-
Chương 101-105
Chương 101 : Níu kéo tình vợ chồng
“Cái gì? Tư Kiệt còn sống?”
Nếu Mã Hoa nghe thấy, chắc bà ta cũng sẽ đội mồ sống dậy vì sốc!
Tiêu Bách Thần nhướn mày, nở nụ cười hả hê nhìn về phía đám người trước mặt.
Triệu Hinh đờ đẫn nhìn anh, không tin vào những gì xảy ra trước mắt.
“Anh Cố?”
Nghe thấy ồn ào bên ngoài, Triệu Nhạc bèn bước ra ngoài xem. Thấy người phía trước là Cố Trường Lục mà cô đã gặp, Triệu Nhạc có chút bối rối.
Nhất là khi cô nghe thấy cha và chị gái mình không ngừng kêu tên Tư Kiệt.
Triệu Nhạc gật đầu chào anh, đoạn quay sang Triệu Tư Mỗ mà phủ định:
“Cha, anh ấy là Cố Trường Lục, chủ tịch tập đoàn Long Thế!”
Nghe thấy cái tên Cố Trường Lục này, Triệu Tư Mỗ càng thêm sửng sốt hơn gấp bội.
Tiêu Bách Thần ném kính về phía thuộc hạ, hai tay chắp ra sau hông, nở nụ cười quái dị:
“Triệu Nhạc, Cố Trường Lục là Tư Kiệt, mà Tư Kiệt cũng là Cố Trường Lục. Tôi chính là Tư Kiệt!”
Xoảng!
Ly nến thắp hương Triệu Tư Mỗ đang cầm trên tay cũng nhanh chóng rơi xuống đất, vỡ vụn thành nhiều mảnh.
Tiêu Bách Thần lễ phép nhìn lão, hỏi thử:
“Cha vợ, à quên, ông Triệu, tôi có thể vào thắp cho bà Triệu một nén nhang được hay là không?”
Triệu Tư Mỗ cắn răng, không muốn mất mặt trước gần trăm quan khách, liền gật nhẹ đầu.
Chờ cho khách đã về hết, cả gia đình Triệu Tư Mỗ cùng Tiêu Bách Thần ngồi đối diện nhau, không ai muốn mở lời trước.
Triệu Hinh trông thấy người chồng cũ của mình vẫn còn sống, hơn nữa khí thế lại bất phàm, oai vệ, giàu sang không kém gì nhà họ Triệu, thâm tâm có chút ngổn ngang.
Tô Thạc Hiên thừa hiểu tâm tính của người đàn bà đa đoan này. Thấy mối khác ngon hơn, cô ta sẵn sàng có thể vứt hắn đi giống như quẳng một mớ giẻ rách.
“Hinh Hinh, em nên nhớ ai mới là người đàn ông của em!”
Triệu Hinh bĩu môi, không thèm liếc Tô Thạc Hiên lấy một cái.
“Cậu...chính là Cố Trường Lục?”
Mặc dù trong đầu Triệu Tư Mỗ đã ngầm thừa nhận nhưng vẫn muốn hỏi lại Tiêu Bách Thần một lần nữa cho chắc.
Anh để tay buông hờ hững trên gối, cười thầm:
“Phải. Tư Kiệt là Cố Trường Lục, mà Cố Trường Lục cũng là Tư Kiệt. Tôi nhắc lại lần cuối cùng cho ông biết. Triệu Tư Mỗ, chắc ông không thể ngờ đâu nhỉ?”
Bàn tay Triệu Tư Mỗ nắm chặt, chỉ muốn đấm cho Tiêu Bách Thần một cái hả lòng hả dạ.
Triệu Đình Khiêm cười gằn:
“Mặc dù anh còn sống, nhưng anh nên nhớ anh và Triệu Hinh đã ly hôn. Một xu cắc của nhà họ Triệu anh cũng đừng hòng mong nhận được!”
Nghe Triệu Đình Khiêm khua môi múa mép, Tiêu Bách Thần chỉ muốn phá lên cười sảng khoái.
Anh ung dung nói chậm rãi từng tiếng:
“Triệu lão gia, nay tôi đích thân đến là để nói cho ông biết, cái chết của Mã phu nhân không liên quan gì đến Long Thế chúng tôi. Nếu bên các ông còn muốn lôi Long Thế vào cuộc, tôi sẵn sàng lập đơn khởi kiện ông ngay lập tức!”
“Mày...mày...”
Triệu Tư Mỗ tức đến tím mặt.
Thế nhưng hiện tại, người đàn ông đang ngồi trước mặt lão ta đây không còn là Tư Kiệt yếu đuối, hèn nhát như ngày trước nữa.
Tiêu Bách Thần nhếch miệng cười khẩy, sau đó đứng dậy phủi áo bước ra về. Trước khi đi anh còn không quên đưa mắt liếc nhìn Triệu Nhạc một lần nữa.
Từ đầu đến cuối cô không nói một lời, chỉ lặng lẽ đứng ở bên cạnh linh cữu của mẹ.
Nhìn Tiêu Bách Thần cùng đoàn xe sang đi khuất, Triệu Hinh vội quay sang cha, thì thầm mà nói:
“Cha thấy chưa? Ngay từ đầu con đã bảo Tư Kiệt không phải dạng phế vật tầm thường!”
Long Thế càng ngày càng lớn mạnh.
Triệu Tư Mỗ e sợ, với sức phát triển như vũ bão này, chắc chắn có ngày Long Thế sẽ hạ bệ Triệu Thị, không sớm thì muộn.
Lão ta đưa mắt nhìn Triệu Hinh đầy ẩn ý. Dù sao thì Triệu Hinh và Tiêu Bách Thần cũng từng là vợ chồng với nhau cơ mà?
Đây cũng là ý muốn của Triệu Hinh.
Do vậy, cô ta bước về phía Triệu Nhạc, cất giọng nhẹ nhàng hỏi em gái:
“Trước đây Tư Kiệt có đưa cho em danh thiếp của anh ta phải không?”
Triệu Nhạc cẩn thận gật đầu.
Hai mắt Triệu Hinh lóe sáng. Cô ta cười tươi, đưa tay về phía em gái cười thầm:
“Vậy thì đưa cho chị danh thiếp của anh ta đi, chị có chút việc muốn bàn!”
Khóe môi Triệu Nhạc khẽ cong.
“Chị muốn nối lại tình cảm với anh ấy sao?”
Trước câu hỏi có phần khinh bỉ của em gái, Triệu Hinh tức đến lộn ruột. Thế nhưng cô ta vẫn phải làm ngơ:
“Không. Em cứ đưa đây cho chị. Mau lên!”
Triệu Nhạc với tay vào trong túi áo, rút ra tấm danh thiếp mà Tiêu Bách Thần đưa cho lúc trước, không quên dặn dò:
“Chị à, anh ấy...đã có vợ rồi!”
Giọng nói của Triệu Nhạc phảng phất chút buồn. Tư Kiệt còn sống. Đó là điều cô cảm thấy may mắn nhất.
Thế nhưng...
Triệu Nhạc bất ngờ nhớ tới cái khoác tay, ôm ấp ấm áp của anh dành cho cô gái xinh đẹp đi cùng hôm trước...
“Vợ à!”
Vợ à?
Triệu Nhạc cúi đầu, cười buồn.
......
Trên chiếc xe sang quý hiếm phiên bản giới hạn, Tiêu Bách Thần vừa lắc lư chai rượu Champion, vừa lim dim nghe điệu nhạc Ballad nhẹ nhàng.
A Hào có chút lo lắng, cất giọng hỏi anh:
“Cậu chủ làm thế này, ngộ nhỡ Triệu Thị sẽ giở trò bỉ ổi khác sau lưng thì thế nào?”
Khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Bách Thần khẽ động:
“Lão ta từ xưa đến nay còn điều gì mà lão không dám làm đâu. Cú lội ngược dòng này sẽ khiến Triệu Tư Mỗ rơi vào khủng hoảng. Hãy cứ chờ xem!”
Reng...reng...
Một số máy lạ gọi tới.
Tiêu Bách Thần lười biếng bấm nút nghe.
Đầu dây bên kia ngập ngừng một lúc rồi mới nói:
“Tư...Tư Kiệt, tôi có chuyện muốn gặp anh. À, tôi là Triệu Hinh!”
“Triệu Hinh?”
Tiêu Bách Thần hỏi ngược lại.
Triệu Hinh nín nhịn tự tôn, nắm chặt điện thoại:
“Phải, xin anh cho tôi một cái hẹn!”
“Được! Ngay bây giờ đi!”
Quán cà phê ven rìa thành phố...
Triệu Hinh ăn mặc thanh lịch, trang điểm tương đối đơn giản, lặng lẽ nhâm nhi tách cà phê.
Thấy Tiêu Bách Thần đã đến, cô ta đưa tay vuốt vuốt tóc, điệu bộ vô cùng dịu dàng.
Anh ngồi thẳng lưng, trực tiếp vào vấn đề chính:
“Nói đi, cô hẹn tôi ra đây để làm gì?”
Nhìn Triệu Hinh yểu điệu thục nữ như thế này, quả thực Tiêu Bách Thần có chút không quen.
“À...!”
Triệu Hinh xoay xoay tách cà phê, đầu hơi cúi thấp:
“Thực ra... Sau khi anh mất tích, em đã... đã rất đau lòng!”
“Ồ!”
Tiêu Bách Thần có chút ngạc nhiên.
Triệu Hinh cắn cắn môi, nói tiếp:
“Em và cha đã cho người tìm anh rất lâu, nhưng hoàn toàn không có kết quả. Nay gặp được anh thế này, quả thật có phúc!”
“Có phúc ư?”
Tiêu Bách Thần cong môi cười khẩy.
“Chẳng phải cha con các người luôn mong ngóng từng ngày tôi chết đi cơ à?”
“Tư Kiệt, mọi chuyện không phải như anh nghĩ!”
Triệu Hinh bất ngờ đưa tay nắm chặt lấy bàn tay Tiêu Bách Thần, lắc đầu lia lịa.
“Chúng ta đã từng là vợ chồng. Tư Kiệt, em... và anh, chúng ta có thể làm lại từ đầu!”
Tiêu Bách Thần rút mạnh tay ra khỏi bàn tay nhơ nhuốc của cô ta, đoạn cầm ly trà, đổ lên tay mình, sau đó dùng giấy thấm.
Triệu Hinh nhìn thấy hai mắt vằn đỏ, tức giận đến điên người.
Tuy nhiên, vì lợi ích trước mắt, cô ta vẫn cố gắng nín nhịn.
“Chúng ta đã- ly- hôn!”
Tiêu Bách Thần gằn mạnh từng chữ.
Triệu Hinh vẫn chưa hề muốn bỏ cuộc. Cô ta lại chồm người về phía anh lần nữa, đôi mắt long lanh ngấn lệ mà nói tiếp:
“Anh và em cũng đã phát sinh quan hệ vợ chồng. Anh phải chịu trách nhiệm!”
“Phát sinh quan hệ vợ chồng? Nhân đây tôi cũng nói thẳng cho cô một sự thật về buổi tối hôm đó. Triệu Hinh, mong cô đừng sốc quá mà ngất ra đây!”
Chương 102 : Sự thật về buổi tối một năm trước
Triệu Hinh có chút cảnh giác, thu tay trở về.
Cô ta nhớ lại, rõ ràng buổi tối ngày hôm đó, chính miệng Tiêu Bách Thần đã thừa nhận giở trò vợ chồng với cô ta trong khi cô ta đang say bí tỉ.
Khi Triệu Hinh thức dậy, toàn thân ê ẩm, trên người chi chít dấu hôn, nhất là vùng dưới không ngừng đau nhói.
Triệu Hinh nhìn anh, ngờ vực hỏi:
“Anh nói thế là có ý gì?”
Tiêu Bách Thần mở điện thoại, tìm một video cũ, sau đó đẩy về phía Triệu Hinh.
Trong video là cảnh Triệu Hinh đang nằm ngủ trong tình trạng không mảnh vải che thân.
Và người đàn ông đang thực hiện hành động quan hệ vợ chồng với cô ta lại là một gã đàn ông hoàn toàn xa lạ.
Triệu Hinh há hốc miệng, ngạc nhiên đến á khẩu, không nói được bất kỳ lời nào.
“Anh... Anh...!”
Cô ta ấp úng nói không ra hơi.
Thái độ tức giận đến cực điểm của cô ta khiến Tiêu Bách Thần vô cùng hả hê.
Anh cầm lại điện thoại, sảng khoái mà đáp:
“Đêm hôm đó, tôi chỉ là người quay phim. Triệu Hinh, toàn bộ những cảm giác, mê sảng của cô ngày hôm đó đều là ảo tưởng. Người đàn ông phát sinh quan hệ với cô là thuộc hạ của tôi. Cô nên nhớ, ngay khi tôi bước chân vào làm rể nhà họ Triệu, tôi đã là con trai của Tiêu Hoàng Long, Tiêu Bách Thần!”
Phốc!
Triệu Hinh cầm ly cà phê, hất mạnh vào mặt Tiêu Bách Thần.
“Bỉ ổi!”
Cô ta hét ầm lên.
Đám quan khách trong quán cà phê đều bị tiếng ồn thu hút, ngạc nhiên quay lại mà nhìn.
Tiêu Bách Thần hừ lạnh đứng dậy, đoạn chộp mạnh lấy bàn tay của Triệu Hinh mà siết chặt:
“A...đau tôi, buông ra!”
“Ngậm mồm lại!”
Anh kéo sát cô ta về phía mình, ung dung ghé vào tai Triệu Hinh, cười gằn:
“Từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ động vào một cọng lông chân của cô. Triệu Hinh, cô không xứng!”
Triệu Hinh đứng lặng, căm tức đến lộn ruột.
Thì ra bấy lâu nay, cô ta và Triệu gia đã bị Tiêu Bách Thần lừa một vố đau như thế.
Bạch Khởi La ngồi trong xe, thấy anh mở cửa bước vào bèn nhếch miệng châm chọc:
“Gặp lại vợ cũ, tưởng mặn nồng thế nào. Hóa ra Tiêu Bách Thần tiêu soái của chúng ta lại nhận về một ly cà phê à?”
Tiêu Bách Thần không đáp, trực tiếp vòng tay ôm lấy eo cô, đè mạnh lên thành ghế.
“Vợ cũ? Em nên nhớ, em là người đàn bà đầu tiên được trông thấy toàn bộ cơ thể của tôi đấy!”
“Biến thái, đê tiện!”
Hai má Bạch Khởi La đỏ bừng.
Mà A Hào đang lái xe cũng mặt đó tía tai không kém, vội vàng hắng giọng mấy tiếng.
Trên xe hoàn toàn yên ả. Mãi một lúc sau, Bạch Khởi La mới nói tiếp:
“Chú Tiêu... đã trở về rồi!”
“Ừ!”
Thấy thái độ lạnh nhạt của anh, cô đưa mắt quay sang nhìn.
Tiêu Bách Thần hướng mắt ra xa.
Rốt cuộc, người đứng đằng sau thao túng mọi chuyện có phải là cha nuôi của anh hay là không?
.......
“Bách Thần!”
Tiêu Hoàng Long thấy anh đã về liền đứng bật dậy gọi.
Hai cha con cùng ngồi trên ghế, im lặng không nói.
Chỉ đến khi Bạch Khởi La đem lên một đĩa hoa quả gọt sẵn, phá tan bầu không khí ngổn ngang, khó xử trước mắt.
“Chú Tiêu à, lần này chú trở về nhà được lâu không?”
Tiêu Hoàng Long cười hiền lành:
“Chú chỉ về được hai ngày. Bách Thẫn lần này cha về là muốn dẫn con và Khởi La cùng sang Miến Điện, tiến hành mở rộng thị trường vũ khí!”
“Cha, con không có hứng thú với đống đồ chơi sắt đá kia!”
Anh chưa nói dứt câu, Tiêu Hoàng Long đã lên tiếng phản biện:
“Chẳng phải con cùng Phương Tiến đang nghiên cứu chế tạo robot hay sao? Vũ khí hạng nặng cũng như thế, có gì khác?”
Tiêu Bách Thần khẽ thở dài.
Cha anh muốn mở rộng thị trường chi phối, nhưng chuyện anh cần làm vẫn chưa được giải quyết xong hết, nào lấy đâu tâm trí mà tiến hành các bước tiếp theo.
Thấy anh phân vân, Tiêu Hoàng Long lại khuyên nhủ:
“Con à, cha làm thế vì muốn tốt cho con. Vị thế và danh tiếng của con càng được củng cố thì thế lực của con sẽ càng thêm lớn mạnh. Bách Thần, con nên nhớ, không chỉ riêng Triệu Thị mà các thế lực khác sẽ thay nhau chi phối và tấn công con bất cứ lúc nào.”
“Vậy thì ngày mai chúng ta hãy trực tiếp bay luôn!”
Tiêu Bách Thần thả lỏng người, sau đó xoay lưng bước lên lầu.
.......
Miến Điện xa hoa, tráng lệ, mà người của Tiêu Hoàng Long cũng được phân phó ở đây không ít.
Máy bay riêng của họ hạ cánh tại trung tâm thành phố, lịch trình và nơi ở đều đã được Tiêu Hoàng Long chuẩn bị kỹ lưỡng.
Bạch Khởi La không ngừng cảm thán trước cảnh đẹp ở đây. Nhìn gương mặt thích thú của cô, Tiêu Bách Thần cũng cảm thấy dễ chịu một chút.
A Hào giúp anh xách đồ lên phòng khách sạn.
Tiêu Hoàng Long cẩn thận dặn dò:
“Đối tác của chúng ta là Mã Tư Đào, nhà sáng chế học nổi tiếng Miến Điện. Tên tuổi của cô ta đã lan sang cả các nước lân cận. Lần này may mắn được Mã Tư Đào gật đầu hẹn gặp, chúng ta quả thực rất may mắn đấy!”
Thông tin về Mã Tư Đào, Tiêu Bách Thần cũng đã từng nghe qua. Cô ấy nổi tiếng sáng tạo, có khả năng phục chế và tạo ra các vũ khí tối tân bậc nhất.
Ngay cả chính phủ cũng phải kiêng nể cô vài phần.
Trước khi rời đi, Tiêu Hoàng Long vẫn không quên căn dặn anh:
“Khách sạn con đang ở cũng là nơi Mã Tư Đào thuê. Nếu hai đứa muốn trở về dinh thự riêng thì bảo cha!”
“Cha cố tình sắp xếp cho tôi và em ở đây là có ý đồ. Khởi La, nên cẩn thận vẫn hơn!”
Bạch Khởi La gật gật đầu.
Hai người ở hai phòng ngay cạnh nhau, đều là phòng tổng thống hạng sang trọng bậc nhất.
Tiêu Bách Thần khép cửa, bàn tay vô thức cầm lên chiếc thẻ USB mà Hamansito đưa cho lần trước.
Anh đã xem đi xem lại hơn trăm lần, thuộc làu làu từng câu, từng chữ mà cha anh cùng Triệu Tư Mỗ bàn bạc, lên kế hoạch với nhau.
Đột nhiên Tiêu Bách Thần cảm thấy trong người có chút bức bối. Bởi vậy anh quyết định xuống lầu, lấy xe riêng phóng đi dã ngoại một chút.
Lầu để xe khách sạn rất lớn.
Bạch Khởi La vì mệt nên đã ngủ, anh cũng không gọi cô dậy.
Bảo vệ thấy có người xuống lấy xe, cũng chỉ ngó ra nhìn một chút rồi lại cắm đầu xem điện thoại.
Chiếc xe riêng của Tiêu Hoàng Long được đặt yên vị một chỗ. Tiêu Bách Thần vừa tròng khóa vào mở cửa xe, phía trước chợt vang lên tiếng ồn ào náo động.
“Á... Các người là ai? Mau tránh ra!”
Một cô gái mái tóc vàng cong đang bị ba tên côn đồ trêu chọc, bị dồn vào trong góc tường thang máy.
Tiêu Bách Thần liếc nhìn gã bảo vệ, thấy anh ta đã không còn ở đó.
Anh bước về phía cô gái, nhìn thẳng vào đám lưu manh:
“Thả cô gái này ra!”
Một gã đầu trọc vênh mặt đe dọa:
“Mày đừng có mà xen vào chuyện tốt của tao. Mau cút xéo khỏi đây!”
Tiêu Bách Thần hừ lạnh.
Anh nhìn camera ở góc lầu, trực tiếp cầm một viên gạch nhặt được lên, nhằm hướng camera ném thẳng.
Camera lập tức vỡ nát.
Lũ khốn này, muốn chết?
Chương 103 : Điểm kỳ quái của cô ta
Cô gái tóc vàng có chút ngạc nhiên. Ánh mắt thoáng ngơ ngác.
Hai gã côn đồ còn lại xắn tay áo, rút trong người ra một con dao sắc bén, nhằm hướng Tiêu Bách Thần đâm tới.
“Cẩn thận!”
Cùng theo tiếng hét của cô gái, Tiêu Bách Thần lách người tránh mũi dao một cách dễ dàng, sau đó vung tay đập mạnh vào sau gót của gã đàn ông đầu trọc.
Hắn ngã chúi về phía trước. Được đà, Tiêu Bách Thần dùng chân đạp mạnh lên lưng hắn.
Rắc...rắc...
Hai rải xương sườn của hắn lập tức gãy đôi.
“A... Đau quá!”
Hắn gào lên đau đớn.
Hai tên đi cùng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục vung dao đòi chém Tiêu Bách Thần.
“Chúng mày không biết tự lượng sức mình!”
Anh nhoài người ra phía sau, chộp lấy con dao mà gã đầu trọc vừa làm rơi, đoạn đâm trực tiếp vào kheo chân của một gã tóc húi cua khác.
Máu tươi văng vãi khắp nơi cùng tiếng kêu la thảm thiết.
Ba người thì hai người đã bị thương nghiêm trọng, kẻ còn lại sợ sệt không dám tiến thêm một bước, run run lùi lại phía sau.
Tiêu Bách Thần quệt vết máu dính trên tay lên người hắn, đoạn cầm tay cô gái tóc vàng kéo đi.
Cánh cửa thang máy khép lại.
Lúc này, cô gái mới lấy lại dáng vẻ bình tĩnh, quay sang nhìn Tiêu Bách Thần, ngượng ngùng cảm ơn anh.
“Anh có thể cho tôi xin cách thức liên lạc được không?”
Tiêu Bách Thần lắc đầu, bước ra ngoài nói vọng lại:
“Không có gì!”
Anh về phòng, hết nhã hứng đi dạo.
Phía dưới có tiếng xôn xao, ồn ào. Có lẽ người trong khách sạn đã phát hiện ra điểm bất thường khi nãy.
Tiêu Hoàng Long gọi tới, lịch hẹn gặp Mã Tư Đào được chuyển đến hai mươi phút nữa. Cô còn có việc gấp, rút ngắn thời gian lại.
Tiêu Bách Thần thay đồ, cùng Bạch Khởi La đến địa điểm đã hẹn.
Đúng hai mươi phút, một cô gái tóc vàng, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt thanh tú bước vào.
Cô ta tháo kính râm, Tiêu Bách Thần lập tức nhận ra ngay.
Người mà anh cứu trong thang máy chính là Mã Tư Đào, mà Mã Tư Đào cũng chính là cô gái đáng thương khi nãy.
Có điều, tác phong bây giờ của cô ta lại trái ngược hoàn toàn với vẻ yếu đuối, dễ bị ăn hiếp khi trước.
Cô ta chia tay về phía Tiêu Bách Thần, nở nụ cười thân thiện:
“Chào anh! Chúng ta lại gặp nhau lần nữa!”
Mã Tư Đào chỉ bắt tay với hai cha con Tiêu Bách Thần, khi Bạch Khởi La mỉm cười định bắt tay, cô ta quay mặt lờ đi, không thèm bận tâm đến cô.
Bạch Khởi La nhếch miệng cười.
Thái độ coi thường này, với cô chẳng đáng một xu.
“Cô Mã và Bách Thần đã từng gặp nhau rồi hay sao?”
Tiêu Hoàng Long cất giọng hỏi.
Mã Tư Đào nhanh nhẹn trả lời ông:
“Chúng tôi vừa tình cờ gặp nhau khi nãy. Anh Tiêu đã cứu tôi một mạng!”
Bạch Khởi La có chút ngạc nhiên, đánh mắt liếc sang nhìn Tiêu Bách Thần. Anh chỉ gật nhẹ đầu khẳng định với cô.
Mã Tư Đào cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của hai người phía trước, dùng thìa khuấy khuấy ly cà phê, hờ hững nói:
“Về lần hợp tác chế tạo vũ khí lần này, tôi muốn sắp xếp một buổi bàn bạc cụ thể hơn với anh Tiêu. Ông Tiêu thấy thế nào?”
Hàm ý của cô ta, Bạch Khởi La thừa hiểu. Ít nhiều người đàn bà này cũng đã bắt đầu để mắt tới Tiêu Bách Thần.
Anh mỉm cười lịch sự:
“Cô cho thời gian, địa điểm, tôi sẽ đến!”
Mã Tư Đào nghiêng nghiêng người nhìn anh, cẩn trọng mà đáp:
“Bây giờ tôi phải đi xử lý một số chuyện trong phòng nghiên cứu, khoảng tầm chín giờ tối sẽ có mặt ở nhà. Anh cứ theo địa chỉ này tới, có người sẽ giúp anh vào nhà!”
Vừa nói, Mã Tư Đào vừa đẩy tờ giấy ghi chú về phía Tiêu Bách Thần.
Mã Tư Đào đi rồi, ba người cùng nhau im lặng.
Cô gái này vô cùng có cá tính, xử lý mọi việc theo cách nhanh gọn nhất, thẳng thắn không dây dưa lâu dài.
..........
Cộc...cộc....
Mã Tư Đào bước ra mở cửa.
Tiêu Bách Thần ăn mặc đơn giản, hai tay xỏ vào túi quần, phong thái phong lưu đứng ở bên ngoài chờ đợi.
“Mời vào!”
Mã Tư Đào mở rộng cửa, thuận tiện tay rót cho anh một ly nước lọc.
“Xin thứ lỗi! Tôi chỉ uống nước lọc, không dùng bất kỳ loại đồ có ga hay chất kích thích nào khác!”
Anh đưa ly một hơi tu cạn sạch cốc nước, nhoẻn miệng mà đáp:
“Không thành vấn đề. Cô Mã ở một mình sao?”
Mã Tư Đào gật đầu, ánh mắt có phần sáo rỗng:
“Cha mẹ tôi nhập cư bên Anh quốc, có lẽ sẽ không về Miến Điện. Công việc của tôi anh cũng đã biết rồi đấy. Trụ sở nghiên cứu vũ khí này cả toàn bộ công sức tôi bỏ ra. Chẳng thể nào tùy tiện vứt chúng lại được!”
Vừa nói, Mã Tư Đào vừa dang rộng hai tay, đôi mắt khép hờ, ra chiều vô cùng tận hưởng.
Tiêu Bách Thần nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Cô gái trước mắt này với người anh đã gặp ở trong thang máy, quả thực rất khác nhau.
Ánh mắt Tiêu Bách Thần chợt dừng lại trên một chiếc huân chương kỷ niệm, được đặt trang hoàng ngay chính giữa nhà.
“Cô Mã, chiếc huân chương này cô được nhận khi nào?”
Mã Tư Đào thoáng chút ngơ ngác, sau đó vội đáp:
“À à, may mắn thôi, may mắn thôi. Không đáng để bận tâm!”
Ồ!
Khóe môi Tiêu Bách Thần khẽ cong.
Cạch...cạch...rầm!!!
Chợt trong nhà vang lên một tiếng động lạ. Tiêu Bách Thần khẽ nhướn mày nghe ngóng.
Mã Tư Đào nhanh chóng cười trừ giải thích:
“Là mèo hoang đấy. Nhà tôi vẫn thường có mèo hoang lẻn vào ăn vụng!”
Đợi Mã Tư Đào ngồi trở lại ghế, anh nhẹ nhàng mở lời:
“Chuyện hợp tác giữa tôi và cô, cô đã nghĩ thông suốt chưa? Nếu cô gật đầu, phía bên tôi sẽ đứng ra chi trả toàn bộ nhiên liệu dùng cho việc chế tạo và lắp ghép. Còn bên cô sẽ phụ trách thiết kế và tiến hành vận hành thử. Cô Mã thấy thế nào?”
Mã Tư Đào hơi ngả lưng ra sau ghế, bàn tay vuốt vuốt cằm, một lúc sau mới lên tiếng:
“Được thôi. Tôi cũng đã có ý định hợp tác với bên anh từ rất lâu. Tuy nhiên, tôi cũng phải nói trước một chuyện: chi phí thiết kế, lắp ghép, đều do bên anh chi trả toàn bộ. Tôi sẽ không bỏ ra bất kỳ một đồng nào. Chúng ta mỗi bên lo một mảng. Được thì mời anh cọc trước năm triệu tệ. Chúng ta sẽ cùng ký vào bản thỏa thuận lần này!”
Tiêu Bách Thần gật đầu.
Dù sao thì, khả năng chế tạo vũ khí hạng nặng của Mã Tư Đào hoàn toàn xứng đáng với số tiền lớn kia.
Hai người bàn bạc thêm một lúc nữa, Tiêu Bách Thần quyết định xin phép ra về.
Trước khi rời đi, anh vẫn không quên gọi với lại:
“Cô Mã, cô đã nghe qua câu, hai con cóc cùng trú ngụ dưới một lớp da hay chưa?”
Mã Tư Đào nghiêng nghiêng đầu, tỏ ý không hiểu.
Tiêu Bách Thần cười tươi, sau đó lái xe trở về
Chương 104 : Tiếng rên khác thường
“Anh nói gì cơ? Mã Tư Đào có chút kỳ quái?”
Bạch Khởi La không giấu khỏi ngạc nhiên, nhướn mày hỏi lại anh.
Hiện tại, Tiêu Bách Thần đã hoàn toàn rơi vào trạng thái trầm tư. Anh không tin một người lại có thể thay đổi tính cách nhanh chóng đến như thế.
Mã Mã Tư Đào này, quả thực vô cùng khác thường.
“Khởi La! Tối nay tôi phải đến biệt thự nhà họ Mã một chuyến!”
“Có cần tôi đi với anh không?”
Tiêu Bách Thần gật đầu.
“Cô sẽ giúp tôi kìm chân Mã Tư Đào. Khởi La, mọi sự có thành hay không đều phụ thuộc vào cô!”
.......
Mã Tư Đào ngồi yên lặng trên ghế, bàn tay điều khiển chương trình tivi, mở qua mở lại một chương trình hát nhạc nhàm chán.
Nhận thấy đã quá nửa đêm, cô ta tắt tivi, vươn vai mấy cái, sau đó bước vào phòng ngủ.
Toàn bộ cửa sổ, cửa chính nhà Mã Tư Đào đều được sử dụng bằng loại kính cường lực tốt nhất, đạn bắn xuyên qua cũng không gây bất cứ hề hấn nào khác.
Tiêu Bách Thần cẩn thận đi khắp một lượt biệt thự, đánh giá quan sát, nhận thấy anh không thể đột nhập vào vào bên trong bằng đường hẹp được.
Bạch Khởi La dựa vào tài cải trang thiên phú của mình, nhanh chóng biến thành một cô gái làng chơi, ăn mặc phong cách, vô cùng quyến rũ.
“Máu giả, anh đưa máu giả cho tôi làm gì?”
Cô ngạc nhiên nhìn bịch máu giả Tiêu Bách Thần vừa đưa cho mình, giơ cao lên quan sát.
Tiêu Bách Thần nhỏ giọng mắng:
“Cô gặp Mã Tư Đào, không dùng máu giả thì sao lừa được cô ta?”
Phịch!
Bạch Khởi La bất ngờ ném bịch máu giả xuống dưới đất, chán ghét mà đáp:
“Với trí thông minh của cô ta, anh nghĩ đống máu giả này có thể dễ dàng lừa được chắc?”
Tiêu Bách Thần chống tay lên thành xe, cong môi hỏi vặn lại:
“Vậy cô định làm gì? Chẳng lẽ tự cắt tay mình à? Ơ kìa, đừng nói là...”
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu anh, ngay tức khắc đã thành sự thật.
Bạch Khởi La bĩu môi khinh bỉ, rút từ trong người ra một con dao găm, trực tiếp cứa mạnh vào cánh tay. Máu tươi theo vết rách của áo lập tức chảy ra ồ ạt.
Quai hàm Tiêu Bách Thần suýt thì rớt ra bên ngoài.
Người phụ nữ này, quá là kinh thiên!
Anh còn định nói thêm điều gì nữa liền bị Bạch Khởi La lườm cho cháy mặt:
“Ngậm miệng lại và vào việc luôn đi!”
.......
Mã Tư Đào đang ngủ say, chợt nghe thấy chuông báo động ngoài cửa không ngừng vang lên inh ỏi.
Cô ta cảnh giác, khoác áo bước ra bên ngoài.
Thông qua ống nhòm ở cửa, Mã Tư Đào trông thấy một cô gái bị thương ở tay, máu tươi chảy đầm đìa đang không ngừng đập mạnh vào thành cửa kêu cứu.
“Phiền phức!”
Cô ta chán ghét, phẩy tay định quay lưng đi.
Nhưng tiếng đập cửa càng lúc càng lớn. Hơn nữa, chưa biết chừng, nếu không cho người con gái kia vào đây, lũ người đuổi giết cô ta sẽ tìm đến gây rắc rối không chừng.
Nghĩ là làm, Mã Tư Đào liền quyết định mở cửa, đoạn kéo cô gái vào bên trong nhà, không quên nhìn nhó một lượt mà khép cửa phòng lại.
Bạch Khởi La ôm tay, gương mặt thất thần, vội vàng lên tiếng:
“Cảm ơn cô đã cứu tôi một mạng. Tôi bị bọn xã hội đen bắt cóc, may mắn trốn thoát được. Cảm ơn cô, thực sự cảm ơn cô!”
Mã Tư Đào nhìn vết thương trên tay Bạch Khởi La, vội gọi nam quản gia đem hộp cứu thương tới chữa trị cho Bạch Khởi La.
“Cô tên là gì?”
Mã Tư Đào thuận miệng hỏi.
Bạch Khởi La cắn răng, yếu ớt trả lời:
“Tôi là Miêu Hoa, nhà ở ngoại ô thành phố!”
Mã Tư Đào cho cô uống chút nước, sau đó dặn dò quản gia trông chừng cô cẩn thận.
Mà ngay khi Mã Tư Đào xoay lưng dìu Bạch Khởi La vào trong nhà, Tiêu Bách Thần cũng đã nhanh nhẹn chui vào được bên trong, trốn phía sau góc tủ.
Vì phòng ngủ của Mã Tư Đào nằm tách biệt một góc khuất nên anh mới có thể dễ dàng qua mặt được cô ta.
Tiếng động kỳ quái phát ra khi nãy cùng với gương mặt pha chút hoảng loạn của Mã Tư Đào khiến Tiêu Bách Thần phải chú ý.
Anh nhớ rất rõ, âm thanh va chạm mạnh, giống như phát ra một mã MOS nằm ở phía Tây căn nhà.
Tiêu Bách Thần ngó nghiêng, khẳng định chắc chắn Mã Tư Đào đã vào phòng nghỉ, bèn cúi thấp người, vòng ra phía sau căn nhà.
Sau phòng khách là gian thư viện cùng phòng chứa đồ. Trên tầng hai Tiêu Bách Thần chưa lên, suy xét khắp một lượt tầng một trước.
Nhà kho đã được cô ta khóa rất kỹ, trái ngược hoàn toàn với những căn phòng bên cạnh.
Anh rút từ trong vành tai một thanh sắt nhỏ đã chuẩn bị từ trước, sau đó chọc vào lỗ khóa, di chuyển một chút cánh cửa tự động được mở ra.
Tiêu Bách Thần nhanh chóng bước vào bên trong.
Căn phòng vô cùng bụi bặm, suýt chút nữa anh đã ho lên vài tiếng.
Tuy nhiên, nền nhà lại tương đối sạch sẽ. Điều đó cho thấy có người thường xuyên lui tới.
Hầu như đồ đạc chứa ở bên trong căn phòng này đều là thứ bỏ đi, không có gì giá trị.
Tiêu Bách Thần toan quay lưng sang phòng kế tiếp, chợt thấy sâu trong góc tường có một mảng gạch màu nâu, khác hoàn toàn với những viên còn lại.
Bề mặt viên gạch rất sạch.
Một dự cảm khác thường khiến anh chột dạ.
Anh đưa tay ấn thử vào viên gạch.
Con mẹ nó chứ, giống hệt trong phim hành động!
Tiêu Bách Thần há miệng chửi thề, vô cùng thích thú.
Cạch...
Viên gạch bất ngờ lún sâu vào bên trong, sau đó cả mảng tường bên cạnh lập tức rung rung, tự động mở ra một căn hầm kín.
Tiêu Bách Thần tức khắc chui vào bên trong.
Mùi ẩm mốc xộc lên cánh mũi khiến anh có chút khó chịu.
Càng vào sâu bên trong, mùi hôi hám càng bốc lên nồng nặc...
Ummm...!
Chợt, trong bóng tối lạnh lẽo bỗng vang lên tiếng rên khe khẽ...
Tiêu Bách Thần lập tức cứng đờ người, bước chân càng thêm nặng nề hơn.
Chương 105 : Tâm miệng xà độc
Tiếng động phát ra bập bõm, lúc rõ lúc không, giống tiếng thở khan của người già.
Tiêu Bách Thần đưa tay, gõ xuống nền nhà ba tiếng.
Cạch...cạch...cạch...
Lập tức, từ trong góc phòng, âm thanh đáp lại cũng vang lên một cách rõ ràng.
Hai mắt Tiêu Bách Thần sáng bừng, bước chân càng thêm nhanh hơn.
Ngoài đồ vật cũ rích bị ném ngổn ngang ở bên trong, càng vào sâu hơi ẩm càng thêm lạnh lẽo.
Tiêu Bách Thần cầm đèn pin chuyên dụng, chiếu khắp mọi ngóc ngách, chợt thấy sâu bên trong có bóng người đang ngồi dựa lưng vào tường, hai tay bị trói quặt ra phía sau, tóc xõa bù xù.
Mã Tư Đào?
Nghe tiếng gọi, cô gái kia hơi nghiêng đầu phản ứng, ánh mắt lờ đờ nhìn về phía anh.
Quả đúng như Tiêu Bách Thần dự đoán, Mã Tư Đào ngoài kia là giả mạo. Người anh đã cứu ở thang máy là Mã Tư Đào thực sự, còn cô gái đã hẹn ở quán cà phê là kẻ giả mạo.
Tiêu Bách Thần ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đưa tay nâng đầu Mã Tư Đào lên. Có lẽ Mã Tư Đào bị bắt ngay sau khi gặp anh trong thang máy. Ngoài vài vết thương ngoài da, nhìn chung không có gì đáng quan ngại.
“Mã Phụng Hi...”
Mã Tư Đào khó khăn thốt ra ba chữ. Hai người cùng họ Mã, gương mặt lại giống nhau như đúc, có lẽ nào là... chị em sinh đôi?
Bốp...bốp...
Ngoài cửa hầm vang lên tiếng vỗ tay chậm rãi.
Mã Phụng Hi đã đứng ở bên ngoài từ lúc nào. Cô ta dựa lưng vào thành tường, nhếch mép nhìn anh cười khẩy.
“Tiêu Bách Thần ơi là Tiêu Bách Thần, anh quả thực không hổ danh thông minh như lời đồn. Nói đi, anh phát hiện ra thân phận thật của tôi từ lúc nào?”
Mã Tư Đào ngước đôi mắt yếu ớt lên nhìn Mã Phụng Hi, thì thầm nói:
“Chị gái, anh Tiêu là người tốt, hãy tha cho anh ấy!”
Hai mắt Mã Phụng Hi chợt chau lại, nét thù ghét hiển hiện thấy rõ.
“Câm mồm. Tính mạng của mày còn không giữ được mà còn lên tiếng xảo biện cho người khác à?”
Mã Phụng Hi đã phát hiện ra anh, vậy thì Bạch Khởi La ở bên ngoài, có lẽ cũng sớm bị cô ta nhìn thấu.
“Khởi La đâu?”
Mã Phụng Hi nghe anh hỏi, chỉ cười nhẹ mà đáp:
“Yên tâm. Bạch Khởi La ở ngoài kia, tôi không làm hại cô ta.”
Tiêu Bách Thần càng thêm tò mò. Chị em sinh đôi với nhau mà Mã Phụng Hi lại bắt cóc em gái, giả mạo thân phận, mục đích để làm gì?
Dường như đọc được suy nghĩ của anh, Mã Phụng Hi ngửa cổ lên trời, thở dài nói rõ đầu đuôi:
“Tôi bắt nhốt Tư Đào ở đây, cốt là để nó không tham gia nghiên cứu chế tạo vũ khí hạng nặng. Làm người bình thường không phải tốt hơn sao? Chỉ vì tài năng hơn người này của nó, người thân của chúng tôi đã chẳng còn mấy ai!”
Tiêu Bách Thần khẽ chau mày, ngạc nhiên hỏi lại:
“Mục đích của cô như thế nhưng có cần phải bắt nhốt cô ấy như vậy không?”
Mã Phụng Hi hừ lạnh:
“Không nhốt nó lại, Tư Đào chắc chắn sẽ chạy đến chỗ các anh nhờ hợp tác. Hừ, đừng hòng!”
Trước thái độ của Mã Phụng Hi, Mã Tư Đào chỉ lắc lắc đầu, tỏ ý không bằng lòng.
Sự nghiệp cả đời của cô, đừng hòng cô để chị gái tùy cơ phó mặc.
“Thả Mã Tư Đào ra đi!”
Tiêu Bách Thần nhàn nhạt nói. Hai mắt Mã Phụng Hi bừng bừng lửa giận, mở miệng mắng:
“Anh là cái thá gì mà chĩa mũi vào việc riêng của chúng tôi? Mau cút ra ngoài!”
Hàm ý đuổi khách thấy rõ, thế nhưng Tiêu Bách Thần chỉ cười lạnh:
“Cô mở miệng nói muốn tốt cho Mã Tư Đào, nhưng thực chất cô đang âm mưu muốn thay cô ấy thừa hưởng mọi thành quả cô ấy xây dựng từ trước đến giờ, có đúng không?”
Mã Tư Đào nghe anh nói thì càng bất ngờ hơn gấp bội lần, không dám tin vào tai mình.
Không đợi Mã Phụng Hi biện minh, anh thẳng thắn nói tiếp:
“Thứ nhất, cô nhốt Mã Tư Đào vào trong hầm hoang như thế này, lại không cho đồ ăn, thức uống, há chẳng phải muốn bỏ đói chết cô ấy hay sao? Thứ hai, cô âm thầm thay thế Mã Tư Đào đến gặp tôi để trao đổi hợp đồng, hẹn riêng tôi đến nhà để tạo dựng niềm tin cho người khác về thân phận của mình.”
Tiêu Bách Thần càng nói, gương mặt Mã Phụng Hi càng thêm méo mó khó chịu.
“Mã Phụng Hi, vì sao cô biết tôi và em gái cô tình cờ gặp nhau. Nếu cô không lén lút theo dõi cô ấy thì làm sao mà cô có thể biết được?”
Làn da Mã Phụng Hi lúc trắng lúc xanh, ấp úng không biết nói ra tiếng. Mã Tư Đào thì đã hoàn toàn bị những lời nói của anh thuyết phục, nước mắt giàn giụa, không nói lên lời.
Có trời mới biết chính chị gái ruột của mình lại muốn đưa cô vào chỗ chết.
“Anh im miệng! Còn nói láo nữa tôi giết chết anh!”
Cô ta vừa dứt lời, phía ngoài cửa chợt có một bóng đen lao tới, nhanh chóng cầm dao dí sát cổ Mã Phụng Hi:
“Người phải câm là cô, Mã- Phụng- Hi!!!”
“Khởi La, sao em thoát ra được?”
Trên người Bạch Khởi La vẫn còn sót sợi dây trói mà Mã Phụng Hi dùng để trói cô khi nãy.
Mã Phụng Hi cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Cô ta trừng mắt, nhếch miệng mà đáp:
“Phải! Sự thật đúng như những gì anh ta nói đấy. Mã Tư Đào, từ bé đến giờ, điều gì mày cũng hơn tao. Chúng ta giống hệt nhau về gương mặt, nhưng thành quả mày có tao lại không được hưởng. Mã Tư Đào, chỉ còn cách bớt đi một gương mặt này thì tao mới có thể thoải mái mà ngoi ngóp sống nổi ở cái thành phố này!”
Mã Tư Đào cũng đã chấp nhận sự thật. Tiêu Bách Thần giúp cô cởi trói, cô yếu ớt đứng dậy nhìn chị gái, rành rọt nói từng tiếng:
“Mã Phụng Hi, nếu cho chị nghĩ lại, chị vẫn muốn giết em?”
Mã Phụng Hi lập tức gật đầu, nhếch miệng đáp:
“Chắc chắn!”
Cô ta đã căm ghét Mã Tư Đào đến tận xương tủy. Cho dù có khuyên can hết nước thế nào, Mã Phụng Hi cũng không bao giờ đổi ý.
“Đâm chết em đi!”
Mã Tư Đào cầm dao, trực tiếp đưa cho Mã Phụng Hi.
“Đâm chết em đi!”
Cô bình thản nói chậm rãi từng chữ...\
“Cái gì? Tư Kiệt còn sống?”
Nếu Mã Hoa nghe thấy, chắc bà ta cũng sẽ đội mồ sống dậy vì sốc!
Tiêu Bách Thần nhướn mày, nở nụ cười hả hê nhìn về phía đám người trước mặt.
Triệu Hinh đờ đẫn nhìn anh, không tin vào những gì xảy ra trước mắt.
“Anh Cố?”
Nghe thấy ồn ào bên ngoài, Triệu Nhạc bèn bước ra ngoài xem. Thấy người phía trước là Cố Trường Lục mà cô đã gặp, Triệu Nhạc có chút bối rối.
Nhất là khi cô nghe thấy cha và chị gái mình không ngừng kêu tên Tư Kiệt.
Triệu Nhạc gật đầu chào anh, đoạn quay sang Triệu Tư Mỗ mà phủ định:
“Cha, anh ấy là Cố Trường Lục, chủ tịch tập đoàn Long Thế!”
Nghe thấy cái tên Cố Trường Lục này, Triệu Tư Mỗ càng thêm sửng sốt hơn gấp bội.
Tiêu Bách Thần ném kính về phía thuộc hạ, hai tay chắp ra sau hông, nở nụ cười quái dị:
“Triệu Nhạc, Cố Trường Lục là Tư Kiệt, mà Tư Kiệt cũng là Cố Trường Lục. Tôi chính là Tư Kiệt!”
Xoảng!
Ly nến thắp hương Triệu Tư Mỗ đang cầm trên tay cũng nhanh chóng rơi xuống đất, vỡ vụn thành nhiều mảnh.
Tiêu Bách Thần lễ phép nhìn lão, hỏi thử:
“Cha vợ, à quên, ông Triệu, tôi có thể vào thắp cho bà Triệu một nén nhang được hay là không?”
Triệu Tư Mỗ cắn răng, không muốn mất mặt trước gần trăm quan khách, liền gật nhẹ đầu.
Chờ cho khách đã về hết, cả gia đình Triệu Tư Mỗ cùng Tiêu Bách Thần ngồi đối diện nhau, không ai muốn mở lời trước.
Triệu Hinh trông thấy người chồng cũ của mình vẫn còn sống, hơn nữa khí thế lại bất phàm, oai vệ, giàu sang không kém gì nhà họ Triệu, thâm tâm có chút ngổn ngang.
Tô Thạc Hiên thừa hiểu tâm tính của người đàn bà đa đoan này. Thấy mối khác ngon hơn, cô ta sẵn sàng có thể vứt hắn đi giống như quẳng một mớ giẻ rách.
“Hinh Hinh, em nên nhớ ai mới là người đàn ông của em!”
Triệu Hinh bĩu môi, không thèm liếc Tô Thạc Hiên lấy một cái.
“Cậu...chính là Cố Trường Lục?”
Mặc dù trong đầu Triệu Tư Mỗ đã ngầm thừa nhận nhưng vẫn muốn hỏi lại Tiêu Bách Thần một lần nữa cho chắc.
Anh để tay buông hờ hững trên gối, cười thầm:
“Phải. Tư Kiệt là Cố Trường Lục, mà Cố Trường Lục cũng là Tư Kiệt. Tôi nhắc lại lần cuối cùng cho ông biết. Triệu Tư Mỗ, chắc ông không thể ngờ đâu nhỉ?”
Bàn tay Triệu Tư Mỗ nắm chặt, chỉ muốn đấm cho Tiêu Bách Thần một cái hả lòng hả dạ.
Triệu Đình Khiêm cười gằn:
“Mặc dù anh còn sống, nhưng anh nên nhớ anh và Triệu Hinh đã ly hôn. Một xu cắc của nhà họ Triệu anh cũng đừng hòng mong nhận được!”
Nghe Triệu Đình Khiêm khua môi múa mép, Tiêu Bách Thần chỉ muốn phá lên cười sảng khoái.
Anh ung dung nói chậm rãi từng tiếng:
“Triệu lão gia, nay tôi đích thân đến là để nói cho ông biết, cái chết của Mã phu nhân không liên quan gì đến Long Thế chúng tôi. Nếu bên các ông còn muốn lôi Long Thế vào cuộc, tôi sẵn sàng lập đơn khởi kiện ông ngay lập tức!”
“Mày...mày...”
Triệu Tư Mỗ tức đến tím mặt.
Thế nhưng hiện tại, người đàn ông đang ngồi trước mặt lão ta đây không còn là Tư Kiệt yếu đuối, hèn nhát như ngày trước nữa.
Tiêu Bách Thần nhếch miệng cười khẩy, sau đó đứng dậy phủi áo bước ra về. Trước khi đi anh còn không quên đưa mắt liếc nhìn Triệu Nhạc một lần nữa.
Từ đầu đến cuối cô không nói một lời, chỉ lặng lẽ đứng ở bên cạnh linh cữu của mẹ.
Nhìn Tiêu Bách Thần cùng đoàn xe sang đi khuất, Triệu Hinh vội quay sang cha, thì thầm mà nói:
“Cha thấy chưa? Ngay từ đầu con đã bảo Tư Kiệt không phải dạng phế vật tầm thường!”
Long Thế càng ngày càng lớn mạnh.
Triệu Tư Mỗ e sợ, với sức phát triển như vũ bão này, chắc chắn có ngày Long Thế sẽ hạ bệ Triệu Thị, không sớm thì muộn.
Lão ta đưa mắt nhìn Triệu Hinh đầy ẩn ý. Dù sao thì Triệu Hinh và Tiêu Bách Thần cũng từng là vợ chồng với nhau cơ mà?
Đây cũng là ý muốn của Triệu Hinh.
Do vậy, cô ta bước về phía Triệu Nhạc, cất giọng nhẹ nhàng hỏi em gái:
“Trước đây Tư Kiệt có đưa cho em danh thiếp của anh ta phải không?”
Triệu Nhạc cẩn thận gật đầu.
Hai mắt Triệu Hinh lóe sáng. Cô ta cười tươi, đưa tay về phía em gái cười thầm:
“Vậy thì đưa cho chị danh thiếp của anh ta đi, chị có chút việc muốn bàn!”
Khóe môi Triệu Nhạc khẽ cong.
“Chị muốn nối lại tình cảm với anh ấy sao?”
Trước câu hỏi có phần khinh bỉ của em gái, Triệu Hinh tức đến lộn ruột. Thế nhưng cô ta vẫn phải làm ngơ:
“Không. Em cứ đưa đây cho chị. Mau lên!”
Triệu Nhạc với tay vào trong túi áo, rút ra tấm danh thiếp mà Tiêu Bách Thần đưa cho lúc trước, không quên dặn dò:
“Chị à, anh ấy...đã có vợ rồi!”
Giọng nói của Triệu Nhạc phảng phất chút buồn. Tư Kiệt còn sống. Đó là điều cô cảm thấy may mắn nhất.
Thế nhưng...
Triệu Nhạc bất ngờ nhớ tới cái khoác tay, ôm ấp ấm áp của anh dành cho cô gái xinh đẹp đi cùng hôm trước...
“Vợ à!”
Vợ à?
Triệu Nhạc cúi đầu, cười buồn.
......
Trên chiếc xe sang quý hiếm phiên bản giới hạn, Tiêu Bách Thần vừa lắc lư chai rượu Champion, vừa lim dim nghe điệu nhạc Ballad nhẹ nhàng.
A Hào có chút lo lắng, cất giọng hỏi anh:
“Cậu chủ làm thế này, ngộ nhỡ Triệu Thị sẽ giở trò bỉ ổi khác sau lưng thì thế nào?”
Khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Bách Thần khẽ động:
“Lão ta từ xưa đến nay còn điều gì mà lão không dám làm đâu. Cú lội ngược dòng này sẽ khiến Triệu Tư Mỗ rơi vào khủng hoảng. Hãy cứ chờ xem!”
Reng...reng...
Một số máy lạ gọi tới.
Tiêu Bách Thần lười biếng bấm nút nghe.
Đầu dây bên kia ngập ngừng một lúc rồi mới nói:
“Tư...Tư Kiệt, tôi có chuyện muốn gặp anh. À, tôi là Triệu Hinh!”
“Triệu Hinh?”
Tiêu Bách Thần hỏi ngược lại.
Triệu Hinh nín nhịn tự tôn, nắm chặt điện thoại:
“Phải, xin anh cho tôi một cái hẹn!”
“Được! Ngay bây giờ đi!”
Quán cà phê ven rìa thành phố...
Triệu Hinh ăn mặc thanh lịch, trang điểm tương đối đơn giản, lặng lẽ nhâm nhi tách cà phê.
Thấy Tiêu Bách Thần đã đến, cô ta đưa tay vuốt vuốt tóc, điệu bộ vô cùng dịu dàng.
Anh ngồi thẳng lưng, trực tiếp vào vấn đề chính:
“Nói đi, cô hẹn tôi ra đây để làm gì?”
Nhìn Triệu Hinh yểu điệu thục nữ như thế này, quả thực Tiêu Bách Thần có chút không quen.
“À...!”
Triệu Hinh xoay xoay tách cà phê, đầu hơi cúi thấp:
“Thực ra... Sau khi anh mất tích, em đã... đã rất đau lòng!”
“Ồ!”
Tiêu Bách Thần có chút ngạc nhiên.
Triệu Hinh cắn cắn môi, nói tiếp:
“Em và cha đã cho người tìm anh rất lâu, nhưng hoàn toàn không có kết quả. Nay gặp được anh thế này, quả thật có phúc!”
“Có phúc ư?”
Tiêu Bách Thần cong môi cười khẩy.
“Chẳng phải cha con các người luôn mong ngóng từng ngày tôi chết đi cơ à?”
“Tư Kiệt, mọi chuyện không phải như anh nghĩ!”
Triệu Hinh bất ngờ đưa tay nắm chặt lấy bàn tay Tiêu Bách Thần, lắc đầu lia lịa.
“Chúng ta đã từng là vợ chồng. Tư Kiệt, em... và anh, chúng ta có thể làm lại từ đầu!”
Tiêu Bách Thần rút mạnh tay ra khỏi bàn tay nhơ nhuốc của cô ta, đoạn cầm ly trà, đổ lên tay mình, sau đó dùng giấy thấm.
Triệu Hinh nhìn thấy hai mắt vằn đỏ, tức giận đến điên người.
Tuy nhiên, vì lợi ích trước mắt, cô ta vẫn cố gắng nín nhịn.
“Chúng ta đã- ly- hôn!”
Tiêu Bách Thần gằn mạnh từng chữ.
Triệu Hinh vẫn chưa hề muốn bỏ cuộc. Cô ta lại chồm người về phía anh lần nữa, đôi mắt long lanh ngấn lệ mà nói tiếp:
“Anh và em cũng đã phát sinh quan hệ vợ chồng. Anh phải chịu trách nhiệm!”
“Phát sinh quan hệ vợ chồng? Nhân đây tôi cũng nói thẳng cho cô một sự thật về buổi tối hôm đó. Triệu Hinh, mong cô đừng sốc quá mà ngất ra đây!”
Chương 102 : Sự thật về buổi tối một năm trước
Triệu Hinh có chút cảnh giác, thu tay trở về.
Cô ta nhớ lại, rõ ràng buổi tối ngày hôm đó, chính miệng Tiêu Bách Thần đã thừa nhận giở trò vợ chồng với cô ta trong khi cô ta đang say bí tỉ.
Khi Triệu Hinh thức dậy, toàn thân ê ẩm, trên người chi chít dấu hôn, nhất là vùng dưới không ngừng đau nhói.
Triệu Hinh nhìn anh, ngờ vực hỏi:
“Anh nói thế là có ý gì?”
Tiêu Bách Thần mở điện thoại, tìm một video cũ, sau đó đẩy về phía Triệu Hinh.
Trong video là cảnh Triệu Hinh đang nằm ngủ trong tình trạng không mảnh vải che thân.
Và người đàn ông đang thực hiện hành động quan hệ vợ chồng với cô ta lại là một gã đàn ông hoàn toàn xa lạ.
Triệu Hinh há hốc miệng, ngạc nhiên đến á khẩu, không nói được bất kỳ lời nào.
“Anh... Anh...!”
Cô ta ấp úng nói không ra hơi.
Thái độ tức giận đến cực điểm của cô ta khiến Tiêu Bách Thần vô cùng hả hê.
Anh cầm lại điện thoại, sảng khoái mà đáp:
“Đêm hôm đó, tôi chỉ là người quay phim. Triệu Hinh, toàn bộ những cảm giác, mê sảng của cô ngày hôm đó đều là ảo tưởng. Người đàn ông phát sinh quan hệ với cô là thuộc hạ của tôi. Cô nên nhớ, ngay khi tôi bước chân vào làm rể nhà họ Triệu, tôi đã là con trai của Tiêu Hoàng Long, Tiêu Bách Thần!”
Phốc!
Triệu Hinh cầm ly cà phê, hất mạnh vào mặt Tiêu Bách Thần.
“Bỉ ổi!”
Cô ta hét ầm lên.
Đám quan khách trong quán cà phê đều bị tiếng ồn thu hút, ngạc nhiên quay lại mà nhìn.
Tiêu Bách Thần hừ lạnh đứng dậy, đoạn chộp mạnh lấy bàn tay của Triệu Hinh mà siết chặt:
“A...đau tôi, buông ra!”
“Ngậm mồm lại!”
Anh kéo sát cô ta về phía mình, ung dung ghé vào tai Triệu Hinh, cười gằn:
“Từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ động vào một cọng lông chân của cô. Triệu Hinh, cô không xứng!”
Triệu Hinh đứng lặng, căm tức đến lộn ruột.
Thì ra bấy lâu nay, cô ta và Triệu gia đã bị Tiêu Bách Thần lừa một vố đau như thế.
Bạch Khởi La ngồi trong xe, thấy anh mở cửa bước vào bèn nhếch miệng châm chọc:
“Gặp lại vợ cũ, tưởng mặn nồng thế nào. Hóa ra Tiêu Bách Thần tiêu soái của chúng ta lại nhận về một ly cà phê à?”
Tiêu Bách Thần không đáp, trực tiếp vòng tay ôm lấy eo cô, đè mạnh lên thành ghế.
“Vợ cũ? Em nên nhớ, em là người đàn bà đầu tiên được trông thấy toàn bộ cơ thể của tôi đấy!”
“Biến thái, đê tiện!”
Hai má Bạch Khởi La đỏ bừng.
Mà A Hào đang lái xe cũng mặt đó tía tai không kém, vội vàng hắng giọng mấy tiếng.
Trên xe hoàn toàn yên ả. Mãi một lúc sau, Bạch Khởi La mới nói tiếp:
“Chú Tiêu... đã trở về rồi!”
“Ừ!”
Thấy thái độ lạnh nhạt của anh, cô đưa mắt quay sang nhìn.
Tiêu Bách Thần hướng mắt ra xa.
Rốt cuộc, người đứng đằng sau thao túng mọi chuyện có phải là cha nuôi của anh hay là không?
.......
“Bách Thần!”
Tiêu Hoàng Long thấy anh đã về liền đứng bật dậy gọi.
Hai cha con cùng ngồi trên ghế, im lặng không nói.
Chỉ đến khi Bạch Khởi La đem lên một đĩa hoa quả gọt sẵn, phá tan bầu không khí ngổn ngang, khó xử trước mắt.
“Chú Tiêu à, lần này chú trở về nhà được lâu không?”
Tiêu Hoàng Long cười hiền lành:
“Chú chỉ về được hai ngày. Bách Thẫn lần này cha về là muốn dẫn con và Khởi La cùng sang Miến Điện, tiến hành mở rộng thị trường vũ khí!”
“Cha, con không có hứng thú với đống đồ chơi sắt đá kia!”
Anh chưa nói dứt câu, Tiêu Hoàng Long đã lên tiếng phản biện:
“Chẳng phải con cùng Phương Tiến đang nghiên cứu chế tạo robot hay sao? Vũ khí hạng nặng cũng như thế, có gì khác?”
Tiêu Bách Thần khẽ thở dài.
Cha anh muốn mở rộng thị trường chi phối, nhưng chuyện anh cần làm vẫn chưa được giải quyết xong hết, nào lấy đâu tâm trí mà tiến hành các bước tiếp theo.
Thấy anh phân vân, Tiêu Hoàng Long lại khuyên nhủ:
“Con à, cha làm thế vì muốn tốt cho con. Vị thế và danh tiếng của con càng được củng cố thì thế lực của con sẽ càng thêm lớn mạnh. Bách Thần, con nên nhớ, không chỉ riêng Triệu Thị mà các thế lực khác sẽ thay nhau chi phối và tấn công con bất cứ lúc nào.”
“Vậy thì ngày mai chúng ta hãy trực tiếp bay luôn!”
Tiêu Bách Thần thả lỏng người, sau đó xoay lưng bước lên lầu.
.......
Miến Điện xa hoa, tráng lệ, mà người của Tiêu Hoàng Long cũng được phân phó ở đây không ít.
Máy bay riêng của họ hạ cánh tại trung tâm thành phố, lịch trình và nơi ở đều đã được Tiêu Hoàng Long chuẩn bị kỹ lưỡng.
Bạch Khởi La không ngừng cảm thán trước cảnh đẹp ở đây. Nhìn gương mặt thích thú của cô, Tiêu Bách Thần cũng cảm thấy dễ chịu một chút.
A Hào giúp anh xách đồ lên phòng khách sạn.
Tiêu Hoàng Long cẩn thận dặn dò:
“Đối tác của chúng ta là Mã Tư Đào, nhà sáng chế học nổi tiếng Miến Điện. Tên tuổi của cô ta đã lan sang cả các nước lân cận. Lần này may mắn được Mã Tư Đào gật đầu hẹn gặp, chúng ta quả thực rất may mắn đấy!”
Thông tin về Mã Tư Đào, Tiêu Bách Thần cũng đã từng nghe qua. Cô ấy nổi tiếng sáng tạo, có khả năng phục chế và tạo ra các vũ khí tối tân bậc nhất.
Ngay cả chính phủ cũng phải kiêng nể cô vài phần.
Trước khi rời đi, Tiêu Hoàng Long vẫn không quên căn dặn anh:
“Khách sạn con đang ở cũng là nơi Mã Tư Đào thuê. Nếu hai đứa muốn trở về dinh thự riêng thì bảo cha!”
“Cha cố tình sắp xếp cho tôi và em ở đây là có ý đồ. Khởi La, nên cẩn thận vẫn hơn!”
Bạch Khởi La gật gật đầu.
Hai người ở hai phòng ngay cạnh nhau, đều là phòng tổng thống hạng sang trọng bậc nhất.
Tiêu Bách Thần khép cửa, bàn tay vô thức cầm lên chiếc thẻ USB mà Hamansito đưa cho lần trước.
Anh đã xem đi xem lại hơn trăm lần, thuộc làu làu từng câu, từng chữ mà cha anh cùng Triệu Tư Mỗ bàn bạc, lên kế hoạch với nhau.
Đột nhiên Tiêu Bách Thần cảm thấy trong người có chút bức bối. Bởi vậy anh quyết định xuống lầu, lấy xe riêng phóng đi dã ngoại một chút.
Lầu để xe khách sạn rất lớn.
Bạch Khởi La vì mệt nên đã ngủ, anh cũng không gọi cô dậy.
Bảo vệ thấy có người xuống lấy xe, cũng chỉ ngó ra nhìn một chút rồi lại cắm đầu xem điện thoại.
Chiếc xe riêng của Tiêu Hoàng Long được đặt yên vị một chỗ. Tiêu Bách Thần vừa tròng khóa vào mở cửa xe, phía trước chợt vang lên tiếng ồn ào náo động.
“Á... Các người là ai? Mau tránh ra!”
Một cô gái mái tóc vàng cong đang bị ba tên côn đồ trêu chọc, bị dồn vào trong góc tường thang máy.
Tiêu Bách Thần liếc nhìn gã bảo vệ, thấy anh ta đã không còn ở đó.
Anh bước về phía cô gái, nhìn thẳng vào đám lưu manh:
“Thả cô gái này ra!”
Một gã đầu trọc vênh mặt đe dọa:
“Mày đừng có mà xen vào chuyện tốt của tao. Mau cút xéo khỏi đây!”
Tiêu Bách Thần hừ lạnh.
Anh nhìn camera ở góc lầu, trực tiếp cầm một viên gạch nhặt được lên, nhằm hướng camera ném thẳng.
Camera lập tức vỡ nát.
Lũ khốn này, muốn chết?
Chương 103 : Điểm kỳ quái của cô ta
Cô gái tóc vàng có chút ngạc nhiên. Ánh mắt thoáng ngơ ngác.
Hai gã côn đồ còn lại xắn tay áo, rút trong người ra một con dao sắc bén, nhằm hướng Tiêu Bách Thần đâm tới.
“Cẩn thận!”
Cùng theo tiếng hét của cô gái, Tiêu Bách Thần lách người tránh mũi dao một cách dễ dàng, sau đó vung tay đập mạnh vào sau gót của gã đàn ông đầu trọc.
Hắn ngã chúi về phía trước. Được đà, Tiêu Bách Thần dùng chân đạp mạnh lên lưng hắn.
Rắc...rắc...
Hai rải xương sườn của hắn lập tức gãy đôi.
“A... Đau quá!”
Hắn gào lên đau đớn.
Hai tên đi cùng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục vung dao đòi chém Tiêu Bách Thần.
“Chúng mày không biết tự lượng sức mình!”
Anh nhoài người ra phía sau, chộp lấy con dao mà gã đầu trọc vừa làm rơi, đoạn đâm trực tiếp vào kheo chân của một gã tóc húi cua khác.
Máu tươi văng vãi khắp nơi cùng tiếng kêu la thảm thiết.
Ba người thì hai người đã bị thương nghiêm trọng, kẻ còn lại sợ sệt không dám tiến thêm một bước, run run lùi lại phía sau.
Tiêu Bách Thần quệt vết máu dính trên tay lên người hắn, đoạn cầm tay cô gái tóc vàng kéo đi.
Cánh cửa thang máy khép lại.
Lúc này, cô gái mới lấy lại dáng vẻ bình tĩnh, quay sang nhìn Tiêu Bách Thần, ngượng ngùng cảm ơn anh.
“Anh có thể cho tôi xin cách thức liên lạc được không?”
Tiêu Bách Thần lắc đầu, bước ra ngoài nói vọng lại:
“Không có gì!”
Anh về phòng, hết nhã hứng đi dạo.
Phía dưới có tiếng xôn xao, ồn ào. Có lẽ người trong khách sạn đã phát hiện ra điểm bất thường khi nãy.
Tiêu Hoàng Long gọi tới, lịch hẹn gặp Mã Tư Đào được chuyển đến hai mươi phút nữa. Cô còn có việc gấp, rút ngắn thời gian lại.
Tiêu Bách Thần thay đồ, cùng Bạch Khởi La đến địa điểm đã hẹn.
Đúng hai mươi phút, một cô gái tóc vàng, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt thanh tú bước vào.
Cô ta tháo kính râm, Tiêu Bách Thần lập tức nhận ra ngay.
Người mà anh cứu trong thang máy chính là Mã Tư Đào, mà Mã Tư Đào cũng chính là cô gái đáng thương khi nãy.
Có điều, tác phong bây giờ của cô ta lại trái ngược hoàn toàn với vẻ yếu đuối, dễ bị ăn hiếp khi trước.
Cô ta chia tay về phía Tiêu Bách Thần, nở nụ cười thân thiện:
“Chào anh! Chúng ta lại gặp nhau lần nữa!”
Mã Tư Đào chỉ bắt tay với hai cha con Tiêu Bách Thần, khi Bạch Khởi La mỉm cười định bắt tay, cô ta quay mặt lờ đi, không thèm bận tâm đến cô.
Bạch Khởi La nhếch miệng cười.
Thái độ coi thường này, với cô chẳng đáng một xu.
“Cô Mã và Bách Thần đã từng gặp nhau rồi hay sao?”
Tiêu Hoàng Long cất giọng hỏi.
Mã Tư Đào nhanh nhẹn trả lời ông:
“Chúng tôi vừa tình cờ gặp nhau khi nãy. Anh Tiêu đã cứu tôi một mạng!”
Bạch Khởi La có chút ngạc nhiên, đánh mắt liếc sang nhìn Tiêu Bách Thần. Anh chỉ gật nhẹ đầu khẳng định với cô.
Mã Tư Đào cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của hai người phía trước, dùng thìa khuấy khuấy ly cà phê, hờ hững nói:
“Về lần hợp tác chế tạo vũ khí lần này, tôi muốn sắp xếp một buổi bàn bạc cụ thể hơn với anh Tiêu. Ông Tiêu thấy thế nào?”
Hàm ý của cô ta, Bạch Khởi La thừa hiểu. Ít nhiều người đàn bà này cũng đã bắt đầu để mắt tới Tiêu Bách Thần.
Anh mỉm cười lịch sự:
“Cô cho thời gian, địa điểm, tôi sẽ đến!”
Mã Tư Đào nghiêng nghiêng người nhìn anh, cẩn trọng mà đáp:
“Bây giờ tôi phải đi xử lý một số chuyện trong phòng nghiên cứu, khoảng tầm chín giờ tối sẽ có mặt ở nhà. Anh cứ theo địa chỉ này tới, có người sẽ giúp anh vào nhà!”
Vừa nói, Mã Tư Đào vừa đẩy tờ giấy ghi chú về phía Tiêu Bách Thần.
Mã Tư Đào đi rồi, ba người cùng nhau im lặng.
Cô gái này vô cùng có cá tính, xử lý mọi việc theo cách nhanh gọn nhất, thẳng thắn không dây dưa lâu dài.
..........
Cộc...cộc....
Mã Tư Đào bước ra mở cửa.
Tiêu Bách Thần ăn mặc đơn giản, hai tay xỏ vào túi quần, phong thái phong lưu đứng ở bên ngoài chờ đợi.
“Mời vào!”
Mã Tư Đào mở rộng cửa, thuận tiện tay rót cho anh một ly nước lọc.
“Xin thứ lỗi! Tôi chỉ uống nước lọc, không dùng bất kỳ loại đồ có ga hay chất kích thích nào khác!”
Anh đưa ly một hơi tu cạn sạch cốc nước, nhoẻn miệng mà đáp:
“Không thành vấn đề. Cô Mã ở một mình sao?”
Mã Tư Đào gật đầu, ánh mắt có phần sáo rỗng:
“Cha mẹ tôi nhập cư bên Anh quốc, có lẽ sẽ không về Miến Điện. Công việc của tôi anh cũng đã biết rồi đấy. Trụ sở nghiên cứu vũ khí này cả toàn bộ công sức tôi bỏ ra. Chẳng thể nào tùy tiện vứt chúng lại được!”
Vừa nói, Mã Tư Đào vừa dang rộng hai tay, đôi mắt khép hờ, ra chiều vô cùng tận hưởng.
Tiêu Bách Thần nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Cô gái trước mắt này với người anh đã gặp ở trong thang máy, quả thực rất khác nhau.
Ánh mắt Tiêu Bách Thần chợt dừng lại trên một chiếc huân chương kỷ niệm, được đặt trang hoàng ngay chính giữa nhà.
“Cô Mã, chiếc huân chương này cô được nhận khi nào?”
Mã Tư Đào thoáng chút ngơ ngác, sau đó vội đáp:
“À à, may mắn thôi, may mắn thôi. Không đáng để bận tâm!”
Ồ!
Khóe môi Tiêu Bách Thần khẽ cong.
Cạch...cạch...rầm!!!
Chợt trong nhà vang lên một tiếng động lạ. Tiêu Bách Thần khẽ nhướn mày nghe ngóng.
Mã Tư Đào nhanh chóng cười trừ giải thích:
“Là mèo hoang đấy. Nhà tôi vẫn thường có mèo hoang lẻn vào ăn vụng!”
Đợi Mã Tư Đào ngồi trở lại ghế, anh nhẹ nhàng mở lời:
“Chuyện hợp tác giữa tôi và cô, cô đã nghĩ thông suốt chưa? Nếu cô gật đầu, phía bên tôi sẽ đứng ra chi trả toàn bộ nhiên liệu dùng cho việc chế tạo và lắp ghép. Còn bên cô sẽ phụ trách thiết kế và tiến hành vận hành thử. Cô Mã thấy thế nào?”
Mã Tư Đào hơi ngả lưng ra sau ghế, bàn tay vuốt vuốt cằm, một lúc sau mới lên tiếng:
“Được thôi. Tôi cũng đã có ý định hợp tác với bên anh từ rất lâu. Tuy nhiên, tôi cũng phải nói trước một chuyện: chi phí thiết kế, lắp ghép, đều do bên anh chi trả toàn bộ. Tôi sẽ không bỏ ra bất kỳ một đồng nào. Chúng ta mỗi bên lo một mảng. Được thì mời anh cọc trước năm triệu tệ. Chúng ta sẽ cùng ký vào bản thỏa thuận lần này!”
Tiêu Bách Thần gật đầu.
Dù sao thì, khả năng chế tạo vũ khí hạng nặng của Mã Tư Đào hoàn toàn xứng đáng với số tiền lớn kia.
Hai người bàn bạc thêm một lúc nữa, Tiêu Bách Thần quyết định xin phép ra về.
Trước khi rời đi, anh vẫn không quên gọi với lại:
“Cô Mã, cô đã nghe qua câu, hai con cóc cùng trú ngụ dưới một lớp da hay chưa?”
Mã Tư Đào nghiêng nghiêng đầu, tỏ ý không hiểu.
Tiêu Bách Thần cười tươi, sau đó lái xe trở về
Chương 104 : Tiếng rên khác thường
“Anh nói gì cơ? Mã Tư Đào có chút kỳ quái?”
Bạch Khởi La không giấu khỏi ngạc nhiên, nhướn mày hỏi lại anh.
Hiện tại, Tiêu Bách Thần đã hoàn toàn rơi vào trạng thái trầm tư. Anh không tin một người lại có thể thay đổi tính cách nhanh chóng đến như thế.
Mã Mã Tư Đào này, quả thực vô cùng khác thường.
“Khởi La! Tối nay tôi phải đến biệt thự nhà họ Mã một chuyến!”
“Có cần tôi đi với anh không?”
Tiêu Bách Thần gật đầu.
“Cô sẽ giúp tôi kìm chân Mã Tư Đào. Khởi La, mọi sự có thành hay không đều phụ thuộc vào cô!”
.......
Mã Tư Đào ngồi yên lặng trên ghế, bàn tay điều khiển chương trình tivi, mở qua mở lại một chương trình hát nhạc nhàm chán.
Nhận thấy đã quá nửa đêm, cô ta tắt tivi, vươn vai mấy cái, sau đó bước vào phòng ngủ.
Toàn bộ cửa sổ, cửa chính nhà Mã Tư Đào đều được sử dụng bằng loại kính cường lực tốt nhất, đạn bắn xuyên qua cũng không gây bất cứ hề hấn nào khác.
Tiêu Bách Thần cẩn thận đi khắp một lượt biệt thự, đánh giá quan sát, nhận thấy anh không thể đột nhập vào vào bên trong bằng đường hẹp được.
Bạch Khởi La dựa vào tài cải trang thiên phú của mình, nhanh chóng biến thành một cô gái làng chơi, ăn mặc phong cách, vô cùng quyến rũ.
“Máu giả, anh đưa máu giả cho tôi làm gì?”
Cô ngạc nhiên nhìn bịch máu giả Tiêu Bách Thần vừa đưa cho mình, giơ cao lên quan sát.
Tiêu Bách Thần nhỏ giọng mắng:
“Cô gặp Mã Tư Đào, không dùng máu giả thì sao lừa được cô ta?”
Phịch!
Bạch Khởi La bất ngờ ném bịch máu giả xuống dưới đất, chán ghét mà đáp:
“Với trí thông minh của cô ta, anh nghĩ đống máu giả này có thể dễ dàng lừa được chắc?”
Tiêu Bách Thần chống tay lên thành xe, cong môi hỏi vặn lại:
“Vậy cô định làm gì? Chẳng lẽ tự cắt tay mình à? Ơ kìa, đừng nói là...”
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu anh, ngay tức khắc đã thành sự thật.
Bạch Khởi La bĩu môi khinh bỉ, rút từ trong người ra một con dao găm, trực tiếp cứa mạnh vào cánh tay. Máu tươi theo vết rách của áo lập tức chảy ra ồ ạt.
Quai hàm Tiêu Bách Thần suýt thì rớt ra bên ngoài.
Người phụ nữ này, quá là kinh thiên!
Anh còn định nói thêm điều gì nữa liền bị Bạch Khởi La lườm cho cháy mặt:
“Ngậm miệng lại và vào việc luôn đi!”
.......
Mã Tư Đào đang ngủ say, chợt nghe thấy chuông báo động ngoài cửa không ngừng vang lên inh ỏi.
Cô ta cảnh giác, khoác áo bước ra bên ngoài.
Thông qua ống nhòm ở cửa, Mã Tư Đào trông thấy một cô gái bị thương ở tay, máu tươi chảy đầm đìa đang không ngừng đập mạnh vào thành cửa kêu cứu.
“Phiền phức!”
Cô ta chán ghét, phẩy tay định quay lưng đi.
Nhưng tiếng đập cửa càng lúc càng lớn. Hơn nữa, chưa biết chừng, nếu không cho người con gái kia vào đây, lũ người đuổi giết cô ta sẽ tìm đến gây rắc rối không chừng.
Nghĩ là làm, Mã Tư Đào liền quyết định mở cửa, đoạn kéo cô gái vào bên trong nhà, không quên nhìn nhó một lượt mà khép cửa phòng lại.
Bạch Khởi La ôm tay, gương mặt thất thần, vội vàng lên tiếng:
“Cảm ơn cô đã cứu tôi một mạng. Tôi bị bọn xã hội đen bắt cóc, may mắn trốn thoát được. Cảm ơn cô, thực sự cảm ơn cô!”
Mã Tư Đào nhìn vết thương trên tay Bạch Khởi La, vội gọi nam quản gia đem hộp cứu thương tới chữa trị cho Bạch Khởi La.
“Cô tên là gì?”
Mã Tư Đào thuận miệng hỏi.
Bạch Khởi La cắn răng, yếu ớt trả lời:
“Tôi là Miêu Hoa, nhà ở ngoại ô thành phố!”
Mã Tư Đào cho cô uống chút nước, sau đó dặn dò quản gia trông chừng cô cẩn thận.
Mà ngay khi Mã Tư Đào xoay lưng dìu Bạch Khởi La vào trong nhà, Tiêu Bách Thần cũng đã nhanh nhẹn chui vào được bên trong, trốn phía sau góc tủ.
Vì phòng ngủ của Mã Tư Đào nằm tách biệt một góc khuất nên anh mới có thể dễ dàng qua mặt được cô ta.
Tiếng động kỳ quái phát ra khi nãy cùng với gương mặt pha chút hoảng loạn của Mã Tư Đào khiến Tiêu Bách Thần phải chú ý.
Anh nhớ rất rõ, âm thanh va chạm mạnh, giống như phát ra một mã MOS nằm ở phía Tây căn nhà.
Tiêu Bách Thần ngó nghiêng, khẳng định chắc chắn Mã Tư Đào đã vào phòng nghỉ, bèn cúi thấp người, vòng ra phía sau căn nhà.
Sau phòng khách là gian thư viện cùng phòng chứa đồ. Trên tầng hai Tiêu Bách Thần chưa lên, suy xét khắp một lượt tầng một trước.
Nhà kho đã được cô ta khóa rất kỹ, trái ngược hoàn toàn với những căn phòng bên cạnh.
Anh rút từ trong vành tai một thanh sắt nhỏ đã chuẩn bị từ trước, sau đó chọc vào lỗ khóa, di chuyển một chút cánh cửa tự động được mở ra.
Tiêu Bách Thần nhanh chóng bước vào bên trong.
Căn phòng vô cùng bụi bặm, suýt chút nữa anh đã ho lên vài tiếng.
Tuy nhiên, nền nhà lại tương đối sạch sẽ. Điều đó cho thấy có người thường xuyên lui tới.
Hầu như đồ đạc chứa ở bên trong căn phòng này đều là thứ bỏ đi, không có gì giá trị.
Tiêu Bách Thần toan quay lưng sang phòng kế tiếp, chợt thấy sâu trong góc tường có một mảng gạch màu nâu, khác hoàn toàn với những viên còn lại.
Bề mặt viên gạch rất sạch.
Một dự cảm khác thường khiến anh chột dạ.
Anh đưa tay ấn thử vào viên gạch.
Con mẹ nó chứ, giống hệt trong phim hành động!
Tiêu Bách Thần há miệng chửi thề, vô cùng thích thú.
Cạch...
Viên gạch bất ngờ lún sâu vào bên trong, sau đó cả mảng tường bên cạnh lập tức rung rung, tự động mở ra một căn hầm kín.
Tiêu Bách Thần tức khắc chui vào bên trong.
Mùi ẩm mốc xộc lên cánh mũi khiến anh có chút khó chịu.
Càng vào sâu bên trong, mùi hôi hám càng bốc lên nồng nặc...
Ummm...!
Chợt, trong bóng tối lạnh lẽo bỗng vang lên tiếng rên khe khẽ...
Tiêu Bách Thần lập tức cứng đờ người, bước chân càng thêm nặng nề hơn.
Chương 105 : Tâm miệng xà độc
Tiếng động phát ra bập bõm, lúc rõ lúc không, giống tiếng thở khan của người già.
Tiêu Bách Thần đưa tay, gõ xuống nền nhà ba tiếng.
Cạch...cạch...cạch...
Lập tức, từ trong góc phòng, âm thanh đáp lại cũng vang lên một cách rõ ràng.
Hai mắt Tiêu Bách Thần sáng bừng, bước chân càng thêm nhanh hơn.
Ngoài đồ vật cũ rích bị ném ngổn ngang ở bên trong, càng vào sâu hơi ẩm càng thêm lạnh lẽo.
Tiêu Bách Thần cầm đèn pin chuyên dụng, chiếu khắp mọi ngóc ngách, chợt thấy sâu bên trong có bóng người đang ngồi dựa lưng vào tường, hai tay bị trói quặt ra phía sau, tóc xõa bù xù.
Mã Tư Đào?
Nghe tiếng gọi, cô gái kia hơi nghiêng đầu phản ứng, ánh mắt lờ đờ nhìn về phía anh.
Quả đúng như Tiêu Bách Thần dự đoán, Mã Tư Đào ngoài kia là giả mạo. Người anh đã cứu ở thang máy là Mã Tư Đào thực sự, còn cô gái đã hẹn ở quán cà phê là kẻ giả mạo.
Tiêu Bách Thần ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đưa tay nâng đầu Mã Tư Đào lên. Có lẽ Mã Tư Đào bị bắt ngay sau khi gặp anh trong thang máy. Ngoài vài vết thương ngoài da, nhìn chung không có gì đáng quan ngại.
“Mã Phụng Hi...”
Mã Tư Đào khó khăn thốt ra ba chữ. Hai người cùng họ Mã, gương mặt lại giống nhau như đúc, có lẽ nào là... chị em sinh đôi?
Bốp...bốp...
Ngoài cửa hầm vang lên tiếng vỗ tay chậm rãi.
Mã Phụng Hi đã đứng ở bên ngoài từ lúc nào. Cô ta dựa lưng vào thành tường, nhếch mép nhìn anh cười khẩy.
“Tiêu Bách Thần ơi là Tiêu Bách Thần, anh quả thực không hổ danh thông minh như lời đồn. Nói đi, anh phát hiện ra thân phận thật của tôi từ lúc nào?”
Mã Tư Đào ngước đôi mắt yếu ớt lên nhìn Mã Phụng Hi, thì thầm nói:
“Chị gái, anh Tiêu là người tốt, hãy tha cho anh ấy!”
Hai mắt Mã Phụng Hi chợt chau lại, nét thù ghét hiển hiện thấy rõ.
“Câm mồm. Tính mạng của mày còn không giữ được mà còn lên tiếng xảo biện cho người khác à?”
Mã Phụng Hi đã phát hiện ra anh, vậy thì Bạch Khởi La ở bên ngoài, có lẽ cũng sớm bị cô ta nhìn thấu.
“Khởi La đâu?”
Mã Phụng Hi nghe anh hỏi, chỉ cười nhẹ mà đáp:
“Yên tâm. Bạch Khởi La ở ngoài kia, tôi không làm hại cô ta.”
Tiêu Bách Thần càng thêm tò mò. Chị em sinh đôi với nhau mà Mã Phụng Hi lại bắt cóc em gái, giả mạo thân phận, mục đích để làm gì?
Dường như đọc được suy nghĩ của anh, Mã Phụng Hi ngửa cổ lên trời, thở dài nói rõ đầu đuôi:
“Tôi bắt nhốt Tư Đào ở đây, cốt là để nó không tham gia nghiên cứu chế tạo vũ khí hạng nặng. Làm người bình thường không phải tốt hơn sao? Chỉ vì tài năng hơn người này của nó, người thân của chúng tôi đã chẳng còn mấy ai!”
Tiêu Bách Thần khẽ chau mày, ngạc nhiên hỏi lại:
“Mục đích của cô như thế nhưng có cần phải bắt nhốt cô ấy như vậy không?”
Mã Phụng Hi hừ lạnh:
“Không nhốt nó lại, Tư Đào chắc chắn sẽ chạy đến chỗ các anh nhờ hợp tác. Hừ, đừng hòng!”
Trước thái độ của Mã Phụng Hi, Mã Tư Đào chỉ lắc lắc đầu, tỏ ý không bằng lòng.
Sự nghiệp cả đời của cô, đừng hòng cô để chị gái tùy cơ phó mặc.
“Thả Mã Tư Đào ra đi!”
Tiêu Bách Thần nhàn nhạt nói. Hai mắt Mã Phụng Hi bừng bừng lửa giận, mở miệng mắng:
“Anh là cái thá gì mà chĩa mũi vào việc riêng của chúng tôi? Mau cút ra ngoài!”
Hàm ý đuổi khách thấy rõ, thế nhưng Tiêu Bách Thần chỉ cười lạnh:
“Cô mở miệng nói muốn tốt cho Mã Tư Đào, nhưng thực chất cô đang âm mưu muốn thay cô ấy thừa hưởng mọi thành quả cô ấy xây dựng từ trước đến giờ, có đúng không?”
Mã Tư Đào nghe anh nói thì càng bất ngờ hơn gấp bội lần, không dám tin vào tai mình.
Không đợi Mã Phụng Hi biện minh, anh thẳng thắn nói tiếp:
“Thứ nhất, cô nhốt Mã Tư Đào vào trong hầm hoang như thế này, lại không cho đồ ăn, thức uống, há chẳng phải muốn bỏ đói chết cô ấy hay sao? Thứ hai, cô âm thầm thay thế Mã Tư Đào đến gặp tôi để trao đổi hợp đồng, hẹn riêng tôi đến nhà để tạo dựng niềm tin cho người khác về thân phận của mình.”
Tiêu Bách Thần càng nói, gương mặt Mã Phụng Hi càng thêm méo mó khó chịu.
“Mã Phụng Hi, vì sao cô biết tôi và em gái cô tình cờ gặp nhau. Nếu cô không lén lút theo dõi cô ấy thì làm sao mà cô có thể biết được?”
Làn da Mã Phụng Hi lúc trắng lúc xanh, ấp úng không biết nói ra tiếng. Mã Tư Đào thì đã hoàn toàn bị những lời nói của anh thuyết phục, nước mắt giàn giụa, không nói lên lời.
Có trời mới biết chính chị gái ruột của mình lại muốn đưa cô vào chỗ chết.
“Anh im miệng! Còn nói láo nữa tôi giết chết anh!”
Cô ta vừa dứt lời, phía ngoài cửa chợt có một bóng đen lao tới, nhanh chóng cầm dao dí sát cổ Mã Phụng Hi:
“Người phải câm là cô, Mã- Phụng- Hi!!!”
“Khởi La, sao em thoát ra được?”
Trên người Bạch Khởi La vẫn còn sót sợi dây trói mà Mã Phụng Hi dùng để trói cô khi nãy.
Mã Phụng Hi cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Cô ta trừng mắt, nhếch miệng mà đáp:
“Phải! Sự thật đúng như những gì anh ta nói đấy. Mã Tư Đào, từ bé đến giờ, điều gì mày cũng hơn tao. Chúng ta giống hệt nhau về gương mặt, nhưng thành quả mày có tao lại không được hưởng. Mã Tư Đào, chỉ còn cách bớt đi một gương mặt này thì tao mới có thể thoải mái mà ngoi ngóp sống nổi ở cái thành phố này!”
Mã Tư Đào cũng đã chấp nhận sự thật. Tiêu Bách Thần giúp cô cởi trói, cô yếu ớt đứng dậy nhìn chị gái, rành rọt nói từng tiếng:
“Mã Phụng Hi, nếu cho chị nghĩ lại, chị vẫn muốn giết em?”
Mã Phụng Hi lập tức gật đầu, nhếch miệng đáp:
“Chắc chắn!”
Cô ta đã căm ghét Mã Tư Đào đến tận xương tủy. Cho dù có khuyên can hết nước thế nào, Mã Phụng Hi cũng không bao giờ đổi ý.
“Đâm chết em đi!”
Mã Tư Đào cầm dao, trực tiếp đưa cho Mã Phụng Hi.
“Đâm chết em đi!”
Cô bình thản nói chậm rãi từng chữ...\
Bình luận facebook