-
Chương 106-110
Chương 106 : Thi thể với gương mặt nát vụn
“Dao đây, giết chết em đi!”
Bạch Khởi La lui sang đứng bên cạnh Tiêu Bách Thần. Mã Phụng Hi cầm lấy dao, chĩa thẳng vào chính giữa yết hầu của cô, bình thản mà đáp:
“Mã Tư Đào, em thừa biết chị không thể đâm chết em như thế này cơ mà?”
Gần mười lăm phút trôi qua, cuối cùng Mã Phụng Hi nhếch miệng cười khẩy, ném phắt con dao xuống dưới đất, xoay lưng rời đi.
Trước lúc đi, cô ta không quên buông ra một câu chán ghét:
“Một thành phố không nên có hai hổ. Mã Tư Đào, thành phố này đã chọn em, chị đành phải chọn cho mình một thành phố khác!”
..........
Mã Tư Đào rót cho hai người Tiêu Bách Thần ly cà phê nóng, trầm ngâm không nói.
Mãi một lúc sau, cô mở miệng cười gượng:
“Cảm ơn hai người đã cứu giúp tôi!”
“Không có gì!”
Tiêu Bách Thần nhoẻn miệng đáp.
“Về hợp đồng hợp tác lần này, chúng ta có thể lập tức ký kết tại đây. Anh Tiêu, anh chờ một lát, tôi sẽ đem hợp đồng ra!”
Bạch Khởi La nhìn theo bóng dáng Mã Tư Đào, khẽ chép miệng:
“Cô ấy cố tỏ ra bản thân bình ổn. Thật đáng khâm phục!”
Hợp đồng được ký kết ổn thỏa, về phía Mã Tư Đào, ngay ngày mai cô ấy sẽ bắt đầu tiến hành phác thảo sơ đồ cấu tạo máy nổ đạn hạng nặng. Bên Tiêu Bách Thần dựa vào đó để mua nguyên liệu cần thiết khác.
Lần này, họ trở về nhà riêng của Tiêu Hoàng Long ở Miến Điện, dự định hai ngày nữa sẽ xuất phát trở về nước.
Tuy nhiên, ngay khi Tiêu Bách Thần chuẩn bị gọi điện cho Tiêu Hoàng Long để thông báo tin vui, A Hào liền gọi tới:
“Cậu... Cậu chủ, có việc gấp cần báo cáo!”
Giọng nói của A Hào lạc hẳn đi, nghe thấp thoáng còn có sự nghẹn nấc đau lòng.
Tiêu Bách Thần vặn ga, tăng hết tốc lực về phía trước.
Cổng biệt thự được mở sẵn, chỉ thấy A Hào hai mắt đỏ hoe, đi đi lại lại phía bên ngoài hành lang.
Trông thấy anh, A Hào nấc nghẹn từng tiếng:
“Lão gia gặp tai nạn... Đã không còn nữa!”
Tin tức như sét truyền tới khiến Tiêu Bách Thần há hốc miệng, sửng sốt đến không thốt lên lời.
Anh lao như điên vào bên trong phòng, chỉ thấy đám vệ sĩ đang quỳ sụp xuống dưới đất, bao vây xung quanh một người.
Toàn thân người này bầm dập choe choét, gương mặt đã bị hủy hoại hoàn toàn, chắc chắn là do một vật nặng nào đó tác động cực mạnh nên mới khiến toàn bộ gương mặt nát bét như thế...
Bạch Khởi La run run nắm lấy bàn tay của Tiêu Hoàng Long, nấc nghẹn từng tiếng.
Trên ngón tay trỏ của ông có một vết ruồi nhỏ, không thể lẫn đi đâu được.
Hai mắt Tiêu Bách Thần đỏ hoe, bàn tay nắm chặt, móng ghim vào da thịt, gằn giọng nói rành rọt từng tiếng:
“Đầu đuôi chuyện này là như thế nào?”
A Hào cúi đầu, chậm rãi kể:
“Ông chủ có việc gấp phải giải quyết tại thành phố S, chưa kịp báo cậu chủ. Trên đường đi, chiếc xe bất ngờ mất lái, đâm vào một gốc cây bên đường, toàn bộ cái cây bị húc mạnh, xuyên thủng kính xe... Làm...làm cho gương mặt ông chủ...không còn toàn vẹn nữa!”
“Nhảm nhí!”
Tiêu Bách Thần cười gằn!
Từ xưa đến nay, anh thừa hiểu con người Tiêu Hoàng Long. Cho dù công việc có gấp rút đến mức cực điểm, lúc nào ông cũng giữ thói quen lái xe vô cùng cẩn thận.
“Camera quan sát hành trình đâu?”
“Em đã cho người lục soát kỹ cả trên tuyến đường đi, nhưng không thấy có dấu hiệu nào khả nghi!”
Theo mệnh lệnh của Tiêu Bách Thần, A Hào nhanh chóng bật camera hành trình lên. Trong video, chiếc xe của Tiêu Hoàng Long lái với tốc độ bình thường, con đường ông chọn là đường tắt. Bởi vậy nên đường hẹp, không lớn lắm. Tiêu Hoàng Long lái xe khoảng chừng ba mươi lăm phút thì phía đối diện xuất hiện một đôi tình nhân chở nhau bằng xe thể thao. Mười phút sau xe ông gặp nạn, cả thân cây to lập tức đập nát gương mặt của Tiêu Hoàng Long...
“Không có dấu hiệu nào khả nghi!”
A Hào nhắc lại một lần nữa cho chắc.
Tiêu Bách Thần hừ lạnh, tua lại hình ảnh cặp tình nhân đi ở phía trước, gằn giọng mà đáp:
“Bằng mọi cách phải điều tra bằng được cho tôi tung tích của hai kẻ này. Sự việc cha mất, tạm thời phong tỏa toàn bộ tin tức, cấm không được để lộ ra ngoài!”
Bạch Khởi La đau xót nhìn anh:
“Anh cấm là cấm, nhưng vẫn dễ lộ tin tức ra bên ngoài. Một miệng cả trăm người nghe!”
Tiêu Bách Thần ngửa cổ lên trời, nghẹn ngào mà đáp:
“A Hào, cho vệ sĩ có mặt ở đây uống thuốc câm tạm thời!”
Nhìn cỗ thi thể lạnh lẽo, máu tươi không ngừng rỉ ra phía dưới tấm vải trắng, Tiêu Bách Thần đau đớn đến cắt da cắt thịt.
“Bách Thần, anh...!”
Bạch Khởi La đã khóc đến lạc giọng, bàn tay muốn đặt lên vai anh liền do dự mà buông thõng xuống.
Lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc, châm hết điếu này đến điếu khác.
Tiêu Hoàng Long mất là cú sốc lớn thứ hai trong cuộc đời Tiêu Bách Thần. Dù cho ông cùng Triệu Tư Mỗ có lén lút trao đổi với nhau về vấn đề mờ ám nào đó, nhưng đối với Tiêu Bách Thần, cha vẫn là cha, ơn dưỡng dục vẫn là ơn dưỡng dục.
“Khởi La...”
Tiêu Bách Thần bất ngờ gọi cô.
“Nếu như... Có kẻ ngấm ngầm giết hại cha, cô có tin không?”
Chương 107 : Náo loạn quán ba Dạ Châu
Bạch Khởi La nhìn xoáy sâu vào mắt anh, gật nhẹ đầu mà đáp:
“Tôi tin! Chú Long không bao giờ dễ dàng chết như thế!”
Tiêu Bách Thần há miệng, nhả làn khói trắng trong miệng ra bên ngoài, sau đó đem đầu lọc thuốc dí mạnh xuống dưới nền đất.
A Hào vẫn đứng chăm chú nhìn anh xem đi xem lại camera hành trình, đến nỗi hai mắt đỏ ngầu cay xè.
“A Hào, đem thi thể của cha đến nhà hỏa táng. Toàn bộ chuyện này phải làm lén lút, phong tỏa toàn bộ tin tức ra bên ngoài!”
A Hào lập tức gật đầu, nhanh chân chạy ào ra ngoài.
Bàn tay Tiêu Bách Thần không ngừng gõ gõ lên trên bàn phím máy tính, khóe môi dần dần cong lên.
Cái chết của Tiêu Hoàng Long nếu để lộ ra bên ngoài, chắc chắn sẽ tạo thành một cú sốc lớn, gây ra cuộc tranh đoạt địa vị khủng hoảng nhất từ trước đến nay.
Do vậy, cách tốt nhất là anh sẽ giữ kín chuyện này, sau đó âm thầm xử lý kẻ đã giết chết cha mình.
Cả đêm, Tiêu Bách Thần không hề chợp mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào hình ảnh của cặp nam nữ đang ôm nhau đi ngược chiều với xe của Tiêu Hoàng Long.
Cạch!
Bạch Khởi La hai mắt đỏ hoe, chậm rãi bước đến bên cạnh anh.
“Anh... cho vệ sĩ uống thuốc câm tạm thời ư?”
Tiêu Bách Thần không gật đầu nhưng đã ngầm thừa nhận. Cách làm này có chút tàn nhẫn nhưng chung quy lại, đây là cách yên tâm nhất để bảo vệ toàn vẹn cho Tiêu Hoàng Long.
......
A Hào đã quay trở lại, trên tay cầm một tệp giấy tờ, chữ viết chi chít ở bên trong.
“Đây là toàn bộ những thông tin mà tôi đã điều tra được về cặp tình nhân xuất hiện trong camera hành trình!”
Tiêu Bách Thần cầm lên xem, ánh mắt càng lúc càng thêm thâm trầm.
Vu Hoàng Lan, hai mươi hai tuổi, nữ Dancer nổi tiếng trong quán ba Dạ Châu.
Bạn trai là Thái Kim Phong, ba mươi sáu tuổi, nhân viên quán hát ở phía ngoại ô thành phố.
Tiêu Bách Thần quan sát kỹ đống hồ sơ, sau đó ném mạnh xuống dưới đất.
“Chuẩn bị xe đến quán ba Dạ Châu!”
Lần này Bạch Khởi La cũng đi theo anh. Cô thừa hiểu Tiêu Bách Thần sẽ không vô duyên vô cớ mà tìm đến Vu Hoàng Lan. Chắc chắn là vì một nguyên nhân nào đó.
Chiếc siêu xe Lanrover màu bạc lao vun vút trên đường cao tốc.
Quán ba Dạ Châu cách biệt thự khoảng chừng mười ba cây số. Vì đây là Miến Điện nên quán xá chen chúc nhau, đông đúc vô cùng.
Tuy nhiên, với khả năng tìm kiếm tài tình của mình, chỉ trong thời gian ngắn, cuối cùng xe cũng dừng lại trước quán ba Dạ Châu.
Tiêu Bách Thần bước thẳng vào bên trong. Đèn màu nhấp nháy liên tục, những cô gái ăn mặc thiếu vải đang không ngừng quay cuồng theo tiếng hò reo ầm ĩ...
Một gã đàn ông to béo đang ôm mỹ nhân trong lòng, thỉnh thoảng dùng tay bóp thật mạnh lên bờ mông căng tròn của cô gái.
Tiêu Bách Thần nhìn quay quất, sau đó đi đến bên cạnh một nhân viên đang pha chế ở quầy, cất giọng hỏi:
“Xin hỏi, Vu Hoàng Lan là ai?”
Nhân viên pha chế là Hưng Vũ nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, bờ môi bĩu ra, không có ý trả lời.
Tiêu Bách Thần hờ hững hỏi lại:
“Vu Hoàng Lan là ai?”
Vu Hoàng Lan vốn là nữ dancer nổi tiếng nhất trong quán ba. Mỗi một lượt khách tới đều chỉ chăm chú tìm Vu Hoàng Lan tán tỉnh.
Hưng Vũ vốn quá quen với những thể loại này.
Bởi vậy, anh ta liền chọn cách lờ đi.
Rắc...rắc...
Bàn tay đang pha chế rượu của Hưng Vũ bất ngờ bị bẻ gãy.
Anh ta kêu lên vài tiếng đau đớn, giơ bàn tay phải đã bị bẻ gãy của mình lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
“Bảo vệ, bảo vệ đâu?!!!”
Cả quán ba lập tức trở nên náo loạn. Tiếng người hò hét ầm ĩ, bảo vệ nghe động tĩnh vội vàng cầm côn chạy lên, bao vây Tiêu Bách Thần và Bạch Khởi La.
Mặt mũi Hưng Vũ nhăn nhó, sai người gọi quản lý tới.
Một cô gái thân hình bốc lửa, mái tóc màu đen cắt ngắn bước tới, nhìn anh chằm chằm:
“Là kẻ này tìm tôi?”
Tiêu Bách Thần nhận ra cô ta chính là Vu Hoàng Lan, kẻ mình đang cần tìm.
“Vu Hoàng Lan?”
Anh cất giọng nhàn nhạt hỏi, mặc cho đám bảo vệ đang nhìn anh như hổ đói, chỉ trực lao lên mà giết chết anh.
Vu Hoàng Lan gật đầu, tỏ vẻ nghi ngờ.
Nhưng đợi đến khi cô ta nhận ra, kẻ đang đứng trước mặt mình này là ai thì đã quá muộn.
“Khốn khiếp!”
Vu Hoàng Lan há miệng chửi thề, đoạn xoay lưng toan chạy đi.
Vút...vút...
Chưa kịp để cô ta bỏ chạy, Bạch Khởi La đã nhanh chóng chộp lấy chiếc côn từ tay của một gã bảo vệ đang đứng gần đó, đoạn ném thẳng về phía Vu Hoàng Lan.
“Á!!!”
Vu Hoàng Lan bị côn sắt đập trúng vai, ngã chúi về phía trước, tư thế nằm sấp, mũi đập mạnh vô cùng đau đớn.
“Muốn chạy?”
Bạch Khởi La gằn giọng đe dọa.
Vu Hoàng Lan cũng không phải dạng vừa, lập tức đứng bật dậy, sau đó dùng dao con giấu kỹ dưới ống giày, trực tiếp đâm thẳng về phía Bạch Khởi La.
Mặc dù Bạch Khởi La đã nhanh chóng tránh được cú đâm của cô ta, thế nhưng lưỡi dao vẫn kịp sượt qua bắp chân cô một vệt.
Tiêu Bách Thần còn đang mải đánh nhau với đám vệ sĩ, tình thế vô cùng hỗn loạn.
Vu Hoàng Lan nhân cơ hội chen lấn vào trong đám đông, mất hút trong bóng đêm.
Chương 108 : Chị gái, chơi somebody không?
Bạch Khởi La đuổi theo sát nút...
Trong bóng đêm đen đặc, chỉ có ánh sáng mờ nhạt của những bóng đèn đường cũ kỹ, bóng dáng Bạch Khởi La trở nên quyến rũ lạ thường.
Cô chậm rãi bước từng bước, ánh mắt sắc lạnh quét dọc bốn phía xung quanh.
Ban nãy, Vu Hoàng Lan thừa cơ chạy vào trong ngõ hẻm ẩm ướt, tối tăm này, chắc chắn cô ta chưa chạy đi đâu xa.
Bắp chân Bạch Khởi La vẫn rỉ máu, nhỏ xuống mặt đất tạo thành âm thanh “tách...tách...” tanh tưởi.
“Vu Hoàng Lan, cô mau ra đây. Đừng hòng cô thoát khỏi tôi!”
Bạch Khởi La hậm hực nói to vào trong bóng đêm.
Xung quanh vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
“Chị gái, muốn chơi somebody không?”
Từ trong góc hẻm, một tốp con trai khoảng chừng năm người đang đứng hút thuốc phì phèo.
Làn khói trắng tỏa ra xung quanh, dựa theo ánh sáng lờ mờ, Bạch Khởi La có thể nhận ra chúng còn đang chích thuốc phiện.
Cô hừ lạnh, toan quay lưng bước đi liền bị một gã thanh niên dùng vỏ chai ném mạnh vào lưng.
“Chị gái, chị bị điếc à? Tôi hỏi chị có chơi some không?”
Bạch Khởi La quay phắt lại nhìn năm gã thanh niên tuổi chừng mười bảy, mười tám, ánh mắt bình thản.
“Cặn bã!”
Bị Bạch Khởi La mở miệng chửi, gã thanh niên đứng đầu là Huân Thượng tức tối ném phịch mẩu thuốc lá xuống đất, vênh mặt đe dọa:
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Chúng mày, lên!”
Huân Thượng vừa dứt lời, bốn gã còn lại cùng nhau xông về phía Bạch Khởi La.
Cô nhanh chóng nhảy phốc lên trên một chiếc thùng rác, tránh được đòn tấn công độc ác của chúng.
“Đại ca, cô ta biết võ!”
Hiểu Miêu, một trong bốn gã lên tiếng.
Huân Thượng hai mắt vằn đỏ, nhặt lấy một viên gạch vỡ ở bên cạnh lên, ném mạnh về phía Bạch Khởi La.
Bốp!
Với động tác nhanh nhẹn, Bạch Khởi La nhanh chóng túm lấy gã Hiểu Miêu ở gần mình nhất, đoạn kéo mạnh gã hắn trước người mình.
Viên gạch Huân Thượng ném tới đập trúng vào mặt Hiểu Miêu, tức khắc máu tươi nhỏ ra. Hiểu Miêu ôm mặt gào thét, trên má bị rách một vệt to.
Khóe môi Bạch Khởi La cong lên thấy rõ. Cô xoay người lộn nhào ra phía sau, hai tay chống hông nhìn đám thanh niên bụi bặm trước mặt.
“Bà đây cũng đang có chút ngứa ngáy đành chơi với các người một vố vậy!”
Dứt lời, không để đám Huân Thượng xông lên lần thứ hai, Bạch Khởi La đã lăn người vào trong góc hẻm, nhặt lấy cây côn sắt mình đem theo khi nãy, trực tiếp lao về phía Huân Thượng mà đập tới.
Huân Thượng cũng biết chút võ công, thêm nữa thân hình rắn chắc, một cú đập của Bạch Khởi La không khiến hắn quá đỗi đau đớn.
Bàn tay Bạch Khởi La nắm thành vòng tròn, đôi chân thon dài ghim chặt trên đất, tựa như cây trồng ngàn năm khó lòng chặt đứt.
Ánh mắt cô nhìn về phía Huân Thượng đằng đằng sát khí, chỉ thiếu một chút nữa thôi có lẽ Huân Thượng sẽ bị nghiền nát thành trăm mảnh.
Đám đàn em của Huân Thượng thực lực vốn chẳng đáng để bận tâm. Trước sự hung dữ của Bạch Khởi La, bọn chúng có phần sợ sệt, không ai bảo ai mà tự khắc đứng nép ra sau lưng đại ca của mình.
“Chết tiệt. Để tao dạy cho mày một bài học lớn!”
Huân Thượng vừa dứt lời, bàn tay bèn vung lên ngực, kéo mạnh chiếc áo ba lỗ sờn cũ, ném xuống dưới đất.
Hai chân hắn choãi sang hai bên, cơ tay gồng lên rắn chắc. Hắn gầm lên một tiếng, sau đó vung người nhằm về phía Bạch Khởi La mà đánh.
Bạch Khởi La nghiêng người sang bên trái né đòn, tuy nhiên mái tóc dài bị Huân Thượng nhanh chóng nắm được, đem cả người cô vật ngược ra phía sau.
Uỵch!!!
Lưng Bạch Khởi La đập xuống đất liền tạo thành một lực va chạm đau rút đến tận xương tủy.
Huân Thượng thừa cơ bổ nhào về phía cô lần nữa. Thế nhưng Bạch Khởi La vốn linh hoạt trong từng hành động, do vậy đã thuận lợi trườn ra phía trước.
Nắm đấm của Huân Thượng tức thì đập mạnh xuống nền đất, các khớp ngón tay cảm tưởng như bị vỡ nát hoàn toàn.
“Aaaaa...!”
Huân Thượng rú lên đau đớn, miệng còn chưa kịp ngậm lại liền bị Bạch Khởi La từ phía sau nhào đến, dùng côn sắt phang trực tiếp vào đầu.
Rầm!!!
Cả cơ thể to lớn của Huân Thượng ngang chóng đổ rầm xuống mặt đất, hai mắt trợn ngược đau đớn.
“Khá lắm! Khá lắm!!!”
Phía sau lưng cô chợt vang lên giọng nói khàn khàn của Tiêu Bách Thần cùng tiếng vỗ tay không ngớt.
A Hào cùng thuộc hạ của anh đã tóm lấy bốn kẻ còn lại, lôi chúng đi ra phía ngoài.
Bạch Khởi La chỉnh lại tóc, nhìn Huân Thượng đang nằm bẹp dưới đất, hờ hững nói:
“Vu Hoàng Lan chạy mất rồi!”
Tiêu Bách Thần chỉ cười nhạt. Đoạn đưa chân giẫm mạnh lên mặt Huân Thượng, dùng sức ấn xuống.
“Á... Đau quá! Xin hãy tha mạng cho tôi!”
Huân Thượng nức nở cầu xin thảm thiết.
“Nói... Vu Hoàng Lan đang nấp ở đâu?”
Ánh mắt Huân Thượng có chút đảo liên tục. Tiêu Bách Thần lại dùng lực ấn mạnh xuống lần nữa.
“Cô ta... Cô ta đang nấp trong thùng rác!!!”
Huân Thượng vừa dứt lời, từ phía trong thùng rác lớn, Vu Hoàng Lan đạp nắp thùng lao ra, toan chạy trốn.
Vì cô ta làm ở quán bar nên đã quá quen thuộc với đám nhãi Huân Thượng. Tình cờ gặp, Vu Hoàng Lan đã nhờ hắn che giấu nơi lẩn trốn của mình.
Ai ngờ đến cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Tiêu Bách Thần buông Huân Thượng, nhoài người lên phía trước, dùng chân hất ngã Vu Hoàng Lan.
Cô ta không phải đối thủ của anh, lập tức bị anh bắt giữ.
“Vu Hoàng Lan, lần này cô chết chắc!!!”
Chương 109 : Trả giá đắt
Hai mắt Vu Hoàng Lan lập tức méo xệch. Cô ta bị Tiêu Bách Thần giữ chặt trên nền đất, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu cứu.
Xoạch...
Tiếng xe oto đỗ lại bên cạnh, A Hào đưa tay mở khóa, thò đầu ra bên ngoài:
“Cậu chủ, lên xe!”
Vu Hoàng Lan bị anh giữ chặt cổ, ném vào trong xe, hai bên có thuộc hạ kìm chặt.
Cả quãng đường dài, Tiêu Bách Thần không mở lời dù chỉ một lần.
Xe không về biệt thự mà chuyển hướng ra phía ngoại ô thành phố.
Nơi này, Tiêu Hoàng Long có một căn cứ ngầm bí mật, dùng để khai thác và tiến hành trao đổi thông tin mật.
Tiêu Bách Thần đã đến đây được mấy lần. Do vậy, anh vẫn nhớ như in đường đến.
Vu Hoàng Lan bị trói vào trong một thanh cột gỗ cao lớn, cả người tàn tạ, yếu ớt. Trong lần va chạm khi nãy, cô ta đã bị thương tương đối nặng.
Gương mặt xinh đẹp xuất hiện những vết bầm tím chằng chịt, kéo dài khắp cơ thể.
Tiêu Bách Thần ngồi vắt chân trên ghế, bàn tay cầm roi da không ngừng đập đập vào mu bàn tay của chính mình, khóe môi nở nụ cười lạnh:
“Nói đi, cô và Thái Kim Phong có liên quan gì tới cái chết của cha tôi?”
Nhìn tư thế cao ngạo, có phần tàn nhẫn của Tiêu Bách Thần, Vu Hoàng Lan có chút sợ hãi.
Tuy nhiên, cô ta vẫn già mồm mắng nhiếc:
“Tôi không hề quen biết các người mà các người dám bắt cóc tôi đến đây. Tiêu Bách Thần, tôi sẽ kiện anh ra tòa, để xem anh có còn ngóc đầu lên nổi hay không?”
Tiêu Bách Thần cười gằn, nhoài người về phía Vu Hoàng Lan, sau đó dùng tay bóp chặt cổ cô ta, gằn giọng nói rành rành từng chữ:
“Câm miệng. Nếu cô còn không chịu hợp tác, tôi sẽ trực tiếp cắt đứt lưỡi cô!”
Vu Hoàng Lan không tin Tiêu Bách Thần dám cắt lưỡi mình.
Cô ta nhếch môi thách thức, gương mặt giương giương tự đắc:
“Tôi thách anh dám. Cái chết của Tiêu Hoàng Long là do ông ta xứng đáng mà thôi.”
Hai mắt Tiêu Bách Thần vằn đỏ, thế nhưng gương mặt vẫn bình thản vô cùng.
Bạch Khởi La đứng bên cạnh anh, lặng lẽ quan sát. Cô thừa hiểu, khi Tiêu Bách Thần tức giận, anh sẽ chọn cách im lặng, nhìn xoáy sâu vào đối phương, giống như có thể ăn tươi nuốt sống kẻ đó bất cứ lúc nào.
Vu Hoàng Lan vẫn không hề hay biết, bản thân cô ta là đang đùa với lửa.
Sau lưng cô ta có ông lớn chống đỡ, thách đố Tiêu Bách Thần dám giết chết cô ta?
“A Hào!”
Tiêu Bách Thần bình thản cất giọng gọi.
A Hào đã đợi sẵn ở đó, vội vàng gật đầu cái rụp.
“Đem kéo lên đây!”
Nhìn bóng dáng A Hào rời đi, Vu Hoàng Lan có phần chột dạ. Tuy nhiên, cô ta vẫn nhất mực không tin Tiêu Bách Thần dám giở trò với mình.
Bạch Khởi La khoanh tay đứng bên cạnh. Sống hay chết, Tiêu Bách Thần đã cho cô ta được quyền lựa chọn.
Vậy mà Vu Hoàng Lan lại dễ dàng đâm đầu vào đường chết!
Khoảng chừng năm phút sau, A Hào đem lên một chiếc kéo sắt, một chiếc kìm nhỏ còn mới.
Tiêu Bách Thần nhìn Vu Hoàng Lan chòng chọc, chậm rãi nói lại từng con chữ:
“Tôi nhắc lại lần cuối: Vu Hoàng Lan, Thái Kim Phong đang ở đâu? Ai là kẻ đứng đằng sau sai khiến hai người giết chết cha tôi?”
Phi...phi...
Vu Hoàng Lan há miệng, nhổ ra một ngụm nước bọt, rơi trên ống quần của Tiêu Bách Thần.
Anh không hỏi thêm nữa, dùng tay bóp chặt cổ của Vu Hoàng Lan, ra hiệu cho A Hào bịt mũi cô ta lại.
Vu Hoàng Lan khó thở, bắt buộc phải há miệng ra.
“Tôi đã cảnh cáo cô trước. Con đường này là do chính cô lựa chọn đấy!”
Tiêu Bách Thần cười gằn.
Trong tiếng thét gào của Vu Hoàng Lan, anh trực tiếp cầm kìm sắt, ngang nhiên nhổ đứt một chiếc răng cửa của cô ta ra bên ngoài.
Vu Hoàng Lan rú lên đau đớn, máu tươi ở miệng không ngừng chảy ra, trộn lẫn nước bọt, nhểu đầy ra cổ áo.
Anh chưa muốn giết chết Vu Hoàng Lan, còn thích thú chơi đùa với cô ta lúc nữa.
Vu Hoàng Lan đau đớn run lẩy bẩy. Đến giờ khắc này, cô ta đã hiểu, người đàn ông anh tuấn bất phàm trước mắt kia không phải là hạng tầm thường dễ chọc.
Nước mắt Vu Hoàng Lan chảy ra không ngừng.
Bạch Khởi La đứng bên cạnh, trong lòng cũng có chút cảm thương, bèn cắn răng mở lời khuyên:
“Cô nên ngoan ngoãn hợp tác đi, Vu Hoàng Lan. Đừng để đến khi mất toàn bộ răng và lưỡi mới cảm thấy hối hận!”
Vu Hoàng Lan gật đầu liên tục. Cô ta sợ rồi, sợ thật rồi.
“Anh ta... Anh ta đang ở tòa thị chính!”
Tiêu Bách Thần đánh mắt ra hiệu cho A Hào, sau đó ném lại chiếc kìm dính máu, bước thẳng ra phía bên ngoài.
Cả người Vu Hoàng Lan lúc này mới thả lỏng. Cô ta khóc rưng rức, căm hận Tiêu Bách Thần đến cực điểm.
Nếu thoát ra được khỏi đây, Vu Hoàng Lan chắc chắn sẽ giết chết Tiêu Bách Thần để trả thù.
Thái Kim Phong đứng trên sân thượng của tòa nhà hành chính, lưng dựa lên thành lan can.
Hắn đã hoàn thành xong nhiệm vụ ông lớn giao cho, do vậy nay có hẹn đến đây để lĩnh tiền thưởng.
Đứng nhìn đoàn người nối nhau chen lấn như trẩy hội, Thái Kim Phong nhếch miệng chửi rủa:
“Toàn là một lũ vô dụng. Lúc nào cũng khắc khổ, chen chúc nhau làm gì cho đời!”
Hắn há miệng, nhả ra một làn khói trắng vẩn đục, tiện tay ném xuống dưới đất, lấy chân giẫm giẫm lên trên.
“Thái Kim Phong?”
Sau lưng Thái Kim Phong chợt xuất hiện một người.
Hắn nghĩ đó là thuộc hạ của ông lớn, liền nở nụ cười niềm nở:
“Chào anh. Tôi là Thái Kim Phong!”
Kẻ kia tháo mũ lưỡi trai đang đội trên đầu ra, đoạn cười gằn:
“Haha... Xin chào, tôi là Tiêu- Bách- Thần!”
Chương 110 : Giết người diệt khẩu
“Tiêu... Tiêu Bách Thần!”
Thái Kim Phong há hốc miệng, sửng sốt đến cực điểm.
Hắn xoay người toan bỏ trốn, nhưng chợt nhận ra một sự thật phũ phàng, phía sau hắn là lan can tầng thượng, đăng trước thì bị bao vậy bởi Tiêu Bách Thần cùng vệ sĩ của anh. Có kêu trời đến rách họng, Thái Kim Phong cũng không thể chạy thoát.
“Anh... Anh tìm tôi...là vì chuyện gì?”
Thái Kim Phong đã nghe danh Tiêu Bách Thần từ lâu. Thế nhưng đến hôm nay hắn mới được tận mắt gặp anh.
Nhìn ngữ khí lạnh lùng đến bức người của kẻ đang đứng phía trước mình, Thái Kim Phong sợ đến hồn xiêu phách tán, răng môi không ngừng va vào nhau lộc cộc.
“Mày và Vu Hoàng Lan đã hại chết cha tao như thế nào?”
Thái Kim Phong mặc dù rất sợ, thế nhưng miệng vẫn còn già họng, chối bay chối biến:
“Tôi không biết gì hết. Cha anh là ai, tôi hoàn toàn không biết!”
Hừ!
Tiêu Bách Thần rút từ trong ngực áo ra một mẩu giấy nhỏ, đã bị vo nhàu, đoạn ném về phía Thái Kim Phong, gằn giọng mà đáp:
“Mày có nhận ra vật này của ai hay không?”
Thái Kim Phong run rẩy cúi đầu xuống, nhặt mẩu giấy lên mở ra xem.
Máu đỏ thấm vào ngón tay của hắn nhơm nhớp.
Ngay khi trông thấy rõ vật kia, Thái Kim Phong liền há miệng hét lên kinh hãi.
“Răng... Răng của Hoàng Lan!”
“Phải!”
Chiếc răng này của Vu Hoàng Lan vốn được cô ta đính kim cương. Do vậy, ngay khi trông thấy chiếc răng bị nhổ, Thái Kim Phong đã lập tức nhận ra ngay.
“Mày đã làm gì cô ây?”
Thái Kim Phong la hét ầm ĩ.
Tiêu Bách Thần bước gần đến bên hắn, nhếch môi cười lạnh:
“Mày thử đoán xem thế nào?”
Thái Kim Phong ngồi phịch xuống dưới đất. Toàn thân hắn rũ rượi như cá chết trôi, sợ hãi mà nói:
“Ông lớn... Ông ta ra điều kiện, nếu chúng tôi giết chết được Tiêu Hoàng Long thò sẽ thưởng cho chúng tôi mười triệu nhân dân tệ. Số tiền này quá lớn, cả đời tôi ra sức kiếm đều không thể mơ tới. Do vậy, do vậy...”
“Do vậy mày đã âm mưu hại chết ông ấy?”
Thái Kim Phong ôm chặt đầu gối:
“Đúng vậy! Tôi đã theo dõi Tiêu Hoàng Long một thời gian dài. Sau khi biết ông ta sẽ đi qua con đường này liền cùng Vu Hoàng Lan đốn sẵn một thân cây to, phục kích ở ven đường. Khi xe của Tiêu Hoàng Long đi qua, chúng tôi dùng sức đẩy. Ông ta vì bất ngờ nên đánh lái, đâm vào gốc cây, còn cơ thể thì bị thân cây thì đè bẹp!”
Bàn tay Tiêu Bách Thần nắm thật chặt. Móng tay đâm thẳng vào trong mu bàn tay.
“Kẻ đứng sau là ai?”
Ánh mắt Thái Kim Phong có chút sợ sệt. Hắn do dự không biết có nên nói thật hay là không?!
Nếu hắn khai ra tung tích của ông lớn, chắc chắn tính mạng cỏn con này của hắn sẽ khó giữ.
Thế nhưng, nếu không chịu khai ra, Tiêu Bách Thần cũng sẽ sẵn sàng giết chết hắn ngay lập tức.
Tiến thoái lưỡng nan, Thái Kim Phong ôm đầu bứt tóc.
Nhân khi thấy phía trước có một khoảng trống, Thái Kim Phong bèn ngồi thẳng người lại, dùng sức đứng phắt dậy, chạy như bay về phía cánh cửa thoát hiểm.
Tuy nhiên, ngay khi bàn tay hắn vừa chạm đến nắm cửa, từ phía trong chợt có một bàn tay thò ra, con dao bấm cứa thẳng trực tiếp vào khay chân hắn.
“Á ... Á...!!!”
Thái Kim Phong rú lên đau đớn, tập tễnh rụt người lại về phía sau.
Lúc này, đám người Tiêu Bách Thần cũng đã bước đến gần hắn, ánh mắt hung tàn như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Phi Vũ, làm tốt lắm!”
A Hào giơ một ngón tay lên, hết mực khen ngợi.
Phi Vũ cầm con dao rớm máu, nhếch miệng đắc ý:
“Phục vụ cậu chủ, đấy là bổn phận của em!”
Dứt lời, Phi Vũ đưa tay tóm lấy cổ áo Thái Kim Phong, kéo hắn đến trước mặt Tiêu Bách Thần, ép hắn quỳ rạp trên nền đất.
Tiêu Bách Thần dùng bàn chân cứng rắn của mình, đè mạnh lên lòng bàn tay của Thái Kim Phong.
Hắn gào thét trong đau đớn. Tiếng xương vỡ kêu răng... rắc, tựa như có hàng ngàn, hàng vạn con dao lớn nhỏ đang không ngừng cào cấu vào tai hắn.
“Tiêu Bách Thần, tao giết chết mày!”
Thái Kim Phong vẫn gào lớn mắng chửi.
Bàn chân Tiêu Bách Thần lại càng siết chặt hơn.
“Ông lớn là ai?”
“Ha...Ha...Hamansito!”
Đoàng!!!
Thái Kim Phong chỉ kịp nói được tên của ông lớn, liền lập tức bị một viên đạn bất ngờ bắn xuyên qua đầu.
Cả người hắn đổ vật xuống dưới đất, chết một cách đau đớn.
“Bảo vệ cậu chủ!”
Đám người A Hào hoảng hốt nhìn quay quất, tìm kiếm hướng súng phát ra.
Loại súng đã bắn chết Thái Kim Phong là súng bắn tỉa, do vậy hung thủ chắc chắn đang ẩn núp ở phía xa.
Đoàng...đoàng...
Thêm một loạt đạn nữa vang lên chói tai.
Tiêu Bách Thần cùng thuộc hạ lập tức lách người vào sâu trong cửa thoát hiểm.
Hamansito!
Anh lầm bẩm trong miệng.
Chính anh đã giúp lão ta đòi lại quyền sở hữu Lục Địa Trung. Vậy mà Hamansito dám lật lọng, cử người hại chết Tiêu Hoàng Long.
“Đi thôi!”
A Hào quay lại nhìn về phía xác chết của Thái Kim Phong, cẩn thận hỏi lại:
“Cậu chủ, thi thể của Thái Kim Phong nên xử lý thế nào đây?”
Anh không đáp, chỉ vung tay phớt lờ, sau đó xoay người rời xuống thang máy.
“Dao đây, giết chết em đi!”
Bạch Khởi La lui sang đứng bên cạnh Tiêu Bách Thần. Mã Phụng Hi cầm lấy dao, chĩa thẳng vào chính giữa yết hầu của cô, bình thản mà đáp:
“Mã Tư Đào, em thừa biết chị không thể đâm chết em như thế này cơ mà?”
Gần mười lăm phút trôi qua, cuối cùng Mã Phụng Hi nhếch miệng cười khẩy, ném phắt con dao xuống dưới đất, xoay lưng rời đi.
Trước lúc đi, cô ta không quên buông ra một câu chán ghét:
“Một thành phố không nên có hai hổ. Mã Tư Đào, thành phố này đã chọn em, chị đành phải chọn cho mình một thành phố khác!”
..........
Mã Tư Đào rót cho hai người Tiêu Bách Thần ly cà phê nóng, trầm ngâm không nói.
Mãi một lúc sau, cô mở miệng cười gượng:
“Cảm ơn hai người đã cứu giúp tôi!”
“Không có gì!”
Tiêu Bách Thần nhoẻn miệng đáp.
“Về hợp đồng hợp tác lần này, chúng ta có thể lập tức ký kết tại đây. Anh Tiêu, anh chờ một lát, tôi sẽ đem hợp đồng ra!”
Bạch Khởi La nhìn theo bóng dáng Mã Tư Đào, khẽ chép miệng:
“Cô ấy cố tỏ ra bản thân bình ổn. Thật đáng khâm phục!”
Hợp đồng được ký kết ổn thỏa, về phía Mã Tư Đào, ngay ngày mai cô ấy sẽ bắt đầu tiến hành phác thảo sơ đồ cấu tạo máy nổ đạn hạng nặng. Bên Tiêu Bách Thần dựa vào đó để mua nguyên liệu cần thiết khác.
Lần này, họ trở về nhà riêng của Tiêu Hoàng Long ở Miến Điện, dự định hai ngày nữa sẽ xuất phát trở về nước.
Tuy nhiên, ngay khi Tiêu Bách Thần chuẩn bị gọi điện cho Tiêu Hoàng Long để thông báo tin vui, A Hào liền gọi tới:
“Cậu... Cậu chủ, có việc gấp cần báo cáo!”
Giọng nói của A Hào lạc hẳn đi, nghe thấp thoáng còn có sự nghẹn nấc đau lòng.
Tiêu Bách Thần vặn ga, tăng hết tốc lực về phía trước.
Cổng biệt thự được mở sẵn, chỉ thấy A Hào hai mắt đỏ hoe, đi đi lại lại phía bên ngoài hành lang.
Trông thấy anh, A Hào nấc nghẹn từng tiếng:
“Lão gia gặp tai nạn... Đã không còn nữa!”
Tin tức như sét truyền tới khiến Tiêu Bách Thần há hốc miệng, sửng sốt đến không thốt lên lời.
Anh lao như điên vào bên trong phòng, chỉ thấy đám vệ sĩ đang quỳ sụp xuống dưới đất, bao vây xung quanh một người.
Toàn thân người này bầm dập choe choét, gương mặt đã bị hủy hoại hoàn toàn, chắc chắn là do một vật nặng nào đó tác động cực mạnh nên mới khiến toàn bộ gương mặt nát bét như thế...
Bạch Khởi La run run nắm lấy bàn tay của Tiêu Hoàng Long, nấc nghẹn từng tiếng.
Trên ngón tay trỏ của ông có một vết ruồi nhỏ, không thể lẫn đi đâu được.
Hai mắt Tiêu Bách Thần đỏ hoe, bàn tay nắm chặt, móng ghim vào da thịt, gằn giọng nói rành rọt từng tiếng:
“Đầu đuôi chuyện này là như thế nào?”
A Hào cúi đầu, chậm rãi kể:
“Ông chủ có việc gấp phải giải quyết tại thành phố S, chưa kịp báo cậu chủ. Trên đường đi, chiếc xe bất ngờ mất lái, đâm vào một gốc cây bên đường, toàn bộ cái cây bị húc mạnh, xuyên thủng kính xe... Làm...làm cho gương mặt ông chủ...không còn toàn vẹn nữa!”
“Nhảm nhí!”
Tiêu Bách Thần cười gằn!
Từ xưa đến nay, anh thừa hiểu con người Tiêu Hoàng Long. Cho dù công việc có gấp rút đến mức cực điểm, lúc nào ông cũng giữ thói quen lái xe vô cùng cẩn thận.
“Camera quan sát hành trình đâu?”
“Em đã cho người lục soát kỹ cả trên tuyến đường đi, nhưng không thấy có dấu hiệu nào khả nghi!”
Theo mệnh lệnh của Tiêu Bách Thần, A Hào nhanh chóng bật camera hành trình lên. Trong video, chiếc xe của Tiêu Hoàng Long lái với tốc độ bình thường, con đường ông chọn là đường tắt. Bởi vậy nên đường hẹp, không lớn lắm. Tiêu Hoàng Long lái xe khoảng chừng ba mươi lăm phút thì phía đối diện xuất hiện một đôi tình nhân chở nhau bằng xe thể thao. Mười phút sau xe ông gặp nạn, cả thân cây to lập tức đập nát gương mặt của Tiêu Hoàng Long...
“Không có dấu hiệu nào khả nghi!”
A Hào nhắc lại một lần nữa cho chắc.
Tiêu Bách Thần hừ lạnh, tua lại hình ảnh cặp tình nhân đi ở phía trước, gằn giọng mà đáp:
“Bằng mọi cách phải điều tra bằng được cho tôi tung tích của hai kẻ này. Sự việc cha mất, tạm thời phong tỏa toàn bộ tin tức, cấm không được để lộ ra ngoài!”
Bạch Khởi La đau xót nhìn anh:
“Anh cấm là cấm, nhưng vẫn dễ lộ tin tức ra bên ngoài. Một miệng cả trăm người nghe!”
Tiêu Bách Thần ngửa cổ lên trời, nghẹn ngào mà đáp:
“A Hào, cho vệ sĩ có mặt ở đây uống thuốc câm tạm thời!”
Nhìn cỗ thi thể lạnh lẽo, máu tươi không ngừng rỉ ra phía dưới tấm vải trắng, Tiêu Bách Thần đau đớn đến cắt da cắt thịt.
“Bách Thần, anh...!”
Bạch Khởi La đã khóc đến lạc giọng, bàn tay muốn đặt lên vai anh liền do dự mà buông thõng xuống.
Lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc, châm hết điếu này đến điếu khác.
Tiêu Hoàng Long mất là cú sốc lớn thứ hai trong cuộc đời Tiêu Bách Thần. Dù cho ông cùng Triệu Tư Mỗ có lén lút trao đổi với nhau về vấn đề mờ ám nào đó, nhưng đối với Tiêu Bách Thần, cha vẫn là cha, ơn dưỡng dục vẫn là ơn dưỡng dục.
“Khởi La...”
Tiêu Bách Thần bất ngờ gọi cô.
“Nếu như... Có kẻ ngấm ngầm giết hại cha, cô có tin không?”
Chương 107 : Náo loạn quán ba Dạ Châu
Bạch Khởi La nhìn xoáy sâu vào mắt anh, gật nhẹ đầu mà đáp:
“Tôi tin! Chú Long không bao giờ dễ dàng chết như thế!”
Tiêu Bách Thần há miệng, nhả làn khói trắng trong miệng ra bên ngoài, sau đó đem đầu lọc thuốc dí mạnh xuống dưới nền đất.
A Hào vẫn đứng chăm chú nhìn anh xem đi xem lại camera hành trình, đến nỗi hai mắt đỏ ngầu cay xè.
“A Hào, đem thi thể của cha đến nhà hỏa táng. Toàn bộ chuyện này phải làm lén lút, phong tỏa toàn bộ tin tức ra bên ngoài!”
A Hào lập tức gật đầu, nhanh chân chạy ào ra ngoài.
Bàn tay Tiêu Bách Thần không ngừng gõ gõ lên trên bàn phím máy tính, khóe môi dần dần cong lên.
Cái chết của Tiêu Hoàng Long nếu để lộ ra bên ngoài, chắc chắn sẽ tạo thành một cú sốc lớn, gây ra cuộc tranh đoạt địa vị khủng hoảng nhất từ trước đến nay.
Do vậy, cách tốt nhất là anh sẽ giữ kín chuyện này, sau đó âm thầm xử lý kẻ đã giết chết cha mình.
Cả đêm, Tiêu Bách Thần không hề chợp mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào hình ảnh của cặp nam nữ đang ôm nhau đi ngược chiều với xe của Tiêu Hoàng Long.
Cạch!
Bạch Khởi La hai mắt đỏ hoe, chậm rãi bước đến bên cạnh anh.
“Anh... cho vệ sĩ uống thuốc câm tạm thời ư?”
Tiêu Bách Thần không gật đầu nhưng đã ngầm thừa nhận. Cách làm này có chút tàn nhẫn nhưng chung quy lại, đây là cách yên tâm nhất để bảo vệ toàn vẹn cho Tiêu Hoàng Long.
......
A Hào đã quay trở lại, trên tay cầm một tệp giấy tờ, chữ viết chi chít ở bên trong.
“Đây là toàn bộ những thông tin mà tôi đã điều tra được về cặp tình nhân xuất hiện trong camera hành trình!”
Tiêu Bách Thần cầm lên xem, ánh mắt càng lúc càng thêm thâm trầm.
Vu Hoàng Lan, hai mươi hai tuổi, nữ Dancer nổi tiếng trong quán ba Dạ Châu.
Bạn trai là Thái Kim Phong, ba mươi sáu tuổi, nhân viên quán hát ở phía ngoại ô thành phố.
Tiêu Bách Thần quan sát kỹ đống hồ sơ, sau đó ném mạnh xuống dưới đất.
“Chuẩn bị xe đến quán ba Dạ Châu!”
Lần này Bạch Khởi La cũng đi theo anh. Cô thừa hiểu Tiêu Bách Thần sẽ không vô duyên vô cớ mà tìm đến Vu Hoàng Lan. Chắc chắn là vì một nguyên nhân nào đó.
Chiếc siêu xe Lanrover màu bạc lao vun vút trên đường cao tốc.
Quán ba Dạ Châu cách biệt thự khoảng chừng mười ba cây số. Vì đây là Miến Điện nên quán xá chen chúc nhau, đông đúc vô cùng.
Tuy nhiên, với khả năng tìm kiếm tài tình của mình, chỉ trong thời gian ngắn, cuối cùng xe cũng dừng lại trước quán ba Dạ Châu.
Tiêu Bách Thần bước thẳng vào bên trong. Đèn màu nhấp nháy liên tục, những cô gái ăn mặc thiếu vải đang không ngừng quay cuồng theo tiếng hò reo ầm ĩ...
Một gã đàn ông to béo đang ôm mỹ nhân trong lòng, thỉnh thoảng dùng tay bóp thật mạnh lên bờ mông căng tròn của cô gái.
Tiêu Bách Thần nhìn quay quất, sau đó đi đến bên cạnh một nhân viên đang pha chế ở quầy, cất giọng hỏi:
“Xin hỏi, Vu Hoàng Lan là ai?”
Nhân viên pha chế là Hưng Vũ nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, bờ môi bĩu ra, không có ý trả lời.
Tiêu Bách Thần hờ hững hỏi lại:
“Vu Hoàng Lan là ai?”
Vu Hoàng Lan vốn là nữ dancer nổi tiếng nhất trong quán ba. Mỗi một lượt khách tới đều chỉ chăm chú tìm Vu Hoàng Lan tán tỉnh.
Hưng Vũ vốn quá quen với những thể loại này.
Bởi vậy, anh ta liền chọn cách lờ đi.
Rắc...rắc...
Bàn tay đang pha chế rượu của Hưng Vũ bất ngờ bị bẻ gãy.
Anh ta kêu lên vài tiếng đau đớn, giơ bàn tay phải đã bị bẻ gãy của mình lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
“Bảo vệ, bảo vệ đâu?!!!”
Cả quán ba lập tức trở nên náo loạn. Tiếng người hò hét ầm ĩ, bảo vệ nghe động tĩnh vội vàng cầm côn chạy lên, bao vây Tiêu Bách Thần và Bạch Khởi La.
Mặt mũi Hưng Vũ nhăn nhó, sai người gọi quản lý tới.
Một cô gái thân hình bốc lửa, mái tóc màu đen cắt ngắn bước tới, nhìn anh chằm chằm:
“Là kẻ này tìm tôi?”
Tiêu Bách Thần nhận ra cô ta chính là Vu Hoàng Lan, kẻ mình đang cần tìm.
“Vu Hoàng Lan?”
Anh cất giọng nhàn nhạt hỏi, mặc cho đám bảo vệ đang nhìn anh như hổ đói, chỉ trực lao lên mà giết chết anh.
Vu Hoàng Lan gật đầu, tỏ vẻ nghi ngờ.
Nhưng đợi đến khi cô ta nhận ra, kẻ đang đứng trước mặt mình này là ai thì đã quá muộn.
“Khốn khiếp!”
Vu Hoàng Lan há miệng chửi thề, đoạn xoay lưng toan chạy đi.
Vút...vút...
Chưa kịp để cô ta bỏ chạy, Bạch Khởi La đã nhanh chóng chộp lấy chiếc côn từ tay của một gã bảo vệ đang đứng gần đó, đoạn ném thẳng về phía Vu Hoàng Lan.
“Á!!!”
Vu Hoàng Lan bị côn sắt đập trúng vai, ngã chúi về phía trước, tư thế nằm sấp, mũi đập mạnh vô cùng đau đớn.
“Muốn chạy?”
Bạch Khởi La gằn giọng đe dọa.
Vu Hoàng Lan cũng không phải dạng vừa, lập tức đứng bật dậy, sau đó dùng dao con giấu kỹ dưới ống giày, trực tiếp đâm thẳng về phía Bạch Khởi La.
Mặc dù Bạch Khởi La đã nhanh chóng tránh được cú đâm của cô ta, thế nhưng lưỡi dao vẫn kịp sượt qua bắp chân cô một vệt.
Tiêu Bách Thần còn đang mải đánh nhau với đám vệ sĩ, tình thế vô cùng hỗn loạn.
Vu Hoàng Lan nhân cơ hội chen lấn vào trong đám đông, mất hút trong bóng đêm.
Chương 108 : Chị gái, chơi somebody không?
Bạch Khởi La đuổi theo sát nút...
Trong bóng đêm đen đặc, chỉ có ánh sáng mờ nhạt của những bóng đèn đường cũ kỹ, bóng dáng Bạch Khởi La trở nên quyến rũ lạ thường.
Cô chậm rãi bước từng bước, ánh mắt sắc lạnh quét dọc bốn phía xung quanh.
Ban nãy, Vu Hoàng Lan thừa cơ chạy vào trong ngõ hẻm ẩm ướt, tối tăm này, chắc chắn cô ta chưa chạy đi đâu xa.
Bắp chân Bạch Khởi La vẫn rỉ máu, nhỏ xuống mặt đất tạo thành âm thanh “tách...tách...” tanh tưởi.
“Vu Hoàng Lan, cô mau ra đây. Đừng hòng cô thoát khỏi tôi!”
Bạch Khởi La hậm hực nói to vào trong bóng đêm.
Xung quanh vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
“Chị gái, muốn chơi somebody không?”
Từ trong góc hẻm, một tốp con trai khoảng chừng năm người đang đứng hút thuốc phì phèo.
Làn khói trắng tỏa ra xung quanh, dựa theo ánh sáng lờ mờ, Bạch Khởi La có thể nhận ra chúng còn đang chích thuốc phiện.
Cô hừ lạnh, toan quay lưng bước đi liền bị một gã thanh niên dùng vỏ chai ném mạnh vào lưng.
“Chị gái, chị bị điếc à? Tôi hỏi chị có chơi some không?”
Bạch Khởi La quay phắt lại nhìn năm gã thanh niên tuổi chừng mười bảy, mười tám, ánh mắt bình thản.
“Cặn bã!”
Bị Bạch Khởi La mở miệng chửi, gã thanh niên đứng đầu là Huân Thượng tức tối ném phịch mẩu thuốc lá xuống đất, vênh mặt đe dọa:
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Chúng mày, lên!”
Huân Thượng vừa dứt lời, bốn gã còn lại cùng nhau xông về phía Bạch Khởi La.
Cô nhanh chóng nhảy phốc lên trên một chiếc thùng rác, tránh được đòn tấn công độc ác của chúng.
“Đại ca, cô ta biết võ!”
Hiểu Miêu, một trong bốn gã lên tiếng.
Huân Thượng hai mắt vằn đỏ, nhặt lấy một viên gạch vỡ ở bên cạnh lên, ném mạnh về phía Bạch Khởi La.
Bốp!
Với động tác nhanh nhẹn, Bạch Khởi La nhanh chóng túm lấy gã Hiểu Miêu ở gần mình nhất, đoạn kéo mạnh gã hắn trước người mình.
Viên gạch Huân Thượng ném tới đập trúng vào mặt Hiểu Miêu, tức khắc máu tươi nhỏ ra. Hiểu Miêu ôm mặt gào thét, trên má bị rách một vệt to.
Khóe môi Bạch Khởi La cong lên thấy rõ. Cô xoay người lộn nhào ra phía sau, hai tay chống hông nhìn đám thanh niên bụi bặm trước mặt.
“Bà đây cũng đang có chút ngứa ngáy đành chơi với các người một vố vậy!”
Dứt lời, không để đám Huân Thượng xông lên lần thứ hai, Bạch Khởi La đã lăn người vào trong góc hẻm, nhặt lấy cây côn sắt mình đem theo khi nãy, trực tiếp lao về phía Huân Thượng mà đập tới.
Huân Thượng cũng biết chút võ công, thêm nữa thân hình rắn chắc, một cú đập của Bạch Khởi La không khiến hắn quá đỗi đau đớn.
Bàn tay Bạch Khởi La nắm thành vòng tròn, đôi chân thon dài ghim chặt trên đất, tựa như cây trồng ngàn năm khó lòng chặt đứt.
Ánh mắt cô nhìn về phía Huân Thượng đằng đằng sát khí, chỉ thiếu một chút nữa thôi có lẽ Huân Thượng sẽ bị nghiền nát thành trăm mảnh.
Đám đàn em của Huân Thượng thực lực vốn chẳng đáng để bận tâm. Trước sự hung dữ của Bạch Khởi La, bọn chúng có phần sợ sệt, không ai bảo ai mà tự khắc đứng nép ra sau lưng đại ca của mình.
“Chết tiệt. Để tao dạy cho mày một bài học lớn!”
Huân Thượng vừa dứt lời, bàn tay bèn vung lên ngực, kéo mạnh chiếc áo ba lỗ sờn cũ, ném xuống dưới đất.
Hai chân hắn choãi sang hai bên, cơ tay gồng lên rắn chắc. Hắn gầm lên một tiếng, sau đó vung người nhằm về phía Bạch Khởi La mà đánh.
Bạch Khởi La nghiêng người sang bên trái né đòn, tuy nhiên mái tóc dài bị Huân Thượng nhanh chóng nắm được, đem cả người cô vật ngược ra phía sau.
Uỵch!!!
Lưng Bạch Khởi La đập xuống đất liền tạo thành một lực va chạm đau rút đến tận xương tủy.
Huân Thượng thừa cơ bổ nhào về phía cô lần nữa. Thế nhưng Bạch Khởi La vốn linh hoạt trong từng hành động, do vậy đã thuận lợi trườn ra phía trước.
Nắm đấm của Huân Thượng tức thì đập mạnh xuống nền đất, các khớp ngón tay cảm tưởng như bị vỡ nát hoàn toàn.
“Aaaaa...!”
Huân Thượng rú lên đau đớn, miệng còn chưa kịp ngậm lại liền bị Bạch Khởi La từ phía sau nhào đến, dùng côn sắt phang trực tiếp vào đầu.
Rầm!!!
Cả cơ thể to lớn của Huân Thượng ngang chóng đổ rầm xuống mặt đất, hai mắt trợn ngược đau đớn.
“Khá lắm! Khá lắm!!!”
Phía sau lưng cô chợt vang lên giọng nói khàn khàn của Tiêu Bách Thần cùng tiếng vỗ tay không ngớt.
A Hào cùng thuộc hạ của anh đã tóm lấy bốn kẻ còn lại, lôi chúng đi ra phía ngoài.
Bạch Khởi La chỉnh lại tóc, nhìn Huân Thượng đang nằm bẹp dưới đất, hờ hững nói:
“Vu Hoàng Lan chạy mất rồi!”
Tiêu Bách Thần chỉ cười nhạt. Đoạn đưa chân giẫm mạnh lên mặt Huân Thượng, dùng sức ấn xuống.
“Á... Đau quá! Xin hãy tha mạng cho tôi!”
Huân Thượng nức nở cầu xin thảm thiết.
“Nói... Vu Hoàng Lan đang nấp ở đâu?”
Ánh mắt Huân Thượng có chút đảo liên tục. Tiêu Bách Thần lại dùng lực ấn mạnh xuống lần nữa.
“Cô ta... Cô ta đang nấp trong thùng rác!!!”
Huân Thượng vừa dứt lời, từ phía trong thùng rác lớn, Vu Hoàng Lan đạp nắp thùng lao ra, toan chạy trốn.
Vì cô ta làm ở quán bar nên đã quá quen thuộc với đám nhãi Huân Thượng. Tình cờ gặp, Vu Hoàng Lan đã nhờ hắn che giấu nơi lẩn trốn của mình.
Ai ngờ đến cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Tiêu Bách Thần buông Huân Thượng, nhoài người lên phía trước, dùng chân hất ngã Vu Hoàng Lan.
Cô ta không phải đối thủ của anh, lập tức bị anh bắt giữ.
“Vu Hoàng Lan, lần này cô chết chắc!!!”
Chương 109 : Trả giá đắt
Hai mắt Vu Hoàng Lan lập tức méo xệch. Cô ta bị Tiêu Bách Thần giữ chặt trên nền đất, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu cứu.
Xoạch...
Tiếng xe oto đỗ lại bên cạnh, A Hào đưa tay mở khóa, thò đầu ra bên ngoài:
“Cậu chủ, lên xe!”
Vu Hoàng Lan bị anh giữ chặt cổ, ném vào trong xe, hai bên có thuộc hạ kìm chặt.
Cả quãng đường dài, Tiêu Bách Thần không mở lời dù chỉ một lần.
Xe không về biệt thự mà chuyển hướng ra phía ngoại ô thành phố.
Nơi này, Tiêu Hoàng Long có một căn cứ ngầm bí mật, dùng để khai thác và tiến hành trao đổi thông tin mật.
Tiêu Bách Thần đã đến đây được mấy lần. Do vậy, anh vẫn nhớ như in đường đến.
Vu Hoàng Lan bị trói vào trong một thanh cột gỗ cao lớn, cả người tàn tạ, yếu ớt. Trong lần va chạm khi nãy, cô ta đã bị thương tương đối nặng.
Gương mặt xinh đẹp xuất hiện những vết bầm tím chằng chịt, kéo dài khắp cơ thể.
Tiêu Bách Thần ngồi vắt chân trên ghế, bàn tay cầm roi da không ngừng đập đập vào mu bàn tay của chính mình, khóe môi nở nụ cười lạnh:
“Nói đi, cô và Thái Kim Phong có liên quan gì tới cái chết của cha tôi?”
Nhìn tư thế cao ngạo, có phần tàn nhẫn của Tiêu Bách Thần, Vu Hoàng Lan có chút sợ hãi.
Tuy nhiên, cô ta vẫn già mồm mắng nhiếc:
“Tôi không hề quen biết các người mà các người dám bắt cóc tôi đến đây. Tiêu Bách Thần, tôi sẽ kiện anh ra tòa, để xem anh có còn ngóc đầu lên nổi hay không?”
Tiêu Bách Thần cười gằn, nhoài người về phía Vu Hoàng Lan, sau đó dùng tay bóp chặt cổ cô ta, gằn giọng nói rành rành từng chữ:
“Câm miệng. Nếu cô còn không chịu hợp tác, tôi sẽ trực tiếp cắt đứt lưỡi cô!”
Vu Hoàng Lan không tin Tiêu Bách Thần dám cắt lưỡi mình.
Cô ta nhếch môi thách thức, gương mặt giương giương tự đắc:
“Tôi thách anh dám. Cái chết của Tiêu Hoàng Long là do ông ta xứng đáng mà thôi.”
Hai mắt Tiêu Bách Thần vằn đỏ, thế nhưng gương mặt vẫn bình thản vô cùng.
Bạch Khởi La đứng bên cạnh anh, lặng lẽ quan sát. Cô thừa hiểu, khi Tiêu Bách Thần tức giận, anh sẽ chọn cách im lặng, nhìn xoáy sâu vào đối phương, giống như có thể ăn tươi nuốt sống kẻ đó bất cứ lúc nào.
Vu Hoàng Lan vẫn không hề hay biết, bản thân cô ta là đang đùa với lửa.
Sau lưng cô ta có ông lớn chống đỡ, thách đố Tiêu Bách Thần dám giết chết cô ta?
“A Hào!”
Tiêu Bách Thần bình thản cất giọng gọi.
A Hào đã đợi sẵn ở đó, vội vàng gật đầu cái rụp.
“Đem kéo lên đây!”
Nhìn bóng dáng A Hào rời đi, Vu Hoàng Lan có phần chột dạ. Tuy nhiên, cô ta vẫn nhất mực không tin Tiêu Bách Thần dám giở trò với mình.
Bạch Khởi La khoanh tay đứng bên cạnh. Sống hay chết, Tiêu Bách Thần đã cho cô ta được quyền lựa chọn.
Vậy mà Vu Hoàng Lan lại dễ dàng đâm đầu vào đường chết!
Khoảng chừng năm phút sau, A Hào đem lên một chiếc kéo sắt, một chiếc kìm nhỏ còn mới.
Tiêu Bách Thần nhìn Vu Hoàng Lan chòng chọc, chậm rãi nói lại từng con chữ:
“Tôi nhắc lại lần cuối: Vu Hoàng Lan, Thái Kim Phong đang ở đâu? Ai là kẻ đứng đằng sau sai khiến hai người giết chết cha tôi?”
Phi...phi...
Vu Hoàng Lan há miệng, nhổ ra một ngụm nước bọt, rơi trên ống quần của Tiêu Bách Thần.
Anh không hỏi thêm nữa, dùng tay bóp chặt cổ của Vu Hoàng Lan, ra hiệu cho A Hào bịt mũi cô ta lại.
Vu Hoàng Lan khó thở, bắt buộc phải há miệng ra.
“Tôi đã cảnh cáo cô trước. Con đường này là do chính cô lựa chọn đấy!”
Tiêu Bách Thần cười gằn.
Trong tiếng thét gào của Vu Hoàng Lan, anh trực tiếp cầm kìm sắt, ngang nhiên nhổ đứt một chiếc răng cửa của cô ta ra bên ngoài.
Vu Hoàng Lan rú lên đau đớn, máu tươi ở miệng không ngừng chảy ra, trộn lẫn nước bọt, nhểu đầy ra cổ áo.
Anh chưa muốn giết chết Vu Hoàng Lan, còn thích thú chơi đùa với cô ta lúc nữa.
Vu Hoàng Lan đau đớn run lẩy bẩy. Đến giờ khắc này, cô ta đã hiểu, người đàn ông anh tuấn bất phàm trước mắt kia không phải là hạng tầm thường dễ chọc.
Nước mắt Vu Hoàng Lan chảy ra không ngừng.
Bạch Khởi La đứng bên cạnh, trong lòng cũng có chút cảm thương, bèn cắn răng mở lời khuyên:
“Cô nên ngoan ngoãn hợp tác đi, Vu Hoàng Lan. Đừng để đến khi mất toàn bộ răng và lưỡi mới cảm thấy hối hận!”
Vu Hoàng Lan gật đầu liên tục. Cô ta sợ rồi, sợ thật rồi.
“Anh ta... Anh ta đang ở tòa thị chính!”
Tiêu Bách Thần đánh mắt ra hiệu cho A Hào, sau đó ném lại chiếc kìm dính máu, bước thẳng ra phía bên ngoài.
Cả người Vu Hoàng Lan lúc này mới thả lỏng. Cô ta khóc rưng rức, căm hận Tiêu Bách Thần đến cực điểm.
Nếu thoát ra được khỏi đây, Vu Hoàng Lan chắc chắn sẽ giết chết Tiêu Bách Thần để trả thù.
Thái Kim Phong đứng trên sân thượng của tòa nhà hành chính, lưng dựa lên thành lan can.
Hắn đã hoàn thành xong nhiệm vụ ông lớn giao cho, do vậy nay có hẹn đến đây để lĩnh tiền thưởng.
Đứng nhìn đoàn người nối nhau chen lấn như trẩy hội, Thái Kim Phong nhếch miệng chửi rủa:
“Toàn là một lũ vô dụng. Lúc nào cũng khắc khổ, chen chúc nhau làm gì cho đời!”
Hắn há miệng, nhả ra một làn khói trắng vẩn đục, tiện tay ném xuống dưới đất, lấy chân giẫm giẫm lên trên.
“Thái Kim Phong?”
Sau lưng Thái Kim Phong chợt xuất hiện một người.
Hắn nghĩ đó là thuộc hạ của ông lớn, liền nở nụ cười niềm nở:
“Chào anh. Tôi là Thái Kim Phong!”
Kẻ kia tháo mũ lưỡi trai đang đội trên đầu ra, đoạn cười gằn:
“Haha... Xin chào, tôi là Tiêu- Bách- Thần!”
Chương 110 : Giết người diệt khẩu
“Tiêu... Tiêu Bách Thần!”
Thái Kim Phong há hốc miệng, sửng sốt đến cực điểm.
Hắn xoay người toan bỏ trốn, nhưng chợt nhận ra một sự thật phũ phàng, phía sau hắn là lan can tầng thượng, đăng trước thì bị bao vậy bởi Tiêu Bách Thần cùng vệ sĩ của anh. Có kêu trời đến rách họng, Thái Kim Phong cũng không thể chạy thoát.
“Anh... Anh tìm tôi...là vì chuyện gì?”
Thái Kim Phong đã nghe danh Tiêu Bách Thần từ lâu. Thế nhưng đến hôm nay hắn mới được tận mắt gặp anh.
Nhìn ngữ khí lạnh lùng đến bức người của kẻ đang đứng phía trước mình, Thái Kim Phong sợ đến hồn xiêu phách tán, răng môi không ngừng va vào nhau lộc cộc.
“Mày và Vu Hoàng Lan đã hại chết cha tao như thế nào?”
Thái Kim Phong mặc dù rất sợ, thế nhưng miệng vẫn còn già họng, chối bay chối biến:
“Tôi không biết gì hết. Cha anh là ai, tôi hoàn toàn không biết!”
Hừ!
Tiêu Bách Thần rút từ trong ngực áo ra một mẩu giấy nhỏ, đã bị vo nhàu, đoạn ném về phía Thái Kim Phong, gằn giọng mà đáp:
“Mày có nhận ra vật này của ai hay không?”
Thái Kim Phong run rẩy cúi đầu xuống, nhặt mẩu giấy lên mở ra xem.
Máu đỏ thấm vào ngón tay của hắn nhơm nhớp.
Ngay khi trông thấy rõ vật kia, Thái Kim Phong liền há miệng hét lên kinh hãi.
“Răng... Răng của Hoàng Lan!”
“Phải!”
Chiếc răng này của Vu Hoàng Lan vốn được cô ta đính kim cương. Do vậy, ngay khi trông thấy chiếc răng bị nhổ, Thái Kim Phong đã lập tức nhận ra ngay.
“Mày đã làm gì cô ây?”
Thái Kim Phong la hét ầm ĩ.
Tiêu Bách Thần bước gần đến bên hắn, nhếch môi cười lạnh:
“Mày thử đoán xem thế nào?”
Thái Kim Phong ngồi phịch xuống dưới đất. Toàn thân hắn rũ rượi như cá chết trôi, sợ hãi mà nói:
“Ông lớn... Ông ta ra điều kiện, nếu chúng tôi giết chết được Tiêu Hoàng Long thò sẽ thưởng cho chúng tôi mười triệu nhân dân tệ. Số tiền này quá lớn, cả đời tôi ra sức kiếm đều không thể mơ tới. Do vậy, do vậy...”
“Do vậy mày đã âm mưu hại chết ông ấy?”
Thái Kim Phong ôm chặt đầu gối:
“Đúng vậy! Tôi đã theo dõi Tiêu Hoàng Long một thời gian dài. Sau khi biết ông ta sẽ đi qua con đường này liền cùng Vu Hoàng Lan đốn sẵn một thân cây to, phục kích ở ven đường. Khi xe của Tiêu Hoàng Long đi qua, chúng tôi dùng sức đẩy. Ông ta vì bất ngờ nên đánh lái, đâm vào gốc cây, còn cơ thể thì bị thân cây thì đè bẹp!”
Bàn tay Tiêu Bách Thần nắm thật chặt. Móng tay đâm thẳng vào trong mu bàn tay.
“Kẻ đứng sau là ai?”
Ánh mắt Thái Kim Phong có chút sợ sệt. Hắn do dự không biết có nên nói thật hay là không?!
Nếu hắn khai ra tung tích của ông lớn, chắc chắn tính mạng cỏn con này của hắn sẽ khó giữ.
Thế nhưng, nếu không chịu khai ra, Tiêu Bách Thần cũng sẽ sẵn sàng giết chết hắn ngay lập tức.
Tiến thoái lưỡng nan, Thái Kim Phong ôm đầu bứt tóc.
Nhân khi thấy phía trước có một khoảng trống, Thái Kim Phong bèn ngồi thẳng người lại, dùng sức đứng phắt dậy, chạy như bay về phía cánh cửa thoát hiểm.
Tuy nhiên, ngay khi bàn tay hắn vừa chạm đến nắm cửa, từ phía trong chợt có một bàn tay thò ra, con dao bấm cứa thẳng trực tiếp vào khay chân hắn.
“Á ... Á...!!!”
Thái Kim Phong rú lên đau đớn, tập tễnh rụt người lại về phía sau.
Lúc này, đám người Tiêu Bách Thần cũng đã bước đến gần hắn, ánh mắt hung tàn như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Phi Vũ, làm tốt lắm!”
A Hào giơ một ngón tay lên, hết mực khen ngợi.
Phi Vũ cầm con dao rớm máu, nhếch miệng đắc ý:
“Phục vụ cậu chủ, đấy là bổn phận của em!”
Dứt lời, Phi Vũ đưa tay tóm lấy cổ áo Thái Kim Phong, kéo hắn đến trước mặt Tiêu Bách Thần, ép hắn quỳ rạp trên nền đất.
Tiêu Bách Thần dùng bàn chân cứng rắn của mình, đè mạnh lên lòng bàn tay của Thái Kim Phong.
Hắn gào thét trong đau đớn. Tiếng xương vỡ kêu răng... rắc, tựa như có hàng ngàn, hàng vạn con dao lớn nhỏ đang không ngừng cào cấu vào tai hắn.
“Tiêu Bách Thần, tao giết chết mày!”
Thái Kim Phong vẫn gào lớn mắng chửi.
Bàn chân Tiêu Bách Thần lại càng siết chặt hơn.
“Ông lớn là ai?”
“Ha...Ha...Hamansito!”
Đoàng!!!
Thái Kim Phong chỉ kịp nói được tên của ông lớn, liền lập tức bị một viên đạn bất ngờ bắn xuyên qua đầu.
Cả người hắn đổ vật xuống dưới đất, chết một cách đau đớn.
“Bảo vệ cậu chủ!”
Đám người A Hào hoảng hốt nhìn quay quất, tìm kiếm hướng súng phát ra.
Loại súng đã bắn chết Thái Kim Phong là súng bắn tỉa, do vậy hung thủ chắc chắn đang ẩn núp ở phía xa.
Đoàng...đoàng...
Thêm một loạt đạn nữa vang lên chói tai.
Tiêu Bách Thần cùng thuộc hạ lập tức lách người vào sâu trong cửa thoát hiểm.
Hamansito!
Anh lầm bẩm trong miệng.
Chính anh đã giúp lão ta đòi lại quyền sở hữu Lục Địa Trung. Vậy mà Hamansito dám lật lọng, cử người hại chết Tiêu Hoàng Long.
“Đi thôi!”
A Hào quay lại nhìn về phía xác chết của Thái Kim Phong, cẩn thận hỏi lại:
“Cậu chủ, thi thể của Thái Kim Phong nên xử lý thế nào đây?”
Anh không đáp, chỉ vung tay phớt lờ, sau đó xoay người rời xuống thang máy.
Bình luận facebook