Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 388 “Tao thấy mày mới là côn đồ!”
“Mày chết đi cho tao!”
Tấm gỗ lao thẳng về phía Lâm Hữu Triết.
Bốp!
Tấm gỗ vỡ nát tan tành.
Lâm Hữu Triết tung ra một cú đấm đập vỡ tấm gỗ rồi thụi thẳng lên mặt Kỷ Phong.
Hắn kêu lên thảm thiết, lại bay ra thêm lần nữa.
“Mày, mày dám đánh tao, mày chết chắc rồi!”
Kỷ Phong gào lên với ánh mắt oán hận.
Tần Mộng Dĩnh chạy tới bên cạnh Lâm Hữu Triết, bực tức nói: “Lâm Hữu Triết, sao cậu lại quay lại đây?”
“Mình phải trả cái giá lớn như vậy mới đổi lại được cơ hội cho cậu rời đi, cậu, cậu đúng là làm mình tức chết mất thôi!”
Lâm Hữu Triết nhìn cô ta, khẽ cười nói: “Chính bởi vì cậu phải hi sinh nhiều quá nên mình mới càng cần phải trở lại”.
Lúc đầu, Lâm Hữu Triết nghe Tần Mộng Dĩnh thoả hiệp với Kỷ Phong.
Còn cho rằng người phụ nữ này vì sự nghiệp làm ngôi sao của mình nên mới tình nguyện bán thân.
Khi đó anh đã chuẩn bị từ bỏ Tần Mộng Dĩnh và khuyên Chu Đại Bôn tìm mục tiêu khác, đừng tiếp tục theo đuổi loại phụ nữ không biết tự yêu bản thân như vậy.
Thế nhưng sau đó, khi anh nghe thấy Tần Mộng Dĩnh nói chỉ cần để cho anh an toàn rời đi thì buổi biểu diễn cũng không có gì quan trọng.
Anh mới hiểu ra mình đã nhìn lầm rồi.
Tần Mộng Dĩnh là một cô gái rất lương thiện, cô ấy hoàn toàn xứng đáng với người anh em của anh.
Vậy nên anh mới phải quay lại để cứu người.
Thế nhưng Tần Mộng Dĩnh lại không biết những chuyện này, cô ta chỉ thấy buồn bực khi Lâm Hữu Triết phụ tâm ý của cô ta.
“Cậu mau đi đi, nhân lúc mấy tên bảo vệ kia còn chưa tới!”
“Muốn đi, chúng mày đã không còn cơ hội nữa rồi”.
Kỷ Phong cười lạnh lùng, hắn rút điện thoại ra chuẩn bị báo cho mấy người Lý Hổ mau qua đây.
Thế nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
“Là mày không còn cơ hội nữa mới đúng!”
Long Diệu đột nhiên xuất hiện trước cửa.
Kỷ Phong vừa nhìn rõ người đến là ai thì lập tức ngây ra.
Sau đó mới phản ứng lại: “Chủ tịch Long, sao anh lại tới đây, anh cẩn thận một chút, ở đây có tên côn đồ!”
“Tao thấy mày mới là côn đồ!”
Long Diệu phẫn nộ lên tiếng: “Ai cho mày quyền tự ý huỷ bỏ buổi biểu diễn?”
“Lại còn dám có ý đồ bất chính với nghệ sĩ, có phải mày cho rằng cuộc đời này đã không còn luật pháp nữa rồi không?”
“Tôi, tôi…”
Kỷ Phong mở miệng, mãi một lúc lâu vẫn không thốt nên lời.
Tấm gỗ lao thẳng về phía Lâm Hữu Triết.
Bốp!
Tấm gỗ vỡ nát tan tành.
Lâm Hữu Triết tung ra một cú đấm đập vỡ tấm gỗ rồi thụi thẳng lên mặt Kỷ Phong.
Hắn kêu lên thảm thiết, lại bay ra thêm lần nữa.
“Mày, mày dám đánh tao, mày chết chắc rồi!”
Kỷ Phong gào lên với ánh mắt oán hận.
Tần Mộng Dĩnh chạy tới bên cạnh Lâm Hữu Triết, bực tức nói: “Lâm Hữu Triết, sao cậu lại quay lại đây?”
“Mình phải trả cái giá lớn như vậy mới đổi lại được cơ hội cho cậu rời đi, cậu, cậu đúng là làm mình tức chết mất thôi!”
Lâm Hữu Triết nhìn cô ta, khẽ cười nói: “Chính bởi vì cậu phải hi sinh nhiều quá nên mình mới càng cần phải trở lại”.
Lúc đầu, Lâm Hữu Triết nghe Tần Mộng Dĩnh thoả hiệp với Kỷ Phong.
Còn cho rằng người phụ nữ này vì sự nghiệp làm ngôi sao của mình nên mới tình nguyện bán thân.
Khi đó anh đã chuẩn bị từ bỏ Tần Mộng Dĩnh và khuyên Chu Đại Bôn tìm mục tiêu khác, đừng tiếp tục theo đuổi loại phụ nữ không biết tự yêu bản thân như vậy.
Thế nhưng sau đó, khi anh nghe thấy Tần Mộng Dĩnh nói chỉ cần để cho anh an toàn rời đi thì buổi biểu diễn cũng không có gì quan trọng.
Anh mới hiểu ra mình đã nhìn lầm rồi.
Tần Mộng Dĩnh là một cô gái rất lương thiện, cô ấy hoàn toàn xứng đáng với người anh em của anh.
Vậy nên anh mới phải quay lại để cứu người.
Thế nhưng Tần Mộng Dĩnh lại không biết những chuyện này, cô ta chỉ thấy buồn bực khi Lâm Hữu Triết phụ tâm ý của cô ta.
“Cậu mau đi đi, nhân lúc mấy tên bảo vệ kia còn chưa tới!”
“Muốn đi, chúng mày đã không còn cơ hội nữa rồi”.
Kỷ Phong cười lạnh lùng, hắn rút điện thoại ra chuẩn bị báo cho mấy người Lý Hổ mau qua đây.
Thế nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
“Là mày không còn cơ hội nữa mới đúng!”
Long Diệu đột nhiên xuất hiện trước cửa.
Kỷ Phong vừa nhìn rõ người đến là ai thì lập tức ngây ra.
Sau đó mới phản ứng lại: “Chủ tịch Long, sao anh lại tới đây, anh cẩn thận một chút, ở đây có tên côn đồ!”
“Tao thấy mày mới là côn đồ!”
Long Diệu phẫn nộ lên tiếng: “Ai cho mày quyền tự ý huỷ bỏ buổi biểu diễn?”
“Lại còn dám có ý đồ bất chính với nghệ sĩ, có phải mày cho rằng cuộc đời này đã không còn luật pháp nữa rồi không?”
“Tôi, tôi…”
Kỷ Phong mở miệng, mãi một lúc lâu vẫn không thốt nên lời.
Bình luận facebook