• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Vệ sĩ bất đắc dĩ (85 Viewers)

  • Chương 520-524

Chương 520: Luồng sát khí hung bạo

Lúc này, Trần Bán Hiền nét mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Bài kiểm tra còn chưa bắt đầu. Có điều, tôi đoán anh cũng đã đoán ra nội dung của nó là gì rồi. Đợi một lát nữa, chúng tôi sẽ khởi động một số chướng ngại vật. Việc anh cần làm chính là chinh phục vách tường trơn nhẵn này trong khoảng thời gian một tuần hương!"

Tần Hạo phút chốc mặt mày biến sắc.

Trong đầu anh hồi tưởng lại một đêm mưa gió, tia chớp chiếu rọi lên vách đá trơn nhẵn làm hiện lên bức tranh ác thú đáng sợ.

Lúc đó anh chỉ nhìn thoáng qua đã bị dọa cho sợ đến thổ huyết. Vậy mà bây giờ còn bắt anh nhìn nó trong thời gian một tuần hương, thế chẳng phải muốn lấy mạng anh hay sao?

Tần Hạo vô thức siết chặt nắm đấm, do dự không biết có nên nhìn nó hay không?

Đợi lát nữa, anh sẽ nhắm mắt lại?

Giọng của Trần Lạc Vũ vọng đến bên tai anh.

"Cậu nhắm mắt hay mở mắt thì cũng như vậy cả, bởi vì bức tranh đó sẽ trực tiếp đi vào trong tiềm thức của cậu! Cho cậu chút thời gian chuẩn bị, chuẩn bị xong thì báo chúng tôi một tiếng".

Tần Hạo ngoài mặt thì toát mồ hôi hột nhưng trong lòng thì suýt chút nữa cười xỉu.

Cái này mà cũng gọi là ải thứ hai sao?

Ha ha! Đừng nói là nhìn nó trong một tuần hương, dù có nhìn cả ngày thì cũng chẳng việc gì. Ngày nào mà ông đây chẳng nhìn, sớm đã nhìn quen rồi.

Cảnh tượng mà tia chớp chiếu sáng trong đêm mưa hôm đó sớm đã in sâu vào trong tâm trí anh. Lúc không có việc gì làm, Tần Hạo lại hồi tưởng lại một lần, cũng coi như là xem lại cảnh tượng đó một lần nữa, ngày nào cũng vậy. Ban đầu anh còn cảm thấy con ác thú đó rất đáng sợ khiến anh không dám nghĩ nhiều. Thế nhưng, sau này khi anh đã luyện thành công pháp lại cảm thấy nó không còn đáng sợ như ban đầu nữa.

Giả vờ sợ sệt chẳng qua là không muốn khiến cho hai ông già họ Trần biết được bí mật của anh. Ải thứ hai này qua được là cái chắc. Còn ải thứ ba giờ vẫn chưa biết là thử thách gì, Tần Hạo lúc này vẫn chưa thể chơi bài ngửa, đề phòng hai ông già này lại nâng cao độ khó.

"Chết thì chết, bắt đầu đi!"

Tần Hạo nghiến răng, giả bộ như đang liều mạng.

Trong lúc anh nhắm mắt trấn tĩnh, Diệp Thanh Trúc đã bị hai vị trưởng lão xua đi. Lúc này, trước cửa động chỉ còn lại ba người.

Tần Hạo đứng trước sơn động rồi bước vào trong vài bước.

Trần Bán Hiền bước tới một bên của vách đá, đột ngột khởi động một thứ gì đó. Chỉ nghe tiếng những tảng đá dịch chuyển từng hồi và tiếng nổ rền vang của mặt đất.

Tần Hạo cũng không khỏi thất kinh.

Những âm thanh này thật là khủng bố quá đi?

Đột nhiên, chỉ thấy trên đỉnh sơn động mở ra một cái giếng trời. Một tia sáng lóe mắt không biết từ đâu rọi tới, bỗng chốc chiếu sáng cả sơn động.

Bức tranh ác thú kia cũng ngay lập tức xuất hiện trước mắt Tần Hạo.

Mặc dù cảnh tượng này đã xuất hiện trong đầu anh vô số lần. Thế nhưng, đó chỉ là anh tưởng tượng lúc luyện tập, còn đối diện trực tiếp như thế này thì mới là lần thứ hai.

Nếu so sánh thì luồng khí của ác thú lần này càng đáng sợ, giống như một luồng sát khí hừng hực thực sự xâm nhập vào trong đầu anh. Tần Hạo không kìm được mà cả người run lên bần bật, mũi và miệng đều chảy ra máu tươi.

Còn Trần Lạc Vũ và Trần Bán Hiền sớm đã né sang một bên, vốn dĩ không thể nhìn thẳng vào bức tranh hung thú này.

"Sát khí của loài hung thú từ thời thượng cổ thật đáng sợ, thực sự quá lợi hại!", Tần Hạo trong lòng không khỏi cảm thán.

Có điều, ông đây luyện kiếm khí Cửu Chuyển Thần Kiếm Quyết. Nếu ông đây giở hết mọi chiêu ra thì cũng chẳng thèm sợ ngươi.

Nét mặt Tần Hạo đột nhiên đanh lại lạnh như băng, kiếm khí trong người ngưng tụ thành hình một thanh kiếm sắc nhọn, đâm thẳng vào tiềm thức, chống lại luồng sát khí của con ác thú đang xâm nhập vào trong đầu anh.

Hai luồng khí đều vô cùng lợi hại tranh đấu kịch liệt, không bên nào chịu thua.

Đầu Tần Hạo đột nhiên đau đớn như muốn nổ tung ra, anh ôm lấy huyệt Thái Dương mà rên rỉ.

Ở ngoài sơn động, nét mặt hai vị trưởng lão vô cùng kì dị.

"Tên nhóc này vậy mà vẫn chưa ngã quỵ sao? Lại còn có thể đứng vững rồi kêu la thành tiếng?"

Lời này vừa dứt, Tần Hạo không chịu nổi nữa mà quỳ sụp xuống đất.

Hai luồng khí trong cơ thể đang tranh đấu kịch liệt bất phân thắng bại. Càng như vậy thì Tần Hạo càng đau đớn, nơi ấn đường của anh đột nhiên xuất hiện hai luồng ánh sáng kì dị một đỏ một xanh. Ánh sáng màu đỏ chính là luồng khí của con ác thú, còn màu xanh lam kia chính là Phá Thiên kiếm khí.

Hai luồng khí vừa quấn lấy vừa chèn ép nhau, luồng ánh sáng kì dị cũng trở nên vặn vẹo.

"Ông đây không tin là không diệt được ngươi, đi chết đi!", Tần Hạo nghiến răng, đột ngột đứng bật dậy, gầm lớn một tiếng. Toàn bộ kiếm khí trong người anh được ngưng tụ lại, lao về phía luồng khí màu đỏ như máu kia.

Kiếm khí màu xanh lam đột nhiên dâng trào dữ dội, trước mắt sắp đánh bại luồng khí của con ác thú, trục xuất nó khỏi tiềm thức của Tần Hạo.

Đột nhiên, một tiếng gầm phẫn nộ như tiếng gầm của loài ác thú thượng cổ rền vang trong đầu Tần Hạo.

“Á!”

Tần Hạo kêu lên thảm thiết, bất giác đưa tay lên bịt kín tai, cả người run rẩy rồi một lần nữa quỳ sụp xuống đất.

Ở bên ngoài, một tuần hương đã sắp cháy hết.

Hai vị trưởng lão nhà họ Trần bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt như không thể ngờ tới.

Tần Hạo không ngờ lại có thể kiên cường đến tận bây giờ. Chỉ cần thêm khoảng một phút nữa là anh đã qua được ải này!

Ải thứ hai vốn dĩ trước giờ không ai qua được mà hôm nay lại bị phá vỡ một cách khá dễ dàng.

Hơn nữa, người này lại là một kẻ từ nơi khác tới mà ban đầu tất cả mọi người đều xem thường.

Trên người Tần Hạo thậm chí không có huyết mạch của họ Trần, vậy mà tại sao lại có thể chịu đựng được luồng khí của ác thú tấn công vào tiềm thức như vậy?

Về điểm này, bọn họ nghĩ mãi cũng không hiểu.

Trên thực tế, con ác thú này đã có từ rất lâu về trước, lâu đến nỗi hai vị trưởng lão cũng không biết chính xác được thời gian mà nó xuất hiện. Người biết bí mật này có lẽ chỉ có Đại trưởng lão.

Thế nhưng, không biết đến bao giờ Đại trưởng lão mới xuất quan.

Tần Hạo bị tiếng gầm đó đả thương đến nỗi thất khiếu chảy máu. Lúc này, anh mới biết mình quá chủ quan. Sức mạnh của con ác thú này vượt xa tưởng tượng của anh.

Lúc này, kiếm khí trong cơ thể anh về cơ bản đã bị tiếng gầm của con ác thú này làm cho tiêu tán.

Lúc này, Tần Hạo đột ngột mở mắt thì nhìn thấy vách đá nhẵn bóng trước mặt. Giờ anh mới phát hiện cả vách đá này được tạo nên bởi một khối ngọc thạch nhẵn bóng.

Trên khối ngọc thạch không chỉ có bức tranh ác thú mà còn có cả những văn tự cổ về công pháp.

"Nhớ kỹ, vòng hai này là kiểm tra về trí tuệ!"

Tần Hạo đột nhiên nhớ đến điều Diệp Thanh Trúc từng nói với anh. Nếu đây là vòng kiểm tra trí tuệ thì có phải ngay từ đầu anh đã đi sai hướng rồi không?

Luồng khí đỏ như máu trong tiềm thức của anh ngày càng lớn mạnh, tâm trí của Tần Hạo như thể sắp bị ăn mòn đến nơi. Đến lúc đó, anh sẽ mất đi ý thức của chính mình, chỉ còn cái vỏ là con ác thú khát máu.

Trước mắt thấy sắp toang đến nơi rồi, Tần Hạo bèn cắn chặt răng, nhất quyết không chịu bỏ cuộc. Chỉ trong một khoảnh khắc đó mà anh nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Trên tấm bia đá ở trước cửa Trần gia thôn có viết dòng chữ lớn, trên chữ có kiếm ý.

Lần đầu tiên nhìn thấy tấm bia đá đó, Tần Hạo cảm thấy bị dao động. Chân khí trong người anh khi đó còn chưa được chuyển hóa thành kiếm khí. Cho nên, khi thấy được kiếm ý trong những ký tự đó, anh không khỏi cảm thấy kính sợ.

"Chữ!"

"Kiếm ý!"

"Ta hiểu rồi!"

Tần Hạo đột nhiên lóe lên một ý tưởng, dường như đã nghĩ ra cách gì đó, vẻ mặt anh thoáng vui mừng. Anh nhìn chăm chăm vào dòng chữ trên vách đá, sau đó phát hiện ra vị trí và trình tự giữa các chữ không như bình thường là từ trên xuống dưới, có chữ còn lệch khỏi quỹ đạo, có chữ to chữ nhỏ.

Nhìn qua thì thấy nó lộn xộn bừa bãi, nhưng thực tế khi xâu chuỗi chúng lại với nhau lại đem đến cho người ta một cảm giác rất kì lạ.
Chương 521: May mắn

Tần Hạo chăm chú nhìn hồi lâu, sau đó đột nhiên nhắm mắt lại. Những kí tự lạ lùng kia giống như kiếm khí khắc sâu vào trong tiềm thức của anh, bao vây lấy luồng sát khí màu đỏ như máu kia.

"Chữ chính là kiếm!"

"Nó có thể giam hãm mày!"

Tần Hạo trong lòng thầm nghĩ, những ký tự kia như thể cũng biến thành một thanh kiếm thực thụ vô cùng sắc bén. Thanh kiếm xoay tròn với tốc độ chóng mặt, luồng sát khí màu đỏ như máu bị vây chặt vào giữa rồi trong phút chốc đã bị thu nhỏ lại.

Trong đầu Tần Hạo lại rền vang tiếng gầm thét của con quái thú.

Chỉ khác là lần này tiếng thét ấy nghe vô cùng thê lương!

Tần Hạo trong lòng vô cùng vui sướng nhưng rồi cố gắng bình tĩnh lại, sau đó đột nhiên gầm lên: "Đi chết đi, biến đi cho ta!"

Những dòng chữ kia nhanh chóng chuyển động, tốc độ còn nhanh hơn trước đây nhiều lần. Những dòng chữ đó cuộn lại tạo thành một luồng kiếm khí tựa lốc xoáy, trong chốc lát đã làm cho luồng khí màu đỏ kia tiêu tán, giống như một làn sương mờ dần rồi biến mất.

Cuối cùng cũng thắng!

Tần Hạo đổ vật xuống đất, toàn thân bất động rồi thở dốc. Kiếm khí tạo bởi những dòng chữ kia giờ cũng đã trở nên vô hình rồi biến mất.

"Vẫn chưa chết?"

Ở ngoài động, Trần Lạc Vũ nghe thấy tiếng thở dốc của Tần Hạo mà vẻ mặt như nuốt phải ruồi.

Còn Trần Bán Hiền cũng y như vậy, ông ta vốn không nghĩ tới khả năng Tần Hạo không chỉ có thể chống đỡ trong thời gian dài như vậy mà còn có thể sống sót.

Trước nay, người của Trần gia thôn đi vào đây, chỉ nhìn một cái là đã không chịu được rồi ngất xỉu. Nếu không thì cũng bị dọa cho thành tên ngốc, hoặc là biến thành loài dã thú khát máu không còn nhân tính, xổng ra ngoài là giết người.

Tần Hạo là người đầu tiên vượt qua được ải này, nhưng anh qua bằng cách nào thì chẳng ai biết.

Đúng vào lúc này thì hai vị trưởng lão tưởng rằng việc đã xong nhưng thật không ngờ bỗng một tiếng thét cực lớn nổ rền bên tai họ, cả sơn động rung lên dữ dội.

Tiếng thét đó cũng chính là tiếng thét của con quái thú.

Như thể một quả bom nguyên tử vừa phát nổ, cả sơn động trong phút chốc rung chuyển đến mức đất đá bay loạn xạ như sắp sụp xuống đến nơi. Tiếng gào thét đó cứ thế vọng ra bên ngoài động làm rung chuyển cả Trần gia thôn.

Tất cả muông thú ở nơi đây đều bị thương nặng hoặc chết thảm, đám chim chóc cũng bị cơn chấn động giết chết rồi rơi xuống lả tả.

Cứ như ở đây vừa diễn ra một vụ nổ kinh thiên động địa.

Tất cả mọi người ở Trần gia thôn đều bị tiếng gầm thét rợn người này dọa cho hồn bay phách lạc. Đám trẻ con thì khóc oe oe.

Trần Linh Tố lúc này đang câu cá đằng sau căn nhà nhỏ của Lâm Vũ Hân. Tiếng thét của con quái thú làm cho cả mặt hồ nước rung động dữ dội. Trần Linh Tố ngẩn người ra một lát, sau đó nét mặt bà thay đổi hẳn, bà nhanh chóng di chuyển, lao về phía vùng cấm địa.

Lâm Vũ Hân cũng lao theo.

Tất cả mọi người trong thôn đều ùa đến đó, đứng vây xung quanh Tứ trưởng lão Trường An.

Còn cả Diệp Thanh Trúc đang ở gần đó.

Đợi khi mọi người đã đến đông đủ, chỉ nhìn thấy vùng cấm địa đã hoàn toàn bị hủy diệt.

Cả sơn động đã sụp xuống, làm lộ ra vách đá ngọc thạch nhẵn bóng.

Hai vị trưởng lão nhà họ Trần ngã sang một bên, thổ huyết, mặt trắng bệch.

Còn Tần Hạo thì vẫn đang quỳ giữa đống đổ nát, thất khiếu chảy máu tươi, thần chí không còn tỉnh táo. Anh cũng không biết những việc đang xảy ra xung quanh mình.

Trong khoảnh khắc lúc nãy, dường như con ác thú đã sống lại. Nó rống lên một tiếng rồi hóa thành một hư ảnh, lao về phía Tần Hạo, len lỏi vào trong cơ thể anh.

"Có chuyện gì vậy?"

Trần Linh Tố là người đầu tiên đến hiện trường. Nhìn thấy cảnh này, bà giận dữ lao tới hỏi Trần Bán Hiền lúc này còn chưa tỉnh táo lại.

Trần Bán Hiền cũng ngơ ngác lắc đầu, ý nói bản thân mình cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Tiếng gầm thét kinh hoàng ban nãy quá đột ngột, không ai kịp chuẩn bị trước nên đều bị đả thương. Trần Linh Tố mặt biến sắc, nhìn về phía Trần Lạc Vũ, thấy ông ta cũng lắc đầu, mặt mũi trắng bệch xem chừng bị thương không nhẹ.

Lúc này đa số người trong thôn đã đến nơi. Lâm Vũ Hân thấy Tần Hạo quỳ ở đó thì bất chấp tất cả mà lao tới nắm lấy vai anh, gọi: "Tần Hạo. Anh thế nào rồi? Không sao chứ?"

Tần Hạo hơi ngơ ngác quay lại nhìn Lâm Vũ Hân. Hai mắt anh thất thần nhưng bị Lâm Vũ Hân lay vài cái thì cũng dần hoàn hồn. Lúc này anh mới đột nhiên nở nụ cười, đáp: "Không sao!"

Lâm Vũ Hân dìu Tần Hạo đứng dậy. Tần Hạo quay đầu lại nhìn người dân trong thôn và hai vị trưởng lão.

"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Trần Linh Tố cũng không có tâm trạng để do dự nữa, bà lao lên hỏi Tần Hạo.

Tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào Tần Hạo. Nếu có một người ở đây biết được chuyện gì đã xảy ra thì đó chỉ có thể là Tần Hạo.

Trước cái nhìn chòng chọc của tất cả mọi người, Tần Hạo hơi mỉm cười, nói: "Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi có thể khẳng định chắc nịch với mọi người rằng tôi đã qua ải thứ hai. Thực sự tôi đã qua được rồi!"

Nói rồi, anh không nén được mà bật cười. Tần Hạo lúc này mặt đầy máu tươi. Máu từ mắt, mũi, miệng, tai đều đang nhỏ giọt xuống đất nên nụ cười của anh trông vô cùng đáng sợ.

Tất cả người của Trần gia thôn đều đứng hình.

Tần Hạo vẫn hưng phấn đến nỗi cười không ngừng, tất cả mọi người đều không hiểu rốt cuộc anh đang cười cái gì. Không phải chỉ là vượt được ải thứ hai thôi sao? Có gì mà vui đến vậy?

Bọn họ đương nhiên không biết, Tần Hạo cũng sẽ tuyệt đối không nói cho họ biết.

Ban nãy khi hư ảnh của con ác thú lao vào Tần Hạo, anh vốn nghĩ đây chính là chiêu chí mạng cuối cùng của con ác thú. Vì không kịp phản ứng lại nên nó đã đi vào trong cơ thể anh.

Sau đó, Tần Hạo sững lại.

Bởi vì trong tâm trí của anh giờ đây có thêm một hư ảnh hình vòng vòng, nó đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Đột nhiên Tần Hạo hiểu ra tất cả.

Con ác thú này, rốt cuộc đã nhận anh làm chủ nhân rồi!

Lúc này, chỉ cần anh muốn là ngay lập tức hư ảnh kia sẽ biến lại thành ác thú, lập tức hiện thân.

Có điều, bí mật này quá lớn, lớn đến nỗi anh không dám nói với ai, bao gồm cả Lâm Vũ Hân và sư phụ Trần Linh Tố.

Thấy Tần Hạo vẫn đang đứng cười như tên ngốc, người dân trong thôn đều nhìn sang hai vị trưởng lão. Trần Bán Hiền chật vật đứng dậy, hờ hững nói: "Anh ta thực sự qua được ải thứ hai rồi!"

Cuối cùng thì Tần Hạo cũng ngưng cười, nhìn vào đám người đều đang sững sờ kinh ngạc này mà trong lòng không khỏi đắc ý. Nhưng ngoài mặt, anh vẫn giả vờ bình tĩnh chắp tay, nói: "Thật ngại quá, tại số tôi may mắn thôi!"

Người dân trong thôn lúc này đều không biết phải phát biểu gì.

Việc đã như vậy thì cũng không còn gì để nói nữa. Mọi người lũ lượt rời đi, chỉ còn lại người nhà Trần Linh Tố, ba vị trưởng lão, Tần Hạo và Diệp Thanh Trúc ở lại.

Những trụ cột của nhà họ Trần lúc này đang tụ lại với nhau bàn bạc gì đó có vẻ rất thần bí. Lúc này Tần Hạo đang được Diệp Thanh Trúc dìu đi rửa mặt. Máu trên mặt anh đã không còn chảy nhưng đương nhiên nhìn cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.

Khi đến hồ nước nhỏ cạnh nơi Lâm Vũ Hân sống, Tần Hạo vừa rửa mặt vừa nghe Diệp Thanh Trúc ba hoa bên cạnh.

"Tiếng thét vừa nãy em còn tưởng là tiếng động đất cơ đấy. Anh mau thành thật khai báo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em thấy đám người kia có vẻ rất lo lắng!"

Tần Hạo chăm chú rửa mặt, không thèm quan tâm đến cô.

"Ai dà, thật muốn đi nghe trộm một chút xem có phải bọn họ muốn nuốt lời không? Lần này thấy anh đã qua được ải thứ hai, không biết có được thưởng gì không?"

"Phần thưởng của ải thứ nhất là bị nhốt trong sơn động một tháng. Phần thưởng của ải thứ hai thì là gì nhỉ? Em nghĩ, ải thứ ba là kiểm tra về đức, chính là về nhân cách. Anh nói xem, có phải là tìm mười tám mỹ nữ đến dụ dỗ anh xem anh có nhịn được không hả?"
Chương 522: Tiếng thét kinh hồn

Tần Hạo bỗng chốc sa sầm mặt lại, cười mắng: "Em đừng có chọc cười anh nữa. Nếu đúng như em nói thì ải thứ ba này anh không qua nổi rồi!"

"Cũng chưa chắc, em đẹp thế này mà muốn đi cùng anh nhưng anh cũng không chịu. Có thể thấy con người anh cũng khá có tiềm năng. Không được, em cần rèn luyện thêm bản lĩnh cho anh. Hi hi, nhân lúc không có ai ở đây, hay là chúng ta xuống bơi vài vòng?"

Tần Hạo khinh bỉ đáp: "Bơi cái mông ... Á ..."

Anh còn chưa nói hết câu thì đã bị Diệp Thanh Trúc một cước đạp bay xuống hồ. Cước này của cô đúng là quá tàn độc, quá đột ngột, Tần Hạo vốn không ngờ được cô gái này nói là làm luôn.

Sau khi đạp bay Tần Hạo xuống, Diệp Thanh Trúc cũng nhảy xuống theo, thò tay ra ôm lấy cổ anh.

"Oa, uyên ương nghịch nước đây rồi. Đến đây chồng ơi, chúng ta thử làm một lần trong nước xem sao!"

Tần Hạo tức điên lên được. Lát nữa mà Lâm Vũ Hân nhìn thấy thì anh biết phải làm sao?

Cũng không biết mấy người kia đã họp xong chưa.

Tần Hạo không có tâm trạng chơi mấy trò này với Diệp Thanh Trúc, anh dứt khoát giằng cánh tay đang ôm lấy cổ mình ra, đẩy cô vào bờ. Đang định đi thay quần áo thì lại nhìn thấy gương mặt lãnh đạm của Lâm Vũ Hân xuất hiện trước mặt mình.

"Đúng là cao hứng quá nhỉ. Chúc mừng hai người, qua thêm một ải nữa là hai người có thể chính thức kết thành vợ chồng rồi!"

Tần Hạo cười ngượng, vội vã xua xua tay đáp: "Không phải đâu. Vũ Hân, em đừng hiểu lầm anh có được không? Giữa bọn anh không có gì cả, hơn nữa, ở đây không có cấp giấy chứng nhận kết hôn. Cuộc hôn nhân này diễn ra ở đây sẽ không hợp pháp, cũng chỉ coi như lừa bịp mấy người nhà họ Trần mà thôi!"

Trần Linh Tố đột nhiên ở đâu thò ra, mặt lạnh như băng nói: "Đúng là to gan lớn mật, dám bịp cả người nhà họ Trần!"

Tần Hạo bỗng chốc cạn lời.

Dù có nói gì cũng vô ích, lúc này cả người anh ướt rượt, những đường cong của Diệp Thanh Trúc cũng hiện ra lồ lộ trước mắt, trong đó có hai điểm nổi bật dễ nhìn thấy nhất.

Thấy Lâm Vũ Hân tới mà Diệp Thanh Trúc cũng chẳng hề run sợ. Cô cười hi hi ôm lấy cổ Tần Hạo, nói: "Chồng à, chúng ta về thay quần áo thôi!"

"Chồng à, chậc chậc, nghe mới ngọt ngào làm sao!"

Lâm Vũ Hân nói với vẻ chua chát. Nghĩ đến đây trong lòng cô uất ức vô cùng. Cô còn chưa bao giờ gọi Tần Hạo như vậy mà giờ có người phụ nữ khác đến hưởng lợi.

Nhìn hai người họ quấn quýt không rời thế kia.

Tần Hạo ngượng chín mặt, không nói không rằng mà chạy đi mất.

Khi về đến chỗ ở của mình, anh muốn thay quần áo nhưng thật không ngờ Diệp Thanh Trúc lại cởi sạch đồ của mình rồi cứ thế không mảnh vải che thân đứng trước mặt anh.

"Nhân lúc Tam trưởng lão không có ở đây, chúng ta làm một hiệp đi. Nếu không, lần sau sẽ không có cơ hội nữa!"

Diệp Thanh Trúc ngay lập tức bổ vào người Tần Hạo rồi bắt đầu 'ngấu nghiến' anh.

"Mẹ nó, em đừng như vậy có được không? Anh sắp bị em chơi đến chết rồi!"

Tần Hạo miệng nói không muốn nhưng hai bàn tay phản chủ lại chạm vào ngực Diệp Thanh Trúc.

Trước cấm địa của Trần gia thôn, các thành viên cốt cán của thôn vẫn còn đang họp, họ đang bàn bạc về hậu quả của chuyện hôm nay.

Đối với tiếng thét kinh hồn vọng ra khỏi sơn động của con ác thú hôm nay thì mỗi người phân tích một kiểu không ai giống ai.

Đầu tiên là Trần Linh Tố và Lâm Vũ Hân, hai người họ đương nhiên là đứng về phía Tần Hạo, kiên định cho rằng việc này không dính líu gì tới anh. Hơn nữa, Tần Hạo đã qua ải thứ hai, nên được nhận thưởng, đồng thời cần chuẩn bị thử thách của ải thứ ba cho anh.

Còn Nhị trưởng lão Trần Lạc Vũ và Tam trưởng lão Trần Bán Hiền thì lại đưa ra ý kiến khác.

Bọn họ vô cùng nghi ngờ Tần Hạo, tại sao anh lại có thể đứng trước bức tranh ác thú lâu đến vậy? Bức tranh ác thú này đến cả hai người họ cũng không có khả năng đối đầu trực diện, mà công lực của Tần Hạo còn chưa bằng bọn họ.

Hơn nữa, còn một việc quan trọng nhất.

Lúc này, sơn động đã bị hủy nhưng bức tường đó vẫn còn. Thế nhưng đã không còn bất cứ dấu vết gì của bức tranh ác thú nữa, giờ đây đó chỉ là một bức tượng ngọc thạch dù nhìn thế nhìn nữa cũng chẳng làm sao.

Hơn nữa, tiếng rống của con ác thú nghe cũng vô cùng kì lạ, trước giờ chưa từng có.

Điều này dường như đang nói rõ một điều là con ác thú đã rời khỏi bức tranh trên vách đá và trốn thoát rồi.

Ý của hai vị trưởng lão là muốn thẩm vấn Tần Hạo.

Tứ trưởng lão Trường An thì vẫn trầm mặc, từ đầu đến cuối không hề tham gia vào câu chuyện này. Cho nên, đầu đuôi thế nào cũng không rõ lắm.

Hai bên cứ giằng co nhau như vậy.

"Bây giờ tôi nghi ngờ trên người tên nhãi đó có bí mật gì đó. Nếu không, với thực lực bây giờ của cậu ta chắc chắn không thể qua được ải thứ ba. Hơn nữa, cậu ta còn là nguyên nhân khiến con ác thú chạy thoát!"

Trần Lạc Vũ vô cùng kiên quyết, nhưng ông ta lại không phải gia chủ. Mặc dù quyền lực của trưởng lão là rất lớn nhưng chuyện đại sự như thế này thì cần tất cả thành viên cùng thương lượng.

Đến nay, những người có quyền lực trong nhà họ Trần cũng chỉ có mấy người này.

Lâm Vũ Hân có được quyền lực như vậy là vì cô ấy cũng đã từng vào sơn động này, cũng nhìn bức tranh ác thú và còn cầm cự được lâu hơn so với những người khác ở Trần gia thôn. Cho nên, cô ấy càng hiểu rõ về bí mật của bức tranh này.

Lúc này, Lâm Vũ Hân vẫn trầm mặc không nói.

Trần Linh Tố thì mất kiên nhẫn nói: "Nếu các ông đều nghi ngờ thân phận của nó thì tôi cũng không có gì để nói nữa. Chỉ là, tôi thấy có vẻ như các ông đang tập trung vào sai trọng tâm rồi. Việc chúng ta cần lo lắng bây giờ không phải Tần Hạo, nó chỉ là một người đàn ông đang đi tìm vợ mình mà thôi. Đối với Trần gia thôn chúng ta thì nó không phải là kẻ địch. Còn kẻ thù thực sự là ai thì tôi nghĩ các ông đều biết rõ".

Lời của Trần Linh Tố khiến sắc mặt ba người đàn ông có chút thay đổi.

Trên thế gian này thế lực có thể coi là kẻ thù thực sự của nhà họ Trần chỉ có nhà họ Diệp và nhà họ Tiêu. Thế nhưng, hai gia tộc lớn này Diệp ở phía Bắc, Tiêu ở phía Nam đều mai danh ẩn tích nơi rừng sâu giống như nhà họ Trần.

Nhà họ Trần và nhà họ Tiêu trước giờ vốn không qua lại, nhưng nhà họ Trần lại có thù với nhà họ Diệp. Hai gia tộc cứ không ngừng cấu xé lẫn nhau.

Tần Hạo đã giết mấy người nhà họ Diệp, dù những người đó không thuộc nhánh chính của gia tộc nhưng vẫn là người nhà họ Diệp. Món nợ này lại đổ lên đầu nhà họ Trần mà tính.

Nhà họ Diệp sau khi phái người truy sát Tần Hạo xong thì không có động tĩnh gì nữa, điều đó càng khiến người ta cảm thấy bồn chồn không yên.

Thấy mấy người kia đều không nói gì nữa, Lâm Vũ Hân mới từ từ mở miệng: "Kẻ địch không nhìn thấy được mới là kẻ địch đáng sợ nhất. Tiếng rống vừa nãy có lẽ đã truyền đi rất rất xa".

Lời của Lâm Vũ Hân khiến vẻ mặt ba vị trưởng lão càng thêm nghiêm trọng.

Người vẫn chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cả gia tộc là Tứ trưởng lão Trường An lúc này không thể không lên tiếng: "Mấy ngày nay quả thực có phát hiện ra mấy người nhà họ Diệp rình rập ở bên ngoài ngọn núi của chúng ta. Bởi vì sợ đánh rắn động cỏ nên chúng tôi vẫn chưa hành động!"

"Vậy thì tiếng rống vừa nãy đám người đó cũng nghe thấy phải không?"

Sắc mặt của Trần Bán Hiền càng thêm lạnh lẽo, lông mày cau chặt lại.

Trong lòng Lâm Vũ Hân cảm thấy hơi nghi hoặc, tại sao họ lại lo lắng về vấn đề này như vậy? Cô nhẹ nhàng hỏi: "Người nhà họ Diệp biết được bí mật của Trần gia thôn chúng ta sao?"

Trần Lạc Vũ lắc đầu đáp: "Không rõ bọn chúng biết được bao nhiêu nhưng chuyện về ác thú thì chúng có biết!"

Lâm Vũ Hân mặt cũng biến sắc theo.

Người nhà họ Diệp nghe thấy tiếng gầm của con ác thú, chắc chắn sẽ hành động. Nói không chừng, Trần gia thôn đang gặp nguy hiểm.

Trần Linh Tố lại nói: "Cho nên mới nói giờ mọi người cãi nhau làm gì? Thân thế của Tần Hạo thế nào cũng chẳng quan trọng. Dù gì nó cũng đứng về phía chúng ta đúng không?"
Chương 523: Gọi là “tên đê tiện”

Bọn họ yên lặng trong chốc lát. Tứ trưởng lão Trần Trường An - người vốn chưa từng can dự vào chuyện này, đột nhiên cất tiếng: “Cũng không chắc. Có thể đó là gián điệp do nhà họ Diệp cử đến. Chúng ta không biết được Diệp Thanh Trúc ở ngoài kia đã kết giao với những kẻ như thế nào.”

Trần Linh Tố vừa nghe đến đây đã tức đến tái mặt. Nhưng bà không thể tiết lộ Tần Hạo là đệ tử của mình, chỉ đành kìm lại, cảm giác rất khó chịu.

Lâm Vũ Hân nói với giọng quả quyết: “Cháu cảm thấy không đâu. Anh ấy không giống loại người như thế!”

“Vũ Hân, sao cháu lại chắc chắn như vậy?”

Lâm Vũ Hân cứng họng, không thể nói Tần Hạo vì cô nên mới đến Trần gia thôn này.

Thứ quy tắc khốn kiếp, phiền chết đi được!

Trần Trường An càm ràm: “Thật tình. Tôi đã bảo từ lâu rồi, tốt nhất đừng bày ra trò này làm gì. Cấm tiệt người ngoài vào thôn là được. Thế thì đã chẳng xảy ra lắm chuyện!”

“Tôi cảm thấy chúng ta cho cậu ta vượt ải thứ ba rồi hẵng tính tiếp. Cậu ta mà chết ở ải thứ ba thì chẳng còn chuyện gì nữa, cũng không cần phải nghi ngờ thêm. Nhưng nếu Tần Hạo thật sự may mắn qua nổi ải thứ ba thì ta hãy gả Diệp Thanh Trúc cho cậu ta, rồi cho cả hai ở lại Trần gia thôn. Chỉ cần bảo đảm Tần Hạo không rời khỏi thôn thì việc cậu ta có phải là người của nhà họ Diệp hay không cũng đâu còn quan trọng?”

Những người khác nghe xong cũng nghĩ đây là cách khả dĩ nhất bây giờ.

Họ bàn bạc được một lúc, thấy không còn vấn đề gì nữa thì ai về nhà nấy.

Trần Trường An sai người tăng cường phòng vệ ở lối vào thôn và vùng rừng núi xung quanh. Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão thì đau đầu thiết kế ải thứ ba.

Kể ra cũng thật buồn cười. Người ngoài muốn lấy phụ nữ ở Trần gia thôn phải vượt qua ba ải. Ải đầu tiên và ải thứ hai đều do tổ tiên truyền lại. Còn ải thứ ba lại chẳng biết là gì, cũng chưa từng nghe tổ tiên nhắc đến.

Theo suy đoán, ải đầu tiên dùng để kiểm tra sức mạnh. Ải thứ hai kiểm tra thiên phú, vận may và thứ quan trọng nhất – trí tuệ. Ải thứ ba, có lẽ là về phẩm hạnh, đạo đức. Thế nên mới có ba ải dũng – trí – đức.

Như thể đang tuyển chọn nhân tài vậy. Kén rể chứ nào phải tuyển dụng đâu, sao phải phiền hà đến thế cơ chứ?

Hai vị trưởng lão thảo luận tới lui, cuối cùng nghĩ ra một cách không đáng tin cho lắm.

“Không đáng tin cho lắm” chính là nhận xét của Tần Hạo về nội dung kiểm tra này.

Sau khi biết nội dung ải thứ ba, Tần Hạo đã thắc mắc không biết hai vị trưởng lão có bị kẹp cửa vào đầu hay không.

Họ bảo anh lấy lòng trẻ con trong thôn.

Nội dung kiểm tra chính là, Tần Hạo phải được sự công nhận của mọi đứa trẻ dưới mười tuổi trong thôn thì họ mới cho anh qua ải.

Con người chẳng ai hoàn hảo. Không ai dám đảm bảo bản thân sẽ được mọi người chấp nhận, anh cũng đâu phải thỏi vàng.

Nhưng theo cách giải thích của hai trưởng lão, tâm hồn của trẻ con ngây thơ và thuần khiết nhất. Chúng có thể dựa vào cảm giác để biết được đối phương là người tốt hay xấu. Nếu một người đàn ông có thể khiến lũ trẻ yêu mến, thì dù nhân phẩm của người đó có tệ cũng sẽ không đến mức không cứu chữa được.

“Mẹ nó, thế này có khác gì cố ý chơi mình?”, Tần Hạo to tiếng chửi rủa.

Nếu là thời điểm mới đến Trần gia thôn thì anh còn có phần tự tin. Lừa trẻ con thôi mà, cũng không khó lắm. Nhưng bây giờ Tần Hạo ở Trần gia thôn đã được gán cho biệt danh “tên đê tiện”, độ thiện cảm tụt mạnh, chuyện này sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Trần Lạc Vũ nói đề bài kiểm tra cho Tần Hạo xong thì đi thẳng, không hề cho anh cơ hội thương lượng.

Thật ra, ý định ban đầu của họ vốn là muốn Tần Hạo chết ở ải thứ ba. Nhưng ngẫm lại, họ thấy làm vậy có hơi tàn nhẫn, nên mới đổi sang cách làm “chơi khăm anh” thế này.

Vì họ biết, muốn vượt được ải này thật sự rất khó! Thậm chí còn khó hơn bài kiểm tra sức mạnh ở ải đầu tiên.

Khi biết tin Tam trưởng lão Trần Bán Hiền đem anh ra làm ví dụ tiêu cực khi dạy học cho lũ trẻ, Tần Hạo cáu tiết vô cùng. Thế này thì chơi kiểu gì nữa!

Thời gian kiểm tra là mười ngày!

Trong mười ngày, nếu như không thành công, anh phải cút khỏi Trần gia thôn.

Tần Hạo thống kê lại, toàn thôn có mười chín đứa trẻ dưới mười tuổi, gồm tám bé trai, mười một bé gái. Lũ trẻ ngày nào cũng chỉ có đi học thôi. Không có việc làm hay áp lực cuộc sống gì ở Trần gia thôn cả. Thế nên còn khó dụ ngọt hơn mấy đứa trẻ thông thường khác.

Anh nghĩ mãi cũng chỉ có một cách.

Hôm ấy, Tần Hạo cứ đi đi lại lại trong thôn. Trông thấy một đứa trẻ, anh bèn nheo mắt cười cười, hệt ông chú kỳ lạ muốn gạt cô bé con xem cá vàng.

“Nhóc con, lại đây, muốn chơi cái này không?”

Vừa nói, Tần Hạo vừa xoay con quay được đẽo bằng gỗ.

Hai mắt của đứa trẻ sáng rực, nhìn con quay gỗ không chớp mắt.

Tần Hạo rất bình tĩnh và quyết tâm.

Trần gia thôn không hiểu biết nhiều về thế giới bên ngoài. Anh không tin những món đồ chơi diệu kỳ của mình không dụ được lũ trẻ chưa tỏ sự đời này.

“Anh đê tiện ơi, dạy em chơi cái này được không ạ!”

Đứa trẻ kia chớp mắt đầy mong chờ nhìn Tần Hạo.

Mặt mũi anh sa sầm. Trẻ con nhà nào, là ai dạy nó gọi anh như thế? Đứng ra đây, anh bảo đảm không đánh chết kẻ đó.

“Nhóc này, gọi như thế vừa sai vừa vô lễ. Tam trưởng lão đã dạy, người nhỏ phải tôn trọng trưởng bối. Nhóc nên gọi là “chú Tần” nhé!”

Đứa trẻ làm mặt quỷ với anh: “Không muốn. Mẹ đã dạy, gặp anh thì phải gọi là “tên đê tiện”. Vì hôm nay thấy anh có món đồ chơi thú vị quá nên mới gọi là “anh đê tiện” thôi. Ai mà thèm gọi chú Tần gì đó chứ!”

Tần Hạo ngớ người. Bảo sao đứa trẻ này lại nghịch như vậy, thì ra là do phụ huynh dạy hư.

“Mẹ cháu đâu, bảo mẹ cháu ra đây gặp chú. Tức chết mất. Gán cho người khác cái biệt danh này thì tự gọi đi, còn dạy cho cả con nít nói theo, đúng là không có tư chất!”

Tần Hạo điên tiết nói.

Đứa trẻ kia nghe anh mắng mẹ mình thì lập tức cất giọng cáu kỉnh: “Xấu xa, dám mắng mẹ em à! Không thèm chơi với anh nữa. Khúc gỗ của anh thì có gì hay chứ, em không cần.”

Sau đó, đứa trẻ bực bội chạy đi, nhưng vẫn ngoái đầu nhìn con quay gỗ trên mặt đất.

Nhìn theo bóng lưng của đứa trẻ, Tần Hạo thở dài, lẩm bẩm: “Hầy, xem ra đồ chơi vẫn chưa đủ!”

Lần thứ nhất xuất chiêu đã thất bại. Áp lực rất nặng nề, nhưng anh phải nghĩ ra cách khác.

Chỉ lấy đồ chơi ra dụ thì không ổn. Lũ trẻ tuy hiếu kỳ với mấy món đồ chơi, nhưng vẫn có thành kiến với nhân cách của Tần Hạo.

Xem ra, anh phải dùng đến tuyệt chiêu thật sự rồi.

Thế là sau đó, Tần Hạo bèn kéo Diệp Thanh Trúc nhập bọn. Cả hai cùng đánh quay ở giữa quảng trường, thu hút sự chú ý của rất nhiều đứa trẻ.

Lũ trẻ nào có việc gì để làm đâu. Thi thoảng thì bị bố mẹ bắt luyện công, đi học ở chỗ Tam trưởng lão, chẳng có trò tiêu khiển nào cả.

Mấy đứa trẻ ở đây còn chẳng bằng trẻ con ở thôn quê. Đến ti vi cũng không có mà xem, trời vừa sập tối đã bị bố mẹ giục về nhà ngủ.
Chương 524: Dụ khị trẻ con

Món đồ chơi này của Tần Hạo không quá đặc biệt. Con quay thôi mà, tìm một khúc gỗ rồi đẽo gọt lại là chơi được, vừa tiện lợi vừa thiết thực.

Lũ trẻ vây xem đều cảm thấy thú vị nhưng chẳng ai lên tiếng.

Chúng không nói, Tần Hạo cũng lặng im. Chơi được một lúc, anh mới thu lại món đồ, ngồi xuống trò chuyện với Diệp Thanh Trúc.

Rốt cuộc lũ trẻ cũng không nén được tò mò nữa, bèn cùng nhau tiến lại gần.

“Ừm, món đồ ấy là gì thế? Sao anh có thể khiến nó xoay tít vậy ạ?”

“Phải đấy, trông thú vị quá, anh dạy bọn em chơi nhé?”

Tần Hạo khẽ cười nhưng không đáp.

Mấy đứa trẻ lớn hơn một chút cũng không chịu thua, bèn về nhà tìm gỗ để đẽo. Tuy đã cố gắng bắt chước Tần Hạo, nhưng phương pháp sai khiến chúng xoay mãi vẫn không được.

Tần Hạo thấy hết nhưng không hề để tâm.

Một lúc sau, lũ trẻ không nhịn được nữa, liền chạy đến ríu rít: “Anh ơi, dạy cho bọn em được không ạ! Hôm nay mẹ em có làm món gà tiềm. Em mời anh ăn đùi gà nhé!”

“Hôm nay nhà em cũng có gà tiềm! Em cũng mời anh đùi gà luôn!”

“Đùi gà thì có gì ngon chứ, nhà em hôm nay hầm chân giò này anh!”

Nhìn lũ trẻ so đo với nhau, Tần Hạo cảm thấy rất buồn cười. Anh nói: “Dạy thì cũng được thôi, nhưng mà có một điều kiện!”

“Điều kiện gì thế ạ?”

“Phải rồi, anh không muốn bọn em gọi anh là “tên đê tiện” nữa đúng không? Không được, Tam trưởng lão đã dặn bọn em sau này phải gọi anh như vậy!”

Mặt mũi Tần Hạo cứng đờ, bực bội không chịu được. Tam trưởng lão Trần Bán Hiền giở trò này, bảo anh phải làm thế nào đây?

Mặc kệ, anh phải thử xem sao!

“Yên tâm, không phải điều kiện này đâu. Xưng hô thôi mà, gọi gì cũng được cả. Điều kiện là, ngày nào cũng phải đến đây nghe anh kể chuyện. Không ai được đến muộn nhé, bằng không thì anh sẽ không kể!”

Vừa nghe đến “kể chuyện”, lũ trẻ bèn hào hứng hẳn lên.

“Bây giờ mấy đứa hãy gọi những bạn chưa có mặt đến đây. Tổng cộng có mười chín bạn nhỏ. Đủ người thì anh mới kể chuyện! Kể xong, anh sẽ dạy mấy đứa đánh quay!”

Lũ trẻ nghe xong thì vội tản ra, chạy khắp nơi tìm người.

Chỉ một lát sau, mười chín đứa trẻ đã có mặt đầy đủ. Có đứa vốn không muốn tham gia, nhưng bị mấy đứa mê nghe kể chuyện, thích đánh quay cưỡng ép kéo đến.

Chờ lũ trẻ an vị, Tần Hạo mới bắt đầu kể.

“Hôm nay, anh sẽ kể cho mấy đứa nghe câu chuyện về sói và bầy cừu.”

“Ngày xửa ngày xưa, có một con sói tên là Sói Xám…”

Diệp Thanh Trúc đang ngồi thưởng trà ở quảng trường lập tức phun một ngụm trà.

Tần Hạo không biết lũ trẻ có từng nghe kể mấy câu chuyện như “Bạch Tuyết và bảy chú lùn” gì đó hay chưa. Nhưng anh chắc chắn chúng chưa từng nghe chuyện này.

Nhìn lũ trẻ cười ha hả, Tần Hạo cũng có cảm giác thành tựu ra phết. Tài ăn nói của anh rất khá, lại còn biết giả giọng động vật. Thi thoảng anh giả tiếng sói tru, cừu kêu, biểu cảm động tác đều khoa trương, chọc cho mấy đứa trẻ con cười đến là vui vẻ.

Đến lúc anh kể xong chuyện rồi, lũ trẻ vẫn thấy nghe chưa đủ.

Tần Hạo không vội, cứ từ từ thôi. Thế là anh bắt đầu dạy chúng đánh quay.

Chẳng bao lâu sau, lũ trẻ con ở quảng trường đã vui vẻ đánh quay. Nhị trưởng lão đi ngang trông thấy đã phải há hốc mồm kinh ngạc.

Ngày hôm sau, Tần Hạo dạy chúng gấp máy bay giấy.

Anh cứ nghĩ lũ trẻ ắt hẳn từng chơi trò gấp giấy này rồi. Nào ngờ, khi thấy máy bay giấy trên tay anh bay lượn giữa không trung, đứa nào đứa nấy đều tròn mắt nhìn với vẻ kinh ngạc.

Tần Hạo không khỏi cảm thán, mấy đứa trẻ ở đây thật đáng thương, lạc hậu đến mức này.

Nhưng trò gấp máy bay khiến Tam trưởng lão rất không hài lòng. Lũ trẻ đã xé sách vì muốn lấy giấy gấp.

Ở Trần gia thôn, giấy là nguồn tài nguyên rất quý. Cứ cách một khoảng thời gian, họ phải cử người ra ngoài mua.

Vì thế, mấy đứa trẻ đã phải chịu phạt, bị Tam trưởng lão đánh vào lòng bàn tay.

Tần Hạo dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội lấy lòng lũ trẻ. Anh lập tức tiến đến, bảo rằng sách là do anh bảo chúng xé, muốn phạt thì cứ phạt anh.

Tam trưởng lão thay đổi sắc mặt ngay. Vì không muốn Tần Hạo thừa dịp này lấy lòng mấy đứa trẻ con, ông ta bèn tha cho chúng, không để Tần Hạo được như ý.

Tần Hạo thầm mắng ông ta là tên cáo già mưu mô.

Nhưng lũ trẻ vẫn bị Tần Hạo thu hút.

“Hôm nay anh sẽ kể cho mấy đứa nghe hai câu chuyện. Đầu tiên, vẫn là chuyện về con Sói Xám ngày hôm qua. Mấy đứa có thấy anh giống Sói Xám, còn chị Diệp Thanh Trúc thì giống Sói Đỏ hay không? Chị ấy chỉ toàn bắt nạt anh thôi. Mấy đứa thấy anh có tội nghiệp không?”

Diệp Thanh Trúc lại phun một ngụm trà.

Hai hôm nay, cô ta buồn chán đi theo Tần Hạo, nhìn anh dụ khị mấy đứa trẻ con. Thật không ngờ, hôm nay Diệp Thanh Trúc còn bị anh lợi dụng.

Cô ta giống Sói Đỏ ở điểm nào cơ chứ?

Mà lũ trẻ nào có biết chuyện này!

Tần Hạo tự đổi nhân vật chính thành Sói Xám, bầy cừu mà sói không ăn được kia thì bị biến thành vai ác. Anh kể rằng bầy cừu ấy giăng bẫy hòng bắt sói, bắt được rồi thì không ngừng chửi rủa, đánh đập nó. Lần nào Sói Xám cũng bị bầy cừu hành hạ đến nỗi thương tích đầy mình, về nhà còn bị Sói Đỏ mắng mỏ.

Kể xong, Tần Hạo còn xen vào thêm một câu: Anh thật giống con Sói Xám đáng thương kia, đến nhà họ Trần, bị người nhà họ Trần ức hiếp, còn bị chị Diệp Thanh Trúc bắt nạt.

Câu chuyện ấy đã nhận được sự đồng cảm từ lũ trẻ. Dần dà, mấy đứa trẻ con không gọi Tần Hạo là “tên đê tiện” nữa mà đổi thành “anh”.

Chuyện thứ hai mà anh kể là những chuyện theo mô-típ công chúa và hoàng tử, hoàng tử ếch này, Lọ Lem này. Vì bé gái chiếm đa số nên rất thích nghe mấy câu chuyện như thế.

Kể xong, anh lại chơi trò chơi cùng lũ trẻ. Chỉ mấy hôm thôi, mức độ thiện cảm đã tăng lên không ít.

Thoắt một cái, Tần Hạo từ “tên đê tiện” bị mọi người trong thôn mắng mỏ đã biến thành “vua trẻ con”, giỏi chơi cùng trẻ.

Việc này cũng giúp người lớn có cái nhìn khác về Tần Hạo. Mấy đứa trẻ không còn chạy lung tung, phụ huynh cũng yên tâm hơn, không cần chạy khắp nơi tìm con mỗi khi đến giờ ăn nữa. Giờ thì họ chỉ cần đến quảng trường gọi chúng về là được.

Tần Hạo đã sắp thành công vượt ải, bấy giờ mọi đứa trẻ trong thôn đều khá quý mến anh.

Lúc này, Tam trưởng lão Trần Bán Hiền lại bắt đầu giở trò. Ông ta yêu cầu tăng gấp đôi thời gian lên lớp. Sau thời gian tập thể dục buổi sáng, lũ trẻ sẽ phải đi học đến tận lúc trời sập tối. Làm như vậy, mấy đứa trẻ sẽ không còn thời gian nghe Tần Hạo kể chuyện nữa.

Nhưng chuyện không đơn giản như Tam trưởng lão nghĩ.

Ông ta càng làm thế, lại càng khiến lũ trẻ cảm thấy vẫn là anh Tần Hạo tốt bụng, vừa ân cần vừa biết kể chuyện, còn dạy chúng mấy trò chơi mới lạ.

Đến ngày cuối cùng, sau khi kể chuyện cho lũ trẻ xong, Tần Hạo cố tình thở dài một tiếng: “Hầy, sau này không thể kể chuyện cho mấy đứa nghe nữa rồi!”

Nghe anh nói vậy, mấy đứa trẻ đều ngạc nhiên, lo lắng hỏi lại: “Vì sao ạ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom