• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vinh quang trở về (8 Viewers)

  • Chương 27: Cơn tức giận của Dương Triết

Trong phòng khách xuất hiện một người đàn ông mặc sơ mi trắng và quần tây đen, người đang quay lưng lại với Tô Noãn, đang loay hoay với thứ gì đó trên bàn ăn.

“Hửm?”

Dương Triết nghi ngờ quay đầu lại, nhìn xung quanh: “Còn có ai khác trong phòng này sao?”

Tô Noãn trong phút chốc liền ngây ngẩn cả người.

Hôm nay Dương Triết mặc một chiếc sơ mi trắng sạch sẽ, chiếc quần tây được là ủi thẳng thớm, đầu tóc được chải chuốt cẩn thận. Anh đã thay đổi hình tượng lôi thôi trước đây, trông khá sáng sủa đẹp trai, thế nên vừa rồi khi cô nhìn thấy bóng lưng đã không nhận ra.

“Anh... Sao hôm nay anh lại ăn mặc như thế?”, Tô Noãn nhìn chằm chằm đối phương nói.

Dương Triết cúi đầu nhìn quần áo của mình: “Anh nghĩ hôm nay mình sẽ ra ngoài tìm việc, dù gì cũng phải ăn mặc đẹp một chút, sao vậy? Không đẹp sao? Hay là anh mặc như bình thường nhé...”

“Không, không, không! Đừng! Mặc bộ này đi, cực kỳ đẹp!”

Tô Noãn vừa vui vẻ lại vừa kinh ngạc, trước đây hình tượng của Dương Triết trong lòng cô luôn là kiểu lôi thôi lếch thếch, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, khi anh chưng diện lại ra dáng thế này.

Thật ra Dương Triết vốn không xấu, tuy khuôn mặt không đẹp trai mỹ miều nhưng lại có đường nét rõ ràng, lông mày toát ra chút khí chất anh tuấn, dáng người cân đối hơn nữa còn tràn đầy sức sống, khi ăn mặc nghiêm túc cũng rất ổn.

“Ha ha, cảm ơn bà xã quá khen, mau đi rửa mặt rồi ăn sáng đi, hôm nay anh đã làm sandwich rau mà em thích ăn nhất đó”.

Lúc này Dương Triết mới yên lòng, bữa ăn đó cực kỳ vui vẻ.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Tô Noãn cười hỏi: “Anh đi đâu tìm việc?”

Dương Triết trả lời: “Anh định đến hội chợ tuyển dụng trước để xem có công việc nào phù hợp không. Hôm nay tâm trạng của em không tệ, chúc em đàm phán thuận lợi với chủ tịch Trương nhé!”

“Vâng, anh cũng vậy nha, tôi chúc anh có thể tìm được một công việc tốt!”

“Được rồi, hai chúng ta chia ra làm việc, tối nay anh về sẽ nấu món ngon cho em”.

“Cứ quyết định thế nhé!”

Hai người chia tay nhau.

Dương Triết cực kỳ đau đầu, chuyện tìm việc không phải là sở trưởng của anh.

Dương Triết đến hội chợ tuyển dụng, được vài công ty phỏng vấn, yêu cầu đầu tiên của người ta luôn là trình độ học vấn, nhưng Dương Triết thậm chí còn không có bằng tốt nghiệp tiểu học...

Sau đó họ hỏi anh giỏi cái gì, anh không thể nói là mình giỏi giết người phóng hỏa được đúng không?

Người ta còn hỏi trước đây anh có kinh nghiệm làm việc gì không? Dương Triết cũng đâu thể nói là anh đã chiến đấu trên chiến trường hơn mười năm được, đúng không nào?

Đi một vòng quanh hội chợ tuyển dụng, Dương Triết không thu hoạch được gì, đang lúc đang buồn bực thì điện thoại đột nhiên vang lên, là Tô Noãn gọi tới.

“Bà xã à, anh xin lỗi. Hôm nay anh tìm việc không được thuận lợi lắm...”

Còn chưa nói xong, bỗng đầu dây bên kia vang lên tiếng thút thít.

“Em sao thế? Bây giờ em đang ở đâu?”

Dương Triết nhanh chóng chạy xe điện về nhà, vừa vào phòng đã nhìn thấy Tô Noãn đang khóc trên ghế sofa.

“Em làm sao vậy? Ai bắt nạt em?”

Dương Triết đau lòng, vội vàng bước lên phía trước: “Xảy ra chuyện gì vậy? Ai bắt nạt em? Em nói cho anh biết, anh sẽ giết kẻ đó!”

Tô Noãn nhìn thấy Dương Triết, đột nhiên khóc nức nở hơn, nước mắt giống như đứt hai hàng châu, rơi xuống lộp bộp như mưa.

“Đừng khóc, đừng khóc. Ngoan, em nói cho anh biết xảy ra chuyện gì. Có anh ở đây rồi, đừng khóc nữa!”

Dương Triết đau lòng, giống như bị kim đâm, nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Noãn an ủi, Tô Noãn khóc một hồi lâu, mới nghẹn ngào kể lại mọi chuyện.

“Mẹ nó!”

Dương Triết nói xong, liền nổi trận lôi đình, hung hăng đấm vào tường, nắm lấy tay Tô Noãn: “Đi, bây giờ anh đưa em đến tìm bọn họ!”

Cũng chẳng trách Dương Triết tức giận như vậy, mà là đám người nhà họ Tô thật sự rất quá đáng.

Hôm nay Tô Noãn vừa đến cửa công ty, đã bị bảo vệ chặn lại, nói rằng bà cụ Tô ra lệnh, tuyệt đối không cho Tô Noãn vào.

Sau đó hai bên xảy ra cãi vả, bà cụ Tô cũng xuất hiện, nói rằng chuyện Tô Noãn đàm phán với tập đoàn Thiên Thành ngày hôm nay sẽ được giao cho Tô Mi, sau này dự án đó cũng do Tô Mi chịu trách nhiệm hoàn toàn.

Còn về phần Tô Noãn, bà ta nói rằng lần này cô lập được công, nên quyết định cho cô nghỉ một tuần, tiền thưởng năm trăm nghìn cũng không thiếu một đồng nào, nhưng dự án này từ nay về sau không liên quan đến cô.

Tất nhiên Tô Noãn cũng cảm thấy oan ức nên đã cùng bà cụ Tô tranh luận vài câu, khi đó Tô Mi cũng có mặt, trong lúc tranh chấp liền đẩy Tô Noãn về phía trước, làm cô ngã xuống đấy, còn ra lệnh cho bảo vệ lôi Tô Noãn ra khỏi công ty.

“Anh định đưa em đi đâu?”

Tô Noãn bị Dương Triết kéo ra ngoài, Dương Triết không thèm quay đầu lại: “Đến Tô thị, đến đó tranh luận với bọn họ!”

“Hay là thôi đừng đi nữa, chuyện này...”

“Em im đi, em chỉ cần đi theo anh là được!”

Dương Triết lần đầu tiên mắng Tô Noãn, cũng không thèm quan tâm phản ứng của đối phương. Anh mở cửa xe, nhét Tô Noãn vào ghế phụ, còn mình thì lái xe nhanh như chớp đến tập đoàn Tô thị.

Trên đường đi, Dương Triết không nói một câu nào, hai mắt lộ ra vẻ lạnh lùng. Tô Noãn ngồi bên cạnh, vài lần định mở miệng nói, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.

Đây là lần đầu tiên cô thấy người đàn ông này như thế này, anh giống như một con dã thú bị kích thích, dường như chỉ cần một chút bất cẩn sẽ xé nát cả thế giới ra thành từng mảnh, Tô Noãn cảm nhận được sự sợ hãi và sự đáng sợ chưa từng có.

“Dương Triết, anh có thể bình tĩnh một chút không...”

Đến dưới cửa tập đoàn Tô Thị, cuối cùng Tô Noãn cũng cắn răng nói một câu, cô thật sự sợ Dương Triết sẽ làm chuyện gì đó không lý trí.

Dương Triết cũng không nói gì, vừa dừng xe lại là nhanh chóng giúp Tô Noãn mở cửa xe, dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn cô.

Ánh mắt của Tô Noãn đối diện với đối phương thì cô chỉ cảm thấy trong lòng không khỏi run lên, giống như bản năng sợ hãi của sinh vật khi gặp thiên địch vậy.

Ánh mắt đó rất lạ, xen lẫn sự độc ác, hung tàn, ngang ngược và tàn nhẫn...

Dù thế nào, trong phút chốc, Tô Noãn có cảm giác ánh mắt lúc này không phải ánh mắt của con người!

“Ngoan, em không cần quan tâm chuyện gì hết, đi theo anh là được!”

Ngay sau đó, ánh mắt của Dương Triết đột nhiên trở nên dịu dàng, anh nhẹ nhàng đưa tay ra vuốt một sợi tóc rủ xuống qua sau tai Tô Noãn, giọng nói trầm thấp mà dìu dịu.

Trong chớp mắt, Tô Noãn có cảm giác khó thở, ánh mắt này, giọng nói này của Dương Triết khiến cô sinh ra một cảm xúc kỳ lạ, như thể chỉ cần người đàn ông này ở đó, dù trời có sập xuống cũng có thể giúp cô chống đỡ.

Dương Triết lập tức kéo tay Tô Noãn đi về phía cửa chính của công ty.

Hai nhân viên bảo vệ liền chào hỏi: “Xin lỗi, bà cụ Tô đã có lệnh, hôm nay cô Tô Noãn không thể tiến vào công ty nửa bước...”

“Cút!”, Dương Triết không nâng mí mắt, nói nhẹ một câu.

Hai nhân viên bảo vệ liếc nhau, bọn họ có phần kiêng kị Tô Noãn, nhưng tên này thì ai nấy đều biết là một tên vô dụng mà...

“Mẹ nhà mày...”

Hai tên bảo vệ vừa mắng, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, sau đó ngực giống như bị một chiếc xe tải tông vào, cả người bay ra phía sau bảy tám mét rồi ngã nhào trên đất, rồi hôn mê ngay lập tức.

“Còn ai dám ngăn lại không!”

Dương Triết lạnh lùng nói, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ của Tô Noãn tiếp tục đi vào trong.

Trong phòng họp, nhà họ Tô đang cao hứng, vừa rồi cuộc đàm phán với Trương Cao Bình vô cùng thuận lợi, sau này nhà họ Tô sẽ phất lên.

Đúng lúc đó, một tiếng ầm vang lên, cánh cửa của phòng họp bị đá văng ra từ bên ngoài.

Dương Triết kéo tay Tô Noãn đi vào trong.

“Dương Triết, cậu muốn làm gì hả?”

Bà cụ Tô nổi trận lôi đình.

Dương Triết mặt không chút cảm xúc: “Tôi muốn biết, dự án này là do Tô Noãn đàm phán, tại sao cô ấy lại bị vứt sang một bên?”

“Cái thằng vô dụng này, mày cút ra ngoài, đây là chỗ để mày nói chuyện sao?”

Một thanh niên họ Tô gần cửa nhất đứng dậy, chỉ vào mũi Dương Triết rồi mắng, đột nhiên hắn ta hét lên một tiếng.

Dương Triết đạp bay hắn ta ra ngoài, sau đó hung hăng đá bàn họp sang một bên, trừng mắt nhìn bà cụ Tô rồi tức giận nói: “Hãy cho tôi một lời giải thích hợp lý!”

Tất cả mọi người đều sững sờ, từ trước đến nay bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ này của Dương Triết.

Tô Viễn Chí cho một người lặng lẽ đi từ ra từ cửa sau để thông báo cho bảo vệ, sau đó đứng dậy ngăn bà cụ Tô lại: “Dương Triết, công ty cũng có tính toán của công ty, không cần phải giải thích với cậu. Hơn nữa, chúng tôi đã đạt được thỏa thuận với chủ tịch Trương, trên hợp đồng là tên của Tô Mi, bây giờ tốt nhất là cậu nên rời khỏi đây!”

Trên hợp đồng đúng là tên của Tô Mi.

Dương Triết nhìn lướt qua hợp đồng, rồi lại nhìn bà cụ Tô, lạnh lùng nói: “Bà là bà của Tô Noãn, tôi cũng phải gọi bà một tiếng bà, xin hỏi bà có thấy làm vậy công bằng với Tô Noãn không?”

“Công ty tự có cân nhắc của công ty, không đến lượt cậu lên tiếng ở đây, mau cút ra ngoài!”

Bà cụ Tô bây giờ mới phản ứng lại, lập tức nổi cơn giận dữ.

“Cân nhắc của công ty?”

Dương Triết lạnh lùng cười, lấy điện thoại ra: “Được, vậy bây giờ tôi tuyên bố, hợp đồng giữa tập đoàn Thiên Thành và nhà họ Tô chính thức bị hủy bỏ!”

Dương Triết vừa nói xong câu này, tất cả mọi người đều sững sờ, lập tức cười vang.

“Thằng này là đồ ngu hả, cậu ta nghĩ mình là ai chứ?”

“Trời ạ, trước đây tôi chỉ biết cậu ta là một thằng vô dụng, ai ngờ là một thằng thần kinh, ha ha!”

Tô Mi căn đúng thời cơ, liền thêm mắm thêm muối: “Bà ơi, bà có thấy Tô Noãn đứng im ỉm đằng kia không. Chắc chắn là do cô ta cố ý cho cái tên này tới đây làm loạn, những người giống như con sâu làm rầu nồi canh nên bị loại trừ khỏi công ty”.

Bà cụ Tô đúng lúc nổi nóng, liền chỉ vào Tô Noãn: “Tô Noãn, bây giờ tôi cho cô biết, cô bị công ty đuổi việc”.

Ngay lúc đó, Dương Triết đã bấm điện thoại, nói to: “Trương Cao Bình, con mẹ nhà ông, lập tức lăn tới đây cho tôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom