Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Thiệp mời
Ngày hôm sau, trong phòng họp của tập đoàn Tô Thị.
“Tô Noãn, còn không mau quỳ xuống nhận sai với cậu chủ Trần!”
Người nhà họ Tô tràn đầy căm phẫn. Hôm qua ở chợ, Dương Triết đã đánh Trần Chính Hạo, nào ngờ Trần Chính Hạo không trực tiếp tìm Dương Triết tính sổ mà tìm đến nhà họ Tô.
Sau khi biết chuyện xảy ra ngày hôm qua, người nhà họ Tô sợ đến mức suýt nữa thì đi ra quần.
Trần Chính Hạo là ai?
Đó là con trai độc nhất của Trần Minh Phi, Chủ tịch công ty bất động sản Hoa Thành, tập đoàn Tô Thị so với họ chẳng khác nào hạt bụi. Người ta chỉ cần thổi một hơi là có thể khiến cả Tô Thị gặp họa ngay lập tức.
“Chuyện này quỳ xuống là có thể giải quyết sao?”
Trần Chính Hạo vắt chéo hai chân, mũi chân rung rung, dùng ánh mắt mờ ám đánh giá Tô Noãn, thản nhiên nói: “Nếu quỳ xuống có tác dụng thì cần quan phủ làm gì? Nếu đã là xin lỗi thì phải có chút thành ý”.
Nhìn ánh mắt của Trần Chính Hạo, người nhà họ Tô hiểu ý ngay.
“Tô Noãn, nếu chuyện này đã vì cô mà nên, vậy cô phải chịu trách nhiệm. Bây giờ cô hãy theo cậu chủ Trần về nhà, xin lỗi cậu ấy đàng hoàng đi!”
Một người họ hàng nhà họ Tô tức giận lên tiếng.
Tô Noãn bị đám người này vây vào giữa, khẽ cắn môi, vành mắt đỏ lên. Không ai có thể hiểu được nỗi chua xót và ấm ức của cô lúc này.
Mặc dù vì lý do thân thế, cô luôn bị nhà họ Tô ghẻ lạnh, nhưng cô không thể ngờ được người nhà họ Tô lại vì bảo vệ mình mà bảo cô bán thân.
“Bà nội…”
Trong lúc bất đắc dĩ, Tô Noãn chỉ đành cầu cứu bà nội.
Từ khi ông cụ Tô qua đời, bà cụ Tô trở thành người cầm lái của cả Tô Thị. Từ đầu đến cuối bà ta đều không nói một câu, Tô Noãn hi vọng bà nội có thể đứng ra nói giúp mình.
“Đừng gọi tôi là bà nội, tôi không có đứa cháu bất hiếu như cô!”
Không ngờ bà cụ Tô không chỉ không nói giúp cô mà còn mắng: “Muốn trách thì trách thằng chồng vô dụng của cô, đúng là ăn gan hùm, ngay cả cậu chủ Trần mà nó cũng dám đánh”.
“Chuyện ngày hôm nay không đến lượt cô quyết định, cô phải về nhà với cậu chủ Trần. Không cần biết là dùng cách gì, cô phải cầu xin cậu chủ Trần tha thứ bằng được, nếu không tôi sẽ đuổi cô ra khỏi nhà họ Tô!”
Tô Noãn vô cùng tuyệt vọng, không ngờ bà nội lại nói ra lời như vậy: “Bà nội, cháu là cháu bà mà, bây giờ bà lại bắt cháu phải bán thân sao?”
“Cô im đi!”
Bà cụ Tô quát lớn: “Cô biết cô là cháu tôi thì phải nghe theo tôi, cô tự chủ động đi hay là để tôi giúp cô?”
Thấy Tô Noãn lần lữa không động đậy, bà cụ Tô phất tay: “Người đâu, trói con nhỏ này lại, đưa đến xe của cậu chủ Trần!”
Một đám thân thích lập tức vây lại, nhanh tay nhanh chân ấn Tô Noãn xuống bàn, sau đó tìm dây thừng chuẩn bị trói tay chân cô lại.
Tô Noãn hét lên, ra sức giãy giụa, nhưng một cô gái yếu đuối như cô hoàn toàn không cách nào phản kháng. Trong lòng cô vô cùng tuyệt vọng và đau khổ, nước mắt không ngừng lăn xuống.
“Đợi đã!”
Trần Chính Hạo giơ tay ngăn lại, nói: “Mau gọi điện thoại bảo thằng vô dụng Dương Triết đến đây, chuyện trói người phải do anh ta đích thân làm”.
“Đúng, cậu chủ Trần nói quá đúng, thằng vô dụng kia dám đánh cả cậu, đúng là tạo phản!”
“Bây giờ gọi điện bảo cậu ta qua đây, lát nữa phải bắt cậu ta quỳ xuống liếm giày cậu!”
Người nhà họ Tô vô cùng phẫn nộ.
“Tôi cầu xin các người, đừng gọi anh ấy đến, chuyện này để một mình tôi chịu là được rồi!”
Tô Noãn đỏ mắt van xin. Mặc dù cô không có chút tình cảm nào với Dương Triết, nhưng hai người dù gì cũng là vợ chồng hơn hai năm. Cô hiểu rõ nếu lúc này Dương Triết đến đây sẽ phải chịu đựng sự giày vò như thế nào.
Nhưng không có ai nghe cô, người nhà họ Tô đã bấm số gọi đi.
“Cậu chủ Trần, thằng vô dụng kia sẽ đến ngay thôi, đợi lát nữa bắt cậu ta quỳ xuống dập đầu với cậu, sau đó buộc cậu ta tự tay trói Tô Noãn đưa đến xe của cậu”.
Người nhà họ Tô nịnh nọt nói.
Lúc này, Trần Chính Hạo mới hài lòng gật đầu.
Thật ra hôm qua hắn bị đánh, quả thật hắn muốn dẫn người đi bắt tên vô dụng kia ngay, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại đổi ý định.
Với những gì tên vô dụng kia làm với hắn ngày hôm qua thì dù có giết chết anh ta một nghìn lần cũng không hả giận, hắn phải khiến anh ta trả giá đắt.
Vì vậy hắn mới tìm tới nhà họ Tô, gây áp lực cho bọn họ. Hắn muốn làm nhục Tô Noãn ngay trước mặt tên vô dụng đó, trút cơn giận!
Không lâu sau, Dương Triết bước từ ngoài vào.
“Chuyện gì thế!”
Nhìn thấy Tô Noãn đỏ mắt đứng ở một bên, Dương Triết lập tức tiến tới kéo cô sang bên.
“Dương Triết, anh mau đi đi, đừng lo cho tôi!”
Tô Noãn dùng sức đẩy Dương Triết ra ngoài cửa.
Rầm!
Hai người nhà họ Tô lập tức đóng cửa lại, cười nhạt nói: “Muốn đi à? Không dễ vậy đâu, mau quỳ xuống trước cậu chủ Trần!”
Dương Triết ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới thấy Trần Chính Hạo cũng ở đây, lại nhìn biểu cảm của người nhà họ Tô, anh lập tức đoán được chuyện gì xảy ra.
“Cậu chủ Trần, cậu nói xem bây giờ phải làm sao, chỉ cần cậu nói một câu, chúng tôi sẽ lột da thằng vô dụng này luôn bây giờ!”, người nhà họ Tô nịnh nọt.
Trần Chính Hạo xua tay, lạnh lùng nhìn Dương Triết, nói một cách sâu xa: “Thằng chó, lại gặp nhau rồi”.
Hắn vừa nói vừa đứng dậy, cười nhạt: “Tao không nói lời thừa thãi nữa, bây giờ cho mày một cơ hội, tự tay trói vợ mày lại đưa đến xe tao, sau đó theo tao về, sau này làm chó cho tao, chuyện ngày hôm qua tao sẽ coi như chưa xảy ra”.
“Thằng chó, còn không mau cảm ơn cậu chủ Trần!”
Người nhà họ Tô ở bên cạnh quát lên một câu, sau đó lại giơ ngón tay cái khen ngợi Trần Chính Hạo: “Khí phách của cậu chủ Trần khiến người khác khâm phục, cậu nhân từ với thằng vô dụng này như vậy, sau này chúng tôi phải học tập cậu nhiều!”
Thấy Dương Triết không nói tiếng nào, Trần Chính Hạo tưởng rằng anh đã sợ đến lặng người, cười nói: “Bây giờ biết hối hận rồi sao? Biết tao là ai không? Tao giới thiệu lại với mày một lần nữa, dựng cái tai chó của mày lên mà nghe cho rõ!”
“Tao là Trần Chính Hạo, bố tao là Trần Minh Phi, Chủ tịch công ty bất động sản Hoa Thành. Mày ở trước mặt tao không bằng một con kiến. Chỉ cần tao thổi nhẹ một hơi là có thể khiến mày chết không đất chôn thân!”
Người nhà họ Tô ở bên cạnh lập tức nịnh nọt: “Cậu chủ Trần khiêm tốn rồi, đối phó với loại người vô dụng này cần gì phải thổi phức tạp như vậy, tùy tiện chớp mắt một cái là thằng vô dụng này đã tan xương nát thịt!”
Trần Chính Hạo vô cùng hưởng thụ cảm giác được người khác tâng bốc. Hôm nay hắn đến đây không chỉ muốn xả giận, mà còn muốn để Tô Noãn thấy rõ người chồng vô dụng của cô so với hắn thật không bằng một con kiến.
Ngay sau đó, hắn quay lại cười nói với Tô Noãn: “Noãn Noãn, em yên tâm, sau này đi theo anh bảo đảm mỗi ngày em đều được ăn ngon mặc đẹp, ở biệt thự, lái xe sang. Còn nữa, tối nay anh còn có thể dẫn em đi tham gia một bữa tiệc”.
Nói xong, hắn lấy một tấm thiệp mời in hình rồng vàng ra, nói: “Biết đây là gì không? Đây là thiệp mời đến tiệc chào mừng Trấn Quốc đại tướng quân, đến lúc đó anh có thể dẫn em đi cùng”.
“Cái gì? Đó là thiệp mời đến tiệc chào mừng Trấn Quốc đại tướng quân!”
Người nhà họ Tô lập tức mở to mắt, nhìn tấm thiệp đỏ rực kia, người nào người nấy lộ ra vẻ mặt vô cùng ao ước, cả nước bọt cũng sắp chảy ra.
“Tô Noãn, còn không mau quỳ xuống nhận sai với cậu chủ Trần!”
Người nhà họ Tô tràn đầy căm phẫn. Hôm qua ở chợ, Dương Triết đã đánh Trần Chính Hạo, nào ngờ Trần Chính Hạo không trực tiếp tìm Dương Triết tính sổ mà tìm đến nhà họ Tô.
Sau khi biết chuyện xảy ra ngày hôm qua, người nhà họ Tô sợ đến mức suýt nữa thì đi ra quần.
Trần Chính Hạo là ai?
Đó là con trai độc nhất của Trần Minh Phi, Chủ tịch công ty bất động sản Hoa Thành, tập đoàn Tô Thị so với họ chẳng khác nào hạt bụi. Người ta chỉ cần thổi một hơi là có thể khiến cả Tô Thị gặp họa ngay lập tức.
“Chuyện này quỳ xuống là có thể giải quyết sao?”
Trần Chính Hạo vắt chéo hai chân, mũi chân rung rung, dùng ánh mắt mờ ám đánh giá Tô Noãn, thản nhiên nói: “Nếu quỳ xuống có tác dụng thì cần quan phủ làm gì? Nếu đã là xin lỗi thì phải có chút thành ý”.
Nhìn ánh mắt của Trần Chính Hạo, người nhà họ Tô hiểu ý ngay.
“Tô Noãn, nếu chuyện này đã vì cô mà nên, vậy cô phải chịu trách nhiệm. Bây giờ cô hãy theo cậu chủ Trần về nhà, xin lỗi cậu ấy đàng hoàng đi!”
Một người họ hàng nhà họ Tô tức giận lên tiếng.
Tô Noãn bị đám người này vây vào giữa, khẽ cắn môi, vành mắt đỏ lên. Không ai có thể hiểu được nỗi chua xót và ấm ức của cô lúc này.
Mặc dù vì lý do thân thế, cô luôn bị nhà họ Tô ghẻ lạnh, nhưng cô không thể ngờ được người nhà họ Tô lại vì bảo vệ mình mà bảo cô bán thân.
“Bà nội…”
Trong lúc bất đắc dĩ, Tô Noãn chỉ đành cầu cứu bà nội.
Từ khi ông cụ Tô qua đời, bà cụ Tô trở thành người cầm lái của cả Tô Thị. Từ đầu đến cuối bà ta đều không nói một câu, Tô Noãn hi vọng bà nội có thể đứng ra nói giúp mình.
“Đừng gọi tôi là bà nội, tôi không có đứa cháu bất hiếu như cô!”
Không ngờ bà cụ Tô không chỉ không nói giúp cô mà còn mắng: “Muốn trách thì trách thằng chồng vô dụng của cô, đúng là ăn gan hùm, ngay cả cậu chủ Trần mà nó cũng dám đánh”.
“Chuyện ngày hôm nay không đến lượt cô quyết định, cô phải về nhà với cậu chủ Trần. Không cần biết là dùng cách gì, cô phải cầu xin cậu chủ Trần tha thứ bằng được, nếu không tôi sẽ đuổi cô ra khỏi nhà họ Tô!”
Tô Noãn vô cùng tuyệt vọng, không ngờ bà nội lại nói ra lời như vậy: “Bà nội, cháu là cháu bà mà, bây giờ bà lại bắt cháu phải bán thân sao?”
“Cô im đi!”
Bà cụ Tô quát lớn: “Cô biết cô là cháu tôi thì phải nghe theo tôi, cô tự chủ động đi hay là để tôi giúp cô?”
Thấy Tô Noãn lần lữa không động đậy, bà cụ Tô phất tay: “Người đâu, trói con nhỏ này lại, đưa đến xe của cậu chủ Trần!”
Một đám thân thích lập tức vây lại, nhanh tay nhanh chân ấn Tô Noãn xuống bàn, sau đó tìm dây thừng chuẩn bị trói tay chân cô lại.
Tô Noãn hét lên, ra sức giãy giụa, nhưng một cô gái yếu đuối như cô hoàn toàn không cách nào phản kháng. Trong lòng cô vô cùng tuyệt vọng và đau khổ, nước mắt không ngừng lăn xuống.
“Đợi đã!”
Trần Chính Hạo giơ tay ngăn lại, nói: “Mau gọi điện thoại bảo thằng vô dụng Dương Triết đến đây, chuyện trói người phải do anh ta đích thân làm”.
“Đúng, cậu chủ Trần nói quá đúng, thằng vô dụng kia dám đánh cả cậu, đúng là tạo phản!”
“Bây giờ gọi điện bảo cậu ta qua đây, lát nữa phải bắt cậu ta quỳ xuống liếm giày cậu!”
Người nhà họ Tô vô cùng phẫn nộ.
“Tôi cầu xin các người, đừng gọi anh ấy đến, chuyện này để một mình tôi chịu là được rồi!”
Tô Noãn đỏ mắt van xin. Mặc dù cô không có chút tình cảm nào với Dương Triết, nhưng hai người dù gì cũng là vợ chồng hơn hai năm. Cô hiểu rõ nếu lúc này Dương Triết đến đây sẽ phải chịu đựng sự giày vò như thế nào.
Nhưng không có ai nghe cô, người nhà họ Tô đã bấm số gọi đi.
“Cậu chủ Trần, thằng vô dụng kia sẽ đến ngay thôi, đợi lát nữa bắt cậu ta quỳ xuống dập đầu với cậu, sau đó buộc cậu ta tự tay trói Tô Noãn đưa đến xe của cậu”.
Người nhà họ Tô nịnh nọt nói.
Lúc này, Trần Chính Hạo mới hài lòng gật đầu.
Thật ra hôm qua hắn bị đánh, quả thật hắn muốn dẫn người đi bắt tên vô dụng kia ngay, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại đổi ý định.
Với những gì tên vô dụng kia làm với hắn ngày hôm qua thì dù có giết chết anh ta một nghìn lần cũng không hả giận, hắn phải khiến anh ta trả giá đắt.
Vì vậy hắn mới tìm tới nhà họ Tô, gây áp lực cho bọn họ. Hắn muốn làm nhục Tô Noãn ngay trước mặt tên vô dụng đó, trút cơn giận!
Không lâu sau, Dương Triết bước từ ngoài vào.
“Chuyện gì thế!”
Nhìn thấy Tô Noãn đỏ mắt đứng ở một bên, Dương Triết lập tức tiến tới kéo cô sang bên.
“Dương Triết, anh mau đi đi, đừng lo cho tôi!”
Tô Noãn dùng sức đẩy Dương Triết ra ngoài cửa.
Rầm!
Hai người nhà họ Tô lập tức đóng cửa lại, cười nhạt nói: “Muốn đi à? Không dễ vậy đâu, mau quỳ xuống trước cậu chủ Trần!”
Dương Triết ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới thấy Trần Chính Hạo cũng ở đây, lại nhìn biểu cảm của người nhà họ Tô, anh lập tức đoán được chuyện gì xảy ra.
“Cậu chủ Trần, cậu nói xem bây giờ phải làm sao, chỉ cần cậu nói một câu, chúng tôi sẽ lột da thằng vô dụng này luôn bây giờ!”, người nhà họ Tô nịnh nọt.
Trần Chính Hạo xua tay, lạnh lùng nhìn Dương Triết, nói một cách sâu xa: “Thằng chó, lại gặp nhau rồi”.
Hắn vừa nói vừa đứng dậy, cười nhạt: “Tao không nói lời thừa thãi nữa, bây giờ cho mày một cơ hội, tự tay trói vợ mày lại đưa đến xe tao, sau đó theo tao về, sau này làm chó cho tao, chuyện ngày hôm qua tao sẽ coi như chưa xảy ra”.
“Thằng chó, còn không mau cảm ơn cậu chủ Trần!”
Người nhà họ Tô ở bên cạnh quát lên một câu, sau đó lại giơ ngón tay cái khen ngợi Trần Chính Hạo: “Khí phách của cậu chủ Trần khiến người khác khâm phục, cậu nhân từ với thằng vô dụng này như vậy, sau này chúng tôi phải học tập cậu nhiều!”
Thấy Dương Triết không nói tiếng nào, Trần Chính Hạo tưởng rằng anh đã sợ đến lặng người, cười nói: “Bây giờ biết hối hận rồi sao? Biết tao là ai không? Tao giới thiệu lại với mày một lần nữa, dựng cái tai chó của mày lên mà nghe cho rõ!”
“Tao là Trần Chính Hạo, bố tao là Trần Minh Phi, Chủ tịch công ty bất động sản Hoa Thành. Mày ở trước mặt tao không bằng một con kiến. Chỉ cần tao thổi nhẹ một hơi là có thể khiến mày chết không đất chôn thân!”
Người nhà họ Tô ở bên cạnh lập tức nịnh nọt: “Cậu chủ Trần khiêm tốn rồi, đối phó với loại người vô dụng này cần gì phải thổi phức tạp như vậy, tùy tiện chớp mắt một cái là thằng vô dụng này đã tan xương nát thịt!”
Trần Chính Hạo vô cùng hưởng thụ cảm giác được người khác tâng bốc. Hôm nay hắn đến đây không chỉ muốn xả giận, mà còn muốn để Tô Noãn thấy rõ người chồng vô dụng của cô so với hắn thật không bằng một con kiến.
Ngay sau đó, hắn quay lại cười nói với Tô Noãn: “Noãn Noãn, em yên tâm, sau này đi theo anh bảo đảm mỗi ngày em đều được ăn ngon mặc đẹp, ở biệt thự, lái xe sang. Còn nữa, tối nay anh còn có thể dẫn em đi tham gia một bữa tiệc”.
Nói xong, hắn lấy một tấm thiệp mời in hình rồng vàng ra, nói: “Biết đây là gì không? Đây là thiệp mời đến tiệc chào mừng Trấn Quốc đại tướng quân, đến lúc đó anh có thể dẫn em đi cùng”.
“Cái gì? Đó là thiệp mời đến tiệc chào mừng Trấn Quốc đại tướng quân!”
Người nhà họ Tô lập tức mở to mắt, nhìn tấm thiệp đỏ rực kia, người nào người nấy lộ ra vẻ mặt vô cùng ao ước, cả nước bọt cũng sắp chảy ra.
Bình luận facebook