Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 365 Sao mà còn phải chạy việt dã chứ?
“Chuyện này chẳng có gì khó”.
Lâm Hữu Triết bình thản nói.
Anh có trí nhớ tốt như vậy đương nhiên là nhờ có bản lĩnh võ đạo nghịch thiên.
Bản lĩnh này đều nhờ cả vào ông lão mà anh gặp được trong những năm tháng tham gia quân đội.
Ông lão nuôi lợn bên trong quân đội.
Trong số tất cả tướng sĩ ở biên giới phía Bắc, duy chỉ có Lâm Hữu Triết là lần nào cũng nói dăm ba câu cùng với ông lão đó.
Thi thoảng còn mang cho ông ta một bình rượu đã được pha với nước.
Lâu dần, quan hệ giữa hai người trở nên gần gũi hơn.
Một buổi đêm muộn, ông lão đột nhiên tới tìm Lâm Hữu Triết, nói rằng ông ta phải đi xa.
Trước khi đi còn đưa cho anh một cuốn sách cũ đã được buộc gọn bằng dây.
Lâm Hữu Triết cảm thấy kỳ lạ nên mới mở cuốn sách đó ra xem thử.
Là một cuốn sổ tay bí kíp có liên quan với võ đạo.
Tên đầy đủ là “Thái Thanh Thiên Nhất Sinh Thuỷ Công”.
Tin rằng ông lão sẽ không làm gì hại mình, Lâm Hữu Triết đã thử tập luyện một tối.
Không ngờ thực lực thật sự được nâng cao rất nhiều.
Từ đó, thực lực của anh giống như được lắp thêm tên lửa đẩy, cứ thế không ngừng đột phá.
Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã trở thành tông sư võ đạo.
Sau này lập được chiến công lừng lẫy nên mới nhận được danh hiệu “chiến thần Hữu Triết”.
Lãnh đạo đại quân một triệu người đánh địch, bảo vệ quốc gia!
Mà ông lão đó cũng hoàn toàn biến mất.
Thậm chí những người đã từng có qua lại với ông lão trong quá khứ cũng không còn nhớ tới người này, giống như trí nhớ đã bị xoá sạch.
Thu lại dòng hồi tưởng.
Lâm Hữu Triết nói với Đông Lạc Vô Song: “Bây giờ tôi dạy anh võ công nhé”.
Sau đó anh quay người lấy từ trong tủ ra hai bao cát nặng hai mươi cân rồi ném xuống dưới chân Đông Lạc Vô Song.
“Cột chúng lên người, chạy năm mươi cây trước đã”.
“Cái gì?”
Đông Lạc Vô Song trợn trừng mắt, suýt thì ngất xỉu.
Anh ta tưởng học võ công là học mấy cái thứ hay chiếu trên ti vi, Lâm Hữu Triết ngồi phía sau người anh ta, vỗ vào lưng anh ta mấy cái là anh ta có thể đạt được bản lĩnh tuyệt thế.
Sao mà còn phải chạy việt dã chứ?
Lại còn cột thêm hai cái thứ nặng như thế, hành hạ cũng không đến mức như vậy chứ!
“Thích học hay không thì tuỳ, tôi không bắt ép anh”.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
Lâm Hữu Triết bình thản nói.
Anh có trí nhớ tốt như vậy đương nhiên là nhờ có bản lĩnh võ đạo nghịch thiên.
Bản lĩnh này đều nhờ cả vào ông lão mà anh gặp được trong những năm tháng tham gia quân đội.
Ông lão nuôi lợn bên trong quân đội.
Trong số tất cả tướng sĩ ở biên giới phía Bắc, duy chỉ có Lâm Hữu Triết là lần nào cũng nói dăm ba câu cùng với ông lão đó.
Thi thoảng còn mang cho ông ta một bình rượu đã được pha với nước.
Lâu dần, quan hệ giữa hai người trở nên gần gũi hơn.
Một buổi đêm muộn, ông lão đột nhiên tới tìm Lâm Hữu Triết, nói rằng ông ta phải đi xa.
Trước khi đi còn đưa cho anh một cuốn sách cũ đã được buộc gọn bằng dây.
Lâm Hữu Triết cảm thấy kỳ lạ nên mới mở cuốn sách đó ra xem thử.
Là một cuốn sổ tay bí kíp có liên quan với võ đạo.
Tên đầy đủ là “Thái Thanh Thiên Nhất Sinh Thuỷ Công”.
Tin rằng ông lão sẽ không làm gì hại mình, Lâm Hữu Triết đã thử tập luyện một tối.
Không ngờ thực lực thật sự được nâng cao rất nhiều.
Từ đó, thực lực của anh giống như được lắp thêm tên lửa đẩy, cứ thế không ngừng đột phá.
Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã trở thành tông sư võ đạo.
Sau này lập được chiến công lừng lẫy nên mới nhận được danh hiệu “chiến thần Hữu Triết”.
Lãnh đạo đại quân một triệu người đánh địch, bảo vệ quốc gia!
Mà ông lão đó cũng hoàn toàn biến mất.
Thậm chí những người đã từng có qua lại với ông lão trong quá khứ cũng không còn nhớ tới người này, giống như trí nhớ đã bị xoá sạch.
Thu lại dòng hồi tưởng.
Lâm Hữu Triết nói với Đông Lạc Vô Song: “Bây giờ tôi dạy anh võ công nhé”.
Sau đó anh quay người lấy từ trong tủ ra hai bao cát nặng hai mươi cân rồi ném xuống dưới chân Đông Lạc Vô Song.
“Cột chúng lên người, chạy năm mươi cây trước đã”.
“Cái gì?”
Đông Lạc Vô Song trợn trừng mắt, suýt thì ngất xỉu.
Anh ta tưởng học võ công là học mấy cái thứ hay chiếu trên ti vi, Lâm Hữu Triết ngồi phía sau người anh ta, vỗ vào lưng anh ta mấy cái là anh ta có thể đạt được bản lĩnh tuyệt thế.
Sao mà còn phải chạy việt dã chứ?
Lại còn cột thêm hai cái thứ nặng như thế, hành hạ cũng không đến mức như vậy chứ!
“Thích học hay không thì tuỳ, tôi không bắt ép anh”.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
Bình luận facebook