• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết (3 Viewers)

  • Chương 392 “Tốt quá rồi, Hữu Triết!”

Sở Hạ Vũ nói với vẻ bất lực.





“Con thì biết cái gì?”





Tần Hương Lan trợn mắt nói: “Lần này chị con về, nghe nói đã dẫn theo một người bạn trai rất giỏi giang, tài sản lên tới mấy chục triệu tệ đấy”.






“Chiếc xe mà người ta lái đến nhà họ Sở nghe nói là một chiếc xe thể thao”.





“Hơn nữa cách đây không lâu, thằng nhóc Sở Văn Xương cũng đã mua một chiếc xe thể thao”.





“Nhưng con xem xe của chúng ta này, giống cái gì chứ?”





“Cô à, nếu cô thích thì mấy ngày nữa cháu cũng thay một chiếc khác”.







Lâm Hữu Triết không nhẫn nhịn được nên mở lời.





Chu Đại Bôn từng nói một câu rất đúng, đôi khi xe cộ thật sự là bộ mặt của con người.





Nhất là khi đối diện với những người nhìn bằng con mắt quyền lực, một chiếc xe tốt sẽ có thể bớt được rất nhiều phiền toái.





Không ngờ Tần Hương Lan cười với vẻ chế nhạo rồi xua tay nói: “Thôi đi, tao thật sự không dám trông mong vào mày”.





“Lỡ không mua nổi mày lại đi mướn một chiếc xe khác, đến lúc đó bị người ta phát hiện thì tao còn mất mặt hơn”.





“Ôi chao, nhà chúng tao đúng là xui xẻo mấy đời mới gặp phải một thằng ở rể như mày!”





“Thằng ở rể?”





Sở Hạ Vũ và Lâm Hữu Triết vốn đang thấy rất buồn bực vì phải nghe những lời lải nhải của Tần Hương Lan.





Nhưng vừa nghe thấy ba từ này, cả hai đột nhiên tỉnh táo hẳn lên.





“Mẹ, vậy là mẹ đã chấp nhận Hữu Triết rồi sao?”





Sở Hạ Vũ phấn kích nói.





Tần Hương Lan trợn mắt, nói với giọng bất mãn: “Không chấp nhận thì có thể làm gì, bây giờ đã không tìm được đối tượng xem mắt rồi, bọn họ đều biết con đã có người mình thích”.





“Kém quá thì mẹ lại không ưa, bây giờ con đáng giá hàng triệu tệ đấy, những đàn ông tầm thường có thể xứng với con sao?”





“Cũng chỉ có thằng rác rưởi này, mặt còn dày hơn bức tường mới bám lấy con suốt, cứ để nó bám theo thôi”.





“Nhưng nó chỉ có thể ở rể nhà chúng ta, những thứ khác đừng hòng nghĩ đến”.





“Tốt quá rồi, Hữu Triết!”





Sở Hạ Vũ vui mừng khôn xiết, kích động nhìn về phía Lâm Hữu Triết.





Lâm Hữu Triết cũng gật đầu cười theo.





Chỉ cần có thể ở bên Sở Hạ Vũ thì ở rể cũng có sao?





Sở Hạ Vũ đã khổ sở chờ đợi anh suốt tám năm, cô đã trải qua biết bao nhiêu gian nan khổ cực mà người thường không thể tưởng tượng được, anh còn mặt mũi nào mà để tâm đến chút danh lợi kia chứ?





Mười phút sau, xe đã chạy tới nhà họ Sở.





Mới vừa bước vào đã thấy một thanh niên ăn mặc điển trai đang phát vé vào cổng cho đám người nhà họ Sở.



“Bà nội, lần này cháu đã tốn rất nhiều công sức mới lấy được mười vé vào cổng buổi biểu diễn của ngôi sao họ Tần, lại còn là ba hàng ghế đầu nữa”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom