Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Anh đưa em đi ăn
Tô Noãn vẫn đang ngồi trong phòng khách buồn bã vì nỗi uất ức phải chịu khi nãy.
Dương Triết đưa cho cô một tờ khăn giấy, cười dịu dàng nói: "Em đừng buồn nữa, anh nghĩ rời khỏi nhà họ Tô đối với em lại là chuyện tốt. Đi nào, anh đưa em đi ăn đồ ngon, kết hôn hơn hai năm mà anh chưa mời em đi ăn bao giờ".
Dứt lời, anh liền kéo tay Tô Noãn bước ra ngoài.
Tô Noãn cảm thấy rất khó hiểu, giống như vừa rồi Dương Triết tự nói, từ khi hai người kết hôn đến nay, đúng là anh chưa từng chủ động đưa cô đi ăn bao giờ.
“Tôi cảm thấy hai ngày nay anh như biến thành một người khác vậy”.
Tô Noãn ngồi ở ghế lái phụ, nhìn chằm chằm Dương Triết, cứ cảm thấy người đàn ông trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Dương Triết cười đáp: “Ánh mắt em đúng là tốt thật, anh nói thật với em vậy, thực ra anh là anh trai sinh đôi của Dương Triết, mấy ngày nay nó có việc phải ra ngoài, nên nhờ anh làm chồng em”.
“Khốn kiếp!”
Tô Noãn tức giận trợn mắt, tên này trước kia chẳng khác gì khúc gỗ, nhìn thấy cô chỉ biết cười ngây ngô, vậy mà bây giờ còn biết nói đùa.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Bỗng Tô Noãn cảm thấy có chút không đúng, gần chỗ này chính là phòng tiệc cao cấp nhất của Nam Giang, hôm nay được dùng để tổ chức bữa tiệc chào mừng Trấn Quốc đại tướng quân.
“Nghe nói đồ ăn ở đây ngon lắm, anh đưa em đi ăn thử”.
Dương Triết điều khiển vô lăng, lái xe về phía cửa phòng tiệc.
“Anh điên à, mau dừng lại, đây là tiệc chào mừng của Trấn Quốc đại tướng quân đấy!”
Tô Noãn ở bên cạnh cuống lên nói.
“Thế thì đúng lúc lắm, nếu là tiệc chào mừng của Trấn Quốc đại tướng quân thì chắc chắn đồ ăn không tệ, lát nữa hai chúng ta tha hồ mà ăn!”
Dương Triết cười vẻ không quan tâm.
Tô Noãn càng cuống đến mức giậm chân, Trấn Quốc đại tướng quân là nhân vật thế nào chứ?
Lúc này, phòng tiệc đã được giới nghiêm ba vòng trong ba vòng ngoài, nếu ngang nhiên xông vào thì chắc chắn sẽ gây chuyện lớn.
Nhưng Dương Triết không thèm nghe lời khuyên nhủ, lái thẳng đến bãi đỗ xe, sau đó mở cửa xe bước xuống.
“Anh đừng có làm bừa!”
Tô Noãn cũng vội vàng xuống xe đuổi theo, định ngăn Dương Triết lại.
“Sao các cô lại đến đây?”
Đúng lúc này, người nhà họ Tô đang phụ trách công tác tiếp đón khách khứa ở bên cạnh nhìn thấy hai người, khí thế hùng hổ bước tới.
Bà cụ Tô tức giận nói: “Cô cậu đến đây làm gì? Định gây chuyện tiếp cho tôi sao?”
Dương Triết bình thản đáp: “Các người đến được, sao tôi không đến được chứ?”
“Vớ vẩn!”
Bà cụ Tô giận dữ nói: “Bây giờ cô cậu đã không còn là người của nhà họ Tô, đừng hòng dựa vào chúng tôi để kiếm chác lợi ích, mau cút ngay đi!”
“Dựa vào các bà để kiếm chác?”
Dương Triết bật cười lắc đầu, thầm nghĩ đám người này đúng là thấp kém.
Đối với loại người này, Dương Triết cũng chẳng có gì để nói, anh kéo tay Tô Noãn đi tiếp.
“Đứng lại!”
Bà cụ Tô vội vàng bước lên ngăn hai người lại, gõ mạnh chiếc gậy trong tay xuống đất mấy cái, tức giận nói: “Tôi nhắc lại lần nữa, bây giờ cô cậu đã không còn là người nhà họ Tô, không có tư cách đứng cùng chúng tôi. Bây giờ tôi hạ lệnh cho cô cậu, lập tức cút ngay đi cho tôi!”
Có thể đảm nhiệm việc tiếp đón ở cửa trong bữa tiệc chào mừng của Trấn Quốc đại tướng quân, đối với nhà họ Tô là vinh hạnh vô cùng lớn lao, bà cụ Tô sợ hai người này chạy đến đây để dựa dẫm vào họ.
“Phải đấy, đúng là không biết xấu hổ, đã bị đuổi khỏi nhà họ Tô rồi, bây giờ lại còn mặt dày sấn đến!”
“Sao nào? Hôm nay ở phòng họp chẳng phải cậu ghê gớm lắm sao? Bây giờ đã biết ghen tị rồi à? Mau cút đi, đừng mong kiếm chác được gì từ chỗ chúng tôi!”
Nhìn dáng vẻ căm phẫn sục sôi của người nhà họ Tô, Dương Triết chỉ thầm lắc đầu, ánh mắt đầy chế giễu.
Đám người này lại coi việc làm chó canh cửa cho người ta là một vinh hạnh to lớn, đúng là đáng buồn.
“Chà, đây chẳng phải là chó sao?”
Đúng lúc này, Trần Chính Hạo mặc bộ vest thẳng thớm bước đến.
“Cậu chủ Trần, cậu đến đúng lúc lắm!”
Bà cụ Tô nhìn thấy Trần Chính Hạo, lập tức bước lên lấy lòng, nói: “Hai người này đúng là mặt dày, chúng tôi đã đuổi ra khỏi nhà họ Tô rồi, mà bây giờ vẫn trơ mặt đến đây muốn kiếm chác lợi ích từ chúng tôi”.
Bà cụ Tô nói như vậy, ngoài việc lấy lòng thì còn một hàm ý khác, đó là nói cho Trần Chính Hạo biết, hai người này đã bị đuổi khỏi nhà họ Tô, nên chuyện ở phòng họp hôm nay không liên quan gì đến nhà bọn họ cả.
“Ha ha, xem ra đây là một con chó ghẻ!”
Trần Chính Hạo cười khẩy nói: “Chờ sau tối nay tao sẽ từ từ tính sổ với bọn mày, chỉ là tao thấy rất tò mò, nhà họ Tô đã đuổi bọn mày ra khỏi nhà rồi, bọn mày còn đến đây làm gì vậy? Mặt dày như vậy, sao không đi đăng ký kỷ lục thế giới Guinness đi?”
Bữa tiệc chào mừng của Trấn Quốc đại tướng quân vô cùng long trọng, nên Trần Chính Hạo tạm thời bỏ qua chuyện trả thù Dương Triết, nhưng bây giờ chạm mặt nhau, sỉ nhục một trận cũng không có gì to tát.
Dương Triết cười nhạt đáp: “Trước đó tôi bảo anh ngu ngốc anh còn không thừa nhận, đến đây còn có thể làm gì được chứ? Đương nhiên là đến để ăn rồi”.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngây ra, sau đó cười sặc sụa.
“Ha ha ha, thằng chó này điên rồi chắc? Nhìn bộ dạng hắn kìa, còn muốn vào ăn sao?”
“Chắc hắn đã coi nơi này thành quán cơm bụi rồi, đồ nhà quê đúng là đồ nhà quê, ngay cả chúng ta cũng chỉ có thể đứng ở cửa đón khách, hắn tưởng hắn là ai chứ?”
Tiếng chế giễu không dứt bên tai, Trần Chính Hạo cũng cười lớn: “Nếu bọn mày có thể vào trong, tao sẽ livestream cảnh ăn phân!”
Hắn nói xong liền lấy một tấm thiệp màu đỏ tươi trong túi ra, tự hào nói: “Nhìn thấy chưa? Phải có cái này mới vào được, nhưng tao cho phép hai người bọn mày theo đuôi tao, nói không chừng có thể may mắn trà trộn vào trong được, ha ha ha!”
Trần Chính Hạo vừa cười lớn vừa bước về phía cửa phòng tiệc.
