• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vinh quang trở về (3 Viewers)

  • Chương 19: Lý Ngư

Ôi…

Sau một loạt tiếng hít sâu, bốn bề lập tức lặng như tờ, tất cả đồng loạt mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.

Trương Cao Bình gọi tên quê mùa này là sếp Dương?

Đang nằm mơ à? Không, cho dù nằm mơ cũng không thể khó tin như vậy được!

“Sếp Trương, ông… ông không nhầm đấy chứ? Người này chỉ là một kẻ nghèo hèn…”

Triệu Nguyệt không dám tin vào mắt mình, nhưng cô ta vừa mở miệng ra nói một câu đã bị tát một cái thật mạnh.

Là người đàn ông mặc áo vest tát.

Triệu Nguyệt không có mắt nhìn, nhưng người đàn ông mặc áo vest chắc chắn là có. Mặc dù cảnh trước mắt vô cùng khó tin, nhưng dù sao cũng là sự thật, hắn chọn cách cứu vãn tốt nhất.

“Im miệng lại cho tôi!”

Người đàn ông mặc áo vest đổi nét mặt, chỉ vào mũi Triệu Nguyệt mắng: “Bây giờ tôi chính thức thông báo cho cô, cô bị sa thải, hợp đồng hủy bỏ, từ nay về sau cô và tập đoàn Thiên Thành không còn quan hệ gì nữa!”

“Anh họ!”

Triệu Nguyệt lập tức cuống cuồng. Từ nhỏ cô ta đã có mơ ước làm ngôi sao, một đường đi tới đây đã trả giá không ít, bây giờ sắp sửa được ký hợp đồng, con vịt bỏ vào nồi luộc rồi không thể để nó bay như vậy được.

“Im đi, hai chúng ta không có quan hệ họ hàng, anh em họ cũng chỉ là tự nhận, mau biến khỏi mắt tôi đi!”

Người đàn ông mặc áo vest quát mắng Triệu Nguyệt xong vội vàng đổi nét mặt, nịnh nọt Dương Triết: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, vừa rồi đều chỉ là hiểu lầm, sếp Dương rộng lòng bỏ qua cho. Vừa rồi tôi cũng không biết thân phận của anh, sau này…”

Hắn còn chưa nói hết câu, Dương Triết đã đi thẳng về phía cửa công ty không ngoái đầu, lạnh lùng quăng lại một câu: “Loại rác rưởi như vậy sau này đừng để tôi nhìn thấy”.

Trương Cao Bình tức giận đến mức khóe miệng giật giật, quay đầu hung hăng quát người đàn ông mặc áo vest: “Cậu cút đi ngay cho tôi! Hơn nữa, chuyện này còn chưa xong đâu, trở về tôi sẽ tính sổ với cậu, thứ không có mắt nhìn!”

Bình thường tính tình của Trương Cao Bình rất tốt, nói chuyện luôn nho nhã, hôm nay là lần đầu tiên ông ta nổi giận đến vậy.

Thật ra cũng không thể trách ông ta, chỉ có bản thân ông ta hiểu rõ, vị trí Chủ tịch tập đoàn Thiên Thành của ông ta chỉ là con rối mà thôi, Tào Chấn Hoa mới là ông trùm thật sự.

Nhưng vào tối hôm qua, Tào Chấn Hoa đột nhiên thông báo cho ông ta, ngày mai chủ nhân thật sự của tòa nhà này sẽ đến tiếp quản, Trương Cao Bình mới ý thức được hóa ra đằng sau Tào Chấn Hoa còn có ông trùm khác!

Ông trùm đằng sau của ông trùm, năng lực này, sức uy hiếp này, hơn nữa mới vào đã bị người ta kiếm chuyện, bảo Trương Cao Bình không nổi giận cũng khó.

Tầng cao nhất của tòa nhà Thiên Thành, văn phòng Chủ tịch.

Diện tích ít nhất cũng hai trăm mét vuông, cửa sổ thủy tinh sát đất cực lớn, trong phòng đá quý, cây cảnh, đồ cổ, tranh chữ cái gì cũng có, Dương Triết ngồi tựa vào chiếc ghế rộng rãi êm ái.

Trương Cao Bình đưa một chiếc hộp nhỏ tới bằng hai tay, cung kính nói: “Chiếc hộp này tôi chưa từng mở ra, sếp Tào dặn tôi chuyển cho cậu”.

Dương Triết nhận lấy chiếc hộp, mở ra xem, bên trong là một tấm thẻ ngân hàng bình thường, anh tiện tay cho vào túi rồi nói với Trương Cao Bình: “Sau này ông vẫn là Chủ tịch của tập đoàn Thiên Thành, tôi không muốn có quá nhiều người biết thân phận của tôi”.

“Vâng, sếp Dương yên tâm, tôi biết nên làm thế nào!”

Trương Cao Bình vội vàng trả lời.

Sau khi dặn dò mấy câu, Dương Triết vốn định rời đi, nhưng Trương Cao Bình nói thế nào cũng phải để Dương Triết xem qua báo cáo tài vụ của công ty mấy năm gần đây. Dương Triết biết ông ta đang bày tỏ lòng trung thành, nghĩ rằng dù sao cũng không có chuyện gì, thế là đồng ý ngồi thêm một lát mới đi.

“Sếp Dương, tôi thường hay đi công tác ở bên ngoài, sau này có chuyện gì cậu cứ tìm trợ lý của tôi là được… Không đúng, bây giờ phải là trợ lý của cậu”.

Trương Cao Bình lộ ra nụ cười sâu xa, gọi một cuộc điện thoại.

Chốc lát sau, một cô gái vóc dáng bốc lửa, đường cong gợi cảm, vô cùng nhu mì, ôm một xấp tài liệu chậm rãi bước vào.

“Sếp Dương, cô ấy là Lý Ngư, năng lực làm việc rất tốt. Sau này cô ấy sẽ thuộc về… sự quản lý của cậu, nếu cậu có chuyện gì, dù là về công việc hay là cuộc sống, đều có thể tìm cô ấy”.

Trương Cao Bình đứng dậy, lại nói với Lý Ngư: “Đây là sếp Dương, hai người từ từ nói chuyện, tôi có việc đi trước đây”.

Nói xong, Trương Cao Bình đứng dậy rời đi, trước khi đi còn ném cho Dương Triết ánh mắt mang đầy hàm ý.

Dương Triết lắc đầu cười khổ, xem ra chuyện không thể nói rõ này thích hợp cho bất cứ xã hội nào, bất cứ thế giới nào.

“Sếp Dương, tôi là Lý Ngư, đây là báo cáo tài vụ ba năm gần đây của công ty, mời anh xem qua”.

Lý Ngư hơi khom người, đặt tập tài liệu trong tay lên bàn. Động tác của cô ta rất chậm, không hề làm ra vẻ, nhưng trong một số chi tiết nào đó lại để lộ ý tứ không cần nói cũng biết.

Cô ta làm vậy rất đúng sở thích của Dương Triết, nếu cô ta vừa tới đã này kia, Dương Triết nhất định sẽ đuổi đi ngay.

“Ừ, tài liệu lát nữa tôi sẽ xem. Vừa rồi Tiểu Trương nói, nếu tôi có chuyện gì trong cuộc sống cũng có thể tìm cô à?”

Dương Triết nói đầy ẩn ý. Anh cũng không phải người chính trực gì, trước kia ở trại huấn luyện, lông còn chưa mọc đủ, anh đã làm một nữ sĩ quan huấn luyện dáng người nóng bỏng mang thai…

Lý Ngư mỉm cười, ánh mắt đầy quyến rũ, không cần Dương Triết nói nhiều, cô ta nhẹ nhàng đi vòng ra sau lưng, dùng tay nhẹ nhàng đấm bóp vai Dương Triết, cất giọng nói đủ khiến đá cẩm thạch tan chảy: “Sau này tôi sẽ là trợ lý của sếp Dương, đương nhiên có trách nhiệm giúp anh giải quyết một số chuyện mà anh muốn làm”.

Cô ta vừa nói, hai bàn tay lại bắt đầu di chuyển xuống dưới.

Dương Triết thở dài một hơi, nếu không phải trước kia đã trải qua quá nhiều chuyện, e rằng hôm nay anh đã cắm sừng Tô Noãn thật.

“Được rồi, đến đây thôi”.

Dương Triết nhẹ nhàng gạt tay của Lý Ngư ra, ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói: “Có chuyện tôi phải dặn cô một tiếng…”

“Tôi biết”.

Lý Ngư tiếp lời, dịu dàng nói: “Tôi sẽ giữ bí mật thân phận của sếp Dương”.

Dương Triết gật đầu cười, càng cảm thấy hài lòng về Lý Ngư. Xem ra người phụ nữ này không đơn giản chỉ là bình hoa, anh luôn thích giao thiệp với những người thông minh.

Lúc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Là Tô Noãn gọi tới: “Dương Triết, bây giờ anh đang ở đâu? Lát nữa bà nội sẽ tổ chức tiệc mừng thọ, gọi chúng ta qua đó. Bây giờ tôi bận việc không chuẩn bị kịp, khi nào anh qua đó thì chuẩn bị chút quà”.

“Được, gửi địa chỉ cho anh, anh sẽ qua đó ngay”.

Dương Triết cúp điện thoại, thầm nhủ không phải bà cụ Tô đã đuổi Tô Noãn ra khỏi nhà họ Tô rồi à, sao bây giờ vẫn gọi họ đi dự tiệc mừng thọ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom