Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Cho anh toại nguyện
Trấn Quốc đại tướng quân vừa mới đến Nam Giang, cơ quan quyền lực tối cao của Nam Giang đã mở ngay một bữa tiệc để chào mừng.
Những người được mời đều không phải là hạng tầm thường, ai nấy là quý tộc quan to cấp cao nhất của thành phố Nam Giang. Những gia tộc nhỏ hạng hai như nhà họ Tô thì đừng mong có tư cách tham gia.
Nói là một tấm thiệp mời, nhưng thực ra là tượng trưng cho thân phận.
"Tấm thiệp mời này một lần có thể dẫn theo hai người vào, nếu các người thể hiện tốt thì tôi có thể cân nhắc dẫn theo một người, giả làm tùy tùng cùng tham gia bữa tiệc với tôi".
Trần Chính Hạo cầm thiệp mời trong tay, vẻ mặt ngạo mạn.
"Tôi đi tôi đi, để tôi đi cho!"
"Tôi phù hợp hơn, cậu chủ Trần dẫn tôi theo với!"
Mọi người trong nhà họ Tô nhao nhao chen lấn, nếu như có thể may mắn tham gia bữa tiệc này, thì thân phận địa vị của họ sẽ như được mạ thêm một lớp vàng, hơn nữa còn có thể mở rộng mối quan hệ. Những người có thể có mặt trong bữa tiệc chào mừng, tùy tiện kéo một người ra, cho dù là một câu nói cũng có thể giúp bọn họ lên như diều gặp gió rồi.
"Không tranh nhau nữa!"
Bà cụ Tô lớn tiếng nói: "Chuyện như thế này đương nhiên tôi phải đích thân đi rồi!"
Dứt lời, bà ta lại nói với Trần Chính Hạo đầy nịnh nọt: "Cậu chủ Trần, buổi chiều để tôi làm tùy tùng của cậu, đi cùng với cậu nhé!"
"Chuyện này lát tính sau, tôi suy nghĩ đã!"
Trần Chính Hạo ngoảnh lại nhìn Dương Triết, chỉ vào tấm thiệp mời đỏ tươi, mỉa mai nói: "Thằng chó, mở to cái mắt của mày ra mà nhìn cho rõ, đây là thiệp mời của bữa tiệc chào mừng Trấn Quốc đại tướng quân, loại dân đen ở dưới đáy xã hội như mày còn chẳng có tư cách đến đó làm chó canh cửa đâu".
"Bây giờ mày đã thấy sức nặng của tao rồi chứ? Hôm qua chẳng phải mày còn vênh váo lắm sao? Còn dám đánh tao nữa, nào nào nào, bây giờ mày đứng trước mặt tao đánh tiếp đi, đánh vào đây này!"
Hắn vừa nói vừa chìa mặt về phía trước đầy chế giễu.
Bốp!
Ngay sau đó, mặt Trần Chính Hạo liền ăn trọn cái tát của Dương Triết, lập tức xuất hiện năm vết đỏ rõ ràng, đầu óc cũng choáng váng.
Tấm thiệp mời đỏ trong tay hắn rơi xuống đất.
"Đây là lần đầu tôi nghe được yêu cầu này đó, cho anh toại nguyện".
Dương Triết cười khẩy.
Cả phòng họp im lặng như tờ.
Một lúc lâu sau mọi người mới phản ứng lại, lập tức sợ đến mức muốn tè ra quần.
Tên này điên rồi, chắc chắn là điên rồi!
"Tiên sư mày..."
Trần Chính Hạo đang định nổi đóa lên, liền thấy đôi mắt của Dương Triết nhìn mình chằm chằm. Không biết tại sao, nhìn ánh mắt này, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy hốt hoảng.
Hơn nữa đối phương còn là một thằng điên, bây giờ đánh nhau thì chỉ có thiệt.
"Được, mày được lắm, mày chờ đấy cho tao!"
Trần Chính Hạo ôm mặt bước ra ngoài, thầm hối hận hôm nay không dẫn theo mấy vệ sĩ.
"Cậu chủ Trần đừng giận..."
Bà cụ Tô vội vàng tiến lên cản lại, nhưng lại bị Trần Chính Hạo đẩy sang một bên, hắn chỉ tay thẳng mặt bà ta, hậm hực nói: "Các bà làm việc cho tôi như thế à? Nhà họ Tô các bà cũng chờ đấy cho tôi, rồi tôi sẽ tới tính sổ!"
Nói xong hắn mới nổi giận đùng đùng bỏ đi.
"Cậu chủ Trần, cậu chủ Trần xin hãy dừng bước, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi mà!"
Bà cụ Tô sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, lần này đừng nói là thư mời tham gia bữa tiệc, không khéo cả nhà họ Tô cũng gặp họa theo.
"Tô Noãn, bây giờ tôi lệnh cho cô, lập tức đến nhà cậu chủ Trần, không cần biết dùng cách gì, phải xin cậu chủ Trần tha thứ".
Bà cụ Tô lớn tiếng quát.
Những họ hàng thân thích khác cũng nhao nhao kêu lên: "Con khốn, lần này hại chúng ta thê thảm rồi, còn ngây ra đó làm gì, lẽ nào cần bọn tôi ra tay sao?"
Dứt lời, một đám người cầm dây thừng xúm lại, định trói Tô Noãn lại đưa đến chỗ Trần Chính Hạo.
Tô Noãn sợ đến mức lùi lại liên tiếp, đúng lúc này, Dương Triết bỗng chắn trước mặt cô, trầm giọng nói: "Ai dám bước lên một bước nữa thử xem!"
Một luồng khí thế vô cùng áp bức bỗng lan ra, người nhà họ Tô sợ hãi lùi lại theo bản năng, lồng ngực như bị một tảng đá lớn chặn lại, hít thở cũng khó khăn.
Đây mới chỉ là một phần mười uy thế của Quan Quân Hầu, nếu như phóng ra toàn bộ, sợ là những người này đã bị dọa cho vỡ mật rồi.
"Tô Noãn, cô muốn làm loạn à? Ngay cả lời của tôi cũng không nghe nữa sao?"
Bà cụ Tô không dám chọc vào Dương Triết, chỉ có thể tức giận nói với Tô Noãn: "Bây giờ cô có hai lựa chọn, hoặc là chủ động đến gặp cậu chủ Trần, hoặc là bây giờ tôi sẽ đuổi cô ra khỏi nhà họ Tô!"
Vành mắt Tô Noãn đỏ hoe, cắn môi nói: "Cháu là một thành viên của nhà họ Tô, góp sức vì nhà họ Tô là điều đương nhiên, nhưng nếu bảo cháu dùng cách này để lấy lòng người khác thì cháu chịu thôi".
Dứt lời, cô ôm mặt ngoảnh đầu rời đi.
"Cô quay lại đây cho tôi!"
Người nhà họ Tô đang định đuổi theo, liền bị Dương Triết trợn mắt lườm cho lùi lại.
Bà cụ Tô tức đến mức lải nhải mãi không thôi, đúng lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông, vừa nghe được hai câu, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của bà ta lập tức tươi như hoa.
"Chuẩn bị đi, bên trên vừa có thông báo, bữa tiệc chào mừng tối nay sẽ để nhà họ Tô chúng ta tham gia hoạt động đón khách ở cửa".
Bà cụ Tô vui vẻ tuyên bố tin vui trọng đại này.
"Sao cơ, có chuyện tốt như vậy sao?"
Mọi người nhà họ Tô vui mừng nhảy múa, tuy chỉ là đón khách ở cửa, nhưng đối với bọn họ đã là vinh hạnh lớn lao rồi.
Về đến nhà, Tô Noãn chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngồi trên sô pha lặng lẽ rơi lệ.
"Vợ ơi, anh xin lỗi, có phải hôm nay anh lại gây rắc rối cho em không?"
Dương Triết đứng bên cạnh, vẻ mặt áy náy.
"Không đâu, chuyện hôm nay không liên quan gì đến anh cả".
Tô Noãn ngẩng đầu lên, nhìn Dương Triết thở dài: "Tôi không ngờ hôm nay anh lại đứng ra bảo vệ tôi, tôi cảm động lắm, thật đấy. Kết hôn đã hơn hai năm, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ đàn ông của anh".
"Thật à?"
Lúc này Dương Triết mới thở phào: "Anh còn tưởng em sẽ trách anh cơ, em đừng nghĩ nhiều, đám người nhà họ Tô cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, rời khỏi bọn họ cũng tốt".
"Dương Triết, anh có thể đồng ý với tôi một chuyện không?"
"Ừ, em nói đi".
Tô Noãn nghiêm túc nói: "Tôi muốn anh mãi mãi giống như ngày hôm nay, bất kể gặp phải chuyện gì cũng luôn đứng phía trước bảo vệ tôi".
Dương Triết sửng sốt, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng vén một sợi tóc ra sau tai Tô Noãn, kiên định đáp: "Được!"
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Dương Triết nhìn màn hình hiển thị, bước về phòng mình đóng cửa lại: "Có chuyện gì vậy?"
Thiên Ảnh ở đầu bên kia nói: "Quân Hầu, vừa rồi Lục Phong Thần gọi điện cho tôi, nói rất muốn gặp mặt anh, bảo tôi xin anh cho anh ta một cơ hội..."
"Tôi biết có những chuyện tôi không có tư cách lên tiếng, nhưng tôi cảm thấy chuyện hồi đó tuy là Lục Phong Thần thất trách, nhưng anh ta cũng không cố ý. Nể tình anh ta từng một lòng trung thành với anh, anh có thể cho anh ta một cơ hội không?"
Trong mắt Dương Triết lóe lên vẻ thê lương, khẽ thở dài nói: "Được rồi, cô nói với anh ta, lát nữa tôi đến tham gia bữa tiệc chào mừng của anh ta, nhưng tôi không muốn bất cứ ai biết thân phận của tôi. Hơn nữa, tôi cũng không muốn nói chuyện với anh ta".
Những người được mời đều không phải là hạng tầm thường, ai nấy là quý tộc quan to cấp cao nhất của thành phố Nam Giang. Những gia tộc nhỏ hạng hai như nhà họ Tô thì đừng mong có tư cách tham gia.
Nói là một tấm thiệp mời, nhưng thực ra là tượng trưng cho thân phận.
"Tấm thiệp mời này một lần có thể dẫn theo hai người vào, nếu các người thể hiện tốt thì tôi có thể cân nhắc dẫn theo một người, giả làm tùy tùng cùng tham gia bữa tiệc với tôi".
Trần Chính Hạo cầm thiệp mời trong tay, vẻ mặt ngạo mạn.
"Tôi đi tôi đi, để tôi đi cho!"
"Tôi phù hợp hơn, cậu chủ Trần dẫn tôi theo với!"
Mọi người trong nhà họ Tô nhao nhao chen lấn, nếu như có thể may mắn tham gia bữa tiệc này, thì thân phận địa vị của họ sẽ như được mạ thêm một lớp vàng, hơn nữa còn có thể mở rộng mối quan hệ. Những người có thể có mặt trong bữa tiệc chào mừng, tùy tiện kéo một người ra, cho dù là một câu nói cũng có thể giúp bọn họ lên như diều gặp gió rồi.
"Không tranh nhau nữa!"
Bà cụ Tô lớn tiếng nói: "Chuyện như thế này đương nhiên tôi phải đích thân đi rồi!"
Dứt lời, bà ta lại nói với Trần Chính Hạo đầy nịnh nọt: "Cậu chủ Trần, buổi chiều để tôi làm tùy tùng của cậu, đi cùng với cậu nhé!"
"Chuyện này lát tính sau, tôi suy nghĩ đã!"
Trần Chính Hạo ngoảnh lại nhìn Dương Triết, chỉ vào tấm thiệp mời đỏ tươi, mỉa mai nói: "Thằng chó, mở to cái mắt của mày ra mà nhìn cho rõ, đây là thiệp mời của bữa tiệc chào mừng Trấn Quốc đại tướng quân, loại dân đen ở dưới đáy xã hội như mày còn chẳng có tư cách đến đó làm chó canh cửa đâu".
"Bây giờ mày đã thấy sức nặng của tao rồi chứ? Hôm qua chẳng phải mày còn vênh váo lắm sao? Còn dám đánh tao nữa, nào nào nào, bây giờ mày đứng trước mặt tao đánh tiếp đi, đánh vào đây này!"
Hắn vừa nói vừa chìa mặt về phía trước đầy chế giễu.
Bốp!
Ngay sau đó, mặt Trần Chính Hạo liền ăn trọn cái tát của Dương Triết, lập tức xuất hiện năm vết đỏ rõ ràng, đầu óc cũng choáng váng.
Tấm thiệp mời đỏ trong tay hắn rơi xuống đất.
"Đây là lần đầu tôi nghe được yêu cầu này đó, cho anh toại nguyện".
Dương Triết cười khẩy.
Cả phòng họp im lặng như tờ.
Một lúc lâu sau mọi người mới phản ứng lại, lập tức sợ đến mức muốn tè ra quần.
Tên này điên rồi, chắc chắn là điên rồi!
"Tiên sư mày..."
Trần Chính Hạo đang định nổi đóa lên, liền thấy đôi mắt của Dương Triết nhìn mình chằm chằm. Không biết tại sao, nhìn ánh mắt này, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy hốt hoảng.
Hơn nữa đối phương còn là một thằng điên, bây giờ đánh nhau thì chỉ có thiệt.
"Được, mày được lắm, mày chờ đấy cho tao!"
Trần Chính Hạo ôm mặt bước ra ngoài, thầm hối hận hôm nay không dẫn theo mấy vệ sĩ.
"Cậu chủ Trần đừng giận..."
Bà cụ Tô vội vàng tiến lên cản lại, nhưng lại bị Trần Chính Hạo đẩy sang một bên, hắn chỉ tay thẳng mặt bà ta, hậm hực nói: "Các bà làm việc cho tôi như thế à? Nhà họ Tô các bà cũng chờ đấy cho tôi, rồi tôi sẽ tới tính sổ!"
Nói xong hắn mới nổi giận đùng đùng bỏ đi.
"Cậu chủ Trần, cậu chủ Trần xin hãy dừng bước, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi mà!"
Bà cụ Tô sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, lần này đừng nói là thư mời tham gia bữa tiệc, không khéo cả nhà họ Tô cũng gặp họa theo.
"Tô Noãn, bây giờ tôi lệnh cho cô, lập tức đến nhà cậu chủ Trần, không cần biết dùng cách gì, phải xin cậu chủ Trần tha thứ".
Bà cụ Tô lớn tiếng quát.
Những họ hàng thân thích khác cũng nhao nhao kêu lên: "Con khốn, lần này hại chúng ta thê thảm rồi, còn ngây ra đó làm gì, lẽ nào cần bọn tôi ra tay sao?"
Dứt lời, một đám người cầm dây thừng xúm lại, định trói Tô Noãn lại đưa đến chỗ Trần Chính Hạo.
Tô Noãn sợ đến mức lùi lại liên tiếp, đúng lúc này, Dương Triết bỗng chắn trước mặt cô, trầm giọng nói: "Ai dám bước lên một bước nữa thử xem!"
Một luồng khí thế vô cùng áp bức bỗng lan ra, người nhà họ Tô sợ hãi lùi lại theo bản năng, lồng ngực như bị một tảng đá lớn chặn lại, hít thở cũng khó khăn.
Đây mới chỉ là một phần mười uy thế của Quan Quân Hầu, nếu như phóng ra toàn bộ, sợ là những người này đã bị dọa cho vỡ mật rồi.
"Tô Noãn, cô muốn làm loạn à? Ngay cả lời của tôi cũng không nghe nữa sao?"
Bà cụ Tô không dám chọc vào Dương Triết, chỉ có thể tức giận nói với Tô Noãn: "Bây giờ cô có hai lựa chọn, hoặc là chủ động đến gặp cậu chủ Trần, hoặc là bây giờ tôi sẽ đuổi cô ra khỏi nhà họ Tô!"
Vành mắt Tô Noãn đỏ hoe, cắn môi nói: "Cháu là một thành viên của nhà họ Tô, góp sức vì nhà họ Tô là điều đương nhiên, nhưng nếu bảo cháu dùng cách này để lấy lòng người khác thì cháu chịu thôi".
Dứt lời, cô ôm mặt ngoảnh đầu rời đi.
"Cô quay lại đây cho tôi!"
Người nhà họ Tô đang định đuổi theo, liền bị Dương Triết trợn mắt lườm cho lùi lại.
Bà cụ Tô tức đến mức lải nhải mãi không thôi, đúng lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông, vừa nghe được hai câu, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của bà ta lập tức tươi như hoa.
"Chuẩn bị đi, bên trên vừa có thông báo, bữa tiệc chào mừng tối nay sẽ để nhà họ Tô chúng ta tham gia hoạt động đón khách ở cửa".
Bà cụ Tô vui vẻ tuyên bố tin vui trọng đại này.
"Sao cơ, có chuyện tốt như vậy sao?"
Mọi người nhà họ Tô vui mừng nhảy múa, tuy chỉ là đón khách ở cửa, nhưng đối với bọn họ đã là vinh hạnh lớn lao rồi.
Về đến nhà, Tô Noãn chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngồi trên sô pha lặng lẽ rơi lệ.
"Vợ ơi, anh xin lỗi, có phải hôm nay anh lại gây rắc rối cho em không?"
Dương Triết đứng bên cạnh, vẻ mặt áy náy.
"Không đâu, chuyện hôm nay không liên quan gì đến anh cả".
Tô Noãn ngẩng đầu lên, nhìn Dương Triết thở dài: "Tôi không ngờ hôm nay anh lại đứng ra bảo vệ tôi, tôi cảm động lắm, thật đấy. Kết hôn đã hơn hai năm, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ đàn ông của anh".
"Thật à?"
Lúc này Dương Triết mới thở phào: "Anh còn tưởng em sẽ trách anh cơ, em đừng nghĩ nhiều, đám người nhà họ Tô cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, rời khỏi bọn họ cũng tốt".
"Dương Triết, anh có thể đồng ý với tôi một chuyện không?"
"Ừ, em nói đi".
Tô Noãn nghiêm túc nói: "Tôi muốn anh mãi mãi giống như ngày hôm nay, bất kể gặp phải chuyện gì cũng luôn đứng phía trước bảo vệ tôi".
Dương Triết sửng sốt, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng vén một sợi tóc ra sau tai Tô Noãn, kiên định đáp: "Được!"
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Dương Triết nhìn màn hình hiển thị, bước về phòng mình đóng cửa lại: "Có chuyện gì vậy?"
Thiên Ảnh ở đầu bên kia nói: "Quân Hầu, vừa rồi Lục Phong Thần gọi điện cho tôi, nói rất muốn gặp mặt anh, bảo tôi xin anh cho anh ta một cơ hội..."
"Tôi biết có những chuyện tôi không có tư cách lên tiếng, nhưng tôi cảm thấy chuyện hồi đó tuy là Lục Phong Thần thất trách, nhưng anh ta cũng không cố ý. Nể tình anh ta từng một lòng trung thành với anh, anh có thể cho anh ta một cơ hội không?"
Trong mắt Dương Triết lóe lên vẻ thê lương, khẽ thở dài nói: "Được rồi, cô nói với anh ta, lát nữa tôi đến tham gia bữa tiệc chào mừng của anh ta, nhưng tôi không muốn bất cứ ai biết thân phận của tôi. Hơn nữa, tôi cũng không muốn nói chuyện với anh ta".