• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết (8 Viewers)

  • Chương 374 “Nhóc con, đừng tự tìm cái chết!”

Vừa nói, hắn vừa dập đầu xuống vang lên tiếng bụp bụp bụp!





Máu trên trán khó khăn lắm mới ngừng chảy, lại ào ạt chảy xuống.





“Được rồi!”






Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.





Phùng Huy như được đại xá, lập tức dừng lại.





“Nếu không phải anh ra tay nhanh lẹ thì vừa rồi anh ta đã trở thành một cái xác rồi”.





“Họa từ miệng mà ra, hy vọng anh nhớ kỹ điều này”.





Lâm Hữu Triết xoay người, đang định rời đi.







Một bóng người bỗng xông tới với vẻ mặt vô cùng lo lắng.





“Được lắm, Lâm Hữu Triết, cậu dám đánh anh Long thành ra bộ dạng này, cậu chết chắc rồi!”





Người này chính là Từ Hoa.





Vừa rồi anh Long bảo hắn đi mua nước, nên không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì.





Đợi đến khi hắn quay lại, đã thấy anh Long ngã dưới đất co giật, Lâm Hữu Triết đang chuẩn bị rời đi.





Hắn vô thức cho rằng chuyện này là do Lâm Hữu Triết làm.





“Cậu đứng lại đó cho tôi, nếu cậu dám đi? Có tin tôi đánh gãy chân cậu không hả?”





Hắn đi theo Lâm Hữu Triết, sủa điên bên cạnh.





Lâm Hữu Triết không thèm để ý đến hắn.





Từ Hoa thẹn quá hóa giận vừa định ra tay, Phùng Huy đã ngăn ở trước mặt hắn.





“Nhóc con, đừng tự tìm cái chết!”





Phùng Huy lạnh lùng nói.





Từ Hoa sững sờ một lúc, không nhận ra người trước mặt chính là đại ca của anh Long - Phùng Huy.





Bởi vì bộ dạng lúc này của Phùng Huy trông vô cùng thê thảm.





Không chỉ lấm lem bùn đất, khắp người đều có dấu chân, trên mặt còn dính đầy máu, hoàn toàn không thể nhận ra bộ dạng lúc trước.





“Mẹ kiếp mày lại là thằng nào, cút ra ngay!”





Từ Hoa không khách sáo nói.





Sắc mặt Phùng Huy tối sầm lại, tát thẳng một bạt tai vào mặt Từ Hoa.





Một con chó theo đuôi bên cạnh A Long lại dám lớn tiếng sủa trước mặt hắn, đúng là chán sống.





Từ Hoa bị ăn tát, đang định trả đũa.





Ba tên côn đồ bên cạnh lập tức xông lên đấm đá một trận vào người hắn.





Lâm Hữu Triết không thèm quan tâm, anh bắt một chiếc xe taxi, chạy thẳng đến khách sạn nơi Tần Mộng Dĩnh đang ở.





Nửa giờ sau, anh đi từ cửa sau của khách sạn, đi đến trước cửa phòng của Tần Mộng Dĩnh.



“Cuối cùng cậu cũng đến, vào đây nhanh lên!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom