Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62 “Anh tự hủy hoại mình đấy chứ”.
Nghe xong sắc mặt Đinh Kiến Thân trở nên vô cùng u ám.
Ông ta quay phắt người lại vô cùng phẫn nộ tát mạnh vào mặt Trịnh Tử Khải.
“Hay cho Trịnh Tử Khải cậu, bình thường không ít lần mượn tên tuổi của tôi để ra oai với bên ngoài nhỉ? Cậu nói cho tôi biết là ai cho cậu quyền tước đoạt tư cách được đi học của người khác?”
Sắc mặt Trịnh Tử Khải trắng bệch, không nói được câu nào.
“Còn không mau xin lỗi cậu này đi?”
Đinh Kiến Thân đá hắn một cú.
Trịnh Tử Khải vội vã chạy đến trước mặt Lâm Hữu Triết quỳ xuống: “Thưa anh, là tôi có mắt như mù gây rắc rối cho anh và em gái anh, tôi thành thật xin lỗi, xin anh rộng lượng đừng trách phạt tôi”.
“Chuyện này không bàn cãi gì thêm nữa, nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy”.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói, sau đó nắm tay Lâm Tâm Nhi rời đi.
Hai chân Trịnh Tử Khải mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng tràn trề.
Trước cổng trường trung học, Lâm Hữu Triết gặp gia sư mà giáo viên tuyển sinh đã liên hệ giúp anh.
Cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp, khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn, vô cùng dịu dàng.
“Chào anh, cho hỏi anh có phải là anh Lâm không?”
Cô gái bước đến: “Tôi là gia sư mà giáo viên Tiểu Man gọi đến, tôi tên là Đường Uyển”.
Lâm Hữu Triết gật đầu, giới thiệu ngắn gọn về anh và Lâm Tâm Nhi sau đó nói lại chuyện của Lâm Tâm Nhi cho cô ấy.
Nghe xong, Đường Uyển tỏ vẻ do dự.
Bổ sung hết toàn bộ kiến thức tiểu học trong vòng một năm, áp lực vẫn rất lớn.
Không phải cô ấy không làm được mà cô ấy đang lo khả năng chịu được của đứa bé có hạn.
Mặc dù kiến thức tiểu học khá dễ nhưng đó là với người lớn, còn với những đứa trẻ vừa tiếp xúc với việc học thì kiến thức cấp tiểu học giống như một ngọn núi lớn.
Lúc này Lâm Tâm Nhi rất hiểu chuyện nói: “Không sao đâu cô Đường, con sẽ học thật chăm chỉ, sẽ không làm cô và anh trai thất vọng đâu”.
Nhìn vào ánh mắt kiên định của cô bé, Đường Uyển mỉm cười.
Cô ấy đồng ý với yêu cầu của Lâm Hữu Triết.
Nhưng khi bàn đến học phí bổ túc, Đường Uyển lại lắc đầu nói: “Anh Lâm, nhiệm vụ học bổ túc lần này cũng là một thử thách với tôi, tôi không dám đảm bảo có thể dạy hết toàn bộ kiến thức cho Tâm Nhi trong vòng một năm nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức”.
“Học phí thì cứ đợi đến cuộc thi đầu vào cấp hai năm sau, nếu Tâm Nhi có thể đạt được thành tích tốt thì lúc đó anh trả cho tôi cũng được”.
“Được!”
Lâm Hữu Triết vui vẻ đồng ý.
Anh rất hài lòng với tính cách của Đường Uyển, như thế anh có thể yên tâm giao Lâm Tâm Nhi cho cô ấy.
Bảo Long Diệu đưa Lâm Tâm Nhi về nhà, Lâm Hữu Triết dẫn Đường Uyển đi mua vài cuốn sách cần thiết. Thế nhưng hai người chưa đi được bao xa thì gặp phải Trịnh Tử Khải và chị của hắn.
“Anh đứng lại!”
Lâm Hữu Triết muốn phớt lờ hắn nhưng Trịnh Tử Khải lại lớn tiếng gọi.
“Có chuyện gì?”
“Anh hủy hoại sự nghiệp của tôi, chuyện này chưa xong đâu”.
Hai mắt Trịnh Tử Khải đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Hữu Triết nhếch môi: “Anh tự hủy hoại mình đấy chứ”.
“Câm miệng!”
Trịnh Tử Khải tức giận quát: “Nếu không phải do anh thì tôi sẽ không đắc tội với ông Đinh, tôi không quan tâm anh có lai lịch thế nào, anh hủy hoại đời tôi thì tôi phải kéo anh chết cùng”.
Vừa dứt lời Trịnh Tử Khải rút điện thoại ra gọi người đến.
Chị hắn ở bên cạnh khổ sở van nài nhưng Trịnh Tử Khải hoàn toàn không nghe lọt một câu nào.
Hắn đã quen với việc bản thân có mọi thứ, bây giờ bỗng dưng mất đi tất cả hắn khó chấp nhận được cũng là chuyện thường.
Không lâu sau, bảy tám chiếc xe hơi chạy đến.
Ông ta quay phắt người lại vô cùng phẫn nộ tát mạnh vào mặt Trịnh Tử Khải.
“Hay cho Trịnh Tử Khải cậu, bình thường không ít lần mượn tên tuổi của tôi để ra oai với bên ngoài nhỉ? Cậu nói cho tôi biết là ai cho cậu quyền tước đoạt tư cách được đi học của người khác?”
Sắc mặt Trịnh Tử Khải trắng bệch, không nói được câu nào.
“Còn không mau xin lỗi cậu này đi?”
Đinh Kiến Thân đá hắn một cú.
Trịnh Tử Khải vội vã chạy đến trước mặt Lâm Hữu Triết quỳ xuống: “Thưa anh, là tôi có mắt như mù gây rắc rối cho anh và em gái anh, tôi thành thật xin lỗi, xin anh rộng lượng đừng trách phạt tôi”.
“Chuyện này không bàn cãi gì thêm nữa, nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy”.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói, sau đó nắm tay Lâm Tâm Nhi rời đi.
Hai chân Trịnh Tử Khải mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng tràn trề.
Trước cổng trường trung học, Lâm Hữu Triết gặp gia sư mà giáo viên tuyển sinh đã liên hệ giúp anh.
Cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp, khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn, vô cùng dịu dàng.
“Chào anh, cho hỏi anh có phải là anh Lâm không?”
Cô gái bước đến: “Tôi là gia sư mà giáo viên Tiểu Man gọi đến, tôi tên là Đường Uyển”.
Lâm Hữu Triết gật đầu, giới thiệu ngắn gọn về anh và Lâm Tâm Nhi sau đó nói lại chuyện của Lâm Tâm Nhi cho cô ấy.
Nghe xong, Đường Uyển tỏ vẻ do dự.
Bổ sung hết toàn bộ kiến thức tiểu học trong vòng một năm, áp lực vẫn rất lớn.
Không phải cô ấy không làm được mà cô ấy đang lo khả năng chịu được của đứa bé có hạn.
Mặc dù kiến thức tiểu học khá dễ nhưng đó là với người lớn, còn với những đứa trẻ vừa tiếp xúc với việc học thì kiến thức cấp tiểu học giống như một ngọn núi lớn.
Lúc này Lâm Tâm Nhi rất hiểu chuyện nói: “Không sao đâu cô Đường, con sẽ học thật chăm chỉ, sẽ không làm cô và anh trai thất vọng đâu”.
Nhìn vào ánh mắt kiên định của cô bé, Đường Uyển mỉm cười.
Cô ấy đồng ý với yêu cầu của Lâm Hữu Triết.
Nhưng khi bàn đến học phí bổ túc, Đường Uyển lại lắc đầu nói: “Anh Lâm, nhiệm vụ học bổ túc lần này cũng là một thử thách với tôi, tôi không dám đảm bảo có thể dạy hết toàn bộ kiến thức cho Tâm Nhi trong vòng một năm nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức”.
“Học phí thì cứ đợi đến cuộc thi đầu vào cấp hai năm sau, nếu Tâm Nhi có thể đạt được thành tích tốt thì lúc đó anh trả cho tôi cũng được”.
“Được!”
Lâm Hữu Triết vui vẻ đồng ý.
Anh rất hài lòng với tính cách của Đường Uyển, như thế anh có thể yên tâm giao Lâm Tâm Nhi cho cô ấy.
Bảo Long Diệu đưa Lâm Tâm Nhi về nhà, Lâm Hữu Triết dẫn Đường Uyển đi mua vài cuốn sách cần thiết. Thế nhưng hai người chưa đi được bao xa thì gặp phải Trịnh Tử Khải và chị của hắn.
“Anh đứng lại!”
Lâm Hữu Triết muốn phớt lờ hắn nhưng Trịnh Tử Khải lại lớn tiếng gọi.
“Có chuyện gì?”
“Anh hủy hoại sự nghiệp của tôi, chuyện này chưa xong đâu”.
Hai mắt Trịnh Tử Khải đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Hữu Triết nhếch môi: “Anh tự hủy hoại mình đấy chứ”.
“Câm miệng!”
Trịnh Tử Khải tức giận quát: “Nếu không phải do anh thì tôi sẽ không đắc tội với ông Đinh, tôi không quan tâm anh có lai lịch thế nào, anh hủy hoại đời tôi thì tôi phải kéo anh chết cùng”.
Vừa dứt lời Trịnh Tử Khải rút điện thoại ra gọi người đến.
Chị hắn ở bên cạnh khổ sở van nài nhưng Trịnh Tử Khải hoàn toàn không nghe lọt một câu nào.
Hắn đã quen với việc bản thân có mọi thứ, bây giờ bỗng dưng mất đi tất cả hắn khó chấp nhận được cũng là chuyện thường.
Không lâu sau, bảy tám chiếc xe hơi chạy đến.