Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Trùng thảo Xích Huyết
Trước cửa một nhà hàng hải sản, Tô Noãn mặc một bộ áo váy đồng phục được may riêng vừa vặn, nhìn thấy Dương Triết hì hục đạp một chiếc xe đạp công cộng đi tới, không khỏi nhíu mày.
“Sao anh không thay áo đi, đầu đầy mồ hôi như vậy, lát nữa làm sao dự tiệc?”
Tô Noãn oán trách một câu.
Dương Triết cười nói: “Không phải chỉ ăn bữa cơm thôi sao, chú trọng thế làm gì. Đúng rồi, không phải bà nội đã đuổi em ra khỏi nhà họ Tô rồi sao? Sao bây giờ lại để em tham gia tiệc thọ?”
Tô Noãn khẽ thở dài, nói: “Có thể trước kia bà cũng chỉ giận quá mới nói vậy thôi. Không nhắc mấy chuyện này nữa, lên trên đã rồi nói”.
Ở đại sảnh tầng ba, người nhà họ Tô gần như đã đến đông đủ, tụm ba tụm bảy trò chuyện ở bên trong.
Tô Noãn và Dương Triết bị coi như không khí, không ai để ý đến bọn họ.
Nhưng việc này với Tô Noãn đã thành quen, bố cô qua đời từ khi cô còn nhỏ, không còn chỗ dựa, cô luôn bị người nhà họ Tô xa lánh và phớt lờ.
Cộng thêm chuyện xảy ra hai ngày trước, người nhà họ Tô càng có khúc mắc với cô.
“Ôi, mấy người nào đó cũng mặt dày thật đấy, đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô rồi còn có mặt mũi tới đây!”
Lúc này, một cô gái trẻ tuổi mặc đầm màu đỏ thẫm bước từ ngoài vào.
“Chào chị Tô Mi”.
Nhìn thấy người này, người nhà họ Tô cùng đứng dậy chào.
Tô Mi khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, là chị họ của Tô Noãn, cũng là người được bà cụ Tô coi trọng, ở công ty rất được chú ý, người nhà họ Tô đều nể mặt cô ta.
Mấy ngày trước cô ta có việc đi công tác xa, hôm nay vừa mới trở về, nhưng cô ta đã nghe kể về chuyện xảy ra hai ngày trước.
Cô ta luôn đố kỵ với năng lực làm việc của Tô Noãn, thường xuyên chèn ép Tô Noãn ở mọi nơi, mỗi lần gặp đều phải xoi mói chuyện gì đó.
“Là bà nội gọi em đến”.
Tô Noãn bình tĩnh trả lời, cô lương thiện nhưng không có nghĩa là cô yếu đuối.
“Bà nội thuận miệng nói thôi mà cô cũng tin thật đấy à?”
Tô Mi lại nhìn Dương Triết, giọng the thé: “Chà chà, đây không phải là thằng công nhân ở rể nhà chúng ta đây sao, sao lại ăn mặc thế này đến đây, vừa mới từ công trường đến phải không? Cậu mau cút ra ngoài cho tôi, đừng ở đây làm ô nhiễm môi trường!”
“Anh ấy là chồng em, dựa vào đâu mà không được đến? Hơn nữa, hôm nay là tiệc mừng thọ của bà nội, không phải tiệc sinh nhật của chị, chị có tư cách gì mà đuổi người ta đi?”
Tô Noãn không khách sáo đáp lại.
“Cãi nhau om sòm thành thể thống gì chứ!”
Lúc này, bà cụ Tô cũng bước từ ngoài cửa vào.
“Chào bà ạ!”
Mọi người lập tức đứng lên, cung kính chào hỏi bà cụ Tô.
“Vừa rồi là sao? Cãi nhau như vậy còn ra cái gì!”
Bà cụ Tô hạ thấp giọng nói.
Tô Mi vội vàng trả lời: “Bà nội, là chuyện tốt mà Tô Noãn làm đấy ạ. Hôm nay là tiệc mừng thọ của bà, tất cả mọi người đều ăn mặc chỉnh tề, nhưng Dương Triết lại ăn mặc thế này đây, chứng tỏ cậu ta không tôn trọng bà. Cháu có lòng tốt nhắc nhở cậu ta mấy câu, Tô Noãn lại bênh cậu ta mắng cháu”.
“Không phải vậy…”
Tô Noãn vừa định giải thích, bà cụ Tô lại gõ cây gậy chống xuống đất vài cái: “Được rồi, đừng nói nữa, toàn những chuyện không đâu!”
Nói xong, bà ta liếc Dương Triết với ánh mắt vô cùng chán ghét, nói: “Chuyện mấy hôm trước tôi có thể không truy cứu, nhưng không có nghĩa là hai đứa không biết tự mình hiểu lấy, ngồi xuống hết đi!”
Thật ra bà cụ Tô không phải không tính toán chuyện mấy ngày trước, chẳng qua là nhà họ Trần đã sụp đổ, không tạo thành uy hiếp với nhà họ Tô nữa.
Năng lực làm việc của Tô Noãn xưa nay luôn rất xuất sắc, rất nhiều chỗ ở công ty cần cô gánh vác, nói thẳng ra thì bây giờ Tô Noãn vẫn còn có tác dụng với bọn họ.
Tiệc mừng thọ bắt đầu.
Bầu không khí lại vui vẻ ấm áp, tất cả mọi người đều lấy lòng bà cụ Tô bằng đủ mọi cách, bà cụ Tô cũng vô cùng hưởng thụ cảm giác được tâng bốc này.
Chẳng mấy chốc đã đến tiết mục tặng quà.
Bà cụ Tô rất có sức ảnh hưởng ở công ty, vì thế mỗi một món quà đều rất đắt giá, món quà nhẹ nhất cũng là dây chuyền vàng trị giá mấy chục nghìn tệ.
“Bà nội, đây là quà cháu tặng bà”.
Tô Mi cười thật tươi lấy một chiếc hộp dài màu đỏ mở ra. Trong hộp là một vật toàn thân màu đỏ, kích thước khoảng ngón tay út, giống như loại thực vật thân rễ nào đó.
“Chị Tô Mi, đây là gì vậy?”
Mọi người đều cảm thấy nghi ngờ, bề ngoài của nó giống như trùng thảo, nhưng trùng thảo chắc chắn không to như vậy, hơn nữa màu sắc cũng không giống, toàn thân đỏ tươi.
“Đây là trùng thảo Xích Huyết”.
Tô Mi tự hào nói: “Là cực phẩm trong trùng thảo, tôi đã tốn hơn năm trăm nghìn tệ nhờ bạn mua về”.
Ôi…
Nghe câu đó, tất cả mọi người lập tức hít sâu vào một hơi.
Năm trăm nghìn tệ!
Mặc dù con số này với nhà họ Tô mà nói, mỗi nhà bọn họ đều có thể lấy ra được, nhưng bọn họ không hào phóng đến mức bỏ nhiều tiền như vậy ra mua một món quà.
“Con bé Tô Mi này tốn kém quá, bỏ ra nhiều tiền như vậy làm gì”.
Bà cụ Tô ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng gương mặt đầy nếp nhăn đã tươi như hoa.
Tô Mi đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tô Noãn và Dương Triết, nói một cách quái gở: “Quà của hai người đâu? Lấy ra đây để mọi người xem là thứ gì quý giá”.
“Quà anh mua đâu?”
Tô Noãn căng thẳng kéo cánh tay Dương Triết, vì thông báo bất chợt, hơn nữa hôm nay cô lại có việc bận nên không kịp chuẩn bị quà nên đã bảo Dương Triết chuẩn bị.
Má ơi!
Dương Triết thầm rủa một câu, trước kia toàn là người khác tặng quà cho anh, xưa nay anh không có thói quen tặng quà cho người khác, cho nên đã quên mất chuyện này.
Nhìn thấy biểu cảm của Dương Triết, Tô Mi lập tức cười ha ha: “Chẳng lẽ hai người đi tay không đến đây? Con người này, sao mà da mặt dày thế, chạy đến đây ăn chùa, quà cũng không mang theo, chẳng phải là không coi bà nội ra gì hay sao?”
“Không phải như vậy!”
Tô Noãn vội vàng giải thích: “Bà nội, không phải vậy đâu, hôm nay cháu đã nói Dương Triết đi chuẩn bị, chỉ là anh ấy quên mất, bọn cháu sẽ tặng bù cho bà sau…”
“Không nỡ chi tiền thì cứ nói là không nỡ, đừng ở đây viện cớ!”
Tô Mi dùng giọng the thé ngắt lời: “Lại còn tặng bù sau, bà nội mỗi năm mừng thọ một lần, sao cô không nói là năm sau tặng bù luôn đi!”
Những người khác cũng lên tiếng chế giễu: “Người nhà này cũng nhỏ nhen thật đấy, thật là chưa từng thấy ai như vậy!”
“Tôi thấy tới năm sau, có lẽ bọn họ lại nói để năm sau nữa bù!”
“Thật là chưa thấy ai mặt dày như vậy!”
Lúc này, Tô Noãn chỉ muốn tìm một khe nứt chui xuống, đồng thời cũng âm thầm hối hận, đáng ra không nên giao chuyện này cho Dương Triết làm.
“Quà chúng tôi đã chuẩn bị rồi”.
Lúc này, Dương Triết đột nhiên lên tiếng: “Vì là sinh nhật của bà nội, Tô Noãn không muốn lấy hàng giả ra lừa bịp người khác như người nào đó, nhất định phải tặng quà quý giá một chút nên cần tốn một ít thời gian. Nhưng mà cũng không lâu đâu, lát nữa sẽ đến ngay thôi”.
Anh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Trương Cao Bình.
“Sao anh không thay áo đi, đầu đầy mồ hôi như vậy, lát nữa làm sao dự tiệc?”
Tô Noãn oán trách một câu.
Dương Triết cười nói: “Không phải chỉ ăn bữa cơm thôi sao, chú trọng thế làm gì. Đúng rồi, không phải bà nội đã đuổi em ra khỏi nhà họ Tô rồi sao? Sao bây giờ lại để em tham gia tiệc thọ?”
Tô Noãn khẽ thở dài, nói: “Có thể trước kia bà cũng chỉ giận quá mới nói vậy thôi. Không nhắc mấy chuyện này nữa, lên trên đã rồi nói”.
Ở đại sảnh tầng ba, người nhà họ Tô gần như đã đến đông đủ, tụm ba tụm bảy trò chuyện ở bên trong.
Tô Noãn và Dương Triết bị coi như không khí, không ai để ý đến bọn họ.
Nhưng việc này với Tô Noãn đã thành quen, bố cô qua đời từ khi cô còn nhỏ, không còn chỗ dựa, cô luôn bị người nhà họ Tô xa lánh và phớt lờ.
Cộng thêm chuyện xảy ra hai ngày trước, người nhà họ Tô càng có khúc mắc với cô.
“Ôi, mấy người nào đó cũng mặt dày thật đấy, đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô rồi còn có mặt mũi tới đây!”
Lúc này, một cô gái trẻ tuổi mặc đầm màu đỏ thẫm bước từ ngoài vào.
“Chào chị Tô Mi”.
Nhìn thấy người này, người nhà họ Tô cùng đứng dậy chào.
Tô Mi khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, là chị họ của Tô Noãn, cũng là người được bà cụ Tô coi trọng, ở công ty rất được chú ý, người nhà họ Tô đều nể mặt cô ta.
Mấy ngày trước cô ta có việc đi công tác xa, hôm nay vừa mới trở về, nhưng cô ta đã nghe kể về chuyện xảy ra hai ngày trước.
Cô ta luôn đố kỵ với năng lực làm việc của Tô Noãn, thường xuyên chèn ép Tô Noãn ở mọi nơi, mỗi lần gặp đều phải xoi mói chuyện gì đó.
“Là bà nội gọi em đến”.
Tô Noãn bình tĩnh trả lời, cô lương thiện nhưng không có nghĩa là cô yếu đuối.
“Bà nội thuận miệng nói thôi mà cô cũng tin thật đấy à?”
Tô Mi lại nhìn Dương Triết, giọng the thé: “Chà chà, đây không phải là thằng công nhân ở rể nhà chúng ta đây sao, sao lại ăn mặc thế này đến đây, vừa mới từ công trường đến phải không? Cậu mau cút ra ngoài cho tôi, đừng ở đây làm ô nhiễm môi trường!”
“Anh ấy là chồng em, dựa vào đâu mà không được đến? Hơn nữa, hôm nay là tiệc mừng thọ của bà nội, không phải tiệc sinh nhật của chị, chị có tư cách gì mà đuổi người ta đi?”
Tô Noãn không khách sáo đáp lại.
“Cãi nhau om sòm thành thể thống gì chứ!”
Lúc này, bà cụ Tô cũng bước từ ngoài cửa vào.
“Chào bà ạ!”
Mọi người lập tức đứng lên, cung kính chào hỏi bà cụ Tô.
“Vừa rồi là sao? Cãi nhau như vậy còn ra cái gì!”
Bà cụ Tô hạ thấp giọng nói.
Tô Mi vội vàng trả lời: “Bà nội, là chuyện tốt mà Tô Noãn làm đấy ạ. Hôm nay là tiệc mừng thọ của bà, tất cả mọi người đều ăn mặc chỉnh tề, nhưng Dương Triết lại ăn mặc thế này đây, chứng tỏ cậu ta không tôn trọng bà. Cháu có lòng tốt nhắc nhở cậu ta mấy câu, Tô Noãn lại bênh cậu ta mắng cháu”.
“Không phải vậy…”
Tô Noãn vừa định giải thích, bà cụ Tô lại gõ cây gậy chống xuống đất vài cái: “Được rồi, đừng nói nữa, toàn những chuyện không đâu!”
Nói xong, bà ta liếc Dương Triết với ánh mắt vô cùng chán ghét, nói: “Chuyện mấy hôm trước tôi có thể không truy cứu, nhưng không có nghĩa là hai đứa không biết tự mình hiểu lấy, ngồi xuống hết đi!”
Thật ra bà cụ Tô không phải không tính toán chuyện mấy ngày trước, chẳng qua là nhà họ Trần đã sụp đổ, không tạo thành uy hiếp với nhà họ Tô nữa.
Năng lực làm việc của Tô Noãn xưa nay luôn rất xuất sắc, rất nhiều chỗ ở công ty cần cô gánh vác, nói thẳng ra thì bây giờ Tô Noãn vẫn còn có tác dụng với bọn họ.
Tiệc mừng thọ bắt đầu.
Bầu không khí lại vui vẻ ấm áp, tất cả mọi người đều lấy lòng bà cụ Tô bằng đủ mọi cách, bà cụ Tô cũng vô cùng hưởng thụ cảm giác được tâng bốc này.
Chẳng mấy chốc đã đến tiết mục tặng quà.
Bà cụ Tô rất có sức ảnh hưởng ở công ty, vì thế mỗi một món quà đều rất đắt giá, món quà nhẹ nhất cũng là dây chuyền vàng trị giá mấy chục nghìn tệ.
“Bà nội, đây là quà cháu tặng bà”.
Tô Mi cười thật tươi lấy một chiếc hộp dài màu đỏ mở ra. Trong hộp là một vật toàn thân màu đỏ, kích thước khoảng ngón tay út, giống như loại thực vật thân rễ nào đó.
“Chị Tô Mi, đây là gì vậy?”
Mọi người đều cảm thấy nghi ngờ, bề ngoài của nó giống như trùng thảo, nhưng trùng thảo chắc chắn không to như vậy, hơn nữa màu sắc cũng không giống, toàn thân đỏ tươi.
“Đây là trùng thảo Xích Huyết”.
Tô Mi tự hào nói: “Là cực phẩm trong trùng thảo, tôi đã tốn hơn năm trăm nghìn tệ nhờ bạn mua về”.
Ôi…
Nghe câu đó, tất cả mọi người lập tức hít sâu vào một hơi.
Năm trăm nghìn tệ!
Mặc dù con số này với nhà họ Tô mà nói, mỗi nhà bọn họ đều có thể lấy ra được, nhưng bọn họ không hào phóng đến mức bỏ nhiều tiền như vậy ra mua một món quà.
“Con bé Tô Mi này tốn kém quá, bỏ ra nhiều tiền như vậy làm gì”.
Bà cụ Tô ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng gương mặt đầy nếp nhăn đã tươi như hoa.
Tô Mi đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tô Noãn và Dương Triết, nói một cách quái gở: “Quà của hai người đâu? Lấy ra đây để mọi người xem là thứ gì quý giá”.
“Quà anh mua đâu?”
Tô Noãn căng thẳng kéo cánh tay Dương Triết, vì thông báo bất chợt, hơn nữa hôm nay cô lại có việc bận nên không kịp chuẩn bị quà nên đã bảo Dương Triết chuẩn bị.
Má ơi!
Dương Triết thầm rủa một câu, trước kia toàn là người khác tặng quà cho anh, xưa nay anh không có thói quen tặng quà cho người khác, cho nên đã quên mất chuyện này.
Nhìn thấy biểu cảm của Dương Triết, Tô Mi lập tức cười ha ha: “Chẳng lẽ hai người đi tay không đến đây? Con người này, sao mà da mặt dày thế, chạy đến đây ăn chùa, quà cũng không mang theo, chẳng phải là không coi bà nội ra gì hay sao?”
“Không phải như vậy!”
Tô Noãn vội vàng giải thích: “Bà nội, không phải vậy đâu, hôm nay cháu đã nói Dương Triết đi chuẩn bị, chỉ là anh ấy quên mất, bọn cháu sẽ tặng bù cho bà sau…”
“Không nỡ chi tiền thì cứ nói là không nỡ, đừng ở đây viện cớ!”
Tô Mi dùng giọng the thé ngắt lời: “Lại còn tặng bù sau, bà nội mỗi năm mừng thọ một lần, sao cô không nói là năm sau tặng bù luôn đi!”
Những người khác cũng lên tiếng chế giễu: “Người nhà này cũng nhỏ nhen thật đấy, thật là chưa từng thấy ai như vậy!”
“Tôi thấy tới năm sau, có lẽ bọn họ lại nói để năm sau nữa bù!”
“Thật là chưa thấy ai mặt dày như vậy!”
Lúc này, Tô Noãn chỉ muốn tìm một khe nứt chui xuống, đồng thời cũng âm thầm hối hận, đáng ra không nên giao chuyện này cho Dương Triết làm.
“Quà chúng tôi đã chuẩn bị rồi”.
Lúc này, Dương Triết đột nhiên lên tiếng: “Vì là sinh nhật của bà nội, Tô Noãn không muốn lấy hàng giả ra lừa bịp người khác như người nào đó, nhất định phải tặng quà quý giá một chút nên cần tốn một ít thời gian. Nhưng mà cũng không lâu đâu, lát nữa sẽ đến ngay thôi”.
Anh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Trương Cao Bình.
Last edited: