Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-279
Chương 281
Chương 281: Chấn động
Tần Hạo tát Diệp Thiên Phong đến nỗi ngã nhào xuống đất. Một lúc lâu sau đó, cậu ta vẫn không ngồi dậy được. Phun nước bọt vào mặt Diệp Thiên Phong, anh cười hỏi: “Cậu chỉ có trình độ đến thế thôi à?”
Khi Diệp Thiên Phong vừa xuất hiện, dáng vẻ nghênh ngang của cậu ta khiến bao kẻ phải liếc nhìn, cả Tần Hạo cũng có phần ngưỡng mộ. Anh còn nghĩ tính cách của tên nhóc Diệp Thiên Phong này không đến nỗi hèn hạ. Thật không ngờ, cậu ta lại giấu một con dao sau lưng. Chuyện này quả thật vô cùng bất ngờ.
Cậu ta đúng là đồ bỏ đi!
Chẳng biết đám sinh viên ở đại học Trung Hải nghĩ gì mà lại tôn loại người này làm thần tượng!
Thật trùng hợp, một cậu sinh viên khi đi ngang qua đã nhìn thấy cảnh Tần Hạo tát mạnh vào mặt Diệp Thiên Phong. Trùng hợp hơn, cậu sinh viên này còn là một trong những kẻ bám theo Lâm Vũ Nghi, vừa tận mắt chứng kiến Tần Hạo hành hạ Chu Bằng.
Nấp ở vệ đường quan sát, cảnh tượng trước mắt khiến sinh viên này há hốc mồm vì kinh ngạc.
Cậu sinh viên này ngạc nhiên cũng không lạ. Đổi lại là bất kỳ ai khác của trường Trung Hải, cũng sẽ hoảng sợ đến mức rơi cả hàm như vậy thôi.
Diệp Thiên Phong mà cũng dám đánh?
Đù má!
Không biết tin đồn có từ đâu, nghe nói Diệp Thiên Phong là đàn em của một nhân vật tầm cỡ nào đó ở bên ngoài. Còn về việc nhân vật ấy quyền thế đến mức nào, người ta biết nhưng không dám nói.
Chính vì lẽ ấy, tuy trước giờ Diệp Thiên Phong chưa từng ra đòn, nhưng không ai nghi ngờ thực lực của cậu ta.
Nhưng cảnh tượng trước mặt tuyệt đối không phải là giả. Diệp Thiên Phong bị một người đàn ông lạ mặt tát đến nỗi ngã xuống đất, mặt sưng như bánh bao, không còn sức để đánh trả.
Nhìn từ góc độ này, còn thấy Diệp Thiên Phong bị người đàn ông ấy giẫm dưới chân. Cậu ta chẳng có sức vùng vẫy, chỉ biết ôm mặt, ánh mắt hung tợn như rắn độc.
Tần Hạo cảm thấy hơi thất vọng khi thấy cậu ta nhát cáy như thế. Theo lý mà nói thì không đến mức này chứ!
“Đứng dậy!”, anh cho Diệp Thiên Phong một cơ hội.
Diệp Thiên Phong run rẩy bò dậy. Con dao găm đã rơi xuống. Ánh mắt cậu ta lạnh lùng đến đáng sợ, đó là loại hung tính đã từng giết người đổ máu. Cậu ta hung hãn xông về phía anh, tung ra một cú quét chân mang theo luồng gió lạnh.
Trong lòng Tần Hạo thoáng ngạc nhiên. Tên này quả nhiên không tệ như anh tưởng tượng. Vẫn có chút bản lĩnh, mạnh hơn đám sinh viên thích phô trương thế võ nhiều. Ít nhất thì cú quét chân này của cậu ta rất có lực.
Nhưng loại người cầm dao đánh lén mà còn không thành, có mạnh đến mấy cũng chẳng phải đối thủ của Tần Hạo.
Tần Hạo dùng một tay ôm lấy hai chân của Diệp Thiên Phong rồi kéo về sau. Sau đó, anh ném cậu ta ngã lăn ra đất thêm lần nữa.
Diệp Thiên Phong ngồi dậy trong bộ dạng thảm hại. Tính khí hung hãn của cậu ta bộc phát, sẵn sàng liều mạng với anh.
Tiếc rằng, Tần Hạo đã không còn chút tinh thần chiến đấu nào sau khi kiểm tra thực lực của cậu ta. Đấm Diệp Thiên Phong ngã xuống đất, anh lạnh lùng cất lời: “Cũng có chút bản lĩnh. Nhưng vẫn còn kém lắm. Lần này dạy dỗ cậu một chút. Không có thực lực, còn tỏ vẻ làm gì?”
Đi được vài bước, anh lại ngoái đầu nói: “Tránh xa Lâm Vũ Nghi một chút. Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!”
Sau khi giáo huấn Diệp Thiên Phong, Tần Hạo cảm thấy vô cùng nhàm chán, bèn bắt xe về nhà.
Đợi anh đi rồi, cậu sinh viên nhìn lén mới toan đứng dậy và đi tiếp. Nhưng cậu sinh viên sực nhớ mình vừa chứng kiến Diệp Thiên Phong ê mặt như vậy, đi về phía ấy thì có khác gì tìm đường chết? Thế là cậu sinh viên bèn lẳng lặng trốn khỏi nơi này. Sau khi trở về, sinh viên này bèn lan truyền thông tin này với bạn bè.
Ở đại học Trung Hải có khá nhiều sinh viên nam khó chịu với Diệp Thiên Phong. Vừa hay tin cậu ta gặp họa, bọn họ đều mừng thầm trong bụng, chẳng hề có chút cảm thông nào.
Chẳng bao lâu sau, nhân vật thần thoại của đại học Trung Hải – Diệp Thiên Phong cũng mất đi cái danh “thần” ấy.
Người ta kháo nhau rằng, cậu ta bị một anh bạn học trường khác của Lâm Vũ Nghi đánh đến thảm thương.
Khi anh về nơi ở của Lâm Vũ Hân thì cô đã ngủ say.
Vừa bước vào nhà, Tần Hạo đã cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo.
Cuộc chiến giữa hai người đã bắt đầu rồi!
Những ngày qua họ đều ồn ào tranh cãi với nhau. Tính tình của Tần Hạo càng ngày càng dễ chịu. Lâm Vũ Hân có cáu đến mức nào cũng cảm thấy bất lực vì không trút giận được. Chuyện này khiến cô cảm thấy rất buồn bực, cũng không thiết tha gì nữa.
Cuộc chiến một phía từ từ biến thành chiến tranh lạnh. Đôi bên vô cùng ăn ý, mỗi người tự làm việc của mình. Đi làm, rồi tan làm, chẳng còn nói lời nào với nhau.
Tình trạng như vậy duy trì đến buổi sáng của một tuần sau đó.
Hôm ấy, Tần Hạo đang lái xe chở Lâm Vũ Hân. Lúc đang chờ đèn đỏ, Lâm Vũ Hân bỗng kinh ngạc kéo tay anh. Bộ dạng của cô vô cùng hoảng hốt.
Nhìn theo ánh mắt của cô, Tần Hạo cũng kinh ngạc.
Dừng bên cạnh họ là một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ đang mở cửa sổ. Người lái xe là một phụ nữ ăn mặc sành điệu. Cô ta vận đầm ôm màu đỏ rực, màu môi đỏ tươi, trông rất bắt mắt.
“Phụ nữ mà, mặc gì cũng đẹp!”, Tần Hạo hờ hững đáp.
Lâm Vũ Hân nghe xong thì lập tức cảm thấy bực mình. Cô véo vào cánh tay anh, vặn mạnh một cái rồi tức tối nói: “Chỉ biết ngắm gái xinh thôi. Anh mù à? Nhìn người ngồi cạnh cô ta kìa!”
Tần Hạo đốp chát ngay: “Liếc qua đã biết là đàn ông rồi. Có gì đáng nhìn đâu. Chỉ là một gã mập thôi mà!”
Ngồi bên cạnh người phụ nữ lòe loẹt kia chính là Trịnh Tiểu Long, kẻ đáng ra đang ở trong tù!
Không biết Diệp Bằng Phi đã tốn bao nhiêu tiền, dùng cách gì để đưa hắn ta ra khỏi đấy.
Nhưng Tần Hạo cũng không bất ngờ về chuyện này lắm.
Lâm Vũ Hân bực bội, thầm nghĩ tên khốn Tần Hạo này toàn thích cãi nhau với cô. Nếu không phải vì đánh không lại, Lâm Vũ Hân thật sự muốn tẩn anh một trận. Nhưng lúc này cô bận tâm đến kẻ khốn kiếp đã bắt cóc mình hơn. Lâm Vũ Hân lo lắng hỏi: “Làm sao hắn ta ra tù được?”
Tần Hạo nhún vai, bất lực trả lời: “Có rất nhiều cách để ra tù. Vượt ngục là một trong số đó. Nhưng nhìn hắn ta chường mặt ra như vậy thì rõ là không phải vượt ngục rồi. Còn một cách nữa là dùng đến quan hệ.”
“Vậy phải làm sao đây?”, cô căng thẳng hỏi lại. Lúc Lâm Vũ Hân thốt ra câu này, hẳn vẫn chưa ý thức được bản thân trong tiềm thức đã xem Tần Hạo là chỗ dựa lớn nhất của mình.
Lâm Vũ Hân vẫn còn sợ sệt khi nghĩ đến lần bắt cóc ấy.
Tần Hạo khó hiểu nhìn cô: “Gì mà làm sao? Bây giờ hắn ta chẳng làm gì cả. Em muốn anh qua đó xử lý hắn ta ư?”
“Anh đi chết đi!”, Lâm Vũ Hân đấm anh một cái rồi tức giận quay mặt đi.
Đèn xanh đã sáng. Vừa lái xe, Tần Hạo vừa nói: “Đừng sợ, có anh đây mà!”
Không rõ tại sao, câu nói này khiến mọi âu lo trong lòng Lâm Vũ Hân trở nên nhẹ hẫng, như thể mang đến cho cô cảm giác vô cùng an toàn. Nhưng cô không muốn thừa nhận, còn mỉa mai ngược lại anh: “Chính vì anh ở đây nên em mới không yên tâm đấy. Đừng quên, nếu không phải do anh, sao hắn ta lại gây phiền phức cho em được!”
Biết là có nói tiếp với cô cũng chẳng đâu vào đâu, Tần Hạo đành im lặng. Nhưng điều khiến anh chú ý chính là chiếc xe thể thao màu đỏ kia luôn lặng lẽ chạy bên cạnh xe anh. Hai chiếc xe song hành.
Lâm Vũ Hân cũng nhận ra chuyện này. Cô sốt sắng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Trên con đường không có dải phân cách ở giữa, hai chiếc xe chạy song song nhau rất nguy hiểm. Điều này, tất nhiên là Lâm Vũ Hân hiểu.
Đột ngột đạp ga tăng tốc, Tần Hạo bình thản cất lời: “Tên khốn đấy muốn chơi trò chơi với chúng ta. Cũng được thôi, chơi với hắn ta vậy!”
Lâm Vũ Hân là đại tiểu thư, xe trong ga-ra không thiếu. Về cơ bản, có thể bảo đảm trong một tuần không lái trùng xe. Hôm nay, Tần Hạo lái BMW, tốc độ của xe không hề chậm.
Ferrari của đối phương dĩ nhiên cũng rất nhanh. Anh vừa tăng tốc, chiếc Ferrari cũng tăng tốc theo. Hai chiếc xe luôn chạy cạnh nhau.
Những chiếc xe phía trước cứ lần lượt lướt qua mặt. Trước giờ Lâm Vũ Hân chưa từng có trải nghiệm nào mạo hiểm đến thế.
Chương 281: Chấn động
Tần Hạo tát Diệp Thiên Phong đến nỗi ngã nhào xuống đất. Một lúc lâu sau đó, cậu ta vẫn không ngồi dậy được. Phun nước bọt vào mặt Diệp Thiên Phong, anh cười hỏi: “Cậu chỉ có trình độ đến thế thôi à?”
Khi Diệp Thiên Phong vừa xuất hiện, dáng vẻ nghênh ngang của cậu ta khiến bao kẻ phải liếc nhìn, cả Tần Hạo cũng có phần ngưỡng mộ. Anh còn nghĩ tính cách của tên nhóc Diệp Thiên Phong này không đến nỗi hèn hạ. Thật không ngờ, cậu ta lại giấu một con dao sau lưng. Chuyện này quả thật vô cùng bất ngờ.
Cậu ta đúng là đồ bỏ đi!
Chẳng biết đám sinh viên ở đại học Trung Hải nghĩ gì mà lại tôn loại người này làm thần tượng!
Thật trùng hợp, một cậu sinh viên khi đi ngang qua đã nhìn thấy cảnh Tần Hạo tát mạnh vào mặt Diệp Thiên Phong. Trùng hợp hơn, cậu sinh viên này còn là một trong những kẻ bám theo Lâm Vũ Nghi, vừa tận mắt chứng kiến Tần Hạo hành hạ Chu Bằng.
Nấp ở vệ đường quan sát, cảnh tượng trước mắt khiến sinh viên này há hốc mồm vì kinh ngạc.
Cậu sinh viên này ngạc nhiên cũng không lạ. Đổi lại là bất kỳ ai khác của trường Trung Hải, cũng sẽ hoảng sợ đến mức rơi cả hàm như vậy thôi.
Diệp Thiên Phong mà cũng dám đánh?
Đù má!
Không biết tin đồn có từ đâu, nghe nói Diệp Thiên Phong là đàn em của một nhân vật tầm cỡ nào đó ở bên ngoài. Còn về việc nhân vật ấy quyền thế đến mức nào, người ta biết nhưng không dám nói.
Chính vì lẽ ấy, tuy trước giờ Diệp Thiên Phong chưa từng ra đòn, nhưng không ai nghi ngờ thực lực của cậu ta.
Nhưng cảnh tượng trước mặt tuyệt đối không phải là giả. Diệp Thiên Phong bị một người đàn ông lạ mặt tát đến nỗi ngã xuống đất, mặt sưng như bánh bao, không còn sức để đánh trả.
Nhìn từ góc độ này, còn thấy Diệp Thiên Phong bị người đàn ông ấy giẫm dưới chân. Cậu ta chẳng có sức vùng vẫy, chỉ biết ôm mặt, ánh mắt hung tợn như rắn độc.
Tần Hạo cảm thấy hơi thất vọng khi thấy cậu ta nhát cáy như thế. Theo lý mà nói thì không đến mức này chứ!
“Đứng dậy!”, anh cho Diệp Thiên Phong một cơ hội.
Diệp Thiên Phong run rẩy bò dậy. Con dao găm đã rơi xuống. Ánh mắt cậu ta lạnh lùng đến đáng sợ, đó là loại hung tính đã từng giết người đổ máu. Cậu ta hung hãn xông về phía anh, tung ra một cú quét chân mang theo luồng gió lạnh.
Trong lòng Tần Hạo thoáng ngạc nhiên. Tên này quả nhiên không tệ như anh tưởng tượng. Vẫn có chút bản lĩnh, mạnh hơn đám sinh viên thích phô trương thế võ nhiều. Ít nhất thì cú quét chân này của cậu ta rất có lực.
Nhưng loại người cầm dao đánh lén mà còn không thành, có mạnh đến mấy cũng chẳng phải đối thủ của Tần Hạo.
Tần Hạo dùng một tay ôm lấy hai chân của Diệp Thiên Phong rồi kéo về sau. Sau đó, anh ném cậu ta ngã lăn ra đất thêm lần nữa.
Diệp Thiên Phong ngồi dậy trong bộ dạng thảm hại. Tính khí hung hãn của cậu ta bộc phát, sẵn sàng liều mạng với anh.
Tiếc rằng, Tần Hạo đã không còn chút tinh thần chiến đấu nào sau khi kiểm tra thực lực của cậu ta. Đấm Diệp Thiên Phong ngã xuống đất, anh lạnh lùng cất lời: “Cũng có chút bản lĩnh. Nhưng vẫn còn kém lắm. Lần này dạy dỗ cậu một chút. Không có thực lực, còn tỏ vẻ làm gì?”
Đi được vài bước, anh lại ngoái đầu nói: “Tránh xa Lâm Vũ Nghi một chút. Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!”
Sau khi giáo huấn Diệp Thiên Phong, Tần Hạo cảm thấy vô cùng nhàm chán, bèn bắt xe về nhà.
Đợi anh đi rồi, cậu sinh viên nhìn lén mới toan đứng dậy và đi tiếp. Nhưng cậu sinh viên sực nhớ mình vừa chứng kiến Diệp Thiên Phong ê mặt như vậy, đi về phía ấy thì có khác gì tìm đường chết? Thế là cậu sinh viên bèn lẳng lặng trốn khỏi nơi này. Sau khi trở về, sinh viên này bèn lan truyền thông tin này với bạn bè.
Ở đại học Trung Hải có khá nhiều sinh viên nam khó chịu với Diệp Thiên Phong. Vừa hay tin cậu ta gặp họa, bọn họ đều mừng thầm trong bụng, chẳng hề có chút cảm thông nào.
Chẳng bao lâu sau, nhân vật thần thoại của đại học Trung Hải – Diệp Thiên Phong cũng mất đi cái danh “thần” ấy.
Người ta kháo nhau rằng, cậu ta bị một anh bạn học trường khác của Lâm Vũ Nghi đánh đến thảm thương.
Khi anh về nơi ở của Lâm Vũ Hân thì cô đã ngủ say.
Vừa bước vào nhà, Tần Hạo đã cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo.
Cuộc chiến giữa hai người đã bắt đầu rồi!
Những ngày qua họ đều ồn ào tranh cãi với nhau. Tính tình của Tần Hạo càng ngày càng dễ chịu. Lâm Vũ Hân có cáu đến mức nào cũng cảm thấy bất lực vì không trút giận được. Chuyện này khiến cô cảm thấy rất buồn bực, cũng không thiết tha gì nữa.
Cuộc chiến một phía từ từ biến thành chiến tranh lạnh. Đôi bên vô cùng ăn ý, mỗi người tự làm việc của mình. Đi làm, rồi tan làm, chẳng còn nói lời nào với nhau.
Tình trạng như vậy duy trì đến buổi sáng của một tuần sau đó.
Hôm ấy, Tần Hạo đang lái xe chở Lâm Vũ Hân. Lúc đang chờ đèn đỏ, Lâm Vũ Hân bỗng kinh ngạc kéo tay anh. Bộ dạng của cô vô cùng hoảng hốt.
Nhìn theo ánh mắt của cô, Tần Hạo cũng kinh ngạc.
Dừng bên cạnh họ là một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ đang mở cửa sổ. Người lái xe là một phụ nữ ăn mặc sành điệu. Cô ta vận đầm ôm màu đỏ rực, màu môi đỏ tươi, trông rất bắt mắt.
“Phụ nữ mà, mặc gì cũng đẹp!”, Tần Hạo hờ hững đáp.
Lâm Vũ Hân nghe xong thì lập tức cảm thấy bực mình. Cô véo vào cánh tay anh, vặn mạnh một cái rồi tức tối nói: “Chỉ biết ngắm gái xinh thôi. Anh mù à? Nhìn người ngồi cạnh cô ta kìa!”
Tần Hạo đốp chát ngay: “Liếc qua đã biết là đàn ông rồi. Có gì đáng nhìn đâu. Chỉ là một gã mập thôi mà!”
Ngồi bên cạnh người phụ nữ lòe loẹt kia chính là Trịnh Tiểu Long, kẻ đáng ra đang ở trong tù!
Không biết Diệp Bằng Phi đã tốn bao nhiêu tiền, dùng cách gì để đưa hắn ta ra khỏi đấy.
Nhưng Tần Hạo cũng không bất ngờ về chuyện này lắm.
Lâm Vũ Hân bực bội, thầm nghĩ tên khốn Tần Hạo này toàn thích cãi nhau với cô. Nếu không phải vì đánh không lại, Lâm Vũ Hân thật sự muốn tẩn anh một trận. Nhưng lúc này cô bận tâm đến kẻ khốn kiếp đã bắt cóc mình hơn. Lâm Vũ Hân lo lắng hỏi: “Làm sao hắn ta ra tù được?”
Tần Hạo nhún vai, bất lực trả lời: “Có rất nhiều cách để ra tù. Vượt ngục là một trong số đó. Nhưng nhìn hắn ta chường mặt ra như vậy thì rõ là không phải vượt ngục rồi. Còn một cách nữa là dùng đến quan hệ.”
“Vậy phải làm sao đây?”, cô căng thẳng hỏi lại. Lúc Lâm Vũ Hân thốt ra câu này, hẳn vẫn chưa ý thức được bản thân trong tiềm thức đã xem Tần Hạo là chỗ dựa lớn nhất của mình.
Lâm Vũ Hân vẫn còn sợ sệt khi nghĩ đến lần bắt cóc ấy.
Tần Hạo khó hiểu nhìn cô: “Gì mà làm sao? Bây giờ hắn ta chẳng làm gì cả. Em muốn anh qua đó xử lý hắn ta ư?”
“Anh đi chết đi!”, Lâm Vũ Hân đấm anh một cái rồi tức giận quay mặt đi.
Đèn xanh đã sáng. Vừa lái xe, Tần Hạo vừa nói: “Đừng sợ, có anh đây mà!”
Không rõ tại sao, câu nói này khiến mọi âu lo trong lòng Lâm Vũ Hân trở nên nhẹ hẫng, như thể mang đến cho cô cảm giác vô cùng an toàn. Nhưng cô không muốn thừa nhận, còn mỉa mai ngược lại anh: “Chính vì anh ở đây nên em mới không yên tâm đấy. Đừng quên, nếu không phải do anh, sao hắn ta lại gây phiền phức cho em được!”
Biết là có nói tiếp với cô cũng chẳng đâu vào đâu, Tần Hạo đành im lặng. Nhưng điều khiến anh chú ý chính là chiếc xe thể thao màu đỏ kia luôn lặng lẽ chạy bên cạnh xe anh. Hai chiếc xe song hành.
Lâm Vũ Hân cũng nhận ra chuyện này. Cô sốt sắng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Trên con đường không có dải phân cách ở giữa, hai chiếc xe chạy song song nhau rất nguy hiểm. Điều này, tất nhiên là Lâm Vũ Hân hiểu.
Đột ngột đạp ga tăng tốc, Tần Hạo bình thản cất lời: “Tên khốn đấy muốn chơi trò chơi với chúng ta. Cũng được thôi, chơi với hắn ta vậy!”
Lâm Vũ Hân là đại tiểu thư, xe trong ga-ra không thiếu. Về cơ bản, có thể bảo đảm trong một tuần không lái trùng xe. Hôm nay, Tần Hạo lái BMW, tốc độ của xe không hề chậm.
Ferrari của đối phương dĩ nhiên cũng rất nhanh. Anh vừa tăng tốc, chiếc Ferrari cũng tăng tốc theo. Hai chiếc xe luôn chạy cạnh nhau.
Những chiếc xe phía trước cứ lần lượt lướt qua mặt. Trước giờ Lâm Vũ Hân chưa từng có trải nghiệm nào mạo hiểm đến thế.
Bình luận facebook