• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Vệ sĩ bất đắc dĩ (84 Viewers)

  • Chương 127: Núi cao có núi cao hơn (2)

Vương Tú Quân làm mặt lạnh, tức giận nói với Vương Bảo: “Ý của anh là chồng em là ếch ngồi đáy giếng đúng không?”
Vươnng Bảo lập tức nghẹn họng, cuống quýt nói: “Làm gì có. Anh không có ý đó. Sao anh lại có thể nói em rể của mình như vậy được chứ! Em hiểu lầm rồi!”
Tần Hạo cười ha ha: “Đúng vậy, anh chỉ là một con cóc ghẻ, nếu không thì làm sao ăn được thịt thiên nga chứ?”
Vương Tú Quân bật cười.
Cuộc chiến trên võ đài càng lúc càng kịch liệt.
Tất cả mọi người đều tràn đầy tự tin với cú đá lốc xoáy đoạt mạng của Hắc Đào. Ai cũng cho rằng Hắc Đào thắng là cái chắc.
Nhưng nào ngờ đúng lúc này thì cuộc chiến có sự thay đổi.
Hắc Đào chống hai tay xuống đất, chân dựng thẳng lên trời xoay vòng với tốc độ chóng mặt hóa thành một cơn lốc xoáy, cuốn về phía Sói Cô Đơn.
Chiêu này nhìn vô cùng đẹp mắt khiến mọi người ở dưới hò reo cổ vũ. Không thể phủ nhận thế võ của Hắc Đào có tính thưởng thức rất cao và uy lực cũng không hề nhỏ.
Bỗng nhiên, Sói Cô Đơn ngồi thụp xuống, nhắm đúng thời cơ, quét chân.
Rầm!
Cú quét chân khiến Hắc Đào ngã rầm xuống đất, lăn mấy vòng mới bò dậy nổi.
Hắc Đào vừa đứng dậy thì bỗng hoa mắt. Sói Cô Đơn lao tới khiến anh ta toát mồ hôi lạnh.
Phụp!
Sói Cô Đơn chắp tay lại giống như một đầu kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào cổ Hắc Đào. Hai tay định phòng ngự của Hắc Đào buông thõng xuống, mềm oặt. Anh ta trơ mắt nhìn Sói Cô Đơn với vẻ không dám tin. Đó chính là sự hoảng sợ và không cam tâm.
Tất cả đám đông đều sững sờ.
Hắc Đào với cú đá lốc xoáy đoạt mạng thắng liền ba mươi sáu trận đã thua rồi. Hơn nữa còn bị hạ gục chỉ trong một chiêu. Điều này thật khiến khán giả ngỡ ngàng.
Bàn tay của Sói Cô Đơn đã thấm đẫm máu tươi, vẫn ghim vào cổ đối phương. Thủ pháp giết người chưa từng thấy này thật khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.
Toàn bộ khán đài im lặng tới mức đáng sợ. Tất cả mọi người đều nhìn vào Sói Cô Đơn ở trên võ đài, cảm thấy lạnh sống lưng.
Người đàn ông này thật khủng khiếp.
Sói Cô Đơn từ từ rút tay phải ra. Máu tươi chảy ồ ạt từ cổ của Hắc Đào. Anh ta từ từ đổ rầm xuống võ đài. Máu chảy thành dòng, lan rộng ra.
Ông Lôi khẽ mỉm cười, vỗ vai Đỗ Thanh: “Người anh em Đỗ Thanh, nhận thua đi!”
Sắc mặt của Đỗ Thanh đã xanh mét như chữ “thanh” trong tên của hắn ta. Đến giờ mà dường như hắn vẫn không dám tin vào mắt mình.
Vương Bảo và Vương Tú Quân đều ngây người.
Nhất là Vương Bảo vừa rồi còn chém gió lia lịa thì lúc này xấu hổ vô cùng. Nhìn vẻ mặt điềm đạm của Tần Hạo, anh ta cảm thấy ngượng ngùng: “Em rể, sao em biết Sói Cô Đơn sẽ thắng vậy?”
Vừa rồi Tần Hạo có nói rằng chưa tới mười chiêu thì Hắc Đào sẽ chết. Chiêu chốt hạ đúng là chiêu thứ mười!
Suy đoán của anh chính xác tới mức đáng sợ, cứ giống như là biết trước tương lai vậy, thật khiến người khác kinh ngạc.
Tần Hạo cười nói: “Cái tên Hắc Đào – Lốc Xoáy gì đấy, động tác múa máy quá. Có lẽ trước đây thằng cha đó không thế đâu, nhưng do thắng nhiều quá nên gần đây ngạo mạn. Đúng như anh vợ nói: “Núi cao có núi cao hơn đó!”
Một câu nói khiến Vương Bảo phải gật đầu suy ngẫm.
Vương Tú Quân vẫn không hiểu. Điều này có liên quan gì tới suy đoán Hắc Đào chắc chắn sẽ chết trong vòng mười chiêu của Tần Hạo đâu!
Tần Hạo cười nói: “Nếu cha nội đó mà nghiêm túc, đánh đấm đàng hoàng thì chưa chắc đã thua. Thực lực của anh ta cũng được lắm. Chẳng qua thích làm màu quá. Ha ha. Mà đối thủ Sói Cô Đơn của anh ta vừa hay ngược lại. Thứ mà anh ta luyện đâu phải là Kungfu!”
“Hả? Không phải Kungfu sao? Vậy là gì?”
Vương Bảo định hỏi Tần Hạo tên Sói Cô Đơn luyện cái thứ gì mà lợi hại tới mức có thể dùng một tay đâm xuyên cổ họng người ta. Đầu ngón tay cũng cứng gớm.
Tần Hạo thản nhiên nói: “Thứ mà anh ta luyện là tuyệt kỹ giết người!”
Mấy người há mồm sững sờ.
Đến ngay cả Triệu Tứ Hải ngồi bên cạnh cũng phải nghiêng đầu nhìn vì kinh ngạc. Hắn nhìn Tần Hạo, dường như cảm thấy kỳ lạ. Tại sao Tần Hạo lại biết những thứ đó chứ.
Còn Tần Hạo thì lại để ý tới Sói Cô Đơn – người thanh niên đang đứng trên võ đài.
Sau khi xử lý đối phương, một mình Sói Cô Đơn đứng lẳng lặng trên võ đài, đón nhận ánh mắt sùng bái và kính nể của đám đông.
Thần thoại Hắc Đào – vua quyền của giới võ ngầm Trung Hải đã kết thúc như vậy.
Sói Cô Đơn không để lộ bất cứ biểu cảm gì, dường như anh ta mới chỉ làm một việc hết sức bình thường mà thôi.
Biểu cảm của người này rất giống một người.
Tần Hạo khẽ chau mày. Dường như anh nghĩ tới một chuyện trước đây.
Đúng lúc này, Sói Cô Đơn lẳng lặng bước xuống võ đài, đi về phía ông Lôi. Đến bên cạnh ông Lôi, anh ta lại lặng lẽ ngồi xuống.
Ông Lôi dùng mắt ra hiệu. Thằng cha mặc vest bên cạnh lập tức lấy ra một xấp tiền, ít nhất cũng phải một trăm nghìn tệ đưa cho Sói Cô Đơn.
Sói Cô Đơn lặng lẽ nhận lấy, không nói một tiếng nào.
Vương Bảo nhìn, tỏ ra không vui: “Thật đúng là bủn xỉn. Một trận đấu, ông Lôi kiếm được mười triệu tệ mà lại đưa cho cha nội đó có một trăm nghìn, chậc chậc!”
Tần Hạo bĩu môi không nói gì.
Lúc này, MC tiếp tục tuyên bố, trấn đấu thứ hai bắt đầu. Bây giờ nhân viên đang tiến hành dọn dẹp sạch sẽ máu me trên võ đài. Trong thời gian nhày, mọi người có thể tiến hành đặt cược ai thắng ai thua.
Quyền thủ của trận đấu thứ hai. Một người tới từ thành phố lân cận, người còn lại thì tới từ hội Đông Hưng của thành phố Trung Hải.
Khi cuộc đấu chuẩn bị bắt đầu thì đột nhiên người MC hơi dừng lại.
Lúc này có một nhân vật tai to mặt lớn xuất hiện.


Năm đại ca bên ngoài ba bang bốn hội cùng xuất hiện. Sau khi năm người có mặt bèn ngồi cùng Triệu Tứ Hải. Đỗ Thanh thua trận đầu tiên cũng đứng dậy đi tới bên cạnh Triệu Tứ Hải.
Bảy đại ca ngồi hàng ghế đầu tiên. Phía sau mỗi người đều có vệ sĩ đi theo. Khí thế hừng hực.
“Hôm nay náo nhiệt thật đấy. Ngọn gió nào đưa những người bận rộn như các vị tới vậy?”, Triệu Tứ Hải – chủ nhà bèn lên tiếng hỏi.
Thực ra mối quan hệ của bảy người này không tốt như vẻ bề ngoài. Điều này ai cũng biết.
Nhưng hôm nay thì có hơi ngoại lệ.
Đó là bảy người bọn họ ngồi cùng nhau.
Trong đó còn có cả Tương Long. Người này vừa bước vào, nhìn thấy Tần Hạo là đôi mắt long lên vẻ uất hận. Nhưng hắn ta không có động thái gì, còn ngăn cản đàn em phía sau định tỏ thái độ.
Đương nhiên Tần Hạo chẳng buồn để tâm. Không có một ai trong đám này khiến anh có hứng thú, không bằng cả Sói Cô Đơn.
“Ông Tứ không biết sao? Cái bà Trúc Diệp Thanh sắp tới rồi!”, hội trưởng hội Đông Hưng Sử Đông Lai nói.
Tất cả mọi người đều hết hồn khi nhắc tới cái tên Trúc Diệp Thanh.
Triệu Tứ Hải tò mò hỏi: “Người phụ nữ đó tới đây làm gì? Bà ta dám đến sao!”
“Có gì mà không dám? Nghe nói gần đây người phụ nữ đó khoa trương lắm. Nuốt gọn toàn bộ bang phái của thành phố Ninh An, bây giờ cả Ninh An do bà ta quyết định!”
Khi nói những lời này, Sử Đông Lai tỏ ra rất trịnh trọng.
Nhưng nói xong hắn lại cười: “Đỗ Thanh, lần này thì anh gặp rắc rối rồi. Người phụ nữ này chỉ đích danh muốn gặp anh đấy!”
“Gặp tôi? Ha ha, bà ta dám xuất chiêu thì tôi sẵn sàng nghênh đón thôi!”, Đỗ Thanh cười lạnh lùng, nhưng hắn ta bỗng cảm thấy kỳ lạ: “Có điều tôi chẳng liên quan gì tới người phụ nữ đó. Bà ta gây rắc rối cho tôi làm gì chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom