• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết (1 Viewer)

  • Chương 333 Chúng ta xem trò vui là được!”

Nghe vậy, cậu chủ Vương bật cười lớn.





Hắn gật đầu nói: “Đúng vậy, Linh Phi thật có mắt nhìn, cậu chủ Hải, vậy tôi xin nhận Linh Phi nhé, yên tâm đi, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy”.





“Các người… các người là đôi nam nữ chó má”.






Hải Uy vô cùng tức giận, hai mắt đỏ ngầu.





Hắn và cậu chủ Vương quen biết chưa lâu, trước đây hắn đã cảm thấy ánh mắt cậu chủ Vương nhìn Trương Linh Phi hơi kỳ lạ, thật không ngờ hai người này đã âm thầm mờ ám với nhau.





Chỉ là Trương Linh Phi vẫn luôn cảm thấy hắn còn giá trị lợi dụng cho nên mới chưa trở mặt với hắn.





Lần này đã trở mặt hoàn toàn.







“Thằng nhãi, mặc dù mày đánh đấm giỏi”.





Lúc này, cậu chủ Vương nhìn Lâm Hữu Triết nói: “Còn là võ giả gì đó, nhưng trước mặt một người có thực lực tuyệt đối, cho dù mày là võ giả hay thần tiên thì cũng phải quỳ xuống lạy tao!”





Nói xong, cậu chủ Vương lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi người.





Kết quả là hắn và Trương Linh Phi bị Lâm Hữu Triết đá ra khỏi phòng bao.





Cả hai kêu la, ngã nhào xuống đất, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả quan khách trong nhà hàng.





“Chuyện gì vậy, đánh nhau sao?”





“Không biết, mau đi xem thử đi”.





“Người này hơi quen mắt, hình như là cậu chủ Vương của nhà họ Vương, tên là Vương Đằng Long”.





Quan khách vây lại, bàn tán xôn xao.





Lúc này, Lâm Hữu Triết cũng bước ra khỏi phòng bao.





“Thằng nhãi, mày dám đánh tao, mày chết chắc rồi!”





Vương Đằng Long gào lớn rồi gọi điện cho cô của hắn.





“Cô à, cháu là Đằng Long, cháu bị người ta đánh ở nhà hàng trên đường Phúc Tân, cô mau dẫn người tới đây đi!”





Những quan khách nghe thấy vậy không khỏi thốt lên.





“Xong đời rồi, Vương Đằng Long gọi điện cho cô của anh ta rồi, cô anh ta là đại phu nhân nhà họ Lê đấy”.





“Người đàn ông này chết chắc rồi, chắc anh ta là người nơi khác đến, ngay cả Vương Đằng Long mà cũng dám động vào, đúng là chán sống!”





“Mặc kệ anh ta có chết hay không, chúng ta xem trò vui là được!”





Đám quan khách nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ phía sau anh bằng ánh mắt hóng hớt.





“Thằng nhãi, cô tao dẫn người tới rồi, bây giờ mày quỳ xuống cầu xin thì tao có thể suy nghĩ đến việc khiến mày chịu ít khổ đi một chút!”





Vương Đằng Long hung dữ rống lên.





Lâm Hữu Triết lắc đầu cười, nhìn nhân viên phục vụ đứng ngây ngốc một bên.





“Phục vụ, dọn món đi, chúng tôi đói rồi”.





Anh và Sở Hạ Vũ vốn dĩ đã đói, còn phải dây dưa thêm một thời gian dài cho nên bụng hai người đều trống rỗng.



Vương Đằng Long vô cùng tức giận khi thấy Lâm Hữu Triết không hề sợ hãi mà ngược lại còn muốn ăn cơm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom