-
Chương 46-50
Chương 46 : Tiến hành giải bùa
“Tiêu Bách Thần, tôi giết chết anh!”
Bạch Khởi La hét lên, với lấy chiếc khăn trải bàn bên cạnh, nhanh trí cuốn chặt lại xung quanh cơ thể mình, đoạn chộp lấy con dao gọt trái cây ở gần đó, nhằm hướng Tiêu Bách Thần mà đâm tới.
Lưỡi dao sắc bén xẹt qua tay anh, để lại một đường rách nhỏ, bắt đầu rỉ ra một dòng máu tươi.
“Thôi thôi...!”
Tiêu Bách Thần giơ hai tay lên, làm ra vẻ đầu hàng.
“Tôi không muốn tranh cãi thêm với cô nữa. Ngồi xuống đây đi, tôi và cô sẽ cùng làm một cuộc giao dịch!”
Khóe miệng Bạch Khởi La nhếch lên, có trời đánh chết cô cũng không tin gã đàn ông đê tiện này lại muốn giúp cô trả thù.
“Cô không tin? Nói thế này, tôi sẽ giúp cô báo thù thành công cho cha mẹ nuôi. Nhưng cô cũng phải giúp tôi một việc. Hai bên hợp tác làm ăn, có đi có lại, không ai nợ nần ai. Cô thấy thế nào?”
Bạch Khởi La cũng đã nguôi giận, ném mạnh con dao gọt hoa quả xuống dưới đất, chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
Tiêu Bách Thần mãn nguyện mà đưa tay vỗ liền mấy cái, sau đó bắt đầu nói ra kế hoạch tiếp theo của mình.
“Cậu Tiêu, ông chủ chúng tôi thông báo đã chuẩn bị xong toàn bộ theo yêu cầu của anh!”
Tiêu Bách Thần cúp máy, vươn vai đứng dậy. Bạch Khởi La đã thay bộ váy hoa mới, đầu tóc cũng được chải lại gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn rất đỗi xinh đẹp. Trông cô không khác gì một tiểu thư đài các, quý phái.
Tiêu Hoàng Long cũng có chút việc phải xử lý gấp rút, chỉ kịp khoác tạm một chiếc áo len rồi dẫn theo hai mươi thuộc hạ, nhanh chóng phóng xe lao vụt đi.
“Lần này đến nhà họ Đằng, cô phải tuyệt đối giữ vẻ mặt bình thường cho tôi. Lão già Đằng Thiết Giáp vô cùng quái thai. Vậy nên đừng để ông ta nghi ngờ!”
Bạch Khởi La không đáp, chống cằm lên mu bàn tay, đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa xe, lặng lẽ nhìn từng dòng người vô thức lướt qua một cách chóng mặt.
Cánh cổng dinh thự họ Đằng dần hiện ra trước mắt.
Tiêu Bách Thần và Bạch Khởi La cùng nhau bước xuống, kiêu hãnh đi vào bên trong.
“Tôi đã chuẩn bị xong hết những gì cậu Tiêu yêu cầu. Trong ngày hôm nay, chắc chắn chúng ta sẽ thành công chứ?”
Đằng Thiết Giáp vừa rót cho anh và Bạch Khởi La chén trà, vừa lo lắng cất giọng hỏi.
“Còn phải xem sức đề kháng của nhị thiếu gia đến đâu!”
Nhận ra Bạch Khởi La là người lạ, ông ta chưa từng gặp qua bao giờ, Đằng Thiết Giáp bắt đầu lộ ý đề phòng, trầm giọng hỏi nhỏ:
“Cô gái xinh đẹp này là ai vậy, cậu Tiêu?”
Tiêu Bách Thần khẽ cười, đoạn ung dung mà trả lời:
“Con bé là con gái nuôi của cha tôi, du học bên Canada đã mười năm, Tiêu Khởi La!”
Bạch Khởi La nghe Tiêu Bách Thần khua môi múa mép mà suýt chút nữa đã bật cười.
“À, thì ra là Tiêu tiểu thư, quả là dung mạo và khí chất đều hơn người!”
Ngồi thêm một lúc nữa, khi kim đồng hồ bắt đầu điểm mười hai giờ trưa, Tiêu Bách Thần bèn đứng dậy, rảo bước vào trong phòng ngủ của Đằng Thiết Quang.
Tình trạng hiện tại của anh ta đều không khả quan cho lắm. Càng ngày làn da của Đằng Thiết Quang thêm vàng vọt, đôi mắt trũng sâu mà hốc hác, cảm tưởng như hai tròng mắt sắp rớt ra ngoài.
“Thằng bé vẫn không chịu ăn uống gì cả. Giúp việc cứ đem cơm lên, nó lại sợ hãi mà đạp vỡ hết toàn bộ. Đã mấy ngày trôi qua tôi phải truyền dinh dưỡng cho nó mới có thể cầm cự đến bây giờ.”
“Đó cũng là điều dễ hiểu thôi. Với loại bùa An Ma Cương này, toàn bộ thức ăn mà Đằng Thiết Quang trông thấy sẽ chỉ là những con dòi, con bọ ngoe ngoảy. Bùa An Ma Cương sinh ra ảo giác, nhị thiếu gia không dám ăn âu cũng là lẽ thường tình.”
Tiêu Bách Thần ung dung đáp.
“Dẫn tôi đến xem thùng nước!”
Đằng Thiết Giáp đi trước, hai người Tiêu Bách Thần theo sau.
Bạch Khởi La cũng rất nghe lời, không bày ra vẻ mặt căm hận đến ăn tươi nuốt sống như lúc trước nữa.
Ông ta dẫn hai người họ đi qua một khoảng hành lang rộng lớn, chiếc thùng gỗ bạch đằng được đặt ngay ngắn ở chính giữa khuôn viên dinh thự.
Tiêu Bách Thần đưa tay chạm lên thân thùng, cẩn thận quan sát từng viền gỗ.
Những vòng gỗ xoắn tròn, xếp chồng lên nhau đủ để cho thấy những cây bạch đằng này đã có tuổi đời từ rất lâu rồi.
Lão già họ Đằng này cũng chơi lớn nhỉ? Đầu tư hẳn những thân gỗ có tuổi thọ từ vài chục năm trở lên là ít chỉ để làm một chiếc thùng gỗ.
“Phiền ông cho người đưa nhị thiếu gia đến đây. Trước khi để cậu ấy ngâm mình vào trong chiếc bồn này, ông hãy pha cho tôi các nguyên liệu sau theo tỉ lệ 1: 2: 3, táo đỏ: tử đằng: hoa tiêu bách thảo linh. Thời gian có hạn, nhanh chóng khẩn trương!”
Đằng Thiết Giáp lập tức sai người gấp rút chuẩn bị theo đúng những gì anh yêu cầu.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Đằng Thiết Quang đã được thuộc hạ đỡ ra bên ngoài, trên người chỉ quấn độc một chiếc áo choàng tắm mỏng dính, ánh mắt anh ta vô hồn mà nhìn khắp xung quanh, cơ hồ muốn nói mà lại không thốt lên được lời nào.
Lương Chuyên Mạnh cũng vừa mới tới. Hắn trừng mắt nhìn về phía Tiêu Bách Thần đầy cảnh cáo, bộ mặt giương giương tự đắc chờ đợi xem anh định giở trò gì.
“Chú Đằng, chú thật sự tin rằng gã che mặt kia có thể chữa khỏi cho Thiết Quang hay sao?”
Hắn thì thầm nói, ánh mắt chợt dừng lại trên người Bạch Khởi La đang đứng ở phía trước.
Đằng Thiết Giáp hừ lạnh, không muốn đôi co nhiều với đứa cháu trai này, hết nước hết cái, còn nước còn tát, không liều một phen thì sao có thể bắt được cọp con.
“Tôi cũng không ngờ anh lại biết hóa giải bùa chú An Ma Cương này đấy!”
Bạch Khởi La vừa quan sát, vừa nhếch miệng nói.
Tiêu Bách Thần không buồn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cười cười đáp lại:
“Tôi sử dụng cách này là đúng ý cô rồi, phải không?”
Biện pháp hóa giải An Ma Cương thì có tới ba cách. Cách này của Tiêu Bách Thần được xem là khó nhất, dễ gây rủi ro nhất, mà hậu quả và biến chứng để lại thì không phải dạng vừa.
Số người biết thực hiện yểm bùa còn rất ít, Bạch Khởi La là một trong những số người hiếm hoi còn sót lại. Mà kẻ có thể am hiểu tường tận ba loại hóa giải này, cũng chẳng còn mấy ai, Tiêu Bách Thần cũng là một người như thế.
“Đem nhị thiếu gia đem ngâm vào trong bồn nước!”
Tiêu Bách Thần lạnh lùng ra lệnh.
Tức khắc Đằng Thiết Quang được ba gã thuộc hạ cao lớn đem đặt vào bên trong, mùi thuốc hòa trộn vào với nhau, tạo thành một loại mùi hăng hắc, sộc thẳng lên mũi tất cả mọi người xung quanh.
Đằng Thiết Quang ho lên vài tiếng, nhăn nhăn mũi đầy vẻ khó chịu.
Đột nhiên, anh ta có cảm giác các đầu ngón tay, ngón chân mình như bị hàng ngàn, hàng vạn con kiến bò vào mà cắn, cơn đau như kim châm khiến anh ta không ngừng giãy nảy.
“Cha, thứ nước quỷ quái này đang cắn con. Cha, cha, cho con ra!”
Anh ta hò hét ầm ĩ, chồm người định nhảy ra bên ngoài. Các mạch máu trong cơ thể bắt đầu tê rần, vô cùng bức bối.
Tiêu Bách Thần bực bội, đưa tay ấn mạnh đầu Đằng Thiết Quang xuống, gằn giọng đe dọa:
“Im lặng mà ngoan ngoãn ngồi vào trong đây, nếu anh còn muốn ngày mai thấy ánh mặt trời!”
“Khởi La, đưa cho anh con dao!”
Nghe lời Tiêu Bách Thần, Bạch Khởi La nhanh chóng đưa cho anh một con dao nhỏ, lưỡi dao sáng bóng vô cùng sắc bén.
“Kìa chú, hắn định giết chết Thiết Quang hay sao mà dùng dao?!”
Lương Chuyên Mạnh vội chớp lấy thời cơ, đổ dầu vào lửa mà chửi.
Chỉ thấy từ phía xa xa, Tiêu Bách Thần bước từng bước đến bên cạnh Đằng Thiết Quang, đoạn nâng bàn tay của anh ta lên, sau đó dùng dao cứa một đường dứt khoát vào mười đầu ngón tay của anh ta.
Đằng Thiết Quang không ngừng gào thét, giãy giụa, nước bắn tung tóe cả lên người của Tiêu Bách Thần.
“Cha, hắn muốn giết chết con!”
Chương 47 : Thứ quý giá nhất của tôi, anh dám không?
Lương Chuyên Mạnh xắn vội tay áo, rẽ đám người đang túm tụm lại với nhau chờ xem kịch hay kia ra, đoạn chạy tới bên cạnh Tiêu Bách Thần, không nói không rằng vo tròn bàn tay mà đấm thẳng vào mặt anh một cú thật mạnh.
“Thằng khốn này, mày định giở trò gì ở đây hả?”
“Chuyên Mạnh, mau câm mồm ngay!”
Đằng Thiết Giáp cũng vừa vặn bước đến nơi, dùng gậy chống chân mà quật vào lưng đứa cháu ngỗ nghịch một cái.
Tiêu Bách Thần xoa xoa một bên má đã sưng đỏ, nhếch miệng hừ lạnh:
“Phiền ông chủ Đằng mời vị thiếu gia nóng tính này ra bên ngoài cho tôi!”
Lương Chuyên Mạnh không cam tâm, chỉ vì một thằng oắt vắt mũi chưa sạch mà chú ruột của hắn dám đánh cả hắn.
Chưa đợi Đằng Thiết Giáp lên tiếng, Lương Chuyên Mạnh đã tóm chặt lấy cổ áo của Tiêu Bách Thần, gằn giọng đe dọa:
“Chín giờ tối nay, tao đợi mày tại quán bar Châu Bảo, không gặp không về!”
Trước khi rời đi, hắn còn không quên đưa mắt liếc Bạch Khởi La một lần nữa, sau đó lái xe lao vút ra bên ngoài.
Tiếng động cơ đi xa dần, Đằng Thiết Giáp mới thở phào yên tâm, bèn quay sang nhìn con trai, nhỏ giọng an ủi:
“Con à, phải cố gắng chịu đau một chút thì mới mau khỏi bệnh được chứ!”
Đằng Thiết Quang cả người không mặc quần áo, ngâm mình trong bồn thuốc, cảm giác bứt rứt ở các mạch máu như bị kiến cắn khiến anh ta vô cùng khó chịu.
Mười đầu ngón tay đều bị cắt những vết nhỏ, kỳ lạ là máu theo miệng vết thương nhỏ tong tong xuống bồn tắm, chưa có dấu hiệu tạm ngừng chảy.
“Cô cũng mạnh tay thật. Máu đen trong người anh ta cứ tích tụ ngày càng nhiều. Nếu tôi không chữa kịp, chắc chắn không qua nổi đêm nay!”
Tiêu Bách Thần lặng lẽ đứng một bên quan sát, không quên thì thầm vào tai Bạch Khởi La cười cười châm biếm.
Cô trừng mắt nhìn lại anh, nếu không phải vì anh can thiệp, mọi chuyện cô làm đều đã thành công mỹ mãn.
Máu tươi từ đầu ngón tay của Đằng Thiết Quang nhỏ xuống là một màu đen, khoảng độ hai mươi phút sau mới ngả dần sang màu đỏ tươi như bình thường.
Mặc dù thời gian nhỏ máu có dài, nhưng chỉ làm anh ta thấm mệt một chút, không ảnh hưởng gì nhiều tới nội tạng.
Chờ thêm năm phút nữa, Tiêu Bách Thần lại tiếp tục cầm một chiếc kim châm nhỏ, sau đó cắm vào chính giữa trán Đằng Thiết Quang.
Tức khắc cả người anh ta rung lên, trong người nóng rực như thiêu như đốt, có thể nhìn thấy rõ những giọt mồ hôi đang không ngừng túa ra qua từng lớp biểu bì.
“Nóng quá!”
Đằng Thiết Quang khó chịu mà vặn vẹo cơ thể, cứ mỗi lần anh ta định đứng lên là lại bị Tiêu Bách Thần ấn mạnh đầu xuống lần đó.
Trải qua hơn ba mươi phút, cuối cùng Tiêu Bách Thần mới rút châm, phẩy tay sai người tới kéo Đằng Thiết Quang ra khỏi bồn.
Anh ta vừa được kéo dậy, vết bầm tím khổng lồ trên bụng cũng đã lập tức tan hết, không còn để lại bất cứ dấu vết gì.
Chỉ còn bồn nước vừa ngâm hiện tại đã chuyển sang màu đen, bốc mùi hôi thối vô cùng lợm họng.
Đằng Thiết Giáp tò mò cúi xuống nhìn, bị đống nước bầy nhầy và thứ mùi tanh tưởi kia sộc thẳng vào cánh mũi, không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo, mặt mũi xanh lét.
“Mẹ kiếp! Tởm lợm quá đi!”
Tiêu Bách Thần lau mồ hôi trên trán, ung dung giải thích:
“Tôi cắt mười đầu ngón tay của nhị thiếu gia là để cho các mạch máu xấu chảy ra bên ngoài. Để cậu ấy ngâm mình trong bồn thuốc bởi khi máu chảy, cơ thể sẽ càng suy kiệt, mà những loại thuốc này đều có tác dụng bổ máu, điều hòa cơ thể, làm tăng thêm sức đề kháng cho nhị thiếu gia.”
Đằng Thiết Quang vừa đi vừa gật gù thán phục. Ông ta đã nghe danh Tiêu Bách Thần rất nhiều, nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến mới cảm thấy khuất phục hoàn toàn.
“Vậy thằng bé từ giờ có thể trở về cuộc sống sinh hoạt bình thường rồi, phải không cậu Tiêu?”
Anh gật đầu xác nhận, không quên đưa mắt ra hiệu cho ông ta nhìn vào bên trong phòng Đằng Thiết Quang.
Anh ta đang dùng hai tay bốc thức ăn bỏ vào miệng, ăn như bị chết đói đã lâu, miệng còn liên tục sai giúp việc đem cơm lên tiếp.
Trông thấy cảnh tượng đó, Đằng Thiết Giáp vui như mở cờ trong bụng, đích thân dâng lên cho Tiêu Bách Thần hai cặp vali xếp đầy tiền bên trong, còn không quên tặng cho anh một viên dạ minh châu cẩm thạch to bằng lòng bàn tay, nhưng đã có tuổi đời trên hai trăm năm.
“Đây là một chút lòng thành của tôi. Mong cậu Tiêu hãy nhận. Cảm ơn cậu rất nhiều!”
Ông ta vừa nói vừa bắt tay với anh, nở nụ cười rộng đến nỗi không buồn khép lại.
Rời khỏi nhà họ Đằng, Tiêu Bách Thần lái xe đưa Bạch Khởi La trở về dinh thự nhà họ Tiêu ngay lập tức.
Trên xe, cô hoàn toàn giữ thái độ im lặng, gương mặt xinh đẹp suy tư ngẫm nghĩ, tạm thời quên mất cả sự hiện diện của Tiêu Bách Thần bên cạnh.
“Tôi đã hoàn thành trách nhiệm của một người chữa bệnh. Việc còn lại của cô, tôi không tham gia, cũng không có liên quan. Ok?”
Chữ “ok” được anh cố tình ngân dài ra khiến Bạch Khởi La bĩu môi khinh bỉ.
Nhà họ Đằng cứ nghĩ mọi chuyện đến đây là đã xong, nhưng thực ra đấy mới chỉ là khởi nguồn cho chuỗi bi kịch sắp xảy ra tiếp theo.
Tiêu Bách Thần cầm vali tiền ném cho thuộc hạ đem gửi vào thẻ ngân hàng của anh, đoạn cầm viên dạ minh châu trên tay mà cẩn thận ngắm nghía.
“Cô thử nói xem, lão già Đằng Thiết Giáp sẽ định làm gì tiếp theo?”
Bạch Khởi La không buồn ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ hừ lạnh mà đáp:
“Cho dù hai cha con lão định giở trò gì đi chăng nữa, trò chơi mà tôi tạo ra cho chúng chỉ mới bắt đầu. Anh nghĩ, tôi sẽ dễ dàng để bọn chúng tùy ý thích làm gì thì làm hay sao? Haha, đâu có dễ dàng thế!”
“Đưa đây?!”
Tiêu Bách Thần bất ngờ chìa bàn tay ta phía trước mặt cô, nở nụ cười xấu xa mà nói.
“Hửm?”
Bạch Khởi La ngơ ngác, không hiểu ý của anh, hết nhìn bàn tay đang giơ về phía mình, lại nhìn Tiêu Bách Thần bằng gương mặt khó hiểu.
“Trả tiền phí sinh hoạt trong những ngày cô ăn, ở nhà tôi!”
Thực ra, Tiêu Bách Thần không có ý định lấy tiền của cô, chỉ là nhìn Bạch Khởi La giương giương tự đắc như thế, đột nhiên trong lòng muốn trêu chọc cô một chút.
Bạch Khởi La nhún vai, đáp lại bằng ngữ khí lạnh tanh:
“Không có!”
Tiêu Bách Thần vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, càng thêm tham lam mà đê tiện nói tiếp:
“Chả nhẽ trên người cô không có thứ gì đáng giá hay sao? Tôi cũng phải kiếm tiền cật lực, chứ đâu thể nuôi không một bà cô già?!”
Gương mặt Bạch Khởi La tức thì chuyển đỏ, gã bỉ ổi này còn dám mở miệng gọi cô là “bà cô già”.
Cô nhếch miệng cười khẩy, ung dung kéo hai dây váy xuống, bờ vai trần trắng nõn, mềm mại hiện ra trước con mắt của Tiêu Bách Thần.
Dây áo trễ xuống, phần ngực váy cũng buông lỏng thêm một chút, đôi gò bồng đảo cao vút nhấp nhô ẩn hiện dưới lớp vải voan, kiều diễm mà có phần điên loạn.
Ực...!
Tiêu Bách Thần không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng, máu mũi như muốn nổ tung ngay lập tức.
“Thứ quý giá nhất của tôi, anh dám không?”
Chương 48 : Bị bỏ thuốc
Nhìn gương mặt đê tiện của Tiêu Bách Thần, Bạch Khởi La chỉ muốn nhét luôn cái dép vào miệng anh.
Tiêu Bách Thần cũng đâu phải dạng vừa, con cá béo bở dâng tận miệng, tội gì mà không dám.
Anh đưa tay đẩy mạnh Bạch Khởi La ngã sõng soài ra ghế, ép gương mặt anh tuấn của mình gần sát tới phía cô, nhếch miệng trêu chọc:
“Vì sao tôi lại không dám? Bán thân trả tiền ở nhờ, đây cũng là một ý tưởng tốt, không phải hay sao?”
“E hèm!!!”
Phía ngoài cửa chợt vang lên giọng nói thâm trầm của Tiêu Hoàng Long. Ông vừa giải quyết xong mọi việc trong giới, tức tốc phi xe về ngay để nghe ngóng tình hình chữa trị của Tiêu Bách Thần, vừa hay được chứng kiến một màn tình chàng ý thiếp mờ ám.
“Biến thái, mau cút ra!”
Bạch Khởi La co chân đạp Tiêu Bách Thần sang một bên, ngượng ngùng gật đầu chào Tiêu Hoàng Long, đoạn xoay người bước nhanh lên lầu.
Ông chậm rãi bước từng bước về phía Tiêu Bách Thần, ánh mắt dò xét nhìn anh từ đầu đến cuối, lại không dám tin mà nhìn lên trên lầu, cười cười hỏi dò:
“Nhanh thế mà đã chiếm được trái tim người đẹp rồi hay sao, thằng nhóc thối tha?”
“Cha! Đàn bà con gái trên đời không thiếu, con dại gì mà động tới nữ nhân đỏng đảnh, ghê gớm thế kia?!”
Tiêu Bách Thần bực bội phản bác.
Nhận ra cha nuôi trở về nhà sớm hơn dự kiến, anh đoán chắc chắn ông đã kiếm chác được một mối làm ăn ngon nghẻ, vậy nên mới cười vui đến thế.
“Ngày mai cha phải bay sang Úc gấp rút. Làn này, bộ tư lệnh Úc bí mật ra chỉ thị khẩn, bang chúng ta không thể chậm trễ!”
Tiêu Hoàng Long vừa rít điếu thuốc, vừa ngửa cổ nói một lèo.
“Chỉ thị khẩn? Ai mà lại có gan lớn thế nhỉ?”
“Thằng nhóc, con không cần hỏi nhiều. Lần này cha đi, ít phải một tháng mới trở về được. Con liệu mà thu xếp, giải quyết ổn thỏa chuyện ở đây. À, nhớ Triệu Tư Mỗ đã có con riêng, tài năng và thủ đoạn không hề kém cạnh cha hắn. Con cần phải cẩn thận!”
Sự việc Triệu Tư Mỗ nhận con riêng đã nổi rầm rộ trên các mặt báo mấy ngày hôm nay. Tiêu Bách Thần đọc được những dòng tin tức đó chỉ cười khẩy. Chờ anh giải quyết xong mớ hỗn độn rắc rối xung quanh hiện tại, cả Triệu Thị kia đừng hòng hô phong hoán vũ thêm bất kỳ một ngày nào nữa.
Quán bar Bảo Châu...
“Một, hai, ba, lên nào anh em!”
Haha...
“Các em gái, hôm nay anh bao hết toàn bộ quán, với điều kiện tất cả các em phải hầu hạ anh thật chu đáo đấy nhé!”
Lương Chuyên Mạnh vừa cầm chai Wisp, vừa lắc lư nhảy múa theo tiếng nhạc nhộn nhịp trên sàn nhảy, tay còn lại đang không ngừng nắn bóp bờ mông căng mịn sau lố váy mỏng của một cô gái.
“Anh Lương à, người anh hẹn vẫn chưa đến hay sao? Sắp đến chín giờ rồi đó!”
Một người thanh niên ung dung ngồi vắt chéo chân bên cạnh hắn, gương mặt thư sinh, nho nhã, thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn ra phía ngoài cửa.
“Mạc Đình Khiêm, cậu quá nôn nóng rồi. Chúng ta cần phải học tính kiên nhẫn. Đấy mới là tác phong của một gia tộc quyền quý!”
Mạc Đình Khiêm đưa tay đẩy gọng kính đen trên sống mũi, nhếch miệng cười thâm sâu:
“Haaa, tôi cũng đang muốn nhìn thử xem, anh chàng nổi danh trong lời đồn kia có dáng vẻ như thế nào!”
Hắn vừa mới nói dứt câu, từ phía ngoài cửa quán có một bóng hình cao lớn đẩy cửa bước vào.
Trên người anh mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng, cúc trên bung ra, hé mở khuôn ngực đầy đặn, vạm vỡ mà phong lưu. Gương mặt nghiêng nghiêng anh tuấn bất phàm, tuy nhiên lại bị che mất một mảng bằng chiếc mặt nạ sắt.
“Đến rồi đấy!”
Lương Chuyên Mạnh lạnh lùng đẩy mạnh thiếu nữ như hoa như mộng đang ôm ấp sang bên cạnh, hếch mặt ra hiệu cho Mạc Đình Khiêm cùng nhìn ra phía trước.
Tiêu Bách Thần đưa mắt đảo một vòng xung quanh, trông thấy Lương Chuyên Mạnh đang nở nụ cười khả ố, đánh mắt ra hiệu với mình.
“Cô gái xinh đẹp kia không đi cùng với anh sao?”
Tiêu Bách Thần ngầm hiểu người mà hắn đang nhắc đến chính là Bạch Khởi La, bèn cười cợt mà đáp:
“Xem ra, anh Lương đây rất có hứng thú với em gái của tôi nhỉ?”
Lương Chuyên Mạnh nâng ly rượu lên môi, tu sạch một hơi, đoạn cong môi trả lời:
“À, thì cũng có đôi chút. Nhưng thôi, việc của cánh đàn ông chúng ta thì để chúng ta tự giải quyết, vậy mới có lý hơn!”
Mạc Đình Khiêm từ đầu tới cuối đều không mở miệng nói gì, chỉ thản nhiên lặng lẽ nghe cuộc đối thoại của hai người bên cạnh, ý cười ẩn hiện trong đáy mắt.
Tiêu Bách Thần đưa tay đón lấy ly rượu Lương Chuyên Mạnh đưa cho, lắc lắc mấy lần khiến rượu trong ly cũng chóng chánh theo.
“Kìa, anh sợ tôi bỏ độc vào trong ư?”
Lương Chuyên Mạnh không vui nói. Đoạn, hắn đưa tay chộp lấy ly rượu của anh, tự mình uống cạn sạch, rồi lật úp mặt ly, kênh kiệu nói tiếp:
“Tôi đã uống hết, một giọt cũng không còn. Giờ thì cậu Tiêu đây đã yên tâm uống với tôi một ly hay chưa?”
Tiêu Bách Thần cũng không do dự, uống cạn sạch ly rượu Lương Chuyên Mạnh đưa cho, hếch mặt nói thẳng:
“Anh hãy vào thẳng việc chính luôn đi. Anh hẹn tôi ra đây là muốn gì?”
Trước câu hỏi thẳng thắn này của anh, Lương Chuyên Mạnh bèn phá lên cười ha hả, nhún vai mà đứng dậy vươn mình mấy cái.
“Chúng ta không may xảy ra một vài hiểu lầm không đáng có. Thiết nghĩ, tôi nên xuống nước làm hòa với anh. Dù sao thì hai chúng ta cũng sẽ còn gặp nhau nhiều lần nữa, tôi cũng không muốn gây thù chuốc oán thêm với anh!”
Tiêu Bách Thần nhếch miệng cười khẩy. Muốn làm bạn với anh, đừng hòng!
“Các em, mau lại đây. Nào, cùng hầu hạ bạn anh cho thật tốt, lát anh sẽ thưởng lớn!”
Vừa nghe tiếng hắn gọi, năm người con gái ăn mặc khiêu gợi, da trắng môi đỏ lập tức chạy ùa vào, thay nhau túm lấy Tiêu Bách Thần mà õng ẹo.
“Anh à, để em hầu hạ anh chu đáo. Đảm bảo anh sẽ rất thích!”
Những đôi tay mảnh mai, linh hoạt không ngừng luồn lách vào trong ngực áo của Tiêu Bách Thần, tìm tòi khám phá, hòng mong kích thích bản năng đàn ông của anh càng nhanh càng tốt.
Ngay khi có người chạm đến chiếc mặt nạ trên mặt, Tiêu Bách Thần liền hừ lạnh, vô cảm đẩy mạnh đám con gái nhăng nhít kia ngã chúi sang một bên, bực bội mà chấn chỉnh lại quần áo.
“Gu của anh Lương, tôi không có hứng! Xin phép đi trước!”
Tiêu Bách Thần vừa nói, vừa bước nhanh ra phía cửa, một cái liếc nhìn cũng không thèm đếm xỉa.
Mạc Đình Khiêm lúc này mới mở miệng hỏi Lương Chuyên Mạnh:
“Đơn giản thế hay sao?”
Lương Chuyên Mạnh nhún vai, cười khẩy:
“Nào, chúng ta cùng nhau đi xem kịch hay!”
“Mẹ kiếp! Phí cả một đêm của ông!”
Tiêu Bách Thần vừa đi về phía bãi đỗ xe, vừa buông miệng chửi thầm.
Tuy nhiên, đến bây giờ anh mới cảm thấy trong người bỗng dưng xuất hiện một cảm giác khác thường.
Con đường phía trước càng lúc càng trở nên mờ ảo, không thể nhìn thấy rõ.
Tiêu Bách Thần giống như một gã đàn ông say rượu, chếnh choáng bước đi xiêu vẹo trong màn đêm. Từng cơn đau đầu như búa bổ không ngừng dội xuống khiến anh chỉ muốn nôn mửa.
“Khốn nạn! Dám bỏ thuốc ông. Lương Chuyên Mạnh, thằng nhãi đáng chết!”
Chương 49 : Lá gan của mày, cũng tương đối lớn!
Hai mắt Tiêu Bách Thần mỗi lúc một nhòe đi, anh lắc lắc đầu cho tỉnh táo, nhưng càng lúc càng thêm mờ mờ ảo ảo.
Tiêu Bách Thần loạng choạng bám vào thành xe oto, lần mò tìm chìa khóa.
Ngay khi cửa xe sắp được mở ra, một bàn tay to lớn đã chặn cứng lại, đẩy anh ngã chúi sang một bên.
Lương Chuyên Mạnh đắc ý dựa người vào thành xe, gương mặt vênh váo, tự đắc mà nói:
“Tao phải cho mày mười điểm về độ nhiệt tình, hay cần cho mày một điểm về độ ngu ngốc, tin người đây, hả Tiêu- Bách- Thần?”
Sau lưng hắn, khoảng độ gần chục gã thuộc hạ cao to, trên tay cầm côn, gương mặt hung ác từ bốn phía lững thững bước lại, vây kín hoàn toàn bãi đỗ xe.
Tiêu Bách Thần nhếch miệng cười khẩy, thờ ơ mà đáp:
“Haaa, tao nghĩ, mày cũng nên xem lại bản thân của mình đi. Bám riết lấy tao như đỉa đói thế này, hay là, mày có tình cảm đặc biệt gì với tao?”
Một lời châm biếm này của Tiêu Bách Thần khiến Lương Chuyên Mạnh tức đến run người, nhưng hắn vẫn tỏ ra rất đỗi bình tĩnh, cười cợt đáp:
“Mau câm miệng thối của mày lại đi, Tiêu Bách Thần. Nỗi nhục mày gây ra cho tao thời gian qua, hôm nay tao sẽ trả bằng hết!”
Dứt lời, Lương Chuyên Mạnh giơ cao tay lên vẫy, đám thuộc hạ như vớ được vàng, răm rắp nghe lời, vác mã tấu xông vào Tiêu Bách Thần như những con hổ đói.
“Khốn khiếp!”
Tiêu Bách Thần buông miệng chửi thề, đoạn né người sang bên tránh từng đòn côn đập xuống.
Bốn phía xung quanh của anh đã bị chúng bao vây kín, dường như không thể tìm thấy bất kỳ một lối thoát nào.
Nhìn dáng vẻ chật vật của anh, Lương Chuyên Mạnh sung sướng cười híp cả mắt.
“Lột mặt nạ của nó ra cho tao!”
Hắn khoanh tay, gào thét giữa đám đông hỗn loạn.
Nhất định, ngày hôm nay, Lương Chuyên Mạnh phải trông thấy được tận mắt bộ mặt thật của anh.
Vút...vút...!
Đám thuộc hạ xoay xoay côn sắt trên tay, đoạn hướng về phía anh mà đập xuống từng trận.
Tiêu Bách Thần mặc dù hai mắt đã bắt đầu nhòe đi, nhưng thính lực vẫn rất nhanh nhạy, đưa tay túm lấy một vài tên gần đó mà ném vào đám còn lại.
Tức thì một loạt gã đàn ông ngã chúi xuống, hò hét đạp nhau loạn xạ.
Tiêu Bách Thần đưa tay vuốt vuốt cánh mũi, đắc ý cười nhạt:
“Một lũ vạm vỡ cũng không chống lại được một mình tao cơ à?”
Nghe những lời khiêu khích của anh, Lương Chuyên Mạnh càng điên tiết, giơ chân đạp mạnh vào người một gã thuộc gạ đang đứng ở gần đó, gào thét mà chửi:
“Lũ ngu này, còn không mau xông lên, chần chờ gì nữa!”
Đám thuộc hạ gật đầu như tơ vò, lại tiếp tục dồn sức xông lên.
Thuốc tê cơ bắt đầu ngấm sâu vào trong cơ thể hơn, bàn tay và đôi chân của Tiêu Bách Thần bắt đầu không còn nghe lời nữa.
Cứ mỗi lần anh định giơ tay lên đỡ côn, khuỷu tay lại cứng đờ ra, không thể nào nhấc lên nổi.
Phập...!
Một thanh côn sắt nhất thời giáng xuống lưng anh, cơn đau buốt thấu tận xương tủy lập tức khiến Tiêu Bách Thần ngã quỵ, nằm rạp trên mặt đất.
Trong luật giang hồ đã quy định, con người có thể dùng mọi thủ đoạn để tranh giành, đấu đá lẫn nhau nhưng cấm được giở trò bỉ ổi, lươn lẹo.
Bằng không kẻ đó sẽ bị cả giới giang hồ quay lưng, khinh thường.
Do vậy, Tiêu Bách Thần không thể ngờ, Lương Chuyên Mạnh lại bất chấp luật giới đã thỏa thuận từ trước mà lén lút bỏ thuốc, chơi khăm anh.
Phen này, riêng đối phó với Lương Chuyên Mạnh không thể sử dụng điều luật hay đem sự tử tế, giữ chữ tín ra mà nói chuyện với hắn.
Sau khi trông thấy Tiêu Bách Thần đã hoàn toàn bị khống chế, Lương Chuyên Mạnh đắc ý bước dần về phía anh, nhếch miệng cười khềnh khệch:
“Ai dà, để tao xem thử khuôn mặt tuấn tú này trông như thế nào nhỉ?”
Vừa nói, hắn vừa cúi thấp xuống bên cạnh Tiêu Bách Thần, vươn những ngón tay thô thiển của mình áp sát gần vào gương mặt anh, nở nụ cười xấu xa, đê tiện đến đốn mạt.
Bốp!!! Chát! Chát!
“....”
“Thiếu, thiếu gia, răng của cậu...!”
Thuộc hạ của Lương Chuyên Mạnh đưa tay che miệng, ấp úng hết nhìn hắn lại nhìn xuống dưới đất, lắp bắp mà nói không lên lời.
Lương Chuyên Mạnh lúc này giống hệt như một con đười ươi, nghệt mặt ra mà không dám tin nổi vào những gì mình vừa trải qua, đến cả cơn đau buốt trong miệng hắn cũng không để tâm tới.
Vừa rồi, ngay khi Lương Chuyên Mạnh vừa chuẩn bị lột mặt nạ của Tiêu Bách Thần ra thì bị Tiêu Bách Thần bất ngờ giáng cho một đòn chí mạng vào mặt.
Cú đấm khủng khiếp của anh khiến hắn không kịp trở tay, ngã lăn quay ra đất, hai chiếc răng cửa không cánh mà bay, máu dãi nhểu ra thấm ướt cả cổ áo sơ mi trắng.
“Mày, mày dám giả vờ ngu ngốc?!”
Lương Chuyên Mạnh phát điên, giơ tay chỉ thẳng mặt anh mà quát.
Tiêu Bách Thần không buồn trả lời hắn, dùng mũi gót mà đạp tiếp một quyền vào chính giữa ngực của Lương Chuyên Mạnh, làm hắn ôm ngực ho lên sặc sụa.
“Mày nghĩ chỉ cần dùng một cái trò trẻ con, vặt vãnh này mà cũng đủ để đối phó với tao hay sao? Thằng đần!”
Đám thuộc hạ trông thấy khí thế bất phàm của Tiêu Bách Thần mà tự động chùn gối, rụt rè không dám xông lên, đánh mắt mà nhìn nhau dò xét.
“Ông đây đã không muốn dây dưa, còn cố tình chống đối. Gã cẩu Lương kia, mày có mấy cái đầu, hả?!”
Vừa nói, Tiêu Bách Thần vừa đảo chân, dẫm mạnh lên bàn tay của Lương Chuyên Mạnh một cách tàn nhẫn không chút thương tiếc.
“Tao hỏi, mày có mấy cái đầu, hả? Mày câm rồi à, Lương thiếu gia khí thế bất phàm?”
Lương Chuyên Mạnh lúc này chẳng khác gì một con cóc ghẻ, đau đớn rú lên ầm ĩ.
“Tha cho tôi!”
Hắn nhục nhã rên rỉ cầu xin.
Tiêu Bách Thần quỷ kế đa đoan, võ công tài giỏi như thế này, đám thuộc hạ của hắn cũng đừng hòng chống lại nổi.
Nghe tiếng hắn nỉ non cầu xin khẩn khoản, quỳ rạp trên đất mà cúi lạy hết sức nhục nhã, Tiêu Bách Thần cũng có chút mủi lòng.
Anh đứng dậy, xoa xoa đôi bàn tay, cười nhạt:
“Lần này xem như tao cảnh cáo. Đừng để có lần thứ hai, nếu không tao giết!”
Chương 50 : Súng lục kề đầu, một đường thẳng bắn
Tiêu Bách Thần vừa xoay lưng toan rời đi, thì ngay từ phía sau anh, một loạt đạn chói tai bất ngờ vang lên, viên đạn sắc lạnh cắm thẳng một đường mà ghim chặt vào bả vai anh.
Cảm giác đau nhói thiêu đốt toàn bộ da thịt Tiêu Bách Thần, máu tươi tanh lòm chảy tràn qua lớp áo.
Mạc Đình Khiêm đứng ở phía sau anh, đắc ý giơ cao khẩu súng lục trên tay, cong miệng thổi một hơi dài.
“Được lắm, Đình Khiêm. Anh xứng đáng là bạn tốt của tôi!”
Lương Chuyên Mạnh thấy đồng minh đã đến, hai mắt sáng rực như sao, cất giọng cười khả ố.
Giờ này, Mạc Đình Khiêm đã đến ứng phó kịp thời, hơn nữa Tiêu Bách Thần cũng đã bị thương, hà cớ gì hắn ta còn phải khép nép, cúi đầu mà sợ sệt nữa?!
Tiêu Bách Thần ôm vai, mồ hôi rịn từng tầng trên trán, đau đớn ngấm sâu vào từng lớp thịt. Một đường đạn này chắc chắn đã áp sát gần tới xương của anh, cảm tưởng như toàn bộ da thịt đều nhuốm đau đến chết đi sống lại.
“Tiêu Bách Thần, thằng ranh khốn khiếp. Xem ông xử lý mày thế nào? Mau trả lại cho tao hai chiếc răng cửa, chó má!”
Lương Chuyên Mạnh dồn sức đứng dậy, há miệng mà chửi láo, để xem giờ hắn sẽ trừng trị Tiêu Bách Thần như thế nào cho phải phép.
Trận chiến vừa rồi, một mình Tiêu Bách Thần phải đối phó với hơn chục gã thuộc hạ to lớn, côn sắt đầy tay, sức lực cũng đã đuối đi nhiều phần. Hiện tại, anh còn bị thương nặng ở bả vai nữa, vết thương cực sâu khiến gương mặt anh lúc trắng lúc xanh, tái mét đến cực điểm.
Bãi đỗ xe đã hoàn toàn bị đám người của Lương Chuyên Mạnh bao kín, bóng dáng bất kỳ một người lạ nào đó cũng đừng hòng bước qua đây nổi.
Đám thuộc hạ được đà cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu chuẩn bị sẵn sàng lao vào anh một trận kế tiếp.
“Chúng mày, đứa nào lột được mặt nạ của hắn, tao sẽ thưởng nóng hai triệu nhân dân tệ. Còn nếu giết chết Tiêu Bách Thần, tao sẽ lập tức sang tên kế thừa quyền sở hữu dinh thự Lương gia tại Canada, đồng thời thưởng nóng năm triệu nhân dân tệ!”
Lương Chuyên Mạnh khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột.
Phần thưởng quá đỗi béo bở như thế này, làm sao bọn chúng có thể dễ dàng mà bỏ qua?
“Anh em, xông lên! Cùng nhau giết chết Tiêu Bách Thần!”
Mạc Đình Khiêm khoan thai dựa người vào mui xe, kéo kéo gọng kính đen, đắc ý mà xem trận chiến ác liệt đang diễn ra trước mặt, tựa hồ như đang coi một bộ phim hành động sống còn vậy.
Lần này, đám thuộc hạ càng trở nên hăng máu hơn, chúng dồn hết toàn bộ chút sức lực còn lại của mình, tranh nhau đòi giết anh bằng được.
Tiêu Bách Thần đã thấm mệt, hiện tại chỉ có thể chống đỡ, xoay xoay liên tục, đầu óc bắt đầu choáng váng...
Tại dinh thự nhà họ Tiêu lúc này...
Tiêu Hoàng Long vừa dọn đồ đạc xong xuôi, ngay sớm ngày mai ông phải bay chuyến sớm nhất, do vậy mọi thứ đều gấp rút chuẩn bị cao độ.
“A Đông, đã hơn mười hai giờ đêm, cậu chủ vẫn chưa về sao?”
Nghe tiếng ông chủ hỏi, A Đông, một thuộc hạ tín nhiệm của Tiêu Bách Thần khẽ đăm chiêu một lúc, đoạn cúi đầu đáp:
“Dạ, cậu chủ có nói sẽ về sớm. Nhưng hiện tại đã quá ba giờ, cậu ấy vẫn chưa trở về!”
Động tác châm thuốc của Tiêu Hoàng Long bất ngờ dừng lại trong không trung. Đôi mắt ông nhíu lại, trầm giọng nói:
“Thằng nhóc có nói sẽ đi đâu không? Còn đám vệ sĩ kia, chúng không báo tin tức về à?”
A Đông áy náy, xoa xoa bàn tay mà đáp:
“Cậu chủ không cho họ đi theo, cũng không nói sẽ đi đâu. Ông chủ, tôi sẽ cho người kiểm tra định vị GPS ngay lập tức!”
Tiêu Hoàng Long gật đầu, đoạn dí mạnh điếu thuốc đang hút dở xuống gạt tàn, đứng dậy bước thẳng lên lầu trên.
Căn phòng dành riêng cho Bạch Khởi La hiện giờ đang đóng kín, ánh đèn bên trong đã tắt từ lâu, có lẽ cô đã ngủ say.
Tiêu Hoàng Long chần chừ một lúc, sau đó quyết định cất giọng gọi cô. Ông nghĩ, có lẽ Bạch Khởi La may ra sẽ biết Tiêu Bách Thần đã đi đâu chăng?
“Khởi La, cháu ngủ chưa?”
Cộc...cộc...cộc...
Tiếng gõ cửa đều đều vang lên trong không gian tối tăm.
Nhưng đáp lại lời ông vẫn chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
“Khởi La, chú có thể vào được không?”
Bình thường, mọi lần Tiêu Hoàng Long gọi, Bạch Khởi La sẽ đều trả lời nhanh gọn trong vòng vài phút.
Nhưng ông đã chờ ngoài cửa hơn hai mươi phút mà vẫn không nhận được bất kỳ một lời hồi đáp nào của cô, trong lòng Tiêu Hoàng Long chợt nổi lên một đợt sóng gợn.
Rầm!
Cánh cửa phòng lập tức bị đạp đổ sang một bên.
Ngay khi ánh điện phòng vừa được bật lên, Tiêu Hoàng Long đã chết trân ngay tại chỗ.
Bạch Khởi La cũng đã rời đi từ lúc nào.
Chăn đệm trên giường cô đã lạnh, điều đó cho thấy cô đã rời đi từ lâu, chí ít cũng phải vài tiếng trước.
Tiêu Hoàng Long tức khắc chạy nhanh xuống dưới lầu, đạp cửa nhảy lên chiếc xe mui trần sáng bóng, lái xe phóng vút vào trong màn đêm.
Mười lăm chiếc xe oto con phía sau cũng lần lượt nối đuôi, bám theo sát nút...
Ha...haha...
“Sao nào, Tiêu Bách Thần, mày cảm thấy tinh thần đã khá lên chưa?”
Lương Chuyên Mạnh gằn giọng đe dọa, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào anh không rời.
Tiêu Bách Thần dựa lưng vào tường, ngửa cổ thở từng hơi đứt đoạn, khắp người chằng chịt vết thương bầm tím.
“Hửm! Có giỏi thì tự mình lên đây, đấu tay đôi với tao. Làm gì mà phải trốn chui trốn lủi như một con chó thế kia?!”
Anh hừ lạnh, nhếch miệng khiêu khích.
Lần này, Lương Chuyên Mạnh không còn vì một vài ba câu nói kháy của anh mà nổi điên lên nữa. Hắn chỉ cười cười, giật lấy khẩu súng lục trên tay Mạc Đình Khiêm, dí dí mũi súng lên trán Tiêu Bách Thần, khinh bỉ đáp:
“Thời gian không còn nhiều, mày cũng bớt nói mấy câu nhảm nhí lại đi. Hãy để tao tiễn mày một đoạn xuống suối vàng, người anh em!”
Ngón tay hắn đang đặt trên cò súng chậm rãi bóp chặt lại, thái độ của Tiêu Bách Thần vẫn không hề suy chuyển, cả người chỉ toát lên vẻ lạnh lùng, sâu xa khó đoán.
“Bai bai, Tiêu- Bách- Thần!”
Bốp!!!
Keng!!!
Khẩu súng trên tay Lương Chuyên Mạnh bất ngờ bị đá tung, văng xa khoảng chừng gần ba mét.
Cánh tay hắn cũng vì cú đá mạnh mẽ kia mà lập tức tê rần.
“Mẹ kiếp, là kẻ nào?!”
Mạc Đình Khiêm cũng vừa vặn trông thấy, kẻ vừa đá văng khẩu súng trên tay Lương Chuyên Mạnh kia có thân thủ nhanh nhạy vô cùng, không hề thua kém Tiêu Bách Thần.
Y mặc bộ đồ thể thao màu xám tro, trên đầu đội một chiếc mũ phớt, che bớt gần nửa khuôn mặt.
Thân hình của y không lớn, cao khoảng độ mét bảy, khắp người toát lên khí chất lạnh băng mà vô tình.
Tiêu Bách Thần khẽ nhướn mắt lên nhìn người đang đứng phía trước mình, trong đầu dần định hình một cái tên, nhưng vẫn chưa dám khẳng định chắc chắn.
Tình thế khác thường này là gì đây?
“Tiêu Bách Thần, tôi giết chết anh!”
Bạch Khởi La hét lên, với lấy chiếc khăn trải bàn bên cạnh, nhanh trí cuốn chặt lại xung quanh cơ thể mình, đoạn chộp lấy con dao gọt trái cây ở gần đó, nhằm hướng Tiêu Bách Thần mà đâm tới.
Lưỡi dao sắc bén xẹt qua tay anh, để lại một đường rách nhỏ, bắt đầu rỉ ra một dòng máu tươi.
“Thôi thôi...!”
Tiêu Bách Thần giơ hai tay lên, làm ra vẻ đầu hàng.
“Tôi không muốn tranh cãi thêm với cô nữa. Ngồi xuống đây đi, tôi và cô sẽ cùng làm một cuộc giao dịch!”
Khóe miệng Bạch Khởi La nhếch lên, có trời đánh chết cô cũng không tin gã đàn ông đê tiện này lại muốn giúp cô trả thù.
“Cô không tin? Nói thế này, tôi sẽ giúp cô báo thù thành công cho cha mẹ nuôi. Nhưng cô cũng phải giúp tôi một việc. Hai bên hợp tác làm ăn, có đi có lại, không ai nợ nần ai. Cô thấy thế nào?”
Bạch Khởi La cũng đã nguôi giận, ném mạnh con dao gọt hoa quả xuống dưới đất, chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
Tiêu Bách Thần mãn nguyện mà đưa tay vỗ liền mấy cái, sau đó bắt đầu nói ra kế hoạch tiếp theo của mình.
“Cậu Tiêu, ông chủ chúng tôi thông báo đã chuẩn bị xong toàn bộ theo yêu cầu của anh!”
Tiêu Bách Thần cúp máy, vươn vai đứng dậy. Bạch Khởi La đã thay bộ váy hoa mới, đầu tóc cũng được chải lại gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn rất đỗi xinh đẹp. Trông cô không khác gì một tiểu thư đài các, quý phái.
Tiêu Hoàng Long cũng có chút việc phải xử lý gấp rút, chỉ kịp khoác tạm một chiếc áo len rồi dẫn theo hai mươi thuộc hạ, nhanh chóng phóng xe lao vụt đi.
“Lần này đến nhà họ Đằng, cô phải tuyệt đối giữ vẻ mặt bình thường cho tôi. Lão già Đằng Thiết Giáp vô cùng quái thai. Vậy nên đừng để ông ta nghi ngờ!”
Bạch Khởi La không đáp, chống cằm lên mu bàn tay, đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa xe, lặng lẽ nhìn từng dòng người vô thức lướt qua một cách chóng mặt.
Cánh cổng dinh thự họ Đằng dần hiện ra trước mắt.
Tiêu Bách Thần và Bạch Khởi La cùng nhau bước xuống, kiêu hãnh đi vào bên trong.
“Tôi đã chuẩn bị xong hết những gì cậu Tiêu yêu cầu. Trong ngày hôm nay, chắc chắn chúng ta sẽ thành công chứ?”
Đằng Thiết Giáp vừa rót cho anh và Bạch Khởi La chén trà, vừa lo lắng cất giọng hỏi.
“Còn phải xem sức đề kháng của nhị thiếu gia đến đâu!”
Nhận ra Bạch Khởi La là người lạ, ông ta chưa từng gặp qua bao giờ, Đằng Thiết Giáp bắt đầu lộ ý đề phòng, trầm giọng hỏi nhỏ:
“Cô gái xinh đẹp này là ai vậy, cậu Tiêu?”
Tiêu Bách Thần khẽ cười, đoạn ung dung mà trả lời:
“Con bé là con gái nuôi của cha tôi, du học bên Canada đã mười năm, Tiêu Khởi La!”
Bạch Khởi La nghe Tiêu Bách Thần khua môi múa mép mà suýt chút nữa đã bật cười.
“À, thì ra là Tiêu tiểu thư, quả là dung mạo và khí chất đều hơn người!”
Ngồi thêm một lúc nữa, khi kim đồng hồ bắt đầu điểm mười hai giờ trưa, Tiêu Bách Thần bèn đứng dậy, rảo bước vào trong phòng ngủ của Đằng Thiết Quang.
Tình trạng hiện tại của anh ta đều không khả quan cho lắm. Càng ngày làn da của Đằng Thiết Quang thêm vàng vọt, đôi mắt trũng sâu mà hốc hác, cảm tưởng như hai tròng mắt sắp rớt ra ngoài.
“Thằng bé vẫn không chịu ăn uống gì cả. Giúp việc cứ đem cơm lên, nó lại sợ hãi mà đạp vỡ hết toàn bộ. Đã mấy ngày trôi qua tôi phải truyền dinh dưỡng cho nó mới có thể cầm cự đến bây giờ.”
“Đó cũng là điều dễ hiểu thôi. Với loại bùa An Ma Cương này, toàn bộ thức ăn mà Đằng Thiết Quang trông thấy sẽ chỉ là những con dòi, con bọ ngoe ngoảy. Bùa An Ma Cương sinh ra ảo giác, nhị thiếu gia không dám ăn âu cũng là lẽ thường tình.”
Tiêu Bách Thần ung dung đáp.
“Dẫn tôi đến xem thùng nước!”
Đằng Thiết Giáp đi trước, hai người Tiêu Bách Thần theo sau.
Bạch Khởi La cũng rất nghe lời, không bày ra vẻ mặt căm hận đến ăn tươi nuốt sống như lúc trước nữa.
Ông ta dẫn hai người họ đi qua một khoảng hành lang rộng lớn, chiếc thùng gỗ bạch đằng được đặt ngay ngắn ở chính giữa khuôn viên dinh thự.
Tiêu Bách Thần đưa tay chạm lên thân thùng, cẩn thận quan sát từng viền gỗ.
Những vòng gỗ xoắn tròn, xếp chồng lên nhau đủ để cho thấy những cây bạch đằng này đã có tuổi đời từ rất lâu rồi.
Lão già họ Đằng này cũng chơi lớn nhỉ? Đầu tư hẳn những thân gỗ có tuổi thọ từ vài chục năm trở lên là ít chỉ để làm một chiếc thùng gỗ.
“Phiền ông cho người đưa nhị thiếu gia đến đây. Trước khi để cậu ấy ngâm mình vào trong chiếc bồn này, ông hãy pha cho tôi các nguyên liệu sau theo tỉ lệ 1: 2: 3, táo đỏ: tử đằng: hoa tiêu bách thảo linh. Thời gian có hạn, nhanh chóng khẩn trương!”
Đằng Thiết Giáp lập tức sai người gấp rút chuẩn bị theo đúng những gì anh yêu cầu.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Đằng Thiết Quang đã được thuộc hạ đỡ ra bên ngoài, trên người chỉ quấn độc một chiếc áo choàng tắm mỏng dính, ánh mắt anh ta vô hồn mà nhìn khắp xung quanh, cơ hồ muốn nói mà lại không thốt lên được lời nào.
Lương Chuyên Mạnh cũng vừa mới tới. Hắn trừng mắt nhìn về phía Tiêu Bách Thần đầy cảnh cáo, bộ mặt giương giương tự đắc chờ đợi xem anh định giở trò gì.
“Chú Đằng, chú thật sự tin rằng gã che mặt kia có thể chữa khỏi cho Thiết Quang hay sao?”
Hắn thì thầm nói, ánh mắt chợt dừng lại trên người Bạch Khởi La đang đứng ở phía trước.
Đằng Thiết Giáp hừ lạnh, không muốn đôi co nhiều với đứa cháu trai này, hết nước hết cái, còn nước còn tát, không liều một phen thì sao có thể bắt được cọp con.
“Tôi cũng không ngờ anh lại biết hóa giải bùa chú An Ma Cương này đấy!”
Bạch Khởi La vừa quan sát, vừa nhếch miệng nói.
Tiêu Bách Thần không buồn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cười cười đáp lại:
“Tôi sử dụng cách này là đúng ý cô rồi, phải không?”
Biện pháp hóa giải An Ma Cương thì có tới ba cách. Cách này của Tiêu Bách Thần được xem là khó nhất, dễ gây rủi ro nhất, mà hậu quả và biến chứng để lại thì không phải dạng vừa.
Số người biết thực hiện yểm bùa còn rất ít, Bạch Khởi La là một trong những số người hiếm hoi còn sót lại. Mà kẻ có thể am hiểu tường tận ba loại hóa giải này, cũng chẳng còn mấy ai, Tiêu Bách Thần cũng là một người như thế.
“Đem nhị thiếu gia đem ngâm vào trong bồn nước!”
Tiêu Bách Thần lạnh lùng ra lệnh.
Tức khắc Đằng Thiết Quang được ba gã thuộc hạ cao lớn đem đặt vào bên trong, mùi thuốc hòa trộn vào với nhau, tạo thành một loại mùi hăng hắc, sộc thẳng lên mũi tất cả mọi người xung quanh.
Đằng Thiết Quang ho lên vài tiếng, nhăn nhăn mũi đầy vẻ khó chịu.
Đột nhiên, anh ta có cảm giác các đầu ngón tay, ngón chân mình như bị hàng ngàn, hàng vạn con kiến bò vào mà cắn, cơn đau như kim châm khiến anh ta không ngừng giãy nảy.
“Cha, thứ nước quỷ quái này đang cắn con. Cha, cha, cho con ra!”
Anh ta hò hét ầm ĩ, chồm người định nhảy ra bên ngoài. Các mạch máu trong cơ thể bắt đầu tê rần, vô cùng bức bối.
Tiêu Bách Thần bực bội, đưa tay ấn mạnh đầu Đằng Thiết Quang xuống, gằn giọng đe dọa:
“Im lặng mà ngoan ngoãn ngồi vào trong đây, nếu anh còn muốn ngày mai thấy ánh mặt trời!”
“Khởi La, đưa cho anh con dao!”
Nghe lời Tiêu Bách Thần, Bạch Khởi La nhanh chóng đưa cho anh một con dao nhỏ, lưỡi dao sáng bóng vô cùng sắc bén.
“Kìa chú, hắn định giết chết Thiết Quang hay sao mà dùng dao?!”
Lương Chuyên Mạnh vội chớp lấy thời cơ, đổ dầu vào lửa mà chửi.
Chỉ thấy từ phía xa xa, Tiêu Bách Thần bước từng bước đến bên cạnh Đằng Thiết Quang, đoạn nâng bàn tay của anh ta lên, sau đó dùng dao cứa một đường dứt khoát vào mười đầu ngón tay của anh ta.
Đằng Thiết Quang không ngừng gào thét, giãy giụa, nước bắn tung tóe cả lên người của Tiêu Bách Thần.
“Cha, hắn muốn giết chết con!”
Chương 47 : Thứ quý giá nhất của tôi, anh dám không?
Lương Chuyên Mạnh xắn vội tay áo, rẽ đám người đang túm tụm lại với nhau chờ xem kịch hay kia ra, đoạn chạy tới bên cạnh Tiêu Bách Thần, không nói không rằng vo tròn bàn tay mà đấm thẳng vào mặt anh một cú thật mạnh.
“Thằng khốn này, mày định giở trò gì ở đây hả?”
“Chuyên Mạnh, mau câm mồm ngay!”
Đằng Thiết Giáp cũng vừa vặn bước đến nơi, dùng gậy chống chân mà quật vào lưng đứa cháu ngỗ nghịch một cái.
Tiêu Bách Thần xoa xoa một bên má đã sưng đỏ, nhếch miệng hừ lạnh:
“Phiền ông chủ Đằng mời vị thiếu gia nóng tính này ra bên ngoài cho tôi!”
Lương Chuyên Mạnh không cam tâm, chỉ vì một thằng oắt vắt mũi chưa sạch mà chú ruột của hắn dám đánh cả hắn.
Chưa đợi Đằng Thiết Giáp lên tiếng, Lương Chuyên Mạnh đã tóm chặt lấy cổ áo của Tiêu Bách Thần, gằn giọng đe dọa:
“Chín giờ tối nay, tao đợi mày tại quán bar Châu Bảo, không gặp không về!”
Trước khi rời đi, hắn còn không quên đưa mắt liếc Bạch Khởi La một lần nữa, sau đó lái xe lao vút ra bên ngoài.
Tiếng động cơ đi xa dần, Đằng Thiết Giáp mới thở phào yên tâm, bèn quay sang nhìn con trai, nhỏ giọng an ủi:
“Con à, phải cố gắng chịu đau một chút thì mới mau khỏi bệnh được chứ!”
Đằng Thiết Quang cả người không mặc quần áo, ngâm mình trong bồn thuốc, cảm giác bứt rứt ở các mạch máu như bị kiến cắn khiến anh ta vô cùng khó chịu.
Mười đầu ngón tay đều bị cắt những vết nhỏ, kỳ lạ là máu theo miệng vết thương nhỏ tong tong xuống bồn tắm, chưa có dấu hiệu tạm ngừng chảy.
“Cô cũng mạnh tay thật. Máu đen trong người anh ta cứ tích tụ ngày càng nhiều. Nếu tôi không chữa kịp, chắc chắn không qua nổi đêm nay!”
Tiêu Bách Thần lặng lẽ đứng một bên quan sát, không quên thì thầm vào tai Bạch Khởi La cười cười châm biếm.
Cô trừng mắt nhìn lại anh, nếu không phải vì anh can thiệp, mọi chuyện cô làm đều đã thành công mỹ mãn.
Máu tươi từ đầu ngón tay của Đằng Thiết Quang nhỏ xuống là một màu đen, khoảng độ hai mươi phút sau mới ngả dần sang màu đỏ tươi như bình thường.
Mặc dù thời gian nhỏ máu có dài, nhưng chỉ làm anh ta thấm mệt một chút, không ảnh hưởng gì nhiều tới nội tạng.
Chờ thêm năm phút nữa, Tiêu Bách Thần lại tiếp tục cầm một chiếc kim châm nhỏ, sau đó cắm vào chính giữa trán Đằng Thiết Quang.
Tức khắc cả người anh ta rung lên, trong người nóng rực như thiêu như đốt, có thể nhìn thấy rõ những giọt mồ hôi đang không ngừng túa ra qua từng lớp biểu bì.
“Nóng quá!”
Đằng Thiết Quang khó chịu mà vặn vẹo cơ thể, cứ mỗi lần anh ta định đứng lên là lại bị Tiêu Bách Thần ấn mạnh đầu xuống lần đó.
Trải qua hơn ba mươi phút, cuối cùng Tiêu Bách Thần mới rút châm, phẩy tay sai người tới kéo Đằng Thiết Quang ra khỏi bồn.
Anh ta vừa được kéo dậy, vết bầm tím khổng lồ trên bụng cũng đã lập tức tan hết, không còn để lại bất cứ dấu vết gì.
Chỉ còn bồn nước vừa ngâm hiện tại đã chuyển sang màu đen, bốc mùi hôi thối vô cùng lợm họng.
Đằng Thiết Giáp tò mò cúi xuống nhìn, bị đống nước bầy nhầy và thứ mùi tanh tưởi kia sộc thẳng vào cánh mũi, không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo, mặt mũi xanh lét.
“Mẹ kiếp! Tởm lợm quá đi!”
Tiêu Bách Thần lau mồ hôi trên trán, ung dung giải thích:
“Tôi cắt mười đầu ngón tay của nhị thiếu gia là để cho các mạch máu xấu chảy ra bên ngoài. Để cậu ấy ngâm mình trong bồn thuốc bởi khi máu chảy, cơ thể sẽ càng suy kiệt, mà những loại thuốc này đều có tác dụng bổ máu, điều hòa cơ thể, làm tăng thêm sức đề kháng cho nhị thiếu gia.”
Đằng Thiết Quang vừa đi vừa gật gù thán phục. Ông ta đã nghe danh Tiêu Bách Thần rất nhiều, nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến mới cảm thấy khuất phục hoàn toàn.
“Vậy thằng bé từ giờ có thể trở về cuộc sống sinh hoạt bình thường rồi, phải không cậu Tiêu?”
Anh gật đầu xác nhận, không quên đưa mắt ra hiệu cho ông ta nhìn vào bên trong phòng Đằng Thiết Quang.
Anh ta đang dùng hai tay bốc thức ăn bỏ vào miệng, ăn như bị chết đói đã lâu, miệng còn liên tục sai giúp việc đem cơm lên tiếp.
Trông thấy cảnh tượng đó, Đằng Thiết Giáp vui như mở cờ trong bụng, đích thân dâng lên cho Tiêu Bách Thần hai cặp vali xếp đầy tiền bên trong, còn không quên tặng cho anh một viên dạ minh châu cẩm thạch to bằng lòng bàn tay, nhưng đã có tuổi đời trên hai trăm năm.
“Đây là một chút lòng thành của tôi. Mong cậu Tiêu hãy nhận. Cảm ơn cậu rất nhiều!”
Ông ta vừa nói vừa bắt tay với anh, nở nụ cười rộng đến nỗi không buồn khép lại.
Rời khỏi nhà họ Đằng, Tiêu Bách Thần lái xe đưa Bạch Khởi La trở về dinh thự nhà họ Tiêu ngay lập tức.
Trên xe, cô hoàn toàn giữ thái độ im lặng, gương mặt xinh đẹp suy tư ngẫm nghĩ, tạm thời quên mất cả sự hiện diện của Tiêu Bách Thần bên cạnh.
“Tôi đã hoàn thành trách nhiệm của một người chữa bệnh. Việc còn lại của cô, tôi không tham gia, cũng không có liên quan. Ok?”
Chữ “ok” được anh cố tình ngân dài ra khiến Bạch Khởi La bĩu môi khinh bỉ.
Nhà họ Đằng cứ nghĩ mọi chuyện đến đây là đã xong, nhưng thực ra đấy mới chỉ là khởi nguồn cho chuỗi bi kịch sắp xảy ra tiếp theo.
Tiêu Bách Thần cầm vali tiền ném cho thuộc hạ đem gửi vào thẻ ngân hàng của anh, đoạn cầm viên dạ minh châu trên tay mà cẩn thận ngắm nghía.
“Cô thử nói xem, lão già Đằng Thiết Giáp sẽ định làm gì tiếp theo?”
Bạch Khởi La không buồn ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ hừ lạnh mà đáp:
“Cho dù hai cha con lão định giở trò gì đi chăng nữa, trò chơi mà tôi tạo ra cho chúng chỉ mới bắt đầu. Anh nghĩ, tôi sẽ dễ dàng để bọn chúng tùy ý thích làm gì thì làm hay sao? Haha, đâu có dễ dàng thế!”
“Đưa đây?!”
Tiêu Bách Thần bất ngờ chìa bàn tay ta phía trước mặt cô, nở nụ cười xấu xa mà nói.
“Hửm?”
Bạch Khởi La ngơ ngác, không hiểu ý của anh, hết nhìn bàn tay đang giơ về phía mình, lại nhìn Tiêu Bách Thần bằng gương mặt khó hiểu.
“Trả tiền phí sinh hoạt trong những ngày cô ăn, ở nhà tôi!”
Thực ra, Tiêu Bách Thần không có ý định lấy tiền của cô, chỉ là nhìn Bạch Khởi La giương giương tự đắc như thế, đột nhiên trong lòng muốn trêu chọc cô một chút.
Bạch Khởi La nhún vai, đáp lại bằng ngữ khí lạnh tanh:
“Không có!”
Tiêu Bách Thần vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, càng thêm tham lam mà đê tiện nói tiếp:
“Chả nhẽ trên người cô không có thứ gì đáng giá hay sao? Tôi cũng phải kiếm tiền cật lực, chứ đâu thể nuôi không một bà cô già?!”
Gương mặt Bạch Khởi La tức thì chuyển đỏ, gã bỉ ổi này còn dám mở miệng gọi cô là “bà cô già”.
Cô nhếch miệng cười khẩy, ung dung kéo hai dây váy xuống, bờ vai trần trắng nõn, mềm mại hiện ra trước con mắt của Tiêu Bách Thần.
Dây áo trễ xuống, phần ngực váy cũng buông lỏng thêm một chút, đôi gò bồng đảo cao vút nhấp nhô ẩn hiện dưới lớp vải voan, kiều diễm mà có phần điên loạn.
Ực...!
Tiêu Bách Thần không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng, máu mũi như muốn nổ tung ngay lập tức.
“Thứ quý giá nhất của tôi, anh dám không?”
Chương 48 : Bị bỏ thuốc
Nhìn gương mặt đê tiện của Tiêu Bách Thần, Bạch Khởi La chỉ muốn nhét luôn cái dép vào miệng anh.
Tiêu Bách Thần cũng đâu phải dạng vừa, con cá béo bở dâng tận miệng, tội gì mà không dám.
Anh đưa tay đẩy mạnh Bạch Khởi La ngã sõng soài ra ghế, ép gương mặt anh tuấn của mình gần sát tới phía cô, nhếch miệng trêu chọc:
“Vì sao tôi lại không dám? Bán thân trả tiền ở nhờ, đây cũng là một ý tưởng tốt, không phải hay sao?”
“E hèm!!!”
Phía ngoài cửa chợt vang lên giọng nói thâm trầm của Tiêu Hoàng Long. Ông vừa giải quyết xong mọi việc trong giới, tức tốc phi xe về ngay để nghe ngóng tình hình chữa trị của Tiêu Bách Thần, vừa hay được chứng kiến một màn tình chàng ý thiếp mờ ám.
“Biến thái, mau cút ra!”
Bạch Khởi La co chân đạp Tiêu Bách Thần sang một bên, ngượng ngùng gật đầu chào Tiêu Hoàng Long, đoạn xoay người bước nhanh lên lầu.
Ông chậm rãi bước từng bước về phía Tiêu Bách Thần, ánh mắt dò xét nhìn anh từ đầu đến cuối, lại không dám tin mà nhìn lên trên lầu, cười cười hỏi dò:
“Nhanh thế mà đã chiếm được trái tim người đẹp rồi hay sao, thằng nhóc thối tha?”
“Cha! Đàn bà con gái trên đời không thiếu, con dại gì mà động tới nữ nhân đỏng đảnh, ghê gớm thế kia?!”
Tiêu Bách Thần bực bội phản bác.
Nhận ra cha nuôi trở về nhà sớm hơn dự kiến, anh đoán chắc chắn ông đã kiếm chác được một mối làm ăn ngon nghẻ, vậy nên mới cười vui đến thế.
“Ngày mai cha phải bay sang Úc gấp rút. Làn này, bộ tư lệnh Úc bí mật ra chỉ thị khẩn, bang chúng ta không thể chậm trễ!”
Tiêu Hoàng Long vừa rít điếu thuốc, vừa ngửa cổ nói một lèo.
“Chỉ thị khẩn? Ai mà lại có gan lớn thế nhỉ?”
“Thằng nhóc, con không cần hỏi nhiều. Lần này cha đi, ít phải một tháng mới trở về được. Con liệu mà thu xếp, giải quyết ổn thỏa chuyện ở đây. À, nhớ Triệu Tư Mỗ đã có con riêng, tài năng và thủ đoạn không hề kém cạnh cha hắn. Con cần phải cẩn thận!”
Sự việc Triệu Tư Mỗ nhận con riêng đã nổi rầm rộ trên các mặt báo mấy ngày hôm nay. Tiêu Bách Thần đọc được những dòng tin tức đó chỉ cười khẩy. Chờ anh giải quyết xong mớ hỗn độn rắc rối xung quanh hiện tại, cả Triệu Thị kia đừng hòng hô phong hoán vũ thêm bất kỳ một ngày nào nữa.
Quán bar Bảo Châu...
“Một, hai, ba, lên nào anh em!”
Haha...
“Các em gái, hôm nay anh bao hết toàn bộ quán, với điều kiện tất cả các em phải hầu hạ anh thật chu đáo đấy nhé!”
Lương Chuyên Mạnh vừa cầm chai Wisp, vừa lắc lư nhảy múa theo tiếng nhạc nhộn nhịp trên sàn nhảy, tay còn lại đang không ngừng nắn bóp bờ mông căng mịn sau lố váy mỏng của một cô gái.
“Anh Lương à, người anh hẹn vẫn chưa đến hay sao? Sắp đến chín giờ rồi đó!”
Một người thanh niên ung dung ngồi vắt chéo chân bên cạnh hắn, gương mặt thư sinh, nho nhã, thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn ra phía ngoài cửa.
“Mạc Đình Khiêm, cậu quá nôn nóng rồi. Chúng ta cần phải học tính kiên nhẫn. Đấy mới là tác phong của một gia tộc quyền quý!”
Mạc Đình Khiêm đưa tay đẩy gọng kính đen trên sống mũi, nhếch miệng cười thâm sâu:
“Haaa, tôi cũng đang muốn nhìn thử xem, anh chàng nổi danh trong lời đồn kia có dáng vẻ như thế nào!”
Hắn vừa mới nói dứt câu, từ phía ngoài cửa quán có một bóng hình cao lớn đẩy cửa bước vào.
Trên người anh mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng, cúc trên bung ra, hé mở khuôn ngực đầy đặn, vạm vỡ mà phong lưu. Gương mặt nghiêng nghiêng anh tuấn bất phàm, tuy nhiên lại bị che mất một mảng bằng chiếc mặt nạ sắt.
“Đến rồi đấy!”
Lương Chuyên Mạnh lạnh lùng đẩy mạnh thiếu nữ như hoa như mộng đang ôm ấp sang bên cạnh, hếch mặt ra hiệu cho Mạc Đình Khiêm cùng nhìn ra phía trước.
Tiêu Bách Thần đưa mắt đảo một vòng xung quanh, trông thấy Lương Chuyên Mạnh đang nở nụ cười khả ố, đánh mắt ra hiệu với mình.
“Cô gái xinh đẹp kia không đi cùng với anh sao?”
Tiêu Bách Thần ngầm hiểu người mà hắn đang nhắc đến chính là Bạch Khởi La, bèn cười cợt mà đáp:
“Xem ra, anh Lương đây rất có hứng thú với em gái của tôi nhỉ?”
Lương Chuyên Mạnh nâng ly rượu lên môi, tu sạch một hơi, đoạn cong môi trả lời:
“À, thì cũng có đôi chút. Nhưng thôi, việc của cánh đàn ông chúng ta thì để chúng ta tự giải quyết, vậy mới có lý hơn!”
Mạc Đình Khiêm từ đầu tới cuối đều không mở miệng nói gì, chỉ thản nhiên lặng lẽ nghe cuộc đối thoại của hai người bên cạnh, ý cười ẩn hiện trong đáy mắt.
Tiêu Bách Thần đưa tay đón lấy ly rượu Lương Chuyên Mạnh đưa cho, lắc lắc mấy lần khiến rượu trong ly cũng chóng chánh theo.
“Kìa, anh sợ tôi bỏ độc vào trong ư?”
Lương Chuyên Mạnh không vui nói. Đoạn, hắn đưa tay chộp lấy ly rượu của anh, tự mình uống cạn sạch, rồi lật úp mặt ly, kênh kiệu nói tiếp:
“Tôi đã uống hết, một giọt cũng không còn. Giờ thì cậu Tiêu đây đã yên tâm uống với tôi một ly hay chưa?”
Tiêu Bách Thần cũng không do dự, uống cạn sạch ly rượu Lương Chuyên Mạnh đưa cho, hếch mặt nói thẳng:
“Anh hãy vào thẳng việc chính luôn đi. Anh hẹn tôi ra đây là muốn gì?”
Trước câu hỏi thẳng thắn này của anh, Lương Chuyên Mạnh bèn phá lên cười ha hả, nhún vai mà đứng dậy vươn mình mấy cái.
“Chúng ta không may xảy ra một vài hiểu lầm không đáng có. Thiết nghĩ, tôi nên xuống nước làm hòa với anh. Dù sao thì hai chúng ta cũng sẽ còn gặp nhau nhiều lần nữa, tôi cũng không muốn gây thù chuốc oán thêm với anh!”
Tiêu Bách Thần nhếch miệng cười khẩy. Muốn làm bạn với anh, đừng hòng!
“Các em, mau lại đây. Nào, cùng hầu hạ bạn anh cho thật tốt, lát anh sẽ thưởng lớn!”
Vừa nghe tiếng hắn gọi, năm người con gái ăn mặc khiêu gợi, da trắng môi đỏ lập tức chạy ùa vào, thay nhau túm lấy Tiêu Bách Thần mà õng ẹo.
“Anh à, để em hầu hạ anh chu đáo. Đảm bảo anh sẽ rất thích!”
Những đôi tay mảnh mai, linh hoạt không ngừng luồn lách vào trong ngực áo của Tiêu Bách Thần, tìm tòi khám phá, hòng mong kích thích bản năng đàn ông của anh càng nhanh càng tốt.
Ngay khi có người chạm đến chiếc mặt nạ trên mặt, Tiêu Bách Thần liền hừ lạnh, vô cảm đẩy mạnh đám con gái nhăng nhít kia ngã chúi sang một bên, bực bội mà chấn chỉnh lại quần áo.
“Gu của anh Lương, tôi không có hứng! Xin phép đi trước!”
Tiêu Bách Thần vừa nói, vừa bước nhanh ra phía cửa, một cái liếc nhìn cũng không thèm đếm xỉa.
Mạc Đình Khiêm lúc này mới mở miệng hỏi Lương Chuyên Mạnh:
“Đơn giản thế hay sao?”
Lương Chuyên Mạnh nhún vai, cười khẩy:
“Nào, chúng ta cùng nhau đi xem kịch hay!”
“Mẹ kiếp! Phí cả một đêm của ông!”
Tiêu Bách Thần vừa đi về phía bãi đỗ xe, vừa buông miệng chửi thầm.
Tuy nhiên, đến bây giờ anh mới cảm thấy trong người bỗng dưng xuất hiện một cảm giác khác thường.
Con đường phía trước càng lúc càng trở nên mờ ảo, không thể nhìn thấy rõ.
Tiêu Bách Thần giống như một gã đàn ông say rượu, chếnh choáng bước đi xiêu vẹo trong màn đêm. Từng cơn đau đầu như búa bổ không ngừng dội xuống khiến anh chỉ muốn nôn mửa.
“Khốn nạn! Dám bỏ thuốc ông. Lương Chuyên Mạnh, thằng nhãi đáng chết!”
Chương 49 : Lá gan của mày, cũng tương đối lớn!
Hai mắt Tiêu Bách Thần mỗi lúc một nhòe đi, anh lắc lắc đầu cho tỉnh táo, nhưng càng lúc càng thêm mờ mờ ảo ảo.
Tiêu Bách Thần loạng choạng bám vào thành xe oto, lần mò tìm chìa khóa.
Ngay khi cửa xe sắp được mở ra, một bàn tay to lớn đã chặn cứng lại, đẩy anh ngã chúi sang một bên.
Lương Chuyên Mạnh đắc ý dựa người vào thành xe, gương mặt vênh váo, tự đắc mà nói:
“Tao phải cho mày mười điểm về độ nhiệt tình, hay cần cho mày một điểm về độ ngu ngốc, tin người đây, hả Tiêu- Bách- Thần?”
Sau lưng hắn, khoảng độ gần chục gã thuộc hạ cao to, trên tay cầm côn, gương mặt hung ác từ bốn phía lững thững bước lại, vây kín hoàn toàn bãi đỗ xe.
Tiêu Bách Thần nhếch miệng cười khẩy, thờ ơ mà đáp:
“Haaa, tao nghĩ, mày cũng nên xem lại bản thân của mình đi. Bám riết lấy tao như đỉa đói thế này, hay là, mày có tình cảm đặc biệt gì với tao?”
Một lời châm biếm này của Tiêu Bách Thần khiến Lương Chuyên Mạnh tức đến run người, nhưng hắn vẫn tỏ ra rất đỗi bình tĩnh, cười cợt đáp:
“Mau câm miệng thối của mày lại đi, Tiêu Bách Thần. Nỗi nhục mày gây ra cho tao thời gian qua, hôm nay tao sẽ trả bằng hết!”
Dứt lời, Lương Chuyên Mạnh giơ cao tay lên vẫy, đám thuộc hạ như vớ được vàng, răm rắp nghe lời, vác mã tấu xông vào Tiêu Bách Thần như những con hổ đói.
“Khốn khiếp!”
Tiêu Bách Thần buông miệng chửi thề, đoạn né người sang bên tránh từng đòn côn đập xuống.
Bốn phía xung quanh của anh đã bị chúng bao vây kín, dường như không thể tìm thấy bất kỳ một lối thoát nào.
Nhìn dáng vẻ chật vật của anh, Lương Chuyên Mạnh sung sướng cười híp cả mắt.
“Lột mặt nạ của nó ra cho tao!”
Hắn khoanh tay, gào thét giữa đám đông hỗn loạn.
Nhất định, ngày hôm nay, Lương Chuyên Mạnh phải trông thấy được tận mắt bộ mặt thật của anh.
Vút...vút...!
Đám thuộc hạ xoay xoay côn sắt trên tay, đoạn hướng về phía anh mà đập xuống từng trận.
Tiêu Bách Thần mặc dù hai mắt đã bắt đầu nhòe đi, nhưng thính lực vẫn rất nhanh nhạy, đưa tay túm lấy một vài tên gần đó mà ném vào đám còn lại.
Tức thì một loạt gã đàn ông ngã chúi xuống, hò hét đạp nhau loạn xạ.
Tiêu Bách Thần đưa tay vuốt vuốt cánh mũi, đắc ý cười nhạt:
“Một lũ vạm vỡ cũng không chống lại được một mình tao cơ à?”
Nghe những lời khiêu khích của anh, Lương Chuyên Mạnh càng điên tiết, giơ chân đạp mạnh vào người một gã thuộc gạ đang đứng ở gần đó, gào thét mà chửi:
“Lũ ngu này, còn không mau xông lên, chần chờ gì nữa!”
Đám thuộc hạ gật đầu như tơ vò, lại tiếp tục dồn sức xông lên.
Thuốc tê cơ bắt đầu ngấm sâu vào trong cơ thể hơn, bàn tay và đôi chân của Tiêu Bách Thần bắt đầu không còn nghe lời nữa.
Cứ mỗi lần anh định giơ tay lên đỡ côn, khuỷu tay lại cứng đờ ra, không thể nào nhấc lên nổi.
Phập...!
Một thanh côn sắt nhất thời giáng xuống lưng anh, cơn đau buốt thấu tận xương tủy lập tức khiến Tiêu Bách Thần ngã quỵ, nằm rạp trên mặt đất.
Trong luật giang hồ đã quy định, con người có thể dùng mọi thủ đoạn để tranh giành, đấu đá lẫn nhau nhưng cấm được giở trò bỉ ổi, lươn lẹo.
Bằng không kẻ đó sẽ bị cả giới giang hồ quay lưng, khinh thường.
Do vậy, Tiêu Bách Thần không thể ngờ, Lương Chuyên Mạnh lại bất chấp luật giới đã thỏa thuận từ trước mà lén lút bỏ thuốc, chơi khăm anh.
Phen này, riêng đối phó với Lương Chuyên Mạnh không thể sử dụng điều luật hay đem sự tử tế, giữ chữ tín ra mà nói chuyện với hắn.
Sau khi trông thấy Tiêu Bách Thần đã hoàn toàn bị khống chế, Lương Chuyên Mạnh đắc ý bước dần về phía anh, nhếch miệng cười khềnh khệch:
“Ai dà, để tao xem thử khuôn mặt tuấn tú này trông như thế nào nhỉ?”
Vừa nói, hắn vừa cúi thấp xuống bên cạnh Tiêu Bách Thần, vươn những ngón tay thô thiển của mình áp sát gần vào gương mặt anh, nở nụ cười xấu xa, đê tiện đến đốn mạt.
Bốp!!! Chát! Chát!
“....”
“Thiếu, thiếu gia, răng của cậu...!”
Thuộc hạ của Lương Chuyên Mạnh đưa tay che miệng, ấp úng hết nhìn hắn lại nhìn xuống dưới đất, lắp bắp mà nói không lên lời.
Lương Chuyên Mạnh lúc này giống hệt như một con đười ươi, nghệt mặt ra mà không dám tin nổi vào những gì mình vừa trải qua, đến cả cơn đau buốt trong miệng hắn cũng không để tâm tới.
Vừa rồi, ngay khi Lương Chuyên Mạnh vừa chuẩn bị lột mặt nạ của Tiêu Bách Thần ra thì bị Tiêu Bách Thần bất ngờ giáng cho một đòn chí mạng vào mặt.
Cú đấm khủng khiếp của anh khiến hắn không kịp trở tay, ngã lăn quay ra đất, hai chiếc răng cửa không cánh mà bay, máu dãi nhểu ra thấm ướt cả cổ áo sơ mi trắng.
“Mày, mày dám giả vờ ngu ngốc?!”
Lương Chuyên Mạnh phát điên, giơ tay chỉ thẳng mặt anh mà quát.
Tiêu Bách Thần không buồn trả lời hắn, dùng mũi gót mà đạp tiếp một quyền vào chính giữa ngực của Lương Chuyên Mạnh, làm hắn ôm ngực ho lên sặc sụa.
“Mày nghĩ chỉ cần dùng một cái trò trẻ con, vặt vãnh này mà cũng đủ để đối phó với tao hay sao? Thằng đần!”
Đám thuộc hạ trông thấy khí thế bất phàm của Tiêu Bách Thần mà tự động chùn gối, rụt rè không dám xông lên, đánh mắt mà nhìn nhau dò xét.
“Ông đây đã không muốn dây dưa, còn cố tình chống đối. Gã cẩu Lương kia, mày có mấy cái đầu, hả?!”
Vừa nói, Tiêu Bách Thần vừa đảo chân, dẫm mạnh lên bàn tay của Lương Chuyên Mạnh một cách tàn nhẫn không chút thương tiếc.
“Tao hỏi, mày có mấy cái đầu, hả? Mày câm rồi à, Lương thiếu gia khí thế bất phàm?”
Lương Chuyên Mạnh lúc này chẳng khác gì một con cóc ghẻ, đau đớn rú lên ầm ĩ.
“Tha cho tôi!”
Hắn nhục nhã rên rỉ cầu xin.
Tiêu Bách Thần quỷ kế đa đoan, võ công tài giỏi như thế này, đám thuộc hạ của hắn cũng đừng hòng chống lại nổi.
Nghe tiếng hắn nỉ non cầu xin khẩn khoản, quỳ rạp trên đất mà cúi lạy hết sức nhục nhã, Tiêu Bách Thần cũng có chút mủi lòng.
Anh đứng dậy, xoa xoa đôi bàn tay, cười nhạt:
“Lần này xem như tao cảnh cáo. Đừng để có lần thứ hai, nếu không tao giết!”
Chương 50 : Súng lục kề đầu, một đường thẳng bắn
Tiêu Bách Thần vừa xoay lưng toan rời đi, thì ngay từ phía sau anh, một loạt đạn chói tai bất ngờ vang lên, viên đạn sắc lạnh cắm thẳng một đường mà ghim chặt vào bả vai anh.
Cảm giác đau nhói thiêu đốt toàn bộ da thịt Tiêu Bách Thần, máu tươi tanh lòm chảy tràn qua lớp áo.
Mạc Đình Khiêm đứng ở phía sau anh, đắc ý giơ cao khẩu súng lục trên tay, cong miệng thổi một hơi dài.
“Được lắm, Đình Khiêm. Anh xứng đáng là bạn tốt của tôi!”
Lương Chuyên Mạnh thấy đồng minh đã đến, hai mắt sáng rực như sao, cất giọng cười khả ố.
Giờ này, Mạc Đình Khiêm đã đến ứng phó kịp thời, hơn nữa Tiêu Bách Thần cũng đã bị thương, hà cớ gì hắn ta còn phải khép nép, cúi đầu mà sợ sệt nữa?!
Tiêu Bách Thần ôm vai, mồ hôi rịn từng tầng trên trán, đau đớn ngấm sâu vào từng lớp thịt. Một đường đạn này chắc chắn đã áp sát gần tới xương của anh, cảm tưởng như toàn bộ da thịt đều nhuốm đau đến chết đi sống lại.
“Tiêu Bách Thần, thằng ranh khốn khiếp. Xem ông xử lý mày thế nào? Mau trả lại cho tao hai chiếc răng cửa, chó má!”
Lương Chuyên Mạnh dồn sức đứng dậy, há miệng mà chửi láo, để xem giờ hắn sẽ trừng trị Tiêu Bách Thần như thế nào cho phải phép.
Trận chiến vừa rồi, một mình Tiêu Bách Thần phải đối phó với hơn chục gã thuộc hạ to lớn, côn sắt đầy tay, sức lực cũng đã đuối đi nhiều phần. Hiện tại, anh còn bị thương nặng ở bả vai nữa, vết thương cực sâu khiến gương mặt anh lúc trắng lúc xanh, tái mét đến cực điểm.
Bãi đỗ xe đã hoàn toàn bị đám người của Lương Chuyên Mạnh bao kín, bóng dáng bất kỳ một người lạ nào đó cũng đừng hòng bước qua đây nổi.
Đám thuộc hạ được đà cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu chuẩn bị sẵn sàng lao vào anh một trận kế tiếp.
“Chúng mày, đứa nào lột được mặt nạ của hắn, tao sẽ thưởng nóng hai triệu nhân dân tệ. Còn nếu giết chết Tiêu Bách Thần, tao sẽ lập tức sang tên kế thừa quyền sở hữu dinh thự Lương gia tại Canada, đồng thời thưởng nóng năm triệu nhân dân tệ!”
Lương Chuyên Mạnh khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột.
Phần thưởng quá đỗi béo bở như thế này, làm sao bọn chúng có thể dễ dàng mà bỏ qua?
“Anh em, xông lên! Cùng nhau giết chết Tiêu Bách Thần!”
Mạc Đình Khiêm khoan thai dựa người vào mui xe, kéo kéo gọng kính đen, đắc ý mà xem trận chiến ác liệt đang diễn ra trước mặt, tựa hồ như đang coi một bộ phim hành động sống còn vậy.
Lần này, đám thuộc hạ càng trở nên hăng máu hơn, chúng dồn hết toàn bộ chút sức lực còn lại của mình, tranh nhau đòi giết anh bằng được.
Tiêu Bách Thần đã thấm mệt, hiện tại chỉ có thể chống đỡ, xoay xoay liên tục, đầu óc bắt đầu choáng váng...
Tại dinh thự nhà họ Tiêu lúc này...
Tiêu Hoàng Long vừa dọn đồ đạc xong xuôi, ngay sớm ngày mai ông phải bay chuyến sớm nhất, do vậy mọi thứ đều gấp rút chuẩn bị cao độ.
“A Đông, đã hơn mười hai giờ đêm, cậu chủ vẫn chưa về sao?”
Nghe tiếng ông chủ hỏi, A Đông, một thuộc hạ tín nhiệm của Tiêu Bách Thần khẽ đăm chiêu một lúc, đoạn cúi đầu đáp:
“Dạ, cậu chủ có nói sẽ về sớm. Nhưng hiện tại đã quá ba giờ, cậu ấy vẫn chưa trở về!”
Động tác châm thuốc của Tiêu Hoàng Long bất ngờ dừng lại trong không trung. Đôi mắt ông nhíu lại, trầm giọng nói:
“Thằng nhóc có nói sẽ đi đâu không? Còn đám vệ sĩ kia, chúng không báo tin tức về à?”
A Đông áy náy, xoa xoa bàn tay mà đáp:
“Cậu chủ không cho họ đi theo, cũng không nói sẽ đi đâu. Ông chủ, tôi sẽ cho người kiểm tra định vị GPS ngay lập tức!”
Tiêu Hoàng Long gật đầu, đoạn dí mạnh điếu thuốc đang hút dở xuống gạt tàn, đứng dậy bước thẳng lên lầu trên.
Căn phòng dành riêng cho Bạch Khởi La hiện giờ đang đóng kín, ánh đèn bên trong đã tắt từ lâu, có lẽ cô đã ngủ say.
Tiêu Hoàng Long chần chừ một lúc, sau đó quyết định cất giọng gọi cô. Ông nghĩ, có lẽ Bạch Khởi La may ra sẽ biết Tiêu Bách Thần đã đi đâu chăng?
“Khởi La, cháu ngủ chưa?”
Cộc...cộc...cộc...
Tiếng gõ cửa đều đều vang lên trong không gian tối tăm.
Nhưng đáp lại lời ông vẫn chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
“Khởi La, chú có thể vào được không?”
Bình thường, mọi lần Tiêu Hoàng Long gọi, Bạch Khởi La sẽ đều trả lời nhanh gọn trong vòng vài phút.
Nhưng ông đã chờ ngoài cửa hơn hai mươi phút mà vẫn không nhận được bất kỳ một lời hồi đáp nào của cô, trong lòng Tiêu Hoàng Long chợt nổi lên một đợt sóng gợn.
Rầm!
Cánh cửa phòng lập tức bị đạp đổ sang một bên.
Ngay khi ánh điện phòng vừa được bật lên, Tiêu Hoàng Long đã chết trân ngay tại chỗ.
Bạch Khởi La cũng đã rời đi từ lúc nào.
Chăn đệm trên giường cô đã lạnh, điều đó cho thấy cô đã rời đi từ lâu, chí ít cũng phải vài tiếng trước.
Tiêu Hoàng Long tức khắc chạy nhanh xuống dưới lầu, đạp cửa nhảy lên chiếc xe mui trần sáng bóng, lái xe phóng vút vào trong màn đêm.
Mười lăm chiếc xe oto con phía sau cũng lần lượt nối đuôi, bám theo sát nút...
Ha...haha...
“Sao nào, Tiêu Bách Thần, mày cảm thấy tinh thần đã khá lên chưa?”
Lương Chuyên Mạnh gằn giọng đe dọa, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào anh không rời.
Tiêu Bách Thần dựa lưng vào tường, ngửa cổ thở từng hơi đứt đoạn, khắp người chằng chịt vết thương bầm tím.
“Hửm! Có giỏi thì tự mình lên đây, đấu tay đôi với tao. Làm gì mà phải trốn chui trốn lủi như một con chó thế kia?!”
Anh hừ lạnh, nhếch miệng khiêu khích.
Lần này, Lương Chuyên Mạnh không còn vì một vài ba câu nói kháy của anh mà nổi điên lên nữa. Hắn chỉ cười cười, giật lấy khẩu súng lục trên tay Mạc Đình Khiêm, dí dí mũi súng lên trán Tiêu Bách Thần, khinh bỉ đáp:
“Thời gian không còn nhiều, mày cũng bớt nói mấy câu nhảm nhí lại đi. Hãy để tao tiễn mày một đoạn xuống suối vàng, người anh em!”
Ngón tay hắn đang đặt trên cò súng chậm rãi bóp chặt lại, thái độ của Tiêu Bách Thần vẫn không hề suy chuyển, cả người chỉ toát lên vẻ lạnh lùng, sâu xa khó đoán.
“Bai bai, Tiêu- Bách- Thần!”
Bốp!!!
Keng!!!
Khẩu súng trên tay Lương Chuyên Mạnh bất ngờ bị đá tung, văng xa khoảng chừng gần ba mét.
Cánh tay hắn cũng vì cú đá mạnh mẽ kia mà lập tức tê rần.
“Mẹ kiếp, là kẻ nào?!”
Mạc Đình Khiêm cũng vừa vặn trông thấy, kẻ vừa đá văng khẩu súng trên tay Lương Chuyên Mạnh kia có thân thủ nhanh nhạy vô cùng, không hề thua kém Tiêu Bách Thần.
Y mặc bộ đồ thể thao màu xám tro, trên đầu đội một chiếc mũ phớt, che bớt gần nửa khuôn mặt.
Thân hình của y không lớn, cao khoảng độ mét bảy, khắp người toát lên khí chất lạnh băng mà vô tình.
Tiêu Bách Thần khẽ nhướn mắt lên nhìn người đang đứng phía trước mình, trong đầu dần định hình một cái tên, nhưng vẫn chưa dám khẳng định chắc chắn.
Tình thế khác thường này là gì đây?
Bình luận facebook