• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vinh quang trở về (6 Viewers)

  • Chương 32: Tuân mệnh, sếp vợ!

Cũng may Tô Noãn chạy hết một vòng mà không hề phát hiện ra có gì khác thường, chỉ thích thú hào hứng nói: “Chiếc xe này cũng không tệ đâu, xe chạy còn ổn hơn cả chiếc Toyota của tôi nữa”.

Lúc này Dương Triết mới thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới việc ông quản gia cũng khá cẩn thận nên đã thiết kế một nút ấn bí mật ở vị trí chỗ ghế lái, ấn vào nút đó thì chiếc xe mới khởi động hệ thống cao cấp nhất.

Trong tình huống bình thường, chỉ cần không phải tài xế chuyên nghiệp thì khi khởi động, người lái chỉ cảm thấy ổn định hơn xe bình thường một chút thôi.

“Tối nay anh đi ra ngoài kéo khách!”

Nhìn dáng vẻ thích thú vui mừng của Tô Noãn, Dương Triết cũng không đành lòng làm cô thất vọng: “Mặc dù vẫn chưa đăng ký số hiệu, nhưng anh có thể đến mấy chỗ như bến xe hay quán bar... để kéo khách, chắc cũng kiếm được chút tiền”.

Tô Noãn cũng không phải người cổ hủ nên gật đầu nói: “Cũng được, đó cũng phải là chuyện ác độc xấu xa gì! Ôi, nhìn anh như vậy, tôi thật sự rất vui, kiếm được bao nhiêu cũng không quan trọng, quan trọng là làm đến nơi đến chốn”.

“Phải rồi, còn có chuyện này nữa, chiều ngày mai, bạn đại học của tôi có buổi hẹn, đến lúc đó anh đi cùng với tôi nhé!”

Dương Triết nghe thấy vậy thì cảm thấy có hơi bất ngờ, cười nói: “Em không sợ dẫn anh theo sẽ khiến em mất mặt à”.

“Thích đi thì đi!”

Tô Noãn không giận nhưng trừng mắt nhìn anh: “Ngày mai anh chuẩn bị quần áo sạch sẽ chút, đừng kiểu ngày nào cũng mặc áo cộc tay với quần đi biển nữa!”

“Tuân mệnh, sếp vợ!”

Việc lái xe không đăng ký đi kéo khách nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực tế thì lại không hề dễ dàng như vậy.

Dương Triết ra khỏi nhà từ chiều, mãi đến hơn chín giờ tối mà anh chưa chạy được cuốc nào.

Vốn dĩ Dương Triết định chạy thẳng về nhà nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, ngày đầu tiên làm việc mà anh không kiếm được đồng nào, về nhà đối mặt với Tô Noãn thì bản thân cũng cảm thấy mất mặt, vì vậy anh đậu xe ở ven đường ngay quán bar để xem thử có kéo được một, hai vị khách nào hay không.

Vì anh không thể mặt dày xuống xe kêu gào để kéo khách nên một hàng xe bất hợp pháp trước quán bar rất nhanh chỉ còn mỗi xe của anh.

Xem ra công việc này không phù hợp với anh rồi!

Dương Triệt uể oải xem giờ, cũng sắp mười hai giờ rồi, anh đang chuẩn bị lên đường về nhà thì đột nhiên bên ngoài cửa sổ bị người ta gõ cộc cộc.

Một tên mập mạp và một người có gương mặt chữ điền mang theo vẻ mặt hấp tấp nói: “Cốp sau, mau mở cốp sau!”

Dương Triết chợt sửng sốt, được lắm, có việc rồi!

Lập tức cảm giác thân xe khẽ rung, cốp sau xe rõ ràng đã được người ta để vật nặng vào, người đàn ông béo mặt tròn nhanh chóng ngồi vào bên ghế phụ, còn người đàn ông mặt chữ điền đi cùng thì ngồi ghế sau.

“Hai người mang đồ gì mà nặng vậy?”, Dương Triết cười hỏi.

“Ít nói nhảm thôi, đi Đông Giao!”, người đàn ông mập mặt tròn trầm giọng nói.

Dương Triết khẽ nhún vai, khởi động xe chạy về hướng Đông Giao, nói thêm: “Bên đó cũng khá xa, tôi nói trước nhé, xe này của tôi cũng có tiêu chuẩn tính phí như taxi vậy, hơn nữa buổi tối thì giá cả cũng cao hơn chút…”

Suốt cả quá trình, mặt tròn và mặt chữ điền đều không nói gì, chỉ mang vẻ mặt u ám, trên trán có chút mồ hôi, mím chặt môi.

“Ai cha, sao chiếc xe Passat phía sau cứ đi theo chúng ta vậy, có phải là Cục quản lý Vận tải đến bắt tôi không! Nay là ngày đầu tôi đi kiếm cơm mà!”

Dương Triết nói một câu, vừa lúc phía trước là đèn đỏ nên vội đạp thắng xe.

Mặt tròn nhìn qua kính chiếu hậu, quả nhiên hắn nhìn thấy một chiếc xe màu đen đuổi theo, lập tức căng thẳng nói: “Mau chạy xe!”

“Nhưng còn đang đèn đỏ mà!”, Dương Triết nói.

Tên mặt chữ điền ở phía sau đột ngột rút ra con dao găm sáng bóng từ trong ngực ra, kề sát cổ Dương Triết, hung tợn nói: “Còn nói nhảm nữa tao cắt tiết mày!”

“A… Anh nói đi thì đi thôi…”

Dương Triết đành đạp mạnh xuống chân ga để vượt đèn đỏ, chiếc Passat đằng sau cũng vượt đèn đỏ, đuổi theo.

“Lái nhanh lên, cắt đuôi chiếc xe đằng sau, tới cầu vượt phía trước thì rẽ trái!”

Mặt chữ điền căng thẳng chỉ đường.

Dương Triết khẽ khịt mũi: “Không đúng, chẳng phải hai người muốn đến Đông Giao sao, rẽ trái ở ngã tư phía trước thì thành đi đường vòng rồi… Nhưng hai người nói thế nào thì chạy thế đó nhé, mà tôi nói trước này, xe tôi đây là tính tiền theo cây số, lát nữa…”

“Mày làm gì mà còn lảm nhảm nhiều vậy!”

Người đàn ông mặt chữ điền không nhịn được mà quát tháo, trong lòng đang nghi ngờ không biết tên này có bị bại não không, chẳng lẽ đến giờ mà còn không hiểu rõ tình hình hiện tại sao!

Người đàn ông mặt tròn khẽ khàng lắc đầu với người đàn ông mặt chữ điền, hắn nói với Dương Triết: “Người anh em, giúp chúng tôi cắt đuôi chiếc xe đằng sau, sẽ không thiếu tiền anh đâu mà, Bằng không tính tình người anh em này của tôi nóng nảy lắm đấy!”

“Cái này là chính anh nói đấy nhé!”

Dương Triết bỗng chốc lên tinh thần: “Nếu là giúp hai người cắt đuôi chiếc xe kia thì giá cũng phải tăng gấp đôi, ngồi vững đi…”

Nói rồi Dương Triết bình tĩnh nhấn vào nút xoay màu đỏ dưới tay lái, chiếc xe lập tức lao như bay, tốc độ tăng cao, suýt khiến mặt tròn và mặt chữ điền bay ra ngoài.

“Xe này của anh thật sự là xe Polo sao!”

Người đàn ông mặt tròn kinh ngạc, nhìn con số trên đồng hồ, tốc độ đã lên đến hai trăm cây số rồi: “Giảm tốc độ, giảm tốc độ, đạp thắng lại, mau!”

Không để tên này kịp kinh ngạc, phía trước bỗng xuất hiện một khúc cua, Dương Triết lại không hề có dấu hiệu chậm lại, thậm chí còn đạp mạnh chân ga lao thẳng về phía trước.

Thôi nát đời rồi!

Người đàn ông béo và mặt chữ điền tuyệt vọng, sao hôm nay lại đụng phải một tên bại não không muốn sống thế này chứ!

Vì làm nhiệm vụ này, họ đã trải qua trăm cay nghìn đắng, thập tử nhất sinh, khó khăn lắm mới gần tới đích, không ngờ phút cuối cùng lại rơi vào tay một tên tâm thần.

“Mau dừng lại!”

Người đàn ông mặt chữ điền gào lên, cầm dao găm như định đâm xuống.

Két….

Lúc này, Dương Triết đột nhiên dùng sức đảo vô lăng, cả chiếc xe cách lối vào khoảng chừng năm mét đột nhiên rung lắc, quẹo ngay khúc cua với một góc độ hoàn mỹ.

“Nếu đạp vào thắng xe thì chẳng phải tốc độ sẽ chậm sao?”

Dương Triết vừa lẩm bẩm một câu, vừa dùng kỹ thuật cua gấp theo quán tính, liên tục đi qua vài khúc cua, chiếc xe màu đen đằng sau đã bị cắt đuôi, không còn thấy bóng dáng.

Người đàn ông mặt tròn và mặt chữ điền đều thót cả tim, xe chạy một đường thẳng hồi lâu, họ mới bình tĩnh lại: “Rốt cuộc anh làm nghề gì?”

Dương Triết suy nghĩ một lúc: “Taxi dù!”

Xe nhanh chóng tới nơi, đó là một khu đất hoang ở Đông Giao, bên cạnh có một tòa nhà xây đã dở dang không biết bao nhiêu năm rồi.

Người đàn ông mặt chữ điền và mặt tròn lấy từ trong cốp xe ra một cái túi to, đựng đồ vật nặng rồi ném xuống đất.

“Gọi điện thoại cho bên kia, nói người đã đưa tới rồi, báo cho bên đó gửi nốt phần còn lại qua!”

Người đàn ông mặt tròn khẽ lau trán một cái, vẻ mặt vô cùng phấn khích: “Mối này làm xong thì nửa đời sau, chúng ta chẳng cần phải sầu lo rồi”.

Lúc này, bên cạnh đột ngột vang lên một âm thanh yếu ớt: “Hai anh à, việc xong rồi thì thanh toán tiền cho tôi trước đã. Tôi chạy xa như vậy, giá thì tính gấp đôi như lời mấy anh đã nói, tổng cộng là 727 tệ, số lẻ thì khỏi, lấy của hai anh 720 là được”.

Dương Triết cười nói: “Alipay hay là Wechat đây, hoặc là tiền mặt cũng được!”

Người đàn ông mặt tròn và mặt chữ điền chợt sững người, hai người nhìn nhau đầy nghiền ngẫm rối lập tức vui vẻ nói: “Được, muốn bao nhiêu cũng được, lát về chắc chắn chúng tao sẽ đốt cho mày nhiều một chút”.

Hai người bọn họ vô cùng chắc chắn tên trước mặt này thằng bại não, đã đến lúc này mà còn không mau chạy đi, giờ chủ động xuống xe đòi tiền bọn họ?

“Hai người anh em, tôi nói thật đó!”

Dương Triết khẽ thở dài, nghĩ thầm sao bản thân mình lại xui xẻo như vậy chứ, mới đi làm ngày đầu, mới chạy cuốc đầu tiên mà đã có người muốn ngồi xe chùa của anh rồi.

“Hai người vẫn nên đưa tiền đi, thật sự tôi không muốn phiền phức!”

Lời nói Dương Triết đầy sâu xa, đây cũng là lời nói trong lòng anh, trước giờ anh chẳng phải hiệp sĩ trượng nghĩa gì, người khác làm gì, anh không quan tâm, anh chỉ muốn lấy tiền xe của mình mà thôi.

Người đàn ông mặt tròn khẽ cười: “Yên tâm, rất nhanh thôi, mày sẽ không có phiền phức gì nữa, cả đời này cũng sẽ không phiền phức nữa!”

Vừa nói hắn vừa rút dao găm từ sau eo, cùng với người đàn ông mặt chữ điền, một trái một phải chậm rãi dồn ép Dương Triết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom