• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Vệ sĩ bất đắc dĩ (90 Viewers)

  • Chương 518-519

Chương 518: Số mệnh đã định
Mặc dù Tần Hạo đã tiến bộ hơn rất nhiều so với trước đây nhưng anh vẫn không phải là đối thủ của hai ông già này. Chỉ vì thời gian tu luyện của anh còn quá ngắn, tuổi lại còn trẻ, thời gian tu luyện ít hơn hai người kia mấy chục năm.
Nếu như cho anh thêm vài năm nữa thì Tần Hạo sẽ chẳng sợ gì cả.
Sự việc đã đến nước này, Tần Hạo cũng hết cách, chỉ đành thỏa hiệp.
"Được thôi, tôi chấp nhận, bây giờ hãy đưa tôi theo đi!"
Tần Hạo ngoan ngoãn nói.
Thực ra, ngay từ đầu anh không có ý định phủi mông bỏ đi. Anh vẫn còn nhớ mục đích ban đầu của mình khi đến đây là đón Lâm Vũ Hân. Nhưng hiện giờ hai người họ đến một câu còn chẳng nói với nhau thì sao anh đón được cô cơ chứ?
Thực ra Tần Hạo đang thăm dò phản ứng của hai vị trưởng bối này xem họ rốt cuộc là có ý gì, tại sao lại cứ khăng khăng bắt anh phải vào ải thứ ba này.
Kết cục, càng thăm dò lại càng thêm hoài nghi.
Thấy Tần Hạo đã khuất phục, cuối cùng khuôn mặt khiến người khác sợ hãi của Trần Bán Hiền cũng giãn ra, trở nên bình lặng như mặt hồ không gợn sóng. Ông ta chỉ nhìn hai người họ một cái rồi quay lưng rời đi.
Tần Hạo không khỏi ngưỡng mộ, nếu nói ông ta đã đạt đến cảnh giới có thể tùy ý điều khiển kiếm khí như trong lòng bàn tay thì cũng chưa tới. Có điều, Tần Hạo đột nhiên phát hiện ra kiếm khí trên người Trần Bán Hiền vốn không hề đáng sợ như trong tưởng tượng của anh. Không biết đó có phải là vì Tần Hạo luyện kiếm đạo nên có khả năng ngưng tụ kiếm khí của Cửu Chuyển Thần Kiếm hay là còn có lí do gì khác.
Dựa vào cảm giác, anh cảm thấy kiếm khí mà Trần Bán Hiền ngưng tụ ra không giống như kiếm khí của anh, nhưng anh chưa từng thực sự tỷ thí với ông ta nên cũng không dám khẳng định.
"Ba ngày sau lại đến nơi này!"
Trần Lạc Vũ nói vỏn vẹn một câu rồi đi luôn.
Đối với mấy vị trưởng lão thần thần bí bí của Trần gia thôn, Tần Hạo sớm đã quen với giọng điệu lúc nào cũng như đang phát tiết của họ nên anh cũng chẳng thèm so đo nhiều. Anh quay lại nhìn Diệp Thanh Trúc, cười hỏi: "Thế nào? Vừa nãy em lo lắng như vậy có phải vì sợ anh bỏ rơi em không?"
"Hứ, anh cứ bỏ đi, Diệp Thanh Trúc này thiếu đàn ông sao? Đi trên đường nhặt bừa một anh cũng được, đợi anh làm xong mấy việc ngớ ngẩn ở đây thì em sẽ đi luôn. Thực sự không muốn quay trở lại, dù cho đây là nơi mà em lớn lên. Haizzz, nhạt nhẽo làm sao!"
Diệp Thanh Trúc thở dài thườn thượt nhìn theo bóng lưng hai vị trưởng lão đang đi xa dần, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền não mà không biết tại sao.
"Được thôi, anh không ý kiến gì!"
Tần Hạo nhún vai, cũng chẳng thèm quan tâm Diệp Thanh Trúc đang nghĩ gì. Anh đi theo hướng ngược lại.
"Này, anh đi đâu đấy?"
Diệp Thanh Trúc hét gọi từ đằng sau. Thấy hướng mà Tần Hạo đang đi xa dần, mặt cô biến sắc, nói: "Này, anh không thể đến tìm Lâm Vũ Hân được!"
Tần Hạo chẳng thèm để ý đến cô, càng chẳng thèm để ý đến mấy cái quy định vớ vẩn gì đó của Trần gia thôn.
Hơn nữa, bọn họ cũng đâu có nói là anh không được đến tìm Lâm Vũ Hân, tội gì không đi?
Trước đây anh giống như một tên ngốc, ai nói gì thì anh làm theo đó. Nhưng bây giờ anh không muốn nghe lời đám người đó nữa.
Lâm Vũ Hân ở một khu dân cư cách khá xa Trần gia thôn, nằm ở vùng biên. Ở đó có một rừng cây nhỏ, cảnh quan tươi đẹp, không khí trong lành, đây có thể coi là nơi đẹp nhất ở đây.
Tần Hạo đi qua rừng cây nhỏ, đập vào mắt anh là một hồ nước trong xanh ngắt chảy rầm rì và hơi gợn chút sóng, không biết nó chảy về phương nào.
Sâu trong khu rừng có vài căn nhà gỗ được trang trí hết sức thanh lịch, cho người ta cảm giác như đây là chốn bồng lai tiên cảnh.
"Xem ra, ở lại đây thời gian dài thực sự có lợi cho cơ thể. Chẳng trách, Lâm Vũ Hân lại trở nên càng xinh đẹp hơn. Có lẽ sư phụ đã tốn không ít tâm sức".
Tần Hạo vừa nghĩ vừa đã bước vào bên trong.
Anh đứng bên cạnh hồ nước một lát, nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng chầm chậm đi về phía ngôi nhà gỗ nhỏ.
Anh vòng qua ngôi nhà, đằng sau là ngọn nguồn của hồ nước. Ở đó là một hồ nước lớn hơn nữa. Bên cạnh hồ là một người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy dài màu xanh dương đang hai tay nâng cằm, thẫn thờ nhìn vào mặt hồ nước.
Dưới chân đang giẫm lên một cây trúc nhỏ. Ở đầu bên kia của thanh trúc là một sợi cước trong suốt. Xem ra, người đó đang câu cá.
"Chậc chậc, thi vị quá nhỉ!"
Tần Hạo cười hi hi, từ từ bước tới gần.
Người phụ nữ xinh đẹp kia chẳng thèm quay đầu lại, chỉ thấy thanh trúc dưới chân khẽ động đậy. Bà hờ hững đáp: "Tên tiểu tử thối, đúng là bất hiếu. Bây giờ mới đến dập đầu với sư phụ, đúng là chẳng ra thể thống gì".
"Ơ, con đâu có nói là đến dập đầu với người!"
Tần Hạo tỏ vẻ ung dung nhưng trong lòng có chút không tự nhiên mà đến anh cũng không hiểu lí do tại sao, cảm giác như có thứ gì đó đang theo dõi mình.
Tần Hạo đột ngột quay lại, đằng sau lưng anh là một người phụ nữ mặc đồ trắng. Cô đứng ở đó nhìn anh chăm chú bằng đôi mắt chan chứa tình cảm.
"Vũ Hân!"
Tần Hạo không kìm được mà hét gọi tên cô. Cổ họng anh rung lên, âm thanh phát ra nghe hơi khàn khàn.
Thế nhưng, điều anh không ngờ tới là ngay lúc anh vừa quay đầu lại thì ánh mắt thâm tình của Lâm Vũ Hân biến mất, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Sau đó, cô quay lưng rời đi.
Tần Hạo ngơ ngác đứng ngẩn ra đó.
"Cô ấy lại muốn làm gì vậy? Mình có chọc giận gì cô ấy đâu? Một câu cũng chẳng thèm nói, nửa câu cũng chẳng buồn hỏi, cứ thế mà đi!"
Tần Hạo trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trần Linh Tố nháy mắt với anh một cái rồi thở dài nói: "Không có lửa làm sao có khói!"
"Hả? Anh có làm gì đâu mà có lửa cơ chứ?"


Tần Hạo ù ù cạc cạc không hiểu, bản thân anh vượt ngàn dặm xa xôi đến cứu cô nhưng đáp lại là vẻ mặt lạnh như băng của cô ấy. Anh thiếu nợ gì cô hay sao?
Trần Linh Tố hừ lạnh một tiếng, đáp: "Mình sai ở đâu thì trong lòng con tự biết, lại còn đến hỏi ta?"
"Sư phụ, người muốn nói gì thì cứ nói luôn đi. Từ lúc nào mà người vòng vo như vậy, chuyện gì cũng giấu trong lòng?"
Tần Hạo cảm thấy sư phụ thực sự đã thay đổi rồi, trước đây bà đâu có vậy, cũng đâu có chơi mấy trò chơi thanh cảnh như thế này, vậy mà giờ còn biết câu cá. Có thể thấy, ở lại Trần gia thôn này lâu ngày đúng là rảnh đến nỗi 'đau trứng', chẳng có việc gì để làm.
Tần Hạo giơ ngón tay cái về phía sư phụ, nói: "Sư phụ người đúng là nhàn rỗi thật đấy!"
"Quá khen!"
Trần Linh Tố không hề khiêm tốn mà gật đầu tán thành.
Tần Hạo lần này lặn lội đến đây không phải để nói chuyện phiếm nịnh bợ sư phụ. Anh có việc quan trọng cần hỏi sư phụ, cho nên mới ngồi xuống cạnh bà, vươn tay lấy chiếc cần trúc dưới chân bà, hỏi: "Sư phụ, có phải người có bí mật gì chưa nói với con không?"
"Vớ vẩn, ta thì có bí mật gì được chứ? Mà cứ coi như là có thì tại sao ta phải nói với con cơ chứ? Ta là sư phụ hay con là sư phụ?", Trần Linh Tố một tay chống cằm, một chân gác lên tảng đá bên dưới, lăn nó qua lại.
"Khụ, được thôi, đồ nhi biết sai rồi. Vậy con cũng có điều muốn hỏi, về công pháp người dạy con, người còn biết được những gì nữa, cầu xin người chỉ giáo con một chút!"
Tần Hạo không thể không đổi biện pháp. Lúc này, anh đã biết được loại võ công lúc đó sư phụ dạy mình có xuất xứ từ trong sơn động. Thế nhưng, có rất nhiều điều anh vẫn chưa hiểu rõ, ví dụ như tại sao anh lại là người được chọn.
Theo anh được biết, bản thân sư phụ cũng không luyện loại võ công này.
"Đến đúng thời điểm rồi con sẽ hiểu được thôi. Những chuyện khác, ta cũng không rõ!"
Trần Linh Tố cho anh một đáp án nghe rất mơ hồ.
Nhưng thế là đủ rồi.
Tần Hạo gật đầu, trong lòng vô cùng rối bời.
Ý của sư phụ là đây đều là số mệnh!
Có thể bây giờ anh còn chưa hiểu được, nhưng khi anh luyện kiếm khí đến một trình độ nhất định thì sẽ biết được câu trả lời.
Chương 519: Đây là cái gì?
"Vừa nãy người nói con làm sai, con không hiểu. Người nói rõ ra một chút có được không?"
Tần Hạo to gan hỏi thêm câu nữa, đây mới là câu hỏi mà anh quan tâm nhất, anh rất muốn biết lí do tại sao Lâm Vũ Hân lại lạnh lùng như vậy. Lẽ nào ở lại đây lâu ngày thì tính cách cũng thay đổi, không thích yêu đương nữa?
Thế thì anh còn vác xác tới đây làm quái gì cơ chứ!
Không ngờ Trần Linh Tố nghe xong trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ. Bà không nói không rằng mà chỉ về hướng xa xa.
Tần Hạo ngẩn ra một lát, bỗng nhiên nghĩ ra hướng đó chẳng phải là vùng cấm địa sơn động hay sao?
Lẽ nào là ...
Hai mắt Tần Hạo bỗng tối sầm lại, suýt chút nữa thì lăn xuống hồ. Anh ho khan hai tiếng, sau đó vội vã nói: "Sư phụ, con còn phải tranh thủ thời gian luyện công, không làm phiền người nữa!"
Nói rồi, anh phủi mông chạy thẳng.
Cuối cùng anh đã biết lí do tại sao.
Nghĩ tới cái việc đáng chết anh làm, gương mặt Tần Hạo lại cứng đờ ra.
Hóa ra, sơn động kia cách căn nhà nhỏ của Lâm Vũ Hân rất gần. Trong một tháng này, Tần Hạo nếu không có việc gì làm thì sẽ quần nhau với Diệp Thanh Trúc ở trong động bất kể ngày đêm. Diệp Thanh Trúc khốn kiếp này lại còn kêu to, âm thanh đó còn lọt vào tai Lâm Vũ Hân.
Nếu là người khác thì dù có lấy kiếm đâm chết Tần Hạo cũng là rất bình thường, còn Lâm Vũ Hân chỉ làm mặt lạnh đã là khoan dung lắm rồi.
Tần Hạo thực sự không còn mặt mũi nào mà đi hỏi han gì nữa, đến cả Lâm Vũ Hân cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hóa ra là vì lúc anh hành sự tạo ra âm thanh quá lớn nên đã chọc cho Lâm Vũ Hân tức giận.
Nghĩ đến đây, Tần Hạo hận Diệp Thanh Trúc muốn chết.
Cái người phụ nữ lẳng lơ này lại còn rên rỉ như được mùa, giờ thì hại anh thảm rồi.
Trở về căn phòng nơi mình ở, Tần Hạo nghỉ ngơi một ngày. Ngày hôm sau, mới sáng sớm anh đã dậy tập thể dục như thường lệ.
Có điều, giờ anh không dùng cách thức xoàng xĩnh là chạy bộ như trước đây nữa mà tìm một chỗ rất yên tĩnh để ngồi thiền.
Nơi đó là một ngọn núi đá cách nơi Lâm Vũ Hân ở không xa, bên dưới là dòng suối nhỏ chảy róc rách. Hít thở bầu không khí trong lành buổi sáng sớm, tai nghe tiếng lá cây bị gió thổi rù rì, trong lòng cảm thấy chưa bao giờ bình yên đến vậy.
Đồng thời, kiếm khí trong cơ thể anh từng chút từng chút hấp thụ khí trời, thanh trừng hết những luồng khí không trong sạch, từ đó ngưng tụ lại mạnh mẽ hơn.
Cứ thế đến tận mười một giờ trưa Tần Hạo mới thôi ngồi thiền. Anh đứng dậy, mở mắt ra, đột nhiên phóng một đạo chỉ kiếm về phía trước.
Một luồng kiếm khí vô hình phóng ra giữa hai ngón tay, lao vào ngọn núi đá ở phía xa.
Bùm!
Ngọn núi đá vỡ vụn.
Tần Hạo hài lòng gật gật đầu, đắc ý nói: "Tên giặc kia, còn không chịu đầu hàng. Nếu không, ông đây cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Lục mạch thần kiếm! Ha ha!"
Tự biên tự diễn một hồi, xác định xung quanh không ai nhìn thấy rồi Tần Hạo mới thu lại kiếm khí. Khi về đến trong thôn, anh rảnh rỗi đi loanh quanh thì đụng phải mấy người phụ nữ. Anh liền huýt sáo trêu ghẹo xem có chọc tức được ai đó đến gây sự với anh không, nhân tiện thử mấy chiêu thức mới cũng hay mà.
Đáng tiếc là tiếng xấu của Tần Hạo sớm đã truyền đi khắp cả thôn, đám đàn bà con gái nhìn thấy anh đều cười rồi mắng một câu: "Tên xấu xa, huýt cái gì mà huýt, dù gì thì vẫn là một tên khốn mà thôi!"
Tần Hạo đành bất lực đi khỏi. Những ngày tháng không có đối thủ này mới thật cô đơn làm sao!
Đương nhiên, cũng không phải là anh không có việc gì để làm. Mấy ngày này ở trong thôn, anh vô tình đi đến nơi ở của Trần Bán Hiền và mấy vị trưởng lão.
Anh phát hiện ra nơi đây lại là trường học, đám trẻ con gần như ngày nào cũng tới đây học bài.
Thầy giáo ở đây cũng chẳng ai khác ngoài ba vị trưởng lão.
Nội dung dạy học cũng rất phong phú, từ đọc sách nhận mặt chữ đến nội công tâm pháp, đến các bộ chiêu thức võ thuật và còn rất nhiều nữa. Thậm chí, còn có cả Tứ Thư Ngũ Kinh gì đó nữa.
Nếu không phải nhớ rõ mình là người hiện đại đến đây để tìm vợ thì Tần Hạo nhất định sẽ cho rằng mình vừa xuyên không về thời cổ đại. Thật không hiểu nổi mấy người này đến giờ còn học mấy thứ văn hóa cổ điển kia để làm cái gì.
Bí mật của Trần gia thôn thực sự chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài đó hay sao?
Nỗi hoài nghi trong lòng Tần Hạo ngày một lớn.
"Tôi có thể tới đây học tập được không?"
Sau khi Trần Bán Hiền phát hiện, Tần Hạo tỏ ra vô cùng có hứng thú với việc học hành ở đây. Thế nên, anh giả vờ như một người rất khiêm tốn và hiếu học.
Trên thực tế, Tần Hạo chỉ có hứng thú với loại văn tự cổ mà đám Diệp Thanh Trúc học từ bé chứ chẳng có gì khác.
Bởi vì anh phát hiện tất cả những đứa trẻ ở đây đều biết loại chữ đó. Vậy mà người lớn như anh lại không biết, điều đó khiến anh cảm thấy rất mất mặt.
Hơn nữa, bên cạnh Trần Bán Hiền còn có rất nhiều sách vở viết bằng loại chữ đó. Nếu không biết thì sẽ không thể hiểu được những cuốn sách đó.
Tần Hạo nếu muốn tìm hiểu bí mật của Trần gia thôn thì nhất định phải đọc hiểu loại chữ này.
Đáng tiếc, Trần Bán Hiền chỉ hờ hững đáp: "Đợi anh qua được ải thứ ba, trở thành người của Trần gia thôn thì tự nhiên sẽ có tư cách để học tập. Hiện giờ, mời anh ra ngoài!"
Tần Hạo ngơ ra một lát, chỉ đành âm thầm đi ra ngoài, trong lòng cảm thấy cực kì buồn bực.


"Ông không dạy thì tưởng tôi không tìm được người khác dạy hay sao?"
Tần Hạo đi tìm Diệp Thanh Trúc, bảo cô dạy anh loại chữ đó. Thế nhưng, Diệp Thanh Trúc lườm anh một cái, đáp: "Học cái đó làm quái gì, đi chơi với em đi, em biết một nơi rất hay ho. Ở đó có thể bơi, đi cùng đi! Chúng ta đến đó chơi trò uyên ương nghịch nước".
Nơi rất hay ho mà Diệp Thanh Trúc nói chính là nguồn nước của cả thôn, cũng chính là hồ nước trong xanh mà Trần Linh Tố ngồi câu cá.
Gương mặt Tần Hạo đột nhiên trở nên buồn rầu, anh hất tay Diệp Thanh Trúc ra, cau có đáp: "Muốn bơi thì em tự đi một mình đi. Lát nữa mà bị người khác lột da thì đừng có mà cầu xin anh".
Đó là nguồn nước ăn của cả thôn, đến đó bơi thì đúng là đi tìm cái chết!
Diệp Thanh Trúc đặt mông xuống đất, nắm lấy tóc mình, cảm thấy như muốn phát điên.
Tần Hạo cũng sắp phát điên rồi, thật sự không hiểu tại sao người của Trần gia thôn lại có thể ở lại đây bao nhiêu năm như vậy.
"Hay là, chúng ta lên núi đi săn đi?", Tần Hạo đề nghị.
Diệp Thanh Trúc chẳng thèm đắn đo, đáp ngay: "Không đi, chơi trò đó chán rồi!"
Thế này không được thế kia không xong thì chỉ đành trở về ngủ nướng.
Lại hai ngày nhàm chán trôi qua.
Đến ngày thứ ba, Tần Hạo và Diệp Thanh Trúc đến cửa sơn động như đã hẹn. Trần Lạc Vũ và Trần Bán Hiền đã ở đó chờ lâu đến phát bực rồi.
Thấy hai người cùng xuất hiện, Trần Lạc Vũ sa sầm mặt lại giáo huấn: "Tiểu Thanh, cháu là phận nữ nhi, cần phải dè dặt một chút. Đừng có cả ngày dính lấy đàn ông, chẳng ra thể thống gì!"
Diệp Thanh Trúc ngoan ngoãn vâng một tiếng, sau đó lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với Tần Hạo. Cô tỏ ra mình chỉ là một khán giả mà thôi.
"Bắt đầu đi, bài kiểm tra của ải thứ hai chính là vào được trong sơn động này!"
Trần Bán Hiền mặt lạnh tanh tuyên bố.
Tần Hạo ngẩn ra một lát, tò mò hỏi: "Chỉ cần vào trong là được sao?"
"Đúng vậy!"
Trần Lạc Vũ gật đầu, sau đó vẻ mặt điềm tĩnh nhìn Tần Hạo.
Vào thì vào, sợ cái quái gì cơ chứ!
Tần Hạo bước vào trong sơn động. Lần này, Trần Bán Hiền lại không đặt bẫy hay tấn công gì anh mà chỉ đứng đó nhìn.
"Cứ thế này là xong sao? Thế thì còn gọi gì là kiểm tra?"
Tần Hạo lớn tiếng hét.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom