉnh dậy, sẽ do ngài nấu ra."
"Có một số việc, không phải dùng trốn tránh là có thể giải quyết. Cô phải dũng cảm tiến lên, đừng dễ dàng buông tay như vậy. Tiểu chủ nhân ở trên trời, nhất định cũng sẽ mong cha mẹ của mình được hạnh phúc." Ngân Táp nói tới đây, thật sự cảm thấy là quá đủ. Cậu đứng lên, xoay người đi ra ngoài, trả lại căn phòng yên tĩnh cho Hướng Thanh Lam.
Thật ra cậu rất muốn ở lại nghe đáp án của cô, nhưng có lẽ, ngay bây giờ là chưa thể. Thứ gì cũng cần có thời gian để quyết định, một đêm nữa thôi, thật ra cũng không dài.
Đợi đến khi cánh cửa được khép lại hoàn toàn, Hướng Thanh Lam mới ngẩng đầu lên. Cô lật chăn ra, chậm rãi bước xuống giường. Có lẽ vì thời gian nằm lâu quá, hai chân của cô có đôi chút tê dại. Cố gắng nhích từng bước nhỏ, cô đến bên bát canh, nhìn nó hồi lâu, cuối cùng quyết định uống thử một chút.
Nước canh đã sớm lạnh ngắt, hơn nữa lại rất nhạt, dường như ai đó đã quên bỏ muối vào.
Quả nhiên, một chút cũng không có duyên với phòng bếp.
...
Sáng hôm sau.
Cánh cửa từ từ mở ra, Arthur nhìn thấy Hướng Thanh Lam chân trần đứng trên mặt đất, cảm giác trái tim của mình bị dọa đến rớt ra ngoài một nửa.
"Lam, sàn lạnh lắm." Arthur vội vàng chạy đến ôm Hướng Thanh Lam trở về giường, vừa đi vừa không ngừng tự trách, đáng ra anh phải mua thảm từ lâu rồi mới phải.
Mà Hướng Thanh Lam cũng không hề chống cự, cô ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt có chút phức tạp. Anh gầy đi nhiều lắm, mái tóc dường như đã lâu không được chải chuốt tử tế, gò má cũng hơi hơi nhô lên.
Từ khi tỉnh lại tới giờ, cô vẫn chưa hề chú ý xem anh lần nào, bây giờ nhìn lại mới thấy, bản thân cũng thật là vô tâm. Chuyện đến một bước này, đâu có ai là người nguyện ý.
Anh cũng yêu con, rất yêu rất yêu có phải không?
'Thanh...' Cô níu lấy vạt áo của anh, đôi môi hơi hơi khép mở.
Arthur cúi xuống nhìn cô, thân thể không khỏi cứng ngắc một chút, cuối cùng mới vui mừng nở nụ cười, "Đúng rồi, là anh đây, Thanh của em đây."
Vẫn là giọng nói dịu dàng như trước kia, một chút cũng không hề thay đổi. Hướng Thanh Lam tựa đầu vào lòng anh, còn đang thật sự suy nghĩ đến lời khuyên của Ngân Táp.
Cho anh một cơ hội nữa, phải không?
Cánh cửa được khép lại cẩn thận, Fred khoanh hai tay trước ngực nhìn Ngân Táp, giọng nói có chút đùa cợt, "Này nhóc, anh không biết chú mày là chuyên gia tình yêu đấy nhé. Ngay cả anh cũng không nghĩ ra cách giải quyết mà chú mày lại làm được, bái phục bái phục!"
Ngân Táp bĩu môi, không chịu thua mỉa mai đáp trả, "Tại vì tôi đơn thuần được chưa, thử nhìn lại chính anh đi, chậc chậc chậc..."
"..." Fred lập tức bị nghẹn đến nói không nên lời. Thằng nhóc này, không đáng yêu chút nào cả!
Mà bọn họ cũng không hề chú ý tới, ngoài cửa sổ có một bóng người lén lút vừa vụt qua.
Arthur ôm Hướng Thanh Lam đến bên chiếc giường cũ, anh ngồi xuống mép giường, hồi lâu vẫn chưa có ý muốn buông cô ra. Khó được một lần Lam chủ động tựa vào lòng anh, buông tay, anh thật sự luyến tiếc.
Hướng Thanh Lam cũng nhận ra được anh đang bối rối, người đàn ông này, cô phải đối xử với anh thế nào bây giờ. Không phải Thanh, nhưng lại vẫn là Thanh.
'Ngân Táp khuyên em nên nghe anh giải thích, hơn nữa hãy cho anh thêm một chút công bằng. Tuy em không hiểu công bằng ở đâu vậy, bởi vì không ai cho hai mẹ con em thứ ấy hết, nhưng chỉ một lần này thôi, Thanh, em sẽ nghe tất cả những gì anh muốn nói.'
"Lam." Giọng nói của Arthur trở nên nghẹn ngào. Cuối cùng thì cô cũng chịu nghe anh giải thích, cô không chán ghét anh, cũng không hề thất vọng về anh phải không? Anh không cần công bằng, anh biết mình không xứng, chỉ cần Lam nghe anh giải thích là đủ rồi...
"Lam, cảm ơn em, cảm ơn em nhiều lắm." Arthur xúc động ôm chặt cô hơn nữa, mà Hướng Thanh Lam cũng chỉ nhắm hai mắt lại, cẩn thận ngửi hương bạc hà mát dịu trên người anh.
Mệt mỏi quá, đề phòng lâu như vậy, thật sự đã khiến cô mệt chết đi.
Con à, mẹ sẽ thử tha thứ cho ba của con một lần này, có được không?