Người nhà họ Tô ai nấy đều tỏ vẻ sùng bái và ngưỡng mộ, thầm nghĩ nếu như bọn họ cũng có thể vào trong thì tốt biết mấy.
“Dương Triết…”
Tô Noãn đứng ở bên cạnh đã lo sốt cả vó, kéo tay Dương Triết, ra hiệu cho anh mau rời đi.
Nhưng không ngờ Dương Triết chỉ mỉm cười, kéo tay cô bước về phía cửa phòng tiệc.
Người nhà họ Tô nhìn thấy thế thì cười càng to hơn.
“Ha ha ha, mau nhìn đi, hai người bọn họ đi theo thật kìa!”
“Ôi, IQ này cũng đáng lo đấy, bọn họ tưởng có thể trà trộn vào trong được thật sao? Đây là tiệc chào mừng của Trấn Quốc đại tướng quân, nếu như không có thiệp mời thì ngay cả con muỗi cũng không bay vào được!”
“Chúng ta có kịch hay để xem rồi, mọi người nói xem lát nữa liệu hai bọn họ có bị bắn chết tại chỗ không nhỉ?”
“Tôi nghĩ ít nhất cũng bị tuyên án chục năm, đây là tiệc chào mừng của Trấn Quốc đại tướng quân cơ mà, trà trộn vào là tội lớn đấy!”
Đám người nhà họ Tô hào hứng đứng ở gần đó chờ xem kịch hay, còn mở sẵn camera trong điện thoại, chuẩn bị quay lại cảnh tượng sắp xảy ra.
Trần Chính Hạo đi phía trước, thấy hai người Dương Triết và Tô Noãn đi theo thật, không khỏi cười phá lên, mỉa mai nói: “Được đấy, hai người bọn mày cứ đi theo tao, đã từng nghe chuyện bịt tai trộm chuông chưa? Lát nữa cứ che mặt lại, nói không chừng người ta sẽ không nhìn thấy bọn mày, ha ha!”
Dương Triết cười nhạt: “Cách này hay đấy, đến lúc đó tôi sẽ chờ xem anh livestream cảnh ăn phân”.
Dứt lời, anh lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn.
Dương Triết đưa cho cô một tờ khăn giấy, cười dịu dàng nói: "Em đừng buồn nữa, anh nghĩ rời khỏi nhà họ Tô đối với em lại là chuyện tốt. Đi nào, anh đưa em đi ăn đồ ngon, kết hôn hơn hai năm mà anh chưa mời em đi ăn bao giờ".
Dứt lời, anh liền kéo tay Tô Noãn bước ra ngoài.
Tô Noãn cảm thấy rất khó hiểu, giống như vừa rồi Dương Triết tự nói, từ khi hai người kết hôn đến nay, đúng là anh chưa từng chủ động đưa cô đi ăn bao giờ.
“Tôi cảm thấy hai ngày nay anh như biến thành một người khác vậy”.
Tô Noãn ngồi ở ghế lái phụ, nhìn chằm chằm Dương Triết, cứ cảm thấy người đàn ông trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Dương Triết cười đáp: “Ánh mắt em đúng là tốt thật, anh nói thật với em vậy, thực ra anh là anh trai sinh đôi của Dương Triết, mấy ngày nay nó có việc phải ra ngoài, nên nhờ anh làm chồng em”.
“Khốn kiếp!”
Tô Noãn tức giận trợn mắt, tên này trước kia chẳng khác gì khúc gỗ, nhìn thấy cô chỉ biết cười ngây ngô, vậy mà bây giờ còn biết nói đùa.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Bỗng Tô Noãn cảm thấy có chút không đúng, gần chỗ này chính là phòng tiệc cao cấp nhất của Nam Giang, hôm nay được dùng để tổ chức bữa tiệc chào mừng Trấn Quốc đại tướng quân.
“Nghe nói đồ ăn ở đây ngon lắm, anh đưa em đi ăn thử”.
Dương Triết điều khiển vô lăng, lái xe về phía cửa phòng tiệc.
“Anh điên à, mau dừng lại, đây là tiệc chào mừng của Trấn Quốc đại tướng quân đấy!”
Tô Noãn ở bên cạnh cuống lên nói.
“Thế thì đúng lúc lắm, nếu là tiệc chào mừng của Trấn Quốc đại tướng quân thì chắc chắn đồ ăn không tệ, lát nữa hai chúng ta tha hồ mà ăn!”
Dương Triết cười vẻ không quan tâm.
Tô Noãn càng cuống đến mức giậm chân, Trấn Quốc đại tướng quân là nhân vật thế nào chứ?
Lúc này, phòng tiệc đã được giới nghiêm ba vòng trong ba vòng ngoài, nếu ngang nhiên xông vào thì chắc chắn sẽ gây chuyện lớn.
Nhưng Dương Triết không thèm nghe lời khuyên nhủ, lái thẳng đến bãi đỗ xe, sau đó mở cửa xe bước xuống.
“Anh đừng có làm bừa!”
Tô Noãn cũng vội vàng xuống xe đuổi theo, định ngăn Dương Triết lại.
“Sao các cô lại đến đây?”
Đúng lúc này, người nhà họ Tô đang phụ trách công tác tiếp đón khách khứa ở bên cạnh nhìn thấy hai người, khí thế hùng hổ bước tới.
Bà cụ Tô tức giận nói: “Cô cậu đến đây làm gì? Định gây chuyện tiếp cho tôi sao?”
Dương Triết bình thản đáp: “Các người đến được, sao tôi không đến được chứ?”
“Vớ vẩn!”
Bà cụ Tô giận dữ nói: “Bây giờ cô cậu đã không còn là người của nhà họ Tô, đừng hòng dựa vào chúng tôi để kiếm chác lợi ích, mau cút ngay đi!”
“Dựa vào các bà để kiếm chác?”
Dương Triết bật cười lắc đầu, thầm nghĩ đám người này đúng là thấp kém.
Đối với loại người này, Dương Triết cũng chẳng có gì để nói, anh kéo tay Tô Noãn đi tiếp.
“Đứng lại!”
Bà cụ Tô vội vàng bước lên ngăn hai người lại, gõ mạnh chiếc gậy trong tay xuống đất mấy cái, tức giận nói: “Tôi nhắc lại lần nữa, bây giờ cô cậu đã không còn là người nhà họ Tô, không có tư cách đứng cùng chúng tôi. Bây giờ tôi hạ lệnh cho cô cậu, lập tức cút ngay đi cho tôi!”
Có thể đảm nhiệm việc tiếp đón ở cửa trong bữa tiệc chào mừng của Trấn Quốc đại tướng quân, đối với nhà họ Tô là vinh hạnh vô cùng lớn lao, bà cụ Tô sợ hai người này chạy đến đây để dựa dẫm vào họ.
“Phải đấy, đúng là không biết xấu hổ, đã bị đuổi khỏi nhà họ Tô rồi, bây giờ lại còn mặt dày sấn đến!”
“Sao nào? Hôm nay ở phòng họp chẳng phải cậu ghê gớm lắm sao? Bây giờ đã biết ghen tị rồi à? Mau cút đi, đừng mong kiếm chác được gì từ chỗ chúng tôi!”
Nhìn dáng vẻ căm phẫn sục sôi của người nhà họ Tô, Dương Triết chỉ thầm lắc đầu, ánh mắt đầy chế giễu.
Đám người này lại coi việc làm chó canh cửa cho người ta là một vinh hạnh to lớn, đúng là đáng buồn.
“Chà, đây chẳng phải là chó sao?”
Đúng lúc này, Trần Chính Hạo mặc bộ vest thẳng thớm bước đến.
“Cậu chủ Trần, cậu đến đúng lúc lắm!”
Bà cụ Tô nhìn thấy Trần Chính Hạo, lập tức bước lên lấy lòng, nói: “Hai người này đúng là mặt dày, chúng tôi đã đuổi ra khỏi nhà họ Tô rồi, mà bây giờ vẫn trơ mặt đến đây muốn kiếm chác lợi ích từ chúng tôi”.
Bà cụ Tô nói như vậy, ngoài việc lấy lòng thì còn một hàm ý khác, đó là nói cho Trần Chính Hạo biết, hai người này đã bị đuổi khỏi nhà họ Tô, nên chuyện ở phòng họp hôm nay không liên quan gì đến nhà bọn họ cả.
