Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 21
Vạn Dặm Thương Nhớ
Phần 21
Sáng hôm sau, khi mợ tư tỉnh dậy ra ngoài rửa mặt, vừa lúc mợ cả cũng lại đấy, vừa gặp nhau, mợ cả lại đon đả cười nói:
– Mợ tư sao dậy sớm thế?
Diệp nghe vậy chỉ gượng cười 1 cái:
– Em không ngủ được!
– Ôi, đang mang thai mà lại không ngủ được là không tốt đâu. Thế hôm qua chén cháo hầm hạt sen chị đem tới mợ tư có ăn không?
– Hôm qua lúc em không để ý, có con gián nó bò vào nên em lỡ đổ mất rồi.
– Trời, tiếc ghê không. Cháo đấy hầm rất lâu mới được đó. Nhưng mà không sao, nãy chị lại vừa bảo con Mướt nó đi hầm thêm cho mợ tư rồi, được thì chị sẽ mang sang.
Diệp nghe thế liền vội xua tay:
– Mợ cả không cần phải nhọc công vậy đâu, mợ có lòng em xin ghi nhận, còn mấy chuyện này không cần đâu ạ, em thấy không quen.
– Có gì đâu mà không quen. Nói thật, chị gả về đây trước cả mợ tư, vậy mà mợ tư lại có thể sinh con nối dõi cho cậu Đăng, chị đúng cảm thấy vui mừng, thế nên chị coi đứa bé này như con của mình vậy. Có thể trước đây chị với mợ có chút hiểu lầm nên mợ tư có vẻ đề phòng với chị.
– A, không phải đâu mợ cả, là vì mợ là bề trên, lại quan tâm em thế này e là không phải lý lắm, đáng lẽ là em nên hầu hạ mợ thì hơn.
Nghe thế, mợ Hiền lại khẽ cười rồi cầm lấy tay Diệp vỗ nhẹ:
– Thì giờ mợ tư đang mang thai, chị chăm sóc mợ. Nếu sau này chị mang thai thì mợ lại chăm sóc chị thôi.
Diệp nghe vậy có chút sững người, mợ không hiểu được ý tứ trong câu nói của mợ cả là gì, cuối cùng cũng chỉ biết miễn cưỡng gật đầu.
Buổi trưa hôm đấy, mợ cả vẫn bưng 1 chén cháo hầm hạt sen đến cho Diệp. Mà mợ cho đến lúc này vẫn không dám đụng đến nó.
Không biết có phải là mợ quá đa nghi hay không, nhưng hành động của mợ cả dường như không phải là ý tốt.
Diệp đang ngồi nhìn chén cháo thì con Sen đẩy cửa vào:
– Mợ tư, cậu chủ nói em xuống hỏi mợ có cần mua gì không, chốc nữa em đi chơi em muôn luôn cho mợ.
Diệp nghe vậy khẽ lắc đầu:
– Mợ không mua gì cả đâu.
– Dạ!
Nói rồi, con Sen định đóng cửa lại thì Diệp như chợt nhớ ra điều gì đó lại nói:
– À Sen, lại đây mợ bảo!
Con Sen nghe vậy cũng đi lại:
– Chuyện gì thế mợ?
Diệp lúc này đưa chén cháo cho nó rồi hạ giọng nói:
– Em kiếm 1 cái túi hay gì đó cũng được, đem cháo này đến nhà thầy lang nào đấy, hỏi giúp mợ trong cháo này có những gì. Nhớ là không được nói với ai chuyện này!
Con Sen nghe thế lại ngây ngô nhìn:
– Này là cháo hầm hạt sen mà mợ, sao lại phải đem đi hỏi.
– Mợ chỉ muốn biết trong này có những gì không thôi. Đừng hỏi nữa, em mau đi đi! Nhớ là đừng để ai biết đâu đấy.
– Dạ!
Nói rồi, con Sen cũng bưng chén cháo trở ra ngoài, mà Diệp ngồi đấy nóng lòng chờ đợi.
1 lúc lâu sau đó, cánh cửa mở ra, con Sen vội vã đi lại cạnh Diệp, mợ thấh vậy lại hỏi:
– Sao rồi?
– Em đem cháo đó đến nhà thầy lang, nhờ thầy xem hộ, thầy nói trong cháo đều là chất dinh dưỡng tốt cho thai nhi, không có gì nguy hiểm hết cả ấy mợ.
Diệp nghe thế khẽ nhíu mày:
– Không lẽ là do mợ nghĩ quá nhiều sao?
– Mợ tư nghĩ gì vậy? Không lẽ mợ nghĩ mợ cả đầu độc mợ?
Vừa nghe thế, Diệp liền đưa tay lên bịt miệng con sen:
– Suỵt, lần sau không được nói như thế, chuyện hôm nay đừng để lộ ra ngoài đấy.
– Dạ, em biết rồi!
Đợi khi con Sen rời đi, Diệp lại trầm tư mà suy nghĩ. Mợ bỗng nhiên cảm thấy có lẽ lời cậu Đăng nói cũng có phần đúng, là vì mang thai nên mợ đã quá căng thẳng rồi chăng.
Lúc này, ở phòng mợ cả, con Mướt lại rình rập trở về rồi nói:
– Mợ cả đúng là liệu việc như thần, con Sen khi nãy đã đem cháo đến nhờ thầy lang kiểm tra đó thưa mợ.
Mợ ta nghe vậy khẽ cười:
– Xem ra, cá bắt đầu cắn câu rồi! Mồi thêm chút nữa là nằm ngay vào rọ thôi.
– Mợ cả, tiếp theo như thế nào?
Mợ ta đưa tay vẫy con Mướt lại, nó thấy thế liền chạy đến ghé sát tai vào, sau đấy cứ khẽ gật đầu theo lời dạy dò của mợ cả.
Ngày hôm sau, vẫn như vậy, mợ cả vẫn bưng 1 chén cháo đến cho mợ tư, lần này tuy Diệp vẫn còn nghi hoặc nhưng mợ lại miễng cưỡng để ăn. Mợ biết kiểu gì cũng không thể tránh được mãi, không bằng cứ đối mặt vậy.
Những ngày sau đó, mợ cả vẫn đều đặn niềm nở bưng 1 chén cháo đến cho Diệp, thái độ quan tâm của mợ ta dần dần cũng khiến Diệp lơ là cảnh giác.
Bữa cơm hôm nay, bà cả trông có vẻ vửa ý, nhìn mợ tư nói:
– Dạo này trông cái Diệp có da có thịt, hồng hào hơn hẳn. Dạo trước xanh xao quá.
Diệp nghe vậy lại nhìn xuống mình rồi nói:
– Vậy sao bu? Con thấy vẫn vậy mà nhỉ.
– Vẫn vậy là thế nào, từ đợt cái Hiền về đây, nó chịu khó ngày nào cũng hầm cháo cho con, nhờ đó mà mới được thế đấy.
Vừa nghe thế, mợ cả liền cười mà nói:
– Bu quá lời rồi, con chỉ góp tí tí sức thôi, còn lại đều nhờ cậu Đăng sớm ngày tẩm bổ thuốc thang dưỡng thai cho mợ tư đấy chứ ạ.
– Thôi, con không cần phải khiêm tốn, bu biết cả. Giờ cái Diệp nó mang thai dòng dõi nhà họ Trịnh, xem ra cũng là cái phước của nhà ta. Haizzz, chỉ tiếc là thầy con tâm bệnh, cứ nằm miết 1 chỗ, chả biết đến bao giờ.
Nghe thế, mợ cả lại nói:
– Bu đừng nghĩ nhiều nữa, hay là vậy, ngày mai đầu tháng con đi chùa cầu phước nhân tiện cũng luôn xin cho thầy.
Bà Tú Liên khẽ gật cầu vài cái:
– Vậy cũng được, giờ bu cũng không mong gì hơn, chỉ mong mọi người bình an vô sự, cái Diệp có thể mẹ tròn con vuông.
Diệp nghe thế cũng lên tiếng:
– Vậy mai con sẽ đi cùng với mợ cả.
– Ừ, nếu thế thì Đăng cũng đi đi con, đi cùng với 2 đứa có gì còn để ý caia Diệp, chùa chiền đông người lỡ không may nó làm sao lại tội.
– Dạ, thưa bu.
Nghe vậy, mợ cả nhìn sang con Sen:
– Nếu vậy, mai sen ở nhà hầm cháo cho mợ tư, sáng mai mợ với cái Mướt ra ngoài sớm mua chút đồ lễ để lên chùa.
– Dạ!
Sang ngày mai, sau khi đưa đồ rồi căn dặn con Sen từng bước hầm cháo, mợ cả với con Mướt mới đi ra ngoài mua đồ.
Con sen sau khi hầm xong, cũng liền bưng vào phòng đưa cho mợ tư:
– Mợ tư, cháo hầm xong rồi, mợ ăn đi cho nóng!
Cậu Đăng lúc này ở đấy cũng lên tiếng:
– Em đang mang thai, hay là đừng đi chùa nữa, để tôi và mợ cả đi thôi. Tôi sợ chỗ đấy đông người, không cẩn thận….
– Em không sao thưa cậu, em cũng muốn đi chùa cầu phước cho đứa bé, hi vọng nó sẽ được bình an mà sinh ra.
Cậu Đăng nghe vậy cũng chỉ gật đầu 1 cái, Diệp cũng liền nhận lấy chén cháo vừa thổi vừa ăn.
Sau khi ăn xong, thì ở bên ngoài vang lên tiếng của mợ cả:
– Mợ tư, xong chưa, chị chuẩn bị đủ đồ rồi, chúng ta đi thôi.
Nghe thế, Diệp liền đưa chén cho con Sen, sau đó quay sang cậu Đăng nói:
– Cậu Đăng, đi thôi!
2 người bọn họ đi ra ngoài, mợ cả thấy thế lại cười:
– Sáng nay trước khi đi chị có dặn Sen nó hầm cháo cho mợ, nó làm chưa?
– Cảm ơn mợ cả, em vừa ăn rồi.
– Vậy chúng ta đi thôi.
Mấy người bọn họ cùng nhau đi đến chùa Phúc Tự, hôm nay là mồng 1 đầu tháng nên người đi chùa cũng đông đúc.
Cậu Đăng đi bên cạnh Diệp, liên tục phải lấy người ra chắn cho mợ, Diệp thấy thế lại khẽ ngước nhìn lên cậu mỉm cười:
– Cậu Đăng, cậu như vậy vô trương quá, em đâu có làm sao?
Cậu nghe thế lại xoa nhẹ đầu mợ mà nói:
– Tôi chỉ muốn em ở trong tầm mắt tôi phải được ăn toàn nhất.
Mợ cả đi bên cạnh nghe 2 người họ nói chuyện trong lòng cảm thấy ganh ghét, mợ ta khẽ nhìn sang con Mướt, gia nô thân cận lâu năm nên nó cũng thừa hiểu ý chủ nhân của mình là gì.
Trong đám đông đó, con Mướt chậm rãi lùi lại phía sau, bàn tay nó đưa lên khẽ đẩy nhẹ 1 người, chỉ 1 động tác đấy, đám đông liền chao đảo, người này va người kia.
Cậu Đăng thấy tình thế hỗn loạn, vội vàng kéo mợ tư vào lòng:
– Diệp, cẩn thận!
Cũng may cậu Đăng có đề phòng trước, mợ chị bị đẩy nhẹ 1 cái, chỉ là ở đâu quá nhiều người, Diệp có chút cảm thấy khó thở, cả người không hiể vì sao lại vã mồ hôi, vừa lúc đấy, 1 cơn đau bụng lâm râm kéo đến, mợ khẽ nhăn mặt đưa tay lên ôm lấy bụng mình rồi nói:
– Cậu Đăng!
Cậu nghe vậy nhìn xuống mợ, nhận ra được sắc mặt có chút thay đổi:
– Diệp, em sao thế?
– Ở đây đông quá, em thấy hơi khó thở.
– Vậy để tôi đưa em ra ngoài!
Nói rồi, cậu liền ôm lấy mợ trong lòng mà quay người trở ra, mợ cả thấy vậy lại lên tiếng:
– Cậu Đăng, sao vậy?
– Diệp thấy trong người không khoẻ, tôi đưa mợ ấy về trước.
Nghe thế mợ cả cũng quay người trở ra theo.
Lúc này, cơn đau bụng của Diệp bắt đầu dữ dội hơn, mợ gần như không có sức để mà đi nữa, cố bám vào người cậu Đăng.
Cho đến khi thoát được khỏi đám đông, sắc mặt mợ mỗi lúc 1 tái đi, cậu Đăng lo lắng hỏi:
– Diệp, em thấy thế nào rồi?
Mợ lúc này đưa tay ôm lấy bụng mình, gương mặt nhăn lại mà thở gấp nói:
– Cậu Đăng….bụng em….đau lắm….!
Mợ cả nghe thế vội vàng đi lại, ra vẻ ân cần hỏi:
– Mợ tư, mợ không sao chứ?
Cậu Đăng đi đến bế bổng Diệp lên rồi nói với mợ cả:
– Tôi đưa Diệp về trước, mợ về sau nhé!
Lúc này, mợ cả mới phát hiện quần áo của mợ tư đã dính máu, mợ ta kinh hãi mà nói:
– Cậu Đăng, mợ tư….chảy máu rồi!
Cậu Đăng nghe thế mới nhìn xuống, vệt máu đỏ tươi dínn trên quần áo của Diệp khiến cậu lo sợ, chẳng nghĩ được gì nhiều, cậu bế mợ như vậy chạy đi, vẫn không quên nói với mợ cả:
– Hiền, mợ mau đi mời thầy lang đến nhà, nhanh lên!
Diệp ở trong lòng cậu chủ cả người co quắp lại, gương mặt nhăn nhó lại tái xanh mà gắng gượng nói:
– Cậu Đăng….em đau bụng quá….!
Cậu Đăng lúc này gương mặt cũng đỏ hửng vì chạy giữa trời nắng, hơi thở gấp gáp mà nói:
– Diệp, em cố gắng 1 chút, sắp về tới nhà rồi! Tôi xin em….nhất định không được xảy ra chuyện gì.
Cậu Đăng cứ bế mợ như vậy chạy không mệt mỏi, khi vừa mới bước qua cổng, thằng Cuội thấy thế liền chạy ra:
– Cậu chủ, mợ tư sao thế ạ?
– Mau đi gọi thầy lang đến đây, nhanh lên!
Nói rồi, cậu cũng bế mợ đi vào phòng đặt xuống giường, vừa lúc đấy, mợ cả cũng trở về đi cùng với 1 thầy lang.
Cuội thấy vậy liền nói:
– May quá, thầy lang đây rồi! Thầy mau mau vào khám cho mợ con!
Cứu người như chữa cháy, vị thầy lang cũng không dám chậm chạp vội vã đi vào trong nhà.
Cậu Đăng vừa thấy ông liền vội đứng dậy:
– Thầy mau khám cho vợ con ạ!
Vị thầy lang ngồi xuống bên cạnh mợ Diệp, cẩn thận bắt mạch, thăm khám kỹ càng, 1 lúc lâu sau đó, ông đứng dậy, quay người nhìn cậu, nét mặt có chút thương cảm mà nói:
– Mợ tư…..bị sảy thai rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!