Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Chương 80: Buông tay
Hướng Thanh Lam đứng phía sau góc tường, dùng sức cắn chặt vào mu bàn tay, chỉ sợ mình không nhịn được sẽ khóc ra thành tiếng.
Hiện tại anh đang rất hạnh phúc phải không? Hiện tại, anh đang rất yêu Y Nhược phải không?
Sinh mệnh của anh đã không còn người tên là Hướng Thanh Lam này thật rồi, thử hỏi, cô còn dũng khí nào để tiếp tục kiên trì? Cô có thể chịu được rất nhiều đau khổ, nhưng đau khổ Thanh gây ra cho cô lớn quá, sâu đậm quá, cô không nghĩ mình có thể chịu đựng lâu hơn được nữa.
Cô thẫn thờ bước đi, nhìn bầu trời mùa đông ảm đạm phía trước, không hiểu sao lại chợt nghĩ đến ngày ấy, chàng trai ngây ngốc kia mỉm cười với cô, dịu dàng nói, "Anh yêu em."
Lam, anh yêu em...
Là ai đã phụ ai?
Là ai đã quên ai trước?
Cố gắng lâu như vậy, để rồi bây giờ bàng hoàng nhận ra, không phải khoảng cách nào cũng có thể thu hẹp. Thanh của cô, có lẽ đã biến mất trong ngày mưa tầm tã kia thật rồi, có lẽ, đã đến lúc cô phải buông tay.
Nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, cô hơi nghẹn ngào nói, 'Con à, mẹ đưa con rời đi nơi này được không?' Đến một nơi an toàn nào đó, chỉ cần hai chúng ta thôi, không có khổ đau, cũng không còn ly biệt...
Lúc này, trong một căn nhà tồi tàn ở Trung Quốc, một cô gái trang điểm lòe loẹt đang trợn mắt há mồm, không thể tin nổi ngã ngồi xuống đất nhìn người thiếu niên đột nhiên xuất hiện.
"Cậu... Cậu..." Cô lắp bắp không ngừng, lấy tay chỉa chỉa vào Ngân Táp, cảm thấy mình tốt nhất nên ngất xỉu quên đi. Tại sao lại là tên ác ma này? Lần trước gặp mặt cậu ta đã 'hào phóng' tặng cô một vết sẹo rồi, lần này không biết sẽ thêm những thứ không hay ho gì nữa đây.
Mà thiếu niên trước mặt cô chỉ nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng giống như phủ một tầng băng sương, khiến người ta vừa gặp đã muốn tránh thật xa. Cậu khó chịu nhăn mày, rõ ràng không quá vừa lòng với cô gái phiền phức này.
"Cậu..." Lại thêm một chữ 'cậu' nữa. Cô gái vẫn chỉ vào Ngân Táp, sợ hãi lui về phía sau, đổi lấy sắc mặt Ngân Táp nhăn lại càng sâu.
"Không cần cậu, cậu mãi thế, tôi đến đây là vì có chuyện muốn hỏi cô." Ngân Táp bị cô ta lắp bắp đến phiền, nhanh chóng nói ra mục đích của mình.
"Tôi... Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả! Cậu muốn hỏi điều gì? Tôi không biết gì hết!" Không phải định hỏi một ngày cô phải 'phục vụ' bao nhiêu người đấy chứ?
Ánh mắt Ngân Táp hơi tối lại, bực mình nói, "Tôi chỉ muốn biết, có phải cô quen chủ nhân của tôi không thôi?" Giọng nói cực kì trầm thấp, vọng lại trong căn phòng trống trải có vẻ nguy hiểm đến lạ thường.
"Chủ nhân?" Cô gái suy nghĩ nửa ngày, dường như có chút choáng váng. Chủ nhân của cậu ta là ai, chẳng lẽ cô nên quen biết hay sao?
"Chính là người đi cùng chị gái cô, người có đôi mắt màu xanh lục, người mà cô dám gọi là kẻ ngốc. Uông Tiểu Đình, cô đã nhớ ra chưa? Trả lời tôi ngay lập tức!" Rõ ràng ngày đó khi vừa nhìn thấy chủ nhân, nét mặt cô ta đã trở nên vô cùng kinh ngạc. Nếu cậu đoán không nhầm thì, hẳn là hai người đã từng gặp nhau trước đó.
Có chút chi tiết vô cùng rõ ràng, tất cả mọi người lại đều sơ ý bỏ qua, không những cậu, Fred, mà ngay cả chủ nhân cũng như vậy.
Uông Tiểu Đình đột nhiên mở to hai mắt, ngớ người nói, "Cậu nói tên ngốc kia là chủ nhân của cậu?" Gã có đôi mắt màu xanh lục, Uông Tiểu Lam đã cảnh cáo rõ ràng, cô không được lộ ra bất kì chuyện gì về hắn. Nếu không, chị ta sẽ khiến cô chết không có chỗ chôn thân.
"Đúng vậy, người đó chính là chủ nhân của tôi, cô có biết điều gì sao?" Ngân Táp gật đầu, thấy ánh mắt Uông Tiểu Đình hơi lóe ra phức tạp, dường như muốn nói, lại đang sợ hãi điều gì.
"Nói đi, nói tất cả những gì mà cô biết." Ngân Táp ngồi xổm xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào Uông Tiểu Đình, "Tốt nhất đừng nói dối tôi làm gì, nếu không, tôi sẽ lập tức giết chết cô." Cậu nhẹ giọng cảnh cáo thêm, trên tay còn không quên vuốt ve con dao giải phẫu sáng bóng, khiến Uông Tiểu Đình không khỏi sợ hãi rụt người lại.
Thằng nhóc này, thực sự quá nguy hiểm, rõ ràng còn đáng sợ hơn cả Uông Tiểu Lam. Nhưng mà, cô cũng đâu có biết chuyện gì nhiều đâu.
"Tôi, tôi chỉ biết một chút thôi!" Uông Tiểu Đình cúi đầu, không dám cả gan nói dối Ngân Táp. Cô rụt rè kể lại câu chuyện về đôi người kì lạ kia, và cả, chuyện mình sai mặt sẹo đi đánh bọn họ nữa.
"Hắn ta có đôi mắt màu xanh lục rất đặc biệt, khuôn mặt cũng hoàn toàn giống cái gã đi cùng Uông Tiểu Lam, thế nên tôi mới nghĩ đó là cùng một người. Nhưng sau này ngẫm lại mới thấy rất vô lý, người tôi gặp là một tên ngốc chính hiệu, làm sao có thể lạnh lùng cao ngạo như thế kia phải không? Chuyện về sau tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết tên ngốc biến mất trước, cô gái biến mất sau. Từ đó đến nay tôi vẫn chưa gặp lại bọn họ, tôi thề!" Uông Tiểu Đình một hơi nói xong, nói đến cổ họng của cô cũng cảm thấy đau rát.
"Những gì tôi biết chỉ có thế thôi, tôi đã thành thật kể hết cho cậu rồi đấy!" Nếu như vậy mà vẫn còn không tin nữa, cô sẽ khóc ngay ở nơi này cho cậu ta xem.
Ngân Táp chậm rãi đứng dậy, không nói lời nào đi thẳng ra cửa. Đột nhiên cậu nghĩ ra điều gì đó, quay người lại, giơ tay lên, đồng thời nghe được tiếng hét chói tai của Uông Tiểu Đình.
Ngất xỉu rồi? Ngân Táp nhàm chán bĩu môi, cho tiền mà cũng ngất xỉu, thật đúng là vô dụng.
Cậu đặt một xấp tiền lên bàn, sau đó theo như lời Uông Tiểu Đình, nhanh chóng đi đến ngôi nhà của cô gái câm. Nhưng thật đáng thất vọng, nơi này đã không còn gì nữa, chỉ có một đống bê tông đổ nát, hoang tàn, lạnh lẽo.
Xoay người rời đi, cậu có chút suy nghĩ nhíu chặt mày. Tên ngốc trong miệng Uông Tiểu Đình chắc chắn chính là chủ nhân khi mất trí nhớ, nhưng cô gái câm ở cùng với ngài thì không thể là Y Nhược được, tuyệt đối không thể nào.
Nếu đã vậy, ai mới có thể là người ấy đây, ai đây?
Lẽ nào... Lại là cô ấy?
Tiểu Thanh không thể nói chuyện, cậu vẫn luôn suy nghĩ vì sao cô lại từ chối Tô Triết Thác, một mình sang Anh quốc vất vả làm người hầu. Nếu như đó là vì chủ nhân, như vậy mọi chuyện sẽ đều trở nên dễ hiểu.
Nghĩ đến đây, bước chân của cậu không khỏi nhanh hơn một chút, dường như vừa nghĩ ra đã có lần nhìn thấy Tiểu Thanh đeo vòng cổ của chủ nhân. Chết tiệt thật! Chuyện quan trọng như vậy mà ngày đó cậu lại không hỏi rõ ràng, bây giờ nghĩ lại thật muốn cho mình một cái bạt tai.
Trong phòng nói chuyện của ngục giam, một người đàn ông ngồi đối diện với Ngân Táp qua tấm kính dày, trên mặt hắn không chỉ có một nữa, mà đã có vô số vết sẹo chằng chịt, hiển nhiên mấy tháng qua không được yên ổn gì.
"Có thể cho tôi một điếu thuốc được không?" Hắn ngồi trên ghế dựa, khuôn mặt dường như đã già đi rất nhiều, không còn nét hung tàn như ngày xưa, ngược lại đã có thêm mấy phần khắc khổ.
"Tôi không có thuốc, tôi đang là vị thành niên." Mà kể cả có không phải là vị thành niên, cậu cũng sẽ không hút thuốc.
"Thôi quên đi." Hắn hơi hạ khóe môi xuống, tựa người ra đằng sau, dường như cũng không hy vọng gì nhiều.
"Cậu muốn hỏi cái gì?" Khí thế ngày xưa đã bị ngục giam làm sụp đổ hoàn toàn. Mỗi ngày bây giờ của hắn tốt lắm, tốt đến mức khiến hắn không ra hình người, còn nói gì đến khí thế.
Ngân Táp trầm ngâm hồi lâu, sau đó lấy hai bức ảnh ra, đưa cho mặt sẹo xem.
"Anh có biết hai người này không?" Cậu đặt bức ảnh lên bàn. Ảnh chụp là một người đàn ông cực kì tuấn mỹ, hắn có khuôn mặt góc cạnh của con lai, ánh mắt màu xanh lục hơi hơi híp lại, hiển lộ ra nét cao ngạo đến lạnh lùng. Mà bức ảnh kia chụp một cô gái vô cùng xinh đẹp, chỉ có điều trông cô rất gầy yếu, nụ cười man mác buồn, ánh mắt như cất giấu suy tư, khiến người ta không khỏi cảm thấy đau lòng.
Mặt sẹo cầm hai bức ảnh lên, đột nhiên không thể kiềm chế được, ngửa đầu cười lớn, "Cuộc đời tao hối hận nhất chính là gặp hai đứa này. Tao cho đứa con gái một gậy, thằng con trai lại hủy hoại cả đời cố gắng của tao."
"Nó là thằng ngốc à, nó mà là thằng ngốc được à?" Hắn cười phá lên, cười đến chảy cả nước mắt. Đúng vậy, cuộc đời hắn bị hủy hoại thật rồi, hủy hoại trong tay một kẻ mà hắn từng bắt nạt.
Thật nực cười làm sao!
Ngân Táp lấy lại bức ảnh, đứng lên, không nói được lời nào lặng lẽ ra ngoài. Quả nhiên mọi chuyện là như vậy, cậu cần phải trở về Anh quốc càng sớm càng tốt.
Chủ nhân, ngài đã sai lầm rồi, hơn nữa sai thái quá...
...
Trong lâu đài Hoài Thụy, Tiểu Tây sống chết giữ chặt tay áo Hướng Thanh Lam, nói thế nào cũng không chịu buông ra.
"Tiểu Thanh, cô đừng đi được không? Cô đi rồi tôi biết làm sao bây giờ, tôi muốn nhìn thấy em bé được sinh ra..." Cô không ngừng lau nước mắt, không hiểu sao mọi chuyện lại đột nhiên thành ra như vậy. Rõ ràng đang êm êm đẹp đẹp, tự nhiên Tiểu Thanh lại nhất quyết đòi bỏ đi.
Hướng Thanh Lam hơi cúi đầu, cô không thể ở lại được, ở trong này, cô sẽ chết mất. Không cần Y Nhược giết cô, chính cô cũng sẽ ngã gục vì đau lòng. Vậy nên, đã đến lúc cô phải rời đi, mang theo đứa bé, cố gắng bắt đầu một cuộc sống mới.
Cô kéo tay Tiểu Tây, hơi run run viết xuống, 'Xin lỗi cô, thật sự tôi không thể ở lại được.'
Cầm lấy hành lý, cô đi ra ngoài cửa, thấy Uông Tiểu Lam đang khoanh tay trước ngực, lạnh lùng đứng đó.
"Là tôi mang cô đến đây, hôm nay cô muốn đi, tự tôi sẽ đưa cô trở về." Nói xong, cô lập tức xoay người rời đi, cùng với Hướng Thanh Lam, để lại mình Tiểu Tây nghẹn ngào ôm mặt khóc.
Dọc theo đường đi, hai người đều không nói chuyện gì.
Một người không thể nói, một người lại không muốn nói.
Đi được một đoạn, đột nhiên Uông Tiểu Lam dừng lại, khóe môi hơi hơi cong lên. Quả nhiên đúng như cô nghĩ, hai người bọn họ đã đến đây thật rồi.
"Lam Lam, anh tới đón em về nhà." Tô Triết Thác mặc một bộ tây trang màu đen, khí phách vẫn mạnh mẽ như ngày nào. Anh hơi hơi mỉm cười, đưa tay về phía Hướng Thanh Lam, dường như rất tự tin cô sẽ trở về cùng mình. Nhưng anh đã lầm rồi, Hướng Thanh Lam chỉ thất thần nhìn tay anh một lúc, sau đó vẫn quyết tuyệt lắc đầu từ chối.
Ở nơi nào cũng được, nhưng sẽ không phải là Trung Quốc. Cô sẽ không trở về cùng anh.
Không yêu anh, cũng không muốn để anh phải thất vọng nhiều hơn nữa.
"Lam Lam, theo anh đi." Tô Triết Thác vẫn vươn tay ra, dịu dàng nhắc lại một lần nữa. Y Nhược đứng bên cạnh nhìn bọn họ, đắc ý cười khẩy. Đi đi thôi, còn chần chờ gì nữa, đi rồi thì cũng đừng quay trở lại, đừng có rảnh rỗi đến gây họa cho cô là được rồi.
Uông Tiểu Lam khẽ nheo mắt, khóe môi hàm ý mỉm cười, nhìn chằm chằm vào bàn tay vẫn nắm chặt va li của Hướng Thanh Lam. Kể ra cũng thật đáng tiếc, nhưng thôi, bỏ qua một lần rồi, làm sao mà yêu được nữa?
Điều này, chính cô hiểu rõ hơn ai hết.
"Lam Lam..." Tô Triết Thác buông tay xuống, không thể tin nổi nhìn Hướng Thanh Lam vô tình bước qua bên cạnh. Cô đang giận anh sao, trách anh lâu như vậy mới tới đón cô phải không? Nhìn cô gầy yếu như vậy, rõ ràng là đã phải chịu rất nhiều khổ sở, anh biết mình sai rồi, nhưng nếu không làm vậy, làm sao cô có thể hiểu rằng khi tất cả qua đi, anh mới chính là người cô cần nhất?
"Hướng Thanh Lam, cô hãy trở về cùng anh Thác đi. Dù sao, anh tôi cũng yêu cô thật lòng." Y Nhược nhàm chán nghịch ngợm mái tóc dài của mình, lại không biết chiếc vòng cổ đã thoát ra ngoài cổ áo từ lúc nào.
Hướng Thanh Lam xoay người nhìn anh, lại nhìn sang phía Y Nhược, lúc này đây, cô không khỏi bàng hoàng mở to hai mắt.
Chiếc vòng cổ kia, rõ ràng là món quà Thanh tặng cô, tại sao Y Nhược lại có nó?
Y Nhược phát hiện Hướng Thanh Lam gắt gao nhìn vào ngực mình, cô cúi xuống, giật mình hốt hoảng che kín ngực. Chết tiệt, tại sao lại sơ suất như vậy chứ!
Hơi hơi chột dạ nhìn sang Tô Triết Thác, đã thấy ánh mắt như băng sương của anh bắn thẳng vào người mình.
Xong rồi, lần này cô gây ra chuyện lớn!
Hướng Thanh Lam đứng phía sau góc tường, dùng sức cắn chặt vào mu bàn tay, chỉ sợ mình không nhịn được sẽ khóc ra thành tiếng.
Hiện tại anh đang rất hạnh phúc phải không? Hiện tại, anh đang rất yêu Y Nhược phải không?
Sinh mệnh của anh đã không còn người tên là Hướng Thanh Lam này thật rồi, thử hỏi, cô còn dũng khí nào để tiếp tục kiên trì? Cô có thể chịu được rất nhiều đau khổ, nhưng đau khổ Thanh gây ra cho cô lớn quá, sâu đậm quá, cô không nghĩ mình có thể chịu đựng lâu hơn được nữa.
Cô thẫn thờ bước đi, nhìn bầu trời mùa đông ảm đạm phía trước, không hiểu sao lại chợt nghĩ đến ngày ấy, chàng trai ngây ngốc kia mỉm cười với cô, dịu dàng nói, "Anh yêu em."
Lam, anh yêu em...
Là ai đã phụ ai?
Là ai đã quên ai trước?
Cố gắng lâu như vậy, để rồi bây giờ bàng hoàng nhận ra, không phải khoảng cách nào cũng có thể thu hẹp. Thanh của cô, có lẽ đã biến mất trong ngày mưa tầm tã kia thật rồi, có lẽ, đã đến lúc cô phải buông tay.
Nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, cô hơi nghẹn ngào nói, 'Con à, mẹ đưa con rời đi nơi này được không?' Đến một nơi an toàn nào đó, chỉ cần hai chúng ta thôi, không có khổ đau, cũng không còn ly biệt...
Lúc này, trong một căn nhà tồi tàn ở Trung Quốc, một cô gái trang điểm lòe loẹt đang trợn mắt há mồm, không thể tin nổi ngã ngồi xuống đất nhìn người thiếu niên đột nhiên xuất hiện.
"Cậu... Cậu..." Cô lắp bắp không ngừng, lấy tay chỉa chỉa vào Ngân Táp, cảm thấy mình tốt nhất nên ngất xỉu quên đi. Tại sao lại là tên ác ma này? Lần trước gặp mặt cậu ta đã 'hào phóng' tặng cô một vết sẹo rồi, lần này không biết sẽ thêm những thứ không hay ho gì nữa đây.
Mà thiếu niên trước mặt cô chỉ nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng giống như phủ một tầng băng sương, khiến người ta vừa gặp đã muốn tránh thật xa. Cậu khó chịu nhăn mày, rõ ràng không quá vừa lòng với cô gái phiền phức này.
"Cậu..." Lại thêm một chữ 'cậu' nữa. Cô gái vẫn chỉ vào Ngân Táp, sợ hãi lui về phía sau, đổi lấy sắc mặt Ngân Táp nhăn lại càng sâu.
"Không cần cậu, cậu mãi thế, tôi đến đây là vì có chuyện muốn hỏi cô." Ngân Táp bị cô ta lắp bắp đến phiền, nhanh chóng nói ra mục đích của mình.
"Tôi... Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả! Cậu muốn hỏi điều gì? Tôi không biết gì hết!" Không phải định hỏi một ngày cô phải 'phục vụ' bao nhiêu người đấy chứ?
Ánh mắt Ngân Táp hơi tối lại, bực mình nói, "Tôi chỉ muốn biết, có phải cô quen chủ nhân của tôi không thôi?" Giọng nói cực kì trầm thấp, vọng lại trong căn phòng trống trải có vẻ nguy hiểm đến lạ thường.
"Chủ nhân?" Cô gái suy nghĩ nửa ngày, dường như có chút choáng váng. Chủ nhân của cậu ta là ai, chẳng lẽ cô nên quen biết hay sao?
"Chính là người đi cùng chị gái cô, người có đôi mắt màu xanh lục, người mà cô dám gọi là kẻ ngốc. Uông Tiểu Đình, cô đã nhớ ra chưa? Trả lời tôi ngay lập tức!" Rõ ràng ngày đó khi vừa nhìn thấy chủ nhân, nét mặt cô ta đã trở nên vô cùng kinh ngạc. Nếu cậu đoán không nhầm thì, hẳn là hai người đã từng gặp nhau trước đó.
Có chút chi tiết vô cùng rõ ràng, tất cả mọi người lại đều sơ ý bỏ qua, không những cậu, Fred, mà ngay cả chủ nhân cũng như vậy.
Uông Tiểu Đình đột nhiên mở to hai mắt, ngớ người nói, "Cậu nói tên ngốc kia là chủ nhân của cậu?" Gã có đôi mắt màu xanh lục, Uông Tiểu Lam đã cảnh cáo rõ ràng, cô không được lộ ra bất kì chuyện gì về hắn. Nếu không, chị ta sẽ khiến cô chết không có chỗ chôn thân.
"Đúng vậy, người đó chính là chủ nhân của tôi, cô có biết điều gì sao?" Ngân Táp gật đầu, thấy ánh mắt Uông Tiểu Đình hơi lóe ra phức tạp, dường như muốn nói, lại đang sợ hãi điều gì.
"Nói đi, nói tất cả những gì mà cô biết." Ngân Táp ngồi xổm xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào Uông Tiểu Đình, "Tốt nhất đừng nói dối tôi làm gì, nếu không, tôi sẽ lập tức giết chết cô." Cậu nhẹ giọng cảnh cáo thêm, trên tay còn không quên vuốt ve con dao giải phẫu sáng bóng, khiến Uông Tiểu Đình không khỏi sợ hãi rụt người lại.
Thằng nhóc này, thực sự quá nguy hiểm, rõ ràng còn đáng sợ hơn cả Uông Tiểu Lam. Nhưng mà, cô cũng đâu có biết chuyện gì nhiều đâu.
"Tôi, tôi chỉ biết một chút thôi!" Uông Tiểu Đình cúi đầu, không dám cả gan nói dối Ngân Táp. Cô rụt rè kể lại câu chuyện về đôi người kì lạ kia, và cả, chuyện mình sai mặt sẹo đi đánh bọn họ nữa.
"Hắn ta có đôi mắt màu xanh lục rất đặc biệt, khuôn mặt cũng hoàn toàn giống cái gã đi cùng Uông Tiểu Lam, thế nên tôi mới nghĩ đó là cùng một người. Nhưng sau này ngẫm lại mới thấy rất vô lý, người tôi gặp là một tên ngốc chính hiệu, làm sao có thể lạnh lùng cao ngạo như thế kia phải không? Chuyện về sau tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết tên ngốc biến mất trước, cô gái biến mất sau. Từ đó đến nay tôi vẫn chưa gặp lại bọn họ, tôi thề!" Uông Tiểu Đình một hơi nói xong, nói đến cổ họng của cô cũng cảm thấy đau rát.
"Những gì tôi biết chỉ có thế thôi, tôi đã thành thật kể hết cho cậu rồi đấy!" Nếu như vậy mà vẫn còn không tin nữa, cô sẽ khóc ngay ở nơi này cho cậu ta xem.
Ngân Táp chậm rãi đứng dậy, không nói lời nào đi thẳng ra cửa. Đột nhiên cậu nghĩ ra điều gì đó, quay người lại, giơ tay lên, đồng thời nghe được tiếng hét chói tai của Uông Tiểu Đình.
Ngất xỉu rồi? Ngân Táp nhàm chán bĩu môi, cho tiền mà cũng ngất xỉu, thật đúng là vô dụng.
Cậu đặt một xấp tiền lên bàn, sau đó theo như lời Uông Tiểu Đình, nhanh chóng đi đến ngôi nhà của cô gái câm. Nhưng thật đáng thất vọng, nơi này đã không còn gì nữa, chỉ có một đống bê tông đổ nát, hoang tàn, lạnh lẽo.
Xoay người rời đi, cậu có chút suy nghĩ nhíu chặt mày. Tên ngốc trong miệng Uông Tiểu Đình chắc chắn chính là chủ nhân khi mất trí nhớ, nhưng cô gái câm ở cùng với ngài thì không thể là Y Nhược được, tuyệt đối không thể nào.
Nếu đã vậy, ai mới có thể là người ấy đây, ai đây?
Lẽ nào... Lại là cô ấy?
Tiểu Thanh không thể nói chuyện, cậu vẫn luôn suy nghĩ vì sao cô lại từ chối Tô Triết Thác, một mình sang Anh quốc vất vả làm người hầu. Nếu như đó là vì chủ nhân, như vậy mọi chuyện sẽ đều trở nên dễ hiểu.
Nghĩ đến đây, bước chân của cậu không khỏi nhanh hơn một chút, dường như vừa nghĩ ra đã có lần nhìn thấy Tiểu Thanh đeo vòng cổ của chủ nhân. Chết tiệt thật! Chuyện quan trọng như vậy mà ngày đó cậu lại không hỏi rõ ràng, bây giờ nghĩ lại thật muốn cho mình một cái bạt tai.
Trong phòng nói chuyện của ngục giam, một người đàn ông ngồi đối diện với Ngân Táp qua tấm kính dày, trên mặt hắn không chỉ có một nữa, mà đã có vô số vết sẹo chằng chịt, hiển nhiên mấy tháng qua không được yên ổn gì.
"Có thể cho tôi một điếu thuốc được không?" Hắn ngồi trên ghế dựa, khuôn mặt dường như đã già đi rất nhiều, không còn nét hung tàn như ngày xưa, ngược lại đã có thêm mấy phần khắc khổ.
"Tôi không có thuốc, tôi đang là vị thành niên." Mà kể cả có không phải là vị thành niên, cậu cũng sẽ không hút thuốc.
"Thôi quên đi." Hắn hơi hạ khóe môi xuống, tựa người ra đằng sau, dường như cũng không hy vọng gì nhiều.
"Cậu muốn hỏi cái gì?" Khí thế ngày xưa đã bị ngục giam làm sụp đổ hoàn toàn. Mỗi ngày bây giờ của hắn tốt lắm, tốt đến mức khiến hắn không ra hình người, còn nói gì đến khí thế.
Ngân Táp trầm ngâm hồi lâu, sau đó lấy hai bức ảnh ra, đưa cho mặt sẹo xem.
"Anh có biết hai người này không?" Cậu đặt bức ảnh lên bàn. Ảnh chụp là một người đàn ông cực kì tuấn mỹ, hắn có khuôn mặt góc cạnh của con lai, ánh mắt màu xanh lục hơi hơi híp lại, hiển lộ ra nét cao ngạo đến lạnh lùng. Mà bức ảnh kia chụp một cô gái vô cùng xinh đẹp, chỉ có điều trông cô rất gầy yếu, nụ cười man mác buồn, ánh mắt như cất giấu suy tư, khiến người ta không khỏi cảm thấy đau lòng.
Mặt sẹo cầm hai bức ảnh lên, đột nhiên không thể kiềm chế được, ngửa đầu cười lớn, "Cuộc đời tao hối hận nhất chính là gặp hai đứa này. Tao cho đứa con gái một gậy, thằng con trai lại hủy hoại cả đời cố gắng của tao."
"Nó là thằng ngốc à, nó mà là thằng ngốc được à?" Hắn cười phá lên, cười đến chảy cả nước mắt. Đúng vậy, cuộc đời hắn bị hủy hoại thật rồi, hủy hoại trong tay một kẻ mà hắn từng bắt nạt.
Thật nực cười làm sao!
Ngân Táp lấy lại bức ảnh, đứng lên, không nói được lời nào lặng lẽ ra ngoài. Quả nhiên mọi chuyện là như vậy, cậu cần phải trở về Anh quốc càng sớm càng tốt.
Chủ nhân, ngài đã sai lầm rồi, hơn nữa sai thái quá...
...
Trong lâu đài Hoài Thụy, Tiểu Tây sống chết giữ chặt tay áo Hướng Thanh Lam, nói thế nào cũng không chịu buông ra.
"Tiểu Thanh, cô đừng đi được không? Cô đi rồi tôi biết làm sao bây giờ, tôi muốn nhìn thấy em bé được sinh ra..." Cô không ngừng lau nước mắt, không hiểu sao mọi chuyện lại đột nhiên thành ra như vậy. Rõ ràng đang êm êm đẹp đẹp, tự nhiên Tiểu Thanh lại nhất quyết đòi bỏ đi.
Hướng Thanh Lam hơi cúi đầu, cô không thể ở lại được, ở trong này, cô sẽ chết mất. Không cần Y Nhược giết cô, chính cô cũng sẽ ngã gục vì đau lòng. Vậy nên, đã đến lúc cô phải rời đi, mang theo đứa bé, cố gắng bắt đầu một cuộc sống mới.
Cô kéo tay Tiểu Tây, hơi run run viết xuống, 'Xin lỗi cô, thật sự tôi không thể ở lại được.'
Cầm lấy hành lý, cô đi ra ngoài cửa, thấy Uông Tiểu Lam đang khoanh tay trước ngực, lạnh lùng đứng đó.
"Là tôi mang cô đến đây, hôm nay cô muốn đi, tự tôi sẽ đưa cô trở về." Nói xong, cô lập tức xoay người rời đi, cùng với Hướng Thanh Lam, để lại mình Tiểu Tây nghẹn ngào ôm mặt khóc.
Dọc theo đường đi, hai người đều không nói chuyện gì.
Một người không thể nói, một người lại không muốn nói.
Đi được một đoạn, đột nhiên Uông Tiểu Lam dừng lại, khóe môi hơi hơi cong lên. Quả nhiên đúng như cô nghĩ, hai người bọn họ đã đến đây thật rồi.
"Lam Lam, anh tới đón em về nhà." Tô Triết Thác mặc một bộ tây trang màu đen, khí phách vẫn mạnh mẽ như ngày nào. Anh hơi hơi mỉm cười, đưa tay về phía Hướng Thanh Lam, dường như rất tự tin cô sẽ trở về cùng mình. Nhưng anh đã lầm rồi, Hướng Thanh Lam chỉ thất thần nhìn tay anh một lúc, sau đó vẫn quyết tuyệt lắc đầu từ chối.
Ở nơi nào cũng được, nhưng sẽ không phải là Trung Quốc. Cô sẽ không trở về cùng anh.
Không yêu anh, cũng không muốn để anh phải thất vọng nhiều hơn nữa.
"Lam Lam, theo anh đi." Tô Triết Thác vẫn vươn tay ra, dịu dàng nhắc lại một lần nữa. Y Nhược đứng bên cạnh nhìn bọn họ, đắc ý cười khẩy. Đi đi thôi, còn chần chờ gì nữa, đi rồi thì cũng đừng quay trở lại, đừng có rảnh rỗi đến gây họa cho cô là được rồi.
Uông Tiểu Lam khẽ nheo mắt, khóe môi hàm ý mỉm cười, nhìn chằm chằm vào bàn tay vẫn nắm chặt va li của Hướng Thanh Lam. Kể ra cũng thật đáng tiếc, nhưng thôi, bỏ qua một lần rồi, làm sao mà yêu được nữa?
Điều này, chính cô hiểu rõ hơn ai hết.
"Lam Lam..." Tô Triết Thác buông tay xuống, không thể tin nổi nhìn Hướng Thanh Lam vô tình bước qua bên cạnh. Cô đang giận anh sao, trách anh lâu như vậy mới tới đón cô phải không? Nhìn cô gầy yếu như vậy, rõ ràng là đã phải chịu rất nhiều khổ sở, anh biết mình sai rồi, nhưng nếu không làm vậy, làm sao cô có thể hiểu rằng khi tất cả qua đi, anh mới chính là người cô cần nhất?
"Hướng Thanh Lam, cô hãy trở về cùng anh Thác đi. Dù sao, anh tôi cũng yêu cô thật lòng." Y Nhược nhàm chán nghịch ngợm mái tóc dài của mình, lại không biết chiếc vòng cổ đã thoát ra ngoài cổ áo từ lúc nào.
Hướng Thanh Lam xoay người nhìn anh, lại nhìn sang phía Y Nhược, lúc này đây, cô không khỏi bàng hoàng mở to hai mắt.
Chiếc vòng cổ kia, rõ ràng là món quà Thanh tặng cô, tại sao Y Nhược lại có nó?
Y Nhược phát hiện Hướng Thanh Lam gắt gao nhìn vào ngực mình, cô cúi xuống, giật mình hốt hoảng che kín ngực. Chết tiệt, tại sao lại sơ suất như vậy chứ!
Hơi hơi chột dạ nhìn sang Tô Triết Thác, đã thấy ánh mắt như băng sương của anh bắn thẳng vào người mình.
Xong rồi, lần này cô gây ra chuyện lớn!
Bình luận facebook