“Ha ha, xem ra đây là một con chó ghẻ!”
Trần Chính Hạo cười khẩy nói: “Chờ sau tối nay tao sẽ từ từ tính sổ với bọn mày, chỉ là tao thấy rất tò mò, nhà họ Tô đã đuổi bọn mày ra khỏi nhà rồi, bọn mày còn đến đây làm gì vậy? Mặt dày như vậy, sao không đi đăng ký kỷ lục thế giới Guinness đi?”
Bữa tiệc chào mừng của Trấn Quốc đại tướng quân vô cùng long trọng, nên Trần Chính Hạo tạm thời bỏ qua chuyện trả thù Dương Triết, nhưng bây giờ chạm mặt nhau, sỉ nhục một trận cũng không có gì to tát.
Dương Triết cười nhạt đáp: “Trước đó tôi bảo anh ngu ngốc anh còn không thừa nhận, đến đây còn có thể làm gì được chứ? Đương nhiên là đến để ăn rồi”.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngây ra, sau đó cười sặc sụa.
“Ha ha ha, thằng chó này điên rồi chắc? Nhìn bộ dạng hắn kìa, còn muốn vào ăn sao?”
“Chắc hắn đã coi nơi này thành quán cơm bụi rồi, đồ nhà quê đúng là đồ nhà quê, ngay cả chúng ta cũng chỉ có thể đứng ở cửa đón khách, hắn tưởng hắn là ai chứ?”
Tiếng chế giễu không dứt bên tai, Trần Chính Hạo cũng cười lớn: “Nếu bọn mày có thể vào trong, tao sẽ livestream cảnh ăn phân!”
Hắn nói xong liền lấy một tấm thiệp màu đỏ tươi trong túi ra, tự hào nói: “Nhìn thấy chưa? Phải có cái này mới vào được, nhưng tao cho phép hai người bọn mày theo đuôi tao, nói không chừng có thể may mắn trà trộn vào trong được, ha ha ha!”
Trần Chính Hạo vừa cười lớn vừa bước về phía cửa phòng tiệc.
Người nhà họ Tô ai nấy đều tỏ vẻ sùng bái và ngưỡng mộ, thầm nghĩ nếu như bọn họ cũng có thể vào trong thì tốt biết mấy.
“Dương Triết…”
Tô Noãn đứng ở bên cạnh đã lo sốt cả vó, kéo tay Dương Triết, ra hiệu cho anh mau rời đi.
Nhưng không ngờ Dương Triết chỉ mỉm cười, kéo tay cô bước về phía cửa phòng tiệc.
Người nhà họ Tô nhìn thấy thế thì cười càng to hơn.
“Ha ha ha, mau nhìn đi, hai người bọn họ đi theo thật kìa!”
“Ôi, IQ này cũng đáng lo đấy, bọn họ tưởng có thể trà trộn vào trong được thật sao? Đây là tiệc chào mừng của Trấn Quốc đại tướng quân, nếu như không có thiệp mời thì ngay cả con muỗi cũng không bay vào được!”
“Chúng ta có kịch hay để xem rồi, mọi người nói xem lát nữa liệu hai bọn họ có bị bắn chết tại chỗ không nhỉ?”
“Tôi nghĩ ít nhất cũng bị tuyên án chục năm, đây là tiệc chào mừng của Trấn Quốc đại tướng quân cơ mà, trà trộn vào là tội lớn đấy!”
Đám người nhà họ Tô hào hứng đứng ở gần đó chờ xem kịch hay, còn mở sẵn camera trong điện thoại, chuẩn bị quay lại cảnh tượng sắp xảy ra.
Trần Chính Hạo đi phía trước, thấy hai người Dương Triết và Tô Noãn đi theo thật, không khỏi cười phá lên, mỉa mai nói: “Được đấy, hai người bọn mày cứ đi theo tao, đã từng nghe chuyện bịt tai trộm chuông chưa? Lát nữa cứ che mặt lại, nói không chừng người ta sẽ không nhìn thấy bọn mày, ha ha!”
Dương Triết cười nhạt: “Cách này hay đấy, đến lúc đó tôi sẽ chờ xem anh livestream cảnh ăn phân”.
Dứt lời, anh lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn.