Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Chương 81: Bức ảnh
Hướng Thanh Lam xoay người nhìn Tô Triết Thác, đôi môi nhẹ nhàng run run, 'Tại sao lại như vậy?'
"Lam Lam, em hãy nghe anh nói đã, mọi chuyện không phải là như vậy..." Tô Triết Thác vội vàng tiến lên muốn giải thích điều gì, chẳng qua, Hướng Thanh Lam lại lùi về phía sau, hiển nhiên không muốn nghe.
"Haha, đây là sự thật, anh có giải thích nhiều hơn nữa cũng vô dụng thôi." Uông Tiểu Lam lạnh lùng cười khẩy, "Mọi thứ đều được sắp xếp cả rồi, mà Tô Triết Thác và cô em họ yêu quý của anh ta chính là người đạo diễn. Một kẻ trộm vòng cổ, một kẻ đi bẻ cong trí nhớ của Arthur. Vậy nên... Hướng Thanh Lam ạ, cô mới thật đáng thương làm sao."
Uông Tiểu Lam ngửa đầu cười lớn, cười đến nước mắt đều chảy ra. Giờ khắc này cô đã chờ lâu lắm rồi, Hướng Thanh Lam, bị người khác tính kế có vui lắm không?
"Câm mồm, Uông Tiểu Lam, tôi không cho cô nói thêm một câu nào nữa!" Đột nhiên bị người vạch trần sự thật, Y Nhược mất trí tiến lên, tặng cho Uông Tiểu Lam một cái tát thật mạnh. Quả nhiên, cô ta không nói gì thêm nữa, nhưng tiếng cười quái lạ vẫn vang lên, khiến cô không khỏi rùng mình sợ hãi.
"Đừng cười nữa, không được cười!" Y Nhược dường như đã nổi điên, không ngừng đánh đập Uông Tiểu Lam, mà Hướng Thanh Lam vẫn dõi theo chiếc vòng cổ Y Nhược đang đeo, ánh mắt ảm đạm vô cùng.
Phía bên kia, không biết cố ý hay vô tình, Uông Tiểu Lam dần dần lui tới chỗ Hướng Thanh Lam đang đứng. Y Nhược lúc này cũng chẳng cần biết người trước mặt là ai, chỉ muốn đánh giết cho thỏa lòng. Bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì hận ý đã tích tụ trong lòng bấy lâu nay. Một bàn tay vung mạnh ra, nhưng hình như người đón nhận nó, lại không phải là người cô đang muốn đánh.
"Không... Lam Lam!" Bên tai vang lên tiếng hô tuyệt vọng của Tô Triết Thác, Y Nhược lúc này mới giật mình tỉnh lại, sững sờ nhìn hai tay của mình.
Sao lại thế này? Không, không phải, cô không hề cố ý!
Hướng Thanh Lam bị Y Nhược đẩy ngã, vô lực ngồi trên nền tuyết lạnh lẽo, nét mặt dần trở nên trắng bệch. Mà giữa hai chân của cô, máu tươi đã uốn lượn chảy ra, thấm đỏ một mảng tuyết trắng, trở nên chói mắt cực kì.
Nắm chặt hai tay lại, bởi vì, bụng của cô đau quá, rất đau, rất đau.
Có ai cứu cô với được không, cứu lấy đứa bé đáng thương này, cô không muốn mất nó, cô sẽ chết mất, thật sự...
"Lam Lam, em đừng sợ, có anh ở đây! Anh sẽ mang em đi bệnh viện, em sẽ không sao đâu, đừng sợ, đừng sợ..." Tô Triết Thác vội vàng ôm lấy Hướng Thanh Lam chạy đi, không ngừng nói lời an ủi. Chỉ có điều, chính anh lúc này cũng đang cực kì sợ hãi.
"Cô giết con của Arthur, anh ta sẽ không bỏ qua cho cô đâu!" Uông Tiểu Lam nhìn nét mặt thất thần của Y Nhược, vô cùng đắc ý nói.
"Cô cố ý, cô cố ý đúng không?" Y Nhược đỏ mắt nhìn hai tay của mình, sau đó quay sang gào lớn với Uông Tiểu Lam.
"Đúng vậy, tôi cố ý đấy! Bởi vì... Tôi muốn chính tay cô giết chết con của Arthur, có sao không?" Uông Tiểu Lam thản nhiên thừa nhận, lúc này đây, cô cũng chẳng còn gì phải giấu diếm. Chỉ trừ một điều... Từng đợt quặn đau đang truyền đến từ bụng dưới.
Hướng Thanh Lam, tôi cướp mất con của cô, nhưng tôi cũng đã trả giá bằng chính cốt nhục của mình rồi. Như vậy, chúng ta không còn nợ nhau điều gì nữa phải không?
Tiểu Tây vội vàng chạy tới, không ngừng thở phì phò. Vừa nãy cô đã nghĩ thông rồi, nếu như Tiểu Thanh muốn đi, cô sẽ không níu kéo nữa. Cô sẽ cố tỏ ra vui vẻ, đến nói lời từ biệt với 'hai người'. Chỉ là, cô đang nhìn thấy những gì thế kia? Máu của Tiểu Thanh, và cả, người đàn ông lạ mặt nào đang ôm cô ấy?
Không, không thể như vậy được!
"Tiểu Thanh..." Tiểu Tây thê lương gọi lớn, mà Uông Tiểu Lam vẫn nhàn nhạt cười, Y Nhược đứng một bên, tức giận không biết phải làm sao, cuối cùng đành chạy theo Tô Triết Thác.
Ba cô gái, mỗi người một tâm tư, nhưng không một ai cảm thấy thoải mái cả.
Fred lái xe về phía lâu đài, thấy một chiếc xe thể thao sang trọng phóng theo chiều ngược lại, không khỏi thán phục huýt sáo một cái. Xe đẹp, phóng cũng nhanh đấy, chỉ có điều ý thức không được tốt bằng anh, đi mà chẳng thèm để ý đến đèn đỏ gì cả.
Mà không đúng, đây đâu phải là lúc nghĩ đến chuyện đó, anh phải về lâu đài xem cô giúp việc mà Ngân Táp dặn dò chăm sóc có sao không mới được. Thằng nhóc này, đi Trung Quốc du lịch rồi mà vẫn không quên giao nhiệm vụ cho anh, thật phiền phức!
Anh chạy xe thẳng vào cổng sau, tò mò không hiểu sao Uông Tiểu Lam và con nhóc béo lại đứng chặn đường ở nơi đó. Xuống xe, anh đang muốn hỏi đôi điều, ánh mắt lại không khỏi trợn to nhìn mảng tuyết thấm máu trước mặt.
Máu này là của ai vậy? Trăm ngàn đừng nói đó là của người kia a, nếu không thằng nhóc Ngân Táp sẽ giết anh mất!
...
Trong căn phòng tối đen, có một người đang nằm trên giường, lông mày nhíu lại thật chặt, dường như đang gặp phải cơn ác mộng nào đó.
Trời mưa rất lớn, anh ngơ ngác ngồi ở ven đường, ôm chặt lấy thân thể của mình.
Lạnh quá... Đói quá... Nhưng trong màn mưa tối đen, ngoài mấy chiếc xe vội vã chạy qua, không có ai đi đường để anh cầu cứu cả.
Từng giọt mưa nặng nề rơi xuống, anh mê man nằm trên mặt đất, giật giật ngón tay. Có lẽ hôm nay sẽ là ngày kết thúc. Cũng tốt, cũng tốt...
Không biết qua bao lâu, đột nhiên, anh cảm thấy cơn mưa không còn rơi xuống đầu mình nữa. Trời đã tạnh rồi sao? Anh mệt mỏi mở hai mắt ra, mơ hồ thấy được khuôn mặt thanh thuần của một cô gái. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên trán anh, bàn tay nhỏ bé kia, sao mà ấm áp quá.
Anh cảm giác cơ thể mình được cô gắng sức đỡ dậy, tuy không còn chút sức lực nào, nhưng anh vẫn cố gắng đứng thẳng hơn một chút. Bởi vì cô gái này nhỏ bé quá, anh sợ sẽ làm cô bị thương.
Lại thêm một ngày trời mưa, hình như vẫn là cô gái ấy, nhưng tại sao trông cô lại gầy yếu như vậy? Cô khó khăn ôm chồng báo lớn vào lòng, đi đến từng nhà cẩn thận phân phát. Vất vả làm việc cả ngày, số tiền kiếm được lại chẳng đáng là bao, nhưng nụ cười trên đôi môi cô vẫn chưa từng vụt tắt. Anh biết, số tiền ấy cô vẫn dành dụm thật lâu, sau đó len lét đút vào túi áo cho anh tiêu vặt. Cô gái này, thật biết cách khiến người ta phải đau lòng.
"Thằng ngốc, mày bị đuổi việc!" Đột nhiên, một giọng nói châm chọc vang lên, anh nhìn thấy những ánh mắt vừa thương hại, lại vừa khinh thường nhắm thẳng về mình. Mà cái tên đáng ghét kia, hắn ta đang cao ngạo đứng đó, khóe môi khẽ nhếch, dường như vô cùng vừa lòng.
"Tin tao đi, có một ngày... Nơi đó, sẽ là của tao."
Là của tao...
Đột nhiên, anh mở to hai mắt, vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán mình. Lại là giấc mơ ấy, lại là cô gái ấy, nhưng tại sao anh vẫn không thể nhìn rõ mặt cô, nghe tiếng cô dịu dàng nói chuyện?
Lam, là Lam phải không?
Trong đầu xuất hiện một chữ lại một chữ, có Thanh, cũng có Lam.
Thanh Lam sao? Cái tên quen thuộc đến lạ kì, làm hốc mắt anh đột nhiên trở nên ẩm ướt.
Anh biết, bóng dáng yếu ớt trong mưa kia không phải là Y Nhược.
Nhất định không phải...
...
Tô Triết Thác tựa người vào mặt tường lạnh lẽo, ngón tay nắm chặt, ánh mắt thẫn thờ nhìn trần nhà. Mùa đông ở nước Anh, quả thật lạnh lẽo hơn Trung Quốc nhiều lắm.
"Anh, em xin lỗi, em không cố ý đẩy Hướng Thanh Lam. Tất cả đều do Uông Tiểu Lam, là tại cô ta bày mưu tính kế, không phải em, anh hãy tin em được không?" Y Nhược cẩn thận giải thích, trong lòng lại run rẩy sợ hãi. Mất nhiều máu như vậy, liệu cô ta có chết không đây?
Sẽ không, sẽ không, cô không hề giết người, cô không giết con của Arthur!
"Đừng nói nữa, tốt nhất là em hãy im miệng lại cho anh!" Tô Triết Thác thấp giọng cảnh cáo, nếu như cô còn cố tình nói tiếp, mặc kệ có phải họ hàng hay không, anh cũng sẽ lập tức xông lên bóp chết cô.
Lam Lam đã vào phòng mổ được mấy giờ rồi, chưa cần Y Nhược lải nhải, lòng anh cũng đã rối thành một mớ bòng bong.
Ánh đèn trong phòng mổ chợt tắt, cửa cũng đã được mở ra, nhưng lại không hề vang lên tiếng trẻ con quấy khóc.
Hướng Thanh Lam yếu ớt khẽ mở hai mắt, mơ hồ nhìn thấy bác sĩ ôm một đứa bé vẫn còn đỏ hỏn. Con của cô... Cô cố gắng vươn tay muốn chạm vào nó, nhưng trước mắt lại đột nhiên tối đen, sau đó, tất cả ý thức dần chìm vào bóng tối.
"Cô bé còn chưa được hai cân, anh chị nhìn xem, rất khó sống!" Bác sĩ bế đứa bé ra cho Tô Triết Thác nhìn, hơi hơi thở dài nói, "Cơ thể người mẹ vốn đã không tốt rồi, nay lại bị va chạm mạnh vào bụng, có thể giữ lại tính mạng đã rất may mắn. Về phần đứa bé này... Thật sự chúng tôi rất lấy làm tiếc!"
Tô Triết Thác tiếp nhận đứa bé từ tay vị bác sĩ, lặng người đứng nhìn. Đây là con gái của Lam Lam ư? Khuôn mặt nhăn nheo như vậy, không biết lớn lên sẽ giống ai...
"Anh họ, đứa bé này phải làm sao bây giờ?" Y Nhược nghiêng đầu nhìn đứa bé trong tay Tô Triết Thác, vừa sợ hãi, lại vừa ghen tị. Đây là con gái của Hướng Thanh Lam, nhưng đồng thời cũng là cốt nhục của Arthur. Đứa bé này, thật sự không nên tồn tại.
"Anh, đưa nó cho em đi, em sẽ tự xử lý. Anh cũng nghe bác sĩ nói rồi đấy, nó có sống nổi nữa đâu, nếu để chị dâu biết..." Y Nhược nóng nảy khuyên nhủ Tô Triết Thác, thực ra tất cả cũng chỉ vì chính mình. Cô không thể vì sơ sẩy nhất thời mà phá hỏng mọi chuyện được, đứa bé này, hôm nay hãy để nó kết thúc cuộc sống ngắn ngủi ở đây đi.
Tô Triết Thác cẩn thận nhìn đứa bé trong lòng, ngón tay hơi giật giật một chút. Y Nhược nói rất đúng, nếu như để Lam Lam thấy con gái vừa sinh ra đã yểu mệnh chết đi, có lẽ cô sẽ không trụ nổi. Anh tự nhủ rằng tất cả là vì cô, không phải vì ghen tị với người kia, thật sự.
"Em đi xử lý đi." Anh giao đứa bé cho Y Nhược, sau đó ngoảnh mặt đi nơi khác, hiển nhiên có chút không đành lòng. Dù sao, anh cũng đã cố gắng chăm sóc nó trong mấy tháng vừa qua.
Y Nhược đỡ lấy đứa bé, vội vàng chạy ra ngoài, nhân lúc không có ai chú ý, cô hung hăng cấu lên má của nó. Đứa bé bị cô làm đau, hơi hơi hé miệng muốn khóc, nhưng dường như không đủ sức, chỉ biết yếu ớt giãy dụa, đáng thương cực kì.
Cô cẩn thận bước đi, đến tận khi thấy một thùng rác lớn ở phía ngoài bệnh viện tương đối vắng người, mới lén lút đặt đứa bé vào trong đó. Cũng may đứa bé này không khóc được, nếu không cô đã bị phát hiện từ lúc nào. Nhóc à, có trách thì hãy trách mày là con của Arthur nhé, thành oan hồn cũng đừng về tìm Y Nhược này làm gì...
[ Lược bỏ một đoạn Ngân Táp lúc trở về thì nhặt được đứa bé. ]
Uông Tiểu Lam đờ đẫn ngồi trên giường, con của cô, quả nhiên không giữ được, mà tiếng khóc của Tiểu Tây lúc này càng khiến cho người ta phải thở dài.
Fred đứng ở ngưỡng cửa, khuôn mặt đã không còn nụ cười châm chọc như mọi khi. Anh yên lặng nghe Tiểu Tây đứt quãng kể lại mọi chuyện, cuối cùng vẫn không hiểu nổi tại sao Tiểu Thanh lại có quan hệ với phu nhân và Tô Triết Thác?
Quay sang muốn hỏi Uông Tiểu Lam, lại đã thấy cô ta thất thần chảy xuôi một giọt nước mắt. Chết tiệt thật, mọi lần anh vẫn rất chán ghét cô gái này cơ mà, sao hôm nay lại đột nhiên động lòng trắc ẩn vậy? Nghe qua Tiểu Tây nói, hình như cô ta vừa mới bị sảy thai. Thôi thôi, coi như anh không nhìn thấy gì.
"Tôi đi trước đây, các cô cố gắng ở lại nghỉ ngơi cho tốt." Fred có chút gian nan nói xong, mà Tiểu Tây nghe thấy vậy, lại càng khóc to hơn một chút.
Bất lực trợn trắng hai mắt, anh xoay người vội vã rời đi, thật không biết phải dỗ dành phụ nữ kiểu gì. Quan trọng nhất là, thằng nhóc Ngân Táp đang trên đường trở về, nếu nó biết anh để mọi chuyện ra nông nỗi này, nhất định sẽ không chịu bỏ qua.
"Đợi đã!" Đột nhiên, Uông Tiểu Lam gọi Fred dừng lại, dường như có chuyện quan trọng muốn làm.
"Tiểu Tây, mở ngăn tủ của tôi ra, lấy tập tài liệu được cất ở sâu nhất." Tính kế lâu như vậy, mọi việc diễn ra hoàn hảo như vậy, nhưng đến khi tất cả đi đến hồi kết, cô mới biết mình không hề vui vẻ. Nhắm hai mắt lại, dường như có thể nghe thấy tiếng trẻ con gào khóc văng vẳng bên tai, đòi cô trả lại mạng sống.
Khi chưa mất đi thì vẫn luôn tìm cách phá bỏ, nhưng đến khi mất đi thật rồi mới giật mình phát hiện, thì ra, mình đã bất giác yêu nó từ lúc nào.
Hối hận sao? Còn có thể hối hận được nữa hay sao?
Tiểu Tây hơi sửng sốt một chút, nhưng cuối cùng vẫn ngừng khóc, đứng lên làm theo lời Uông Tiểu Lam. Thò tay lấy tập tài liệu được giấu ở sâu nhất, đột nhiên, cô không khỏi ngẩn người đứng nhìn.
Bức ảnh được dán ở ngoài cùng, rõ ràng chính là chủ nhân và Tiểu Thanh đây mà, tại sao lại như vậy được? Nhưng nhìn kĩ thì, anh chàng kia cười sáng lạn như vậy, ánh mắt cũng cực kì đơn thuần, chắc chắn không thể là chủ nhân.
"Đưa cho anh ta đi." Uông Tiểu Lam tựa người vào đầu giường, vô lực nói. Tiểu Tây thế này mới giật mình ậm ừ một tiếng, nhanh chóng giao tất cả tài liệu cho Fred.
Đến lượt Fred tiếp nhận, anh cũng không khỏi ngây người hoảng sợ.
Đây là có chuyện gì? Lão đại và... Cô gái tên là Tiểu Thanh???
"Đúng như anh nghĩ đấy, cô ta tên là Hướng Thanh Lam, là người đã sống với Arthur trong suốt ba tháng ở Trung Quốc. Tất nhiên, đứa bé cô ta mang trong bụng cũng là cốt nhục của anh ta, nhưng có lẽ bây giờ cả hai đã không còn trên đời nữa rồi, haha..."
Uông Tiểu Lam cười có chút bi thương, mà Fred lại cảm thấy hai tay của mình đều đang run lên vì sợ hãi. Cô gái của lão đại, cả đứa con của ngài nữa, không còn, đều đã không còn?
"Không thể nào..." Nửa ngày, anh mới yếu ớt phủ định một câu.
Mà Uông Tiểu Lam thản nhiên nhún vai, "Đó là sự thật, tin hay không thì tùy."
"Y Nhược lừa Arthur, lừa tất cả các người, cô ta còn tự tay giết chết cốt nhục của Arthur nữa." Uông Tiểu Lam nhắm hai mắt lại, khóe môi hơi hơi châm chọc cong lên. Có chết, cô cũng phải kéo theo Y Nhược xuống địa ngục cùng mình.
Fred lảo đảo lui về phía sau, không thể tin nổi những điều vừa nghe thấy là sự thật. Phu nhân... Không phải, là Y Nhược, Y Nhược dám lừa bọn họ, cô ta không phải là người lão đại cần tìm? Chết tiệt, sao tất cả mọi thứ lại trở nên rắc rối thế này cơ chứ, chẳng lẽ tất cả bọn họ đều bị một đứa con gái lừa xoay quanh?
"Fred, anh ở đây làm gì?" Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh nhạt của Ngân Táp, nhưng với Fred lúc này lại không khác gì tiếng sét đánh giữa trời quang mây tạnh.
"Ngân thiếu gia, em bé của Tiểu Thanh không còn nữa rồi, Tiểu Thanh cũng không còn nữa rồi..." Tiểu Tây vừa nhìn thấy Ngân Táp tiến vào, nước mắt lại như vỡ đê mà ra. Cô nghẹn ngào khóc nấc lên từng tiếng, chạy lên túm lấy tay áo của Ngân Táp đau khổ nói.
"Cô nói cái gì, cái gì đã không còn?" Lúc này cậu mới chú ý tới, trong phòng đã không còn bóng dáng của người kia.
Không còn? Sao lại không còn được?
"Chú xem cái này đi." Fred nặng nề đặt tay lên vai Ngân Táp, sau đó đưa cho cậu tập tài liệu, "Tôi cũng không biết chuyện, đợi đến khi tới nơi thì Tô Triết Thác đã mang cô ấy đi rồi. Nếu tất cả những gì ghi trong này là sự thật, vậy chúng ta đều nên chết hết đi. Bởi vì, đứa bé kia nhất định đã..." Nói đến đây, Fred cảm giác hốc mắt hơi hơi nóng lên, trong ngực có thứ gì đó vô cùng khó chịu.
Ngân Táp nắm chặt tập tài liệu, cố gắng bình tĩnh hít sâu một hơi, sau đó quay sang nói với Fred, "Chúng ta đi thôi." Dù mọi chuyện là thế nào đi chăng nữa, cũng đã đến lúc chủ nhân biết được toàn bộ sự thật.
Về Y Nhược, cũng là về Hướng Thanh Lam.
Hướng Thanh Lam xoay người nhìn Tô Triết Thác, đôi môi nhẹ nhàng run run, 'Tại sao lại như vậy?'
"Lam Lam, em hãy nghe anh nói đã, mọi chuyện không phải là như vậy..." Tô Triết Thác vội vàng tiến lên muốn giải thích điều gì, chẳng qua, Hướng Thanh Lam lại lùi về phía sau, hiển nhiên không muốn nghe.
"Haha, đây là sự thật, anh có giải thích nhiều hơn nữa cũng vô dụng thôi." Uông Tiểu Lam lạnh lùng cười khẩy, "Mọi thứ đều được sắp xếp cả rồi, mà Tô Triết Thác và cô em họ yêu quý của anh ta chính là người đạo diễn. Một kẻ trộm vòng cổ, một kẻ đi bẻ cong trí nhớ của Arthur. Vậy nên... Hướng Thanh Lam ạ, cô mới thật đáng thương làm sao."
Uông Tiểu Lam ngửa đầu cười lớn, cười đến nước mắt đều chảy ra. Giờ khắc này cô đã chờ lâu lắm rồi, Hướng Thanh Lam, bị người khác tính kế có vui lắm không?
"Câm mồm, Uông Tiểu Lam, tôi không cho cô nói thêm một câu nào nữa!" Đột nhiên bị người vạch trần sự thật, Y Nhược mất trí tiến lên, tặng cho Uông Tiểu Lam một cái tát thật mạnh. Quả nhiên, cô ta không nói gì thêm nữa, nhưng tiếng cười quái lạ vẫn vang lên, khiến cô không khỏi rùng mình sợ hãi.
"Đừng cười nữa, không được cười!" Y Nhược dường như đã nổi điên, không ngừng đánh đập Uông Tiểu Lam, mà Hướng Thanh Lam vẫn dõi theo chiếc vòng cổ Y Nhược đang đeo, ánh mắt ảm đạm vô cùng.
Phía bên kia, không biết cố ý hay vô tình, Uông Tiểu Lam dần dần lui tới chỗ Hướng Thanh Lam đang đứng. Y Nhược lúc này cũng chẳng cần biết người trước mặt là ai, chỉ muốn đánh giết cho thỏa lòng. Bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì hận ý đã tích tụ trong lòng bấy lâu nay. Một bàn tay vung mạnh ra, nhưng hình như người đón nhận nó, lại không phải là người cô đang muốn đánh.
"Không... Lam Lam!" Bên tai vang lên tiếng hô tuyệt vọng của Tô Triết Thác, Y Nhược lúc này mới giật mình tỉnh lại, sững sờ nhìn hai tay của mình.
Sao lại thế này? Không, không phải, cô không hề cố ý!
Hướng Thanh Lam bị Y Nhược đẩy ngã, vô lực ngồi trên nền tuyết lạnh lẽo, nét mặt dần trở nên trắng bệch. Mà giữa hai chân của cô, máu tươi đã uốn lượn chảy ra, thấm đỏ một mảng tuyết trắng, trở nên chói mắt cực kì.
Nắm chặt hai tay lại, bởi vì, bụng của cô đau quá, rất đau, rất đau.
Có ai cứu cô với được không, cứu lấy đứa bé đáng thương này, cô không muốn mất nó, cô sẽ chết mất, thật sự...
"Lam Lam, em đừng sợ, có anh ở đây! Anh sẽ mang em đi bệnh viện, em sẽ không sao đâu, đừng sợ, đừng sợ..." Tô Triết Thác vội vàng ôm lấy Hướng Thanh Lam chạy đi, không ngừng nói lời an ủi. Chỉ có điều, chính anh lúc này cũng đang cực kì sợ hãi.
"Cô giết con của Arthur, anh ta sẽ không bỏ qua cho cô đâu!" Uông Tiểu Lam nhìn nét mặt thất thần của Y Nhược, vô cùng đắc ý nói.
"Cô cố ý, cô cố ý đúng không?" Y Nhược đỏ mắt nhìn hai tay của mình, sau đó quay sang gào lớn với Uông Tiểu Lam.
"Đúng vậy, tôi cố ý đấy! Bởi vì... Tôi muốn chính tay cô giết chết con của Arthur, có sao không?" Uông Tiểu Lam thản nhiên thừa nhận, lúc này đây, cô cũng chẳng còn gì phải giấu diếm. Chỉ trừ một điều... Từng đợt quặn đau đang truyền đến từ bụng dưới.
Hướng Thanh Lam, tôi cướp mất con của cô, nhưng tôi cũng đã trả giá bằng chính cốt nhục của mình rồi. Như vậy, chúng ta không còn nợ nhau điều gì nữa phải không?
Tiểu Tây vội vàng chạy tới, không ngừng thở phì phò. Vừa nãy cô đã nghĩ thông rồi, nếu như Tiểu Thanh muốn đi, cô sẽ không níu kéo nữa. Cô sẽ cố tỏ ra vui vẻ, đến nói lời từ biệt với 'hai người'. Chỉ là, cô đang nhìn thấy những gì thế kia? Máu của Tiểu Thanh, và cả, người đàn ông lạ mặt nào đang ôm cô ấy?
Không, không thể như vậy được!
"Tiểu Thanh..." Tiểu Tây thê lương gọi lớn, mà Uông Tiểu Lam vẫn nhàn nhạt cười, Y Nhược đứng một bên, tức giận không biết phải làm sao, cuối cùng đành chạy theo Tô Triết Thác.
Ba cô gái, mỗi người một tâm tư, nhưng không một ai cảm thấy thoải mái cả.
Fred lái xe về phía lâu đài, thấy một chiếc xe thể thao sang trọng phóng theo chiều ngược lại, không khỏi thán phục huýt sáo một cái. Xe đẹp, phóng cũng nhanh đấy, chỉ có điều ý thức không được tốt bằng anh, đi mà chẳng thèm để ý đến đèn đỏ gì cả.
Mà không đúng, đây đâu phải là lúc nghĩ đến chuyện đó, anh phải về lâu đài xem cô giúp việc mà Ngân Táp dặn dò chăm sóc có sao không mới được. Thằng nhóc này, đi Trung Quốc du lịch rồi mà vẫn không quên giao nhiệm vụ cho anh, thật phiền phức!
Anh chạy xe thẳng vào cổng sau, tò mò không hiểu sao Uông Tiểu Lam và con nhóc béo lại đứng chặn đường ở nơi đó. Xuống xe, anh đang muốn hỏi đôi điều, ánh mắt lại không khỏi trợn to nhìn mảng tuyết thấm máu trước mặt.
Máu này là của ai vậy? Trăm ngàn đừng nói đó là của người kia a, nếu không thằng nhóc Ngân Táp sẽ giết anh mất!
...
Trong căn phòng tối đen, có một người đang nằm trên giường, lông mày nhíu lại thật chặt, dường như đang gặp phải cơn ác mộng nào đó.
Trời mưa rất lớn, anh ngơ ngác ngồi ở ven đường, ôm chặt lấy thân thể của mình.
Lạnh quá... Đói quá... Nhưng trong màn mưa tối đen, ngoài mấy chiếc xe vội vã chạy qua, không có ai đi đường để anh cầu cứu cả.
Từng giọt mưa nặng nề rơi xuống, anh mê man nằm trên mặt đất, giật giật ngón tay. Có lẽ hôm nay sẽ là ngày kết thúc. Cũng tốt, cũng tốt...
Không biết qua bao lâu, đột nhiên, anh cảm thấy cơn mưa không còn rơi xuống đầu mình nữa. Trời đã tạnh rồi sao? Anh mệt mỏi mở hai mắt ra, mơ hồ thấy được khuôn mặt thanh thuần của một cô gái. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên trán anh, bàn tay nhỏ bé kia, sao mà ấm áp quá.
Anh cảm giác cơ thể mình được cô gắng sức đỡ dậy, tuy không còn chút sức lực nào, nhưng anh vẫn cố gắng đứng thẳng hơn một chút. Bởi vì cô gái này nhỏ bé quá, anh sợ sẽ làm cô bị thương.
Lại thêm một ngày trời mưa, hình như vẫn là cô gái ấy, nhưng tại sao trông cô lại gầy yếu như vậy? Cô khó khăn ôm chồng báo lớn vào lòng, đi đến từng nhà cẩn thận phân phát. Vất vả làm việc cả ngày, số tiền kiếm được lại chẳng đáng là bao, nhưng nụ cười trên đôi môi cô vẫn chưa từng vụt tắt. Anh biết, số tiền ấy cô vẫn dành dụm thật lâu, sau đó len lét đút vào túi áo cho anh tiêu vặt. Cô gái này, thật biết cách khiến người ta phải đau lòng.
"Thằng ngốc, mày bị đuổi việc!" Đột nhiên, một giọng nói châm chọc vang lên, anh nhìn thấy những ánh mắt vừa thương hại, lại vừa khinh thường nhắm thẳng về mình. Mà cái tên đáng ghét kia, hắn ta đang cao ngạo đứng đó, khóe môi khẽ nhếch, dường như vô cùng vừa lòng.
"Tin tao đi, có một ngày... Nơi đó, sẽ là của tao."
Là của tao...
Đột nhiên, anh mở to hai mắt, vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán mình. Lại là giấc mơ ấy, lại là cô gái ấy, nhưng tại sao anh vẫn không thể nhìn rõ mặt cô, nghe tiếng cô dịu dàng nói chuyện?
Lam, là Lam phải không?
Trong đầu xuất hiện một chữ lại một chữ, có Thanh, cũng có Lam.
Thanh Lam sao? Cái tên quen thuộc đến lạ kì, làm hốc mắt anh đột nhiên trở nên ẩm ướt.
Anh biết, bóng dáng yếu ớt trong mưa kia không phải là Y Nhược.
Nhất định không phải...
...
Tô Triết Thác tựa người vào mặt tường lạnh lẽo, ngón tay nắm chặt, ánh mắt thẫn thờ nhìn trần nhà. Mùa đông ở nước Anh, quả thật lạnh lẽo hơn Trung Quốc nhiều lắm.
"Anh, em xin lỗi, em không cố ý đẩy Hướng Thanh Lam. Tất cả đều do Uông Tiểu Lam, là tại cô ta bày mưu tính kế, không phải em, anh hãy tin em được không?" Y Nhược cẩn thận giải thích, trong lòng lại run rẩy sợ hãi. Mất nhiều máu như vậy, liệu cô ta có chết không đây?
Sẽ không, sẽ không, cô không hề giết người, cô không giết con của Arthur!
"Đừng nói nữa, tốt nhất là em hãy im miệng lại cho anh!" Tô Triết Thác thấp giọng cảnh cáo, nếu như cô còn cố tình nói tiếp, mặc kệ có phải họ hàng hay không, anh cũng sẽ lập tức xông lên bóp chết cô.
Lam Lam đã vào phòng mổ được mấy giờ rồi, chưa cần Y Nhược lải nhải, lòng anh cũng đã rối thành một mớ bòng bong.
Ánh đèn trong phòng mổ chợt tắt, cửa cũng đã được mở ra, nhưng lại không hề vang lên tiếng trẻ con quấy khóc.
Hướng Thanh Lam yếu ớt khẽ mở hai mắt, mơ hồ nhìn thấy bác sĩ ôm một đứa bé vẫn còn đỏ hỏn. Con của cô... Cô cố gắng vươn tay muốn chạm vào nó, nhưng trước mắt lại đột nhiên tối đen, sau đó, tất cả ý thức dần chìm vào bóng tối.
"Cô bé còn chưa được hai cân, anh chị nhìn xem, rất khó sống!" Bác sĩ bế đứa bé ra cho Tô Triết Thác nhìn, hơi hơi thở dài nói, "Cơ thể người mẹ vốn đã không tốt rồi, nay lại bị va chạm mạnh vào bụng, có thể giữ lại tính mạng đã rất may mắn. Về phần đứa bé này... Thật sự chúng tôi rất lấy làm tiếc!"
Tô Triết Thác tiếp nhận đứa bé từ tay vị bác sĩ, lặng người đứng nhìn. Đây là con gái của Lam Lam ư? Khuôn mặt nhăn nheo như vậy, không biết lớn lên sẽ giống ai...
"Anh họ, đứa bé này phải làm sao bây giờ?" Y Nhược nghiêng đầu nhìn đứa bé trong tay Tô Triết Thác, vừa sợ hãi, lại vừa ghen tị. Đây là con gái của Hướng Thanh Lam, nhưng đồng thời cũng là cốt nhục của Arthur. Đứa bé này, thật sự không nên tồn tại.
"Anh, đưa nó cho em đi, em sẽ tự xử lý. Anh cũng nghe bác sĩ nói rồi đấy, nó có sống nổi nữa đâu, nếu để chị dâu biết..." Y Nhược nóng nảy khuyên nhủ Tô Triết Thác, thực ra tất cả cũng chỉ vì chính mình. Cô không thể vì sơ sẩy nhất thời mà phá hỏng mọi chuyện được, đứa bé này, hôm nay hãy để nó kết thúc cuộc sống ngắn ngủi ở đây đi.
Tô Triết Thác cẩn thận nhìn đứa bé trong lòng, ngón tay hơi giật giật một chút. Y Nhược nói rất đúng, nếu như để Lam Lam thấy con gái vừa sinh ra đã yểu mệnh chết đi, có lẽ cô sẽ không trụ nổi. Anh tự nhủ rằng tất cả là vì cô, không phải vì ghen tị với người kia, thật sự.
"Em đi xử lý đi." Anh giao đứa bé cho Y Nhược, sau đó ngoảnh mặt đi nơi khác, hiển nhiên có chút không đành lòng. Dù sao, anh cũng đã cố gắng chăm sóc nó trong mấy tháng vừa qua.
Y Nhược đỡ lấy đứa bé, vội vàng chạy ra ngoài, nhân lúc không có ai chú ý, cô hung hăng cấu lên má của nó. Đứa bé bị cô làm đau, hơi hơi hé miệng muốn khóc, nhưng dường như không đủ sức, chỉ biết yếu ớt giãy dụa, đáng thương cực kì.
Cô cẩn thận bước đi, đến tận khi thấy một thùng rác lớn ở phía ngoài bệnh viện tương đối vắng người, mới lén lút đặt đứa bé vào trong đó. Cũng may đứa bé này không khóc được, nếu không cô đã bị phát hiện từ lúc nào. Nhóc à, có trách thì hãy trách mày là con của Arthur nhé, thành oan hồn cũng đừng về tìm Y Nhược này làm gì...
[ Lược bỏ một đoạn Ngân Táp lúc trở về thì nhặt được đứa bé. ]
Uông Tiểu Lam đờ đẫn ngồi trên giường, con của cô, quả nhiên không giữ được, mà tiếng khóc của Tiểu Tây lúc này càng khiến cho người ta phải thở dài.
Fred đứng ở ngưỡng cửa, khuôn mặt đã không còn nụ cười châm chọc như mọi khi. Anh yên lặng nghe Tiểu Tây đứt quãng kể lại mọi chuyện, cuối cùng vẫn không hiểu nổi tại sao Tiểu Thanh lại có quan hệ với phu nhân và Tô Triết Thác?
Quay sang muốn hỏi Uông Tiểu Lam, lại đã thấy cô ta thất thần chảy xuôi một giọt nước mắt. Chết tiệt thật, mọi lần anh vẫn rất chán ghét cô gái này cơ mà, sao hôm nay lại đột nhiên động lòng trắc ẩn vậy? Nghe qua Tiểu Tây nói, hình như cô ta vừa mới bị sảy thai. Thôi thôi, coi như anh không nhìn thấy gì.
"Tôi đi trước đây, các cô cố gắng ở lại nghỉ ngơi cho tốt." Fred có chút gian nan nói xong, mà Tiểu Tây nghe thấy vậy, lại càng khóc to hơn một chút.
Bất lực trợn trắng hai mắt, anh xoay người vội vã rời đi, thật không biết phải dỗ dành phụ nữ kiểu gì. Quan trọng nhất là, thằng nhóc Ngân Táp đang trên đường trở về, nếu nó biết anh để mọi chuyện ra nông nỗi này, nhất định sẽ không chịu bỏ qua.
"Đợi đã!" Đột nhiên, Uông Tiểu Lam gọi Fred dừng lại, dường như có chuyện quan trọng muốn làm.
"Tiểu Tây, mở ngăn tủ của tôi ra, lấy tập tài liệu được cất ở sâu nhất." Tính kế lâu như vậy, mọi việc diễn ra hoàn hảo như vậy, nhưng đến khi tất cả đi đến hồi kết, cô mới biết mình không hề vui vẻ. Nhắm hai mắt lại, dường như có thể nghe thấy tiếng trẻ con gào khóc văng vẳng bên tai, đòi cô trả lại mạng sống.
Khi chưa mất đi thì vẫn luôn tìm cách phá bỏ, nhưng đến khi mất đi thật rồi mới giật mình phát hiện, thì ra, mình đã bất giác yêu nó từ lúc nào.
Hối hận sao? Còn có thể hối hận được nữa hay sao?
Tiểu Tây hơi sửng sốt một chút, nhưng cuối cùng vẫn ngừng khóc, đứng lên làm theo lời Uông Tiểu Lam. Thò tay lấy tập tài liệu được giấu ở sâu nhất, đột nhiên, cô không khỏi ngẩn người đứng nhìn.
Bức ảnh được dán ở ngoài cùng, rõ ràng chính là chủ nhân và Tiểu Thanh đây mà, tại sao lại như vậy được? Nhưng nhìn kĩ thì, anh chàng kia cười sáng lạn như vậy, ánh mắt cũng cực kì đơn thuần, chắc chắn không thể là chủ nhân.
"Đưa cho anh ta đi." Uông Tiểu Lam tựa người vào đầu giường, vô lực nói. Tiểu Tây thế này mới giật mình ậm ừ một tiếng, nhanh chóng giao tất cả tài liệu cho Fred.
Đến lượt Fred tiếp nhận, anh cũng không khỏi ngây người hoảng sợ.
Đây là có chuyện gì? Lão đại và... Cô gái tên là Tiểu Thanh???
"Đúng như anh nghĩ đấy, cô ta tên là Hướng Thanh Lam, là người đã sống với Arthur trong suốt ba tháng ở Trung Quốc. Tất nhiên, đứa bé cô ta mang trong bụng cũng là cốt nhục của anh ta, nhưng có lẽ bây giờ cả hai đã không còn trên đời nữa rồi, haha..."
Uông Tiểu Lam cười có chút bi thương, mà Fred lại cảm thấy hai tay của mình đều đang run lên vì sợ hãi. Cô gái của lão đại, cả đứa con của ngài nữa, không còn, đều đã không còn?
"Không thể nào..." Nửa ngày, anh mới yếu ớt phủ định một câu.
Mà Uông Tiểu Lam thản nhiên nhún vai, "Đó là sự thật, tin hay không thì tùy."
"Y Nhược lừa Arthur, lừa tất cả các người, cô ta còn tự tay giết chết cốt nhục của Arthur nữa." Uông Tiểu Lam nhắm hai mắt lại, khóe môi hơi hơi châm chọc cong lên. Có chết, cô cũng phải kéo theo Y Nhược xuống địa ngục cùng mình.
Fred lảo đảo lui về phía sau, không thể tin nổi những điều vừa nghe thấy là sự thật. Phu nhân... Không phải, là Y Nhược, Y Nhược dám lừa bọn họ, cô ta không phải là người lão đại cần tìm? Chết tiệt, sao tất cả mọi thứ lại trở nên rắc rối thế này cơ chứ, chẳng lẽ tất cả bọn họ đều bị một đứa con gái lừa xoay quanh?
"Fred, anh ở đây làm gì?" Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh nhạt của Ngân Táp, nhưng với Fred lúc này lại không khác gì tiếng sét đánh giữa trời quang mây tạnh.
"Ngân thiếu gia, em bé của Tiểu Thanh không còn nữa rồi, Tiểu Thanh cũng không còn nữa rồi..." Tiểu Tây vừa nhìn thấy Ngân Táp tiến vào, nước mắt lại như vỡ đê mà ra. Cô nghẹn ngào khóc nấc lên từng tiếng, chạy lên túm lấy tay áo của Ngân Táp đau khổ nói.
"Cô nói cái gì, cái gì đã không còn?" Lúc này cậu mới chú ý tới, trong phòng đã không còn bóng dáng của người kia.
Không còn? Sao lại không còn được?
"Chú xem cái này đi." Fred nặng nề đặt tay lên vai Ngân Táp, sau đó đưa cho cậu tập tài liệu, "Tôi cũng không biết chuyện, đợi đến khi tới nơi thì Tô Triết Thác đã mang cô ấy đi rồi. Nếu tất cả những gì ghi trong này là sự thật, vậy chúng ta đều nên chết hết đi. Bởi vì, đứa bé kia nhất định đã..." Nói đến đây, Fred cảm giác hốc mắt hơi hơi nóng lên, trong ngực có thứ gì đó vô cùng khó chịu.
Ngân Táp nắm chặt tập tài liệu, cố gắng bình tĩnh hít sâu một hơi, sau đó quay sang nói với Fred, "Chúng ta đi thôi." Dù mọi chuyện là thế nào đi chăng nữa, cũng đã đến lúc chủ nhân biết được toàn bộ sự thật.
Về Y Nhược, cũng là về Hướng Thanh Lam.
Bình luận facebook