• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Vệ sĩ bất đắc dĩ (84 Viewers)

  • Chap-346

Chương 348



















Chương 348 - Anh không cần nói




“Không sao, sẽ có người giải quyết thôi!”




Tần Hạo ung dung nói. Anh có tính toán của riêng mình. Huyết Ảnh chắc chắn luôn ở bên cạnh Lâm Vũ Hân. Nếu không có mệnh lệnh của anh thì cô ấy sẽ không tự động bỏ đi. Lâm Vũ Hân đang gặp phải nguy hiểm cũng là do cô ấy nói cho anh biết.




Quả nhiên, sau khi bọn họ rời đi, Huyết Ảnh mới chậm rãi bước ra từ một góc khuất. Cô nhìn mười hai mạng người nằm dưới đất, cười lạnh lùng: “Kiếp sau đầu thai thì nên khôn ngoan hơn chút, đừng có động vào người không nên động!”




Cô vứt những cái xác lên xe. Sau đó đổ xăng lên chiếc xe van và chiếc xe Buick để hai chiếc xe tông vào nhau và bốc cháy ngùn ngụt.




Nhìn ngọn lửa bốc cao ngút trời, Huyết Ảnh cũng nhanh chóng biến mất, đuổi theo hướng mà Lâm Vũ Hân đã bỏ đi.




Cô ấy tìm thấy Lâm Vũ Hân ở trong một chiếc xe. Huyết Ảnh lắc đầu khi nhìn thấy cô gái đang nằm sạp xuống vô lăng thất thần. Cô tự nhủ với vẻ thản nhiên: “Hà tất phải vậy. Cứ tin anh tôi thì tốt biết mấy, sao cứ phải sống chết vì cái thể diện làm gì?”




Thẩm Giai Oánh về tới nhà trước cả Tần Hạo. Trên đường anh quay về thì nhận được điện thoại của cô. Nghe thấy giọng nói có phần gấp gáp như lo lắng anh xảy ra chuyện thì Tần Hạo bỗng cảm nhận được sự ấm áp và ân cần của cô gái này.




Anh cười an ủi: “Không sao, anh sắp về rồi. Còn chưa kịp chăm em béo tròn, sinh cho anh một baby xinh xắn thì sao anh có thể chết được chứ?”




“Đáng ghét. Không biết ngượng gì cả. Anh mau về nhé, cơm nấu xong cả rồi”, Thẩm Giai Oánh đỏ mặt, nghĩ tới sau này sinh cho anh một em baby thật thì cô chợt nghĩ không biết sẽ là trai hay gái?




Yên Yên bưng canh ra khỏi bếp, thấy cô ngây người bèn tò mò hỏi: “Chị Giai Oánh, chị đang nghĩ gì mà cười vui thế!”




“Hả? Không có gì!”, Thẩm Giai Oánh vội vàng bỏ điện thoại xuống, cuống cuồng vào bếp phụ giúp.




Yên Yên lắc đầu, cô đã thầm đoán ra được ai ở đầu dây bên kia. Cô cảm thấy ngưỡng mộ chị Giai Oánh – người được người đàn ông yêu thương và cô bỗng cảm thấy khó chịu.




Những ngày ở cạnh nhau này, Tần Hạo đối xử khá tốt với chị em họ. Anh không bao giờ giở trò gì với hai chị em, cho dù chị gái có thẳng thừng tới mức nào thì cũng chưa từng thấy anh làm gì chị cả.




Còn cả chị Giai Oánh – một người đẹp giống như chị cả nữa. Dường như chị ấy rất tin tưởng hai chị em họ, đồng cảm với những gì họ phải trải qua. Thậm chí còn không do dự để họ ở cùng mình mà không có bất kỳ yêu cầu gì.




Yên Yên cũng ngây người. Trong đầu cô hiện lại những sự việc đã xảy ra trong những ngày qua. Cô cũng ngừng đảo thức ăn, cho tới khi tay chạm phải cạnh chảo, bị bỏng thì mới hoàn hồn.




Lúc này, cô nghe thấy giọng của chị gái Oanh Oanh từ ngoài vọng vào. Thẩm Giai Oánh đang đứng bên cạnh rửa bát, nghe thấy vội vàng bỏ xuống, lao ra ngoài.




“Vội vậy cơ à! Mới một ngày không gặp mà nhớ tới mức đó sao? Ha ha!”, Yên Yên lầm bầm nhìn ra cửa bếp, sau đó lắc đầu, gạt bỏ đi những suy nghĩ rối rắm và chuyên tâm nấu ăn.




Thẩm Giai Oánh lao ra khỏi bếp đi mở cửa. Nhìn thấy người đàn ông đang mỉm cười đứng đó, cô bỗng cảm thấy ấm áp vô cùng. Bởi vì có Oanh Oanh đứng bên cạnh nên cô cố kìm chế suy nghĩ phải lao lên ôm chầm lấy anh. Cô chỉ mỉm cười, nói: “Mau vào nhà, đồ ăn sắp xong rồi!”




Tần Hạo mặc kệ, anh ôm lấy người phụ nữ dịu dàng trước mặt, cười nói: “Không ăn nữa đâu!”




“Hả, anh không đói sao?”, Thẩm Giai Oánh thấy khó hiểu. Cô cảm thấy không được thoải mái khi bị anh ôm trước mặt người khác.




Tần Hạo cười nói: “Anh không muốn ăn cơm mà muốn ăn em!”




Thẩm Giai Oánh mặt đỏ tía tai, nhìn Oanh Oanh với vẻ ngượng ngùng.




Oanh Oanh quả nhiên vô cùng bốp chát. Cô trợn mắt với hai người, tức giận nói: “Hai người muốn làm sao thì làm? Có điều, không ăn thì lấy đâu ra sức? Tôi mặc kệ hai người, tôi đi ăn trước đây!”




Nói xong, cô bèn chạy tới bàn ăn, mặc kệ tất cả và thò tay nhúp đưa vào miệng. Bộ dạng đó khiến người khác bó tay.




Thẩm Giai Oánh khẽ vùi đầu vào ngực anh thủ thỉ ngọt ngào, mặc kệ xung quanh.




Tần Hạo ôm chặt cô vào lòng, nghiêm túc nói: “Anh không nói đùa. Là thật đấy!”




Thẩm Giai Oánh khẽ giãy giụa nhưng lại không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp của anh nên cứ vùi đầu vào lòng anh như thế.




Tần Hạo cứ thế ôm cô vào phòng, hôn tai cô với vẻ thương cảm không nói nên lời.




Dường như cảm nhận được sự mệt mỏi của anh, Thẩm Giai Oánh khẽ nói: “Anh lạ quá, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”




Tần Hạo nhớ lại vẻ mặt tuyệt tình của Lâm Vũ Hân mà cảm thấy tim đau nhói. Cuối cùng vẫn là Thẩm Giai Oánh – một người phụ nữ trưởng thành thấu hiểu đàn ông. Anh không nói gì, chỉ cười mà cô có thể đoán ra được tâm trạng bất an của anh.




“Không có gì, giải quyết xong cả rồi. Chỉ là hơi cảm thấy có lỗi với em…”, Tần Hạo khẽ cảm thán nhưng không thể nói thêm được điều gì.




Thẩm Giai Oánh đưa ngón tay che miệng anh, sau đó hôn lên trán anh: “Anh không cần nói, em có thể hiểu. Em cũng sẽ đợi anh, đợi anh giải quyết xong việc của mình, sau đó chúng ta sẽ cùng đối diện mọi chuyện. Còn những thứ khác thì em không quan tâm.




Tần Hạo còn có thể nói gì đây. Đang yên đang lành thì Yên Yên chạy tới gọi họ ăn cơm. Anh đang định ‘xử’ cái cô gái đang chìm đắm trong dòng sông tình ái này một trận ra trò cơ.




Sau khi ăn xong, Yên Yên lại dọn dẹp như thường lệ. Oanh Oanh thì vứt bát đũa, cũng chẳng buồn lau miệng, chạy tót đi xem tivi.




Nếu không phải vì hai cô gái này là chị em sinh đôi thì Tần Hạo sẽ thực lòng nghi ngờ không biết có phải Yên Yên là giúp việc mà Oanh Oanh thuê hay không. Sao mà việc gì cũng để cô em làm hết vậy?




Thẩm Giai Oánh cảm thấy khó xử. Rõ ràng là chủ nhà mà lại bắt một cô thiếu nữ làm hết. Lại còn làm cho nhà của chính mình. Thế là cô chủ động giúp dọn dẹp. Tần Hạo cũng cạn lời, đành lôi Oanh Oanh qua một bên và nhỏ giọng dạy dỗ vài câu.




Đương nhiên anh có nói thì cũng chẳng khác gì nước đổ đầu vịt. Oanh Oanh đã rớt hết liêm sỉ, thì còn làm gì được chứ?




Tần Hạo lắc đầu, cảm thấy ngán ngẩm. Anh đang định mặc kệ cô thì thấy Oanh Oanh đột nhiên nhìn mình. Hình như cô ấy có điều muốn nói nhưng sắc mặt không được tự nhiên lắm. Hình như cô đang do dự.




“Lại định nói gì à? Không phải kêu tôi tối tới phòng cô tâm sự đấy chứ?”, Tần Hạo nghĩ tới khả năng quyến rũ của Oanh Oanh thì bỗng thầm hi vọng. Hơn nữa, hai ngày qua không thấy cô giở trò gì, không được chiêm ngưỡng đôi chân dài nõn nà của cô nên anh nhất thời nhung nhớ.




“Được thôi! Được thôi!”




Oanh Oanh mừng rỡ vỗ tay. Cô bỗng cười đểu: “Có điều, tôi có điều kiện. Người đẹp tôi xinh đẹp ngời ngời, tâm hồn lại thánh thiện. Muốn tâm sự với tôi thì không dễ vậy đâu. Anh phải hứa với tôi một chuyện thì tôi mới đồng ý!”




Tần Hạo phất tay quay người định bỏ đi thì không ngờ Oanh Oanh lại kéo anh lại: “Có được không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom